Editor: Vi + Beta: Điêu
Cha Kỷ đi tới quán nhỏ ở gần hồ Yên Hoa chuẩn bị uống trà với con gái. Đã một tháng rồi chưa gặp mặt tán dóc chuyện nhà, tận hưởng mối quan hệ cha con.
Kỷ Hi Nguyệt đi đến quán nhỏ, nhìn thấy Kỷ Thượng Hải đang ngồi ở đó thì lập tức chạy tới ôm lấy cổ ông từ phía sau rồi làm nũng: Cha! Con rất nhớ cha.
Hahaha. Nói xạo! Nhớ cha mà sao không chịu về tập đoàn làm việc? Cha Kỷ vui vẻ, mặt mày hớn hở. Khuôn mặt hơn năm mươi tuổi đã lắng đọng nhiều dấu vết của năm tháng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức chu miệng nói: Cha! Cha xem, cha lại nói chuyện này nữa rồi. Con chỉ thích làm phóng viên thôi. Nếu không thì năm đó con cũng sẽ không ầm ĩ đòi học trường báo chí rồi. Kỷ Hi Nguyệt buông cha mình ra, ngồi xuống đối diện.
Cha Kỷ nhìn thấy con gái mình vừa đáng yêu lại vừa thanh tú xinh đẹp thì trong lòng cảm thấy được an ủi: Được rồi được rồi. Không ép buộc con nữa. Con đã trưởng thành rồi, cũng đã biết mình nên làm cái gì. Mọi chuyện phải thật cẩn thận. Nghề phóng viên rất nguy hiểm.
Cha yên tâm. Con sẽ chú ý an toàn. Đúng rồi! Chuyện Tần Hạo còn chưa có tiến triển gì mới sao? Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chuyển đề tài.
Con xem con đi. Đã bảo con đừng điều tra nữa. Chuyện tập đoàn chúng ta chẳng lẽ con còn muốn viết một bản tin lớn nữa hay sao? Cha Kỷ tức giận nói.
Sao lại như vậy được. Con còn không phải vì sợ cha bị lừa sao? Kỷ Hi Nguyệt vội vàng rót thêm nước trà, bắt đầu vui vẻ ăn bánh ngọt mình thích.
Con đừng suy nghĩ vẩn vơ. Quả thật Tôn Mai đã xuất ngoại. Cha đã gọi điện đến nhà cô ta để xác nhận rồi. Bản báo cáo quả thật có chút vấn đề, nhưng bây giờ vẫn chưa tìm được túi đồ bị mất, lại liên lạc không được với Tôn Mai. Cho nên chỉ có thể từ từ kiểm tra đối chiếu cẩn thận. Cha đã nói chú hai con trong vòng một tháng phải làm lại bản báo cáo tài vụ chi tiết.
Không liên lạc được với Tôn Mai? Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Tiểu Nguyệt! Trong đầu con nghĩ cái gì vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, con đừng nghi thần nghi quỷ nữa. Cha Kỷ bất đắc dĩ nhìn con gái của mình.
Cha! Có một số người khi đã phát rồ rồi thì sẽ mặc kệ tất cả đó. Để con cho cha nghe cái này. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nhất định phải làm cho cha mình tỉnh mộng.
Cô lấy ra bản ghi âm nghe lén cuộc nói chuyện của Tần Hạo và người đàn ông kia lúc trưa hôm qua ra cho cha mình nghe. Kỷ Thượng Hải rất kinh ngạc, nhưng nghe thấy giọng nói trong đó thì càng kinh ngạc hơn, ông nói: Đây là giọng Tần Hạo sao?
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Cha Kỷ nghiêm túc nghe xong toàn bộ đoạn đối thoại.
Cha! Nhất định Tần Hạo có vấn đề. Hình như là sai người kia làm chuyện gì đó. Cha thử xem người này cha có quen không? Con đã chụp được hình rồi. Kỷ Hi Nguyệt lấy tấm hình chụp một người đàn ông nhỏ gầy ra.
