Độc Chiếm

Chương 49: Chương 49: Chân tướng




Editer: Cân

Diệp Phi thở dài, không vòng vo nữa, kể lại từ đầu.

“Anh có quen Lý Dũng. Bảy năm trước, bọn anh bị nhốt cùng một phòng trong ngục, chuyện bên trong em không hiểu được, nhiều lúc anh không thể lựa chọn… Tóm lại anh nợ hắn một ân tình. Sau khi ra tù, hắn tới tìm anh, nói muốn hùn vốn kinh doanh. Con người của Lý Dũng rất khó cự tuyệt. Giữa bọn anh có mối quan hệ lợi ích, nhưng anh không nhúng tay vào con đường hắc đạo, cũng không làm chuyện gì tán tận lương tâm. Về sau, xảy ra xung đột giữa hắn là Tôn Hạo Chí, trong một thời gian ngắn đã bị thất bại thảm hại. Khi hắn cùng đường liền tìm đến anh, là anh giúp hắn ẩn nấp.”

“Lúc đầu anh chỉ định bảo toàn tính mạng cho hắn, trả hắn ân tình. Nhưng khi ấy anh nhìn thấy…” Lại một lần nữa Diệp Phi thở dài, hạ giọng nói: “Tiểu Tây, nếu em là anh, nhìn thấy con mình bị cướp đi, vợ mình bị hành hạ, em sẽ làm gì? Sẽ đối phó với bọn xã hội đen vô pháp vô thiên ấy như thế nào, còn có biện pháp gì?”

Diệp Phi dừng lại, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi đã đứng không vững nữa rồi, đành tựa vào xe, ôm cánh tay.

“Cho nên anh và Lý Dũng hợp mưu diệt trừ anh ấy?”

Tôi mệt mỏi đưa ra câu hỏi ấy, một trận đau lòng nổi lên.

Diệp Phi do dự một hồi, mới cẩn thận trả lời: “Nếu anh nói, chuyện anh và Lý Dũng giết người không giống nhau, em có tin không? Trong kế hoạch của anh, anh sẽ giúp Lý Dũng, giúp hắn đoạt được chiếc ghế đứng đầu trong xã hội đen, đẩy thế lực của Tôn Hạo Chí xuống, như vậy sẽ không cách nào khống chế bọn em nữa.”

“Anh không ngờ tớ Lý Dũng đá anh sang một bên, đơn độc hành động. Nếu anh biết Lý Dũng sẽ làm hại em và Điểm Điểm, sao anh có thể đồng ý chứ? Về sau anh ở chỗ hắn ẩn nấp, nhìn thấy hắn chụp ảnh Điểm Điểm mới đoán được kế hoạch của hắn. Khi anh tìm đến hắn, hắn đã hoàn toàn mất khống chế… Anh không thể ngăn cản hắn.”

“Anh thừa nhận, anh từng có ý nghĩ để cho Tôn Hạo Chí biến mất, khiến hắn hai bàn tay trắng, nhưng anh chưa từng có ý định giết hắn. Bởi vì anh biết, em và Tôn Hạo Chí sống cùng nhau bao năm như vậy, không thể không có chút tình cảm. Nếu hắn chết em nhất định sẽ rất đau lòng. Anh không muốn như vậy…”

Khi Diệp Phi nói những lời này, tôi vẫn cúi đầu, không nhìn biểu cảm của Diệp Phi.

Nhưng từ giọng nói của anh ta, tôi nghe được do dự đau khổ mà trước nay anh ta chưa từng có.

“Hôm ấy trên bờ sông nhìn thấy em đau lòng như vậy, trong lòng anh cũng không thoải mái chút nào. Mấy ngày nay anh luôn nghĩ, Tôn Hạo Chí vì cứu bọn em, thậm chí chịu trả giá bằng tính mạng của bản thân, người như vậy, sẽ không phải là một người xấu, anh nghĩ là anh đã làm sai ở đâu rồi…”

“Anh không nên không nghe em giải thích…”

Giọng của Diệp Phi càng ngày càng nhỏ, nhưng từng chữ anh ta nói ra tầng tầng lớp lớp rơi xuống đè nặng trong lòng tôi.

