Đêm đến, trận tuyết đầu mùa đổ xuống thành Kim Lăng, ngói đen phủ đầy tuyết trắng, tuyết rơi trên cành, tựa như hoa lê nở rộ.
Đại phu nhân Tiêu thị ngồi ngay ngắn trên cao, trời phú cho ả một đôi mắt xếch lên trông rất đáng sợ, hai cánh môi mỏng đỏ au dính vào nhau thành một đường thẳng, mười ngón tay sơn đỏ chót giống như vừa mới moi tim người ra. Ả không bày ra vẻ mặt nhân nghĩa đạo đức như trượng phu ả, tướng ác từ trong trứng, thiếu điều viết lên mặt “Lão nương không dễ chọc“.
Tiêu thị nhìn Tạ Kinh Lan như bố thí kẻ ăn mày, cố gằng giọng xuống, âm điệu uốn éo giống hát tuồng: “Tạ Kinh Lan, ngươi thì hay rồi, ta đã nhìn lầm ngươi, không ngờ ở cái Thu Ngô viện dơ bẩn kia còn có thể ủ được một bụng kinh luân, nếu được dạy dỗ tốt, ngày sau đứng hàng tam công, dám lắm!”
“Không dám, là do được phu nhân yêu thương, chuyện tương lai đâu ai biết trước được?” Tạ Kinh Lan cười lạnh.
Lời nói tuy khiêm tốn, lại không hề có ý vị khiêm tốn nào, ngược lại nghe như đang nghiến răng nghiến lợi bảo “Sớm muộn gì cũng bắt ngươi dập đầu tạ lỗi.”
Ánh mắt Tiêu thị lộ ra sự khinh miệt, ả nói: “Ta còn tưởng ngươi có bản lĩnh gì, một tên nhãi nhép mà muốn che giấu tâm tư của mình ư, chỉ dựa vào một chút thông minh lại muốn trở mình thành phượng hoàng? Một bụng kinh luân thì có ích gì? Ta cũng có thể khiến cho ngươi nghẹn chết trong bụng, muốn nôn cũng không nôn được.”
Ánh mắt Tạ Kinh Lan sững lại.
“Lúc đầu ta vốn muốn diễn vở tuồng mẫu từ tử hiếu, cuối cùng lão đầu họ Đới kia có chút uy thế, khó đối phó. Nhưng ta vừa nhìn thấy ngươi liền nhớ tới con hồ ly tinh kia.” Tiêu thị nhìn chằm chằm Tạ Kinh Lan, ánh mắt lạnh thấu xương, “Ngươi rất giống ả.”
Tạ Kinh Lan không nhịn được nữa, tức giận phản bác: “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường, phu nhân đây là cũng quá đố kị rồi.”
“Đố kị?” Tiêu thị ngoài cười nhưng trong không cười, “Ta xuất thân thế tộc Giang Tả, đời này đến đời khác làm quan trong triều, phụ thân ta là Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, tên vô dụng Tạ Bỉnh Phong kia nếu không có ta thì cả quan lục phẩm tép riu gã cũng đừng hòng với tới! Nam nhân các ngươi, ai nấy đều hoa ngôn xảo ngữ, không tốt lành gì cả, ta tin lời thề non hẹn biển của cha ngươi mới chịu thiệt gả đến Tạ gia, nhưng ta mới hoài thai mười tháng, gã liền gian díu với mẹ ngươi!”
“Người sai cũng là cha, phu nhân hà tất nhằm vào ta làm gì?”
Tiêu thị cúi đầu khảy khảy móng tay, khuôn mặt mang theo nét cười trào phúng: “Ai bảo ta không có cách chỉnh Tạ Bỉnh Phong? Ta với gã, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn. Nhưng mao đầu tiểu tử ngươi thì ta thừa sức đối phó.”
Ý cười trào phúng trên mặt ả càng nhiều, chỉ là không biết trào phúng Tạ Kinh Lan, hay là trào phúng chính mình.
Tạ Kinh Lan: “Bà...”
“Lúc trước ta tốt bụng cho ngươi cơm nước đầy đủ, chỉ là một nhành cỏ dại không ai đếm xỉa, sao có thể gọi được sóng lớn. Ai ngờ ngươi lại dám mơ tưởng đến đồ của con ta, trộm sách đọc không thành, vậy mà đại náo Vọng Thanh Các, cướp đoạt vị trí vốn thuộc về con ta. Là tự ngươi tìm chết, đừng trách ta.”
