"...Nhưng hắn không đứng dậy nổi, hắn sắp chết rồi, chết trong tay Thẩm Quyết, chết trong tay người bạn tốt nhất của mình..."
Chương 64: Gang tấc tựa nghìn năm.
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Quốc tang.
Tiếng chuông tang vang lên trong các ngôi chùa miếu ở khắp kinh thành, gõ từ sáng đến tối, hơn ba vạn lần, ong ong đến độ ù tai. Cờ trắng giăng đầy đường, lúc đưa tang, những tờ tiền giấy bay lả tả trên không trung rồi đáp xuống vai và mặt của mọi người, tựa như những cánh bướm trắng bay lượn có mặt khắp nơi. Trong thời gian quốc tang cấm uống rượu ăn thịt, ven đường không còn những gánh hàng rong, đồ tể giết heo cũng về nhà ngủ, người của Binh Mã Ti Ngũ Thành tuần tra mỗi ngày.
Ngõ hoa liễu[1] tiêu điều đến mức giống như bãi tha ma, cửa nhà nào nhà nấy mở toang, bên trong là tiệm ăn tối om, tú bà và các cô nương dựa cửa nhìn nhau thở dài. Có lẽ bọn họ là người đau buồn nhất kinh thành này vì cái chết của lão hoàng đế.
[1] Ngõ hoa liễu: aka phố đèn đỏ.
Tân hoàng là nhị điện hạ, nghe nói là một thằng nhóc mười tuổi, dân chúng bọn họ không quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ ngóng trông tân hoàng đăng cơ để đại xá thiên hạ, giảm miễn thuế má.
Bàn tán trên phố đa phần là về Thẩm Quyết. Nghe nói ngày ấy lục soát bắt người khắp nơi cả đêm hóa ra là Phúc Vương cấu kết với Ngụy Đức bức vua thoái vị, vào thời khắc nguy cấp Thẩm Quyết đã triệu tập ba đội binh mã lớn ở ngoại ô kinh thành để tiến cung cứu giá, vừa kịp lúc Phúc Vương đang giơ đao định chém nhị điện hạ, bị Thiên hộ Tư Đồ Cẩn thuộc hạ dưới trướng Thẩm Quyết một tên bắn chết. Ngụy Đức cũng đền tội, hoàng hậu hóa điên, lão hoàng đế mệt tâm mệt thân, sau khi giao di chiếu cho Thẩm Quyết thì băng hà ngay tại chỗ.
Có người nói Thẩm Quyết trung can nghĩa đảm, cũng có người bảo y gặp phải vận lớn. Nhưng dù thế nào đi nữa, hiện tại y đã trở thành Chưởng ấn Ti Lễ Giám kiêm thái giám Đề đốc Đông Xưởng, dưới một người trên vạn người, dù là trong cung hay tiền triều, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Ngày đưa tang, y cưỡi một con ngựa trắng, một thân y phục màu trắng, dáng người thẳng tắp cùng với sườn mặt lạnh lùng, một đám người đông nghịt đưa tang, chỉ có y là dễ thấy nhất.
Đương nhiên có thể là chỉ mỗi Hạ Hầu Liễm cảm thấy vậy. Dù sao hắn giương mắt nhìn một đường dài văn võ bá quan, thoáng liếc mắt đã nhìn thấy Thẩm Quyết. Thẩm Quyết bình yên vô sự, còn được thăng quan, hắn yên tâm, bèn chắp tay sau lưng thong dong trở về Vân Tiên Lâu.
Vết thương trên người hắn gần như đã lành, đã đến lúc cân nhắc chuyện của Hoành Ba. Hắn đến tiệm rèn mua một thanh đao, tiền tích cóp không đủ nên hắn chỉ có thể mua một thanh đao hình cánh nhạn loại rẻ tiền nhất. Lưỡi đao sáng bóng, thân đao dần rộng ra từ gốc xuống mũi rồi thu hẹp lại, tụ chút ánh sáng nơi đầu mũi đao, độ mỏng tầm trung, tổng thể là một thanh đao sáng loáng.
