- Đại nhân, bọn cường đạo còn cách chúng ta mười cây số.
Một thân binh phụ trách thám báo hướng Khang Tư báo cáo.
- Đối phương thuộc binh chủng gì? Hành quân có theo trận hình không?
Y Đạt chen miệng hỏi.
Thân binh lắc đầu nói:
- Đều là bộ binh, không có trận hình gì, vừa hô vang vừa chạy tới nơi này.
Y Đạt nghe nói thế sửng sốt một chút, quay nhìn Khang đang trầm tư, chờ đợi hắn quyết định.
Lúc này Tạc Lạp lên tiếng nói:
- Đám cường đạo này nếu không phải cố ý mê hoặc chúng ta, thì đúng là một đám ô hợp ngu xuẩn.
- Đại nhân, trước khi chúng ta xuất binh, không phải đã biết đám cường đạo kia đã trải qua huấn luyện quân sự sao? Như vậy bọn chúng bày ra trận hình hỗn loạn như vậy nhất định là muốn mê hoặc chúng ta.
Y Đạt vừa nghe vội vàng nhắc nhở.
Khang Tư gật đầu,
- Không sai, bất kể bọn chúng có phải mê hoặc chúng ta hay không, chúng ta cũng phải đối phó với chúng như là cường địch. Triệu tập Trưởng quan các cấp, chúng ta cần phải nghiên cứu tốt đối sách một chút.
- Ta cho rằng chúng ta nên phòng thủ chờ đợi, cho quân lính mai phục bốn phía trong rừng rậm, đến lúc bọn cường đạo đi qua, liền nhất cử tiêu diệt bọn chúng.
Thiên tướng Cách Nạp binh đoàn đại đao chỉ rừng cây nơi xa nói.
Thiên tướng Mã Đa binh đoàn trường thương hồ nghi nói:
- Biện pháp này tuy tốt, nhưng biết bọn cường đạo có đi qua rừng cây đó không? Ta cho rằng chính diện giao chiến vẫn là thỏa đáng nhất, ta không tin một vạn năm ngàn quân chúng ta, tiêu diệt không được bốn ngàn tên ô hợp bọn chúng.
- Tấn công bất ngờ giành chiến thắng mới có thể vừa tiêu diệt địch nhân hiệu quả, vừa giảm bớt tổn thất của quân ta. Chúng ta không thể tấn công chính diện làm tiêu hao lực lượng được, bởi vì chúng ta đối mặt không phải đơn thuần chỉ là bọn cường đạo kia, mà là cả khu vực có ý đồ thành lập một quốc gia riêng.
Tạc Lạp nghiêm túc nhắc nhở.
Lúc này các Thiên tuớng mới ý thức được, địch nhân chân chính không phải là bọn cường đạo, mà là những thành chủ còn chưa rõ thực lực kia.
Một vạn năm ngàn người này của chúng ta hi sinh đi một người thì sẽ ít đi một người, binh lực ở một nơi mà địch bạn khó phân thế này, thật sự là quá quý giá. Vì vậy cần xác định rằng mỗi một trận chiến, đều phải đem thương vong bên mình giảm đến mức thấp nhất, đồng thời cấp cho địch nhân thương vong lớn nhất.
Những sĩ quan xuất thân bình dân này, bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để đạt được mục tiêu này.
Y Đạt thấy Khang Tư không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì, hiếu kỳ hỏi:
- Đại nhân, ngài đang nghĩ gì?
- Ta đang nghĩ, nếu ta là địch nhân thì tại sao lại tiến công chúng ta. Cho dù bọn họ muốn để chúng ta khinh địch, nhưng với bốn ngàn bọn cường đạo, quang minh chính đại tiến công một vạn năm ngàn quân đội chính quy, ta nghĩ người có đầu óc một chút sẽ không làm như vậy.
- Như vậy rốt cuộc bọn chúng dựa vào cái gì?
Khang Tư lo lắng nói, không biết rõ tình hình quân địch, khi chiến đấu bên ta sẽ gặp tổn thất lớn.
Mọi người nghe nói như thế cũng sửng sốt một chút, đúng vậy, có ai ngu ngốc đi lấy bốn ngàn người tấn công một vạn năm ngàn người đâu? Lúc mới nghe là bốn ngàn tên cường đạo thì ai cũng thấy khinh thường, cho rằng thắng lợi nhất định thuộc về mình, tất cả đều nghĩ phương hướng để quân ta giảm thương vong xuống mức thấp nhất.
Y Đạt nghe nói như thế lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ bọn họ có mai phục?
Nhưng hắn lập tức hủy bỏ ý nghĩ này:
- Cái này không thể nào, bốn phía đều có phái thám báo điều tra, căn bản không có phát hiện địch nhân nào khác.
Tạc Lạp thấy động tác lắc đầu cười khổ của Khang Tư, hắn mặc dù không biết Khang Tư đang nghĩ gì, nhưng một Quan chỉ huy mà quá thận trọng và thiếu quyết đoán như vậy, đôi khi cũng không tốt, cho nên hắn lên tiếng nhắc nhở:
- Đại nhân, hiện tại bốn phía xung quanh chúng ta có thể xác định địch nhân chỉ có bốn ngàn người kia, cho nên không cần nghĩ nhiều như vậy. Cho dù quân địch thật sự có phục binh, vậy để tránh cho phải giao chiến đồng thời với hai địch nhân, chúng ta cần phải toàn lực tiêu diệt đám cường đạo trước mắt này, đến lúc đó cho dù có địch nhân tập kích, chúng ta cũng có thể thừa thắng phản công.
