Ngài...(您老 ngài lão: Ngài; ông (đại từ nhân xưng, có ý kính trọng))
Không thể không nói, hai chữ này khiến cho Trữ Phong nhìn Đỗ Nhược với cặp mắt khác xưa, hắn cười nhạt nói: “Bần đạo tu tập đạo thuật, tất nhiên khác người thường.”
Thì ra thật sự là một trăm tuổi, Đỗ Nhược cực kỳ khiếp sợ, nghĩ thầm không hổ là người mở ra Thiên nhãn, quả nhiên là cao nhân đắc đạo! Lời nói của nàng cẩn thận hơn, vén áo thi lễ với Trữ Phong: “Quốc sư, ta mạo muội đến đây, là muốn thỉnh giáo người một vấn đề.”
Ánh mắt Trữ Phong rơi vào trên mặt nàng, ảm đạm cười nói: “Có thể.”
Trong lòng Đỗ Nhược mừng rỡ, để cho hai nha hoàn lùi về phía xa, phân phó xong, nàng cũng không lập tức mở miệng, mà nhìn trái nhìn phải, sợ có người nghe lén.
Trữ Phong nhìn thấy buồn cười, hành động của tiểu cô nương làm hắn cảm thấy có chút hoang đường, nhưng mơ hồ lại có loại trực giác, nàng đúng là có chuyện tình rất trọng yếu, trọng yếu đến mức không lo lắng đến thân phận của cô nương gia, tự mình tìm hắn ở Bát Tiên quan. Hắn vừa cẩn thận đánh giá nàng, đi bên cạnh từng bước nói: “Ngươi đi theo ta.”
Đỗ Nhược vội vàng theo ở phía sau.
Xuyên qua Rừng trúc, phía trước có một độc viện, cửa ra vào hơi cũ có hai tiểu đạo sĩ đang ngủ gật, nghe được tiếng bước chân mới bừng tỉnh, thấy là Trữ Phong cũng không sợ hãi, cười hì hì nói: “Quốc sư người đã trở lại ư?”
Thế nhưng không có chút kính sợ nào, Đỗ Nhược thầm nghĩ, không nói là quốc sư, chỉ nhìn một cách đơn thuần tuổi hắn cũng đủ để người khác tôn kính rồi nha, chớ không phải là bình thường hắn quá mức bình dị gần gũi?
Nàng suy nghĩ một chút, Trữ Phong còn thật không có dáng vẻ kiêu ngạo của quốc sư.
Ánh mắt Tiểu đạo sĩ lúc này chuyển qua Đỗ Nhược, Trữ Phong nói: “Nàng là khách nhân, các ngươi đi phòng bếp nói một tiếng, nấu chút nước ấm.”
Hắn dẫn Đỗ Nhược đi thẳng vào nhà chính, nàng liếc mắt nhìn, phát hiện bày biện vô cùng đơn sơ, cũng không có gỗ đắt giá, giống như tưởng tượng của nàng về nơi ở của cao nhân.
Trữ Phong mời nàng ngồi xuống.
Ánh nắng từ cửa sổ nửa mở tiến vào, có một chút rơi trên đạo bào màu xanh da trời của hắn, lúc này Đỗ Nhược mới phát hiện sự lỗ mãng của mình, vừa rồi nàng vậy mà không nghi ngờ thân phận của Trữ Phong một chút nào, liền theo hắn đi vào. Nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía hắn, màu sắc con ngươi của hắn ấm áp, ngồi ở trên ghế rất có phong độ, bất tri bất giác làm cho người ta sinh ra tin cậy.
Thấy nàng đánh giá hắn, thân mình Trữ Phong hơi nghiêng về phía trước hỏi: “Còn không biết ngươi là cô nương phủ đệ nhà ai.”
“Tống quốc công phủ, ta ở trong nhà đứng hàng thứ ba.” Đỗ Nhược nói.
“A, Đỗ gia.” Trữ Phong nghĩ thầm, khó trách nhìn mặt nàng không phú tức quý, ánh mắt của hắn hơi thu lại, “Xin Tam cô nương nói rõ ý đồ đến.”
Nhắc tới chuyện này, Đỗ Nhược lại có chút khẩn trương, hai tay nàng nắm chặt, tự trấn định nói: “Ta nghe nói quốc sư người có thể biết trước tương lai, có phải hay không?”