Hắn rình trước cửa Thẩm phủ ba ngày, cửa lớn sơn đỏ đóng chặt cả ngày, dưới mái hiên trước cửa treo hai chiếc đèn lồng màu trắng, ban đêm tỏa ra ánh sáng lờ mờ như bóng ma. Thẩm Quyết chưa từng trở về nhà, đây cũng là chuyện đoán trước được, y ngồi vào cái ghế thái giám cao nhất, mấy chuyện trong cung có chuyện nào không cần y quản chứ? Hoàng đế vừa băng hà, tân hoàng đăng cơ, chắc chắn y phải bận rộn giải quyết từng việc một, nào có thời gian rảnh xuất cung nghỉ ngơi.
Hắn yên tâm, quyết định chọn một buổi đêm nọ nhảy tường vào trong. Ba lần lẻn vào Thẩm phủ, lần nào cũng vào từ chỗ này. Không vì điều gì khác, chẳng qua là vì quen đường. Lần đầu tiên đi về hướng trái, lần thứ hai đi thẳng, cả hai lần đều không thấy thư phòng và phòng ngủ của Thẩm Quyết đâu cả, nên lần này hẳn là sang phải.
Chung quanh tối om như mực, thậm chí không có lấy một cái đèn lồng, có thể lờ mờ nhìn thấy hòn non bộ làm từ đá Thái Hồ, ở giữa là một cái hồ nhỏ, bên trong có tiếng vịt vỗ cánh. Con đường mòn phía trước tối om, với những bức tường trắng ngói đen, cứ cách một đoạn sẽ có một cái cổng hình rẽ quạt, lộ ra bóng dáng hoa lá ở đầu bên kia. Trong bóng tối, bức tường trắng là một màu xám u ám, hoa lá có màu đen sẫm, cả đất trời như chìm vào màn đêm.
Hắn lần mò đi tới, phủ Thẩm Quyết cực kỳ im ắng, những gian nhà suốt dọc đường đều tối om, im lặng không một bóng người. Bước qua một cái cổng, đến hành lang mới nghe loáng thoáng có tiếng người. Mấy gian nhà phía trước đều thắp đèn, có lẽ là chỗ ở của tôi tớ. Có tiếng ho khan sù sụ, tiếng khạc đờm, tiếng chà đế giày lên mặt đất lau đờm vội. Còn có tiếng phụ nữ thầm thì trò chuyện với trẻ con, tiếng đứa nhóc giòn tan, còn người phụ nữ thì dịu dàng, từ xa xa truyền tới, nghe không rõ lắm.
Hắn ngồi xổm trong bóng tối một hồi thì đi loanh quanh. Qua tiền sảnh, hắn thấy mấy gian phòng đóng chặt cửa. Đã qua khỏi chỗ của tôi tớ, nơi này có lẽ là chỗ ở của chủ nhân. Hắn áp tai lên cửa lắng nghe một lúc, xác định bên trong không có người mới bẻ khóa, lặng lẽ khom người lẻn vào.
Đôi mắt thích nghi với bóng tối trong phòng, hắn dần thấy rõ tình hình bên trong. Có lẽ đây là thư phòng của Thẩm Quyết, chính giữa là một chiếc bàn gỗ hoa lê sơn đen, bên trên đặt một cái bình sứ trắng. Phía sau là kệ sách gỗ đàn hương, tất cả quyển trục và sách đều được xếp gọn gàng ngay ngắn, hai bên là những chiếc bàn vuông bốn chân, một cái đặt chiếc lư hương nhỏ mạ vàng, cái còn lại đặt một chậu hoa. Thẩm Quyết là người Giang Nam, sống ở kinh thành lâu như thế mà không hề có phong thái người phương Bắc xíu nào, cốt cách vẫn tinh tế và tao nhã, hệt như một bức tranh thủy mặc do văn nhân vẽ nên, một mảng trắng lớn, chỉ điểm xuyết vài nét mực đen thưa thớt, toát lên vẻ tiên khí trong trẻo và lạnh lùng.
