"Ta không cần kiếp sau, chỉ muốn kiếp này."
Chương 57: Kinh Lan tái khởi.
Biên tập: Hải Miên Bảo Bảo.
Sửa lỗi: Kem Đá.
Hạ Hầu Liễm ngẩn ngơ nhìn Thẩm Quyết mà quên cả nói chuyện.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện mình lại gặp Thẩm Quyết ở nơi này, trái tim đang treo trên cổ họng chậm rãi thả xuống.
Tên nhóc này vẫn sống tốt, vậy là được rồi.
Thẩm Quyết quay đầu ngựa lại, đón lấy ánh nhìn của hắn, hai người nhìn nhau giữa một đám người, ánh mắt vừa hờ hững vừa xa lạ. Hạ Hầu Liễm cảm thấy mình như bị ngọn lửa liếm láp, hắn vội thu hồi ánh mắt, giục ngựa nhích về phía sau.
Chu Thuận Tử gần như bị dọa cho hết hồn, lắp bắp nói: "Vẫn... Vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn! Là ti chức đường đột, vô cùng xin lỗi!" Cậu vừa nói vừa nháy mắt điên cuồng với Hạ Hầu Liễm, "Đi mau! Đi mau!"
"Nhị vị tại sao phải khách khí như vậy làm gì? Tương phùng là duyên phận." Thẩm Quyết ngồi trên lưng ngựa khom người cười nói: "Gần đây đường sá bất ổn, đạo tặc hoành hành, chúng ta đi cùng cũng có thể giúp đỡ nhau mà. Tại hạ là Tạ Kinh Lan, hổ thẹn với chức chưởng ban Đông Xưởng. Nhị vị cứ gọi gia là chưởng ban là được."
Tạ Kinh Lan... Nghe thấy ba chữ này, trái tim Hạ Hầu Liễm thắt lại, tay siết chặt dây cương.
Chu Thuận Tử sợ đến mức run lẩy bẩy, lắp bắp nói: "Này... Này..." Ánh mắt hướng về Hạ Hầu Liễm.
"Nếu đã vậy," Hạ Hầu Liễm cố nặn ra một nụ cười, chắp tay nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Chu Thuận Tử trừng mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm không để ý đến cậu, giục ngựa đuổi theo nhóm phiên tử, Chu Thuận Tử bất đắc dĩ cũng đành phải đi theo. Bọn họ phi nước đại với tốc độ cực nhanh suốt cả dọc đường. Nhóm phiên tử trầm mặc lao đi, hệt như một làn thủy triều lặng lẽ mà dữ dội. Vó ngựa đạp tung bụi đất, nhìn từ xa, bọn họ trông như một mũi tên ngắn màu đen bọc gió bụi mịt mù. Mà Thẩm Quyết là đầu mũi tên, khí thế hừng hực, vừa lạnh lùng vừa sắc bén.
Bọn họ chạy khoảng một ngày trời, tới gần chạng vạng mới ngừng lại, hạ trại tại chỗ. Chu Thuận Tử mệt đến mức muốn quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn cố gắng tìm cơ hội đến gần Hạ Hầu Liễm thương lượng đối sách.
"Lão Yến, làm sao bây giờ!" Đầu Chu Thuận Tử đau muốn nứt ra, "Tuy là lúc ám sát chúng ta có che mặt, Thẩm Quyết không nhận ra chúng ta. Nhưng bây giờ hai ta vào ổ sói rồi, làm cách nào mà toàn thây lui ra được đây!"
Một lát sau, Chu Thuận Tử lại nói tiếp: "Thôi bỏ mẹ rồi bỏ mẹ rồi, mí mắt phải của ta cứ giật giật nãy giờ. Mắt phải giật là điềm gì đây? Giật tài hay là giật tai tới?"
Sắc trời âm u, không lâu sau thì đổ mưa, mang theo gió lạnh rơi xuống mặt đất thành những vệt đen to cỡ đồng tiền. Nhóm phiên tử vội vàng dựng lều trại và mái che, nhóm bếp lò thổi lửa nấu cơm. Chu Thuận Tử cứ léo nhéo bên tai không biết nói cái gì, Hạ Hầu Liễm xuyên qua nhóm người đi tới đi lui nhìn Thẩm Quyết ở phía trước, y lánh khỏi đám đông, đứng trên một triền núi nhỏ cách đó tầm khoảng chục trượng.
