Độc Cô Chiến Thần

Chương 10: Chương 10: Cứu Viện (1+2).




- Tốt! Cứ quyết định như vậy đi, Khải Ân, ngươi hãy dẫn người đi trinh sát vị trí của quân phản loạn và vị trí của một vạn quân địch.

Sau khi Ngả Lệ Ti thảo luận cùng các tướng lĩnh, nàng quyết định tiếp thu lời đề nghị của Khang Tư, tiêu diệt đội quân yếu hơn mình. Vì thế nhất định phải biết vị trí của cấm vệ quân phản bội và vị trí của quân địch mục tiêu.

- Dạ.

Khải Ân tiếp nhận mệnh lệnh vội đứng đậy hành lễ.

- Các tưởng lãnh còn lại chuẩn bị khai chiến! Giải tán.

Ngả Lệ Ti đứng dậy ra lệnh.

Mọi người đều đứng dậy cung kính nói:

- Dạ, cung tiễn bệ hạ!

Lúc Ngã Lệ Ti rời đi, khẽ liếc mắt nhìn Khang Tư đang đứng trong góc, hắn cúi gầm đầu không nhìn thấy mặt. Nàng thầm thở dài, không dừng bước theo đám vệ binh rời đi.

Lúc này nàng có cảm giác như đoạn đường nàng và Khang Tư trải qua đã trở thành một kỷ niệm. Hảo cảm lúc đầu của nàng dành cho Khang Tư, sau khi nàng tới đại doanh này thì nó đã bị nàng quên lãng. Không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ vì nàng đã từ Công chúa trở thành Nữ vương, còn Khang Tư chỉ là một tên binh sĩ.

Một Công chúa sắp trở thành Nữ vương và một tên binh sĩ chẳng biết chết lúc nào, thì hoàn toàn không thể có tình cảm. Nàng quên đi hảo cảm thì không thể nảy sinh lòng yêu mến. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Ngã Lệ Ti quên đi đoạn thời gian tốt đẹp đó. Đây cũng là một loại tự cảnh giác của bản thân nàng thôi.

Khang Tư hoàn toàn không quan tâm tới Ngã Lệ Ti, cũng không thể biết Ngã Lệ Ti nghĩ gì. Hắn chỉ biết mình là một tên binh sĩ, vương vị hay quân địch cũng không có nghĩa lý gì đối với hắn. Hắn không biết lý do vì sao mình được sinh ra trên đời, nếu thật sự biết thì đó chính là sống cho đến lúc mình không thể tiếp tục sống nữa.

Sau khi Khang Tư rời khỏi soái trướng, đi vòng vòng trong quân doanh không có chuyện gì làm, cuối cùng hắn về lại lều nghỉ ngơi. Vừa ngồi xuống thì Khải Ân tiến vào.

Khang Tư vội đứng lên chào, Khải Ân mặt không chút tình cảm ra lệnh cho hắn:

- Khang Tư ngươi đã được chuyển vào quân đội dưới trướng ta rồi, ngươi lập tức đi chấp hành nhiệm vụ trinh sát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Y

- Rõ.

Khang Tư biết đạo lí là ăn cơm của người ta thì phải làm việc cho người ta, cho nên hắn hoàn toàn không nghĩ tới mình chính là người có công lớn trong việc cứu thoát nữ vương tương lai, không được nghi ngại là điều không đúng, đêm hôm khuya khoác đã bị phái đi trinh sát tình hình của địch. Hắn cùng hoàn toàn không biết gã thô kệch Khải Ân này không ngờ vì Ngã Lệ Ti đặc biệt chiếu cố tới hắn, mà đặc biệt quan tâm tới hắn.

Đối với việc Ngã Lệ Ti gọi Khang Tư tới tham gia hội nghị của trưởng quan và cho Khang Tư lên tiếng làm Khải Ân hắn không được tự nhiên lắm. Đó cũng là tư tưởng đã ăn sâu vào trong đầu óc của Khải Ân: “Ở giai cấp chế độ này, hắn cho rằng binh sĩ phải tận tụy hết sức vì trưởng quan của họ, đó là việc đương nhiên phải làm. Hắn vẫn cho rằng Khang Tư cứu Ngã Lệ Ti là việc phải làm, mà vốn không cần phải khách sáo đối với Khang Tư như vậy. Nói đến cùng cùng vì Khang Tư chỉ là một tên binh sĩ.

Khang Tư đi tới chuồng ngựa, tùy ý chọn một con, cùng nhận lấy vũ khí: trường thương và mã đao do một tên kỵ binh đưa tới. Quân đội của Khải Ân chia làm 100 tiểu đội, mỗi đội có l0 người. Những tiểu đội này đều lần lượt rời khỏi quân doanh đi thám thính hành tung của quân địch.

Quân hàm của Khang Tư là đội trưởng của tiểu đội gồm 50 người, quân hàm này cũng chưa hủy bỏ dù đội quân thứ chín bị diệt vong. Cho nên hắn đương nhiên trở thành trưởng quan của tiểu đội 10 người kia. Hơn nữa l0 tên kỵ binh kia là những tên dẫn đường cho hắn và Ngã Lệ Ti lúc trước. Đây có thể là lúc Khải Ân quan tâm đặc biệt tới Khang Tư, lại biểu lộ ra là một loại người thô kệch không có đẩu óc tinh tế. Dĩ nhiên điều này cũng là vì hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ, nếu đổi lại một vài kỵ binh không biết Khang Tư, tiểu đội này cũng đừng nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ rồi. Bởi vì không thể phối hợp được.

