Biên tập: Nina.
Sửa lỗi: tad.
Than bếp cháy rừng rực, trên giường đất đặt một cái ấm, bên trong đựng rượu nóng. Mấy người đàn ông đầu tóc rối bù ngồi vây quanh giường sưởi[1], vừa uống rượu vừa ăn thịt bò. Bọn họ đều là lữ khách giang hồ đến nghỉ chân tại nhà trọ nằm trong lòng núi này. Lão chưởng quầy rất tốt bụng, tặng bọn họ một bầu rượu uống cho ấm người, tuy rằng màu hơi vẩn đục, vị rượu nhạt như nước lã nhưng có còn hơn không.
Giường sưởi:
"Tất nhiên là xem rồi. Lần này không chỉ có thêm Vô Danh Quỷ vừa mới nổi danh gần đây mà còn liệt kê ra hai mươi bảy thanh danh đao của Già Lam, thanh đứng đầu chính là Thu Thủy của Khẩn Na La đấy." Người đàn ông có thân hình hơi béo trả lời.
"Theo ta thấy, Sát Na phải là thanh đứng nhất mới đúng." Một người ngẩng đầu lên phản bác, "Tháng trước y đến hang ổ của Hắc Sơn lão quỷ, một bước giết một người, mười bước máu chảy thành sông. Nghe nói máu trên Hắc Sơn chảy xuống tận sông Hắc Thủy, người dân giặt quần áo dưới chân núi lúc ôm đồ về thì toàn bộ đều bị nhuộm con mẹ nó thành màu đỏ hết!"
"Vậy sao ngươi không nhắc đến Hoành Ba? Hoành Ba trong tay bất kể là Già Lâu La tiền nhiệm hay Vô Danh Quỷ hiện tại, đều là thích khách nhất đẳng của Già Lam. Không phải hôm qua còn có tin tức truyền đến, lại có một tên xui xẻo bị Vô Danh Quỷ làm thịt rồi sao?"
"Vô Danh Quỷ thì tính là cái gì? Nếu hắn không mang Chiếu Dạ theo bên người thì làm sao có thể lợi hại được như vậy?" Người đàn ông khinh thường xỉa răng, nói xong lại bày ra vẻ mặt thần bí, "Nghe nói Chiếu Dạ là một vưu vật khó kiếm đấy, ta có một vị huynh đệ may mắn được nhìn qua, úi chà, vẻ đẹp đó, quả là thiên tiên hạ phàm!"
"Thật không biết vì sao Chiếu Dạ lại đi theo Vô Danh Quỷ nữa. Lần trước có người nói, ban đầu Chiếu Dạ là hôn thê của Đường Thập Thất, sau đó bị Vô Danh Quỷ đoạt mất, còn cưỡng ép Đường Thập Thất làm tay sai cho hắn."
Người đàn ông chậc lưỡi, "Sao có thể như vậy chứ. Nếu ta là Đường Thập Thất, ta sẽ cầm đao xử gọn Vô Danh Quỷ, để coi thử ai dám con mẹ nó ngồi lên cổ ông đây!?"
Trong góc phòng có một người quấn thảm trên người đang nằm ngủ trên đất nhưng lại bị mấy người uống rượu kia đánh thức. Đám khách giang hồ bàn luận rầm trời, tranh nhau nói nếu có thể may mắn trải qua một đêm trăng hoa với Chiếu Dạ thì dù có bị Vô Danh Quỷ chém một đao cũng bằng lòng.
Người trong góc phòng nhỏ giọng nói: "Thực ra Chiếu Dạ không phải mỹ nhân."
Âm thanh của gã không lớn, đủ cho mọi người có thể nghe thấy, bọn họ đồng loạt quay lại nhìn gã. Có khách giang hồ bưng chén rượu lớn lại ngồi bên cạnh gã, "Sao nào, ngươi đã từng nhìn thấy rồi?"
Người đàn ông gật đầu.
"Không thể nào! Huynh đệ ta sẽ không gạt ta, hắn nói hàng lông mày của Chiếu Dạ, ánh mắt đó, còn có khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn nữa, tựa như hồ ly câu lấy hồn phách người ta cơ mà!" Khách giang hồ nghểnh cổ nói to.