Khoảng cách quá xa, Hạ Hầu Liễm không nhìn rõ lắm, chỉ thấy được một bóng đen cô độc trong đêm hiu quạnh.
"Này, lão Yến, ngươi có nghe ta nói chuyện không đó!" Chu Thuận Tử giật giật tay áo của hắn.
Hạ Hầu Liễm xoay đầu nói: "Chắc chắn là bọn họ hành động bí mật, bị chúng ta bắt gặp, làm gì có chuyện sẽ thả cho chúng ta đi chứ, không diệt khẩu mình là may rồi."
"Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ? Ầy, không thì chúng ta nấp ở đây, tìm cơ hội đến trạm dịch mật báo cho Ngụy công công!"
"Thôi đi, ngươi yên phận dùm ta cái. Gây chuyện nữa ta đánh chết ngươi bây giờ!" Hạ Hầu Liễm đứng dậy, kéo một phiên tử lại hỏi: "Chưởng ban các ngươi đang dầm mưa kìa, không qua đó đưa dù hả?"
Phiên tử lắc đầu: "Chưởng ban có lệnh, lúc ngài ấy ở một mình thì không ai được tới gần cả."
Hạ Hầu Liễm nhíu mày nói: "Y bảo không tới gần thì không tới gần sao? Sức khỏe của y yếu ớt, lát nữa bị bệnh thì phải làm sao đây?"
Phiên tử vẫn lắc đầu, nhìn Hạ Hầu Liễm với ánh mắt không hiểu nổi, cảm thấy hắn đang xen vào việc của người khác.
Hạ Hầu Liễm nhìn trái nhìn phải, sau đó lấy một cái ô bằng giấy trong đống đồ lặt vặt của một người ra rồi đi về phía Thẩm Quyết, mặc kệ người nọ kêu to "Ê ngươi làm gì đó".
Đến bên cạnh Thẩm Quyết, Hạ Hầu Liễm bung dù ra. Mưa phùn liên miên, bên ngoài là đất trời bao la dưới ánh hoàng hôn buông xuống, chiếc ô giấy màu xanh nhạt phủ xuống một thế giới nho nhỏ dành riêng cho hai người họ. Hạ Hầu Liễm sợ y bị mưa ướt nên nghiêng dù về phía Thẩm Quyết, cố gắng để tán ô che trọn cơ thể y. Che cho Thẩm Quyết thì không che được cho hắn, những hạt mưa đọng lại trên tán ô theo mép chảy dọc xuống, cuối cùng rơi lộp độp trên vai Hạ Hầu Liễm. Rõ ràng Thẩm Quyết không ngờ là Hạ Hầu Liễm sẽ đi qua đây, đầu tiên y khẽ sửng sốt, sau đó cong khóe môi nói:
"Cảm ơn."
Sắc mặt của y không được tốt lắm, trắng bệch như tờ giấy. Má phải có một vệt đỏ cực mảnh, không đứng gần nhìn kỹ sẽ không thấy. Chắc tên nhóc này vừa mới đánh nhau với người khác cách đây không lâu, bị thương trên mặt. May mà không nghiêm trọng lắm, hẳn là sẽ không để lại sẹo.
Quá khứ ngổn ngang như mây khói, Hạ Hầu Liễm bỗng nhớ về chuyện trước kia, tiểu thiếu gia yếu ớt nhưng kiêu ngạo ngày nào giờ đã trưởng thành, vóc người cao gầy, eo lưng thẳng tắp, thấp thoáng dáng hình trước kia của y. Hắn không nhịn được mà nghĩ rằng nếu bây giờ hắn không còn là thích khách Già Lam, Thẩm Quyết cũng không phải Đốc chủ Đông Xưởng, liệu bọn họ có thể hòa hảo bên nhau như khi còn bé không?
Ngẫm lại thấy buồn cười thật. Đã là người xa lạ, hà tất nhắc lại chuyện xưa làm gì. Hạ Hầu Liễm nhét dù vào tay Thẩm Quyết, xoay người định rời đi.