- Trưởng quan, xin hỏi chúng ta nên đi về phía nào lục soát đây?

Tên binh sĩ hỏi hắn mặc dù biết Khang Tư chỉ là tên đội trưởng bộ binh nhưng hắn biết thuật cưỡi ngựa của Khang Tư, hơn nữa còn là đại công thần có công cứu bệ hạ, tin rằng không lâu nữa hắn sẽ trở thành Đại đội trưởng kỵ binh. Cho nên hiện tại hắn đã coi Khang Tư trở thành đội trưởng của mình rồi.

- Thật xin lỗi, ta không quen với địa hình nơi này, ngươi nói xem chúng ta nên đi phía nào lục soát đây?

Khang Tư lại hỏi ngược lại, hắn nói thẳng là không biết, chưa bao giờ hắn vì mặt mũi của mình mà nói biết đối với chuyện mình không biết. Đặc biệt là trên phương diện đại sự tình hình quân đội này.

- Kìa...

Vừa nghe Khang Tư hỏi ngược lại- chẳng những tên kỵ binh này có chút sửng sốt mà chín tên binh sĩ còn lại cũng sửng sờ nhìn Khang Tư. Bởi vì bọn chúng cùng chưa từng thấy qua có Trưởng quan nào hỏi ý kiến của binh sĩ. Trưởng quan đều trực tiếp hạ lệnh, binh sĩ phải phục tùng theo.

Tên binh sĩ kia thấy ánh mắt Khang Tư trong suốt, khóe miệng lộ ra một ít ý cười thản nhiên đợi mình trả lời. Theo biểu cảm này của Khang Tư hắn biết đó không phải là vẻ mặt đang cười nhạo mình, mà thật sự mong đợi mình trả lời.

Hắn trấn tĩnh lại cung kính trả lời:

- Trưởng quan, thuộc hạ cho rằng, chúng ta nên đi tới một thị trấn nhỏ cách đây hơn một trăm dặm về phía tây nam để thăm dò, nếu như quân địch đã đi qua nơi đó hay ở gần đó thì cư dân của thị trấn nhất định biết chút động tĩnh. Bởi vì lời đồn có khi nhanh hơn ngựa phi không biết bao nhiêu lần.

- Tốt, chúng ta hãy đi tới đó thăm dò, phiền ngươi dẫn đường được chứ?

Khang Tư lập tức tiếp thu ý kiến của tên kỵ binh này, theo cách nói của tên kỵ binh, hắn đoán tên đó nhất định đã đọc qua sách vở, Khang Tư rất tôn trọng những người đọc sách, đó là vì lúc còn nhỏ hắn hâm mộ nhất chính là những thiếu niên có tiền đi học. Hơn nữa tên kỵ binh này nói cũng có đạo lý.

-Kìa... Được rồi, mời Trưởng quan đi theo ta.

Tên kỵ binh này thoáng sửng sốt một chút. Đối với binh sĩ mà Trưởng quan còn dùng lời kính trọng, hắn thật sự không biết Khang Tư rốt cuộc lả người như thế nào, sống ở xã hội rất phân biệt giai cấp này, đặc biệt là trong quân đội, cho dù ngươi vốn là tên binh sĩ bình dị dễ gần nhưng sau khi ngươi trở thành Trưởng quan thì đối với binh sĩ thông thường bất giác sẽ nảy sinh ra cảm giác mình ưu việt hơn.

Đội ngũ của Khang Tư đi theo tên kỵ binh kia, nhờ vào ánh trăng bất đầu vượt núi băng đèo, chạy về hướng thị trấn nhỏ không biết tên kia. Trên đường Khang Tư theo sát tên kỵ binh phía trước, sau khi trầm mặc một hồi, hắn hỏi:

- Ta tên là Khang Tư, còn ngươi?

Khang Tư chủ động nói chuyện, là hắn muốn biết tên binh sĩ nảy rốt cuộc có đọc sách hay không.

Hắn cũng không dại đi hỏi Công chúa có đọc sách hay không, mà hắn cũng không muốn hỏi, ở trong suy nghĩ của hắn, Công chúa và hắn là người của hai thế giới khác nhau. Còn như hỏi tên kỵ binh này, là vì hắn và Khang Tư đều là binh sĩ, người cùng một thế giới. Điều này cũng nói rõ ở tận trong nội tâm của Khang Tư vẫn còn tồn tại chế độ giai cấp. Chẳng qua giai cấp của hắn chỉ chia làm hai loại quý tộc và bình dân mà thôi.

Sau khi Khang Tư tham gia quân đội không phải hắn không nghĩ đến chuyện học chữ, nhưng một là chiến đấu suốt ngày, căn bản không có thời gian. Hai là các huynh đệ trong quân doanh đều mù chữ giống như hắn, muốn học cũng không học được,.

- Trưởng quan, thuộc hạ tên là Uy Nạp.

- Uy Nạp, ngươi hẳn là đọc qua rất nhiều sách rồi chứ?