"Thế nhưng..." Gã đàn ông run giọng nói, "Thế nhưng Chiếu Dạ căn bản không có lông mày, không có mắt, lại càng không có miệng!"
Vừa dứt lời, cánh cửa nhà trọ bỗng nhiên bị thứ gì đó mạnh mẽ đẩy ra, ánh sáng chói chang chiếu vào, tất cả mọi người đều chói đến mức không mở được mắt.
Một nàng thiếu nữ yểu điệu đứng ngược sáng, không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng người duyên dáng. Hai tay nàng buông lỏng bên người, vạt váy dài che khuất cả cánh tay.
Một âm thanh thiếu niên khàn khàn vang lên phía sau lưng nàng:
"Thất Diệp Già Lam Vô Danh Quỷ, cung tiễn các hạ đến chốn vãng sinh cực lạc."
Thiếu nữ bỗng nhiên cử động, hai tay đặt ngang trước ngực, tất cả mọi người đều thấy, nơi đáng lẽ là cánh tay kia lại là vô số trường đao tỏa ra sắc lạnh thấu xương! Ngay sau đó, bọn họ cũng thấy khuôn mặt của cô gái, không có lông mày, không có mắt, càng không có miệng, trên mặt nạ trắng sứ chỉ có hai hốc mắt đen nhánh.
Ánh đao chợt lóe, thiếu nữ phi người bay vào. Gã đàn ông quấn thảm trước đó hét ầm lên: "Chiếu Dạ!"
Tất cả bị dọa ngây người, cuống quít nhặt đao lên, trốn vào góc phòng trọ. Lão chưởng quầy che chở bạn già trốn dưới quầy tính tiền, run rẩy như con chim cút.
Gã đàn ông cuống quít né tránh, rút trường đao trong ngực ra dùng hết sức chém lên vai Chiếu Dạ, Chiêu Dạ không thèm tránh, trực tiếp đối đầu với một đao trí mạng của gã.
Choang—
Không có máu tươi phụt ra tung tóe như trong tưởng tượng, chỉ có tiếng kim loại va chạm với nhau, trường đao trên vai Chiếu Dạ thế mà lại bị mẻ mất một miếng! Con ngươi gã đàn ông chợt co rút.
Chiếu Dạ không chút biểu tình, hốc mắt tối om hướng về phía gã, bóng tối chảy xuôi trên mặt sứ trắng. Tay phải nàng giơ lên, mọi người nhìn thấy trường nhận dài ba thước trên cánh tay nàng mạnh mẽ chém xuống. Người đàn ông nghiêng người né tránh nhưng không kịp, cánh tay gã bị chém đứt, máu tươi tuôn ra xối xả.
"Aaa!!" Gã đàn ông đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, tay phải rơi bộp xuống đất, còn nhúc nhích mấy cái.
Chiếu Dạ không tiếp tục cử động, im lặng đứng yên cúi đầu.
Thiếu niên cao gầy bước vào nhà trọ, hắn có làn da đậm màu, phía trên mắt phải có vết sẹo mờ do đao để lại, đó là một thiếu niên hung hãn như loài sói cô độc, ánh mắt ẩn chứa nét hung ác lạnh lùng khó mà tẩy nổi.
Nhóm khách giang hồ ngừng thở, có người gan lớn lén ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Vô Danh Quỷ.
"Họ Cao kia, bây giờ muốn chết thế nào đây?" Hạ Hầu Liễm mở một cái ghế gập ra ngồi xuống, bắt chéo chân chống cằm nhìn gã đàn ông đang phát run trên mặt đất, "Ngươi đúng là giỏi cmn trốn thật đấy, chạy từ Hàng Châu đến tận vùng núi hẻo lánh này, làm hại ông đây phải chạy theo sau mông ngươi, chân cũng sắp gãy tới nơi rồi."
"Tha cho ta đi! Đại gia, ngươi tha cho ta đi được không!" Gã đàn ông nắm lấy giày Hạ Hầu Liễm, in lên lớp vải năm dấu tay màu đỏ, "Cầu xin ngươi! Ta có tiền, có nhiều tiền lắm, tất thảy đều đưa cho ngươi, ngươi tha cho ta đi!"
