Độc Cô Chiến Thần

Chương 24: Chương 24: Bình An Vô Sự.




Ngay lúc Khang Tư nhắm mắt lại, chính lúc hắn định đi vào giấc ngủ triền miên, đột nhiên một tiếng la đánh thức Khang Tư dậy.

Đó là câu hắn thường xuyên nghe:

- Đại nhân!

Nhưng tiếng kêu lúc này lại chứa đầy sự khủng hoảng, cảm giác thật bi thương.

Khang Tư liền mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, hiện lên đầy vẻ khủng hoảng, lo âu, bi phẫn, và một chút thần sắc tự trách, đó là đội trưởng thân binh: Y Đạt.

Y Đạt trông thấy bộ dáng của Khang Tư, lòng hắn đau như cắt. Lúc hắn nhận được tin cảnh giới có thích khách, liền lập tức chạy tới chỗ Khang Tư, nhưng vẫn chậm một bước.

“Tại sao ta lại rời xa chủ soái? Ta là đội trưởng thân binh mà?”

Y Đạt tự trách mình rất nhiều, mặc dù rất muốn phủ phục xuống, nhưng lại sợ hãi dừng ở trước mặt Khang Tư, hắn sợ Khang Tư cứ như vậy ra đi.

Khang Tư thấy ánh mắt tự trách của Y Đạt, không khỏi lần nữa hít vào một hơi, hiện tại khí hắn hít vào đều là khí lạnh, hơn nữa thanh kim loại trong cơ thể lạnh như băng, khiến Khang Tư không tự chủ được run lên một cái.

Nhưng khóe miệng hắn vẫn cố ra vẻ tươi cười, gắng sức dùng giọng bình tĩnh nói:

- Không... không cần lo lắng, không có đâm trúng tim ta...

Lời nói còn chưa dứt, bộ ngực cũng bởi vì nói chuyện mà sinh ra rung động, Khang Tư phun mạnh ra một ngụm máu tươi, tiếp theo toàn thân vô lực ngã xuống.

Y Đạt tỉnh táo lại, động tác mau lẹ cẩn thận đỡ lấy Khang Tư, hắn không dám nhích động thanh kiếm kia, cũng không dám di động thân thể Khang Tư, bởi hắn biết rằng chỉ cần hơi di động, mạng của Khang Tư nhất định không giữ được.

Hắn lo lắng giận dữ hét to:

- Mau gọi quân y! Gọi quân y!

Mới vừa la xong, lập tức hướng những binh sĩ đang đứng ngẩn người kia phẫn nộ quát:

- Đứng sửng đó làm gì! Mau phòng bị, lục soát bắt thích khách!

Đám vệ binh vốn khiếp sợ sắp biến thành tượng đá vội vàng chạy cuống cuồng lên, có người lao xuống tường thành, gọi quân y và đuổi bắt thích khách, có người tập trung tinh thần chăm chú tuần tra phòng vệ trên tường thành.

Một đêm này, thành Khai Nhất sáng trưng, là một đêm không ngủ.

Bên trong nha phủ hoa lệ, tất cả Trưởng quan từ Đại đội trưởng trở lên, đều tập trung ở ngoài cửa phòng, người nào cũng phiền não lo âu đi tới đi lui, chỉ có Y Đạt ngồi ôm đầu ở góc tường không phát ra một tiếng.

Hai mươi thân binh đứng ở bên ngoài hành lang, tay cầm bội đao đang khẩn trương đề phòng, nhưng thỉnh thoảng vẫn dõi ánh mắt ân cần về phía cửa phòng kia.

Cửa phòng đột nhiên được mở ra, mọi người ngừng mọi động tác, nhìn người bên trong đi ra.

Y Đạt lại càng nhanh đứng lên, vội vàng giữ một người khoảng bốn đến năm mươi tuổi, là một thầy thuốc trung niên, lo lắng hỏi:

- Đại nhân thế nào?

Vị quân y biên chế theo đội quân nhu của Khang Tư, lau mồ hôi rồi cười nói:

- Nhát kiếm đâm trúng ngực phải của đại nhân, hơn nữa thật là một kỳ tích không tổn thương tới nội tạng, đại nhân đã không còn nguy hiểm tới tánh mạng nữa, nghỉ ngơi mấy tháng thì có thể hồi phục như cũ.

Nghe nói thế, mọi người đều nhẹ nhõm hẳn đi, còn Y Đạt lại vô lực gục đầu xuống bả vai viên quân y, vừa khóc vừa nói:

- Thật tốt quá...

Đám thân binh vẫn đang nghe ngóng tình hình nơi này, dĩ nhiên cũng nghe được lời nói khá lớn của viên quân y, trên nét mặt ai nấy đều như trút được gánh nặng. Bọn họ lúc này mới thật sự tập trung tinh thần phòng vệ khắp nơi.

Y Đạt lau nước mắt, mới ngẩng đầu nhìn các Trưởng quan khác, căm hận nói:

- Ba tên thích khách bị giết kia, chính là từ quân phòng vệ thành mà ra, ta đã rà soát toàn thành một lần, bắt được mấy tên gian tế đang ẩn náu trong quân, đã chứng minh được thích khách là do Khoát Đức phái tới, các vị đại nhân có ý kiến gì không?

Mọi người vừa nghe xong, đều mắng chửi thô tục.

Khoát Đức chẳng những mang tất cả lương thực đi, lưu lại hai vạn dân chúng nhằm tiêu hao quân lương, hiện tại lại phái thích khách ám sát chủ soái của mình! Nỗi bực này sao có thể nhịn đây? Tất cả mọi người đều la hét muốn trả thù.

Trong tình huống Khang Tư còn đang hôn mê, Tạp Lạc lại đi xa, Y Đạt trở thành Quan chỉ huy tạm thời của quân đoàn Khang Tư, cho nên hắn phải gánh vác trách nhiệm chỉ huy quân đội.

Hắn biết tình hình hiện tại là vô cùng cấp bách, nếu chờ Khang Tư tỉnh lại quân đội mới hành động, thì không biết nơi này sẽ trở thành như thế nào rồi.

Y Đạt trầm giọng nói:

- Chúng ta có thể giương cờ đánh Khoát Đức tội mưu hại đại nhân, thảo phạt thành thị Khoát Đức đang ở. Cho dù thành thị đó bao che để cho Khoát Đức chạy trốn, chúng ta cũng có thể viện cớ bao che chiếm cứ thành thị đó. Có điều hành động phải nhanh, không nên để giống như thành Khai Nhất, để Khoát Đức mang hết lương thực chạy mất.

- À... Y Đạt đại nhân, nếu chúng ta làm như vậy, có thể khiến những thành thị khác đoàn kết lại không?

Một Trưởng quan đột nhiên nghĩ tới những thành thị này thập phần mẫn cảm, nếu như liên hợp lại, binh lực của Khang Tư cũng không đủ chống lại, hơn nữa còn có đám cường đạo luôn đứng một bên rình rập.

Lời này nói ra khiến tất cả Trưởng quan đang cuồng nhiệt cũng phải ngẩn người một chút, tất cả đều tỉnh táo lại bắt đầu suy nghĩ.

Y Đạt lạnh lùng nói:

- Trước tiên nếu chưa nói đến việc thảo phạt Khoát Đức, vậy cũng không ban bố tin tức đại nhân bị trọng thương, chờ khi binh tới dưới chân thành, mới tuyên bố trừng phạt những thành thị đó, làm như vậy những thành thị khác cũng sẽ không quá lo lằng.

Không phải bọn chúng cũng đang tranh giành quyền làm chủ sau khi lập quốc đó sao? Những kẻ đó nhất định rất vui mừng khi chúng ta giúp bọn chúng giải quyết một đối thủ. Cho nên hiện tại chúng ta vừa phái người dò thăm địa phương Khoát Đức ẩn thân, vừa huấn luyện tân binh.

- Huấn luyện tân binh?

Các Trưởng quan đều thoáng ngẩn người. Hiện tại trong quân còn có tân binh sao?

- Hừ hừ, hai vạn dân chúng ăn quân lương kia đều là tân binh, chúng ta phải nhanh một chút tuyển từ trong đó ra những binh sĩ đạt tiêu chuẩn! Bọn họ nếu đã ăn quân lương, thì phải phục vụ cho quân đội, nếu không chúng ta phí công dùng quân lương nuôi bọn họ, không phải quá thiệt thòi sao?

