Editor: Vi + Beta: Nghi
Một buổi chiều đầy ánh chiều tà chiếu lên toàn bộ quang cảnh Cảng thành, tựa như một bức tranh xinh đẹp.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại lo lắng não nề trở lại khu nhà trọ nhỏ Phong Nhã, tâm trạng cô vẫn luôn lo lắng như thế.
Về tới nhà thì lại phát hiện Triệu Húc Hàn còn chưa về.
Kỷ tiểu thư, ông chủ nói một tiếng nữa mới về, nếu cô đói bụng thì cô cứ dùng cơm trước đi. Thím Lý cười tủm tỉm nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Thím Lý, không cần đâu, con chờ anh ấy trở về cùng ăn là được rồi, con đi rửa mặt trước đây.
Kỷ Hi Nguyệt rửa mặt xong thì lên lầu trên ngắm mấy chậu hoa lan nở rộ, tâm sự đang nặng trĩu trong lòng cũng chậm rãi tan biến.
Trong phòng tập thể thao có rất nhiều dụng cụ chuyên dụng, toàn bộ lầu trên giống như một câu lạc bộ thể hình vậy, Đại Ma Vương thật sự rất biết hưởng thụ.
Kỷ tiểu thư, ông chủ đã về. Giọng thím Lý vang lên ở ngoài cửa ban công.
À, vâng. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng xuống lầu.
Thấy Triệu Húc Hàn đã thay xong đồ mặc ở nhà, đang ngồi trên sofa trong phòng khách lớn, mà trên bàn trà trước mặt anh có một chồng giấy tờ rất dày.
Tiếu Ân đã có mặt sẵn ở đây, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt trên lầu thì lập tức mỉm cười nói: Xin chào Kỷ tiểu thư.
Nói xong bước đến trước mặt Triệu Húc Hàn nói: Chủ tử, phải nhanh chóng phê duyệt chỗ giấy tờ này cho bọn họ trong đêm nay.
Ừ. Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái, lập tức gật đầu với Tiếu Ân, Vô Cốt còn chưa trở lại sao?
Tiếu Ân sửng sốt nói: Vô Cốt nói phụ nữ có điều kiện phù hợp với ý của chủ tử không ít cho nên muốn kiểm tra loại bỏ bớt, cần phải tốn nửa tiếng nữa.
Kỷ Hi Nguyệt cười đi tới nói: Hàn ca, anh vội như vậy sao.
Ừ, chỉ còn nửa tiếng có thể ăn cơm kịp không? Triệu Húc Hàn liếc nhìn Tiếu Ân một cái rồi sau nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Tiếu Ân cảm thấy cái nhìn này của chủ tử thật sắc bén, cũng thật phức tạp, anh ta lập tức hiểu ngay.
Việc loại bớt phụ nữ được tuyển là do Kỷ Hi Nguyệt tự đề nghị ra.
Nhưng mà anh biết chỉ cần là chuyện liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt thì chủ tử sẽ rất nghiêm túc và coi trọng, một khi làm hư thì những tháng ngày kế tiếp sẽ phải sống trong nước sôi lửa bỏng.
Có thể có thể, không thành vấn đề, anh làm việc tiếp đi, em đi tìm thím Lý. Kỷ Hi Nguyệt sợ quấy rầy công việc của anh nên vội vàng cười tủm tỉm rồi đi.
Giọng thím Lý cũng nhanh chóng vang lên từ bên kia: Kỷ tiểu thư, phòng bếp bẩn lắm, việc này vẫn nên để cho tôi đi, cô ra ngoài uống nước trái cây hay là bấm điện thoại đi.
... Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cầm lấy ly nước trái cây đi ra ngoài ngồi vào bàn cơm lướt điện thoại.
Ngẫu nhiên lén lút liếc Triệu Húc Hàn một cái, sườn mặt lạnh lùng như điêu khắc trông thật là đẹp mắt, bất giác vụng trộm dùng di động chụp lén anh.
Tiếng đập cửa cũng nhanh chóng vang lên, Tiếu Ân vội vàng đi mở cửa, Vô Cốt trán đầy mồ hôi bước vào.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Vô Cốt không được tốt lắm.
Sau khi Vô Cốt đi vào thì cũng không thèm liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái mà lập tức đặt chồng giấy tờ trước mặt Triệu Húc Hàn nói: Chủ tử, trên cơ bản những người có điều kiện và nhân phẩm không tệ đều ở trong này rồi.
Triệu Húc Hàn chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vô Cốt, cũng không nói gì.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không khí có chút không đúng, nhưng không rõ là không đúng chỗ nào.
Chủ tử, Vô Cốt làm việc lề mề nên chậm nửa tiếng, xin chủ tử trách phạt. Vô Cốt lập tức quỳ một chân xuống trước mặt Triệu Húc Hàn.
Mà Tiếu Ân đứng bên cạnh cũng lập tức quỳ một gối xuống giống như Vô Cốt, nói: Chủ tử, Vô Cốt thật sự đã nỗ lực làm việc, không có lười biếng, nhưng lượng tin tức này quá khổng lồ nên mới đến trễ một chút, xin chủ tử khai ân.
Kỷ Hi Nguyệt há to mồm, tròng mắt như muốn rớt ra, họ đây là đang diễn kịch cung đình cổ đại sao?
Xã hội hiện đại rồi mà còn như vậy à?