Hạ Hầu Liễm không sợ chết mở miệng: “Đại phu nhân, nhi tử bà là cái thứ gì trong lòng bà còn không rõ sao? Ngày ấy nếu không có Kinh Lan thiếu gia tham gia trả lời, chỉ sợ con cháu Tạ thị không một ai lọt vào mắt Đới tiên sinh mất.”
Tiêu thị híp mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, trách mắng: “Nhãi ranh đâu ra, dám khua môi múa mép trước mặt ta! Người đâu, lôi ra đánh hai mươi đại bản!”
Hai ma ma đi tới, một trái một phải lôi Hạ Hầu Liễm đến ghế dài. Hai chân Hạ Hầu Liễm vùng vẫy loạn xạ, ủn qua ủn lại trên ghế giống một con cá trên thớt sắp sửa bị băm nhưng thà chết cũng không chịu khuất phục. Tay của hai ma ma như kìm sắt, đè chặt vai hắn, cuối cùng tóm được hai chân, Hạ Hầu Cá bất khuất cuối cùng cũng thành con cá chết trên thớt mặc người xâu xé.
Gậy thứ nhất đánh xuống, da thịt trên đùi Hạ Hầu Liễm như bị xé rách, đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn hoàn toàn vứt hết thể diện vốn cũng chẳng có bao nhiêu, tụ khí đan điền, ngoác miệng điên cuồng mà gào khóc, dùng hết sức bình sinh kêu cha gọi mẹ, lại thêm công phu học được theo mấy cô thôn nữ xướng ca trên núi, tiếng gào này giống như mấy ngàn con heo đồng thời bị thọc tiết, cuối cùng gào đến mức không phụ lòng mong đợi của mọi người mà vỡ giọng.
Tiêu thị có chứng đau đầu kinh niên, nghe giọng Hạ Hầu Liễm xong thiếu chút nữa xỉu ngang.
Tạ Kinh Lan cho rằng Hạ Hầu Liễm thật sự chịu không nổi, y bổ nhào vào người Hạ Hầu Liễm kêu lên: “Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Hắn chịu không nổi! Phu nhân, bà muốn ta học quy củ gì ta cũng học hết! Bà đừng đánh nữa!”
Tiêu thị choáng váng bảo ma ma lui xuống, hớp vài ngụm trà đầu mới đỡ đau một chút.
Hạ Hầu Liễm tinh bì lực tẫn mà nằm dài trên ghế, mông không đau lắm, nhưng cổ họng đã nóng rát khó chịu.
Không cứng được, vậy chỉ đành nhu mới có thể cứu nước, Hạ Hầu Liễm ngẩng cổ nói: “Phu nhân, tuy Kinh Lan thiếu gia không phải con ruột bà, nhưng nếu một ngày nào đó y kim bảng đề danh, áo gấm về làng, không chỉ mình y nở mặt đâu mà là toàn bộ Tạ thị! Nói thế nào bà cũng là mẹ cả của Kinh Lan thiếu gia, nếu thiếu gia có tổn hại gì, bà sẽ không bị sao cả, nhưng nếu thiếu gia may mắn phàn thiềm chiết quế*, nhất định bà sẽ được hưởng vinh quang!”
*Phàn thiềm chiết quế: trèo cao.
“Tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi cũng sắc bén thật!” Tiêu thị không hề cảm động, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh bất biến, “Ngươi nhớ kĩ cho ta, Tạ thị muốn hưng, cũng phải là con trai Kinh Đào Kinh Đàm của ta chấn hưng Tạ gia, không tới lượt đứa con hoang này!”
Ánh mắt Tạ Kinh Lan dần dần trầm xuống, khóe miệng lộ ra nét cười khổ.
Tiêu thị lên giọng một lần nữa: “Nhưng mà, Kinh Lan à, hiện tại thân phận ngươi đã khác, ngươi là đệ tử của Đới tiên sinh người ta, ta không làm gì được ngươi. Nhưng Đới tiên sinh là đại nho đương thời, nếu ngươi không hiểu quy củ, khác nào làm ê hề mặt mũi Tạ gia? Người ta cũng sẽ trách làm mẹ cả như ta không biết quản giáo. Hôm nay tạm thời học cách 'quỳ' đi, ngày khác lại dạy ngươi sau.”
Tiêu thị liếc mắt ra hiệu, hai ma ma bên cạnh ả bước tới lôi Tạ Kinh Lan ra ngoài sân tuyết, một ma ma đá vào đầu gối y, Tạ Kinh Lan kêu lên một tiếng quỳ xuống.
