- Thần Duệ , cậu đừng làm loạn nữa , hôm nay cô ấy đã kết hôn rồi , tất cả hãy chấm hết tại đây thôi .
Bóng lưng Lục Thần Duệ cứng đờ , cả người ngã ngồi trên ghế , trên mặt là thần sắc chán chường , ảm đạm:
- Quân , cậu cũng cho rằng , tôi đã làm sai rồi sao ?
Lăng Ngạo Quân nhìn bộ dạng chán nản của bạn tốt , trong thâm tâm cũng không đành lòng , an ủi nói :
- Cậu không làm sai gì cả ! Nhưng mà cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương rồi . Buông tay , mới là lựa chọn tốt nhất cho cả cậu và cô ấy .
Lục Thần Duệ cúi đầu , giống như đang cân nhắc điều gì , sau đó anh đột nhiên đứng dậy , vẻ mặt khôi phục bình tĩnh . Giọng nói vẫn lạnh lùng trong trẻo như vậy , nhưng dường như ánh sáng trong đôi mắt đã vụt tắt :
- Yên tâm đi , tôi chỉ đến tặng cô ấy quà mừng kết hôn rồi sẽ rời đi ngay .
“Nếu buông tay có thể khiến em không còn đau khổ , thì tôi sẽ mỉm cười chúc em hạnh phúc”
oOo
~Trong phòng trang điểm cô dâu~
Lạc Thiên Vy nhìn Lam Sơ Ảnh trong bộ váy cưới trắng tinh , mỹ lệ giống như thiên sứ , trong mắt tràn đầy kinh diễm :
- Chị Sơ Ảnh , hôm nay chị đẹp quá , nhất định sẽ khiến chú rể nhìn tới đui mù !
Lam Sơ Ảnh nhìn mình trong gương , nghe chị em tốt khen ngợi cũng chỉ là hơi nhếch khóe miệng .
Trong lòng cô lúc này vô cùng bình tĩnh , không hề hồi hộp giống như trong tưởng tượng , ngược lại có chút gì đó đắng chát không nói lên lời . Cô đã từng ảo tưởng biết bao lần cảnh tượng bản thân mặc áo cưới gả cho người đàn ông mình yêu . Vậy mà , hôm nay cô là cô dâu , nhưng chú rể lại không phải là hắn . Thật là đáng buồn biết bao !
Đúng lúc này , cửa phòng mở ra , một giọng nói hào hứng truyền tới :
- Đến lượt cô dâu ra sân rồi
oOo
- Hàn Thiên Luân , con có đồng ý lấy Lam Sơ Ảnh làm vợ , yêu thương và bảo vệ cô ấy đến hết cuộc đời không ?
Hàn Thiên Luân mỉm cười sáng lạn , liếc mắt nhìn người con gái mình yêu đang đứng bên cạnh , khuôn mặt tuấn tú tràn đầy thỏa mãn , nghiêm túc trả lời :
- Con đồng ý
- Vậy Lam Sơ Ảnh , con có đồng ý lấy Hàn Thiên Luân làm chồng , yêu thương và trân trọng anh ấy đến hết cuộc đời không ?
Trong đầu cô hiện lên bóng dáng của một thiếu niên anh tuấn , anh từng cười ngại ngùng với cô , đỏ mặt cầm lấy tay cô , chân thành nhìn vào mắt cô mà nói :
- Sơ Ảnh , em có đồng ý gả cho anh không ?
Không có nhẫn cưới tinh xảo , không có hôn lễ long trọng , chỉ có một tấm chân tình dâng hiến hết thảy cho cô , hỏi cô có muốn nhận lấy hay không ?
Trong phút chốc , ánh mắt cô nhòe đi . Bây giờ cô mới nhận ra , không ai có thể cho cô hạnh phúc , chỉ có anh , Lục Thần Duệ .
Lam Sơ Ảnh hít sâu một hơi :
- Thật xin lỗi , Thiên Luân . Em không thể gả cho anh được , đây không phải là hạnh phúc em muốn !
Câu nói của cô làm oanh động tất cả mọi người có mặt trong hôn lễ , nhưng sự việc chấn động thực sự còn đang ở phía sau .
Cánh cửa lễ đường đột ngột mở ra . Người đến là Lăng Ngạo Quân .
Hắn nhìn sâu vào mắt cô , khó khăn mở miệng :
- Sơ Ảnh , A Duệ gặp tai nạn , không thể qua khỏi . Em hãy đến nhìn mặt cậu ấy lần cuối đi .
Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang , lập tức quăng Lam Sơ Ảnh vào mười tám tầng địa ngục .
Cô vứt bó hoa trong tay đi , không để ý hình tượng mà xông thẳng ra cửa , để lại hôn lễ còn đang dang dở .
Cô phải đi , cô không muốn mất anh lần nữa .
Lục Thần Duệ , xin anh , hãy đợi em một chút thôi , em nhất định sẽ đến bên cạnh anh !