Độc Chung

Chương 4: Chương 4: Giống như măng mọc sau mưa, nứt đá chui ra.




Đường Kiều Uyên đi chưa bao lâu thì có thị nữ mang bữa sáng vào phòng. Cháo được chia làm ba loại, cháo ngọt, cháo thịt nạc và cháo cá, đủ kiểu đủ vị, nhưng có vẻ thị nữ kia vẫn lo y ăn không quen, cung kính bảo: “Trang chủ nói, nếu phu nhân muốn ăn món khác thì cứ giao phó cho trù phòng bất cứ lúc nào ạ.”

Nghe lời này, Phương Tố chẳng biết đáp lại thế nào luôn.

Bình thường y ăn uống đâu được chu đáo như thế, nhà nghèo, trong cháo có thêm nhiều gạo đã là xa xỉ lắm rồi. Giả sử mà trên bàn ăn có món mặn thì cũng bị đệ đệ cùng cha khác mẹ của y chiếm hết như lẽ đương nhiên. Bây giờ cha Phương gán nợ y cho người khác để cầu mạng sống, vốn dĩ y đã tính đến trường hợp xấu nhất, có thể ăn no mặc ấm đã là mơ mộng lớn lắm rồi. Thành ra lại sinh lòng sợ hãi, chỉ sợ tất cả những chuyện tốt đẹp trước mắt đều là cạm bẫy, sớm muộn rồi y cũng sẽ gặp chuyện bi thảm hơn.

Nhất là cái người thành thân với y, mới xuất hiện trước mặt y đó, ngoại hình hoàn toàn trái ngược với suy đoán của y. Ngôn từ nhỏ nhẹ dịu dàng, tình ý sâu sắc, càng khiến y nghĩ cũng không dám nghĩ… Ngặt nỗi tất cả đều là sự thật.

Phương Tố rũ mắt, thị nữ vẫn đợi bên bàn chờ y trả lời, y đứng dậy định đến gần, lại có người vội vàng lên đỡ. Phương Tố ngồi vào bàn, rõ ràng mọi người trong phòng yên tâm hơn hẳn, vui mừng ra mặt, chỉ sợ vị chủ tử mới này khó hầu hạ.

“Thế thì… Cháo ngọt đi.” Phương Tố trả lời.

Thật ra y không thích ăn ngọt, chỉ là ngẫm nghĩ rồi đến gần nhìn qua, thấy trong cháo ngọt này có ít bí đỏ và khoai, không cá không thịt, có lẽ không đắt đỏ lắm. Y mong mình càng ít nợ nần càng tốt, không được tham lam, biết đâu mai sau lại bớt đi báo ứng.

Thị nữ đáp “vâng”, cẩn thận múc một bát cháo ngọt thay y. Phương Tố cảm ơn nhận lấy, cháo vào trong miệng thanh khiết, y chỉ cảm thấy trơn tuột, hẳn nhiên không nếm ra được những nguyên liệu khác trong này. Thật ra đâu chỉ có mỗi bí đỏ và khoai, còn có tâm hầm thêm rất nhiều tổ yến nữa.

Hôm qua mới đến, còn chưa bái đường, tâm trạng thấp thỏm hơn bây giờ nhiều, thế nên mặc dù cơm tối Bạch Bình mang đến cho y phong phú, nhưng thật ra Phương Tố không ăn đến no mà chỉ lót dạ mà thôi. Dặt dẹo đến tận bây giờ, Phương Tố đã đói lắm rồi, cháo lại ngon một cách bất ngờ, bất giác không nhịn được, ăn khoảng ba bát vào bụng.

Thị nữ hầu hạ y ánh lên nét cười an tâm trong mắt, chăm sóc y cẩn thận chu đáo, đợi y dùng bữa sáng xong trở lại giường nghỉ ngơi, mới đua nhau lui ra khỏi phòng.

Thị nữ đi về phía tiền viện, trong sân rộng rãi bày đầy bàn ăn, đã khai tiệc từ lâu. Hôm nay Đường Kiều Uyên bớt đi mấy phần lạnh lùng tàn nhẫn, càng nhìn càng thấy bình dị dễ gần, thấy cô đến thì quay ra chờ báo cáo. Thị nữ chạy chậm mấy bước, thi lễ với hắn, cười nói: “Thưa trang chủ, phu nhân đã nghỉ ngơi rồi, người ăn ba bát cháo, sẽ không đói bụng đâu ạ.”