Khang Tư nghe nói như thế không khỏi chấn động, mình cẩn thận quá có khi ngược lại không tốt. Hiện tại thay vì lo nghĩ quân địch có cử động không bình thường, lo phỏng đoán ý đồ quân địch, còn không bằng suy nghĩ làm thế nào đem bọn chúng nhất cử tiêu diệt. Như vậy bọn chúng cho dù có âm mưu gì, thì binh lực cũng bị giảm đi bốn ngàn người, vậy có gì phải lưỡng lự chứ?
Nghĩ tới đây, Khang Tư đứng lên nói lớn:
- Bây giờ không cần phải đi thám thính xem địch nhân có hay không có phục binh, nhiệm vụ của chúng ta là, phải trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt quân địch! Cho dù địch nhân có âm mưu gì, chúng ta đều có thể kịp thời đối phó!
Lúc Khang Tư đứng lên, các quan quân cũng vội vàng đứng lên, nghe xong Khang Tư nói, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Hiện tại cứ suy nghĩ không biết quân địch thế nào chỉ có thể tự làm mình rối loạn. Hãy cứ dùng toàn lực đối phó với địch nhân trước mắt mới là thượng sách.
Trải qua một hồi thảo luận, Khang Tư bọn họ quyết định kết hợp cả giao chiến chính diện và mai phục trong rừng.
Sau khi hội nghị kết thúc, quân đội tản ra đi vào ẩn núp trong rừng cây. Lúc này bọn cường đạo cách họ chỉ chừng năm cây số.
Chiêm Đặc không phải kẻ ngu ngốc, cho nên khi hắn để quân lính không có biên chế gì đi tới, đồng thời phái ra quân thám báo. Hắn không tin địch nhân ngu xuẩn đến mức không phái người ra xung quanh do thám hành tung của cường đạo.
Lúc này, những thám báo đi trinh sát phía trước đã hồi lâu không có hồi âm, hắn không có vì mất mấy tên bộ hạ mà đau lòng, ngược lại còn hưng phấn dị thường.
Sau khi quân lính phía trước báo cáo phát hiện người khả nghi ở bốn phía chung quanh, lại càng ra lệnh cho quân lính chạy tới. Hắn từ những chuyện này đoán được địch nhân đã phát hiện mình. Dĩ nhiên hắn vẫn tiếp tục phái ra thám báo dò la tin tức.
- Đại vương, chúng ta tiến tới một cách hỗn loạn như vậy có thể hay không...
Tên thủ hạ thân tín bên cạnh hắn không khỏi lo lắng nhắc nhở.
- Hắc hắc, địch nhân nhất định điều tra được trận hình hỗn loạn của chúng ta, thấy bộ dáng này, nhất định cho rằng cường đạo cũng chỉ là cường đạo, là một đám ô hợp. Chờ lúc bọn chúng coi thường khinh địch, chỉ cần ta vung lệnh kỳ lên, các huynh đệ của ta lập tức cho bọn chúng biết sự lợi hại của cường đạo!
Ngồi trên lưng ngựa Chiêm Đặc lòng tin mười phần hưng phấn nói. Tâm tình hắn kích động, làm vết đao chém trên mặt hắn càng lồi lên.
- Đại vương, mặc dù địch nhân có thể bị chúng ta mê hoặc, nhưng bọn chúng có một vạn năm ngàn người a, mà chúng ta chỉ có bốn ngàn người...
Tên thủ hạ thân tín vẫn rất lo lắng.
- Hắc hắc, ngươi cho rằng ta thật sự ngu xuẩn đến mức tin vào bốn ngàn người chúng ta có thể tiêu diệt một vạn năm ngàn quân đội sao? Tên quân sư ngu ngốc đó, cho rằng ta thực sự tin những lời hắn nói.
Chiêm Đặc lộ ra nụ cười giảo hoạt tiếp tục nói:
- Gần một vạn người Khi Hồng Quốc lần trước toàn quân chết hết, ngươi có nghĩ là Công chúa ở hoàng thành ngu ngốc không? Nàng nhất định đã biết thành chủ các địa khu này sinh dị tâm, càng không thiếu tin tình báo về binh lực của chúng ta. Đổi lại là ngươi, ngươi có duới tình huống như thế, phái đội quân của năm ngàn tân binh và tám ngàn quân quân nhu tạo thành tới đây sao? Cho nên Quan chỉ huy và binh sĩ dưới quyền hắn lần này, nhất định đều là tinh binh.
Tên thủ hạ thân tín kia đã hiểu rõ, Đại vương hắn không phải lỗ mãng như biểu hiện thường ngày, cho nên nghe nói như thế hắn cũng không lộ vẻ kinh ngạc gì, chẳng qua hơi lấy làm lạ hỏi:
- Đại vương tại sao vẫn...
Nói đến đây tên thủ hạ thân tín đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt lộ ra vẻ đã hiểu.
Thấy bộ hạ mình lĩnh ngộ được hàm nghĩa hành động của mình, Chiêm Đặc không khỏi hài lòng gật đầu:
- Không sai, nếu Quan chỉ huy địch nhân biết thành chủ của địa khu này có ý đồ làm phản, dĩ nhiên sẽ đề phòng. Sau khi bọn chúng biết được tin tình báo về chúng ta, nhất định sