"Nếu ngươi có cơ hội xuất cung, vẫn quy tắc cũ, đến nơi cao nhất trong thành, đặt Tĩnh Thiết ở đó, mẹ ta sẽ đến tìm ngươi. Bà ấy tên Hạ Hầu Bái, rất xinh đẹp, có điều tính cách hơi kì quái. Ngươi không cần phải nói gì nhiều, cứ nói Tiểu Liễm bất hiếu, không thể dưỡng lão cuối đời cho bà ấy,..."
Chương 30: Đau khổ nhân đôi.
Dịch: Nguyệt Hi.
Sửa lỗi: Meo Meo.
Khi Thẩm Quyết đưa Ngụy Đức đến Lưu Ly Môn, trời đã tối hẳn, những vì sao treo trên cao. Ngụy Đức đạp lên Tiếu Diêm đang quỳ bên cạnh xe ngựa, bước lên xe, kéo theo đoàn xe uốn lượn di chuyển.
Nhị đương đầu của Đông Xưởng thì có tác dụng gì chứ, vẫn phải làm đá kê chân của Ngụy Đức thôi.
Ánh mắt Thẩm Quyết u ám, sửa sang lại y quan, men theo đường đi trong cung quay về nội đình. Vì ở trị phòng thảo luận mà đến bây giờ y vẫn chưa ăn cơm. Từ sau khi ra khỏi Càn Tây Tứ Sở, đã nhiều ngày rồi y chưa gặp Hạ Hầu Liễm. Ngày mai là rằm tháng bảy của Trung Nguyên, trong cung chồng chất việc vặt cần phải làm, Thẩm Quyết suy nghĩ một lúc rồi lấy hai phần cơm.
Giờ đây thân phận của y đã khác, thiện phòng đặc biệt giữ cơm lại cho y, không cần tranh giành tới lui với những thái giám khác. Y lấy phần sủi cảo nhân tôm Hạ Hầu Liễm thích ăn, đi về phía Càn Tây Tứ Sở.
Lãnh cung vẫn trông lạnh lẽo như cũ, đèn lồng đã lâu chưa đổi, bụi bặm rơi đầy trên giấy da trâu[1] cũ kỹ làm ánh đèn càng thêm mông lung như một giấc mộng. Hoa cỏ bên đường đã lâu không cắt tỉa bò đầy trên lối đi, thảm thương níu lấy góc áo người qua kẻ lại.
[1]: Hay còn gọi là giấy xi măng, giấy kraft
Thái giám làm việc chung với Thẩm Quyết ở Càn Tây Tứ Sở trước kia mừng rỡ nghênh đón y, dẫn y vào trong.
"Quả nhiên Thẩm công công vẫn nhớ tình cũ, đã đến phòng văn thư[2] rồi mà vẫn còn nhớ đến Tứ Hỉ công công của chúng ta! Hôm nay hắn không khỏe, đã sớm ngủ rồi, nô tài đi gọi giúp ngài nhé?"
[2]: Nơi lưu trữ xử lý tài liệu quan trọng và tổ chức sắc phong
Thẩm Quyết khẽ nghiêng đầu, y nhíu mày nói: "Chưa dùng bữa tối đã ngủ rồi à?"
"Còn không phải sao", tiểu thái giám nói, "Thật ra mấy hôm trước hắn đã không thoải mái rồi, nhưng lại không để ý. Ngài cũng biết mà, thân phận của bọn ta không thể mời thái y, chỉ đành tự mình chịu đựng. Nhưng có ngài tới hỏi thăm, Tứ Hỉ công công chắc chắn có thể khỏi bệnh!"
Thẩm Quyết "ừ" một tiếng, rảo bước nhanh hơn. Tiểu tử kia trước giờ khỏe như trâu vậy, trời rét đậm mà còn dám lấy nước giếng dội người, sao giờ lại ngã bệnh rồi? Y không biết trước chuyện này, lúc đến không mang theo thuốc. Thẩm Quyết cau mày, định ngày mai đến y thự lấy ít hoa kim ngân.
Hai người một trước một sau đi trong hành lang dài tối tăm, ánh đèn dầu lờ mờ chiếu lên mảng hoa Vân Giang rực rỡ trên tất lan[3] của Thẩm Quyết, khi di chuyển, đường cong vạt áo gấp gợn lên như mây trôi, tiểu thái giám nhìn mà cực kì hâm mộ.
