Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Chương 14: Chương 14: Gặp lại tên súc sinh




Editor:Vi + Beta: Điêu

Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, cẩn thận xem video và hình ảnh tai nạn xe mà Liễu Đông đã chụp. Cậu cũng chụp được ảnh của người áo đen kia, nhưng không chụp được những lúc sau. Vì vậy cô chỉ có thể chờ tin tức của Ngô Phương Chu.

Khoảng giữa trưa, Cố Du Du đi tới cười nói: Tiểu Nguyệt, chúng ta đi ăn cơm trưa không? Chị sẽ mời.

Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô, thầm nghĩ khi nào cái người keo kiệt này lại hào phóng như vậy?

Chị Du Du, tôi cũng đang muốn mời Tiểu Nguyệt ăn cơm trưa đấy! Liễu Đông vội la lên.

Vậy thì chúng ta cùng đi. Tiểu Nguyệt, em không phiền chứ? Cố Du Du mặt mày hớn hở nói.

Tôi thấy rất phiền đấy. Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp nói một câu rồi nhanh chóng tắt máy tính, đứng dậy bước đi.

Cố Du Du thật sự rất lúng túng, còn Liễu Đông thì dáng vẻ tươi cười.

Liễu Đông, tôi và Cố tiền bối đi ăn cơm trưa, về sẽ tìm cậu sau.

Còn lâu cô mới để cho Cố Du Du chiếm tiện nghi. Nhưng trước hết cứ ăn thật nhiều để cô ta đau đến cắt da cắt thịt mới được. Dù sao cơm trưa cũng nhất định phải ăn.

Cố Du Du kinh ngạc xoay người lại, khóe miệng co giật một cái. Cô ta nghĩ thầm cái đồ Vương Nguyệt này, để Liễu Đông mời đi không phải tốt hơn sao, có thể tiết kiệm được một khoản. Nhưng mà bây giờ cô ta không dám nói ra. Cô ta biết rằng sếp rất coi trọng Vương Nguyệt. Vì vậy trước hết cần phải khiến mối quan hệ giữa bọn họ tốt hơn một chút.

Hơn nữa tuy rằng trong lòng cô ta không muốn, nhưng trong công ty này cô ta cảm thấy cũng chỉ có thực tập sinh Vương Nguyệt kia mới có thể dễ dàng bị lừa. Song cô gái xấu xí này dù sao tuổi còn nhỏ, lại là sinh viên nên tính tình kiêu ngạo như thế cũng bình thường. Vì vậy cô ấy có bị lừa cũng sẽ không cảnh giác. Tiền của một bữa cơm này, xem như là tiền đầu tư của cô vậy!

Cố Du Du dẫn Vương Nguyệt đến thang máy trong nhà ăn của công ty, rồi lại đưa tay nhấn nút ở dưới.

Cố Du Du, chị sẽ không keo kiệt đến mức mời tôi ăn cơm của căng tin chứ?

Cố Du Du hơi chột dạ nói: Làm sao như thế được. Tiểu Nguyệt muốn ăn gì cứ nói. Lần trước chị thua nhưng em nói không cần đưa tiền, nên lần này chị mời em ăn xem như hòa.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, lời nói này đúng là tốt thật đấy. Cái gì mà cô không cần tiền, là cô ta không muốn đưa thì có. Nói dập đầu liền dập đầu giống như đi mua thức ăn vậy, cô còn có thể nói gì sao?

Vậy ăn cơm tây đi, lần trước tôi muốn ăn bò bít tết bông tuyết cao cấp của Úc, nhưng không đủ tiền nên không ăn được. Kỷ Hi Nguyệt cố ý để Cố Du Du khó xử.

Quả nhiên sắc mặt Cố Du Du có chút khó coi.

Làm sao thế? Chị không mang đủ tiền sao? Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày.

Làm sao có thể chứ. Vậy thì ăn bò bít tết bông tuyết cao cấp của Úc! Cố Du Du cười mỉa, nhưng mặt mày đã trắng bệch. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thật thoải mái.

Nhà hàng Tây ở kế bên cửa hàng bách hóa không xa. Hai người mới vừa vào cửa, Cố Du Du vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ nói: Tiểu Nguyệt, nhìn kìa, người đàn ông kia rất đẹp trai đó.