- Thuộc hạ chỉ đọc qua vài cuốn nhập môn mà thôi.

- A, thật hâm mộ ngươi.

Nói xong Khang Tư ngẩng đầu nhìn về phía bầu trởi đêm đen như mực, thở dài thật sâu sau đó quay đầu nhìn Uy Nạp đang lộ ra vẻ khó hiểu, cười nhàn nhạt:

- Từ khi ta hiểu chuyện đến giờ chỉ là một cô nhi, hiện nay ta còn không biết một chữ, cho nên ta rất hâm mộ kẻ đọc sách.

Có lẽ hắn bị ánh trăng và sao trên trời mê hoặc, bật thốt ra thân phận cô nhi và chuyện mù chữ của mình.

Nghe nói như thế, l0 tên kỵ binh kia đều chấn động một hồi, đại loại những chuyện như thế không phải một người trở thành Trưởng quan nào cũng nói ra, thường thường họ đều giữ kín chuyện bí mật này, giấu thật kỹ, ngay cả bạn thân cùng không hề để lộ ra, chứ đừng nói là thổ lộ với người mới quen biết có một ngày.

Khang Tư thấy dáng vẻ kinh ngạc của bọn chúng, không khỏi cười nhạt, dừng ngựa lại. Hắn không cho rằng mình là một cô nhi, hay mù chữ là chuyện đáng xấu hổ. Cũng không nghĩ là mình thuộc đẳng cấp thấp. Hắn cho rằng đây là quyết định của số mệnh, hắn căn bản không nghĩ tới phải phản kháng số mệnh, bởi vì số mệnh là không thể kháng cự.

Thấy Khang Tư dừng lại xuống ngựa, mọi người củng dừng lại. Bọn chúng không biết Khang Tư vì sao đột nhiên dừng lại, là vì lời hắn mới vừa nói sao? Chẳng qua rất nhanh chúng biết Khang Tư làm gì. Sau khi Khang Tư dừng lại, từ trên yên ngựa tìm được một tấm vải bông, hắn bọc chân ngựa lại.

Vốn hắn sợ tiếng vó ngựa sẽ khiến quân địch phát hiện, ban đêm ở nơi này yên tĩnh, tiếng vó ngựa có thể truyền tới rất xa. Đến lúc đó muốn tìm quân địch, sợ rằng vẫn chưa kịp phát hiện quân địch thì những người của mình có thể đã bị bắn thành tổ ong rồi. Những chuyện này, đám kỵ binh cũng biết, chúng cũng lập tức bọc móng ngựa lại.

Sau khi bọc móng ngựa xong, mọi người lại lên ngựa chạy tiếp, Uy Nạp đột nhiên tiến lại gần Khang Tư ở phía trước, khẩn trương nói với Khang Tư:

- Trưởng quan, nếu như ngài không chê... Thuộc hạ có thể... dạy ngài đọc sách.

- Thật sao? Vậy làm phiền ngươi, cám ơn.

Lần này nụ cười của Khang Tư lộ ra có chút cởi mở, không còn như trước kia cái gì cũng cười nhàn nhạt không quan tâm tới.

Uy Nạp thấy nụ cười của Khang Tư, có chút cảm giác được thương mà lo, vội vàng nói:

- Không dám, Trương quan ngài khách sáo rồi.

Vừa rồi hắn mới đúng là nơm nớp lo sợ, sợ Khang Tư cự tuyệt còn trách mắng mình chứ.

Lúc này Khang Tư đột nhiên ra dấu dừng lại, mặc dù đám kỵ binh thấy kỳ quái nhưng vẫn nghiêm chỉnh mán lệnh thúc ngựa dừng lại không một tiếng động. Sau khi dừng lại, bọn chúng mới phát hiện trên con đường tối đen dưới chân núi, có ánh lửa.

Nhìn số lượng ánh lửa kia và tốc độ di động, xem ra là một đội kỵ binh hơn 50 tên. Hơn nữa nhìn đuốc của bọn chúng tạo thành trận hình nửa vòng tròn, có lẽ là đang bao vây để đuổi theo cái gi đó. Không lâu sau mọi người liền biết chúng truy đuổi cái gì: Ở trước mặt bọn họ có một đám bóng đen đang di động, hơn nữa thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Bọn lính cũng nhìn ra hơn 50 tên kỵ binh đó là kỵ binh trinh sát, đây lả khoảng cách thấy được từ cây đuốc và bóng đen phía trước. Người có thể giết chết mục tiêu cách xa mấy chục thước, chỉ có thể là kỵ binh trinh sát được trang bị cung tên.

- Chúng ta có phái người trinh sát ở chỗ đó không? Khang Tư nhàn nhạt hỏi.

- Trưởng quan, không có.

- Nói như vậy đó là quân đội của kẻ địch rồi.

- Đúng vậy, Trưởng quan, chúng ta phải lập tức trở lại bẩm báo, quân địch rất nhanh sẽ tới. Đây là đề nghị của một tên kỵ binh khác.

