Độc Chiếm Thiều Hoa

Chương 17: Chương 17






Tống quốc công phủ, các cô nương đang học tập bên trong Thược Dược uyển bố trí ở phía nam phủ đệ Bích Vân hiên, lúc này đang lúc hoa nở, mùi thơm nồng đậm từ cửa sổ bay vào, làm cho người ta có loại mê say mệt mỏi muốn ngủ.

Tay Đỗ Nhược chống má, ánh mắt bất tri bất giác muốn đóng lại.

Một bàn tay đột nhiên ngắt trên gương mặt nàng, nàng giật mình, vội vàng mở mắt.

Thanh âm thanh thúy của Đỗ Dung vang lên bên tai: “Nhìn xem, bị ta bắt được rồi, hôm nay dạy «Mạnh Tử» ngươi lại dám ngủ gà ngủ gật! Cẩn thận bị phu tử nhìn thấy phạt ngươi.”

Đỗ Nhược xoa xoa hai má, nhẹ giọng nói: “Thời tiết như vậy thích hợp nhất là đánh đàn a, tay khẽ động cũng không mệt nhọc, chẳng biết sao lại phải dạy Mạnh tử.”

Đỗ Dung cười khúc khích: “Ngươi đừng nói dối, nghe nghiêm túc.”

“Vâng, ngươi ở bên cạnh nhìn xem, ta thế nào cũng không ngủ nữa.”

Thấy nàng nghiêm túc, Đỗ Dung mới bỏ qua.

Phu tử dạy hết bài khóa của hôm nay, cáo từ đi trước, sợ các cô nương bị phơi nắng, một đám nha hoàn chống dù ở bên ngoài chờ.

Đỗ Nhược vừa đi tới, Ngọc Trúc liền nói với nàng chuyện mới mẻ trong phủ: “Vừa rồi Chương lão gia đưa một trác bình* tới, ban đầu tưởng là cái gì chứ, lấy vải tơ đắp lên, về sau mang đến chỗ lão phu nhân, vén lên nhìn, đúng là «song quan đồ» của tiền triều, nghe nói là Thục tú* chính tông đấy, cũng không biết Chương lão gia làm sao tìm được, lão phu nhân rất kinh ngạc.”

(*)蜀Thục ở đây chỉ nước Thục

Trác bình – 桌屏

Đột nhiên đưa trác bình Thục tú...

Ánh mắt Đỗ Nhược sáng lên, xem ra Chương Phượng Dực đang nghĩ cách rồi.

Lão phu nhân xuất thân Kim Lăng, cô nương của gia tộc nhiều thế hệ trâm anh, đồ ban đầu dùng rất nhiều thứ đều là vật cũ, đối với loại đồ thêu này yêu cầu lại càng cao. Chẳng qua Chương gia đưa cái trác bình Thục tú này, nghe có vẻ rất hiếm có, chắc hẳn sẽ chiếm được niềm vui của lão phu nhân, cũng không biết lão phu nhân có nhận hay không.

“Còn đang ở thượng phòng, chưa trả về à?” Nàng tò mò hỏi.

“Chưa.” Ngọc Trúc lắc đầu, “Hình như lão phu nhân rất thích đây. “

Phía trên trác bình kia thêu rất sống động, đại công kê (gà trống) màu sắc xinh đẹp trên mặt đất có thêu hai gốc hoa mào gà đỏ thắm, bổ sung với công kê, cho nên gọi là song quan đồ. Lão phu nhân lúc ấy liếc mắt nhìn liền thích, nhưng cảm thấy lễ của Chương Chấp tặng quá nặng, cũng có chút không giải thích được, đợi đến lúc Đỗ Vân Hác trở về nàng liền hỏi việc này.

Đỗ Vân Hác cười nói: “Nhi tử trước đây đã biết, cái trác bình này là lúc chiến tranh với Đại Chu, bị Chương Chấp đoạt được, nhưng hắn người này nương cũng biết, là một Đại lão thô, trong nhà cũng không có chủ mẫu biết thưởng thức cái này, biết mẫu thân ngài có phần tinh mắt, nói là mượn hoa hiến phật, còn nữa, cũng là muốn thành toàn một cọc chuyện tốt.” Hắn ngồi xuống, “Đứa nhỏ Phượng Dực này muốn cưới Dung Dung.”