Kỷ Hi Nguyệt vừa ngẩng đầu nhìn thì cả cơ thể lập tức cứng đờ. Cô không nghĩ có thể gặp được tên súc sinh Tần Hạo kia ở chỗ này. Việc này khác với kiếp trước.

Có phải rất đẹp trai không. Quần áo đều là hàng hiệu, nhất định là công tử nhà giàu. Ánh mắt Cố Du Du tỏa sáng.

Kết hôn với một người vừa đẹp trai vừa giàu có là ước mơ của cô ta. Đáng tiếc bản thân cô ta không đủ tiêu chuẩn, vì vậy thất bại mấy lần. Nên sau đó cảm thấy chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể có cuộc sống tốt. Nhưng khi nhìn thấy trai đẹp vẫn không thể không kích động.

Không cảm thấy người đàn ông này rất giả tạo sao? Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói.

Không thể nào, rất nhã nhặn mà. Em biết người đó sao? Cố Du Du hỏi, sau đó lại nghĩ thầm, con gái không phải đều rất thích soái ca sao?

Không biết. Kỷ Hi Nguyệt thật cảm thấy ghê sợ khi biết một người như vậy.

Chỉ là bây giờ cô đã không còn sợ kẻ đã giết chết cô ở kiếp trước. Đời này cô sẽ tiếp đãi anh ta thật tốt.

Cố Du Du nhếch môi, kéo Kỷ Hi Nguyệt, hèn mọn, bỉ ổi nói: Chúng ta ngồi gần chút, sẽ nhìn kỹ hơn. Haha.

Những lời này làm Kỷ Hi Nguyệt thích thú, bởi vì cô cũng rất tò mò Tần Hạo tới nơi này làm gì? Cùng ăn cơm trưa với ai?

Nhà hàng phương Tây trang trí lấy chủ đạo là màu xanh lá cây. Tao nhã và ấm áp, âm nhạc cũng rất nhẹ nhàng tươi đẹp, ánh đèn tương đối lãng mạn.

Kỷ Hi Nguyệt cùng Cố Du Du ngồi xuống chỗ bên cạnh Tần Hạo. Ở giữa ngăn cách bởi bồn hoa. Bồn hoa hơi cao, chỉ có thể nhìn thấy một nửa phía trên của người đối diện, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại chọn vị trí cùng bên với Tần Hạo. Như vậy Cố Du Du chỉ cần ngồi thẳng là có thể thấy rất rõ ràng khuôn mặt Tần Hạo, cũng có thể nghe rõ giọng nói của hắn ta.

Tần Hạo ngồi một mình. Nhưng sau khi ngồi xuống vẫn nhìn đồng hồ đeo tay. Trên bàn là bộ đồ ăn dành cho hai người. Chắc là đang đợi ai đó.

Tiểu Nguyệt, em có thật sự muốn ăn món bít tết bông tuyết cao cấp của Úc này? Cố Du Du nhìn món ăn có giá 498 tệ [1] trên thực đơn, khuôn mặt tái xanh.

[1] 498 tệ = 1.659.000 VND.

Tiền bối, nơi này thịt bò bít tết cao cấp khá rẻ. Nếu không tôi dẫn chị đi nhà hàng Tây Cổ Đàm? Một phần 988 tệ [2], nghe nói vượt quá lời khen. Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói châm chọc.

[2] 988 tệ = 3.344.000 VND.

Khụ khụ, hay là ăn ở nơi này đi. Cố Du Du khóe miệng cũng run, vội vàng gọi phục vụ tới chọn món ăn.

Đúng rồi, tôi muốn một tách cà phê. Cà phê Lam Sơn cực phẩm, tận hưởng hạnh phúc. Kỷ Hi Nguyệt lại nói thêm một câu.

Gương mặt Cố Du Du méo mó, nhưng vẫn nhẫn nại chịu đựng. Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta chỉ gọi món mì ống, ngay cả đồ uống cũng tiết kiệm. Lần này Cố Du Du đối với mình hào phóng như vậy quả thực không dễ dàng. Cắt da cắt thịt chi tiền, không biết rốt cuộc cô ta có ý đồ gì? Nhưng nếu muốn Kỷ Hi Nguyệt tha thứ cho cô ta vì những tổn hại và hành vi cô ta đã làm ở kiếp trước, vẫn còn xa vời lắm.

Tần Hạo nghe thấy giọng nói bên này, quay đầu lại nhìn một chút.