Y Đạt nghiến răng nói, bộ dáng hắn hiện tại có chút dữ tợn.

Các Trưởng quan sửng sốt một chút, mặc dù cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng bọn họ cũng cho rằng ăn quân lương chính là quân nhân, hai vạn dân chúng kia có nghĩa vụ phải phục vụ quân đội. Vừa nghĩ tới thuộc hạ của mình có thể tăng thêm, cho nên tất cả đều gật gật đầu đồng ý.

Quân đội của Khang Tư mặc dù không có vũ khí mới, nhưng từ trận đại chiến với cường đạo lần trước, thu được mấy ngàn vũ khí còn sử dụng được, Y Đạt phân phát số vũ khí này cho binh sĩ dùng. Quân số đội quân của Khang Tư lại biến thành một vạn quân.

Nhận được tin gián điệp báo cáo lại, La Đặc thành chủ Tây Lôi Tư cười:

- Ha ha, Khang Tư thật đúng là có thể sử dụng đám phế vật kia, ngay cả nông phu chưa trải qua huấn luyện cũng tuyển vào quân tiên phong. Mặc dù trong lòng đám dân chúng kia không vui, nhưng bọn chúng phải dựa vào quân lương để duy trì sự sống nên không có biện pháp. Ha ha... xem ra quân đội của Khang Tư đúng thực lần trước đã tiêu hao một nửa binh lực rồi.

Tin Khang Tư bị trọng thương được các Trưởng quan phong tỏa nghiêm mật, người ngoài căn bản không biết, hơn nữa các tên gián điệp kia cũng không phát hiện điểm khác lạ nào khi tiếp xúc với binh sĩ của Khang Tư, càng không có phát hiện dấu hiệu quân lương của thành Khai Nhất bị chuyển ra ngoài, cho nên Tây Lôi Tư mới phán đoán như vậy.

Tây Lôi Tư đứng dậy nhìn bản đồ, ngón tay chỉ chỉ thành thị bốn phía quanh thành Khai Nhất, trên khuôn mặt tuấn tú như mỹ nữ lộ ra nụ cười mê người:

- Nếu Khang Tư thích gia tăng binh sĩ như vậy, hãy đem những người nơi này tất cả giao cho hắn đi.

Không lâu sau mấy thành thị phụ cận thành Khai Nhất, lần lượt bị cường đạo cướp sạch, tất cả lương thảo của thành chủ và quý tộc bên trong thành, cũng bị cường đạo cướp đi, hơn nữa còn có rất nhiều nam giới cường tráng bị cường đạo bắt đi, bên trong thành thị chỉ còn lại người già phụ nữ và trẻ nhỏ.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong những người này, lại truyền ra tin ở thành Khai Nhất có một chi quân đội chánh quy chính nghĩa của Khi Hồng Quốc, chẳng những có thể bảo vệ bọn họ, đồng thời có thể cấp cho họ lương thực. Dưới sự cổ động của tin đồn này, những dân chúng ở gần thành Khai Nhất, tới tấp chạy tới thành Khai Nhất.

Y Đạt và các Trưởng quan đều trợn mắt há hốc mồm nhìn dân chúng đứng đặc nghẹt ngoài thành, phỏng chừng ngoài thành có tới mười vạn người trở lên.

Khi bọn họ nghe được tin cường đạo cướp tất cả lương thực của bọn quý tộc và đem tráng đinh đi, liền biết đó là kế hoạch của địch nhân, nhằm làm tiêu hao lương thực và những trai tráng có thể đi lính.

Y Đạt nhìn mấy chục vạn cánh tay cầu xin lương thực kia, cũng thầm cảm thấy Tạc Lạp quyết định làm cường đạo là một quyết sách anh minh.

“Hy vọng Tạc Lạp đại nhân có thể mau chóng cướp được lương thực, hiện tại nếu đem quân lương phân phát cho những người này, thì chỉ có thể duy trì được một tuần lễ.” Y Đạt nhìn về phương xa cầu nguyện, hắn không có đuổi những dân chúng kia đi, hơn nữa còn băn khoăn đến lòng dân, càng không thể làm như vậy.

-o-o-o-

Tạc Lạp mang theo gần bốn ngàn binh sĩ, đang ở một khu đồi cách thành Khai Nhất ba mươi cây số. Mục tiêu của hắn là thành Hưng Quang cách mười cây số kia. có điều có nên cướp đoạt thành Hưng Quang hay không, Tạc Lạp vẫn còn chưa quyết định.

Nơi này cách thành Khai Nhất thật sự quá gần, hắn sợ làm cho địch nhân nghi ngờ. Nhưng những thành thị khác lại quá xa, muốn chuyển được lương thực trở về vô cùng khó khăn.

Đang lúc Tạc Lạp phiền não, vệ binh trinh sát cấp báo:

- Đại nhân, thành Hưng Quang bị bọn cường đạo cướp sạch, quý tộc trong thành và nông dân cường tráng tất cả đều bị bắt, toàn bộ lương thực cũng bị cướp hết. Hiện tại người già phụ nữ trẻ em của thành Hưng Quang, tất cả đều chạy về hướng thành Khai Nhất.

Tạc Lạp lấy làm kinh hãi:

- Thành Hưng quang bị bọn cường đạo tấn công? Đám dân chúng kia tại sao đi về hướng thành Khai Nhất?

Vệ binh vội vàng nói:

- Không biết ở đâu ra lời đồn, nghe nói đi đến thành Khai Nhất, có thể được quân đội bảo vệ và cung cấp lương thực...

Đúng lúc này, một vệ binh khác vội vàng chạy vào cắt lời vệ binh kia:

- Đại nhân, năm thành thị xung quanh thành Khai Nhất, cùng một lúc bị cường đạo cướp đoạt, hầu như tất cả thành thị đều bị cướp sạch không còn gì, tất cả quý tộc và tráng đinh trong thành, đều bị cường đạo bắt đi! Hơn nữa những dân chúng còn lại đều chạy về hướng thành Khai Nhất.

Nghe nói thế, các Trưởng quan đi theo Tạc Lạp cũng biết chuyện không ổn, một Đại đội trưởng vội hướng Tạc Lạp chắp tay nói:

- Đại nhân, đây nhất định là mưu kế của địch nhân, cướp đoạt lương thực của những dân chúng kia, sau đó lại nói cho bọn họ biết thành Khai Nhất có cung cấp thức ăn, hẳn là để tiêu hao quân lương của chúng ta!

Tạc Lạp dĩ nhiên biết là chuyện gì đang xảy ra, bất quá hắn cảm thấy kỳ quái, địch nhân tại sao lại thực hiện thủ đoạn mềm yếu là tiêu hao quân lương? Với lực lượng liên hợp các thành thị cùng với cường đạo, không phải có thể dễ dàng tiêu diệt quân đội của Khang Tư sao?

Tạc Lạp cảm thấy: dường như địch nhân rất quý trọng lực lượng của chúng, cho nên không muốn giao chiến chính diện, hơn nữa dường như là muốn kéo dài thời gian.

Bất luận quân đội của Khang Tư bị địch nhân đánh bại, hay là bởi vì vấn đề lương thực mà rút lui, trong nước nhất định sẽ một lần nữa phái binh tới, nhưng lần phái binh tiếp theo, ít nhất phải chuẩn bị trong thời gian mấy tháng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tạc Lạp chỉ biết là địch nhân muốn kéo dài thời gian, nhưng vì sao kéo dài thời gian thì không rõ.

Nghĩ đến quân lương còn lại một chút kia, cộng với dân chúng từ năm thành thị tràn vào thành Khai Nhất, Tạc Lạp dứt khoát ra lệnh:

- Tìm nhanh tung tích đám cường đạo cướp thành Hưng Quang, toàn quân chuẩn bị chiến đấu!

Sau khi tìm được tung tích địch nhân, Tạc Lạp bí mật đánh giá đội ngũ gần vạn người kia, bên trong còn vận chuyển hơn một ngàn xe hàng, trừ đội đi trước mở đường, cường đạo đều đi phía sau áp giải, trong đội ngũ còn có đám quý tộc quần áo hoa lệ.