“Cũng chưa tới mức biết trước, thế gian vạn vật, đều có kỳ luật.” Ánh mắt Trữ Phong chớp động, thật không ngờ Đỗ Nhược sẽ nói đến đề tài này, “Chẳng lẽ cái này cùng mục đích Đỗ cô nương đến đây hôm nay có liên quan ư?”
“Vâng… ” Ở thời khắc mấu chốt này Đỗ Nhược lại do dự, dù sao người nhà cũng không tin, Trữ Phong thật sự sẽ tin sao? Nàng cũng không phải là người tu đạo, hơn nữa nàng cũng không xác định nếu nói ra, có hậu quả gì không, đang lúc nàng đang lưỡng lự, Trữ Phong cười một cái: “Nếu cô nương còn chưa quyết định, không bằng lần tới lại đến thôi, chẳng qua cũng phải nửa năm sau, bởi vì bần đạo mấy ngày gần đây sắp rời Trường An.”
Nửa năm sau, đó là khoảng thời gian rất lâu, Đỗ Nhược đành phải vậy, nhẹ giọng nói: “Quốc sư ngài có tin giấc mộng có khả năng biết trước hay không?”
Có chút thú vị, chân mày Trữ Phong hơi khiêu: “Ngày suy nghĩ ban đêm mộng, giấc mộng là điều kỳ huyền* nhất, rất nhiều chuyện cũng có thể tìm được lời giải ở trong giấc mộng.”
(*)Kỳ: hiếm thấy kinh ngạc, huyền: sâu xa khó hiểu
Xem ra không tìm lầm người, Đỗ Nhược nói: “Giả sử có người mơ như vậy, là bởi vì sao? Dù sao đó cũng là điều hiếm thấy.”
Trữ Phong nhìn Đỗ Nhược: “Tam cô nương ngươi nằm mơ sao?”
Trong nháy mắt kia,, ánh mắt của hắn có một chút sắc bén, đúng là khiến cho Đỗ Nhược không thể tránh né, nàng cứng đầu nói: “Vâng, năm trước ta năm mơ thấy đại quân đánh vào Trường An, năm nay liền thật sự định đô ở Trường An rồi.”
Trữ Phong nghe được lời ấy, tay đặt trên tay vịn ghế dựa nắm chặt, hắn có thể nhìn ra Đỗ Nhược rất đơn thuần, nàng không gạt người, chẳng qua Triệu quân ngay từ lúc trước đã định ra kế sách vây khốn Trường An, nàng là cô nương của Quốc công phủ, có thể nghe được đôi câu của Đỗ Vân Hác cũng chưa biết chừng. Hắn nói: “Có lẽ là trùng hợp.”
“Không, không phải là trùng hợp.” Đỗ Nhược lắc đầu.
Nếu như không phải là một chuyện, mà là rất nhiều chuyện, như vậy đủ để cho nàng phiền não, cũng thế, nếu không đến trình độ này, chỉ là một giấc mộng trở thành sự thật cũng sẽ không làm cho người ta kinh hoảng, hắn thầm nghĩ, không nghĩ tới thế gian thực sự có người sẽ thấy tương lai.
Thời điểm hắn trầm mặc nghĩ ngợi, có tiểu đạo sĩ gõ cửa đưa nước nóng tới, hắn cầm lấy bình trà, ngâm trà vào nước cho Đỗ Nhược.
Động tác phiêu dật, ống tay áo phẩy nhẹ, Đỗ Nhược nghĩ thầm, người này nếu không phải mặc đạo bào, thật giống như giai công tử (người đẹp).
“Xin mời.” Hắn làm xong, khẽ mỉm cười.
Đỗ Nhược uống vài ngụm, luôn miệng khen ngợi.
Trữ Phong cũng uống một chén nhỏ, mới chậm rãi nói: “Ta ban đầu nghe được ngươi nói đến Thiên cơ, cũng không tin, nhưng hiện tại ta tin rồi. Tam cô nương, đây là Thiên cơ, tất không thể tiết lộ. Giả sử ngươi tiết lộ cho người ngoài, sẽ bị giảm thọ, cũng tất có tai họa vào người, trừ khi tu luyện đạo thuật mới vừa có thể ngăn đại kiếp này.”