[3] Một loại trang phục thời nhà Minh
"Thẩm công công, bây giờ ngài đã vào phòng văn thư, có thể nói là một bước lên mây rồi. Ai chẳng biết phòng văn thư trong cung chúng ta là Hàn Lâm Viện của ngoại triều, ngoại triều không phải thứ cát sĩ[4] thì không vào nội các, còn chúng ta không vào được phòng văn thư thì không vào Tư Lễ Giám. Ngài còn là con nuôi của Ngụy công công, e rằng chưởng quản Tư Lễ Giám kế nhiệm chính là..."
[4]: Danh hiệu của vị trí tạm thời trong Học viện Hàn Lâm. Trong số những người đã vượt qua kỳ thi của triều đình, những ứng viên có tiềm năng được lựa chọn để làm các quan đại thần của hoàng đế, chịu trách nhiệm soạn thảo các sắc lệnh, và giải thích kinh sách cho hoàng đế. Đây là một trong những nguồn quan trọng của các quan đại thần trong nội các nhà Minh.
"Câm miệng!" Thẩm Quyết lạnh lùng liếc gã, trên gương mặt ôn lương cung kiệm[5] thường ngày lộ ra vài phần buốt giá của cái rét lạnh ngày đông chí, "Không giữ chặt miệng, lần sau rơi vào tay người khác đừng trách ta chưa nhắc nhở ngươi."
[5] Ấm áp, lương thiện, cung kính, kiệm lời
"Vâng vâng, công công nói phải!"
Tiểu thái giám sợ đến nỗi run cầm cập, vội vàng cúi đầu.
Đến trước cửa phòng của Hạ Hầu Liễm, Thẩm Quyết khẽ gật đầu với tiểu thái giám rồi xoay người đi vào trong, đóng chặt cửa, chặn tiểu thái giám ở bên ngoài.
Tiểu thái giám sờ mũi, nhớ đến ánh mắt mới nãy của Thẩm Quyết, dù đã đi rồi mà trong lòng hãy còn sợ hãi.
Hạ Hầu Liễm không thắp đèn, trong phòng tối đen như mực. Thẩm Quyết vào rồi Hạ Hầu Liễm cũng không lên tiếng, y có hơi lúng túng tay chân đứng ở cạnh cửa không biết mở lời thế nào.
Hai người bọn họ tan rã không vui vẻ gì[*].
[*]Ý là hai người đã cãi nhau, không có tiếng nói chung, tan rã trong không vui, nên giờ gặp lại mới thấy lúng túng
Hạ Hầu Liễm chết cũng không đồng ý để Thẩm Quyết nhận giặc làm cha, suýt chút nữa vớ lấy Tĩnh Thiết đánh nhau với Thẩm Quyết. Tính tình hắn lúc nào cũng nóng nảy như vậy, cứng đầu, giận lên là mặc kệ không quan tâm. Hắn chưa từng nghĩ tới một điều rằng Thẩm Quyết đã không còn là Tạ Kinh Lan từ lâu rồi. Tạ Kinh Lan có thể đọc sách làm quan, chính trực giữ mình, Thẩm Quyết thì không thể.
Có điều, chỉ cần Hạ Hầu Liễm chịu ở lại, hắn có cáu kỉnh thế nào Thẩm Quyết cũng bằng lòng dỗ dành hắn.
Thẩm Quyết thở dài, cong ngón tay gõ gõ lên cột cửa: "Hạ Hầu Liễm, ta mang sủi cảo nhân tôm đến này, ngươi ăn không?"
Hạ Hầu Liễm không lên tiếng.
Cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, ánh mắt Thẩm Quyết trong bóng tối u ám dừng lại ở hai tấm màn đã khép lại, bóng dáng Hạ Hầu Liễm giống như một đám mây đen nặng nề. Thẩm Quyết rũ cặp lông mi dày như lông vũ, đặt thực hạp lên bàn, y nói: "Hạ Hầu Liễm, sao ngươi lại không thể nghĩ thông suốt vậy? Thái giám trong cung vốn là nô tài của chủ tử, tầng tầng phụ thuộc, không thể trốn thoát, ngoài nương nhờ phi tần hoàng đế ra thì còn phải nương nhờ thái giám có quyền thế, đây là đường tắt thuận lợi nhất. Nhận giặc làm cha là khuất phục tạm thời mà thôi, đợi ta nắm quyền rồi thì còn lo gì không rửa được mối nhục hôm nay."
Người bên trong màn không động đậy, Thẩm Quyết bực bội, cao giọng nói: "Hạ Hầu Liễm, rốt cuộc ngươi có nghe không!"