Những quý tộc này, hoàn toàn không có phản ứng kinh hãi sau khi bị cường đạo bắt, ngược lại giống như là đang đi du ngoạn, cùng gia quyến vừa nói vừa cười. Hơn nữa bọn cường đạo kia đối với chúng cũng rất cung kính, quả thực giống như hộ vệ của bọn chúng vậy.

Mà phía sau đội ngũ quý tộc, là đội ngũ hơn một ngàn người bị dây thừng trói cứ hơn mười người thành một hàng. Mỗi một hàng người này, bước từng bước một cách khó khăn, động tác chậm một chút, lập tức bị cường đạo áp giải phía sau đấm đá một trận.

Những tráng đinh này sắc mặt đều rất giận dữ, nhìn những người giàu có ngồi xe ngựa phía trước. Xem ra bọn họ đã biết, những người giàu có kia đã cấu kết với đám cường đạo này.

Đoàn xe không có phái ra thám báo, cho nên căn bản không có phát hiện bọn họ đi theo phía sau. Quân đội của Tạc Lạp đang từ từ khép lại thành vòng vây.

Tạc Lạp cười, cười vì địch nhân kiêu căng ngạo mạn, cũng cười vì địch nhân ngu xuẩn.

Địch nhân vì không muốn để quân đội của Khang Tư gia tăng binh lực, lại tình nguyện bộc lộ quan hệ của quý tộc và cường đạo cấu kết nhau. Chẳng lẽ bọn chúng lại không biết, làm như thế hoàn toàn không thể thu được lòng dân sao? Hay là, bọn chúng chuẩn bị giết toàn bộ tráng đinh kia để diệt khẩu?

Nghĩ tới đây, trong mắt Tạc Lạp hàn quang chợt lóe.

Hắn đang nhớ lại trước đây Trưởng quan của hắn vì muốn báo giả chiến công, đem người ở mấy thôn dân toàn bộ giết chết, rồi báo lên cấp trên những thi thể này là thi thể địch nhân, mình bởi vì phản đối chuyện đó, mới bị vu khống cho tội chết.

Nếu không có Công chúa điện hạ, mình đã sớm biến thành một mô đất hoang.

Suy đoán của Tạc Lạp liền được chứng thật, bởi lúc đoàn xe đi tới một cái ao, đoàn xe ngừng lại.

Đám cường đạo áp giải đuổi những tráng đinh ở phía sau hướng vào trong ao, đám cường đạo phía trước cũng chạy lại hỗ trợ, những nông phu kia dường như cũng biết mình sắp phải chết, bắt đầu kêu cứu và phản kháng, nhưng bọn họ đang bị dây trói chặt, sao có thể là đối thủ của cường đạo chứ?

Sau khi bị cường đạo tàn nhẫn đuổi giết, mười mấy hàng nông phu bị đuổi xuống ao.

Nhân số đám cường đạo khoảng ba ngàn, lúc này đại bộ phận bọn chúng đều vây quanh bốn phía, trong đó một ngàn tên lấy cung tên ra, chuẩn bị bắn. Những tên còn lại thì nắm chặt vũ khí đem một số nông phu đang liều mạng bò lên giết chết rồi lại đá xuống.

Còn những tên quý tộc kia mang theo gia quyến, ngồi trên xe thò đầu ra xem náo nhiệt, thậm chí có tên dưới hộ vệ của cường đạo, đứng ở bên cạnh ao thưởng thức.

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng cười vui vẻ không ngừng truyền ra, nhưng bốn phía không phải là rừng rậm mà chính là cánh đồng hoang vắng. Hơn nữa bởi vì bọn cường đạo làm loạn, khắp trăm vạn cây số vuông, nhân khẩu chỉ còn lại mấy trăm vạn người, hơn nữa cũng tập trung ở xung quanh hơn mười thành thị. Ngoài ra có thể nói là rất hoang vu, cho nên bọn cường đạo hoàn toàn không sợ tiếng kêu thảm thiết của những nông phu bị người khác nghe thấy.

Nghe bên trong ao không ngừng truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết, có thể biết, đám cường đạo này lấy việc giết chết những nông phu đang ở dưới kia, làm trò tiêu khiển.

Tạc Lạp biết thời cơ đã đến, ra lệnh một tiếng, binh sĩ ẩn nấp bốn phía, đầu tiên là một trận mưa tên bắn ra, sau đó mấy ngàn binh sĩ cầm trường thương và đại đao, dưới sự yểm trợ của mưa tên bổ nhào tới.

Bọn cường đạo không một chút phòng bị này bỗng dưng bị bắn cho ngây người, còn chưa kịp phản ứng đã có mấy trăm tên chết. Đợi đến lúc chúng phục hồi tinh thần lại, làn hàn quang kinh khủng đã chém tới thân mình chúng.

Bọn cường đạo đứng ở cạnh ao, thoáng cái đã bị đám Tạc Lạp đuổi giết xuống ao, binh sĩ cũng không có loại hứng thú như đám cường đạo này, trực tiếp đuổi cường đạo tiến vào ao.

Khi trận chiến đấu bắt đầu, bởi vì Tạc Lạp không có ra lệnh, cho nên những quý tộc kia vẫn ngẩn ngơ đứng nhìn, khi thấy quân Tạc Lạp chiếm hết ưu thế, đầu tiên có chút bối rối, khi phát giác mình không bị công kích, đảm khí của chúng tăng lên không ít. Nhóm người Tạc Lạp đều mặc thường phục, cho nên bọn chúng cho là cường đạo đang cấu xé lẫn nhau.

Cũng vì vậy mới có một quý tộc không biết chết sống, được mấy gia đinh bảo vệ, đi tới trước mặt Tạc Lạp.

Quý tộc này tức giận nói:

- Vị Đại vương này, tại sao ngài lại gây chiến tranh vào lúc này? Không hoàn thành nhiệm vụ quân sư giao thì làm thế nào?

Tạc Lạp đang chỉ huy chiến đấu nghe nói như thế, hơi sửng sờ, quay đầu lại hồ nghi hỏi:

- Quân sư là ai?

Quý tộc nghe nói như thế cho là Tạc Lạp chỉ là một tên đầu mục, không khỏi cao ngạo hơn, lạnh lùng nói:

- Kêu Đại vương ngươi tới đây, ngươi ngay cả thống soái liên minh là ai cũng không biết, không có tư cách cùng bổn tước nói chuỵện.

Tạc Lạp biết mình bắt được một con cá béo, âm hiểm cười, phất tay, tên thân binh bên cạnh Tạc Lạp vội vàng bắt tên quý tộc kia.

Gia đinh đứng một bên định phản kháng, bị thân binh vung đao chém xuống, chém bay đầu. Những quý tộc kia nhìn thấy lập tức bị dọa cho hoảng sợ kêu to lên, cuống quýt bỏ chạy ra bốn phía, đáng tiếc bị cung tiến thủ vây quanh rồi.

Tạc Lạp nghe được những tiếng kêu sợ hãi của đám quý tộc kia, nhíu mày, lạnh lùng nói:

- Ai la thì giết!

Đối với đám quý tộc máu lạnh này, Tạc Lạp không có hảo cảm gì.

Binh sĩ như lang như hổ, lập tức rút đao hướng mấy tên quý tộc kêu la đánh chém tới, bất kể đối phương là nam hay nữ, hay là trẻ nhỏ, cứ há miệng kêu lên, lập tức một đao chém xuống.

Theo mấy chục cỗ thi thể ngã xuống, các quý tộc cũng ngậm miệng lại, thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt khủng hoảng nhìn những lưỡi đao sắc bén vẫn còn nhỏ máu trong tay binh sĩ.

Tạc Lạp mỉm cười, hướng tên quý tộc bị nụ cười của mình làm cho sợ hãi co quắp dưới đất kia nói:

- Bây giờ có thể nói cho ta chưa?

Quý tộc gật đầu không ngừng, vội vàng nói ra mọi chuyện hắn biết...

Nghe xong lời của tên quý tộc, Tạc Lạp nhíu mày.