Bi kịch này quả nhiên do một tay tôi tạo nên.

Nếu ngay từ đầu tôi kiên quyết tránh né Diệp Phi, nếu tôi giải thích chân tướng không để Diệp Phi hiểu lầm, thì anh ta sẽ không khuấy đảo mọi thứ, có lẽ căn bản kết cục sẽ không như thế này.

Trời biết, tôi vốn dĩ chỉ muốn giảm bớt đau khổ, nhưng kết quả lại là gây thương tổn cho mọi người.

Sự việc cho đến thời điểm này, tôi buộc phải nói chân tướng cho Diệp Phi, vì thanh danh của Tôn Hạo Chí.

Lại lần nữa rạch ra vết thương đã lên sẹo, chung quy vẫn là chịu trách nhiệm về hành vi của bản thân.

Tôi mở miệng, không nhìn anh ta.

“Diệp Phi, chuyện này tôi và anh đều có trách nhiệm. Tôi lên nói sớm hơn cho anh, Điểm Điểm không phải con gái anh, năm ấy tôi gả cho Tôn Hạo Chí, chính vì Điểm Điểm là con gái của anh ấy. Anh tính thời gian không sai, khi anh còn trong trại giam, tôi đã sống với Tôn Hạo Chí---bởi vì năm đó Tạ Tứ phao tin muốn giết anh, tôi không còn cách nào… Là tôi chủ động đến tìm Tôn Hạo Chí, đề xuất điều kiện, lấy bản thân tôi đổi lấy an toàn cho anh…”

“Đây không phải chuyện to tát g, Tôn Hạo Chí thực hiện lời hứa, mà tôi cũng trả giá tương ứng. Không có chiếm đoạt, không có cái gì không công bằng. Ban đầu, đó chỉ là một giao dịch, thậm chí tôi còn không nghĩ tới Tôn Hạo Chí sẽ lấy tôi. Trước kia tôi vẫn cho rằng anh ấy vì tôi mang thai con của anh ấy nên mới cố ý kết hôn với tôi, giờ ngẫm lại, có lẽ căn bản không phải như vậy.”

“Là tôi, vẫn không có biện pháp nào đối mặt, tôi và anh là không cam lòng kết cục như vậy, bắt đầu một cách ô nhục như thế với anh ấy… Những năm gần đây, tôi luôn không vu vẻ, không phải vì anh ấy không đối xử tốt với tôi, là tôi tự mua dây buộc mình, không thoát ra được. Nhiều lúc tôi đem buồn bực của bản thân áp lên người anh ấy, ngay cả tôi cũng đã quên, đây rõ ràng là lựa chọn của chính mình tạo ra…”

Trải qua một thời gian dài, rốt cuộc bí mật ở trong lòng tôi cũng bị nói ra, tôi vốn lo lắng sau khi Diệp Phi biết chân tướng sẽ đau lòng tự trách.

Tôi cũng không nguyện để cho bất kỳ ai biết chuyện tôi và Tôn Hạo Chí bí mật qua lại lúc đó, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, với tôi mà nói, bán đứng chính mình cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Nhưng giờ đây, khi tôi nói ra toàn bộ sự thật, lại phát hiện trong lòng chỉ có thư thái.

Thì ra tôi sớm đã không để ý đến những chuyện này rồi.

Tôi không còn gì để nói, Diệp Phi cũng bế tắc đứng ở đó.

Trong lòng anh ta hẳn không dễ chịu, loại chuyện như thế này không ai có thể chấp nhận ngay được.

Kỳ thật nếu lần trước tôi kể cho anh ta, anh ta cũng chưa chắc đã tin.

Mọi người luôn muốn tin vào cái bản thân muốn tin, có lúc sự thật, chỉ khi đầu rơi máu chảy mới hiểu rõ.

Giống như tôi, qua nhiều năm như vậy, tôi vẫn cho rằng bắt đầu của tôi và Tôn Hạo Chí là anh ấy lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Nhưng mấy ngày nay, tôi vứt bỏ thành kiến, bình tĩnh nghĩ lại, rõ ràng là bản thân tôi đề xuất điều kiện, vì sao lại trách anh ấy?

Nói cho cùng, chỉ vì tôi vi phạm đạo đức chính mình, cho nên tôi luôn muốn trách cứ người nào đó, duy trì lòng tin của bản thân…

Tôi đã hận chết bản thân mình.

Nếu như lúc này, tôi lại chối bỏ trách nhiệm, ra vẻ người vô tội bị hại mà chỉ trích Diệp Phi, vậy thì tôi thật sự hết thuốc chữa rồi.

Bây giờ, việc tôi có thể làm, chỉ có tiếp tục sống, đối mặt với sai lầm của chính mình.

Chúng tôi cứ như vậy trầm mặc thật lâu, rốt cuộc Diệp Phi thở dài thật mạnh.

“Anh…” Anh ta vỗ trán chính mình: “Vậy mà anh lại sai lầm như vậy…”

“Năm đó anh không có năng lực bảo vệ em, giờ đây anh lại tự cho mình là đúng tới ‘giải cứu’ em. Nếu anh không nhúng tay, có lẽ Lý Dũng không có cơ hội…”

“Anh chỉ nhìn thấy em không vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ tới, em vì cứu anh…”

“Nhưng anh đã làm cái gì thế này!”

“Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của anh…”

Diệp Phi nói đứt quãng xong, tinh thần càng lúc càng sa sút.

Tôi không cách nào nghe anh ta nói tiếp được nữa, mở miệng cắt ngang.

“Đừng nói nữa, Diệp Phi. Sự việc đã xảy ra, tôi và anh đều có trách nhiệm. Cho dù về mặt đạo đức, hay là tình cảm,chúng ta đều nên chấp nhận trừng phạt. Trên thực tế, tôi sai còn nhiều hơn anh.”

Sau khi hít sâu một hơi, tôi quay ra Diệp Phi, để anh rõ quyết tâm của tôi: “Tôi đã quyết định đữa Điểm Điểm rời đi, chúng tôi sẽ tới một vùng đất mới, làm lại từ đầu. Anh… tự mình bảo trọng.”

Diệp Phi đứng trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi.

Tôi không biết anh ta muốn tìm điều gì trong mắt tôi, nhưng lúc này đây đối mặt với anh ta, tôi thật sự rõ ràng, tất cả đã kết thúc.

Trong ánh mắt chăm chú nhìn tôi của Diệp Phi, tôi nhận thấy vô số cảm xúc phức tạp, luân phiên biến hóa, mãi đến khi anh ra chậm rãi nói ra mấy chữ.

“Không thể cho anh một cơ hội nữa sao?”

Tôi lắc đầu.

“Diệp Phi, anh vẫn không rõ, không thể quay lại được nữa. Kể từ ngày tôi chọn đi tìm Tôn Hạo Chí, tôi đã không nghĩ chuyện tái hợp cùng anh. Huống chi, vài năm nay, là anh ấy ở bên cạnh tôi, cho tôi một gia đình, dễ dàng tha thứ những tật xấu của tôi, luôn bảo vệ tôi… Tôi không có khả năng quên đi những điều này để làm lại từ đầu.”

Diệp Phi không nói gì, cũng không động đậy, anh ta cứ như vậy đứng ở đó.

Nhưng tôi không thể, tôi phải về nhà rồi.

Tôi nói với anh ta: “Diệp Phi, chúng ta tạm biệt nhé. Anh quên tôi đi, anh sẽ sống thật tốt.”

Tôi xoay người về chiếc xe, chuẩn bị quay xe, đổi hướng đi.

Khoảng khắc đóng cửa xe, tôi nghe thấy Diệp Phi nói một câu.

Âm thanh của anh ta không lớn, đủ để tôi nghe rõ ràng.