Nháy mắt tâm trạng Đường Kiều Uyên tốt hẳn, tiện tay giật một ngọc bội bên hông xuống thưởng cho cô. Thị nữ mừng rỡ nhận lấy, nói một tiếng “đa tạ trang chủ”, xoay người về chủ viện trông nom.

Trong phủ một mảnh náo nhiệt, một ngày không nổi sóng gió, mọi chuyện thuận lợi hài lòng.

Ai nấy đều vui mừng phấn khởi, duy chỉ có Phương Tố vẫn không yên trong lòng, thiếu mỗi nước bước ra cửa phòng thôi, đa số thời gian đều nằm trên giường. Giữa lúc chập chờn tỉnh mê, nghĩ ra vố số khả năng dành cho số phận của mình. Nghĩ rằng có lẽ mình chỉ được đối đãi tử tế nhất thời, rất nhanh sẽ bị chỉ trích. Lại nghĩ “trang chủ” trong miệng đám thị nữ, cái người thành thân với y ấy, chưa biết chừng nay mai sẽ chán ngấy chuyện mới mẻ này, không biết sẽ xử lí y ra sao. Nhưng nếu thế thì, tình ý trong đôi mắt đó, rốt cuộc từ đâu mà ra?

Phương Tố càng nghĩ càng nhiều, càng hoang mang, nhưng duy chỉ chưa từng nghĩ đến – biết đâu y sẽ có thể đi hết quãng đời còn lại với Đường Kiều Uyên.

Dù sao đây cũng là điều y không dám nghĩ đến nhất…

Thời gian một ngày không dài, khi màn đêm buông xuống, rốt cuộc Phương Tố không nằm nổi nữa, ăn xong cơm tối không quay về giường nghỉ ngơi mà cuối cùng cũng to gan, sau khi đám thị nữ rời đi, một mình đi đi lại lại trong phòng, tò mò coi lén những đồ vật khéo léo được bày biện khắp nơi.

Trong phòng có một chiếc bàn gỗ lim, bên trên đầy đủ văn phòng tứ bảo[1], bên cạnh còn để ít tranh và sách. Phương Tố do dự đến gần, đưa tay chạm vào một hàng bút lông được treo kia, tâm trạng khoan khoái một cách khó hiểu, học theo bộ dáng cầm bút của tiên sinh dạy học trong trí nhớ, viết viết vẽ vẽ trên không.

[1] Văn phòng tứ bảo: Bút, mực, giấy, nghiên.

Phương Tố chậm rãi mỉm cười, nhất thời mê mẩn, không để ý đã có người đi vào trong phòng, hãy còn vui vẻ nghịch bút, dường như viết ra hai chữ Hán, trong miệng thì thầm rất khẽ: “Phương, Tố.”

Người phía sau đến gần, ôm y vào trong ngực.

Ngón tay Phương Tố run lên, bút lông rơi trên bàn, nụ cười vốn treo bên môi bỗng chốc mất tăm không còn tung tích, hoảng hốt đến mức tim như ngừng đập.

Đường Kiều Uyên nhìn dáng vẻ giật mình của y, cười trên đỉnh đầu y khẽ hôn một cái, cánh tay vòng qua người y nhặt cây bút kia lên, hỏi: “Trên bàn có giấy, sao không viết lên giấy, hử?”

Phương Tố không trả lời, mắt dõi theo bàn tay cầm bút của người ấy, cũng không dám đưa tay ra nhận. Đường Kiều Uyên chờ mãi không thấy y đáp lại, nghiêng đầu nhìn, đồng thời siết lưng y quay nửa người lại, nhìn khoé mắt hơi đỏ kia, không ngờ lại doạ người ta ra nông nỗi này.

“Ta doạ ngươi à?” Đường Kiều Uyên giật mày, giọng càng dịu hơn mấy phần.

Phương Tố gật đầu theo phản xạ, lại vội vàng lắc đầu, trơ mắt nhìn hắn, bối rối cực kì.

Cứ như bị thứ mềm mại nào đó gãi gãi trong tim, Đường Kiều Uyên thở dài, lực ôm nhẹ đi rất nhiều, dẫn y vòng ra sau bàn, dỗ dành: “Nào, muốn viết gì thì cứ viết trên giấy.”