Khang Tư đứng lặng một hồi, đối với tĩnh cảnh này, trước đây hắn đã từng gặp qua, Khang Tư còn chưa kịp nhớ tới chuyện xưa, bỗng ở phía dưới truyền đến tiếng thét của bóng đen bị truy đuổi, đó là tiếng gào phát ra từ một tráng hán:

- Các huynh đệ! Chạy xuống thế này nhất định sẽ bị giết sạch! Dù sao cũng chết, chúng ta liều mạng với bọn chúng đi! Hãy họp sức lại liều mạng với chúng! Lên đi!

Dưới sự kích động của đại hán này, những người không cách nào chạy trốn kia, đang bắt đầu phản công- Nhất Thời một hồi tiếng chém giết nhau dưới chân núi, chỉ trong chốc lát đám bóng đen ngã xuống hàng loạt, nhưng mười mấy cây đuốc cũng bị dập tắc rơi trên mặt đất.

- Trưởng quan, có thể là người của chúng ta ở phía dưới, chúng ta nên đi xuống cứu bọn họ! Uy Nạp vội nói, không đợi Khang Tư trả lời liền nói tiếp:

- Quân địch còn lại hơn 40 người, đột nhiên bị chúng ta tập kích từ bên hông, trong bóng đêm, bọn chúng căn bản không đoán được thực lực của chúng ta, nhất định sẽ sợ hãi bỏ chạy.

Linh quang chợt lóe, Khang Tư vội vàng thét lớn:

- Quân đội thứ bảy thuộc Khi Hồng Quốc nghe lệnh! Tiều đội thứ nhất, thứ hai từ bên trái đánh bọc sườn! Tiểu đội thứ ba, thứ bốn từ bên phải đánh bọc sườn! Xung phong!

Lúc lao xuồng núi, Khang Tu vô cùng bội phục Uy Nạp, hắn biết đó cũng là kiến thức học từ trong sách. Bởi vì hắn không nghĩ ra điều này.

Lúc Khang Tư thét gọi tên đội ra, Uy Nạp vội lớn tiếng đáp- lúc hô xung phong, những kỵ binh khác cũng biết ý đồ của Uy Nạp và Khang Tư nên đồng thanh reo hò, cùng theo Khang Tư phóng xuống chân núi.

Mọi người dưới chân núi nghe được tiếng gào thét reo hò đột nhiên truyền từ trên núi xuống, lặp tức ngừng chém giết. Tiếng reo hò của đám Khang Tư truyền xuống, vang vọng khắp đồi núi, khiến cho âm thanh trở nên mơ hồ, nghe không ra có bao nhiêu người thét lên. Chẳng qua câu mở đầu của Khang Tư kia lại mơ hồ có thể nghe rõ.

Sau khi đám bóng đen nghe rõ nội dung, lập tức reo hò lên, giọng nói lớn kia lại hô lên:

- Các huynh đệ! Quân cứu viện tới rồi! Xông lên đi! Giết hết bọn khốn kia!

Theo sự cử động của hắn, sĩ khí tăng lên, tiếng chém giết lại một lần nữa vang dội.

Hơn 40 gã trinh sát kia, vốn đang nghi thần nghi quỷ, bán tín bán nghi. Bọn chúng cũng không tin nơi này có quân địch mai phục, chúng không nghe tiếng bước chân hoặc tiếng vó ngựa trên núi.

Khi một tên trinh sát cầm cây đuốc chiếu vào thân hình của Khang Tư, chợt la lên:

- Địch tập... A...

Hắn liền bị Khang Tư đột ngột đâm chết. Bất thình lình bọn Trinh sát nghe tiếng thét dãy chết của tên này, bọn chúng đã bắt đầu tin thật là chung quanh đều có quân địch, hơn nữa số lượng quân địch phải đông gấp mấy lần mình. Dưới tình huống như vậy, cho dù kẻ ngu đần cũng sẽ chọn cách bỏ chạy.

Những cây đuốc dồn dập bị vứt xuống, đám kỵ binh trinh sát bắt đầu chạy trốn. Lúc này bọn chúng nghĩ ánh sáng cây đuốc sẽ gọi tử thần đến. Đám kỵ binh của Khang Tư dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như thế, cả đám đuổi theo phía sau truy giết một trận, một lúc sau mới buông tha chạy về chỗ cũ.

Lúc này, những người chiến đấu củng bọn trinh sát kia, nhặt lấy cây đuốc chiếu sáng, bắt đầu thu dọn chiến trường. Dưới ánh sáng có thể thấy được người của bọn họ còn khoảng một trăm người, nằm lại ngổn ngang trên đường cũng khoảng một trăm người. Bọn họ đều mặc y phục khinh bộ binh rách nát, tay cầm thanh kiếm sứt mẻ. Thảo nào bị đội trinh sát giết chết hơn phân nửa.

Lúc này một gã tráng hán cầm lấy cây đuốc tiến lên đón đám người Khang Tư. Lúc đó đám Khang Tư mới biết người này chính là lớn tiếng thét to khích lệ mọi người:

- Binh sĩ tiểu đội thứ 3 quân đoàn bộ binh thứ 9 Thiên tướng thứ 5, Đạt Y, tham kiến Trưởng quan.

Nói xong hắn chào theo quân lễ.

Dựa vào ánh đuốc, Khang Tư nhìn thấy gã binh sĩ tên là Đạt Y, có vóc người hùng tráng, bộ dáng cũng rất thô lô. Nhìn bề ngoài thật không nghĩ tới hắn còn làm được chuyện khích lệ sĩ khí của binh sĩ.

