Editor + Beta: Vi
Đâu, làm gì có, chỉ là thiếu chút nữa thôi, may mà có nam thần đột nhiên giáng thế cứu tớ. Kỷ Hi Nguyệt thầm chột dạ, mặc dù cô không bị Triệu Vân Sâm lừa, nhưng vẫn mất đi lần đầu tiên.
Nghĩ đến lần đó, đại ma vương giống như dã thú vậy, trong lòng cô vẫn rất sợ hãi đó, tuyệt đối không nên chọc giận Đại ma vương nữa, cô không muốn trải qua cái đêm đáng sợ đó lần nữa đâu.
Nam thần? Ai vậy? Còn có chuyện đó ư, sao cậu không nói cho tớ? Mau tự động khai đi! Sự bát quái của Trần Manh Manh bỗng dưng tăng vọt.
Ai da, tớ cũng không biết, cứu tớ xong thì đi luôn, lúc ấy tớ còn rất đau lòng, cho nên không xin số điện thoại, chắc là hữu duyên vô phận rồi. Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói dối.
Thật ra Trần Manh Manh có biết Triệu Húc Hàn, nhưng chưa từng được gặp mặt, mỗi lần đều là nghe cô nói Triệu Húc Hàn là chú ba của Triệu Vân Sâm, sau đó còn nói anh là người đàn ông đáng ghét phiền toái, không ngừng quấy rầy cuộc sống của cô, cô ấy thực sự rất ghét người đàn ông này.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi buồn, trước kia Triệu Húc Hàn bị cô nói xấu với Trần Manh Manh rất thảm, bây giờ cô chỉ muốn tát vào mặt mình thôi.
Thôi thì sau này cô sẽ giải thích rõ với Trần Manh Manh vậy.
Thật đáng tiếc, nhưng mà Tiểu Nguyệt, cậu hóa trang như vậy mà muốn tìm bạn trai, thật sự khó đó. Trần Manh Manh nhìn gương mặt cô, trừ quần áo coi như tạm ổn ra, những thứ khác thật không dám nhìn thẳng.
Nhưng cũng không thể không nói, nếu cô không quá quen Kỷ Hi Nguyệt, cô cũng rất khó nhận ra đây là một người.
Bây giờ tớ cũng không muốn tìm bạn trai, vừa được nhìn rõ tên tra nam Triệu Vân Sâm rồi, giờ tớ chỉ muốn làm việc thật tốt, sau này có thể trở thành một phóng viên lừng danh. Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Nói cũng đúng, dù sao chúng ta vẫn chưa tốt nghiệp mà, không cần vội, hơn nữa cậu chỉ cần tẩy trang xong, hóa thân thành một đại mỹ nữ, còn sợ không có ai theo đuổi sao? Trần Manh Manh thấy rất thuyết phục, Tớ cũng muốn chăm chỉ làm việc, chờ sớm ngày có thể có cơ hội phát triển.
Cậu đã có Chu Dân. Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.
Ai da, sự nghiệp còn chưa đâu vào đâu, tớ vẫn phải cố gắng làm việc mới được. Trần Manh Manh vội la lên.
Sau khi hai cô gái đùa giỡn với nhau xong, Trần Manh Manh về đài Hương Thành làm, mà Kỷ Hi Nguyệt cũng khẽ thở phào, ít nhất cũng đã giải quyết được chuyện của Trần Manh Manh rồi.
Chỉ là Ngụy Tiêu Tiêu thật sự quá thảm, kiếp trước sau khi cô ta phất lên liền như diều gặp gió, bây giờ cô ta mới nổi thôi đã bị đẩy xuống vực rồi.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng không áy náy, dù sao diễn viên dựa vào quy tắc ngầm để thăng tiến, là rất không công bằng với những diễn viên có thực lực chân chính, mà cô càng hy vọng giới giải trí có những người mới dựa vào kỹ năng diễn xuất mà nổi tiếng, như vậy người xem cũng có thể thấy phim ảnh đạt chất lượng cao hơn.
Cô đã làm một việc tốt cho xã hội, nên rất vui vẻ.
Chỉ là niềm vui của cô chưa kéo dài đến giờ tan làm đã bi Triệu Húc Hàn gọi sau khi làm xong thì thay quần áo đến Triệu thị tìm anh.
Kỷ Hi Nguyệt thấp thỏm bất an, dù sao cho tới giờ cô vẫn chưa từng đến tòa nhà 80 tầng đắc địa ở Cảng Thành.
Tại sao Triệu Húc Hàn lại muốn đưa cô vào công ty? Chắc không phải bắt cô nghỉ làm phóng viên, quay về làm tiểu bảo bối của anh đó chứ?
Tiếu Ân ở dưới hầm đỗ xe của khu Phong Nhã chờ cô, cô trang điểm rồi thay đổi phong cách, mặc quần áo của những nhãn hiệu nổi tiếng, chiếc váy dài màu xanh nhạt đến đầu gối, phía trên còn có áo khoác, nhìn rất thùy mị, vô cùng quyến rũ ngất ngây lòng người.
Mái tóc dài được cô xõa tung ra, vì Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tóc dài là mê người nhất, cho nên mấy năm trước cô đã bắt đầu nuôi tóc, hơn nữa chăm sóc rất cẩn thận, sáng bóng xinh đẹp.
Vẫn là trang điểm sương sương, cổ thon dài trắng tuyết cũng rất chói mắt, từ con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng xinh đẹp.