Hắn nhìn lên nhìn xuống mà vẫn không thấy bóng dáng Hoành Ba đâu. Xem ra không có ở đây, thế là hắn đi ra ngoài bằng cửa khác, sau đó đi qua một hàng lang hẹp và lẻn vào một gian khác. Nơi này trông như nhà kho để đồ lặt vặt, trong phòng toàn là giá bách bảo[2], bên trên đặt rất nhiều đồ. Hạ Hầu Liễm đi qua xem từng cái, có nỏ cơ, dao găm, ám tiễn... Thẩm Quyết còn có sở thích sưu tập binh khí sao? Hạ Hầu Liễm cảm thấy ngạc nhiên, đoạn quay người lại, bỗng nhìn thấy một bóng người cách đó năm bước, Hạ Hầu Liễm khựng lại.
[2] Giá bách bảo:
Người này vào đây hồi nào vậy? Thế mà hắn không hề phát hiện. Lòng bàn tay Hạ Hầu Liễm đổ mồ hôi, hắn đặt tay lên chuôi đao bên hông. Không đúng, hẳn là kẻ này đã đứng sẵn trong phòng rồi. Hạ Hầu Liễm thầm tự trách mình sơ ý, đoạn chậm rãi lùi ra sau. Người nọ vẫn không nhúc nhích, Hạ Hầu Liễm xoay người bỏ chạy, chạy đến cửa rồi mà kẻ đằng sau vẫn không có động tĩnh gì, gã không đuổi theo.
Hạ Hầu Liễm cảm thấy kỳ lạ, hắn đứng tại chỗ một lát rồi trở vào lại. Bóng người đen nhánh kia vẫn đứng sát tường, không nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng chưa từng thay đổi. Hạ Hầu Liễm lấy hết can đảm bước qua, dựa vào chút ánh sáng le lói, người nọ dần dần lộ ra, tay áo rộng cùng với váy áo, mặt nạ sứ trắng và bím tóc bóng mượt.
Là Chiếu Dạ.
Hạ Hầu Liễm: "..."
Hắn xoay người xem mấy đồ vật trên giá bách bảo, ánh sáng lờ mờ, ban nãy không nhìn kĩ, tất cả binh khí trên đó đều là của hắn. Có hẳn một cái giá riêng trưng bày cơ quan, đao phổ của hắn, cùng với mấy quyển xuân cung đồ quý giá mà hắn giữ gìn nhiều năm. Sát tường đặt rất nhiều rương hòm có khóa cài hình đám mây. Hạ Hầu Liễm mở từng cái ra, tất cả bên trong đều là quần áo của hắn. Áo mặc bằng vải đen cùng kiểu được xếp gọn gàng bên trong, ngay ngắn như những viên đậu phụ. Ngoài thứ này ra thì có cả áo khoác ngoài, áo lót trong, thậm chí là thắt lưng, khăn tay, cái gì cũng có.
Đúng là gặp quỷ rồi... Thẩm Quyết có sở thích kì lạ gì đây? Sưu tập đồ cũ của hắn sao? Hạ Hầu Liễm dùng ngón tay khêu một chiếc khăn tay đưa lên mũi ngửi thử. Mẹ nó còn giặt rồi nữa chứ.
Xem tình hình này thì ám quật của hắn đã bị bại lộ. Những thứ này toàn là đồ hắn vất trong ám quật, mấy cái nỏ trên giá và Chiếu Dạ vốn ở trong ám quật Liễu Châu, quần áo thì có cái ở Hàng Châu, có cái ở Kim Lăng. Khả năng truy đuổi của Đông Xưởng quả thực không phải chuyện đùa, không biết Đường Thập Thất sao rồi, có khi nào bị Đông Xưởng tóm rồi không?
Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một hồi, sau đó bắt tay vào tìm Hoành Ba.
— — —
Cửa lớn Thẩm phủ.
Một chiếc xe ngựa trắng từ từ dừng lại, Thẩm Vấn Hành cầm ghế đẩu đặt bên cạnh xe, Thẩm Quyết bước ra khỏi tấm mành dẫm lên ghế đẩu xuống xe. Gió đêm mát rượi, y khoác một chiếc áo choàng đen họa tiết mây bay khiến gương mặt y thêm phần nhợt nhạt.
