Editor: Cân
Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy sẽ trở thành người con gái quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc ấy, tôi đang cùng mấy anh em ngồi hút thuốc ở ven đường trước một cửa hàng.
“Anh Tôn, nhìn thấy chưa? Người ở bên đó, chính là Giang Tiểu Tây, người có thành tích tốt nhất trong trường trung học thuộc trường Đại học Sư phạm. Không tệ chứ?” Hoàng Mao lại gần nói với tôi.
Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ, một cô gái, đang từ bên đường đi tới.
Tóc dài, cằm thon, mắt to, da trắng, chính là dáng vẻ mà tôi thích.
“Ha ha!Thế nào? Có muốn em gọi cô ấy ra đây làm quen một chút?”Hoàng Mao thấy tôi nhìn cô ấy chằm chằm, liền đề nghị.
Tôi lườm cậu ta một cái: “Anh muốn quen con gái, còn cần cậu giúp một tay à?”
Hoàng Mao không nói thêm gì nữa, cười gượng lui về.
Tầm mắt của tôi lần nữa quay lại trên người cô ấy, cô ấy đang đi đến gần, tôi chú ý tới cánh tay nhỏ bé của cô ấy, ngón tay xinh đẹp. . . . . .
Không biết tại sao, tim tôi chợt lỡ một nhịp.
Cho đến cô ấy đã đi rất xa, tôi vẫn quay đầu nhìn.
Hoàng Mao khúc khích cười ra tiếng: “Thật sự không cần em giúp sao?”
Tôi đứng lên, lấy thìa khóa xe từ túi áo cậu ta: “Tiểu tử nhà ngươi đi với anh mà học tập!”
Lúc lên xe đạp, sau lưng phát ra mấy tiếng cười.
Chỉ là một cô gái nhỏ, có thể có bao nhiêu chủ ý?
Chỉ dựa vào tôi, còn không giải quyết được cô ấy sao?
Ta nghĩ như vậy, liền đạp xe vượt qua cô ấy: “Em chính là Giang Tiểu Tây?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi, lông mi thật dài chớp mắt một cái, không trả lời, nghiêng người lách xe vượt qua tôi.
Tôi đi theo cô ấy, không ngừng nói chuyện trêu chọc cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối cô ấy đều không để ý đến tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng lúc càng căng thẳng, tôi cảm thấy rất thú vị.
Một tên con trai từ phía sau chạy tới, ngăn cản tôi.
Cô ấy núp sau lưng tên con trai đó, nghiêm chỉnh cự tuyệt tôi.
Nhưng tôi lớn tiếng nói: “Giang Tiểu Tây, một ngày nào đó em sẽ là bạn gái của tôi!”
Lời này của tôi cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, dọa bọn họ một chút mà thôi.
Nhưng các anh em thấy tôi quay lại, bắt đầu giễu cợt, trên mặt tôi không nhịn được: “Các cậu cứ chờ đi, ba tháng sau tôi sẽ theo đuổi được cô ấy.”
Con gái thích gì? Tôi tóm Hoàng Mao tới hỏi.
Mắt Hoàng Mao đảo mấy vòng, nói ra một đống ý tưởng.
Tôi nghe đến nhức đầu, nói cho cậu ta: “Cậu đi sắp xếp, làm hỏng cậu sẽ biết tay tôi.”
“Vâng, vâng, vâng . . . . .” Cậu ta cũng không phải người có chính kiến, tôi biết không thể quá dựa vào, nhưng trong những người này, chỉ có cậu ta là có nhiều bạn gái.
Khi đó, tôi chỉ cho đó là một trò đùa.
Tình yêu?
Nhất kiến chung tình?
(Vừa gặp đã yêu)
Ngay cả nghĩ tôi cũng chưa từng nghĩ tới.
Khi tên con trai tên là Diệp Phi tới tìm tôi, tôi mới biết Hoàng Mao đang làm cái gì, may mà cậu ta nghĩ ra cái này.
Có điều nếu bị một người khiêu chiến, tự nhiên sẽ không có khả năng từ chối.
Tôi lớn tuổi hơn so Diệp Phi, kinh nghiệm đánh nhau cũng nhiều hơn so với cậu ta, cậu ta sao có thể là đối thủ của tôi?
Nhưng cậu ta ngã xuống một lần lại là một lần bò dậy.
Tôi thấy cậu ta theo đà này, có vẻ như muốn dứt điểm với tôi.
Tôi không nhịn được, mặc dù tôi sĩ diện, nhưng cũng không đến nỗi vì chút chuyện nhỏ nhặt mà liều mạng.
Vì vậy, tôi đồng ý với cậu ta, về sau không đi gây phiền phức cho Giang Tiểu Tây.
Nhìn cậu ta ôm mắt, lảo đảo nghiêng ngả đi về, trong lòng tôi mới chính thức nổi lên tò mò đối với”Giang Tiểu Tây“.
Cô gái mỏng manh yếu ớt ấy, lại có sức hút như vậy, có thể khiến cho đàn ông liều mạng vì cô ấy như vậy sao?
Có phải tôi không nên dễ dàng đồng ý với cậu ta như vậy?
Có điều lời đã nói ra, không thể đổi ý nữa, chuyện này coi như kết thúc.
Tôi cũng nói như vậy với anh em, đặc biệt là Hoàng Mao, tôi nửa đùa nửa dạy dỗ cậu ta đôi câu, bảo cậu ta giúp tôi theo đuổi con gái, không phải bảo cậu ta giúp tôi dọa người.
Không ngờ, Hoàng Mao hiểu lầm ý của tôi, cư nhiên dẫn theo người đi dạy dỗ Diệp Phi.
Khi tôi nghe thấy tin tức, bọn họ đã đang đánh nhau túi bụi trước cổng trường.
Cùng Hoàng Mao giằng co, chính là Diệp Phi và Giang Tiểu Tây.
Cô ấy đứng ngăn trước mặt cậu ta, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong đôi mắt ấy tràn đầy sức mạnh.
Lần trước khi tôi gặp cô ấy, cô ấy còn cố giả bộ bình tĩnh núp sau lưng Diệp Phi.
Là điều gì, khiến cho cô ấy dũng cảm như vậy?
Tôi quay đầu nhìn lại cô ấy một lần nữa, muốn biết rõ tại sao cô gái nhỏ nhắn mà lại tràn đầy năng lượng như vậy.
Nhưng, cuối cùng rơi vào trong tim tôi, là hình ảnh bọn họ bảo vệ nhau . . . .
Lúc nào thì, mới có người con gái cũng vì tôi như vậy?
Không, nếu như là người con gái của tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, tuyệt đối không khiến cô ấy lâm vào bất kỳ nguy hiểm nào.
Tôi nghĩ, là ngày hôm ấy, tôi mới lần đầu tiên nghiêm túc cân nhắc về chuyện tình cảm này.
Từ trước đến nay tôi không phải chưa từng có bạn gái, nhưng tôi biết, họ không giống nhau.
Trong số những người con gái ấy, không có một ai là người mà tôi muốn.
Dùng vũ khí đánh nhau trước cổng tường trung học thuộc trường đại học sư phạm, tôi bị buộc rời khỏi thành phố này, bị”đày đi” đến nơi xa xôi nhập ngũ ba năm.
Ở nơi ấy, tôi đã trải qua rất nhiều chuyện.
Chịu những huấn luyện gian khổ nhất, kết bạn với những người kiên cường nhất. . . . . .
Từng bị đối xử không công bằng, cũng từng vì chứng minh bản thân mà cố gắng. . . . . .
Từ thất vọng đến phản kháng đến phục tùng, mồ hôi cùng máu chảy, nước mắt cũng từng rơi,…
Ba năm sau, khi tôi xuất ngũ rời đi, bạn bè tốt nhất của tôi vĩnh viễn an nghỉ ở đó, chuyện xảy ra ở đây, cả đời này tôi cũng không muốn nghĩ lại.
Tôi lựa chọn trầm mặc, thu lại tâm tính, làm người bình thường.
Trong nhà sắp xếp cho tôi một công việc tốt, tôi dằn lại tính tình đi làm.
Bạn bè trước kia tới tìm tôi đi chơi, tôi tìm lý do từ chối.
Tôi đã không còn là tên côn đồ hành động theo cảm tính của ba năm trước, mạng của tôi không còn chỉ là của một mình tôi.
Giằng co qua một khoảng thời gian, chỉ có một lần duy nhất, tôi không từ chối không, bị mấy người bạn kéo đến một quán hát.
Đi vào phục vụ rượu là cô ấy, tôi nhìn một cái liền nhận ra.
Qua mấy năm, dáng vẻ của cô ấy có thay đổi một chút, ánh mắt cụp xuống, trên mặt treo nụ cười nhạt.
Tại sao cô ấy có thể ở một nơi như thế này?
Bạn bè phạt cô ấy uống rượu, cô ấy không nói một lời nào, tay mở chai rượu nhận phạt.
Có người quấy rồi, mặt của cô ấy ửng lên, đỏ đến tận mang tai.
Đây không phải là nơi cô ấy nên tới.
Cái tên Diệp Phi kia, xem ra cũng không có quý trọng cô ấy. . . . . .
Tôi ngăn cô ấy lại ở phòng thay đồ, hỏi tại sao cô ấy lại ở đây.
Cô ấy nói tôi nhận lầm người.
Đen trắng rõ ràng trong mắt, loại kiên trì quật cường ấy, giống y như mấy năm trước.
Cô ấy là một cô gái tốt .
Quản lý quán hát cũng là bạn của tôi, tôi tới chào hỏi cô ấy, nhờ cô ấy chăm sóc Giang Tiểu Tây, công việc phục vụ không thích hợp với cô ấy.
Bạn bè trêu đùa tôi nói: “Chăm sóc cô ấy không thành vấn đề, cậu cũng phải thường tới chăm sóc việc buôn bán của tôi đấy!”
Đây có khả năng sẽ đưa tôi quay lại cái vòng luẩn quẩn này, vậy mà tôi vẫn đồng ý.
Dường như tôi, thật sự rất thích cô ấy.
Cô ấy không thích tôi...tôi thấy điều đó.
Chỉ là, không sao, tôi có thể đợi.
Rốt cuộc có một ngày, cô ấy tới tìm tôi, nói với tôi rằng cô ấy không cần sự chăm sóc của tôi.
Ghét tôi như vậy sao?
Có lẽ tôi phải nói rõ là tôi đang nghiêm túc, tôi có năng lực để cô ấy thoát khỏi cuộc sống bây giờ.
Nhưng cô ấy quả quyết cự tuyệt.
Xem ra cô ấy hiểu lầm về tôi nhiều hơn so với tôi tưởng tượng.
Tôi không cưỡng ép cô ấy, không muốn để cô ấy thêm ghét tôi.
Rất nhanh, nghe được tin tức cô ấy quen bạn trai trong tiệm.
Tôi ngăn cô ấy lại, nhắc nhở cô ấy không nên bị người ta lừa.
Cô ấy còn chưa trả lời, tôi đã nhìn thấy tên Diệp Phi ấy.
Hiểu rồi, chính là hắn.
Nhưng lần này hắn là ở trên địa bàn của tôi giành nữ nhân với tôi, không muốn lăn lộn sao?
Trong nháy mắt đó thật rất muốn động tay động chân, các anh em đi lên muốn giúp đỡ, tôi tỉnh táo lại, không muốn làm lớn chuyện, huống chi, đây cũng không phải chuyện có thể giải quyết bằng vũ lực.
Tôi có chút hối hận, bởi vì lo lắng cho cảm giác của cô ấy , ngược lại khiến cho tên Diệp Phi kia có cơ hội.
Sau hôm ấy bọn rời khỏi quán, không có tin tức gì nữa.
Mà bản thân tôi lúc đó cũng xảy ra chút chuyện, cãi nhau với người nhà, công việc cũng bỏ rồi.
Ở chỗ anh em lăn lộn một khoảng thời gian, tinh thần sa sút.
Bước lên con đường này, thật ra thì cũng không phải tôi mong muốn, chỉ là mỗi lần có chuyện xảy ra, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Không khuếch đại thế lực chính mình, sẽ vĩnh viễn bị động.
Từ lúc bắt đầu dính vào vụ máu me đầu tiên, tôi liền hiểu, muốn thối lui đã quá khó.
Lần nữa trải qua sống lưỡi đao liếm máu, tôi liền không tiếp tục đi tìm Giang Tiểu Tây, nhưng cô ấy chủ động tới tìm tôi.
Trong đôi mắt ấy là sợ hãi cùng bất lực như thế, cô ấy cần tôi giúp một tay.