“A!” Lão phu nhân thất kinh.

Ở trong suy nghĩ nàng, Đỗ Dung mặc dù tính khí cương liệt đi một chút, cũng không phải là tôn nữ nàng thích nhất nhưng nàng thật sự chưa từng nghĩ muốn gả Đỗ Dung cho nam nhân như Chương Phượng Dực. Dù sao Đỗ gia là danh môn quý tộc mà mà Chương gia, mặc dù loạn thế xuất anh hùng, nhưng Chương gia cũng không phải là đối tượng kết thân tốt lắm.

Thấy nàng trầm mặc không nói, trong lòng Đỗ Vân Hác hiểu nàng là có chút do dự, trên thực tế, đây cũng là tâm thái rất bình thường, không riêng gì Đỗ gia bọn họ, cho dù ở bên ngoài, rất nhiều người nhắc tới Chương gia, nhắc tới Chương Chấp, còn không phải là ngữ khí có chút cười nhạo? Đây không phải là một lúc có thể thay đổi được.

Hắn vô cùng kiên nhẫn nói: “Mẫu thân, ta cảm thấy Phượng Dực không tệ, hắn không giống Chương Chấp, khi đó Chương Chấp quy thuộc về dưới trướng của ta, ta có một lần nhìn thấy Phượng Dực, trong tay áo hắn cất giấu binh thư, ta liền nói với hắn, chúng ta mặc dù không phải là văn nhân, nhưng đọc nhiều sách mới có lợi. Về sau hắn gặp được rất nhiều chỗ khó hiểu, sẽ tới hỏi ta, bây giờ hắn còn trẻ tuổi, tương lai nhất định sẽ đem Chương gia phát dương quang đại. Về phần gia thế, anh hùng không hỏi xuất xứ, Đỗ gia chúng ta vài thập niên trước, cũng chỉ là bãi cỏ hoang.”

Không ngờ hắn xem trọng Chương Phượng Dực như vậy, lão phu nhân nghĩ đến tiết Đoan Ngọ ngày ấy, bộ dạng Chương Phượng Dực rất lễ phép, liền cười cười: “Thì ra là tiểu tử này sớm có dự mưu, chẳng qua chuyện lớn như vậy, cũng không thể nhất thời ra quyết định.”

“Mẫu thân nói đúng, không bằng mời Chương gia đến nhà làm khách, thật ra cũng không phải là vì trả lại nhân tình trác bình Thục tú này sao, mẫu thân để bụng, nhi tử liền đổi lại vật quý giá như vậy cho hắn, nhưng thấy mẫu thân rất vừa ý a?” Bộ dạng hắn có chút thỉnh cầu, “Gọi bọn họ tới, mẫu thân nhìn thật kỹ, lại nói, Bao công tử hơi văn nhược, tính tình của Dung Dung như vậy vốn cũng không phù hợp.”

Còn phản đối Bao gia nữa, lão phu nhân oán thầm, chẳng qua từ trước đến giờ nàng vẫn tin cậy Đỗ Vân Hác, hắn đồng ý Chương gia, khẳng định là có lý do, dù sao vẫn chưa đến nỗi hại Đỗ gia bọn họ.

Lão phu nhân liền đồng ý.

Tạ thị biết chuyện này, cũng hơi do dự, nói với Đỗ Vân Hác: “Rốt cuộc cũng là chuyện của nhị phòng, ngày đó ở du thuyền, ta thấy Nhị đệ rất chán ghét Phượng Dực.”

“Hắn là nhất thời không nhìn ra, Chương gia là mã phỉ, nhưng hiện tại phong quan, đó chính là quan viên chính thức của Đại Yến, quy củ nhiều đời, không khác gì Đỗ gia chúng ta? Hắn sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi chủ ý. Đỗ Vân Hác nâng chén trà lên uống, “Ta cũng là muốn để cho mẫu thân suy nghĩ một chút, Phượng Dực nói hắn cùng với Dung Dung lưỡng tình tương duyệt, cũng không thể chia rẽ bọn họ.”