Thẩm Vấn Hành cầm đèn sa đỏ đi trước, ánh đèn đỏ rực chiếu sáng một đoạn đường, tựa như phủ một lớp phấn mỏng trên mặt đất. Thẩm Quyết dẫm lên lớp phấn chậm rãi bước đi, trong phủ ít người nên rất yên tĩnh. Phủ đệ của y không giống nhà của người phương Bắc, tường cao ngói dày, đậm phong cách cổ xưa, y vẫn giữ thói quen và sở thích của người phương Nam, lúc xây phủ đệ, y đã đặc biệt dặn dò thợ xây xây theo kiểu khu lâm viên phương Nam, cầu kiều bắt ngang dòng nước chảy, đình đài thủy tạ, phải thanh tú đẹp đẽ như phong cảnh Giang Nam vậy.
Nhưng dù sao y cũng không hay về nhà, trong cung việc nhiều, bận đến mức chân không chạm đất, nên quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được mấy lần. Ánh trăng mênh mang, đình viện trống vắng, hệt như một vại nước khổng lồ, ánh trăng là nước lạnh, khiến con người ta cũng thấm lạnh theo. Phần lớn khu vườn bị bao phủ bởi cỏ cây rậm rạp, tổng thể trông rất thiếu sức sống.
Tân hoàng đăng cơ, mấy việc trong cung gần như đã xử lý xong. Chỉ còn lại vài việc lặt vặt, giao cho thuộc hạ làm là được. Y tranh thủ thời gian trở về, định sáng sớm ngày mai lên bái tế tổ tiên. Ngụy Đức đền tội, y muốn báo với Lan cô cô một tiếng, để bà được an giấc nghìn thu. Lúc đi ngang qua thư phòng, y định đi thẳng về phía phòng ngủ, chợt y ngừng bước. Bóng đổ dưới hành lang cho thấy cửa thư phòng không có khóa lại.
Thẩm Vấn Hành cau mày nói: " Đám thuộc hạ này bất cẩn quá, cha nuôi không thường xuyên trở về nên bọn họ làm việc ẩu tả vậy đó!"
Thẩm Quyết giơ tay lên, ý bảo cậu im lặng. Thẩm Vấn Hành ngậm miệng, rụt cổ đứng đó. Thẩm Quyết bước qua, chậm rãi mở cửa ra, bóng dáng đi vào phòng tối. Thẩm Vấn Hành biết có gì đó bất ổn, bèn nhanh chân đi gọi người tới.
— — —
Hạ Hầu Liễm ngồi xổm dưới đất, tay trái cầm mồi lửa, tay phải lục lọi rương hòm tìm kiếm. Có quá nhiều rương hòm, tìm rất vất vả. Lần đầu tiên hắn biết mình có nhiều quần áo như vậy đấy, tất cả lại còn là áo vải lanh cùng một màu đen, đặt trong hòm một mảng đen như mực. Vẫn chưa thấy Hoành Ba đâu, hắn bực bội gãi đầu, Thẩm Quyết không đặt Hoành Ba ở đây thì còn ở đâu nữa?
Bỗng nhiên, như thể có một đám mây đen che phủ đỉnh đầu, một bóng người đen kịt đổ xuống, chung quanh lập tức tối sầm. Hạ Hầu Liễm rùng mình một cái, hắn chậm rãi quay đầu lại thì thấy Thẩm Quyết đang cụp mắt nhìn xuống hắn từ trên cao. Mồi lửa vàng nhạt chiếu sáng nửa dưới khuôn mặt của y, trông như một pho tượng mạ vàng. Nửa trên ẩn trong bóng tối, hốc mắt, cánh mũi, đôi môi đều bị đêm đen bao phủ, y không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, khiến hắn vô thức cảm giác được một nỗi sợ khủng bố.
Hạ Hầu Liễm nhanh chóng thổi tắt mồi lửa, trong phòng lập tức tối om. Hắn đứng dậy chạy đi, phía sau truyền đến tiếng đao sắc nhọn vút tới, Hạ Hầu Liễm rút đao xoay người đỡ, 'rắc' một tiếng, thanh đao cánh nhạn hắn vừa mới mua đứt làm đôi, leng keng rớt xuống đất.
Hạ Hầu Liễm: "..."
