Khang Tư tránh thoát lần công kích đầu tiên vừa mới nửa ngồi dậy, trong thời gian ngắn nhất rút ra bội kiếm, “ đang đang” chặn lại hai mũi tên nhọn tiếp tục bay tới.
Nghe được thanh âm vang lên, Khang Tư không khỏi nhíu mày một cái.
Tập kích mình lại là thiết tiễn (tên sắt)? Điều này nói lên rằng đối phương ít nhất là cao cấp tiễn thủ, hơn nữa sử dụng là một trường cung mạnh mẽ, xem ra mình gặp phải phiền toái rồi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Khang Tư cũng không có lãng phí thời gian, trong nháy mắt sau khi chặn thiết tiễn lại, bay người lộn một vòng đến nấp sau một thân cây, hai mũi tên lập tức theo sát phía sau cắm thật sâu vào thân cây.
Từ khoảng cách thời gian giữa mỗi lần bắn và phương vị, Khang Tư kết luận tập kích mình chỉ có hai người, đối với người tập kích mình hắn cảm thấy có chút nghi hoặc khó hiểu.
Đối phương có phải người của Mạn Đà La đạo tặc đoàn hay không? Nếu không phải, mình hiện tại mặc quân phục của đế quốc, thì thợ săn bình thường sẽ không xuống tay với quân đội, hơn nữa cũng không dùng nổi thiết tiễn.
Nhưng nếu đối phương là người trong đạo tặc đoàn, thiết lập một cái bẫy rập như vậy, hẳn là ước gì hấp dẫn càng nhiều con mồi càng tốt mới phải, tuyệt đối sẽ không bắn người đi báo tin dẫn đường con mồi tiến vào bẫy rập...Chẳng lẽ bởi vì mình ngẩng đầu, khiến cho bọn chúng tưởng rằng đã bại lộ tung tích, mới nổi lên sát tâm với mình?
Đến khi một tráng hán đeo một chiếc mặt nạ da chỉ để lộ hai tròng mắt màu đen, tay cầm đại đao từ trên cây nhảy xuống, khi thế hung hăng chạy về phía mình, Khang Tư đã biết suy nghĩ vừa rồi của mình là chính xác, nghĩ vậy, hắn không khỏi cười khổ một chút.
Chỉ là ngước đầu mà thôi, vậy mà cũng có thể bị hiểu lầm.
Đối với tráng hán đang chạy tới kia, Khang Tư không có đi ra chặn đón, chỉ nâng kiếm tựa vào sau thân cây, hắn không có quên trong rừng cây đối diện, còn một gã cung tiến thủ đang ẩn nấp.
Tráng hán kia có thể bởi phía sau có cung tiến thủ yểm trợ, cho nên nghênh ngang, căn bản không có đề phòng bất cứ điều gì, chạy thẳng đến nơi Khang Tư ẩn nấp phía sau thân cây.
Gặp phải người tự đại như vậy, Khang Tư đương nhiên thừa dip tên kia vừa mới tới gần, trong nháy mắt, lập tức vung kiếm chém!
Bất quá ngoài ý liệu của hắn, “đang” một tiếng, tên kia tựa hồ đoán trước, lại có thể giơ đao chặn lại một kích này.
Khang Tư mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trước tiên tung chân đá vào hạ bộ của đại hán kia, đáng tiếc đại hán phản ứng cũng nhanh, một tay ấn xuống chuẩn bị ngăn cản một cước của Khang Tư, một tay nắm đại đao thuận thế chém vào cổ Khang Tư. -
Khang Tư lơ đễnh giơ kiếm, chuẩn bị ngăn cản một đao của đại hán, hắn không tin đại hán dùng một tay mà có thể ngăn được một cước của mình!
Những động tác này diễn tả thì dài, nhưng kỳ thật chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, bất quá tại lúc song phương sắp tiếp xúc, Khang Tư đột nhiên sắc mặt đại biến, đạp mạnh chân, xoay người nhảy sang một bên.
Thì ra nơi hắn vừa đứng, xuất hiện một mũi tên đang kịch liệt rung động!
Đại hán kia cũng không có thừa thắng truy kích, ngược lại đứng thẳng tại chỗ, dùng thanh âm có chút trầm trọng nói:
- Tiểu tử, phản ứng không tệ, ngay cả thần tiễn của đạo tặc đoàn chúng ta cũng có thể tránh thoát.
Mặc dù không nhìn được vẻ mặt sau chiếc mặt nạ, nhưng có thể nhìn ra ánh mắt đó toát lên mùi vị thưởng thức.
- Này, ngươi đang làm gì vậy? Sao không nhân cơ hội giải quyết hắn?
Một thanh âm nặng nề giống như là cách qua một tầng vật cản, từ rừng cây xa xa truyền đến.
Nghe thanh âm đó, có thể đoán đối phương nhất định mang mặt nạ da giống nhau.
- Hắc, lão tử ngứa tay, muốn đấu với tiểu tử này một chút, ngươi không nên nhúng tay vào. Đại hán quay đầu đáp.
- Đừng náo loạn, đừng quên mệnh lệnh của đội trưởng.
Cung tiễn thủ ẩn nấp trong rừng cây tiếp tục khuyên can.
Đại hán thuận miệng nói một câu:
- Không cần ngươi quản.