Cha Kỷ nhìn thấy thì lắc đầu nói: Không biết. Nhưng mà tiểu Nguyệt, cha không cho phép con lại đi điều tra mấy chuyện này. Nếu Tần Hạo thật sự là người xấu thì con sẽ rất nguy hiểm!
Nét mặt già nua của cha Kỷ đã tái nhợt. Có thể nghe rõ là Tần Hạo tiêu tiền tìm người làm giúp chuyện gì, lại không biết có phải là chuyện về bất động sản của Kỷ Tinh không. Nhưng có thể thấy anh ta không làm việc quang mình chính đại, nhất định không phải chuyện tốt gì.
Cha! Con chỉ ngẫu nhiên lấy được thôi. Con sẽ không làm chuyện điên rồ. Nhưng con chỉ muốn nhắc nhở cha là Tần Hạo nhất định không phải người tốt. Con cảm thấy anh ta đã tham ô không ít tiền của công ty.
Bao nhiêu tiền cũng được nhưng con không được quản. Việc này cha sẽ xử lý. Tiểu Nguyệt, cha chỉ có mình con là con gái. Con cứ nhất định muốn làm phóng viên, cha đồng ý. Nhưng nếu con còn tiếp tục điều tra chuyện nguy hiểm như vậy thì cha sẽ không cho con làm phóng viên nữa!
Tim gan cha Kỷ run sợ. Con gái mình lại dám đi ghi âm và chụp hình lén. Cái này quá nguy hiểm rồi.
Được được được! Sau này con sẽ không làm như vậy nữa là được rồi mà. Cha đừng nóng giận. Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt cha sắp biến thành màu đen, biết rõ ông vì an toàn cho mình, trong lòng tràn đầy ấm áp. Chỉ là cô càng thêm lo lắng cho sự an nguy của cha.
Đồng ý với cha, không lại gần Tần Hạo nữa. Cha Kỷ nghiêm khắc nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu nhận sai, sắc mặt cha Kỷ mới dịu xuống.
Bạn trai con thế nào? Cha Kỷ thay đổi chủ đề.
A! Bạn trai? Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm nhảy dựng.
Không phải Triệu Vân Sâm sao? Cha Kỷ ăn bánh đậu liếc nhìn cô một cái.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu nói: Con đã chia tay anh ta rồi. Lúc trước không phải cha nói anh ta không được tốt lắm sao.
Cha Kỷ thở dài nói: Chia tay cũng tốt. Triệu Gia quá khổng lồ và thần bí. Tập đoàn Kỷ Hải của chúng ta cũng không kém, nhưng so với Triệu Gia còn kém xa. Hai người các con muốn thành đôi, cha còn lo con ở Triệu Gia chịu ủy khuất đây này.
Cha! Dù ở đâu, con gái cha cũng không bao giờ chịu ủy khuất. Cha yên tâm đi. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, trong đầu nghĩ đến Đại ma vương Triệu Húc Hàn. Cô đây cũng chỉ sợ mỗi mình anh.
Chẳng qua đó là chuyện của kiếp trước. Kiếp này cô không còn ngốc nữa rồi. Đổi cách đối xử, cô cùng Đại ma vương sẽ không có nhiều chiến tranh lạnh nữa.
Vậy bao giờ con mới cho cha gặp bạn trai mới? Hồi trước cha thấy Trần Manh Manh bạn thân con, bên cạnh còn có một người đàn ông đẹp trai nữa. Cha Kỷ nói.
Manh Manh? Trong nháy mắt Kỷ Hi Nguyệt trừng lớn: Bạn trai cậu ấy không phải là Chu Dân chứ?
Cha cũng không biết. Chẳng qua người đàn ông kia điều kiện cũng không tệ. Lâu rồi con chưa liên lạc với Manh Manh sao? Cha Kỷ cười nói.