Hắn mặc dù biết bọn thành chủ của những khu đất hoang này, nhất định là có người kích động mới đem quân làm phản, nhưng không nghĩ tới kẻ kích động bọn họ, lại là một người trẻ tuổi không có tiếng tăm gì.

Dù sao theo lời nói của tên quý tộc kia, người trẻ tuổi này thật không đơn giản, hắn rất giỏi thu phục lòng người, nhưng thoạt nhìn cũng không hoàn toàn vì phục vụ những thành chủ cường đạo kia, nếu không hắn cũng không lãng phí thời gian đề ra những chiến thuật như vậy.

- Đại nhân, đã kiểm kê xong, lương thực hơn ngàn xe, còn có hai mươi xe vàng bạc châu báu.

Một Trưởng quan tới báo cáo.

Tạc Lạp nghe được mấy chữ này, chán ghét quét mắt liếc nhìn những tên quý tộc kia.

Bọn khốn này thật biết vơ vét, một cái thành nho nhỏ lai cướp đoạt được nhiều lương thực như vậy, nhìn những xe vận chuyển kia, sợ rằng mỗi xe đều có hơn ngàn gánh, một gánh bằng một trăm kilogam, đủ hai mươi vạn người ăn trong một năm a.

Nghĩ tới đây, Tạc Lạp không khỏi cười nói:

- Trở về thành Khai Nhất, tình hình có thay đổi, hơn nữa lương thực đã đủ rồi, chúng ta cần tập trung binh lực mới được.

- Đại nhân, những quý tộc và tráng đinh kia làm sao bây giờ?

Trưởng quan chịu trách nhiệm giải quyết đám cường đạo, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hỏi.

- Đem tráng đinh biên chế vào quân dự bị, để bọn họ quét dọn chiến trường, về phần quý tộc...

Tạc Lạp chần chờ một chút, mặc dù hắn rất muốn giết chết toàn bộ đám quý tộc này, nhưng suy nghĩ đến ảnh hưởng của việc giết chết một lượng lớn quý tộc, hay là quyết định thả bọn chúng:

- Cho chúng mấy chiếc xe ngựa, rồi đuổi đi.

- A? Thả bọn chúng đi?

Các Trưởng quan cũng ngây ngẩn cả người, để cho những quý tộc này chạy, không sợ bọn họ tiết lộ tin tức sao?

Thấy bộ hạ nghi ngờ, Tạc Lạp chỉ chỉ tên quý tộc không ngừng run rẩy trước mặt cười nói:

- Trừ tên khốn này ra, bọn chúng đều nghĩ chúng ta là cường đạo, thả chúng đi về cái liên minh gì đó mà tố cáo, để cho chúng cắn giết lẫn nhau, còn phải tốn lương thực nuôi bọn chúng.

Nói đến đây, Tạc Lạp vung đao chém xuống, chém bay đầu tên quý tộc vừa hỏi.

- Rõ!

Các Trưởng quan cũng thầm tức cười, mặc dù bọn họ biết những quý tộc này đều bị tình nghi là phần tử phản quốc, giết chết cũng không có gì là sai phạm. Nhưng các Trưởng quan thủy chung vẫn có chút sợ hãi khi giết chết đám người thuộc giai cấp quý tộc này, hiện giờ làm như vậy chính là tốt nhất.

Đám quý tộc còn lại đều kinh hãi, trèo lên mấy chiếc xe ngựa đưa tới, sau đó dưới sự uy hiếp của binh sĩ, rất nhanh phóng chạy về phương xa.

Những tráng đinh kia mặc dù được tháo bỏ dây thừng, nhưng binh sĩ bốn phía nhìn chằm chằm, khiến bọn họ không có dũng khí chạy trốn, chỉ có thể dưới mệnh lệnh của binh sĩ mà quét dọn chiến trường, sau đó được binh sĩ áp giải đẩy xe ngựa đi, hướng về phương xa bất định.

Nhìn thần sắc những tráng đinh này, dường như cho rằng mình lại bị một nhóm cường đạo khác bắt đi? Tạc Lạp bất đắc dĩ lắc đầu, quyết định không nên nói cho bọn họ biết trước chân tướng.

Đội ngũ gần vạn người hướng thành Khai Nhất đi nhanh tới. Dọc theo đường đi, không biết có phải do tác dụng của hơn ngàn xe lương thực, hay là do hành động của những nhân viên được võ trang của bọn Tạc Lạp này, không có tơ hào xâm phạm chút gì, khiến đám nạn dân cũng đang hướng tới thành Khai Nhát, toàn bộ hấp dẫn tới đây.

Lúc đến được thành Khai Nhất, thì đội ngũ đã tăng lên đến năm vạn người.

Quân Tạc Lạp trở lại thành Khai Nhất, không có Khang Tư nghênh đón khích lệ, ngược lại chỉ nhìn thấy nét mặt xấu hổ đau lòng của các Trưởng quan và binh linh ở lại.

Đến lúc biết tin Khang Tư bị ám sát, quân đội xuất chinh liền một phen náo động, bất quá dưới sự ngăn cản của nhóm người Tạc Lạp, và những Trưởng quan đi theo Khang Tư, mới không nóng giận mang binh đi tìm tung tích bọn cường đạo.

Mặc dù không biết những Trưởng quan khác nghĩ như thế nào, nhưng khi Tạc Lạp biết được tin Khang Tư bị đâm, trái tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập. May là Khang Tư không có việc gì, nếu không thật không biết làm sao đối mặt với sự bi thương của Công chúa đây.

Bởi vì Khang Tư vẫn dang trong cơn hôn mê, mà tìm không được tung tích cường đạo, càng không thể công kích các thành thị, các Trưởng quan không thể làm gì khác hơn là vừa cố gắng huấn luyện binh sĩ, vừa khai phá đất đai ở bốn phía xung quanh.

Lương thực mặc dù đủ dùng, nhưng cũng chỉ có thể duy trì hơn nửa năm. Phải biết rằng, hiện tại bốn phía thành Khai Nhất đã tụ tập gần ba mươi vạn nạn dân, nếu như không trồng trọt cây lương thực, dùng không bao lâu sẽ chết đói.

Y Đạt và Tạc Lạp sau khi thương lượng, cho rằng hiện tại không phải thời cơ khuếch trương, sẽ để cho những người già cùng phụ nữ trồng trọt ở ngoài thành và khai khẩn ruộng hoang. Về phần những thành thị bị cướp sạch bỏ trống kia, bọn họ cũng không phái binh đi quản lý, chẳng qua chỉ phái đi vài thám báo tiến hành trinh sát, mà chủ lực tập trung ở thành Khai Nhất.

Không chiếm lĩnh những thành thị kia, là vì không thể phân tán lực lượng. Không để cho dân chúng trở về, là bởi vì dân chúng không muốn rời khỏi sự bảo vệ của quan binh, hơn nữa cũng không thể phát lương thực đến tay những dân chúng này, rồi lại để cường đạo một lần nữa cướp đi.

Về phần tên đầu sỏ chủ mưu Khoát Đức mặc dù tìm được thành thị hắn đang ở, nhưng đó là thành Long Đặc, cách thành Khai Nhất mấy trăm cây số, trong đó còn cách mấy tòa thành thị, quân đội còn chưa tới bên kia, Khoát Đức cũng sớm chạy, lúc đó tìm kiếm sẽ khó khăn hơn, cho nên chuyện tìm Khoát Đức báo thù, cũng tạm thời gác lại.

Không có chuyện gì khác làm, các Trưởng quan quân đội của Khang Tư, lập tức tập trung ánh mắt chú ý đến những tráng đinh, trong gần ba mươi vạn nạn dân, chỉ rút ra hơn một vạn tráng đinh, điều này hẳn là không có vấn đề gì.

Đại bộ phận tráng đinh đều bị bắt đi, chỉ còn lại người già phụ nữ, có thể có hơn vạn tráng đinh gia nhập quân đội, cũng không dễ dàng.

Cứ như vậy, binh lực quân đội Khang Tư tăng thêm đến ba vạn người, bất quá trong đó gần vạn tân binh, chỉ có thể sử dụng đao sứt kiếm mẻ đoạt được của bọn cường đạo, không cách nào được hưởng đãi ngộ như quân chính quy.