Hạ Hầu Liễm đại kinh thất sắc: “Các ngươi làm gì!”
Ma ma xách Hạ Hầu Liễm lên, đè xuống bên cạnh Tạ Kinh Lan, Hạ Hầu Liễm ra sức giãy giụa, nhưng mấy ma ma này sức lực ai nấy cũng doạ người, cặp đại chưởng nóng hổi kia ấn trên vai hắn tựa như thái sơn áp đỉnh.
Hạ Hầu Liễm nghiến răng nghiến lợi, cái nhà này toàn mấy mụ già thối!
Ma ma lôi kéo khàn giọng mở miệng: “Quỳ, chú ý eo thẳng, hai vai ngang ra, lưng không được gù, tay đặt ở đùi, không được để chỗ khác,“ Hạ Hầu Liễm ngồi trên cẳng chân, ma ma đá một chân Hạ Hầu Liễm, khiến cho hắn ngã ra ăn một miệng tuyết, “Càng không được đặt mông ngồi trên đùi, quỳ đàng hoàng cho ta!”
Con mẹ nó! Hạ Hầu Liễm quả thực giận nổ phổi, hận không thể nhảy dựng lên liều mạng với hai lão bất tử này.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mụ điên này là quyết tâm chỉnh hai người bọn họ.
Tiêu thị đứng ở bậc thang, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt tựa như nhìn hai con kiến, vừa khinh thường vừa lạnh lẽo.
“Quỳ một canh giờ là các ngươi có thể đi, nhưng...” Tiêu thị thổi thổi móng tay, thờ ơ nói, “Nếu ma ma phát hiện tư thế các ngươi sai, sai một lần, thêm một canh giờ.”
Tiêu thị vào phòng, để lại hai ma ma ngồi hành lang trông coi hai người Hạ Hầu Liễm.
Hạ Hầu Liễm mới quỳ khoảng một chén trà nhỏ, hai cái đầu gối đã đâu, eo cũng nhức mỏi, càng khỏi phải nói trời đã sập tối, gió lạnh rét buốt, thổi đến mức cả mặt hắn lạnh như đá, gần như đi tri giác. Quay đầu nhìn Tạ Kinh Lan, y như người gỗ không hề nhúc nhích, đang cụp mắt, không biết suy nghĩ cái gì.
Thân thể y không tốt, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, môi cũng trắng bệch. Thật ra Hạ Hầu Liễm không lo lắng cho mình lắm, ngược lại vô cùng không yên tâm Tạ Kinh Lan, quỳ một canh giờ, gì chớ? Cái thân thể nhỏ bé này của y có chịu nổi không?
Hai ma ma kia đốt lò sưởi, nhìn chằm chằm hai bọn hắn như hổ rình mồi.
Tạ Kinh Lan đột nhiên lên tiếng, giọng y rất thấp, nghe như sống dở chết dở: “Ta không thắng được ả, dù cho có bò lên cao được, ả cũng có thể khiến ta tan xương nát thịt.”
“Ngươi đừng nghĩ lung tung, mụ già này yêu ngôn hoặc chúng, tức chết ta rồi,“ Hạ Hầu Liễm nói, “Ôi, thiếu gia, ngươi nói xem ta có thể chạy ra ngoài cầu viện hay không, Đới tiên sinh đang ở đâu? Tìm cha ngươi tới cứu mạng được không?”
“Ngươi không chạy được đâu, hai ma ma đang ở đây, trong phòng có năm sáu nha hoàn, cửa viện, hậu viện còn không biết có bao nhiêu tạp dịch, mỗi người bọn họ kéo ngươi, ngươi đã không động đậy được rồi.” Ánh mắt Tạ Kinh Lan u ám trông rất đáng sợ, một chút tia sáng cũng không có, “Ta quá ngây thơ rồi, ta cho rằng trở thành học trò của Đới tiên sinh là có thể đường đường chính chính đi trên đường lớn, chỉ cần bám theo con đường khoa cử, tú tài, cử nhân, tiến sĩ, từng bước một, sớm muộn cũng có thể trở mình.
“Nhưng ta đã quên, ta là người của Tạ gia, quận vọng thế tộc, gốc rễ văn nhân, huống chi Thánh Triều trọng hiếu, nếu đại phu nhân gán cho ta cái danh bất hiếu, con đường làm quan của ta sẽ bị huỷ trong chốc lát. Ả muốn huỷ hoại ta, có một ngàn, một vạn cách.”