Đúng vậy ạ. Công việc bề bộn quá. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm lè lưỡi. Bởi vì lúc trước cô chỉ chăm chăm theo đuổi Triệu Vân Sâm. Mà Manh Manh lại không thích Triệu Vân Sâm, vì vậy quan hệ với cô bất hòa không ít.
Kiếp trước cô biết rõ lúc Trần Manh Manh bị Chu Dân lừa, bị cha nuôi Chu Dân cường bạo. Hơn nữa Chu Dân còn lấy của cha nuôi hơn 10 vạn, để đổi lấy người bạn gái của hắn. Sau đó Trần Manh Manh bị kích thích, thần kinh không được bình thường. Cha mẹ đưa cô ấy rời khỏi Cảng Thành. Cô cũng mất đi một người bạn tốt.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt khó coi. Tính toán thời gian tính toán thời gian. Từ lúc cô bị Triệu Húc Hàn chiếm đoạt sau đó không đến một tháng, Manh Manh đã xảy ra chuyện.
Lần này, cô tuyệt đối không thể để Trần Manh Manh gặp chuyện không may. Bởi vì Trần Manh Manh là người bạn tốt nhất của cô ở trường cấp 3. Tuy không học cùng đại học nhưng trước đó vẫn thường xuyên gặp nhau.
Chỉ là sau khi cô ở khắp nơi theo đuổi Triệu Vân Sâm, mà Trần Manh Manh không thích Triệu Vân Sâm, vì vậy hai người ít liên lạc với nhau. Cô ấy chán ghét nên gọi Triệu Vân Sâm là hoa hoa công tử, ý đồ muốn cô từ bỏ.
Tiểu Nguyệt, không thể có công việc liền quên bạn bè. Manh Manh là cô gái tốt. Lúc ở trường cấp 3, bụng con bị đau, là con bé đã cõng con đến bệnh viện, chăm sóc con cả đêm. Cha Kỷ thật sự thích cô gái nhỏ có khuôn mặt tròn ấy.
Con biết rồi. Con sẽ nhắn tin với bạn ấy, vừa hay chủ nhật cùng bạn ấy nói chuyện. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Sao vậy? Nhìn sắc mặt con không được tốt lắm. Có chỗ nào không khỏe ư? Cha Kỷ nhìn sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt thoáng trắng bệch, lo lắng hỏi.
Không có. Con chỉ cảm thấy mình thật tồi tệ. Lúc trước Manh Manh khuyên con rời khỏi Triệu Vân Sâm, con đã không nghe. Vì vậy không còn nói chuyện với cô ấy nữa. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến những chuyện xảy ra với Trần Manh Manh, trái tim cô thắt lại.
Cha Kỷ lập tức nở nụ cười: Đừng gấp. Bạn thân sẽ không so đo những điều này. Chỉ cần con mạnh khỏe và vui vẻ là được.
Vâng. Kỷ Hi Nguyệt gật đầu thật mạnh, ánh mắt đỏ hoe.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn, viết là: Manh Manh, có thời gian rảnh cùng nhau ăn trưa không?
Bên kia lập tức hồi âm: Tiểu Nguyệt, rảnh chứ rảnh chứ. Ăn cơm ở đâu?
Trong nháy mắt Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười. Quả nhiên là bạn thân, không hề chán ghét cô. Chỉ trách lúc trước cô quá kiêu ngạo, ngây thơ.
Đi phố đi bộ nhà hàng Tây Cổ Đàm. Mình mời cậu ăn bò bít tết châu Úc. Kỷ Hi Nguyệt nhớ kĩ khi xưa bọn họ luôn nhắc đến, nhưng chưa từng đi qua.
Cô gái, đây là muốn đền bù tổn thất của mình sao? Chèn thêm một icon cười:)
Kỷ Hi Nguyệt gửi icon cười haha =)): Tiểu nhân đã sai. Xin nương nương thứ tội.”
Được. Bổn cung đồng ý. Mười hai giờ gặp. Icon trái tim <3
Một lời đã định! Kèm thêm một cái icon hôn hít mwah mwah.