Phương Tố nhìn tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, trái tim đập mạnh dần bình tĩnh lại, lưỡng lự hồi lâu, mở miệng đáp: “Ta không biết.”

“Hử?” Đường Kiều Uyên vừa mài mực, vừa nhẹ giọng mỉm cười hỏi, “Không phải người vừa viết tên của mình đấy à?”

“Ta chưa viết lên giấy bao giờ…” Phương Tố đáp, sau khi mở miệng thì cũng có can đảm nói chuyện với người này hơn, dừng lại một lát rồi giải thích, “Hồi nhỏ không đi học trường tư được, nên ta toàn đi rất xa vào thành Lân Châu, nghe lén ngoài cửa sổ học đường. Tiên sinh dạy học tốt bụng lắm, sớm đã phát hiện ra ta, từ đó trở đi, ngoài cửa sổ sẽ luôn có một chiếc ghế nhỏ…”

Khó khăn lắm y mới chịu mở miệng nói chuyện, lần này được nghe y nói nhiều như thế, lòng Đường Kiều Uyên hết sức vui vẻ nhưng cũng không dám lộ rõ quá, sợ lại doạ y, chỉ theo lời y mà hỏi một cách đơn giản: “Học đường nhà ai vậy?”

Phương Tố trả lời: “Học đường ở thành đông, tiên sinh họ Uông, là một người rất tốt.”

Đường Kiều Uyên gật đầu, ghi nhớ trong lòng, cánh tay ôm ngang lưng y lặng lẽ siết chặt thêm, nói tiếp: “Sau đó thì sao?”

Câu này vừa ra, Phương Tố lại im lặng một lát, chút vui vẻ chập chờn mới nãy bớt đi, hụt hẫng bảo: “Sau đó mẹ ta không còn nữa, cha lấy nhị nương, nhị nương không cho ta chạy tới chạy lui trong thành cả ngày, nên nhiều năm rồi không quay lại nữa.”

Đường Kiều Uyên không hỏi gì thêm, đối thoại đến đây mới ngưng, cúi đầu đặt lên cổ y một nụ hôn. Mái tóc dài của Phương Tố không buộc, đen óng xoã trên vai, che đi phần lớn da thịt, thế nên đôi môi kia không hôn lên trực tiếp, chỉ lờ mờ truyền đến phần nào xúc giác. Nhưng dẫu vậy, Phương Tố vẫn kinh hãi ngẩn người, trên cổ cứ như bị cháy, dần dần lan lên, cháy sạch hai má đỏ bừng.

Phương Tố ngại đến mức cúi đầu, quả nhiên tâm trạng không còn đặt ở chuyện buồn nữa.

Đường Kiều Uyên đã mài mực xong, cười cầm bút chấm mực, rồi nói với y rằng: “Ta viết cho ngươi xem nhé.”

Phương Tố im lặng gật đầu.

Nét bút của người ấy mạnh mẽ, từng nét rạch ròi nhưng lại như thể chứa đựng nhu tình, kiên nhẫn tỉ mỉ viết tên của y ra. Phương Tố chứng kiến, lặng lẽ suy nghĩ, chữ của người này còn đẹp hơn chữ của tiên sinh.

“Thế nào?” Đường Kiều Uyên dừng bút hỏi.

Phương Tố gật đầu, bất giác thật lòng đáp: “Đẹp lắm.”

Đáp lại là tiếng cười trầm của người ấy từ đằng sau, Đường Kiều Uyên nắm lấy tay y, chấm mực lần nữa, đặt bút lông vào tay phải của y, trìu mến: “Ngươi viết thử xem, tập viết trên giấy, dần dần sẽ biết.”

Một giọt mực rơi xuống, nhanh chóng loang ra trên tờ giấy trắng.

Trong lòng Phương Tố khẽ rung động, đầy ắp trông mong hạ bút, ngay bên cạnh hai chữ mới viết của người đó, học theo bút pháp của hắn viết tên mình ra.

Dù sao cũng là người chưa từng cầm bút, Phương Tố mới chỉ thử cầm cành cây vạch vạch trên đất mà thôi, bây giờ lần đầu tiên sử dụng giấy bút, kiểu chữ viết ra không khỏi non nớt chả ra hình thù gì.

Thế nhưng Đường Kiều Uyên rất thích, khen y rằng: “Lần đầu cầm bút mà Tố Tố đã viết tốt thế này, luyện tập thêm thì không biết sẽ viết đẹp ra sao?”