Hiện tại điều cần làm, chính là huấn luyện để bọn họ có thể bảo vệ thành trì. Như vậy quân chính quy tinh nhuệ, mới có thể điều động đi làm lực lượng cơ động.

Trừ việc huấn luyện tân binh ra, Tạc Lạp ra lệnh vẫn để bình dân ăn quân lương. Xây dựng mở rộng thành Khai Nhất hơn mấy lần.

Ở trong lòng những Trưởng quan và Tạc Lạp, một thành Khai Nhất bé nhỏ này, căn bản không thích hợp mở rộng để quân đội của mình trú đóng. Nhưng Công chúa điện hạ chẳng những ban lệnh xuống phải xây thành trì rộng hơn, còn đặc biệt phái tới thiết kế sư và kiến trúc sư. Hơn nữa không để ý đến sự phản đối của các đại thần, phát cho một số kim tệ, lý do dĩ nhiên là phải biến thành Khai Nhất thành cứ điểm để tiêu diệt cường đạo và thu hồi lãnh thổ quốc gia.

Việc này khiến Y Đạt và nhóm người Tạc Lạp bận rộn, đồng thời cũng có chút nóng lòng, mong địch nhân đuổi một số dân chúng tới nữa, để bọn hắn có thể gia tăng tráng đinh.

Thế nhưng, bọn hắn thất vọng rồi. Địch nhân mặc dù cũng rất muốn áp dụng kế hoạch này lần nữa, nhưng thực hiện không được, bởi vì...

-o-o-o-

La Đặc thành, Tây Lôi Tư ở trong phòng khách đang buồn rầu đi tới đi lui, đột nhiên hắn dừng lại, giận dữ vỗ lên bàn:

- Khốn khiếp, thật sơ suất, Khang Tư căn bản không có tổn thất binh lực, những binh sĩ biến mất kia ẩn thân chỗ tối thừa nước đục thả câu, ta tại sao lại không nhận ra chứ!

Cũng khó trách Tây Lôi Tư tức giận, hắn mặc dù còn muốn đuổi hai mươi vạn người già phụ nữ cho Khang Tư nữa. Nhưng bởi vì lần trước có vài quý tộc của một thành thị tố cáo với liên minh, một đám cường đạo đối với liên minh của mình tiến hành giết chóc, làm bọn họ hiện tại thành nghèo rớt mồng tơi.

Liên minh quý tộc cho rằng là bọn cường đạo thấy của cải mà nổi tâm địa xấu, không tuân thủ minh ước, yêu cầu liên minh tìm ra hung thủ. Mà những cường đạo liên minh kia dĩ nhiên không thừa nhận mình gây nên, còn oán giận đám quý tộc tham ô lại đi vu khống.

Mặc dù Tây Lôi Tư lập tức nghĩ là do những binh sĩ biến mất của Khang Tư làm, nhưng quý tộc cũng không tin, khiến cho hiện tại những quý tộc kia nghi thần nghi quỷ, chẳng những không tin cường đạo, cũng không tin hắn, không chịu áp dụng kế hoạch của hắn nữa.

Tây Lôi Tư đặt ngón tay trắng nõn của hắn ở trên bàn, chỉ vào tấm bản đồ, buồn rầu nói:

- Chẳng nhẽ chỉ có giao chiến chính diện mới có thể tiêu diệt Khang Tư sao?

Hắn lập tức vừa lắc đầu vừa nói:

- Bất luận kết quả giao chiến chính diện như thế nào, cũng không hợp với ý nguyện của chủ nhân a...

Một lúc lâu sau, hắn vỗ vỗ trán, nói giọng như cầu khẩn:

- Tạm thời làm thế này cũng tốt, chia rẽ các thế lực khiến cho nơi này hỗn loạn đến mức không thể chịu đựng, kể từ đó, nơi này vẫn là một khu dất không chủ...

Hắn còn muốn nói gì nữa, đột nhiên một con bồ câu trắng bay vào, làm đứt đoạn suy nghĩ của hắn.

Hắn thấy chim bồ câu kia thần sắc mệt mỏi, sửng sốt một chút, rất nhanh cởi lá thư buộc ở chân xuống.

Mở lá thư ra nhìn một chút, hắn hít mạnh một hơi. Sau khi hắn đọc xong thần sắc bối rối, đốt tờ giấy kia thành tro phấn.

Nhìn đống tro bụi kia, hắn thấp giọng lẩm bẩm:

- Không nghĩ tới thế cục trong nước lại hỗn loạn như vậy, cầu mong chủ nhân có thể bình an vô sự...

-o-o-o-

Thủ đô đế quốc Hắc Nham, là một nơi dài và rộng mấy chục cây số, dân số vượt qua năm trăm vạn người, là thành thị lớn nhất trên đại lục Hi Nhĩ Đạt. Không những là trung tâm chính trị của Hắc Nham quốc, còn là trung tâm kinh tế, mỗi ngày sô người ra vào đế đô, vượt qua mười vạn người.

Giờ phút này đáng nhẽ quốc kỳ đang trên đầu thành đón gió tung bay, nhưng nay lại đổi thành cờ tang màu trắng toát. Trang phục toàn bộ vệ binh thành, cũng được thay bằng tang phục. Thần sắc kiêu ngạo trên mặt chúng, cũng biến thành thần thái mặc niệm đau thương. Dĩ nhiên, trên mặt dân chúng ra vào cửa thành thần thái cũng như vậy.

Bất quá ở nơi toàn một màu tang này, chỗ cao nhất trên đầu thành, lại có một lá quốc kỳ tươi sáng, một mình đứng thẳng ở đó. Người quen thuộc sự việc ở Hắc Nham quốc, thấy những thứ này liền hiểu rằng, hiện tại Hoàng đế Hắc Nham quốc băng hà, hoàng đế mới kế vị, đang trong thời gian tang lễ ba tháng.

Bỗng nhiên, trên đầu thành vang vọng tiếng tù và. Vệ binh thành cùng dân chúng nghe thấy thanh âm cơ hồ không thể vang ở đế đô, rõ ràng sửng sốt một chút, sau một lúc lâu, bọn họ mới lộ ra thần sắc không dám tin tưởng, đây chính là cảnh báo địch nhân đánh lén a, mà là địch nhân tiến đánh đế đô!

“Tiến đánh đế đô? Trời ạ!” Sau khi dân chúng ý thức được điểm này, trên mặt lập tức xuất hiện thần sắc bối rối.

Không cần vệ binh thành thúc giục, dân chúng hiểu được lập tức chen chúc chạy vào thành, còn vệ binh thành dưới sự chỉ huy của Trưởng quan, vừa đẩy đuổi những dân chúng cản trở giao thông, vừa vội vàng đóng cửa thành lại.

Chỉ trong chốc lát, trước cửa thành nhìn không thấy một bóng người, nơi nơi đều là đồ vật linh tinh. Thậm chí còn có cả mấy xe ngựa chở hàng hóa rất lớn, cũng bị vứt lại nơi này, người đánh xe đã sớm tháo ngựa chạy mất.

Cửa thành mới vừa đóng lại, cấm vệ quân đóng ở trong thành, dưới chỉ huy của Trưởng quan cũng đi lên tường thành. Các loại thiết bị phòng ngự đồng loạt khởi động. Còn vệ binh thành sau khi không còn nhiệm vụ canh gác, trừ những tên hỗ trợ vận chuyển vật liệu thủ thành ra, đám còn lại dưới sự chỉ huy của Trưởng quan lập tức tuần tra phòng bị trong thành.

Mặc dù bọn binh sĩ hành động rất có trình tự, nhưng trong lòng vẫn dâng lên nỗi bất an. Bọn họ đều suy đoán rốt cuộc chuyện gì xảy ra, lại để địch nhân xâm lấn đến tận trước cửa đế đô mới bị phát hiện, đoạn từ biên cảnh tới các thành thị rốt cuộc ra sao? Tại sao không có một chút báo hiệu nào?

Quan chỉ huy cấm vệ quân đứng ở trên đầu thành, cau mày nhìn bụi mù đang cuồn cuộn nơi xa. Hắn biết đó không phải địch nhân, nhưng cấp trên đã có lệnh, yêu cầu hắn coi đối phương trở thành địch nhân để tiếp đón.