Sau đó liền nói với Khang Tư:
- Tiểu tử, lão tử cùng ngươi quyết đấu, hai người chúng ta đao thật thương thật một trận! Vừa nói vừa chém giả một đao (Chém vào không khí tạo thế ấy mà hì hì).
Mà Khang Tư đã sớm đứng lên làm ra trạng thái đề phòng, nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhưng ngay lập tức giơ kiếm tấn công đại hán nọ.
Đại hán vòng lưỡi đao sắc bén qua cổ họng của mình, thuận tay đưa đao đâm vào bụng Khang Tư!
Khang Tư thu chuôi kiếm lại, dùng lưỡi kiếm chặn lại mũi đao, thuận thế vung kiếm chém vào bắp đùi đại hán, đại hán sợ hãi lập tức nhảy mạnh về phía sau, tránh thoát một kích này.
- Không nên phiền toái như vậy, để ta cho một tên bắn chết hắn!
Một nam tử cũng mang mặt nạ, bên hông lộ ra hai bao tên cùng một cây đao, tay kéo trường cung, tên lắp nhắm ngay Khang Tư.
- Không cần nhiều chuyện!
Đại hán kia rống lên một tiếng, nâng đao chém về phía Khang Tư!
Cung tiễn thủ kia bất đắc dĩ chỉ có thể hạ dây cung xuống.
Khang Tư chứng kiến cung tiễn thủ vẫn ẩn nấp đã hiện thân, cũng không muốn dây dưa với đại hán nữa, cùng đại hán đao kiếm giao chém mạnh mẽ một chút, sau đó thừa lúc tay đại hán đang tê dại, tung một cước đá bay đại hán, tiếp theo liền lao ra phía ngoài chạy như điên.
Không có đoán trước đến điểm này, cung tiễn thủ sửng sốt một chút, sau đó kêu lớn một tiếng:
- Đáng chết!
Hắn liền kéo cung bắn, đáng tiếc, Khang Tư đã sớm cảnh giác nên dễ dàng trở tay vung một kiếm, đẩy thiết tiễn ra.
Cung tiến thủ cũng không phải kẻ bình thường, bay tới cũng chính là nhất xạ song tiễn a! (Một phát hai tên)
Bất quá chiêu số này, đối với Khang Tư trải qua bao năm gặp phải mưa tên tẩy lễ mà nói, chỉ như một bữa sáng, đến khi cung tiễn thủ chuẩn bị công kích lần nữa, bóng dáng Khang Tư đã biến mất sau rừng cây.
- Được rồi, An Đạt, không cần đóng kịch, còn không mau đứng dậy?
Cung tiễn thủ cũng không có thần sắc ảo não, ngược lại vẻ mặt ung dung tự tại buông cung tên, nói với đại hán đang nằm trên mặt đất.
- Ôi chao, thật là muốn chết, một cước của tên kia tăng thêm một chút khí lực nữa, chỉ sợ xương sường của ta sẽ gẫy vài cái.
Đại hán được gọi là An Đạt, xoa ngực đứng lên.
Cung tiến thủ lơ đễnh nói:
- Thật hay giả? Cái đồ quỷ quái này thật khó chịu.
Vừa nói vừa gỡ mặt nạ của mình xuống, lộ ra một bộ mặt có chút nhu nhược, xinh đẹp tựa như dung mạo nữ nhân vậy.
- Ta sao phải nói dối?
An Đạt cũng gỡ mặt nạ xuống, lộ ra một dung mạo tương xứng với hình thể của hắn, lúc này hắn đang cắn răng, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Chứng kiến một màn này, cung tiến thủ không khỏi giật mình:
- Tên kia lợi hại như vậy? Ta còn tưởng rằng hắn chỉ có động tác nhanh nhẹn mà thôi.
- Hắc, thân vệ Nguyên soái quả thật lợi hại, một binh nhì mà có được năng lực như vậy, Liệt Văn, ngươi không phải xưng là thần tiễn vô địch sao? Sao lại không để cho hắn vài vết thương trên người? Để hắn trở về lông tóc không thương tổn như vậy, chỉ sợ hắn sẽ không bẩm báo đầy đủ.
An Đạt giãn gân giãn cốt một chút, phát hiện không có trở ngại gì, nhặt đại đao lên giắt vào bên hông.
- Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Tên bắn ra đều bị hắn chặn lại, chậc, một binh nhì sao có thể có năng lực lợi hại như vậy? Thân vệ Nguyên soái chúng ta cũng không phải chưa gặp qua, chính người cấp bậc thiếu tá cũng không thể ngăn cản tên ta bắn ra, càng không cần phải nói một cước đá bay ngươi đi.
Cung tiễn thủ tên gọi Liệt Văn vẻ mặt khó hiểu nói.
- Hắc, khẳng định là thân vệ Nguyên soái không biết từ chỗ nào vừa tiếp nhận được cao thủ, bất quá quy củ của thân vệ Nguyên soái rất nghiêm ngặt, cho dù có năng lực, cũng phải từ tầng dưới chót đi lên từng bước một, còn ở các binh đoàn khác thì dễ hơn, tùy tiện dựa vào một sĩ quan cao cấp quý tộc, thăng cấp còn không phải giống như bay sao.
An Đạt nói.
- Cũng không thể nói như vậy, người có chỗ dựa cũng không đáng nói làm gì, người không có chỗ dựa, cũng không phải muốn từ bên trong thân vệ Nguyên soái chui đầu ra đâu.