Phương Tố ngẩn ra, nghe hai chữ kia thì thoáng chốc bên tai nóng lên, trong trí nhớ y cũng từng được gọi như thế, nhưng đã mông lung lắm rồi, là vào mười mấy năm trước khi mẹ vẫn còn tại thế mới được nghe gọi trìu mến như thế.

Bây giờ bỗng nhiên nghe thấy, hoang mang không biết làm sao.

Thứ nào đó nơi lồng ngực mơ hồ đập mạnh, Phương Tố im lặng hồi lâu, âm lượng bé đến không thể bé hơn, hỏi người phía sau lưng: “Ngươi tên là gì?”

Dứt lời trên mặt lúng túng cực kì, khoé mắt Đường Kiều Uyên hiện lên vui vẻ, cũng không cầm bút lông mà đặt tay lên bàn tay cầm bút của y, nắm tay y viết xuống ba chữ xiêu vẹo méo mó.

“Đường Kiều Uyên.” Hắn nói, “Đây là tên của ta.”

Phương Tố nhìn mấy chữ kia, bất giác cười khẽ.

Vì là lần đầu tiếp xúc với giấy bút nên Phương Tố không biết mệt mỏi, hứng thú dạt dào nghịch chơi rất lâu. Người sau lưng đầy kiên nhẫn, dạy y dỗ y, đến khi đêm sâu, mới nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngày mai viết tiếp, được không?” Lời nói cẩn thận, không muốn dập tắt hăng hái của y.

Phương Tố cũng đã thoả mãn, trong lòng khoan khoái, chẳng biết đã quên mất phòng bị người này từ lúc nào, cười vui gật đầu, gác cây bút lông trong tay lại.

Đến khi Đường Kiều Uyên thình lình bế y lên, Phương Tố mới hoàn hồn. Người ấy vẫn đứng sau lưng mình nên khó lòng nhận thấy, giờ phút này đây nhìn trang phục cả người đỏ rực của hắn, Phương Tố mới chợt nhớ ra, hôm nay là ngày y và người ấy thành thân.

Tất cả bất an quay lại tâm trí, Phương Tố ngồi bên giường, người đó đi mấy bước đến cạnh bàn, rót rượu vào hai ly bạc xinh xắn, xong thì ngồi xuống bên y nói: “Đã bái thiên địa rồi, chỉ thiếu hai ly hợp cẩn này thôi.”

Phương Tố nhận vào trong tay, tuy căng thẳng nhưng vẫn ngoan ngoãn như trước, không nói gì cả uống giao bôi với hắn.

Người chưa từng uống rượu bị vị cay xè của rượu xộc lên ho khẽ, Đường Kiều Uyên vỗ lưng giúp y cho xuôi, cười bảo y: “Sao không biết từ từ thôi chứ.” Sau đó thấy y mãi không bình ổn, nước mắt cũng sắp trào ra đến nơi, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi y. Phương Tố kinh ngạc, vị rượu trong miệng dung hoà, đầu lưỡi bị người ấy tiếc thương mút nhẹ, suy nghĩ tan thành mây khói.

Hồi lâu sau, Đường Kiều Uyên buông tha y, cố ý vuốt ve gò má nóng bỏng kia, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

Phương Tố không biết nên gật hay lắc, thân người cứng ngắc, trong đầu quay cuồng mấy chữ “động phòng hoa chúc”, lo sợ suy nghĩ về việc tiếp theo.

Nhưng ngoài dự đoán, sau khi hôn y Đường Kiều Uyên không làm gì cả, đứng dậy đi tới bàn cất ly rượu, quay về ngồi xuống cởi tất ra giúp y, đỡ y nằm lên giường.

“Vết thương ở chân chưa lành, ta bôi thuốc cho ngươi trước đã, rửa mặt chải đầu ngủ sớm đi.”

Phương Tố mông lung gật đầu, mù mịt không hiểu gì cả.

Nến đỏ vẫn cháy, người đó toàn thân đỏ rực ngồi bên giường, giúp y ấn bóp mắt cá chân như đang nâng niu trân bảo.

Ánh nến hắt lên má Đường Kiều Uyên, Phương Tố mím môi nhìn hắn, ở nơi sâu kín không ai biết đến trong đáy lòng, bỗng nhiên sinh ra một tia trông mong yếu ớt.

Giống như măng mọc sau mưa, nứt đá chui ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.