“Hắn còn nói vậy ư?” Tạ thị cực kỳ kinh ngạc, nàng bỗng nhiên nghĩ đến trước kia, hình như là thấy qua Đỗ Dung ở cùng với Chương Phượng Dực, nhưng khi đó đang là chiến tranh ngoại trạch nội trạch cái gì, Chương Chấp và Đỗ Vân Hác đi ra ngoài, Chương Phượng Dực sẽ đến tìm Đỗ Lăng, có thể là gặp Đỗ Dung nhiều lần, lâu ngày sinh tình.

Trên đời khó khống chế nhất chính là tình cảm, Tạ thị thở dài, nghĩ thầm chẳng trách Đỗ Dung không muốn gả cho Bao công tử, lão phu nhân vì thế còn có chút tức giận.

Lông mày nàng vặn một cái, cầm lấy giày để bàn trên bàn: “Trước không nói chuyện Dung nhi, chỗ Nhược Nhược, ngươi nói như thế nào? “

“Ta đã sớm sắp xếp xong xuôi, đến lúc đó Đại điện hạ chắc chắn không thể cưới Nhược Nhược.” Đỗ Vân Hác giận tái mặt, “Hắn thật sự muốn cưới, ta liền trả lại binh phù cho hoàng thượng.”

“Vậy cũng không được, ngươi đây là uy hiếp hắn!” Tạ thị giật mình.

Đỗ Vân Hác nói: “Chẳng qua là thuận miệng nói, ngươi chớ lo lắng.” Hắn nhìn giày trong tay nàng, cười nói, “Đây là làm cho Huyền Nhi ư? “

Tạ thị thu lại châm tuyến: “Vâng, hắn lại không có mẫu thân, ai làm giày cho hắn, ngược lại không biết trong vương phủ có từng có tú nương không.” Nàng bỗng nhiên dừn lại, “Dứt khoát lúc mời Chương gia thì cũng mời hắn tới đi, ta ngày mai làm xong đôi này đưa cho hắn.”

Trong thế hệ thanh niên, Hạ Huyền được Triệu Kiên trọng dụng nhất nhưng năm nay được phong vương, nàng vẫn có chút khó hiểu, về sau Đỗ Vân Hác nói, kì thực là phong cho Hạ Thời Hiến, năm đó nếu không phải có Hạ Thời Hiến, Triệu Kiên chưa chắc thành đại sự, Tạ thị nghĩ thầm, hoặc cũng có thể là hắn giúp đỡ, nhiều một con đường luôn chắc chắn hơn.

Tới ngày ấy, Đỗ gia liền mời phụ tử Chương gia đến.

Nghe được tin tức, Đỗ Nhược cực kỳ phấn chấn, Đỗ gia lấy danh nghĩa lão phu nhân mời Chương gia, nói không chừng tổ mẫu có chút thỏa mãn đối với Chương Phượng Dực. Đến lúc đó chỉ cần Chương Phượng Dực biểu hiện tốt, không chừng liền có hi vọng.

Nàng thỉnh thoảng lại hỏi Ngọc Trúc, người của Chương gia đã đến hay chưa.

Ngọc Trúc hoàn toàn không rõ ý nghĩ của nàng, tính tình của cô nương nhà mình như vậy, lúc nào thì nôn nôn nóng nóng đến vậy, Chương gia có quan hệ gì với nàng đâu chứ? Nhưng vẫn là cho người chạy một chuyến, cho đến giờ mùi, mới mang tin tức về, nói vừa mới vào nhị môn.

Đỗ Nhược liền đứng lên, chỉnh quần sam nghiêm chỉnh đi ra ngoài.

Ở bên cạnh một khóm quỳ hoa* lớn, gặp phải Hạ Huyền, hắn cầm trong tay đôi giày vải màu nâu.

(*) 葵花 [kuíhuā] hoa hướng dương

“Huyền ca ca.” Nàng có chút vui mừng, “Hôm nay tổ mẫu cũng mời ngươi sao. Ta tưởng chỉ mời Chương đại thúc cùng Chương đại ca chứ... Không biết mấy vị đệ đệ Chương gia có đến không.”