Khang Tư xuống ngựa đáp lễ nói:

- Ta là đội trưởng của tiểu đội thứ 20 quân đoàn bộ binh thứ 9 Thiên tướng thử 9, Khang Tư. Hắn không ngờ ở chỗ này mình có thể gặp gỡ binh sĩ chạy trốn từ biên giới quân doanh, hơn nữa cùng số hiệu với mình.

Lúc này bọn binh sĩ vây đến xì xào với nhau náo động cả lên, có lẽ bọn chúng cũng không ngờ, gã kỵ sĩ trước mắt này giống như là thủ lĩnh của đám kỵ binh, vậy mà lại là đội trưởng của cánh bộ binh. Chẳng qua trong đám bọn chúng lập tức có mấy tên cùng nhau quay về phía Khang Tư hành lễ, nói:

- Trưởng quan, thuộc hạ là binh sĩ tiểu đội thứ 7, 8 quàn đoàn bộ binh thứ 9 Thiên tướng thứ 9.

Bọn chúng là người cùng quân doanh với Khang Tư, lúc Khang Tư lên làm đội trưởng, chúng đều thấy được hình dáng của Khang Tư. Nên khi vừa nghe Khang Tư nói ra tên, chúng liền chạy tới nhận nhau. Mấy ngày qua bọn họ trốn đông trốn tây, chạy về phía lãnh thổ, có thể nói cả bọn đều phập phồng lo sợ. Vừa rồi bị kỵ binh trinh sát phát hiện, bị đuổi giết mấy mươi dặm, vì thế sau khi bọn chúng nhận “bà con” với Khang Tư xong liền ngồi phệt xuống nghỉ ngơi. Còn những binh sĩ may mắn còn sống kia đã sớm ngồi nghỉ rồi.

- Binh sĩ dưới trướng Thiên tướng thứ 9 còn ai ở nơi này không?

Khang Tư nhìn bọn họ hỏi.

Một gã binh sĩ vội vàng đứng lên, có chút khổ sở bẩm báo:

-Trưởng quan... binh sĩ dưới trướng Thiên tướng thứ 9 chỉ còn ba người chúng ta thôi.

Khang Tư không nói nên lời, tình huống này hắn cũng nghĩ đến, dưới tình huống đó, những người này có thể chạy thoát đã coi như may mắn lắm rồi.

- Kìa, Trưởng quan, các huynh đệ khác đâu?

Đạt Y nhìn chung quanh sau đó có chút không hiểu quay sang hỏi Khang Tư.

Khang Tư biết hắn lấy làm lạ vì sao chỉ có 11 tên kỵ binh xuất hiện, còn những binh sĩ khác đâu? Cho nên hắn cười cười:

- Không còn ai khác, nơi này chỉ có 11 người chúng ta thôi. Vừa rồi chúng ta đánh lừa quân địch.

Mọi người vừa nghe xong đều ngơ ngác há hốc miệng, không nghĩ tới vừa rồi chỉ có 11 gã kỵ binh mà dám phát động công kích với hơn 50 tên trinh sát. Chỉ có vậy mà cũng giúp nhiều cho bọn họ, chính nhờ những người này bọn họ mới tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt.

Thấy những người bên cạnh kinh ngạc sững sờ, ba gã binh sĩ cùng một quân doanh với Khang Tư đắc ý nói:

- Có gì đáng kinh ngạc chứ? Quân địch mà đội trưởng Khang Tư giết có thể xếp bằng mấy Thiên tướng, hơn 50 gã địch nhân thì tính làm gì? Ông ấy chính là Chiến Thần trong quân doanh của chúng ta đấy!

Nghe nói như thế mọi người đều chấn động tinh thần, một tên binh sĩ bên cạnh liền vội vàng hỏi:

- Ông ấy chính là Chiến Thần được truyền khắp trong đại doanh?!

Khang Tư nhận được cái danh hiệu này, đó là chiến tích lúc hắn tham gia quân đội, lúc đầu thì lưu truyền trong quân doanh, sau đó lão binh truyền cho tân binh. Tân binh lại truyền cho những tân binh của trận doanh khác, sau đó cứ từ từ truyền bá rộng ra. Chẳng qua ngoại trừ những người trong trận doanh của Khang Tư biết thân phận của hắn là Chiến Thần, những người khác cũng không biết Chiến Thần là ai, chỉ biết trong quân đội của mình có người như vậy. Đó cũng là lí do vì sao Khang Tư không có đưa lễ vật cho Trưởng quan, còn bị tên Thiên tướng tham công bổ nhiệm làm đội trưởng. Thành thật mà nói tên Thiên tướng này chiếm lấy một nửa quân công giết địch của Khang Tư.

Dĩ nhiên trong quá trình loan truyền thì lời đồn sẽ biến thành thú vị. Bọn lính cũng hy vọng Thần chiến tranh ở cùng phe mình, có như vậy mới mang đến may mắn cho họ. Vì thế lúc truyền lại sự tích của Khang Tư, cũng vô tình thêm mắm thêm muối một chút, khuyếch trương truyền thuyết Chiến Thần lên gấp mấy lần, mấy chục lần. Có lẽ chúng sợ không nói như vậy, không thể bộc lộ phong thái của Chiến Thần. Những lời đồn đãi khoa trương này, càng truyền càng biến thành câu chuyện chân thật.