Bỗng nhiên Thẩm Quyết gọi hắn lại, hỏi: "Cao Tổng kỳ, rảnh rỗi nhàm chán, chi bằng tán gẫu một chút?"
Ở kinh thành đã lâu, giọng của y cũng mang theo khẩu âm người kinh thành. Hạ Hầu Liễm ngây người một lát, sau đó nói 'Được', rồi cầm lấy dù che cho y.
Nói tán gẫu vậy thôi, nhưng cả hai đều im lặng, giống như đang chờ xem ai là người mở miệng trước, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tầm tã, gió thổi vù vù kéo theo những hạt mưa tạt ướt gương mặt bọn họ.
Hạ Hầu Liễm dần không nhịn nổi nữa, nhìn sang xung quanh, cúi đầu thì thoáng thấy cổ tay phải của Thẩm Quyết có đeo một chuỗi ngọc Tinh Nguyệt Bồ Đề màu đỏ, cuối cùng hắn cất lời: "Chưởng ban tin Phật sao?"
Thẩm Quyết nâng cổ tay lên, cúi đầu nhìn hạt Bồ Đề kia, những hạt châu đỏ tươi được xâu lại với nhau, cùng với một mặt Phật bằng ngọc bích treo ở dưới. Y cụp mắt nói: "Đã từng tin, thắp đèn, xin quẻ, cả thỉnh bài vị trường sinh. Tất cả những thứ thượng vàng hạ cám trong miếu đều đã làm qua. Nhưng cũng đâu có ích gì, trời cao không nghe thấy ngươi khẩn cầu, thần phật cũng không thấy ngươi dập đầu, cầu không thành thì vẫn không thành mà thôi."
"Có lẽ là chưa đến lúc." Hạ Hầu Liễm nói, "Ngươi vừa nói thỉnh bài vị trường sinh, chẳng lẽ ngươi đeo hạt châu này là vì ai khác sao?"
"Vì một người bạn cũ." Thẩm Quyết khẽ nói, gió thổi qua, ánh mắt y lạnh lẽo, "Ta đến chùa miếu linh nghiệm nhất kinh thành để cầu bái, mong hắn bình an, chúc hắn trường thọ, nhưng hắn vẫn chết."
Hạ Hầu Liễm không xa lạ gì với cái chết, mười năm qua, cái chết theo hắn như hình với bóng. Cho đến tận bây giờ, tuy hắn vẫn không thể thờ ơ, nhưng đã có thể bình tĩnh đối mặt. Người bạn cũ này khiến Thẩm Quyết cứ mãi canh cánh trong lòng, có lẽ là hai người họ đã thân nhau trong cung. Hạ Hầu Liễm cân nhắc lời lẽ, sau đó nói: "Số mệnh cuộc đời này không ai có thể thay đổi được, trời đã định đi thì phải đi. Có lẽ nàng ấy ở trên trời cũng không muốn nhìn thấy ngươi đau khổ như vậy, chưởng ban vẫn là nên nén bi thương."
Thẩm Quyết như bị chấn kinh, gằn từng câu từng chữ: "Hay cho câu số mệnh đời này không ai có thể thay đổi được! Nếu đã vậy, Bồ Đề Tinh Nguyệt này là đồ vô dụng, vứt quách cho rồi." Y tháo vòng bồ đề trên cổ tay ra, ném vào màn mưa, hạt bồ đề rơi xuống sườn núi, nhuốm nước mưa và đất bẩn, làm mờ đi vẻ rực rỡ của nó.
"Sao lại ném!" Hạ Hầu Liễm cau mày, nhét cán dù vào tay Thẩm Quyết rồi nhảy xuống sườn núi nhặt vòng bồ đề lên, dùng tay áo cẩn thận lau sạch bùn đất rồi đưa đến trước mặt Thẩm Quyết. Hạ Hầu Liễm đứng dưới sườn núi, hạt mưa ướt đẫm làm tóc bết dính lên mặt, Thẩm Quyết đứng trên sườn núi cầm ô cúi đầu nhìn hắn.