Y tiến tới vài bước, xốc màn lên thì thấy Hạ Hầu Liễm nhắm mắt nằm đó, đầu mướt mồ hôi, tóc dính trên mặt giống như vừa vớt từ trong nước ra. Thẩm Quyết luống cuống, vội đến lay Hạ Hầu Liễm gọi: "Ngươi sao thế? Sao bệnh ra nông nỗi này!"
Lúc này Hạ Hầu Liễm mới mơ màng tỉnh dậy, song ngay cả mở mắt cũng tốn sức, hắn yếu ớt nói: "Sao ngươi lại đến đây?" Đầu óc hắn quay cuồng không biết trời nam đất bắc, vậy mà vẫn lo nghĩ chuyện Thẩm Quyết nhận giặc làm cha, lẩm bẩm trong miệng, "Thiếu gia, đừng nhận yêm tặc làm cha..."
Thẩm Quyết đặt tay lên trán hắn kiểm tra thì thấy nóng hầm hập, y cau mày nói: "Ngươi sốt rồi, đợi chút, ta đi bốc thuốc giúp ngươi."
Y vừa định đứng dậy đi thì không biết Hạ Hầu Liễm lấy đâu ra sức, túm cổ tay y cắn răng kéo trở về, hắn nói: "Đừng đi!"
"Ngươi làm gì vậy!"
"Ngươi đừng đi đâu cả, nghe ta nói!" Hạ Hầu Liễm thở hổn hển, "Thiếu gia, đọc sách mới là con đường đúng đắn!"
Thẩm Quyết tức cười, "Ta bây giờ là một hoạn quan, làm sao tham gia thi cử? Ngươi có từng thấy sĩ tử nào là hoạn quan không có vòi chưa!"
"Không lẽ bọn họ cởi quần ngươi ra nhìn à!?" Hạ Hầu Liễm khó khăn lắm mới tỉnh táo được một chút, gắng gượng chống người dậy nói chuyện với Thẩm Quyết, "Nếu ngươi lo lắng chuyện kinh phí thì không cần nghĩ nữa, hai năm nay ta có để dành được ít bạc, có thể dư dả cho ngươi học hành."
Hắn bắt đầu lải nhải, "Ta góp được tổng cộng một trăm hai mươi lượng bạc, thuê căn nhà nhỏ ở kinh thành hai mươi lượng bạc, ăn uống tiêu xài mỗi năm tối đa ba mươi sáu lượng bạc, giặt đồ nấu cơm gì ngươi cũng không biết, mua cho ngươi một nha hoàn hai mươi lượng bạc nữa, ầy, hình như bạc không đủ dùng rồi..."
Thẩm Quyết: "..."
"Không sao, mẹ ta có tiền, tìm bà ấy san sẻ chút, ngươi thông minh như vậy cũng sẽ không cần thi cả đời, có khi hai ba năm là có thể đề tên bảng vàng rồi."
Tên ngốc này, ngay cả ân khoa[6] ba năm mới mở một lần cũng không biết. "Ngươi cứ từ từ mà tính, ta đi bốc thuốc." Thẩm Quyết đứng dậy.
[6]: Là một kỳ thi được tổ chức bên cạnh kỳ thi chính thức, dành cho các sĩ tử có tài năng nhưng nhiều lần không thành công.
"Đừng... đừng đi!" Hạ Hầu Liễm vươn cả nửa người ra khỏi màn, nhưng toàn thân hắn bủn rủn yếu ớt, suýt nữa ngã lăn xuống dưới giường. Thẩm Quyết bị hắn dọa cho giật mình, vội nâng cánh tay hắn đỡ dậy.
Hạ Hầu Liễm nằm trên giường thở dài một tiếng, hắn nói: "Ta không bị bệnh! Đây... đây là độc."
Thẩm Quyết kinh ngạc, "Có người hạ độc ngươi?"
"Không phải." Hạ Hầu Liễm nằm trở lại, thở lấy hơi một lát mới nói, "Là Thất Nguyệt Bán, thích khách Già Lam mỗi rằm tháng bảy đều phải uống thuốc, ta quên đem theo thuốc đến đây rồi. Mấy thứ thuốc ngươi bốc kia không có tác dụng đâu."
"Tại sao ngươi không nói sớm! Nếu vậy, vì sao ngươi còn muốn ở lại, ngươi muốn chết à!?
"Ta tưởng ta có thể chịu đựng được..."