Cố Du Du giả vờ cúi đầu xuống nhìn thực đơn. Kỷ Hi Nguyệt đi ra ngoài, cô không muốn nhìn thấy kẻ sát nhân này.

Chỉ sau một thời gian ngắn, một ngươi đàn ông gầy gò đi tới trước mặt Tần Hạo. Người đó đội mũ beret, đeo kính dâm, dáng vẻ hết sức thần bí.

Kỷ Hi Nguyệt cầm điện thoại di động lên, mở ra không một tiếng động, thừa dịp người đàn ông lấy cặp kính ra mà không chú ý, lặng lẽ chụp ảnh khuôn mặt anh ta.

Người đàn ông khoảng 30 tuổi, gương mặt rất bình thường, mắt một mí, ánh mắt có chút hung ác. Nhưng nếu ở trong đám đông, sẽ không thu hút sự chú ý.

Tần tổng. Anh ta sau khi ngồi xuống liền gọi một tiếng, giọng nói hơi sắc bén.

Gọi chút đồ ăn trước rồi nói sau. Tần Hạo ngay lập tức nói.

Người đàn ông ngay lập tức mở thực đơn và bắt đầu gọi món, còn Tần Hạo cũng gọi một phần bít tết cao cấp.

Khi món bít tết của Kỷ Hi Nguyệt đưa tới, Tần Hạo đã lên tiếng: Xử lí chuyện đó thế nào?

Đôi tai Kỷ Hi Nguyệt dựng thẳng lên. Hơn nữa cô đã mở chức năng ghi âm của điện thoại, hy vọng có thể nghe được một chút tin tức hữu ích.

Không quá thuận lợi. Nhưng hãy yên tâm. Tôi vẫn đang điều tra, tôi sẽ tìm thấy nó.

Tuyệt đối không thể để sai sót nhầm lẫn. Làm sao chuyện này có thể xảy ra. Sao có thể thế được! Tần Hạo có chút tức giận nói.

Haiz, đây không phải là tình huống có thể đoán trước được. Tần tổng, anh đừng lo lắng, tôi đảm bảo thành công, nhưng mà chỉ là... Giọng nói người đàn ông hơi khó xử.

Hừ, chuyện còn chưa hoàn thành, anh còn tham lam sao? Giọng nói Tần Hạo hết sức lạnh lùng.

Chuyện này bây giờ có vấn đề, luôn cần dùng tiền. Người đàn ông phiền não nói.

Tần Hạo trầm mặc một lúc, hắn ta đặt dao và nĩa xuống, từ văn kiện trong túi xách bên cạnh, lấy ra chiếc phong bì cho người đàn ông đối diện.

Người đàn ông kia mặt mày hớn hở, cất phong bì đi sau đó nói: Cảm ơn Tần tổng, tôi làm việc xin ngài yên tâm. Chúng ta không phải là lần đầu hợp tác.

Tôi không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ. Tần Hạo không ngẩng đầu lên: Ăn xong rồi thì đi đi.

Người đàn ông vội vàng ăn nhanh, rồi nhanh chóng rời đi. Lúc rời đi lại đeo kính mắt lên, nhìn bốn phía xung quanh một chút.

Kỷ Hi Nguyệt lập tức cúi đầu ăn, giả vờ không thấy. Cố Du Du luôn miệng nói mấy tin bát quái của những vị minh tinh mà buổi sáng cô ta nghe được, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không lắng nghe nhiều.

Bởi vì trong lòng cô đang rối bời. Cô biết Tần Hạo sắp làm chuyện xấu, còn người đàn ông nhỏ gầy kia giúp hắn làm việc. Chẳng lẽ giúp hắn giết người? Đối với Tần Hạo, mấy chuyện thế này có thể làm ra được.

Tiểu Nguyệt, thức ăn có ngon không? Mọi thu thập của Cố Du Du đều đã góp vào bữa ăn, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa chỉ còn nửa phần của cô.

Nhìn bộ dạng của Cố Du Du thật buồn nôn, cô trực tiếp đẩy chiếc đĩa qua nói: Chị ăn đi.

Thật sao, vậy chị không khách khí nữa. Cố Du Du quả thật không khách khí, tự kéo đĩa về mình rồi bắt đầu ăn.