Hạ Hầu Liễm cười rộ lên một cách ác nghiệt, "Ngươi có thể cho ta tiền, thuê ta đi giết kẻ đã mua mạng của ngươi. Nhưng mà cái đầu này của ngươi cũng được mua rồi, lý nào lại cho ngươi giữ lại nó chứ."
"Được! Được!" Gã đàn ông khó khăn ngồi xuống, "Ta cho ngươi tiền, ngươi giúp ta, giúp ta giết chết kẻ đã mua mạng của ta!"
Gã đàn ông mò tay trái vào trong ngực, ánh kim loại sắc bén bỗng nhiên xẹt qua mắt Hạ Hầu Liễm, tựa như dao nhỏ sắc bén cắt lên mí mắt, nét mặt Hạ Hầu Liễm hốt hoảng, lập tức rui về phía sau, mũi tên ngắn lướt qua cánh tay hắn đâm vào trụ cửa ở phía sau. Hạ Hầu Liễm nhìn thoáng qua mũi tên ấy, nghiêng đầu nhìn, trong mắt chợt lóe lên nét dữ tợn.
Gã đàn ông đứng lên, ôm lấy cánh tay cụt chạy lảo đảo ra ngoài, nhưng rất nhanh sau đó đã bị Hạ Hầu Liễm đuổi kịp. Hạ Hầu Liễm túm lấy áo gã, áp mặt gã lên đống lửa than trên chiếc giường sưởi, trong quán nhỏ tràn ngập tiếng thét chói tai đau đớn của người đàn ông. Mùi thịt nướng nhanh chóng lan khắp nhà trọ khiến đám khách giang hồ trốn ở trong góc lạnh run.
Hạ Hầu Liễm xòe bàn tay phải, tung một chưởng về phía Chiếu Dạ sau đó mạnh mẽ nắm tay lại.
Có khách giang hồ tinh mắt, nhìn thấy dưới ánh mặt trời, những sợi tơ mảnh quấn lấy mười đầu ngón tay Hạ Hầu Liễm, nối liền với tứ chi của Chiếu Dạ. Sợi tơ mỏng đến độ khó để nhìn rõ, như đã hòa mình vào không khí, chỉ có những lúc ánh mặt trời ngẫu nhiên chiếu thẳng đứng đến mới lóe lên một chút ánh bạc.
Mọi người bỗng nhiên hiểu ra, thứ gọi là "Chiếu Dạ" đó vốn dĩ không phải người, mà là con rối của Hạ Hầu Liễm.
Sợi tơ lay động trong không khí tựa như cánh bướm dập dờn. Chiếu Dạ giơ cánh tay đao lên, chém xuống một nhát! Đầu và thân thể gã đàn ông gọn gàng chia thành hai nửa như bổ củi, chân gã còn giật giật mấy cái rồi mới im hẳn.
Hạ Hầu Liễm nhặt đầu gã lên bỏ vào túi da rắn, vắt lên trên cổ Chiếu Dạ.
"Tạo nghiệp rồi!" Lão chưởng quầy từ dưới quầy đi ra, nhìn thi thể mất đầu của gã đàn ông, khóc, "Nghiệp chướng quá, oan oan tương báo đến khi nào mới dứt! Người trẻ tuổi này, hà cớ gì ngươi lại đoạt mạng người ta, lạm sát kẻ vô tội chứ!"
Hạ Hầu Liễm đang bước ra khỏi cửa thì ngừng lại, hơi quay đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn ông lão.
"Ông lão đây đúng là biết nói mát đấy." Hạ Hầu Liễm nghiến răng hung tợn đáp, "Nếu vợ ông bị giết, con gái bị cưỡng bức, đến lúc đó ông có còn thốt ra được câu "oan oan tương báo đến khi nào" nữa không."
Lão chưởng quầy sững sờ tại chỗ, hổn hển mắng Hạ Hầu Liễm, cái gì mà "đoạn tử tuyệt tôn", "thiên đao vạn quả", Hạ Hầu Liễm nhắm mắt làm ngơ, mang Chiếu Dạ lên ngựa dứt khoát bỏ đi.