Thanh đao đen hệt như một chiếc bóng vồ tới. Không có ánh sáng, không thấy gì cả, Hạ Hầu Liễm chỉ đành dựa vào thính giác và trực giác để né đao của Thẩm Quyết. Bóng tối là ưu thế của Hạ Hầu Liễm, hắn là thích khách, đêm đen là nhà của hắn. Hành tẩu trong núi đao biển máu quanh năm đã tôi luyện cho hắn một khứu giác nhạy với nguy hiểm, không khí quanh người hắn đều là những xúc tu nhạy bén nhất, dù cho bị lưỡi đao cắt bên nào, hắn đều có thể phản ứng lại ngay tức khắc.
Thẩm Quyết đã nhận ra, thế nên hắn không hiếu chiến mà chỉ rút lui khỏi trận đấu. Hai người ẩn trong bóng đêm, Hạ Hầu Liễm nghiêng người lăn một cái rồi nấp sau các dãy giá bách bảo. Đột nhiên phía bên Thẩm Quyết bừng sáng, một ngọn nến yếu ớt cháy lên, thắp sáng hơn phân nửa căn phòng. Y cầm nến, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa cô độc.
Hạ Hầu Liễm nhận ra mình sai rồi, trong bóng tối hắn không phân rõ phương hướng nên đi sai vị trí, bây giờ Thẩm Quyết đang thủ ở cửa, hắn muốn chạy trốn, nhất định phải đánh bại Thẩm Quyết.
"Ngươi là ai?" Thẩm Quyết hỏi.
Hạ Hầu Liễm không lên tiếng. Hắn che mặt, Thẩm Quyết không nhận ra hắn.
"Dư đảng Ngụy Đức?" Thẩm Quyết đặt nến xuống, chậm rãi bước tới, tà duệ tát đong đưa theo bước chân, những sợi chỉ vàng bên trên lấp lánh mờ ảo.
Hạ Hầu Liễm cầm lấy một thanh đao trên giá bách bảo, là đao Oa mà hắn sưu tập được, tên Quỷ Khóc. Nghe nói thanh đao này sắc bén vô cùng, thậm chí có thể chặt đứt vàng đá, lúc giết người sẽ vang lên tiếng kêu khóc thê lương, đó là vong hồn đang tru lên dưới lưỡi đao. Hạ Hầu Liễm từng dùng qua vài lần, kêu khóc là nói xạo, nhưng sắc bén là sự thật.
"Trộm vặt?" Thẩm Quyết hỏi, y rút đao lần nữa, lưỡi đao đen tuyền chậm rãi ra khỏi vỏ, không chút ánh sáng, song lại âm u tựa quỷ.
Là Tĩnh Thiết.
Y vẫn còn dùng Tĩnh Thiết. Hạ Hầu Liễm hoang mang. Vì sao? Rõ là ghét hắn, vì sao vẫn còn dùng Tĩnh Thiết?
"Cũng không phải?" Thẩm Quyết lạnh lùng ngước mắt lên, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Thế đao như chẻ tre! Hai tay Thẩm Quyết cầm đao hung hăng bổ tới. Đao đen xuyên qua ánh nến le lói trong căn phòng mang theo lạnh lẽo vồ tới. Hạ Hầu Liễm nhanh chóng rút đao, khoảnh khắc đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao lạnh như nước cùng với ánh sáng tựa dã thú! Hạ Hầu Liễm khom người chém một nhát, cản một kích trí mạng của Thẩm Quyết, song phương đồng loạt bị lực va chạm của hai thanh đao đẩy lùi ra phía sau.
Hạ Hầu Liễm xoay người đổi chiêu, trở tay cầm đao tiến về trước, lưỡi đao hình cung lướt qua tạo nên đường nét uyển chuyển mang theo vẻ đẹp đẫm máu. Thế đao rất nhanh, song Thẩm Quyết đã tránh được. Y ngửa mặt hạ thấp người xuống, lưỡi đao trượt qua chóp mũi của y chỉ cách khoảng một tấc. Hai người giao nhau sau đó tách ra, gần như chỉ trong một nhịp thở.
Khoảnh khắc tách ra, mặt Hạ Hầu Liễm bỗng cảm thấy lành lạnh, tay Thẩm Quyết vòng qua đao Oa vớ lấy khăn che mặt của hắn. Nhưng không sao, hắn có dịch dung, chuẩn bị rất kỹ nên không sợ bại lộ.