"Giữ đi, đeo lâu vậy rồi, để làm kỷ niệm cũng được mà. Không thì biết đâu mai mốt xuống âm tào địa phủ gặp lại thì sao."
"Âm tào địa phủ?" Thẩm Quyết cười trào phúng.
"Có lẽ là kiếp sau."
"Kiếp sau?" Thẩm Quyết nói, "Ta không cần kiếp sau, chỉ muốn kiếp này."
Thẩm Quyết trả dù lại cho Hạ Hầu Liễm, chắp tay đi về phía doanh trại của nhóm phiên tử. Bên kia đã có khói bếp bốc lên, Chu Thuận Tử đang vẫy tay với Hạ Hầu Liễm. Nửa bên vai hắn đã ướt đẫm, hắn không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn chuỗi hạt bồ đề, hạt châu đỏ bóng loáng dính những hạt mưa trông như ngọc mã não. Hạ Hầu Liễm cất chuỗi hạt bồ đề vào ngực áo, sau đó cũng đi về phía trại.
Ăn tối xong, bọn họ nghỉ ngơi một canh giờ rồi tiếp tục lên đường. Chu Thuận Tử thấy nhóm phiên tử dự định cấp tốc đi xuyên đêm thì lấy hết can đảm giả ốm, bảo là muốn nghỉ lại, để bọn họ đi trước. Phiên tử không nói lời nào, trực tiếp xách cậu lên ngựa, còn có người đè chuôi đao, ánh mắt hiện rõ vẻ nguy hiểm. Chu Thuận Tử mặt ủ mày ê, đành phải đi theo.
Màn đêm tựa như một quyển trục khổng lồ kéo xuống, bọn họ không đi đường chính mà theo lối mòn trong rừng. Lá cây trùng trùng điệp điệp, bóng cây lay động xào xạc trong gió. Vó ngựa giẫm xuống vũng lầy khiến nước bùn văng cao nửa thước. Chạy được nửa canh giờ, bỗng nhiên trời mưa to, vòm trời hệt như nứt một kẽ lớn rồi đổ cơn mưa xuống như trút nước. Sấm sét đì đùng như long xà, khoảnh khắc tia chớp xé toạc trời cao, đêm tối chợt lóa sáng như ban ngày, phiên tử chạy nhanh trong bóng tối lộ ra bóng dáng khoác áo tơi cùng với khuôn mặt lạnh lùng.
Giữa màn mưa lớn, âm thanh của người đàn ông tên Tư Đồ Cẩn vọng tới: "Mọi người chia làm ba đường bao vây khách điếm Hoành Đường! Bất cứ kẻ nào ra khỏi khách điếm, giết không tha!"
"Rõ!" Nhóm phiên tử đồng loạt lớn giọng đáp lại.
Cùng lúc đó, đội hình thay đổi một cách nhanh chóng, đội nhân mã chia làm ba đội một cách trật tự rồi cùng nhau song hành. Mà Hạ Hầu Liễm và Chu Thuận Tử bị bao vây trong đội ngũ, tiến thoái lưỡng nan.
Hạ Hầu Liễm cả kinh, đám phiên tử này không phải đến Gia Định mà dự định tập kích từ xa! Chẳng lẽ đội quân trong khách điếm Hoành Đường mới thật sự là nhân mã do Ngụy Đức phái đến!
Chu Thuận Tử thất kinh nhìn Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cũng không biết làm sao, hai người bọn họ bị nhóm phiên tử cố tình vây ở bên trong, vốn không thể nào chạy trốn, chỉ có thể xuôi theo dòng người về phía trước.
Bọn họ tiến vào trấn Hoành Đường rồi dừng ngựa trước khách điếm. Nhóm phiên tử cởi áo tơi ra, nhanh chóng thay y phục đen rồi đeo mặt nạ sứ trắng lên. Hạ Hầu Liễm trừng mắt, hắn hoảng hốt nhận ra rằng thích khách Già Lam ở thôn dịch Thập Lý chính là bọn họ!