"Từng có tiền lệ vượt qua được à?
"Không."
Thẩm Quyết tức đến độ suýt đã hộc máu.
"Ý ta là, chưa ai từng thử, cho nên ta muốn thử." Hạ Hầu Liễm cười khổ, "Có điều hiện tại coi bộ hơi khó."
Đâu chỉ là khó, quả thật là hung hiểm vạn phần. Toàn thân Hạ Hầu Liễm mềm nhũn, tứ chi giống như nhồi bông vải, mềm oặt không dùng nổi sức. Ban nãy còn đỡ, bây giờ ngay cả mắt cũng bắt đầu líu díu, hắn nhìn bóng dáng Thẩm Quyết khi gần khi xa, đầu như nhét đầy keo hồ, não bộ đình trệ, rơi vào trạng thái mơ màng."
Hạ Hầu Liễm khàn giọng nói: "Rót cho ta cốc nước."
Hắn dựa vào cột giường ngồi dậy, Thẩm Quyết đưa cốc nước cho hắn, Thẩm Quyết vừa rút tay ra, cốc nước lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ngay cả cốc hắn cũng cầm không nổi nữa rồi.
"Hạ Hầu Liễm..." Giọng Thẩm Quyết nhẹ bẫng, "Ngươi..."
"Không sao." Hạ Hầu Liễm lắc đầu, muốn nói vài câu an ủi nhưng cúi đầu nhìn qua thì thấy trên tay mình đầy máu, đầu hắn như nổ tung, sững sờ tại chỗ.
Hắn lờ đờ sờ mũi và miệng mới phát hiện ra vừa nãy mình đã bắt đầu chảy máu rồi. Từng giọt máu đỏ tươi rơi trên chăn, nhìn mà hoảng sợ. Hạ Hầu Liễm run rẩy nằm xuống, đôi mắt thẫn thờ nhìn đỉnh màn, dường như chỉ có thể thở hắt ra.
Tiêu rồi, thất khiếu[7] cũng chảy máu rồi, e rằng lần này tiêu thật rồi.
[7] Gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Từ nhỏ hắn chính là hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất, ngay cả gạo của trụ trì cũng dám trộm. Khi sắp đến ranh giới cái chết rồi mới phát ra bản thân vẫn sợ chết.
Sau khi chết rồi sẽ thế nào nhỉ? Hắn không rảnh để nghĩ. Trước mắt hiện ra bóng dáng rất nhiều người, người đầu tiên chính là người mẹ không đáng tin kia của mình. Hắn sắp chết ở trong cung rồi, ắt hẳn người vẫn đang ở kỹ viện kia rượu chè be bét nhỉ, hoặc ở môn phái nào đó càn rỡ đại khai sát giới, ánh đao sáng loáng như nước, con mồi tranh nhau chạy tán loạn. Trước giờ người đều là như vậy, tiêu dao tự tại, muốn làm gì thì làm nấy, Hạ Hầu Liễm đối với bà mà nói không phải con trai, mà là gánh nặng thì đúng hơn.
Lồng ngực xưa nay vô tâm vô phế của hắn bỗng sinh ra cảm giác bi thương nặng nề, chôn xương nơi hoang vu, không để ai biết, từ nay về sau, mẹ, sư phụ và Đoàn thúc thật sự không tìm được hắn nữa rồi.
Ngón tay yếu ớt quơ mấy cái đã bị một đôi tay ấm áp nắm lấy, hắn nghiêng đầu, trông thấy đôi mắt đẫm lệ của Thẩm Quyết.
"Hạ Hầu Liễm, ngươi cảm thấy sao rồi, ngươi đừng làm ta sợ!"
Cũng không đến nỗi thảm lắm, tốt xấu gì cũng còn có huynh đệ tốt đưa tiễn hắn đến cuối cùng.
"Ta..." Hạ Hầu Liễm mở miệng, máu theo khóe miệng chảy ra, Thẩm Quyết móc khăn tay lau giúp hắn, lau xong lại chảy, có lau thế nào cũng không sạch được.
"Người ta nhẹ quá, cảm giác giống như sắp thành tiên luôn rồi vậy." Hạ Hầu Liễm nhẹ giọng, "Ngươi nói xem, liệu ta có thật sự thành tiên không, không chừng ta là tiên nhân trên trời đầu thai chuyển thế, bây giờ ông trời muốn đón ta về rồi."