Đỗ Nhược bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa làm rơi vỡ chung trà.
Thấy sắc mặt nàng đột biến, hắn nhướng mày nói: “Chẳng lẽ ngươi đã nói cho người khác?”
Đỗ Nhược không lên tiếng.
Trữ Phong nói: “Chuyện huyền cơ(đạo lý huyền diệu trong đạo gia)như thế, cho dù cho biết, người khác cũng sẽ không tin đúng không? Nếu không tin, thì cũng không sao.”
Một câu nói đã giải trừ ưu sầu của nàng, nàng thở ra một hơi, thầm nghĩ khó trách Trữ Phong dám nói với Triệu Kiên chuyện xưng đế, bởi vì hắn là đạo sĩ. Nhưng nàng không dám nói với Trữ Phong việc giang sơn sửa đổi, ngôi vị hoàng đế đổi chủ, nàng khó mà nói ra miệng, hôm nay nàng chỉ muốn biết được, vì sao nàng có những mộng này, chẳng qua chỉ là bệnh một trận, chẳng lẽ liền khác người rồi?
Ngón tay Trữ Phong vuốt ve trà chén nhỏ, áng mây ngân tuyến dệt trên tay áo rộng tỏa sáng mơ hồ, thấy Đỗ Nhược trầm mặc, hắn nói: “Nếu ngươi có nghi hoặc cũng có thể nói với ta, một tiểu cô nương như ngươi gánh vác quá nhiều, chỉ sợ khó có thể thừa nhận.”
Thanh âm giống như từ đám mây rơi xuống, rơi vào trong lỗ tai, có một loại ấm áp, khiến cho người ta buông lỏng cảnh giác, Đỗ Nhược há miệng, đang định nói, phía ngoài truyền đến thanh âm dồn dập của tiểu đạo sĩ: “Vương gia, Quốc sư hắn…”
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Đỗ Nhược quay đầu lại nhìn, phát hiện người đến là Hạ Huyền, nàng kinh ngạc nói: “Huyền ca ca!”
Hạ Huyền cũng không nhìn nàng, mà nói với Trữ Phong: “Người Đỗ gia lo lắng cho Đỗ Tam cô nương, bây giờ Bổn vương mang nàng trở về, quốc sư không có ý kiến chứ?”
Trữ Phong cười một cái: “Chỗ ta đây cũng không phải là đầm rồng hang hổ.”
Hạ Huyền không để ý, cầm cánh tay của Đỗ Nhược liền đi ra ngoài.
“Ta còn có việc.” Đỗ Nhược cau mày, nhưng Hạ Huyền giống như không nghe thấy.
Rừng trúc, hai người một trước một sau.
Hắn cước bộ mau lẹ, nàng chậm rì rì, bị hắn kéo đi.
“Sao ngươi lại đến?” Đỗ Nhược thật sự tò mò, “Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?”
“Ca ca ngươi tìm ngươi khắp nơi.”
Đỗ Nhược mới phát hiện mình đi nhà xí có chút lâu, thì ra là ca ca đợi không được, là hắn nói cho Hạ Huyền, cho nên hắn mới giúp đỡ cùng nhau tìm nàng sao? Đúng rồi, mới vừa rồi lúc đang xem lễ tế nhìn thấy ca ca, chỉ là khi đó Hạ Huyền cũng đang ở đó rồi.
“Ta thật ra là có một số việc muốn hỏi Quốc sư.” nàng nói, “Ngươi có thể trở về nói với ca ca ta một tiếng được không.”
“Ngươi không nên đến gần hắn.” Hạ Huyền lại đột nhiên dừng bước, rất nghiêm nghị cảnh cáo nói, “Ngươi nên nhớ lời ta nói hôm nay, không nên gặp hắn.”
“Vì sao?” Đỗ Nhược bị ánh mắt của hắn hù dọa, “Ta cảm thấy tính tình hắn không tệ.”
“Đó là bởi vì ngươi không biết hắn.” Hạ Huyền nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi rốt cuộc có cái gì muốn hỏi hắn.”
“Cũng không có gì.” Đỗ Nhược chớp mắt một cái, “Ta nghe nói hắn một trăm tuổi, ta muốn hỏi hắn làm sao có thể làm cho mình nhìn trẻ như vậy.”