Liệt Văn nhíu mày nói.
- Hắc, dù sao ta cũng cảm giác được loại phương thức thăng chức cứng nhắc này rất lạc hậu, như đại nhân của chúng ta, lấy năng lực của hắn, làm một quân đoàn trưởng cũng có thừa, mà bây giờ vẫn chỉ là một thượng úy mà thôi, nói cái gì công lao không đủ, cũng không phải bởi vì bị để ở thủ đô canh giữ sao, ở lại thủ đô thì có thể có cái công lao gì?
An Đạt bất mãn nói.
Liệt Văn suy nghĩ một chút, hỏi:
- An Đạt, theo ngươi tại sao lần này đại nhân lại muốn chúng ta tới đây nhắc nhở bọn họ nơi này có mai phục hả? Để Mạn Đà La đạo tặc đoàn giết chết một lượng lớn thân vệ Nguyên soái chẳng phải rất tốt sao? Như vậy đại nhân đang trong thân vệ Nguyên soái, không phải càng nổi trội sao?
An Đạt gật đầu:
- Ta nghĩ duyên cớ là do Nguyên soái đích thân suất chinh, kế hoạch của đại nhân là suy yếu sĩ quan kiệt suất trong thân vệ Nguyên soái, nhưng chưa từng muốn Nguyên soái đại nhân lâm vào chỗ nguy hiểm.
Dựa theo bố trí của Mạn Đà La đạo tặc đoàn, nếu như Nguyên soái các hạ rơi vào trong mai phục, sợ rằng khi thân vệ Nguyên soái từ trong vòng vây lao ra, Nguyên soái đại nhân cũng gặp khó khăn.
Liệt Văn cảm thán:
- Ôi, kế hoặc không cản nổi biến hóa, nếu như không phải chúng ta nhận được tin báo, sợ rằng còn không biết lần này đích thân Nguyên soái đại nhân suất chinh. Được rồi, binh nhì vừa rồi không biết bẩm báo tình huống chi tiết thế nào? Dù sao chúng ta thần thần bí bí như vậy, chỉ sợ hắn còn không biết chuyện gì xảy ra.
- Chỉ cần hắn báo cáo chuyện hắn gặp phải phục kích, còn nói rõ trang phục của chúng ta, sĩ quan của thân vệ Nguyên soái kia liền biết rõ thôi. Bọn chúng cũng không an tâm mà ăn cơm đâu. Tốt lắm, chúng ta cũng quay trở về tiếp tục làm đạo tặc thôi.
An Đạt vừa nói vừa đi.
- Ôi, không biết thân phận đạo tặc của chúng ta lúc nào mới có thể hủy bỏ?
Liệt Văn cảm thán.
- Nhanh thôi, chờ đến lúc đại nhân trở thành Thiếu tá, chúng ta chính là hộ vệ của đại nhân. An Đạt cười nói.
- Hy vọng đại nhân nhanh kiến lập công huân, tộc nhân chúng ta đã đợi lâu lắm rồi.
Liệt Văn cảm xúc nói.
- An tâm đi, đại nhân sẽ đưa tộc ta tái hiện huy hoàng ngày xưa.
An Đạt gật đầu khẳng định.
- Người nào?
Mấy tên cung kỵ binh cảnh giới giơ cung nhắm ngay Khang Tư.
- Ta, binh nhì Khang Tư, phụng mệnh trưởng ngũ báo cáo đại đội trưởng.
Khang Tư vội vàng thi hành quân lễ, không có biện pháp, tùy tiện một người đều là cấp bậc sĩ quan.
Cung kỵ binh nhìn quân hàm binh nhì của Khang Tư một chút, gật đầu để Khang Tư đi qua.
Cung kỵ binh cảnh giới đó mặc dù chưa từng thấy Khang Tư, nhưng cũng biết đội ngũ mình mới có thêm một tân binh, mà địch nhân không có khả năng giả mạo một binh nhì thân vệ Nguyên soái.
Cả sư đoàn thân vệ Nguyên soái, chỉ có một mình Khang Tư mới gia nhập mới là binh nhì, căn bản giả mạo không được.
Thiếu tá đại đội trưởng kia tiếp kiến Khang Tư:
- Binh nhì, có tin báo gì?
- Đại quan, phía trước chúng ta hai mươi km bên một dòng suối, phát hiện đạo tặc đoàn tụ tập, nhân số ước chừng năm trăm người, có hơn một ngàn con ngựa.
Khang Tư vội vàng báo cáo tin tức mình biết.
Thiếu tá không có tiếp tục hỏi, ngược lại nhìn một Thượng úy bên cạnh hắn.
Thượng úy đó gật đầu nói:
- Căn cứ tổng nhân số Mạn Đà La đạo tặc đoàn mà chúng ta biết, trừ đi số tiêu diệt trên đường, số người đó hẳn là toàn bộ đạo tặc đoàn rồi.
Khang Tư nghe nói như thế không khỏi ngẩn người.
Năm trăm người này chính là đạo tặc đoàn còn sót lại? Ít như vậy sao? Bất quá hắn không biết trên đường truy kích thân vệ Nguyên soái tiêu diệt bao nhiêu đạo tặc, cũng cho rằng chính là như vậy.