"Thuật Oa đao," Thẩm Quyết vứt khăn che mặt, hỏi: "Ngươi là giặc Oa?"
Y nói một câu tiếng Oa, Hạ Hầu Liễm nghe không hiểu gì hết.
"Không phải giặc Oa," Thẩm Quyết trầm tư nhìn hắn, sau đó lạnh lùng cười rộ lên, "Là Thượng Nhị Lang."
Hạ Hầu Liễm khiếp sợ. Vậy mà cũng đoán được á!
"Đoán đúng rồi." Thẩm Quyết nhìn sắc mặt của hắn khẳng định.
"Đốc chủ, xin rủ lòng thương," Hạ Hầu Liễm cười xòa, "Trả Hoành Ba cho tiểu nhân đi."
"Trả?" Thẩm Quyết nở nụ cười lạnh lẽo, "Hoành Ba là của ta, làm gì có chuyện trả lại? Thượng Nhị Lang, Gia đã cho ngươi một mạng, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy!"
Hạ Hầu Liễm quay đầu bỏ chạy, Thẩm Quyết đuổi theo sau. Phía sau truyền đến tiếng gió rít gào, Hạ Hầu Liễm cúi đầu, một mũi tên ngắn đen nhánh lướt qua đầu hắn rồi ghim thẳng lên cánh cửa trước mặt. Lúc Hạ Hầu Liễm vọt vào thư phòng, Thẩm Quyết vẫn đuổi theo sau, binh khí lại tiếp tục va chạm. Hai bên không hẹn mà cùng sử dụng luân trảm (chém liên tục), trong gian phòng chật hẹp, lưỡi đao quay cuồng loạn xạ, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào thân đao Oa của Hạ Hầu Liễm, ánh sáng phản chiếu lay động khắp căn phòng. Kệ sách, bàn ghế không tránh khỏi kiếp nạn, vụn gỗ văng tứ tung. Thế đao của cả hai như mưa rền gió dữ, dày đặc liên tiếp, âm thanh lưỡi đao chạm nhau 'keng keng' như tiếng gảy tỳ bà hỗn loạn, như tiếng hạt châu rơi trên mâm ngọc.
Khoảng khắc song đao chạm nhau bật ra tia lửa, Thẩm Quyết bỗng nhiên cười. Đó là nụ cười máu chảy đầm đìa, ẩn chứa sát khí khắc cốt, trong nháy mắt trái tim Hạ Hầu Liễm lạnh hơn rất nhiều.
"Đao ngươi, ta hiểu rồi." Thẩm Quyết thấp giọng nói.
*Ý ảnh là nãy giờ ảnh đánh nhử để thăm dò đao thuật của Hạ Hầu Liễm.
Chỉ một thoáng, thế đao chợt biến!
Tĩnh Thiết hóa thành bóng ma, dường như ánh đao đen tuyền đang xếp chồng lên nhau, trong bóng tối, Hạ Hầu Liễm gần như không nhìn thấy Tĩnh Thiết ở nơi nào. Không có ánh đao, cũng không có âm thanh cắt rạch không khí, Tĩnh Thiết ẩn trong ống tay áo của Thẩm Quyết đi theo bước chân cực nhanh của y, trong khoảnh khắc hai người giao nhau, nó quét một đường về phía cánh tay Hạ Hầu Liễm.
Máu tươi chảy xuống, men theo xương cổ tay len lỏi vào các kẽ ngón tay. Thẩm Quyết rất mạnh, mạnh đến mức không tưởng tượng nổi. Hạ Hầu Liễm không thể tin được, rõ ràng đao pháp của Thẩm Quyết là do hắn dạy, nhưng thứ hắn đang đối mặt bây giờ hoàn toàn không phải đao pháp Già Lam. Song nó rất quen thuộc, tựa hồ đã gặp ở nơi nào thì phải.
"Đừng đánh nữa, Thẩm Quyết," Hạ Hầu Liễm nói, "Ta không muốn đánh với ngươi."
"Thế à?" Thẩm Quyết thong thả mỉm cười, độ cong nơi khóe môi mang theo mùi máu tươi bức người, "Nhưng Gia không định để ngươi sống sót rời khỏi đây."