“Tiểu Tây, em yêu anh ta rồi…”

Ánh mắt tôi ươn ướt, không phải vì lần nữa rời xa Diệp Phi, mà vì tôi rốt cuộc phát hiện bản thân mình lĩnh ngộ ra điều này quá muộn.

Sáng sớm hôm sau, tôi đi đón Điểm Điểm, bà nói nhiều tuổi rồi, không đối diện được với biệt ly nên không đi tiễn chúng tôi.

Tôi ôm bà, đồng ý với bà khi đến đó sẽ gọi điện thoại về, bà một mình phải hết sức giữ gìn sức khỏe.

Điểm Điểm nói, con bé thường xuyên cùng bà xem video, để bà không nhớ chúng tôi.

Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng khép lại, Điểm Điểm nắm tay tôi nói: “Ma ma, đừng sợ, về sau con sẽ chăm sóc ma ma.”

Con bé ngoan như vậy, tôi cũng phải phấn chấn lên.

Hải Ba Hải Đào tới đón, đưa chúng tôi ra sân bay.

Phần lớn hành lý đều đã gửi qua trước, đồ mang bên người không nhiều, tôi bảo với bọn họ không cần phiền lòng.

“Đương nhiên phải tiễn rồi, về sau không biết có cơ hội giusp nữa không…” Hải Ba phụ giúp đem hành lý trên xe xuống, cười có chút miễn cưỡng.

Dù gì quen biết lâu như vậy, luôn được bọn họ chiếu cố, trong lòng tôi cũng có chút không lỡ.

Hải Đào ngược lại không đa cảm như vậy, chỉ dặn dò chuyện sau khi đến Canada.

Tôi nói với cậu ta: “Được, Hải Đào, cậu nói nhiều lần rồi. Nếu không tìm được người đón chúng tôi, thì gọi điện thoại, tôi đã nhớ kỹ rồi. Địa chỉ bên đó, giao thông, phương pháp liên lạc tôi đều đem theo, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cậu ta cười nói: “Kỳ thật em nên đưa mọi người đi, nhưng bên này, thật sự không thể đi được...”

Tôi lắc đầu: “Không sao, tôi hiểu. Cho dù cậu đưa chúng tôi đi, cũng không thể thường xuyên ở bên đó. Bất kể chuyện gì, sau cùng vẫn phải chính mình đối mặt.”

Khóe miệng Hải Đào động vài cái, như muốn nói gì lại thôi.

Có lẽ chỉ là lo lắng cho chúng tôi…

Đổi xong vé máy bay, gửi xong hành lý, bước tiếp theo là xuất cảnh rồi.

Tôi nói với Hải Ba Hải Đào: “Đến đây thôi, cảm ơn các cậu!”

Hải Ba làm bộ nén giận nói: “Đại tẩu thật là, còn nói những lời khách khí như vậy.”

Hải Ba lại dặn dò một lần nữa: “Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại, dù xa mấy em vẫn có thể giúp được.”

Tôi gật đầu đồng ý.

Hàng người phía trước càng ngày càng ngắn, sắp đến lượt chúng tôi rồi.

Điểm Điểm bỗng nhiên vẫy vẫy tay về phía sau: “Chú Hải Ba, chú Hải Đào, hẹn gặp lại! Cháu sẽ rất nhớ mọi người!”

Tôi cũng quay đầu nói lời tạm biệt với bọn họ.

Nhất định phải đi vào rồi.

Trong nháy mắt xoay người ấy, tầm mắt của tôi vô tình đảo qua sảnh, một bóng dáng quen thuộc ở phía xa xa sau đám người.

Anh ta vẫn đến đây.

Tôi thật sự không muốn gặp, thiếu niên trong sáng như ánh mặt trời trong hồi ức ấy, trở nên buồn bực cô đơn như vậy.

Hướng về phía trước, sẽ qua thôi.

Tôi không quay đầu lại, chỉ đưa tay lên trên đầu, quơ quơ nhẹ nhàng.

Tạm biệt nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.