Thiếu tá một lần nữa liếc mắt nhìn thượng úy một cái, sau đó đứng dậy:
- Chút người đó không đủ một đại đội chúng ta ăn, không cần chờ Nguyên soái đại nhân, chúng ta trước hết một lần tiêu diệt đạo tặc, khiến cho Mạn Đà La đạo tặc đoàn từ nay về sau biến mất!
Nghe nói như thế, các thân vệ bốn phía lập tức lớn tiếng kêu tốt, một số ít nóng lòng đã lên ngựa, chờ xuất phát.
Những người khác không có chú ý, nhưng Khang Tư lại phát hiện ánh mắt thượng úy này khi đối mặt cùng thiếu tá có chút quái dị, chỉ là hắn cũng không có để trong lòng điểm này, ngược lại vội vàng nói:
- Đại quan, lúc thuộc hạ quay về, gặp phải hai người thần bí phục kích, sợ rằng có liên quan tới đạo tặc đoàn.
- Phục kích?
Thiếu tá cùng thượng úy kia chân mày cau lại.
Trung úy tiểu đội trưởng tiểu đội của Khang Tư vội vàng hỏi:
- Người nào phục kích ngươi? Những người khác không có chuyện gì chứ?
Mấy tiểu đội trưởng phái một ngũ của mình đi điều tra, vẻ mặt cũng ân cần nhích lại gần.
- Những người khác còn đang ở tại chỗ giám thị đạo tặc, phục kích chỉ có hai nam tử đeo mặt nạ da, một người dùng đao, một người dùng cung, dùng cung sử dụng chính là thiết tiễn. Khang Tư vội vàng nói.
- Người đeo mặt nạ!Thiết tiễn!
Mọi người nuốt một ngụm khí hô:
- Là hai Phó đoàn trưởng của Mạn Đà La đạo tặc đoàn!
Mà Thiếu tá cùng thiếu úy kia vẻ mặt lại càng khiếp sợ, vẻ mặt hiện lên thần sắc không thể tin được.
Khang Tư cũng lấy làm kinh hãi.
Phục kích mình, lại là Phó đoàn trưởng Mạn Đà La đạo tặc đoàn? Đương nhiên, Khang Tư cũng mẫn cảm phát hiện ánh mắt hoài nghi bốn phía.
Đối với điều này, Khang Tư chỉ có thể cười khổ, như thế nào giải thích mình có thể dưới phục kích của hai Phó đoàn trưởng của đạo tặc đoàn, bình yên vô sự trốn thoát được? Chẳng lẽ nói chính mình lợi hại?
Tiểu đội trưởng của Khang Tư lập tức vỗ bờ vai của hắn tán dương:
- Tiểu tử thực lợi hại, lại có thể từ trong liên thủ của hai người bọn họ, bình yên vô sự chạy thoát.
Hắn đĩnh đạc nhìn ánh mắt hoài nghi chung quanh rồi nói:
- Không cần hoài nghi, Khang Tư thực sự rất lợi hại, ngay cả Nguyên soái đại nhân cũng từng khen ngợi qua, nếu như Khang Tư là gián điệp của đạo tặc, căn bản không có khả năng nói Phó đoàn trưởng đoàn đạo tặc là kẻ phục kích, tùy tiện nói tên một người cũng tốt, đâu còn điểm nào để cho các ngươi tìm ra lý do hoài nghi?
Nghe nói như thế, mọi ánh mắt hoài nghi liền tan hết, mọi người đều nhìn về phía Thiếu tá Đại đội trưởng.
Thiếu tá đã thu liễm thần sắc giật mình, cười nói:
- Ha ha, điều này chứng tỏ đoàn đạo tặc đã không còn người mà dùng, ngay cả nhân vật Phó đoàn trưởng cũng phái ra để cảnh giới như vậy.
Nói đến đây, hắn đột nhiên biến sắc, vội vàng nói:
- Không xong! Chúng ta phải nhanh lên mới được, nếu bọn chúng phục kích lính trinh sát của chúng ta, như vậy khẳng định bọn chúng đã phát hiện ý đồ của chúng ta. Mau! Toàn thể lên ngựa theo ta truy kích, không để bọn chúng chạy thoát!
Mọi người không ai kịp nghĩ ngợi, cả đội đều lên ngựa, bọn họ không hy vọng thật vất vả mới tìm ra nơi đoàn đạo tặc tụ tập, mà lại để cho bọn chúng chạy thoát.
Khang Tư chỉ là một binh nhì đương nhiên dưới mệnh lệnh của Tiểu đội trưởng cũng phóng mình lên ngựa, tay cầm vũ khí chuẩn bị tác chiến.
Trước khi dẫn đội rời đi gã Thiếu tá nói với tên Thượng úy:
- Ngươi thống lĩnh một tiểu đội, ở lại nơi này chờ Nguyên soái đại nhân.
- Rõ!
Thượng úy hành lễ đáp.
Đối với việc lưu lại một Thượng úy giữ chức vụ tham mưu để tiếp ứng quân đội phía sau, mọi người cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dưới ánh mắt nhìn soi mói quái dị của Thượng úy kia, toàn bộ thành viên xuất phát đi theo Thiếu tá.
Ngay khi Thiếu tá rời đi không bao lâu, trận hình của Nguyên soái đi tới nơi này, mặc dù nói là trận hình, nhưng chỉ chừng hai ngàn người, bất quá bởi vì phía sau còn có một lữ đoàn đi theo, cho nên tất cả mọi người đều không cảm thấy binh lực như vậy là mỏng.