- Đại nhân, khắp mọi mặt đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng dân chúng ở bốn phía tường thành cần ngài hạ lệnh mới có thể sơ tán, xin đại nhân chỉ thị.

Một Trưởng quan hướng Quan chỉ huy cấm vệ quân báo cáo.

Quan chỉ huy cũng không quay đầu lại phất tay một cái nói:

- Tiếp tục đợi lệnh.

Trưởng quan sửng sốt một chút, chẳng lẽ dân chúng bốn phía tường thành không cần sơ tán? Chẳng nhẽ đại nhân không biết lúc địch nhân công thành, sẽ đem đến cho những dân chúng dưới tường thành này bao nhiêu thương tổn sao? Hắn không khỏi há hốc mồm, chuẩn bị nhắc nhở một chút.

Quan chỉ huy dường như hiểu được ý nghĩ của Trưởng quan, sau khi thở dài một hơi rồi nói:

- Đến chính là quân đội của Nhị hoàng tử.

Trưởng quan đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lộ thần thái đã hiểu, sau đó cũng thở dài một hơi, không nói gì, giơ tay chào theo quân lễ rồi xoay người rời đi.

Theo bụi mù càng ngày càng gần, cũng thấy rõ trong bụi mù đều là kỵ binh toàn thân đen nhánh. Nhìn số lượng kia ước chừng chỉ có vạn người. Cấm vệ quân vốn đang chuẩn bị chiến đấu cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Đế đô này, bên trong thành có mười vạn cấm vệ quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ; cùng hai mươi vạn vệ binh thành; còn chưa kể bảo vệ bốn phía của đế đô, Đông Nam Tây Bắc bốn quân doanh có bốn mươi vạn quân tinh nhuệ. Một vạn kỵ binh này tới công thành, quả thực chính là đi tìm chết.

Chẳng qua là bọn binh sĩ giờ phút này có chút kỳ quái, tại sao giờ phút còn chưa đốt lửa cầu viện bốn phía? Chẳng nhẽ Trưởng quan cho rằng một ít kỵ binh này không đáng để trong mắt, căn bản không cần làm phiền quân đội bốn phía đế đô? Ngoài điểm này ra còn có điều kỳ quái hơn, đó là hơn một vạn kỵ binh này tại sao lại thông qua đông doanh đi tới đế đô?

Tới phạm vị ngoài tầm bắn của cung binh trên tường thành, đoàn hắc kỵ binh dừng lại, mặc dù biết đạo kỵ binh này ở nơi đó nhất định chiếm không được lợi thế, nhưng cấm vệ quân vẫn không khỏi làm ra tư thế chuẩn bị tấn công, chỉ chờ Trưởng quan hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ khiến những kỵ binh này toàn bộ chết nơi đây.

Sau khi bụi mù tiêu tán, đội hắc kỵ binh lặng lẽ đứng yên ở dưới tường thành không một tiếng động, một nam tử sau lưng khoác áo choàng màu đen , có mái tóc vàng chói mắt, cỡi con ngựa màu đen, giục ngựa tách khỏi đại đội kỵ binh, tiến vào trong phạm vị tầm bắn của cung binh.

Cấm vệ quân đã giương cung nhắm vào tên kỵ sĩ, lúc thấy rõ mặt mũi người này, toàn bộ đều sửng sốt, sau đó không đợi Trưởng quan hạ lệnh liền hạ cung tên xuống, mặt đầy vẻ không tin nhìn chằm chằm vào kỵ sĩ này.

- Là Nhị hoàng tử điện hạ!

- Nhị hoàng tử điện hạ trở về!

Vô số thanh âm như vậy xì xào trong cấm vệ quân, nhưng thanh âm này rất nhanh biến mất, tất cả cấm vệ quân cũng yên lặng nhìn nam tử dưới tường thành kia.

Cấm vệ quân mặc dù không được tiếp xúc với nội tình gì đó bên trong hoàng cung, nhưng cả nước trên dưới đều biết một chuyện rất rõ ràng. Bọn họ rất hiểu rõ hiện tại chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ cũng không biết chuyện này rồi sẽ biến thành cái dạng gì.

Nghĩ đến việc có thể mình phải vung đao chém xuống người anh hùng của đế quốc, trong lòng họ không khỏi thở dài một hơi, nhưng có thể làm gì khác sao? Họ chỉ là quân nhân bình thường a!

Ân Nặc không để ý những cấm vệ quân trên tường thành tùy thời có thể xuất thủ với mình, đầu tiên nhìn cờ tang màu trắng bốn phía, rồi nhìn lá cờ biểu hiện cho hoàng đế mới lên ngôi ở chỗ cao nhất kia, cuối cùng mới nhìn Quan chỉ huy cấm vệ quân trên thành.

Quan chỉ huy không có lên tiếng, chẳng qua là hướng Ân Nặc chào theo quân lễ. Mà Ân Nặc cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lễ. Hai người cũng biết, trong lúc nhân vật có thể quyết định phương hướng phát triển của sự việc còn chưa tới, nói cái gì cũng vô ích.

Ngay khi trên thành dưới thành hoàn toàn yên tĩnh, lộ ra vẻ có chút quái dị, trên lầu thành xuất hiện mấy người thị vệ cung đình, bảo vệ một người ngồi trên xe lăn, một thiếu niên tóc vàng mặc hoa phục.

Thấy thiếu niên này, tất cả cấm vệ quân đều hành lễ nói:

- Cung nghênh Tam hoàng tử điện hạ.

Tạp Ni mỉm cười hướng cấm vệ quân bốn phía gật đầu, một lúc lâu, mới đi lên tới tường thành, dưới sự dìu đỡ của thị nữ cố gắng đứng lên.

Hắn nhìn Ân Nặc, lộ ra một nụ cười của người có chút nhu nhược nói:

- Nhị ca đã trở về.

Nếu như không phải là bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, âm lượng của hắn căn bản truyền không tới được tai Ân Nặc.

Ân Nặc khẽ cười cười, gật đầu nói:

- Ta đã trở về, thân thể của ngươi có khỏe không?

- A ha, coi như vẫn vậy.

Tạp Ni nói đến đây, dừng một chút rồi tiếp tục hỏi:

- Nhị ca lần này trở về là để tham gia tang lễ phụ hoàng, hay là tham gia nghi thức lên ngôi của đại ca?

Lúc Tạp Ni hỏi ra lời này, lòng bàn tay Quan chỉ huy cấm vệ quân chảy đầy mồ hôi, mà mấy người thị vệ cung đình hộ vệ Tạp Ni, lập tức tiến lên một bước che trước thân hình Tạp Ni.

- Cả hai.

Ân Nặc trên mặt vẫn mang nụ cười nói.

Tạp Ni đưa tay gạt thị vệ phía trước, hỏi tiếp:

- Nói như vậy thì tại sao nhị ca mang nhiều người trở về như vậy? Sợ rằng cái này không cần thiết?

Ân Nặc xoa xoa tay cười nói:

- Không có biện pháp, ta cũng không có nhận được bất cứ mệnh lệnh hay đề nghị nào, mà binh sĩ của ta cũng không nỡ rời xa ta, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem bọn họ đến đây.

Nghe nói thế, chân mày Tạp Ni chợt động một chút, sau đó dùng ngữ khí dò xét hỏi:

- Bên trong thành không có nhiều chỗ ở như vậy, không bằng nhị ca đem người của mình bố trí ở ngoài ba mươi dặm phía đông doanh đi? Ta sẽ để cho bọn họ một khoảng trống để trú đóng, Nhị ca mang mấy mươi người vào thành là được.

Sau khi những lời này nói ra, không khí lần nữa khẩn trương lên.

Bất quá ngoài dự đoán của mọi người, Ân Nặc không chút suy nghĩ liền cười nói:

- Vậy tốt, ta sẽ đưa bọn họ đi an bài, bất quá không cần ngươi lo cho bọn họ, lúc tới, ta đã kêu bọn họ chuẩn bị doanh trại tốt rồi.

Nói xong, Ân Nặc cũng không dừng lại, xoay người giục ngựa rời đi, bụi mù lần nữa bốc lên, hơn vạn hắc kỵ binh cứ như vậy từ từ rời xa.