Đám binh sĩ đang nghỉ ngơi cũng lộ ra vẻ sùng bái nhìn Khang Tư, không ngờ Chiến Thần trong truyền thuyết ở ngay trước mặt mình. Lúc này bọn họ cho rằng Khang Tư dùng l0 tên kỵ binh tới đánh lén, là kế hoạch có dũng có mưu. Dĩ nhiên nếu như lần này Khang Tư đánh lén không thành công thì bọn họ cũng sẽ không lộ ra ánh mất như thế. Chiến trường là thiên hạ của kẻ thắng, chỉ có kẻ thắng mới có thể được trời cao sủng ái, chỉ có kẻ thắng mới xứng là Chiến Thần.

Khang Tư hoàn toàn không biết tâm tư của đám quân hỗn tạp này đều đang hướng về mình. Hắn đang hỏi Đạt Y về quân tình của địch nhân.

- Đạt Y, các ngươi gặp phải quân trinh sát vào lúc nào?

- Trưởng quan, lúc trời vừa chập tối thì chúng ta gặp chúng, điên cuồng chạy mấy mươi dặm tới đây.

Vẻ mặt của Đạt Y chán nản, một đội vốn hơn hai trăm người, lại bị hơn 50 người giết chỉ còn lại hơn 100 người, hơn nữa đa số hơn 100 người còn lại cũng bị thương. Sự khác nhau giữa binh chủng và vũ khí tinh xảo mặc dù không thể quyết định cho thắng bại, nhưng vẫn có thể quyết định phần lớn tình hình chiến đấu.

- Trưởng quan, xem ra quân chủ lực của địch nhân cách chúng ta chừng một trăm dặm thôi. Uy Nạp tiếp lời, đó là suy đoán thông thường theo khoảng cách giữa trinh sát và quân chủ lực là 50 dặm.

- Ừ, mà không biết rốt cuộc phía sau bọn khốn này có phải cấm vệ quân hay không?

Khang Tư gật đầu, nhiệm vụ của bọn họ chính là phải tìm ra cấm vệ quân, sau đó né tránh bọn chúng, rồi giao thủ với nhóm địch nhân khác. Dĩ nhiên điều cẩn yếu là hai nhóm địch nhân phải tách rời ra mới được.

-Trưởng quan, địch nhân kia không phải là cấm vệ quân, chúng là quân đội bình thường hỗn hợp khinh kỵ binh và khinh bộ binh, Đạt Y ở bên cạnh nói.

- Ngươi chắc chắn chứ? Làm sao ngươi biết? Uy Nạp vừa nghe xong vội vàng hỏi.

Đạt Y kiên quyết nói:

- Lúc chúng ta phát hiện bọn chúng, liền xoay người chạy trốn thì mới bị đám kỵ binh trinh sát đuổi giết.

- Vậy ngươi biết vị trí quân phản loạn không? Uy Nạp hỏi.

- Quân phản loạn? A, cấm vệ quân à? Cái này ta không biết, nhưng mà phỏng chừng bọn chúng phái tiến quân phía bên kia, hai đội quân của chúng hẳn là cách nhau rất xa, Đạt Y suy nghĩ một lúc nói không xác định lắm.

- Ừ, bọn chúng có thể vì đội quân mở đường phía sau, mà tạo thành trận hình Sừng Trâu sao? Uy Nạp lầm bầm trong miệng, nhưng vừa nói xong hắn lập tức quay sang Khang Tư nói:

- Trưởng quan, chúng ta trở vê bẩm báo quân tình đi. Chúng ta đã biết vị trí của đội địch nhân này, hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Sau đó hắn còn bồi thêm một câu:

- Như vậy quân ta có thể vượt lên trước khi bọn chúng hội họp, tiêu diệt mục tiêu.

Khang Tư vô cùng bội phục Uy Nạp, cho nên hắn rất nghe lời của Uy Nạp, vừa nghe xong liền vội vàng đứng lên ra lệnh:

- Trở về quân doanh!

-0-0-0-

Cấm vệ quân của Ân Nặc đang đóng quân nghỉ ngơi trên một đồng bằng. Ưu thế của kỵ binh là có thể phát động công kích trực diện, mà cho phát huy được ưu thế của kỵ binh đương nhiên là trên đồng bằng. Còn ở miền núi thì kỵ binh đúng là bỏ chân bỏ tay.

Ân Nặc rất giận dữ, mấy ngày qua, chẳng những lương thảo cung ứng không kịp, hơn nữa đại ca hắn còn kêu hắn làm tiên phong dẫn người mở đường! Chuyện tiến phơng này còn không có gì, chẳng qua lại chỉ phái hai vạn quân cho mình, một vạn là thiết kỵ của mình, một vạn dĩ nhiên là quân hỗn hợp! Hơn nữa còn nói dùng cái tên đẹp gì đó trận hình Sừng Trâu, thì ra muốn cô lập một vạn quân thiết kỵ của mình lại.

- Rõ ràng hắn muốn tiêu diệt quân lực của ta!