Nhóm phiên tử xoay người xuống ngựa, ánh sáng đỏ của đèn lồng nơi góc đường hắt lên đao Nhạn Linh bên hông bọn họ, thanh nào thanh nấy hẹp, dài và thẳng, với những hoa văn mạ vàng tinh xảo được chạm khắc, vừa diễm lệ vừa dữ tợn. Tư Đồ Cẩn giơ tay ra hiệu, nhóm phiên tử âm thầm tản vào những con hẻm nhỏ xung quanh khách điếm, tiếng mưa rơi tầm tã át đi tiếng bước chân của bọn họ, trong đêm tối, họ hệt như những bóng ma lặng lẽ.
Cửa trước và cửa sau khách điếm đều có người canh gác, mấy phiên tử bò lên nóc nhà đối diện khách điếm, giương nỏ cài tên, mũi tên nhọn gào thét xuyên qua màn mưa trong tích tắc, tên gác cổng ngã phịch xuống đất. Cùng lúc đó, hai đội phiên tử im lặng đẩy cửa lẻn vào khách điếm như những bóng ma. Thời gian trôi qua từng chút một, khách điếm náo động, ánh lửa nối tiếp nhau bùng lên, cùng với những âm thanh kêu rên xuyên qua màn mưa truyền đến. Cửa lớn khách điếm bỗng mở toang, một người hoảng hốt lao ra ngoài, nhưng rất nhanh đã bị phiên tử đuổi theo kéo hai chân trở vào khách điếm.
Hạ Hầu Liễm cau mày nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Quyết. Thẩm Quyết im lặng đứng phía trước hắn.
Âm thanh ồn ào trong khách điếm càng lúc càng nhỏ, Thẩm Quyết xoay người nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên y nở một nụ cười lạnh lẽo với Hạ Hầu Liễm, "Đúng rồi, quên nói cho ngươi biết. Yến Tiểu Bắc là do ta phái người giết đấy."
Con ngươi Hạ Hầu Liễm co rụt lại, sống lưng hắn lạnh toát hệt như có sương giá mọc ra từ xương tủy rồi kéo dọc sống lưng.
Tư Đồ Cẩn nãy giờ vẫn im lặng bỗng dưng cất lời: "Vậy vị Chu Tiểu Kỳ này chắc là Chu can sự Chu Thuận Tử rồi."
"Cái gì... Các người nói gì vậy? Lão... Lão Yến, ta không hiểu gì hết á?" Chu Thuận Tử hoảng sợ nhìn Tư Đồ Cẩn, rồi lại nhìn Hạ Hầu Liễm.
"Lúc ngươi và Yến Tiểu Bắc chạy ra khỏi phủ chưởng ban đã rơi vào tầm ngắm của bọn ta, nên bọn ta biết thân phận của các ngươi. Các ngươi còn non quá, đáng lẽ ám sát xong thì không nên về nhà ngay, đồng thời cũng phải kiểm tra xem mình có bị theo dõi hay không." Tư Đồ Cẩn nói.
"Vậy, lão Yến, lão Yến bị giết là có ý gì?"
"Vốn chỉ là hai con kiến, không cần ta phải ra tay nghiền chết chúng." Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Quyết đảo sang, "Nhưng gã Yến Tiểu Bắc kia làm trầy mặt ta, tuy không đáng kể, nhưng cũng không thể tha thứ."
Chu Thuận Tử cũng không còn quan tâm đến tình huống nguy hiểm của bản thân mình nữa, cậu trố mắt nhìn Hạ Hầu Liễm nói: "Cho nên... Cho nên..."
"Cho nên," Thẩm Quyết nhìn về phía Hạ Hầu Liễm, "Rốt cuộc ngươi là ai? Thuật dịch dung cao siêu như vậy..." Ánh mắt y dần dần thay đổi, tựa như tảng băng lạnh lẽo tan đi, có điều gì đó chậm rãi được hé lộ. Y nhìn chằm chằm Hạ Hầu Liễm, hỏi: "Hạ Hầu Liễm, là ngươi sao?"
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu như không có biến cố thì ngày chia xa của hai người sẽ còn lâu hơn nữa ớ ~ Tiểu thiếu gia đáng thương truy thê vất vả quá nha! Tên ngốc Hạ Hầu Liễm còn tưởng ảnh có người iu nữa chớ...