Chương Phượng Dực hai mươi tuổi, nhưng ba đệ đệ của hắn, nhỏ nhất mới bảy tuổi, lúc Đỗ Nhược nghĩ đến, mặt là có chút khổ não, nàng từng bị hắn lấy bùn ném vào, làm bẩn bộ váy xinh đẹp của nàng, Chương Phượng Dực nhìn thấy, vội vàng tới xin lỗi.

Nàng nghĩ thầm, thì ra là Chương Phượng Dực khi đó đã rất lễ phép với người Đỗ gia bọn họ rồi.

Hạ Huyền nói: “Là mẫu thân ngươi mời ta tới.”

“Là vì đưa giày cho ngươi a.” Đỗ Nhược nhìn chằm chằm vào đôi giày kia, “Mẫu thân trước đây làm, nàng đối với ngươi thật tốt a.”

Ngón tay Hạ Huyền vuốt ve trên mặt giày, không nói gì.

Đỗ Nhược lại hỏi: “Ngươi nhìn thấy Chương công tử sao?”

“Ta vừa mới nhìn thấy ở phía trước, xác nhận đi bái kiến lão phu nhân rồi.” Hạ Huyền nói, “Ta hiện tại cũng đang định đi thượng phòng.”

Thì ra là Chương Phượng Dực đi nhanh như vậy, tới còn sớm hơn nàng.

“Ta cũng muốn đi.” Nàng đi đến bên cạnh hắn, “Chúng ta cùng đi đi.”

Hai người dọc theo đường mòn đá xanh, đi đến thượng phòng ở tây giác môn, bước chân hắn từ trước giờ luôn lớn, nhưng Đỗ Nhược quá chậm, bước chân lại nhỏ, luôn rơi lại khoảng cách lớn. Lúc hắn dừng lại, nàng tốn không ít khí lực mới đuổi theo, thậm chí lướt qua hắn, lúc đi được nửa đường, mặt cũng đỏ bừng.

Hạ Huyền buông mắt xuống nhìn nàng: “Hôm nay ngươi đi gấp như vậy, là có chuyện gì quan trọng sao?”

Nàng đương nhiên không chỉ là vì đuổi theo Hạ Huyền, lại càng không phải vì Chương gia, bởi vì chiếu theo tình huống bây giờ, dường như rất thuận lợi, nhưng cố tình trong mộng lại xuất hiện kết quả không tốt, nàng có chút bận tâm có phải xảy ra vấn đề trong ngày hôm nay hay không.

Có phải là Nhị thúc đến? Hoặc chính là hắn nhứng tay làm hỏng, nhưng những điều này nàng chưa từng có nói cùng người khác, nhìn Hạ Huyền, nàng bỗng nhiên vẫy tay về phía hắn, “Ngươi tới đây.”

Hắn giật mình, chậm rãi cúi người xuống, đem lỗ tai về phía nàng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Kỳ thật Chương công tử là muốn đề thân, nhưng ta sợ Nhị thúc không đồng ý, sợ bọn họ đánh nhau, như vậy đại tỷ sẽ rất thương tâm. Chuyện này ta chỉ nói cho ngươi, ngươi có thể giúp ta đi xem một chút sao?”

Thanh âm tinh tế chui vào lỗ tai hắn, kèm theo hô hấp của nàng, như liễu bay theo gió phủ lên hai má, ngưa ngứa.

Đã từng, nàng cũng nói nhiều chuyện với hắn như vậy, tự cho là bí mật, cần phải nói cho hắn nghe, khi đó hắn cảm thấy Đỗ Nhược thực sự có chút phiền người, nhưng hiện tại nàng như vậy, đã cách nhiều năm, đúng là làm lỗ tai hắn hơi có chút nóng lên.

Hắn đứng lên nói: “Có lão phu nhân ở đó, Nhị lão gia dù sao cũng sẽ không dám làm càn. Đi thôi, ngươi chỉ cần đi nhanh một chút, vẫn kịp.”

Hắn bước nhanh đi, Đỗ Nhược không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, chỉ là để hắn giúp chuyện nhỏ vậy mà cũng không chịu, mình đi thì đi, hai tay nàng kéo làn váy, đi nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.