Dãy núi trập trùng, ráng chiều bao phủ khắp không trung, cả vòm trời đều như bị thiêu đốt. Lửa trời thẳng một đường lan xuống nhân gian, nơi sườn núi cách đó không xa nở rộ một mảng hoa đỗ quyên rực rỡ như đốt cháy đến tận chân núi. Hạ Hầu Liễm cưỡi ngựa băng qua giữa núi, xa xa nhìn lại trông như đang chạy trốn khỏi biển lửa bao la.
Hạ Hầu Liễm đã hai mươi mốt tuổi, cũng giống như những thích khách khác trong Già Lam, hắn cũng phải tự mình tìm đường bò ra khỏi núi đao biển lửa mới có thể trở thành Vô Danh Quỷ như hiện tại. Trì Yếm nói đúng, quả thực hắn không phải là nhân tài luyện đao. Hắn ở biệt trang Kinh Châu luyện gần một năm, giết đến mấy chục môn đồ Kinh Đao Sơn Trang, Liễu Quy Tàng tìm hắn khắp thiên hạ, tên của Hạ Hầu Liễm ở Liễu Châu có thể đem ra dọa trẻ con mỗi lúc đêm về. Thế nhưng hắn vẫn như cũ, không có chút tiến bộ rõ rệt nào. Lúc đối đầu với Trì Yếm, hắn liều chết cũng chỉ có thể đỡ nổi bảy chiêu.
Mà tiếng tăm của Liễu Quy Tàng lại càng như mặt trời ban trưa, gã mua được thích khách Già Lam thay gã ám sát Bắc phái tông sư, từ đó về sau Kinh Đao Sơn Trang giữ thế độc tôn, nghiễm nhiên đứng đầu giang hồ, làm võ lâm chí tôn. Gã bắt đầu mở rộng việc thu nạp môn đồ, thiết lập phân đà khắp nơi, bảo vệ thứ gọi là công đạo, những gia tộc, những môn phái có ân oán đều tìm đến Kinh Đao Sơn Trang để được hòa giải. Thậm chí gã còn cho người đi khắp nơi bắt những kẻ giang hồ theo hắc đạo, áp giải lên Tru Ác Đài rồi mời đồng minh khắp thiên hạ đến cùng xem cảnh chém đầu.
Hết thảy những điều này, đều dựa trên việc gã đã giết Già Lâu La vào bốn năm trước.
Nhưng Hạ Hầu Liễm lại vẫn cứ là thứ dòi bọ trốn trong bóng tối không dám ra ngoài sáng như trước, chỉ có thể dùng ánh mắt âm lãnh nhìn về phía Liều Quy Tàng ở nơi cao kia.
Hạ Hầu Liễm đành phải lựa chọn một hướng đi khác.
Hắn nhớ đến thanh Thiên Cơ của Đường Lam. Đường Lam xuất thân từ Đường Môn, thứ y am hiểu nhất không phải là đao thuật mà là thuật cơ quan. Hắn đã đào mộ Đường Lam lên, tìm được trong quan tài của Đường Lam cuốn <Thiên công phổ> ghi chép về cơ quan. Bên trong ghi lại thuật cơ quan Đường Môn, còn có Khiên Cơ Ti thất truyền đã lâu của Già Lam.
Thì ra lí do Đường Lam phản bội Đường Môn, đến nương nhờ Già Lam là vì muốn phục hồi Khiên Cơ Ti. Tiếc là y không thành công, tuy rằng môi trường sống ở Già Lam đã giúp ích rất nhiều cho y, y đã tìm ra được phương pháp tinh luyện Khiên Cơ Ti, cũng vẽ lại được trận phổ của ngàn ti trăm võng trận, thậm chí còn ghi chép lại kỹ năng điều khiển con rối Khiên Ti nữa. Thế nhưng y lại vẫn chưa tìm được thứ quan trọng nhất – nguyên liệu để dã luyện Khiên Cơ Ti. Y chỉ vẽ lại được hình dáng loại khoáng thạch đó chứ không ghi lại tên của chúng. Không có nguyên liệu thì không thể tạo ra Khiên Cơ Ti, tất cả đều coi như công cốc.