“Mụ già kia doạ ngươi thôi, ngươi đừng tin.” Hạ Hầu Liễm gian nan an ủi, “Ngươi nhìn ả đi, nào có ra dáng đương gia chủ mẫu gì, không hề đoan trang xíu nào, cũng không biết mắt cha ngươi mù con nào lại coi trọng mẫu dạ xoa như vậy.”
Tạ Kinh Lan yếu ớt lắc đầu: “Ả là sống thật, không hề diễn kịch với ta. Nếu gặp chủ mẫu khẩu phật tâm xà, ăn thịt người không nhả xương, vậy mới thảm. Chỉ sợ ngay cả cơ hội nói chuyện với ả cũng không có đã chết ở Thu Ngô Viện.”
Lần đầu y cảm thấy bất lực như thế, tựa như trẻ con chết đuối, ở trong nước quẫy đạp lung tung, dấy lên bọt sóng, thân mình vẫn cứ thế mà chìm xuống.
Cảm giác bất lực này như thuỷ triều chậm rãi nuốt chửng y.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hoa tuyết lạnh lẽo buông xuống đầu và vai hai người, từ xa nhìn tới, đầu cả hai trắng toát như nhau. Cả người Tạ Kinh Lan lạnh lẽo, cái lạnh này tựa hồ xuyên thấu áo bông, thấm vào sâu tận xương tuỷ. Tuyết đáp trên tóc mai y, lông mi cũng kết một tầng sương mỏng, sắc mặt y tái nhợt, thoạt nhìn không thể phân biệt được đâu là tuyết, đâu là gương mặt y nữa.
Ý thức dần dần mơ hồ, tầm nhìn đã không còn rõ nữa. Bỗng nhiên cả người được phủ một chiếc áo bông ấm áp, một đôi bàn tay ấm hơn y một chút đưa tới phủi phủi tuyết trên mặt y, nắm lấy hai tay của y.
Y mơ mơ màng màng mà ngẩng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm như mũi kêu: “Hạ Hầu Liễm?”
Hạ Hầu Liễm không rảnh quan tâm tư thế quỳ đúng sai gì nữa, hắn ôm Tạ Kinh Lan vào lòng, hồi thì xoa tay hồi thì xoa mặt.
Hắn cởi áo khoác, gió lạnh vù vù chui vào cổ áo hắn, lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng, hai người giống như những con chim chết cóng trong gió tuyết, run run rẩy rẩy.
“Sắp chết người rồi! Sắp chết người rồi! Các ngươi còn chưa chịu để chúng ta đi!” Hạ Hầu Liễm khàn giọng rống to.
Có ma ma không đành lòng đi vào trong phòng xin ý kiến, lúc đi ra cửa, vẫn không nói lời nào ngồi bên cạnh lò sưởi, quay đầu đi không nhìn hai người bọn họ.
“Con mẹ nó! Mụ già thối này, sinh ra phế vật Tạ Kinh Đào kia là đáng đời.” Hạ Hầu Liễm ôm chặt Tạ Kinh Lan, trán hai người dán vào nhau, hơi thở mờ cả tầm nhìn, “Thiếu gia! Ngươi đừng làm ta sợ!”
Tạ Kinh Lan mở mắt ra cũng gian nan, hữu khí vô lực mà nhấc mí mắt lên nhìn hắn, không nói chuyện.
Hạ Hầu Liễm thấp giọng bên tai y: “Thiếu gia, ngươi có tiền không? Cho ta tiền!”
“Ngươi không mua chuộc các ả được đâu.” Tạ Kinh Lan lẩm bẩm.
“Không phải, ngươi cho ta tiền, một đồng cũng được,“ Hạ Hầu Liễm nghiến răng nghiến lợi, “Ta giúp ngươi xử lý mấy mụ già đó!”
Thích khách Già Lam làm ăn trước giờ chỉ một trăm lượng trở lên, hắn còn chưa phải thích khách chính thức, vậy là tiện nghi cho Tạ Kinh Lan rồi.
“Nói bậy... Nói bậy gì đó.” Tạ Kinh Lan cảm thấy lạnh từ trong ra ngoài, dường như y không còn là người nữa mà đã hóa thành một khối băng, âm thanh Hạ Hầu Liễm cách y càng lúc càng xa, y sắp nghe không rõ nữa.
Y thậm chí còn không biết câu vừa nãy nói ra có phải là của mình hay không.