Ân Nặc vừa nghe Long Nạp ra lệnh thì hắn cũng biết vị Vương huynh này có chủ ý gì. May là mấy ngày qua cũng không gặp phải sự chống cự của địch nhân, cho nên tạm thời vẫn chưa tổn thất, nhưng Ân Nặc biết phía trước mình có quân kỵ binh thứ 7 với đại quân ba vạn của Khi Hồng Quốc! Một khi đụng độ một vạn thiết kỵ của hắn có thể chỉ còn sống một hai ngàn người.

- Lợi hại! Bằng lòng hy sinh một nhóm chiến kỵ để tiêu diệt Khi Hồng Quốc. Hơn nữa còn phái quân mình đi chịu chết, nhằm tiêu diệt lực lượng của mình! Thật là độc ác, đại ca.

An Nặc nhìn bầu trởi đém vô tận thở dài nói.

Mười vạn đại quân của Long Nạp trong đại doanh đang chiếm đóng ở biên giới, hơn nữa gần mười vạn viện quân trong nước liên tục kéo tới, nếu như toàn quân tiến công. Khi Hồng Quốc sớm muộn cũng bị tiêu diệt, Ân Nặc cũng không cần rề rà ở nơi này mà phập phồng lo sợ.

Ân Nặc lắc đầu, nếu như hắn thay thế chỗ của Long Nạp, chắc chắn sẽ không làm ra quyết sách gây hại cho quân mình như vậy. Lúc này một gã kỵ binh giục ngựa chạy như bay đến trước mặt hắn, phóng xuống ngựa vội vàng bẩm báo:

- Điện hạ, tả quân lọt vào ổ tập kích của quân địch, thỉnh điện hạ trợ giúp!

- Ừ, rốt cục cũng xuất hiện, toàn quân tập họp!

Ân Nặc gật đầu, lớn tiếng ra lệnh, hắn biết mục đích của địch nhân, mặc dù hắn không muốn biến thành con cờ của Long Nạp, nhưng hắn biết chuyện môi hở răng lạnh, nếu đội quân hỗn tạp kia bị tiêu diệt, đội quân của mình sẽ đối mặt địch nhân gấp ba lần, vì thế hắn quyết định phải toàn lực cứu viện mới được.

Khi cả quân doanh đang lặng lẽ nhận được mệnh lệnh lập tức bắt đầu náo nhiệt cả lên. Ân Nặc cũng trở vào trong trướng doanh của hắn, chỉnh trang phục lại. Mới vừa mặc khôi giáp đeo kiếm, một bóng người đột nhiên giống như từ dưới đất chui lên, quỳ lạy ở trước mặt Ân Nặc. Bọn thân binh đang giúp hắn chỉnh trang biết điều lui xuống.

Hình như Ân Nặc biết tồn tại của cái bóng kia, cũng không lộ vẻ ngạc nhiên, không hề để ý tới hắn, tự mình tiếp tục chỉnh trang y phục.

- Điện hạ, Long Nạp điện hạ đột nhiên quay về nước rồi.

Cái bóng kia chờ bọn thân binh lui ra hết mới mở miệng nói.

- À? Xây ra chuyện gì? Hắn có mang quân đội về không? Ân Nặc chợt ngừng mọi hành động, xoay người kinh hãi hỏi.

- Không có, điện hạ hắn giao quyền chỉ huy quân đội lại cho Khải Lạp, chỉ dẫn theo mấy ngàn kỵ binh vội vã chạy trở về nước.

- Phát sinh chuyện gì?

An Nặc đột nhiên nghĩ đến cái gì vội hỏi:

- Viện quân trong nước vẫn tiếp tục lên đường tới đây chứ?

- Viện quân trong nước đột nhiên ngừng hành quân, cũng có dấu hiệu quay trở về nước.

- Ừ... Trong nước nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, ngươi lập tức trở về điều tra!

- Dạ!

Theo thanh âm cái bóng biến mất.

Ân Nặc vừa choàng áo khoác vừa trầm tư, lúc này một gã thân binh vén màn cửa lên, cung kính bẩm báo:

- Điện hạ, có sứ giả của Tướng quân Khải Lạp.

- Cho hắn vào.

- Dạ.

Tên thân binh lui xuống, chỉ chốc lát một gã binh sĩ đi vào quỳ xuống:

- Tham kiến điện hạ.

- Đứng lên đi, có chuyện gì?

- Điện hạ, Thái Tử điện hạ có ý chỉ cho điện hạ. Nói xong hai tay dâng lên một quyển công văn.

Ân Nặc tiếp lấy nhìn thoáng qua rồi khép lại:

- Đại ca hắn kêu ta bảo vệ khu vực chiếm đóng, hắn đi đâu rồi?

- Thuộc hạ không biết.

Nhìn vẻ mặt tên binh sĩ kia, Ân Nặc cũng biết hắn là tâm phúc của Long Nạp, biết hỏi cũng vô ích bèn phất tay cho hắn lui xuống. Ân Nặc vừa mới đứng ở màn cửa, một gã tướng lĩnh đã chạy tới cung kính nói:

- Điện hạ, toàn quân đã tập hợp xong.

- Ừ, trở về đại doanh ở biên giới.

- Hả... Dạ!