Mà Tạp Ni ngay khi Ân Nặc xoay người rời đi, liền ngồi trên ghế, cũng lập tức ra lệnh nói:

- Quay về hoàng cung, nhanh!

Chỉ trong chốc lát, hai nhân vật trọng yếu rời chỗ này đi, chỉ có cấm vệ quân có chút hồ đồ đứng ở trên tường thành, không biết bây giờ phải làm sao cho tốt.

- Đại nhân, chúng ta hiện tại tiếp tục giới nghiêm, hay là giải trừ cảnh giới? Cửa thành đóng lâu như vậy, tổn thất là rất lớn.

Vẫn là Trưởng quan lúc trước đi tới cảnh tỉnh Quan chỉ huy cấm vệ quân. Phải biết rằng đây chính là đế đô của Hắc Nham Quốc, mỗi ngày thương nhân ra vào thành hơn vạn người, đóng cửa thành sẽ khiến cho việc vận chuyển hàng hóa phải ngừng lại, thời gian nếu cứ để trôi qua như vậy, những thương nhân kia không biết sẽ tổn thất đến bao nhiêu.

Quan chỉ huy lắc đầu:

- Chuyện vẫn chưa kết thúc.

Quan chỉ huy nói ra lời này không được bao lâu, bên trong hoàng cung truyền đến một đạo mệnh lệnh: tức thì mười vạn cấm vệ quân trong thành cùng hai mươi vạn vệ binh thành, toàn thể đều trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Mà trụ phong hỏa dùng để triệu tập quân đội bốn phương tới hộ giá cũng đốt lửa lên. Đồng thời vô số kỵ binh mang sứ mạng bí mật cũng rời đế đô chạy đi bốn phía.

Bên trong hoàng cung Hắc Nham đế quốc, Long Nạp thân mặc hoàng bào mới tinh, vẻ mặt lo âu vừa đi qua đi lại, vừa kêu lên:

- Tại sao có thể như vậy? Đông doanh không phải đã bị trẫm nắm vững rồi sao? Nơi đó có chừng mười vạn quân, mà Ân Nặc cũng chỉ có một vạn kỵ binh! Tại sao Đông doanh lặng lẽ không một tiếng động đã bị hắn khống chế được?

Thân tín của Long Nạp, nguyên là Phó tướng cấm vệ quân Khi Hồng quốc: Khải Lạp. Không ngờ hiện giờ đã là thân phận thần tử vinh diệu, tham gia mật đàm cùng huynh đệ chủ tử mình. Mặc dù trong lòng hắn đang kích động loạn lên, nhưng hắn cũng không dám lớn mật mà chỉ khoanh tay đứng ở một góc, hiện tại hắn cũng không có tư cách để tham gia câu chuyện.

- Đại ca, chúng ta đã quá coi thường thế lực trong nước của Nhị ca rồi.

Ngồi ở một bên Tạp Ni lên tiếng nói.

- Nói thế là sao? Trẫm không phải đã vô hiệu hết thế lực của hắn rồi sao?

Long Nạp dừng bước quay đầu nhìn chằm chằm Tạp Ni.

Tạp Ni than thở nói:

- Ôi, ngẫm lại Nhị ca mang theo một vạn kỵ binh từ biên cảnh đến đế đô, lộ trình dài như vậy, lại căn bản không bị bất cứ ngăn trở nào, vậy có thể tưởng tượng cũng biết. Phải biết rằng cả khu vực kia có thể tất cả đều là người của đại ca a, hơn nữa bất luận thủ thành hay là quân trú đóng, ngài cũng đã giao phó phải đề phòng Nhị ca.

Long Nạp sau khi nghe nói như thế, lập tức vẻ mặt bối rối hô:

- Chẳng lẽ bọn họ cũng phản bội trẫm rồi?

Sau đó vẻ mặt dữ tợn quát:

- Đáng chết! Trẫm muốn tiêu diệt toàn tộc bọn họ!

Rốt cục nhịn không được Khải Lạp lập tức nịnh bợ nói:

- Bệ hạ, thần liền phái người đem bọn họ xử tử!

Tạp Ni liền trợn mắt liếc Khải Lạp, sau đó mới an ủi Long Nạp:

- Đại ca, theo thần đệ suy đoán, bọn họ cũng không có phản bội ngài, chỉ là bọn hắn thân bất do kỷ.

Long Nạp nghi ngờ hỏi:

- Nói thế là sao?

- Nhị ca bởi vì mẫu thân hắn mất sớm, mười hai tuổi đã tiến vào quân đội. Mười năm chiến đấu trong quân đội, hầu như huynh ấy đều trải qua tất cả các đội quân tác chiến của đế quốc. Hơn nữa trong mười năm này, huynh ấy chỉ huy quân đội tiến hành mấy trăm lần tiêu diệt bọn cường đạo, bình định quân phản loạn, hơn nữa không một lần thất bại. Uy danh trong quân đội tuyệt đối là cao không thể tưởng được, có thể nói chính là Chiến Thần trong quân đội của đế quốc.

Ngài mặc dù thay đổi các Trưởng quan quân đội, nhưng những lão binh kia, thì không thể nào giơ đao hướng vào Chiến Thần của bọn họ. Những Trưởng quan kia đương nhiên hiểu rõ điều này, bọn họ nào dám hạ cái lệnh kia a, sợ rằng lệnh vừa mới ra, lập tức toàn quân sẽ nổi loạn.

Nghe Tạp Ni nói, sắc mặt Long Nạp đã trở nên xanh mét.

Mà toàn thân tên Khải Lạp không thể khống chế cũng run lẩy bẩy. Ở nước ngoài, hắn còn dám dựa vào chỉ ý của tiên hoàng, có thái độ chống đối Ân Nặc một chút, nhưng trở lại trong nước, hắn tuyệt đối không dám xuất hiện ở trước mặt Ân Nặc, hắn rất rõ ràng uy danh của Ân Nặc trong binh sĩ đế quốc.

Nói đến, thời niên thiếu của Ân Nặc cũng khá thê thảm, mẫu thân sau khi sinh ra hắn vì khó sinh mà qua đời. Tiên hoàng đối với đứa con làm chết ái phi của mình, thật không vừa mắt, dường như coi hắn không tồn tại. Nếu như hắn không được ngoại công là Lão tướng quân huân công trác tuyệt nuôi dưỡng, chỉ sợ sớm đã bị những phi tần đố kị mà giết chết. Bất quá mặc dù như vậy, nhưng hắn vẫn tiếp thu sự giáo dục của hoàng tộc.

Chỉ bất quá sự giáo dục của hoàng tộc này, lại khiến cho phi tần đối với Ân Nặc lại càng căm ghét hơn, bởi vì Ân Nặc học thực sự quá giỏi, các tiên sinh đối với hắn đều khen ngợi không ngớt, tiên hoàng thậm chí vì vậy mà thay đổi thái độ, quan tâm hơn với đứa con cơ hồ bị lãng quên này.

Đối với đám Phi tần, đặc biệt là Hoàng hậu vì để duy trì địa vị khi con trai mình lớn lên đã ra tay. Lúc đó Ân Nặc có thể nói là sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng.

May mà được ngoại công Ân Nặc ra mặt, dựa vào mặt mũi và huân công của lão, thỉnh cầu tiên hoàng để Ân Nặc tiến vào quân đội. Cũng không biết là tiên hoàng thấy không có gì đáng kể, hay là nghĩ phải bảo vệ Ân Nặc, dù sao cũng đồng ý để Ân Nặc tiến vào quân đội khi mới mười hai tuổi, hơn nữa bắt đầu từ binh sĩ.

Một năm sau, mười ba tuổi hắn nhờ lập được công trạng thăng từ binh sĩ lên Liên đội trưởng. Điều đó cũng thật hà khắc, đối với huân công của hắn, chức vụ này quả thật quá nhỏ. Đến lúc Ân Nặc mười tám tuổi, đã trở thành Phó tướng, là cấp Trưởng quan cao nhất ở độ tuổi mười tám, cùng với mấy trăm trận chiến chưa một lần thất bại, làm cho cả quân đội khí thế tăng mạnh lên.