Thẩm Quyết nắm chặt tay Hạ Hầu Liễm, giống như làm thế thì có thể giữ hắn lại vậy, y vùi mặt vào lòng bàn tay Hạ hầu Liễm, "A Liễm, ngươi sẽ không chết, ta không cho phép ngươi chết!"
"Thiếu gia, nghe ta nói, ta muốn nhắn nhủ di ngôn." Hạ Hầu Liễm lau nước mắt trên mặt Thẩm Quyết, yếu ớt cười nói.
Tính tình hắn vẫn luôn ôn hòa hiền hậu như vậy, rõ ràng là hắn sắp chết, còn phải vội vàng an ủi người khác.
Quả thật hắn vẫn luôn giấu trong lòng nỗi áy náy với Thẩm Quyết, áy náy vì hắn không sớm nói rõ chuyện ám sát của Già Lam cho Thẩm Quyết, không thể cứu được Lan cô cô, Thẩm Quyết đã gặp đại nạn, bây giờ còn sắp mất đi hắn. Hắn chết đi cũng tốt, xong xuôi hết mọi chuyện, dù sao cũng không cảm thấy gì, cũng không cần phải nghĩ ngợi điều gì nữa, nhưng Thẩm Quyết vẫn phải tiếp tục ở trong cung chịu đủ giày vò đau khổ.
Những chuyện hắn đồng ý với Thẩm Quyết, đưa y đi xem hoa đăng, ở lại bên y, giúp y phục thù rửa hận, cuối cùng đều không thể thực hiện.
Thực sự xin lỗi.
"Nếu ngươi có cơ hội xuất cung, vẫn quy tắc cũ, đến nơi cao nhất trong thành, đặt Tĩnh Thiết ở đó, mẹ ta sẽ đến tìm ngươi. Bà ấy tên Hạ Hầu Bái, rất xinh đẹp, có điều tính cách hơi kì quái. Ngươi không cần phải nói gì nhiều, cứ nói Tiểu Liễm bất hiếu, không thể dưỡng lão cuối đời cho bà ấy, bảo bà tự bảo trọng, ít uống rượu đi, lần sau giết người nhớ mang "bọc". Đừng luôn cho rằng mình là thiên hạ vô địch. Ta có giấu ít bạc ở dưới cái cây thứ ba trước cổng chùa Già Lam, một trăm hai mươi lượng, ngươi bảo bà lấy lấy cho ngươi, mẹ ta không thiếu tiền, chút di sản này đều cho ngươi hết."
"Ta không cần!" Thẩm Quyết lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt ướt đẫm hai má, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, y đột ngột ngẩng đầu, "Mẹ ngươi, đúng rồi, chắc chắn mẹ ngươi có thuốc cứu ngươi, ta đi tìm mẹ ngươi!"
Hạ Hầu Liễm sống dở chết dở kéo y lại, "Tìm cái gì mà tìm, ngươi ở trong cung thì làm sao tìm được hả?"
"Không..." Ánh mắt Thẩm Quyết có phần né tránh, "Ta... đêm ta nhặt được ngươi có nhìn thấy mẹ ngươi, bà ấy đang tìm ngươi, còn giết mấy Vũ Lâm Vệ."
Nghe vậy, Hạ Hầu Liễm ngây người, đoạn hỏi: "Sao ta chưa từng nghe ngươi nhắc đến nhỉ?"
"Ta sợ ngươi biết rồi sẽ đi tìm bà ấy... ta..." Thẩm Quyết không dám nhìn Hạ Hầu Liễm, y nhắm mắt, đứng dậy nói, "Bây giờ ta đi tìm bà ấy, có lẽ bà vẫn ở trong cung, nếu ta không tìm được thì ta sẽ nghĩ cách xuất cung, ngươi đợi ta!"
"Thẩm Quyết!"
Thẩm Quyết cũng không quay lại, chạy đến cửa mở ra, một bóng dáng cao gầy ngậm cọng cỏ dựa trên cửa hiên. Lần này nàng không gắn lông gà đầy đầu, mái tóc đen nhánh xõa ở phía sau tôn lên làn da trắng như tuyết của nàng cùng với sắc môi đỏ như máu. Thấy Thẩm Quyết ra ngoài, nàng hờ hững đưa mắt nhìn sang, dưới ánh trăng tĩnh lặng, ánh mắt đó yên ả như dòng nước.
Đó không phải Cao nương nương. Thẩm Quyết cảnh giác lùi lại.
"Bà đây", người phụ nữ chỉ vào mũi mình, một nụ cười khẽ nhếch lên, "Hạ Hầu Bái."