Mặc dù tên tưởng lĩnh kia rất lấy làm lạ với mệnh lệnh của Ân Nặc nhưng hắn vẫn chấp hành.

Ân Nặc phóng lên ngựa, thoáng nhìn về phía quốc nội, thấp giọng nói:

- Xem ra sắp đại loạn đến nơi rồi.

Hắn biết trong nước nhất định đã xảy ra chuyện lớn gì đó. Một vạn quân thiết kỵ tâm phúc này có thể là tiền vốn của hắn, dĩ nhiên không thể lãng phí ở nơi này. Cho nên hắn quyết định không đi cứu đám quân hỗn tạp kia.

-0-0-0-

Khang Tư trở lại quân doanh, tiểu đội của hắn có công lao lớn nhất trong một trăm tiểu đội được phái ra, chẳng những dò thám được vị trí của đội quân hỗn tạp của địch, hơn nữa còn cứu về hơn một trăm tên binh sĩ.

Khi Khải Ân nghe báo cáo của Khang Tư, hắn há hốc miệng, không nghĩ tới Khang Tư lại có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà phải nói là xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng qua hắn thoáng sửng sốt một chút, lập tức vỗ vỗ vai Khang Tư:

-Tiểu tử giỏi, có bản lĩnh nha! Ta giúp ngươi báo công!

Mặc dù hắn tư tưởng phân biệt giai cấp rất nặng, nhưng đối với người có công lại cư xử rất công bằng. Điều này có thể là từ tính tình ngay thẳng của hắn mà ra.

Khải Ân đi vào soái trướng không lâu, thì bước ra với vẻ mặt ngượng ngùng. Hắn đi tới trước mặt Khang Tư, lúng túng gãi gãi đầu như muốn nói cái gì.

Mọi người vừa nhìn thấy biểu cảm trên mặt của hắn, thì biết rằng Khang Tư không có hi vọng thăng quan. Mười tên kỵ binh kia đều nhìn Khang Tư với ánh mắt cảm thông, còn hơn 100 tên khinh bộ binh kia thì tức giận nhìn chòng chọc vào Khải Ân. Đối với chuyện thăng quan Khang Tư cũng không thèm quan để ý tới, hắn chỉ mĩm cười nhàn nhạt nhìn Khải Ân.

Sau một lúc trầm mặc, Khải Ân rốt cục cũng nói chuyện, những lời nói của hắn lại làm cho mọi người nghe thấy đều ngây dại cả lên:

- Khang Tư, ta tới truyền đạt ý chỉ của bệ hạ: “Khang Tư xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, và giải cứu hơn 100 tên binh sĩ. Nay phong Khang Tư làm đội trưởng Trung đội hỗn hợp: 100 Kỵ binh và bố trí hơn 100 binh sĩ bộ binh vào Trung đội hỗn hợp.

Trung đội hỗn họp? Mọi người đều chưa từng nghe qua cái tên này, hơn nữa một Đại đội hỗn họp có 500 người. Hiện tại mới có hơn 200 người, đây quả thực là đội trưởng mà không giống đội trưởng. Đại đội trưởng mà không có quan hàm Đại đội trưởng. Xem ra cái trung đội mới này làm ra, lấy danh xưng Trung đội trưởng là quân hàm thích hợp nhất.

Thật ra sinh ra cái quân hàm mới này, là vì sau khi đám tướng lãnh biết được công lao của Khang Tư, liền phản đối việc phong hắn làm Đại đội trưởng. Thử nhất là bởi vì không có dư quân, thứ hai lả tên binh sĩ mới tới này sao có thể làm Đại đội trưởng chứ? Nhưng công lao của Khang Tư quả thật không thể phủ nhận, cũng không thể không thưởng cho người có công. Vì lẽ đó bọn họ mới nghĩ ra biện pháp này, chỉ cấp cho 100 tên kỵ binh thì giải quyết được vấn đề rồi, về phần hơn 100 tên bộ binh, bọn họ lại không muốn nhận lấy, sợ vướng tay vướng chân vì thế tiện thể cấp cho Khang Tư luôn.

Tất cả bọn họ đều cố ý quên chuyện Khang Tư là “đại công thần” có công cứu giá bệ hạ. Thật sự nếu ban thường đúng theo công lao, thấp nhất củng là một Thiên tướng, nếu vậy thì trong bọn họ có thể có người sẽ mất chức Tướng quân. Cho nên bọn tướng lĩnh đểu nói công lao lớn đó phải đợi khi trở về thủ đô mới ban thưởng sau, nhưng chúng không ngờ Khang Tư lại lập công thêm lần nữa, không thưởng không được đây, không thể làm gì khác chúng đã nghĩ ra biện pháp này.

Mặc dù Ngả Lệ Ti rất muốn phong quân hàm cao hơn cho Khang Tư, nhưng kiêng dè vì mình còn phải dựa vào các Tướng quân này giúp lên ngôi Nữ vương, vì lẽ đó đành phải tiếp nhận ý kiến của họ, đợi sau khi trở về thủ đô sẽ tưởng thưởng sau.

Sau khi Khang Tư nghe Khải Ân truyền đạt mệnh lệnh, hắn cười khốc, không nghĩ tới mình vừa mới làm đội trưởng một đội 50 người không bao lâu, giờ lại được làm Trung đội trưởng 200 người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.