Vì để tu tập thuật cơ quan, Hạ Hầu Liễm đã cứu Đường Thập Thất, người đang trên đường bị áp giải đến Tru Ác Đài, cậu ta bị bắt vì sống bám váy với mấy người phụ nữ cùng một lúc, ba người trong số đó nói mình đã có thai con của cậu nhưng cậu ta liều chết không nhận. Hạ Hầu Liễm cải trang thành Đường Thập Thất đến Đường Môn, sao chép tài liệu về cơ quan của Đường Môn, nhờ có Đường Thập Thất và Thư Tình ở bên ngoài tiếp ứng nên đã đem được từng chút một sách cổ ra khỏi Đường Môn. Tuy rằng lúc cuối bị phát hiện nhưng may rằng nỗ lực cũng không uổng phí, hắn đã tìm được thứ có thể thay thế cho khoáng thạch gốc dùng để dã luyện Khiên Cơ Ti.
Ấy vậy mà, Khiên Cơ Ti của Hạ Hầu Liễm lại thua xa so với Khiên Cơ Ti được ghi chép lại, Khiên Cơ Ti chân chính có thể gọt vàng cắt sắt, còn Khiên Cơ Ti của Hạ Hầu Liễm chỉ có thể cắt được đậu hũ thôi. Có điều tuy rằng nó không thể dùng để giết người, nhưng cũng có thể dùng để điều khiển con rối Khiên Ti, sai khiến con rối giết người.
Thế là Hạ Hầu Liễm và Đường Thập Thất đã cùng phối hợp rèn ra một binh khí tuyệt thế – Chiếu Dạ.
Bốn năm, Hạ Hầu Liễm đã sớm không nhịn nổi nữa. Hắn nghĩ, có lẽ đã đến lúc hắn nên tới Liễu Châu rồi.
Thành trấn đã dần hiện rõ, Hạ Hầu Liễm đội mũ trùm đầu cho Chiếu Dạ.
Mặt trời vừa ló ra khỏi núi, Hạ Hầu Liễm đã tới Vãn Hương Lâu ở Kim Lăng rồi. Người hầu nhận ra ngựa của Hạ Hầu Liễm, liền đến phía trước giúp Hạ Hầu Liễm ôm Chiếu Dạ xuống.
"Liễm công tử, ngài đã trở lại! Tiền thưởng lần này đưa đến đâu đây? Cho vào quỹ riêng, hay là chuyển về Già Lam?"
"Quỹ riêng." Hạ Hầu Liễm ném roi ngựa cho gã.
"Được thôi", người hầu khom lưng cười, "Lần này công tử định ở lại bao lâu? Đêm nay có lẽ sẽ náo nhiệt lắm đây, có một cô gái tên Liễu Sao Nhi muốn bán thân, nàng ta là người do Hương Nô ma ma đích thân dạy dỗ, nhảy múa đàn hát cái nào cũng biết, thi từ ca phú đều tinh thông, hay là ngài chọn nàng ta đi? Nếu như ngài muốn, chỉ cần mở miệng yêu cầu, ma ma chắc chắn sẽ không từ chối ngài."
"Không cần." Hạ Hầu Liễm không hề nghĩ ngợi đã cự tuyệt, nghiêng người vén rèm lên lầu, mùi son phấn ngọt đến phát ngấy đập thẳng vào mặt. Cứ năm bước lại treo một cái đèn lồng bát giác đỏ thẫm, ánh sáng phủ lên gương mặt những cô nương một lớp hồng nhạt, điểm lên làn da nét mị hoặc say lòng người. Chung quanh đều là tiếng cười của nam nữ, giữa sảnh lớn nam nữ ngồi đè lên nhau, đẩy chén cụng ly, răng môi gần gũi.
Có cô nương nhận ra Hạ Hầu Liễm, cười ngọt ngào dựa lại gần, Hạ Hầu Liễm nhíu mày, nghiêng người tránh ra. Lúc hắn nhíu mày mang đến cảm giác cô độc lạnh lẽo, cô nương thấy vậy trong lòng có hơi sợ, cũng không dám đến gần hắn thêm nữa.