- Nguyên soái đại nhân! Quân tiên phong của chúng ta gặp phải phục kích, xin Nguyên soái đại nhân cứu viện!
Gã Thượng úy ở lại lúc nãy, lại có một bộ dáng như vừa trải qua một trận kịch chiến từ cõi chết trở về, xuất hiện ở trước mặt mọi người, mấy binh lính đi theo phía sau hắn lại càng thê thảm, quả thực chính là đang hấp hối, mà chiến mã thì lại ngã lăn chết tại chỗ mấy con.
Mọi người bị làm cho hoảng sợ, lập tức giúp bọn hắn băng bó vết thương, sĩ quan và binh lính chung quanh tất cả đều vô cùng tức giận, không ngừng nguyền rủa đạo tặc.
Thân vệ Nguyên soái vốn kiêu ngạo cao quý, đã bao giờ thê thảm như thế này?
- Ở nơi nào? Làm sao lại bị phục kích?
Nguyên soái Tả Đặc Lạp Lai Nhân Cáp Đặc không khỏi cau mày hỏi.
Tâm lý hắn không nhịn được đã cảm thấy không hài lòng với sĩ quan đại đội quân tiên phong.
Trên đường tới đây không biết đã nhắc nhở cho bọn họ bao nhiêu lần rồi, nhất định phải cẩn thận chú ý trinh sát trước, như thế nào lại còn có thể bị người phục kích?
- Về phía nam hai mươi cây số, tại một khu đất trũng, đạo tặc không phải ẩn núp trên cây, thì ẩn núp dưới đất, thám báo phái ra phía trước căn bản không có phát hiện bọn chúng, cho nên chúng ta mới... Thượng úy vẻ mặt thống khổ nói đến đây, sau đó liền rơi vào hôn mê.
Binh lính hỗ trợ băng bó vội vàng kiểm tra cẩn thận, sau đó mới quay đầu lại báo cáo:
- Mất máu quá nhiều, nhưng không có gì đáng ngại.
- Địch nhân có bao nhiêu?
Tả Đặc Lạp Nguyên soái không thể làm gì khác hơn là hỏi mấy binh lính cũng sắp hôn mê kia.
- Báo cáo Nguyên soái đại nhân, địch nhân rất nhiều, rất đông, đại khái... đại khái có chừng hai ba ngàn người.
Một binh lính gắng gượng hành lễ với Tả Đặc Lạp, hữu khí vô lực nói.
- Nguyên soái đại nhân, chúng ta có nên chờ quân đội phía sau tới không?
Một tham mưu bên cạnh Tả Đặc Lạp, đột nhiên hỏi.
Tả Đặc Lạp còn chưa trả lời, một tham mưu khác tranh lời nói trước:
- Quân đội phía sau cách chúng ta trên trăm cây số, chờ bọn họ tới đây ít nhất phải hai mấy giờ, đến lúc đó cho dù tiêu diệt được đạo tặc, thì biên chế một đại đội của chúng ta cũng đã sớm tiêu tùng rồi!
Một gã tham mưu khác cũng nói:
- Không sai, mặc dù đối phương có hơn ba ngàn người, chúng ta chỉ có hai ngàn, nhưng đối phương là đạo tặc, chiến lực của thân vệ Nguyên soái chúng ta nhất định vượt qua bọn chúng! Hơn nữa quan trọng nhất là: chúng ta không thể để xuất hiện một tiền lệ là một đại đội thân vệ Nguyên soái bị đạo tặc tiêu diệt! Nếu truyền ra ngoài, thân vệ Nguyên soái chúng ta tuyệt đối không còn mặt mũi gặp người! Nguyên soái đại nhân, vì vinh dự của thân vệ Nguyên soái chúng ta, xin ngài hạ lệnh!
Lời này vừa nói ra, các thân vệ Nguyên soái nghe xong đều hiện vẻ mặt nóng lòng nhìn Tả Đặc Lạp.
Tả Đặc Lạp biết rõ, nếu như để cho người ta biết một đại đội thân vệ của mình, bị một đám đạo tặc tiêu diệt, tuyệt đối sẽ gây chấn động khắp cả đại lục. Giới quý tộc đế quốc cũng nhất định sẽ chế giễu châm chọc mình.
Tả Đặc Lạp tin tưởng vào năng lực chiến đấu của thân vệ mình, gật đầu nói:
- Lưu lại một đội chiếu cố người bị thương, tất cả người còn lại lập tức xuất phát, giải cứu đồng bạn, tiêu diệt đạo tặc!
- Thân vệ vô địch!
Các thân vệ rống to một tiếng, lập tức giục ngựa chạy như bay.
Đội ngũ binh sĩ bị lưu lại chiếu cố người bị thương, vẻ mặt tiếc nuối nhìn bọn thân vệ rời đi, tới lúc không còn nhìn thấy bóng dáng, bọn họ mới bắt đầu khiêng đồng bạn bị thương về cùng một chỗ.
Một binh sĩ lẩm bẩm nói:
- Ôi, thật xui xẻo, một cơ hội lập công vậy là bay mất.