Kỷ Hi Nguyệt im lặng, nhìn hình ảnh người đàn ông trong điện thoại, sau đó gửi cho Ngô Phương Chu, nói rằng có thể người này sẽ có liên quan tới vụ tai nạn. Hy vọng anh có thể giúp đỡ điều tra người này. Ngô Phương Chu hỏi thêm về thông tin của người đàn ông, Kỷ Hi Nguyệt không nói được. Đầu dây bên kia chỉ có thể nói sẽ cố gắng điều tra.

Đang lúc Kỷ Hi Nguyệt xoắn xuýt, Tần Hạo ở bên cạnh đã ăn xong, đang gọi tính tiền.Sau đó hắn đứng lên đi ra ngoài. Đột nhiên hắn dừng lại, xoay người, nhìn Kỷ Hi Nguyệt.

Vừa đúng lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn hắn, trong lòng thầm kinh sợ, lập tức cúi đầu uống cà phê.

Chào các cô. Đột nhiên Tần Hạo quay trở lại.

Cố Du Du cũng có tật giật mình như Kỷ Hi Nguyệt, ngẩng đầu nhìn hắn. Trên mặt cô ta có cả sợ hãi lẫn vui mừng. Kỷ Hi Nguyệt lấy tay vô thức đẩy mắt kính lên.

Tiên sinh, có chuyện gì không? Cố Du Du vội vàng lau miệng, bày ra dáng vẻ thục nữ.

Nhưng Tần Hạo chỉ nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt rồi nhíu mày nói: Vị tiểu thư này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?

Thật ngại quá. Tiên sinh, hình như anh nhận nhầm người rồi. Nếu tôi gặp một người đẹp trai như anh, không có chuyện tôi sẽ quên mất. Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.

Nhưng trong lòng cô rất lo lắng. Tên khốn này có trí nhớ rất tốt, có lẽ lần trước nhìn thoáng qua ở bệnh viện hắn đã nhớ được cô.

Tần Hạo sững sờ sau đó cười haha: Thật không? Cảm ơn cô đã khích lệ. Thật ngại quá, tôi nhận nhầm người. Các cô cứ từ từ dùng bữa. Nói xong hắn đi thẳng.

Soái ca, không để lại phương thức liên lạc sao? Cố Du Du chủ động la lên.

Nhưng kết quả là Tần Hạo không hề quay đầu lại, bước từng bước lớn rời đi.

Hừ, có cái gì mà chảnh chứ. Thật chẳng lễ phép chút nào. Đẹp trai một chút thì sao, lão nương vẫn thấy chướng mắt. Trong nháy mắt Cố Du Du thay đổi thái độ, đúng là không ăn được đào thì nói đào còn xanh.

Kỷ Hi Nguyệt lười để ý đến cô ta: Chị ăn xong chưa? Tôi còn phải làm việc.

Cố Du Du vội vàng nói: Tiểu Nguyệt, em đừng liều mạng như vậy nữa. Dù sao thành tích của em luôn đứng đầu mà.Nói xong lại vùi đầu vào tiếp tục ăn.

Kỷ Hi Nguyệt im lặng. Nhớ đến chuyện mai là chủ nhật đã đồng ý với cha sẽ đi uống trà, cũng đã gửi tin đi rồi.

Cha, ngày mai đi uống trà ở Phong Việt lúc 9h nhé. Kèm theo một icon cười.

Được, cha sẽ cho người đặt bàn. Cha Kỷ cũng kèm theo một icon cười.

Cha, cha đi xem xét sổ sách của công ty bất động sản Kỷ Tinh chưa?

Ừ, có rất nhiều khoản trước khi đi Tôn Mai đã giao cho Trương Cầm. Nhưng lúc Trương Cầm tai nạn đã bị mất. Hiện tại rất khó đối chiếu sổ sách. Cha đã bảo chú hai để ý rồi.

Cha, cha tuyệt đối phải cẩn thận với Tần Hạo. Trực giác của con không sai đâu. Hắn ta không giống với vẻ bề ngoài đâu.

Ừ, cha hiểu rồi. Con đừng lo lắng mấy chuyện này, cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá biết không? Nếu mệt quá thì quay về với cha.

Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác trong lòng cay cay, nhớ lại kiếp trước quá khứ đau đớn. Sau đó cô lắc đầu, đời này cô tuyệt đối sẽ không để cha gặp chuyện gì bất trắc.

Cha, con nhớ rồi. Cha đừng lo lắng cho con mới đúng. Kỷ Hi Nguyệt trả lời, thầm hy vọng cha sẽ không gặp được người phụ nữ kia như kiếp trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.