"Thật sự không cần sao? Tiểu nhân đã từng gặp qua cô nương này rồi, nhan sắc vô cùng tốt, Hương Nô ma ma lúc trẻ cũng không thể sánh bằng đâu. Công tử cũng đã lớn rồi, nên có phụ nữ hầu hạ bên mình, biết lạnh biết nóng, không phải dễ chịu hơn một mình lẻ loi sao? Ngài yên tâm, lúc ngài không ở đây sẽ không có ai động vào nàng ta cả, chỉ hầu hạ một mình ngài thôi. Đợi đến lúc nào ngài thấy chán rồi, bán lại cho người khác cũng được."
Hạ Hầu Liễm không kiên nhẫn nói: "Đã nói là không cần. Ca ca của ta đâu?"
Người hầu chậm rãi nói: "Ở lầu hai, bọn họ cũng đến xem Liễu Sao Nhi cô nương biểu diễn đêm nay đấy."
"Được rồi, ngươi cút đi chỗ khác đi." Hạ Hầu Liễm xoay người đi về phía hậu viện, xuyên qua tầng lầu treo đầy mảnh lụa đỏ cùng những đôi nam nữ, tránh đi đám phụ nữ có ý muốn dựa vào hắn, vòng qua hồ nước và bức tường phù điêu, lại đi qua tiền sảnh, rảo bước đến phòng của mình ở hậu viện rồi đóng cửa lại.
Cơn đau đớn nơi thắt lưng phút chốc kéo tới, đau rát như bị lửa đốt. Đó là vết thương hắn vô ý dính phải lúc ám sát tên họ Cao ở Hàng Châu, còn chưa kịp xử lý tốt đã phải vội đuổi theo. Hạ Hầu Liễm cởi quần áo, lộ ra bắp thịt rắn chắc trên cơ thể, bên trên chằng chịt những vết sẹo to nhỏ khác nhau, sẹo do kiếm, đao, côn, trúng tên,... chẳng có chỗ nào là lành lặn.
Trên lưng hằn lên một đường đỏ, tựa như vết mực hắt lên giấy Tuyên Thành. Hạ Hầu Liễm cắn chặt răng, kéo lớp da giả xuống, vết thương bị xé rách khiến hắn đau đến độ suýt ngất đi.
Thời gian lúc đó quá vội, hắn dán đè da giả lên rồi đi ngay, thầm nghĩ chỉ cần ngừng chảy máu là ổn rồi, hiện tại phải chịu khổ như này. Hắn đắp loại thuốc tốt nhất lên, cẩn thận quấn băng vải, làm xong đầu cũng đã đổ đầy mồ hôi. Hắn tùy tiện xoa người, mặc quần áo vào rồi đẩy cửa ra bên ngoài, mặt trăng im lặng nằm giữa trời. Hạ Hầu Liễm xách một bầu rượu đến bên bờ sông hóng mát, dòng sông quanh co lả lướt như tranh vẽ, tiếng đàn truyền từ những thuyền bé nơi giữa sông.
"Ấy, lão Đại, sao huynh lại ngồi uống rượu một mình ở đây vậy? Cô nương trong lâu của huynh đang biểu diễn, huynh không tới xem sao?"
Đường Thập Thất là một thiếu niên mặt tròn, vẻ ngoài tầm mười bảy mười tám tuổi, thực ra tuổi cũng không khác Hạ Hầu Liễm là bao. Bộ dạng cậu dễ khiến người khác yêu thích, miệng lại ngọt ngào, các cô gái phụ nhân đều muốn vui đùa cùng cậu. Thằng nhãi này cũng không có bản lĩnh gì lớn, sau khi chuồn khỏi Đường Môn chẳng mấy chốc đã tiêu hết tiền, phải dựa vào ăn cơm mềm[2] mà sống. Một lần vui chơi quá đà, không gánh vác nổi nên mới rơi vào tay Liễu Quy Tàng. Cũng may vừa đúng lúc Hạ Hầu Liễm đi ngang qua mới nhặt về được một mạng. Từ đó về sau rửa tay chậu vàng, chỉ trà trộn nơi câu lan.
[2] Ăn cơm mềm: Ăn bám đàn bà.