Tôi cho là cô ấy sẽ khóc cầu xin tôi, nhưng cô ấy không làm thế.
Cô ấy muốn tôi cứu Diệp Phi.
Tôi hỏi: “Chọc phải Tạ Tứ, sẽ khiến anh em tôi trả cái giá rất lớn. Bất chấp nguy hiểm lớn như vậy, đối với tôi có ích lợi gì?”
“Tôi có thể trao đổi. . . . . .” Cô ấy không nói lên lời.
Tôi ngồi ở chỗ tối, không lên tiếng, không tin cô ấy sẽ vì một người đàn ông mà bỏ ra đến mức này.
Từ từ, cô ấy cởi nút áo ra, cởi quần jean ra. . . . . .
Quần áo rơi xuống cạnh chân cô ấy, nửa thân trần cô ấy đi tới, đứng ở bên cạnh tôi.
Ánh sáng yếu ớt chiếu lên làn da nhẵn nhụi của cô ấy, nhưng tầm mắt của tôi quét qua thân thể cô ấy, đã khiến cô ấy phát run.
Tôi vươn tay nâng cằm cô ấy lên, cô ấy cắn chặt đôi môi, hạ mí mắt, không nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đến tột cùng là loại tình cảm gì, khiến cho cô ấy ép mình làm chuyện miễn cưỡng như vậy?
Tôi cau mày: “Cô không làm được. . . . . .”
Cô ấy ngẩn người một chút, sau đó chậm rãi đứng lên, cởi ra đồ lót còn lại.
Da thịt trắng noãn dần dần đỏ lên, từ vành tai đến cổ, còn lan tràn xuống phía dưới. . . . . .
Tôi chưa bao giờ là một quân tử.
Quá trình phía sau tôi không nhớ rõ nữa.
Tôi chỉ nhớ rõ, trước khi tôi ngủ say, ý nghĩ cuối cùng trong đầu, tôi muốn biến nữ nhân này thuộc về tôi.
Chuyện cô ấy yêu cầu, tôi làm trước.
Giết người đền mạng, Tạ Tứ có lý do cự tuyệt, mà tôi cũng sớm có chuẩn bị.
Sau khi tạo áp lực bằng nhiều cách, mới bức hắn đồng ý, hắn cũng nói ra điều kiện, có thể tha cho Diệp Phi một mạng, nhưng tiền phải đền, tù cũng phải ngồi, vậy cũng là hợp lý.
Điều phiền toái duy nhất là, từ đó tôi và Tạ Tứ kết oán.
Lúc cưới Tiểu Tây, tôi rất rõ ràng tình cảm cô ấy đối với Diệp Phi.
Nhưng đứa bé trong bụng cô ấy là của tôi, tôi sẽ không để cho người con gái và con của mình lưu lạc bên ngoài.
Đây thật ra là một cuộc đánh bạc, tôi cá là cô ấy sẽ yêu tôi, quên đi Diệp Phi, chỉ cần tôi đối xử với cô ấy đủ tốt. . . . . .
Có một khoảng thời gian như vậy, sau khi sinh Điểm Điểm, tôi cảm thấy dường như tôi sắp thành công.
Tôi thậm chí suy tính tìm cơ hội thoái lui, để hai mẹ con có cuộc sống yên ổn.
Chỉ tiếc, có một số việc, không theo ý mình.
Tạ Tứ mưu đồ từ lâu, rốt cuộc tuyên chiến.
Trong lúc vội vã, chúng tôi bị buộc ứng chiến, cuối cùng mở một đường máu.
Mà từ sau trận chiến ấy, tôi hiểu tôi đã đi quá xa, chỉ đành phải một đường đánh tiếp.
Ngày tồi tệ nhất chính là hôm ở chỗ Tiểu Tây, tôi không biết cảnh tượng ấy rốt cuộc gây ra bao nhiêu đả kích, có lẽ từ đáy mắt cô ấy, tôi nhìn thấy được tuyệt vọng vô cùng.
Cô ấy sẽ không tin tưởng tôi nữa rồi, cho dù tôi cố gắng làm bao nhiêu đi nữa.
Điểm Điểm từng ngày lớn lên, càng ngày càng đáng yêu.
Tôi không giữ lại chút nào yêu chiều cô ấy nữa, bởi vì chỉ có đối với Điểm Điểm, tình cảm của tôi mới được đáp lại.