Một binh lính bên cạnh bất đắc dĩ nói:
- Nhận lệnh đi, ai kêu chúng ta là Quân y, đồng thời có quá nhiều binh sĩ chiến đấu. Ồ? Đại quan, ngài đã tỉnh? Ái...
Gã binh sĩ này ôm yết hầu đang phun máu, vẻ mặt khiếp đảm nhìn tên thượng úy kia.
Thượng úy rút đao lau lau trên người hắn, nhìn đám binh lính bốn phía vốn bị thương đang mệt mỏi, lúc này đã gọn gàng giải quyết những binh sĩ lưu lại, hắn mới cười cười, nói với các thi thể binh sĩ đầy đất:
- Xin lỗi, các ngươi thật sự quá xui xẻo.
Nói đến đây, hắn quét mắt liếc nhìn một cái, mặc dù thân hình lung lay muốn ngã, nhưng đám binh lính vẫn đứng thẳng vẻ mặt cương nghị. Hắn hài lòng gật đầu nói:
- Các ngươi là dũng sĩ vĩ đại nhất của Liên minh chúng ta, những năm vừa qua mọi người đã vứt bỏ cả tên của gia tộc và tên của chính mình, bỏ qua hết thảy vinh dự, nhẫn nhục ẩn thân ở bên cạnh quân địch, mọi người đã khổ cực rồi!
Hắn vừa nói vừa cố hết sức làm một cái quân lễ cực kỳ quái dị với đám binh lính, mà đám lính cũng dùng quân lễ tương tự đáp lại.
- Hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, giai đoạn sau không có nhiệm vụ của chúng ta. Cuối cùng chúng ta có thể trở về hưởng thụ sự tôn kính và vinh quang của tộc nhân đối với chúng ta, bây giờ chúng ta...
Hắn nói đến đây, liền vung tay lên hô lớn:
- Về nước!
Mấy binh lính kia vẻ mặt kích động cũng hô lớn:
- Về nước! Về nước!
Có điều cả bọn đều bị thương quá nặng khiến cho bọn hắn sau khi hô lớn vài câu, lập tức biến thành tiếng rên rỉ.
Chứng kiến cảnh này, gã Thượng úy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tự làm mình bị thương không thể trách ai được, hắn và bọn binh lính dìu đỡ nhau, rời khỏi nơi này đi về một hướng khác.
Sau khi đội hình của Nguyên soái giục ngựa phi nhanh được một đoạn thời gian, quân tiên phong phát hiện mấy kỵ binh xoay người bỏ chạy, không cần phải nói, nhất định là đám đạo tặc truy kích Thượng úy!
Bọn họ không nói hai lời, lập tức tiến lên giết chết.
Trên đoạn đường tiếp theo còn chứng kiến mấy thi thể đồng bạn phá vòng vây thoát ra, nhưng lại bị đạo tặc đuổi theo sát hại, tử trạng thê thảm của họ, khiến cho các thân vệ Nguyên soái lại càng giận dữ, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt đám đạo tặc chém giết một phen.
Lại chạy thêm một chút, xa xa đã truyền tới tiếng hô chém giết, đám thân vệ Nguyên soái nghe được tinh thần liền rung lên, vừa hô vang khẩu hiệu “Thân vệ vô địch!” báo cho đồng bạn biết, vừa chạy nhanh hơn về phía nơi thanh âm phát ra.
Sĩ quan đội tiên phong hơi do dự, vì tin tức gã Thượng úy cung cấp có chút không đúng, phía trước không phải là vùng đất trũng, mà là một cái sơn cốc, chẳng lẽ đại đội quân tiên phong vừa đánh vừa chạy, chạy đến nơi này?
Sau khi tới sườn núi, lúc có thể nhìn thấy tình hình trong cốc, hắn lập tức hoảng sợ kêu lên:
- Không xong! Trúng mai phục rồi! Mau dừng lại!
Trong cốc quả thật có một lượng lớn đạo tặc, nhưng bên trong hoàn toàn không có một người nào mặc quân phục đế quốc!
Bọn chúng mặc dù lớn tiếng hô giết, nhưng không có động thủ, mà là hướng mặt ra phía này, bày ra một trận hình công kích, phía trước trận hình công kích còn sắp xếp một loạt hàng rào chống ngựa!
Gã sĩ quan mặc dù lớn tiếng kêu dừng, nhưng chiến mã đã tăng tốc, đặc biệt lại ở địa hình công kích dưới sườn núi, căn bản không có khả năng ngừng lại! Càng phiền toái chính là: hai mặt phía sau đồng thời vang lên tiếng hô “Giết!“.
Đối phương muốn đuổi những người của mình xuống dưới sơn cốc!
- Tấn công! Chỉ có phá tan hàng rào, chiếm được một khoảng bằng phẳng, chúng ta mới có thể tập kết chống cự! Tấn công cho ta!
Tả Đặc Lạp hiểu rõ lúc này không quyết định nhanh, thì hai ngàn người sẽ bị kẹp giữa sườn núi mà tiêu tan, lập tức rút ra bội kiếm hô to.
Các sĩ quan lập tức truyền lệnh của Nguyên soái xuống toàn quân, các thân vệ vốn có chút kinh hoảng, lập tức nhiệt huyết sôi trào phóng về phía hàng rào trong sơn cốc, trường thương trên hàng rào, bọn họ căn bản không đặt ở trong mắt.