Khóe miệng Hạ Huyền giật giật, bộ dạng rất là bất đắc dĩ: “Ai nói với ngươi hắn một trăm tuổi? Hắn mới chỉ có hai mươi bảy tuổi.”
Đỗ Nhược mới hiểu được mình bị Trữ Phong lừa, nàng nói mấy câu ngài (您老 ngài lão: Ngài; ông (đại từ nhân xưng, có ý kính trọng)), nhưng Trữ Phong rất là thản nhiên nhận, vị Quốc sư này… Có phải rất thích trêu cợt người khác hay không? Nàng có chút tức giận, chẳng qua mình không hỏi xanh đỏ đen trắng đã kêu hắn là lão nhân gia, có thể hắn cũng không vừa ý lắm.
Nàng không nói thêm gì nữa, đi về phía trước.
Ai ngờ trôi qua một hồi, hai người cũng không thể đi ra khỏi rừng trúc, Hạ Huyền dừng lại, đứng nghiêm bất động, Đỗ Nhược thuận thế ngồi dưới đất, tay thành quả đấm nhỏ gõ từng cái trên đầu gối, oán giận nói: “Mệt quá, ta nhớ lúc tới cũng không lâu như vậy, có phải ngươi đi nhầm đường rồi hay không?”
Mắt Hạ Huyền nhìn nàng: “Ngươi suy nghĩ lại xem, có phải ở trên đường đụng phải thứ gì không?”
Đụng phải đồ gì thì có liên quan gì sao? Đỗ Nhược không hiểu, nhưng vẫn nghe lời Hạ Huyền, suy nghĩ lại một chút nói: “Ngươi đi quá nhanh, ta hình như nắm một … Cũng không biết có phải cột cờ hay không, cắm ở trong rừng trúc.”
Chân mày Hạ Huyền vặn lên.
Bộ dạng trông rất bất mãn, Đỗ Nhược cũng có chút không vui: “Vừa rồi ta sắp ngã, không thể đỡ những vật khác một chút sao?”
Bộ dáng này của nàng, có chút không tập trung, có chút ngây thơ, hắn không phải là không biết, hắn nói: “Chúng ta bị nhốt trong mê hành trận rồi.”
“Mê hành trận?” Đỗ Nhược trợn to hai mắt, “Là trận pháp sao?” Nàng lại có mấy phần hưng phấn, “Ta thấy qua trong thoại bản, thì ra trên đời thật sự có trận pháp, là Quốc sư bày ra sao?”
Triệu Kiên có thể lên làm hoàng đế, Trữ Phong là người lập nhiều công lớn, nhưng người này, Hạ Huyền cũng không tín nhiệm hắn, hắn thản nhiên nói: “Đúng.”
“Thật là lợi hại!” Đỗ Nhược nói, “Thật không hổ là Quốc sư, vậy hắn có thể vung đậu thành binh (vung hạt đậu xuống biến thành binh lính) hay không?”
“Hắn cũng không phải là thần tiên, ngươi xem nhiều thoại bản quá rồi!” Giọng nói của Hạ Huyền rất lãnh đạm, “Chẳng lẽ ngươi cũng không sợ, giả sử không ra được thì sao?”
“Sẽ không đâu.” Đỗ Nhược nghĩ thầm, nếu như là một mình nàng, nàng sẽ sợ, nhưng có Hạ Huyền ở, vừa rồi nàng một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, nàng cười nói, “Ngươi nhất định sẽ mang ta ra ngoài.”
Sắc mặt Hạ Huyền mới dịu đi một chút, nói: “Đi, chúng ta đi tìm mắt trận.”
Nghe nói lại muốn đi, mặt Đỗ Nhược lộ sắc mặt mệt mỏi: “Ta thật đi không nổi, ta ở chỗ này chờ ngươi, có được hay không?”
Rừng trúc này đường cũng không bằng phẳng, nàng mang giày thêu, đi rất mệt, hơn nữa cũng không biết có phải do mê trận hay không, mà cảm thấy đầu cũng có chút say, vậy cần gì phải liên lụy hắn, một mình hắn đi, tất nhiên mau hơn rất nhiều.
Hạ Huyền liếc nhìn nàng một cái, đi trở lại tới trước mặt nàng, nửa ngồi xuống nói: “Đi lên.”