“Ngươi quên rồi sao, ta là ăn trộm, chúng ta không chỉ trộm tiền, còn trộm mệnh, ngươi sờ giày ta xem.” Hạ Hầu Liễm kéo tay Tạ Kinh Lan lần mò xuống giày mình, Tạ Kinh Lan sờ phải một vật cứng rắn, trên mặt còn có hoa văn điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, y giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Y dùng chút sức lực nhỏ bé của mình nắm chặt Hạ Hầu Liễm, giọng nói cơ hồ rít ra từ kẽ răng: “Nếu ngươi dám xằng bậy, ta... Ta...” “Ta” nửa ngày, Tạ Kinh Lan cũng nghĩ không ra mình có thủ đoạn gì có thể uy hiếp được Hạ Hầu Liễm, dứt khoát cắn vào đầu vai hắn một cái.
Tạ Kinh Lan cắn rất mạnh, Hạ Hầu Liễm đau đến nhe răng trợn mắt, cho đến khi trong miệng có mùi máu tươi Tạ Kinh Lan mới nhả ra.
Hạ Hầu Liễm giận sôi máu, hận nói: “Ngươi là chó à!? Lòng tốt của ta bị coi như lòng lang dạ thú thì bỏ đi, ngươi còn muốn cắn ta!”
“Sao lại cãi nhau rồi?” Âm thanh lạnh lẽo khiến người ta phát run truyền tới, Hạ Hầu Liễm ngẩng đầu, thấy Tiêu thị lạnh lùng nhìn bọn họ, ả ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nói, “Ta muốn ngủ, hôm nay tha cho các ngươi, các ngươi có thể về.”
Hạ Hầu Liễm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tạ Kinh Lan đã ngất đi, Hạ Hầu Liễm sờ sờ trán y, lập tức khiếp sợ, rõ ràng bên ngoài lạnh như vậy mà trán của y lại nóng hừng hực như lò than.
“Này! Thiếu gia!”
Tạ Kinh Lan trượt từ trên người Hạ Hầu Liễm xuống, nằm liệt ra đất như bùn nhão, nóng đến mức mơ màng, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.
Hạ Hầu Liễm không có cách nào đành cõng y lên, gian nan từng bước đi về phía Thu Ngô viện. Quỳ một canh giờ, hai chân vừa lạnh vừa tê, mấy bước đầu tiên gần như ngã vật mặt đất, hai người cùng nhau vùi vào tuyết, cả buổi cũng không đứng dậy được.
Dường như đường đi dài hơn trước rất nhiều, không thấy điểm cuối, Hạ Hầu Liễm rất muốn đi tìm Liên Hương Lan cô cô tới giúp, nhưng hắn lại sợ lúc đó Tạ Kinh Lan đã đông thành khối băng.
“Đừng... Đừng làm bậy.” Tạ Kinh Lan nỉ non trong miệng, nếu đầu y không chôn ở cổ Hạ Hầu Liễm, Hạ Hầu Liễm cũng không biết y đang nói cái gì.
Cho đến khi, Tạ Kinh Lan không còn cảm giác được gió lạnh nữa. Y chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, mở mắt ra trời đất quay cuồng, trong cổ họng vướng vướng cái gì, muốn nôn ra cho sảng khoái.
Y tưởng tượng, nếu y nôn trên người Hạ Hầu Liễm, có phải tiểu tử này sẽ hóa rồ tại chỗ hay không.
“Yên tâm, ta không làm bậy.” Hạ Hầu Liễm xoay mặt qua phía mặt Tạ Kinh Lan, nói, “Thiếu gia, ngươi đừng ngủ, nói chuyện với ta, ngươi đừng chết.”
Tạ Kinh Lan tỉnh táo hơn đôi chút, nhắm mắt lại nói: “Nếu ta chết, ngươi cũng không tổn hại gì, dù sao... Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải đi.”
“Nhưng ta sẽ đau lòng, Hạ Hầu Liễm ta chưa từng kết giao bằng hữu gì cả, ngươi xem như là huynh đệ tốt đầu tiên của ta.” Đầu Hạ Hầu Liễm chạm vào Tạ Kinh Lan, “Nếu không... Nếu không ngươi đi với ta, ta mang ngươi về trên núi, trên núi tuy nghèo, nhưng đồ ăn dân dã rất nhiều, sẽ không bỏ đói ngươi. Mẹ ta hẳn là không để tâm có thêm một đứa con trai đâu.”
Tạ Kinh Lan giật giật khóe miệng, sống dở chết dở mà cười: “Ngươi muốn đưa ta đi trốn sao?”