Đạo tặc bên trong sơn cốc chứng kiến quân địch phát hiện phục kích, lại không hề bối rối, ngược lại tập trung trận hình vọt tới phía mình, tiếng vó ngựa dồn dập, các kỵ sĩ khí thế bức người cùng binh đao lóng lánh hàn quang, khiến cho đám đạo tặc vốn không có trải qua huấn luyện nghiêm khắc không khỏi hoảng loạn cả lên.
Trong bọn đạo tặc, một đại hán thân hình cao lớn, tay cầm đại đao, gầm rú lên:
- Đám thỏ đế chết bầm này! Hoảng sợ cái gì? Phía trước chúng ta có hàng rào chống đỡ! Nắm chặt trường thương cho ta, nhắm vào địch nhân, đâm con mẹ nó cho ta! Giết chết một binh lính thưởng mười kim tệ! Giết chết cái lão già Tả Đặc Lạp kia! Thưởng một vạn kim tệ! Giết cho ta!
Đại hán này chính là Đoàn trưởng của đoàn đạo tặc Mạn Đà La, tên của hắn rất đơn giản, chính là Mạn Đà La.
Sau khi hắn ban ra phần thưởng, chứng kiến bộ hạ bị phần thưởng của mình khiến cho nhiệt huyết sôi trào, tinh thần đại chấn, không khỏi hài lòng gật đầu, sau đó nói với một bộ hạ bên cạnh:
- Hai vị Phó đoàn trưởng nắm thời cơ thật tốt.
Tên bộ hạ kia vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Đây còn không phải là nhờ có sự chỉ đạo anh minh của Đoàn trưởng đại nhân sao?
Mạn Đà La cười nói:
- Ha ha, cái này cũng là nhờ các huynh đệ tự nguyện nghe bổn Đoàn trưởng chỉ huy, nếu không ở đâu ra cơ hội thế này?
- Đoàn trưởng đại nhân khách khí rồi! Lần này chỉ cần tiêu diệt được Nguyên soái Tả Đặc Lạp, đoàn đạo tặc Mạn Đà La chúng ta chắc chắn sẽ uy danh đại chấn, truyền khắp cả đại lục.
Tên bộ hạ kia tiếp tục nịnh hót.
- Ha ha, cái gì mà uy danh, bổn Đoàn trưởng không thèm để ý đến. Lần này giết chết Tả Đặc Lạp, tới lúc có thể nhận thù lao ngàn vạn kim tệ, mới là hợp ý ta.
Bộ hạ kia có chút do dự nói:
- Đoàn trưởng đại nhân, lai lịch đối phương thần thần bí bí, hơn nữa mới đưa cho một trăm vạn kim tệ, bọn họ có thể qua cầu rút ván, trở mặt không trả nốt hay không?
- Không cần lo lắng, bọn họ có để lại đồ thế chấp, vật đó tùy tiện bán cho một trong ba đại công quốc ở phương bắc, cũng có thể có trên ngàn vạn kim tệ. Có số tiền này, lão tử có thể chọn một nơi hỗn loạn chiếm đất tự lập! Đến lúc đó các ngươi cũng có thể trở thành quý tộc tha hồ vơ vét, tính cách ta các ngươi hẳn là đã biết rõ, ta ăn thịt, các ngươi tuyệt đối sẽ không ăn rau!
Mạn Đà La vẻ mặt tự đắc nói.
Bọn bộ hạ bốn phía nghe nói như thế, tất cả vẻ mặt đều kích động.
Bọn chúng không nghĩ tới dã tâm của Đoàn trưởng lại có thể lớn như vậy, chẳng qua ngẫm lại, đến lúc đó chính mình cũng là quý tộc, điều này thật đúng là nóng bỏng toàn thân a, đây chính là chuyện vinh diệu mười tám đời tổ tông.
Đối với lời Mạn Đà La nói, bọn chúng hoàn toàn không hoài nghi.
Như một trăm vạn kim tệ lần trước, không phải hắn cũng phân phát cho bộ hạ sao? Cho nên những người này mới khăng khăng một lòng đi theo hắn, hơn nữa còn làm một chuyện lớn như thế này. Đến nỗi cái đồ thế chấp có thể bán được trên ngàn vạn kim tệ gì kia bọn chúng cũng không hỏi đến.
Loại sự tình này không biết là tốt hơn hết.
Trong lúc bọn chúng nói chuyện, kỵ binh thân vệ Nguyên soái đột kích về phía hàng rào, trong nháy mắt, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Hàng rào của đám đạo tặc cũng không chặt chẽ, mặc dù dùng trường thương đâm chết một nhóm thân vệ Nguyên soái, nhưng chiến mã đạp vào, thoáng một cái liền phá hỏng hàng rào thứ nhất.
Kỵ binh đầu trận bất chấp sinh tử đột kích phía trước, kỵ binh giữa trận thì tùy thời tăng viện cùng giết chết đạo tặc ở chung quanh, sau đó trận hình kỵ binh đánh sâu vào hai bên sườn, mở rộng khu đất chiếm được.
Đám đạo tặc mặc dù bị tiền tài kích thích hai mắt đỏ bừng, cũng đâm giết một số lớn thân vệ, nhưng đạo tặc và thân vệ chênh lệch nhau cả về thân thể cùng tổng thể, khiến cho đám đạo tặc liên tục bị đánh lui.