"Xem con khỉ, chán ngắt." Hạ Hầu Liễm nhấp một ngụm rượu, gió đêm se lạnh thổi qua khiến hắn cảm giác cả người mát mẻ.
"Đệ nói chứ hai huynh đệ nhà huynh, quyết tâm muốn sống như hòa thượng đấy à. Ca ca của huynh đã đầu đất rồi thì cũng thôi đi, đừng nói là huynh mỗi tối đều nhìn Chiếu Dạ để tự xử nha?"
Hạ Hầu Liễm liếc xéo cậu một cái rồi chuyển qua nhìn nước sông đen nhánh.
Thuyền hoa phía xa bỗng ồn ào hẳn lên, Hạ Hầu Liễm nhìn qua, thế mà lại thấy có đến mười mấy Ám Thung Già Lam xông ra từ giữa sông, tựa như quỷ nước đánh về phía thuyền hoa, nhưng đột nhiên phát sinh dị biến, một nhóm đàn ông từ dưới mép thuyền xuất hiện, vung đao chém ngược lại nhóm Ám Thung.
"Người Già Lam ám sát là ai vậy?" Hạ Hầu Liễm hỏi.
Đường Thập Thất nhún vai, "Mọi việc chớ hỏi, giết người vô cấm. Huynh là thích khách Già Lam mà còn không biết, huống hồ là đệ."
Hạ Hầu Liễm lại nhìn thêm vài lần, khoảng cách quá xa nên không thể nhìn rõ, chỉ có thể thấy cả chiếc thuyền đang rung lắc dữ dội.
Không biết đang bị ám sát là người giang hồ hay là người của triều đình đây.
Hạ Hầu Liễm không nhịn được nhớ đến Thẩm Quyết, y có tiền đồ hơn hắn nhiều lắm, hiện tại đã là Đốc chủ Đông Xưởng rồi, là người có quyền đứng nhất đứng nhì, chỉ còn chờ ngày nào đó kéo được Ngụy Đức rớt đài là có thể tự mình nắm hết quyền hành rồi.
Nếu hắn có được trí tuệ như Thẩm Quyết, hoặc là đao thuật như Trì Yếm, sẽ không đến nỗi đến tận bây giờ vẫn chưa giết được Liễu Quy Tàng.
Kể ra, hắn đúng là một phế vật vô dụng.
"Đường Thập Thất, ta tính tháng sau sẽ đi ám sát Liễu Quy Tàng." Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên nói.
Đường Thập Thất sửng sốt.
Hạ Hầu Liễm vỗ vỗ bả vai Đường Thập Thất, "Đến lúc đó đệ làm "bọc" của ta đi."
"Huynh không đợi phục hồi Khiên Cơ Ti lại như cũ sao?"
"Không đợi nữa, có Chiếu Dạ là đủ rồi."
"Nếu huynh chết trong đó, đệ sẽ không cứu huynh đâu."
"Không cứu thì không cứu." Hạ Hầu Liễm vén màn lên đi vào phòng.
Đường Thập Thất nhìn bóng dáng của hắn, thích khách nổi tiếng hung ác đó, rõ ràng đang đứng ở nơi xa hoa đắt đỏ, ánh đèn sáng trưng, lại có vẻ như không dung hợp được, lộ ra vài phần cô đơn tiêu điều.
Trong căn phòng trang nhã nơi lầu hai, một thiếu niên bộ dạng như thư sinh đang vịn lan can nhìn xuống dưới, trên người mặc áo lụa trúc, bên hông đeo một cây sáo bạc. Thiếu niên nhìn thấy Hạ Hầu Liễm liền hô to: "Sư ca!"
Hạ Hầu Liễm gật đầu xem như đáp lời.
Trì Yếm ngồi trên ghế con, đang loay hoay với cái khóa Khổng Minh trên tay. Người này chơi thứ đồ chơi của trẻ con đó mãi không thấy chán, trên Hắc Diện Phật còn cất mấy cái diều lớn, lúc xuống núi cầm trên tay không phải là Dây Hoa Hồng[3] thì cũng là Cửu Liên Hoàn, cầm trong tay là có thể chơi suốt cả ngày.
[3] Đại loại là chơi đan dây.