Chỉ là dưới sự áp chế của hoàng hậu, cùng với suy nghĩ của tiên hoàng và các quý tộc, danh vọng của con trai cả không thể thấp hơn con thứ, cho nên danh tiếng của Ân Nặc cũng không có lưu truyền trong dân gian. Cũng vì vậy, trong quân đội liền lấy danh hiệu Chiến Thần để đặt cho Ân Nặc. Khiến cho mọi người dân đế quốc cũng biết trong quân đội có một vị Chiến Thần, nhưng cũng không biết là ai.

Long Nạp dĩ nhiên hiểu rõ điểm này, nếu như không phải đế quốc có tục lệ con trai cả kế vị, thì căn bản giới quý tộc của đế quốc sẽ không ủng hộ mình.

Nghĩ lão binh của đế quốc đều đứng về phe Ân Nặc, sắc mặt xanh mét của Long Nạp lập tức trở nên xám trắng, giọng nói có chút run rẩy:

- Tên khốn Ân Nặc kia sẽ không khởi binh làm loạn chứ?

Sắc mặt Khải Lạp cũng trở nên trắng bệch như chủ tử hắn, nếu như Ân Nặc tạo phản, mình không phải là người chết đầu tiên, cũng là người thứ hai, tuyệt đối không là người thứ ba!

Tạp Ni sau khi suy nghĩ một chút lắc đầu nói:

- Đại ca cứ việc yên tâm, Nhị ca sẽ không làm những việc mưu nghịch đâu, dù sao vẫn còn quý tộc đế quốc chống đỡ cho đế quốc, mà các quý tộc đế quốc căn bản sẽ không cho phép xuất hiện chuyện trái với tập tục. Chống lại tất cả quý tộc của đế quốc, bất luận kẻ nào cũng không thể giành được thắng lợi.

Sắc mặt Long Nạp khôi phục bình thường, mà còn nhe răng cười nói:

- Hà hà, như vậy là tốt rồi, chỉ cần lừa hắn vào trong thành, trẫm liền...

Sắc mặt Khải Lạp cũng theo đó khôi phục lại bình thường, vội vàng nói tiếp:

- Bệ hạ, căn bản không cần ngài ra tay, chỉ cần cho vi thần một mệnh lệnh, vi thần tuyệt đối sẽ làm thỏa đáng.

Nghĩ có thể đích thân giết chết Ân Nặc, Khải Lạp không khỏi lỗ chân lông toàn thân đều mở ra.

- Đại ca, một đế vương lòng dạ độc ác, không để ý đến thân tình, sẽ làm các quý tộc sợ hãi bất an.

Tạp Ni vội vàng nhắc nhở. Hắn mặc dù trợ giúp đại ca đối phó Nhị ca, nhưng cũng không muốn đại ca ra tay giết chết Nhị ca, mặc dù quan hệ với Nhị Ca không ra sao, nhưng dù sao cũng là huynh đệ của mình.

Nghĩ tới đây, Tạp Ni trợn mắt lần nữa liếc Khải Lạp đang muốn châm dầu vào lửa.

Mặc dù Long Nạp hiểu điểm này, nhưng hắn vẫn rất tức giận:

- Đáng chết! Chẳng lẽ ta... Trẫm không thể vứt bỏ cái hỏa lò tùy thời có thể vỡ ra gây hỏa hoạn sao?

Khải Lạp lần này không dám lên tiếng nữa, hắn đã bị Tạp Ni trợn mắt nhìn hai lần, hay là không nên tự tìm phiền toái thì hơn, nghe lệnh mà làm là được.

- Đại ca, người có thể đem lò lửa này để ở chỗ an toàn là được, chờ nó mất đi ngọn lửa, cũng sẽ mất đi nguy hiểm khi vỡ ra. Hoặc là bỏ ở địa phương cách xa ngài, như vậy cho dù nó vỡ ra cũng không tổn thương tới ngài.

Tạp Ni đề nghị.

Trầm tư một chút, Long Nạp nói:

- Ừ, nếu như hắn chịu vào thành, vậy thì bắt hắn giam lỏng ở trong phủ đệ của hắn.

Long Nạp mặc dù không cam lòng bỏ qua cho Ân Nặc như vậy, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn. Để hắn đi xa ư? Có quỷ mới biết tên khốn đó có thể biến các địa khu phương xa thành vương quốc mới của hắn hay không! Chờ tới khi hắn có thực lực thì phiền toái lớn rồi.

Ngay khi Long Nạp có quyết định, chợt thị vệ vào báo cáo: sau khi đốt lửa phong hỏa, không ngờ bốn đại doanh không có nơi nào phái binh tới cứu viện, ngược lại, các thành thị chung quanh phái quân thành vệ tới. Nghe tin báo, Long Nạp cơ hồ cắn chặt hàm răng.

Nhưng ngay sau đó, nhận tin Ân Nặc mang theo năm mươi người tiến vào đế đô, khiến sắc mặt hắn dễ nhìn hơn một chút. Dù sao điều này chứng tỏ Ân Nặc không có ý đồ khởi binh tạo phản.

Mặc dù Long Nạp rất muốn lập tức hạ lệnh đem Ân Nặc chém thành thịt vụn cho chó ăn, nhưng lo lắng đến tâm lý giới quý tộc, hắn không thể làm gì khác hơn là dựa theo quyết định vừa rồi, ra lệnh cho Ân Nặc ở trong phủ đệ nghỉ ngơi, đồng thời để Khải Lạp điều năm ngàn tân binh, dưới danh nghĩa bảo vệ, vây kín phủ đệ của Ân Nặc.

Khải Lạp dĩ nhiên biết chủ tử mình vì sao phải điều phái tân binh, bởi vì sợ lão binh và Ân Nặc sẽ cấu kết với nhau.

Rất nhanh, tiên hoàng được chôn cất, những nghi thức hoàng đế mới lên ngôi cử hành xong. Mặc dù thời gian giữ tang chưa qua, nhưng phương diện quản lý cũng không quá nghiêm khắc, ít nhất cờ tang và tang phục cũng không cần nữa.

Hai nghi thức này, Ân Nặc đều có tham gia, chẳng qua là bên cạnh hắn lúc nào cũng có mấy thị vệ cung đình theo sát.

Đối với điều này, Ân Nặc cũng lộ ra vẻ không có chuyện gì.

Các quý tộc dĩ nhiên hiểu tình huống vi diệu hiện tại. Cả giới quý tộc đế quốc đều tồn tại một bầu không khí khẩn trương. Mặc dù Ân Nặc cũng theo mọi người hướng hoàng đế mới tuyên thệ thuần phục. Nhưng bầu không khí đó cũng không có hoàn toàn biến mất. Nguyên nhân vì Tạp Ni nguyên là tam hoàng tử, sau nghi thức thuần phục được sắc phong làm Thân vương, mà Ân Nặc nguyên là nhị hoàng tử lại vẫn là thân hoàng tộc không không.

Ân Nặc không có để ý những chuyện này, hắn thoải mái nghỉ ngơi ở bên trong phủ đệ đọc sách, lúc rảnh rỗi liền cùng năm mươi tên hộ vệ luyện võ, mỗi ngày trôi qua dường như rất tiêu dao. Nhưng tất cả mọi người đều biết, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.

Buổi sáng hôm nay, xe ngựa của Thân vương Tạp Ni đi vào phủ đệ của Ân Nặc, đến lúc trưa, Thân vương Tạp Ni ở phủ đệ Ân Nặc ăn cơm trưa xong mới rời đi, hơn nữa trước tiên tiến vào hoàng cung.

Thời khắc này quý tộc đế đô luôn chú ý diễn biến mọi chuyện, lập tức tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, suy đoán sự việc sẽ phát triển thế nào. Chẳng qua ai nấy cũng không thăm dò được: cả buổi sáng hai huynh đệ này bàn bạc những gì.

Ngay sau đó, mọi người phát hiện sự kiện đáng chú ý, đầu tiên là hoàng cung truyền ra ý chỉ sắc phong Ân Nặc làm Thân vương, tiếp theo năm ngàn tên hộ vệ phủ Thân vương Ân Nặc, lập tức giảm xuống còn một ngàn người.

Những tình hình này khiến các quý tộc vừa tò mò vừa thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua dù như vậy, cũng không có thêm bất cứ quý tộc nào đến phủ đệ chúc mừng Ân Nặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.