Nhận thấy được điều này, thân vệ Nguyên soái tinh thần tăng cao, mãnh liệt xông tới cuồng mãnh đánh giết.
Mạn Đà La càng tức giận rống to:
- Truyền lệnh hai Phó đoàn trưởng tăng thêm lực công kích. Ngươi, dẫn một đội đi ngăn chặn bọn chúng cho ta!
Đầu mục được chỉ định, lập tức hưng phấn triệu tập một đội nhân mã lao tới. Còn các đầu mục khác vẻ mặt ảo não.
Sau khi biết Đoàn trưởng có ý muốn tự lập, đám đầu mục này đã sớm nghĩ mình phải biểu hiện thật tốt, để tương lại đạt được quan cao lộc đầy nữa.
Cờ hiệu phía sau Mạn Đà La kịch liệt vẫy vẫy, tiếng kêu “giết” của đám đạo tặc phía sau các thân vệ lập tức tăng vọt, thân vệ ở lại trên sườn núi liên tiếp chống cự, đối mặt với đạo tặc chen chúc nhau kéo đến, không thể làm gì khác được bị đuổi xuống sơn cốc.
Phát hiện thân vệ Nguyên soái hoàn toàn bị bao vây, đám đạo tặc đều reo hò ầm ĩ.
Sau khi đầu mục kia dẫn quân gia nhập, đám đạo tặc vốn đang liên tiếp thối lui liền liều chết phản kích, lại đẩy lui thân vệ về trước hàng rào cuối cùng.
- Nguyên soái đại nhân, chúng ta bị bao vây rồi, làm sao bây giờ?
Một sĩ quan vẻ mặt lo âu, hỏi Tả Đặc Lạp.
Tả Đặc Lạp kéo một tham mưu bên cạnh tức giận nói:
- Tên thượng úy và mấy binh lính đáng chết kia, nhất định là phản đồ! Nói cái gì chỉ có ba ngàn đạo tặc, chỉ phía trước đã hơn ba ngàn người, còn cả đám đạo tặc hai mặt phía sau cũng vượt qua bảy ngàn người!
- Kỳ quái, đoàn đạo tặc Mạn Đà La nhiều nhất cũng chỉ năm ngàn người, trên đường bị chúng ta giết chết hơn hai ngàn, hẳn là còn lại ba ngàn người mới đúng, sao có thể thoáng cái tăng vọt lên vậy?
Một tham mưu vẻ mặt khó hiểu nói.
- Ngay từ đầu chúng ta đã bị người tính kế rồi.
Gặp phải thời khắc khẩn trưởng này, ánh mắt Tả Đặc Lạp Nguyên soái cũng không có biến hóa gì, ngược lại vẫn ung dung như lúc bình thường.
- Đoàn đạo tặc Mạn Đà La tại sao lại xóa sạch thôn trang thật đúng lúc ta dò xét biên giới? Quân đội tiên phong của chúng ta tại sao không có xuất hiện ở đây? Tại sao Thượng úy và mấy binh lính kia lại nói dối quân tình? Đây chính là một cái bẫy đã sớm được bố trí. Thượng úy và mấy binh lính nhất định là địch nhân tiềm phục vào. Thật là có tính nhẫn nại, không có công phu mấy năm, một tân binh căn bản không có khả năng trở thành Thượng úy.
Các sĩ quan cũng không có lên tiếng.
Bọn họ biết địch nhân tại sao tổn hao công phu nhiều năm như vậy, để thiết lập một cái bẫy này: Trực tiếp ám sát Nguyên soái, sẽ chỉ làm toàn quân phẫn nộ ngất trời, cũng không giảm bớt quân uy, nhưng nếu như tiêu diệt mấy biên chế thân vệ Nguyên soái, như vậy đối với quân uy là một đả kích phi thường nghiêm trọng, đặc biệt lại là bị đạo tặc tiêu diệt.
Địch nhân là ai?
Các quốc gia bốn phía đều là địch nhân, ai cũng bị hiềm nghi, thậm chí còn có thể là địch nhân ở trong nước nữa.
- Cho một đại đội xuống ngựa tác chiến đánh sâu vào hậu phương, một đại đội theo sát phía sau mở rộng chiến trường, mở rộng không gian hoạt động. Chỉ cần chiến mã của chúng ta có thể chạy thoát ra, đám đạo tặc này cũng chỉ lấy mắt mà nhìn. Tả Đặc Lạp vẻ mặt khinh miệt, chỉ vào hậu phương trùng trùng lớp lớp đạo tặc.
Chủ soái trấn tĩnh khiến cho tâm tình các sĩ quan ổn định lại.
Từ trước tới nay Thân vệ Nguyên soái bọn họ vốn là cao ngạo nhất, hiện tại lại bị chỉ là một đám đạo tặc vây khốn?
Nói ra còn không khiến cho người ta cười chết sao!
Dưới mệnh lệnh các sĩ quan ban ra, một đại đội kỵ binh nhảy xuống ngựa, giơ cao trường thương, giơ cao mã đao, xông vào chỗ đông đúc đạo tặc chen chúc mà đánh tới, một đại đội kỵ binh đi sát theo sau bọn họ, chậm rãi mở rộng chiến trường.
Đám thân vệ còn lại, thì vừa chém giết đạo tặc phía sau hàng rào, vừa lẳng lặng kềm ngựa chờ cơ hội đánh sâu vào.