Nhất định phải là ngươi chết ta sống sao? Cho dù hắn trốn chui trốn lủi, không còn là loạn đảng giang hồ, cũng không tránh được việc đối đầu với nhau sao? "Ta không muốn giết ngươi, Thẩm Quyết." Hạ Hầu Liễm khẽ nói, âm thanh khàn khàn ẩn chứa bi ai sâu sắc, "Ta chỉ cần Hoành Ba."
Hạ Hầu Liễm điều chỉnh nhịp thở, đoạn khom người thu đao, tay trái nâng thanh đao hung tàn thu vào mạn sườn. Cả người hắn thay đổi, trầm liễm như nước, lưỡi đao áp vào lòng bàn tay hắn như ẩn như hiện.
Sau khi kết thúc nhịp thở thứ ba, Hạ Hầu Liễm cất bước tiến về trước, ống tay áo màu đen bung ra hệt như chim ưng nhào vào màn đêm nặng trĩu. Mà lưỡi đao sắc bén trong tay hắn lập tức hiện hình, ánh sáng của lưỡi đao hắt ra từ ống tay áo đen nom hệt như răng nanh đang nhe ra của dã thú.
Thuật Oa đao · Hổ Đột.
Thẩm Quyết nghiêng người sang bên, đao Oa cọ qua lưỡi Tĩnh Thiết đâm vào bóng tối tạo ra tia lửa vàng cam thoáng hiện. Nhát đầu tiên hụt! Hạ Hầu Liễm nhanh chóng rút đao, trong nháy mắt đã đâm nhát thứ hai! Rõ ràng Thẩm Quyết thoáng kinh ngạc, Tĩnh Thiết không đỡ kịp, mũi đao Oa sắc nhọn đâm vào ngực trái y, Thẩm Quyết rên lên một tiếng, nhưng Hạ Hầu Liễm không tiếp tục đâm sâu vào mà chỉ rút đao về, lách thân đao lên, sống đao đánh vào tay phải của Thẩm Quyết làm Tĩnh Thiết văng ra xa.
Không còn binh khí chắc không đánh nữa đâu ha!
"Đừng đánh..."
Hạ Hầu Liễm vừa cất lời, Thẩm Quyết rút nỏ tay dưới tay áo choàng ra bắn một phát, ba mũi tên bay vút ra. Hạ Hầu Liễm không né kịp, mũi tên đâm vào cánh tay đau điếng, đao Oa rơi xuống đất, nháy mắt tiếp theo, nắm đấm của Thẩm Quyết vung lên mặt Hạ Hầu Liễm, hắn ngã người ra sau, vướng phải kệ sách nên ngã xuống đất, mấy quyển trục và sách rơi lộp độp xuống đầu hắn.
Mụ nội nó!
Hạ Hầu Liễm bị đấm gãy mất cái răng, hắn ngồi dậy phun ra một ngụm máu. Máu nhỏ tí tách xuống quyển sách bên dưới, hắn bất giác nhìn theo, đó là một quyển công văn phê bằng bút, những hàng chữ nhỏ chi chít trên trang giấy ố vàng, thoạt nhìn có dấu vết của tháng năm. Dưới ánh trăng, hắn thấy máu của chính mình thấm nhuộm hàng chữ:
Trưởng quân Đông Xưởng phủ Hàng Châu – Tiêu Trung Thiện trái lệnh, cố ý giết Hạ Hầu Liễm, đày đi Giao Chỉ, chung thân không được về.
Không được tổn thương Hạ Hầu Liễm dù chỉ là một sợi tóc, nếu làm trái, xử phạt tương tự.
Đây là ý gì? Hạ Hầu Liễm ngây người trong nháy mắt, sau đó phản ứng lại, không được tổn thương dù chỉ là sợi tóc... Thẩm Quyết là muốn tìm hắn, không phải muốn giết hắn! Đôi môi Hạ Hầu Liễm run rẩy, hắn cầm quyển công văn kia đứng dậy. Hắn nhớ rồi, đao pháp của Thẩm Quyết giống với vị thích khách đã cứu hắn ở Liễu Châu, đều quỷ mị và biến hóa khôn lường, đao pháp quỷ quyệt như thế cả đời này hắn chỉ thấy qua ngay lúc đó thôi. Bảo sao quần áo binh khí của hắn đều ở đây, bảo sao Thẩm Quyết vẫn còn dùng Tĩnh Thiết.
Cái tên Thẩm Quyết đầu úng nước này, sao lại cứng miệng vậy chứ!
Hạ Hầu Liễm mở miệng định gọi thiếu gia, chữ "Thiếu" vừa toan bật ra khỏi miệng thì đầu lưỡi hắn bắt đầu tê dại, toàn thân xụi lơ.
"Quên bảo ngươi, mũi tên có tẩm thuốc tê." Thẩm Quyết nói.
Hắn vừa cố gắng ổn định thân thể vừa muốn mở miệng, chàng trai cô độc lạnh lẽo như sương kia đứng dưới ánh trăng hờ hững nhìn hắn, không hề có chút cảm xúc nào, ánh mắt rét lạnh tuyết. Tiếng bước chân của nhóm phiên tử vang lên, ngọn đuốc chiếu sáng đình viện. Ánh lửa hắt lên nửa bên mặt Thẩm Quyết, sườn mặt lạnh lẽo thoáng ấm áp hơn đôi chút, nhưng ánh mắt kia vẫn lạnh lùng như thế, lạnh đến mức thấu xương.
Y không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài, bóng dáng đen tuyền càng lúc càng xa. Thuốc tê dần lan tràn khắp cơ thể, Hạ Hầu Liễm quỳ rạp xuống đất, cơ thể nặng nề ngã phịch ra. Hắn dùng sức vươn tay, ngón tay cứng đờ hướng về phía Thẩm Quyết.
"Thiếu..."
Hắn vừa vui sướng vừa đau lòng. Hóa ra Thẩm Quyết vẫn còn nhớ hắn, y không xem mình là kẻ địch, bọn họ vẫn là bạn bè, vẫn luôn là như thế.
Cái tên não úng nước này tìm hắn mười năm, chưa từng bỏ cuộc. Hắn cảm thấy mình giống như một cô hồn dã quỷ về nhà báo mộng, bóng đêm tăm tối, hắn lạc đường, cứ phiêu lãng như thế, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tìm được đường về. Hắn ngốc quá, sao hắn lại không biết tính nết của Thẩm Quyết thế nào chứ, cái tên đó khẩu thị tâm phi, miệng nói một đằng làm một nẻo, thế mà hắn lại đi tin lời nói dối của Thẩm Quyết.
Tất thảy những ký ức xa xăm bỗng cuồn cuộn đổ về như dòng thác lũ. Cùng nhau trèo tường, cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện đao... Ngu ngốc, hắn tự mắng bản thân mình, mau đứng dậy, nói với cậu ấy mình là Hạ Hầu Liễm đi!
Nhưng hắn không đứng dậy nổi, hắn sắp chết rồi, chết trong tay Thẩm Quyết, chết trong tay người bạn tốt nhất của mình.
Tầm nhìn của hắn càng lúc càng mơ hồ, bóng đen dần bao phủ đỉnh đầu hắn.
Không kịp nữa rồi, không kịp nữa rồi...
Bước chân Thẩm Quyết đã đi xa, áo choàng hòa lẫn vào màn đêm. Ngón tay Hạ Hầu Liễm xụi lơ, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện Hạ Hầu Liễm hiểu lầm í, có người bảo Hạ Hầu Liễm ngu quá... Đúng là ẻm ngu thật, nếu không sao lại làm thụ chứ =)) Nói tóm lại là có ba điểm, thứ nhất, vết thương trên người Đường Thập Thất gần như là trí mạng, thứ hai, Đông Xưởng và Già Lam là kẻ địch trường kỳ, thích khách Già Lam rơi vào tay Đông Xưởng không một ai may mắn thoát khỏi. Hạ Hầu Liễm đứng dầu danh sách truy nã, bị đuổi bắt khắp nơi. Thứ ba, tui nghĩ là đủ lý do rồi đó. À quên nói, Hạ Hầu Liễm không biết Thẩm Quyết có thuốc giải 'Thất Nguyệt Bán'.
Chương sau đọc ở wordpress. Nhấp vào dòng này xem gợi ý pass.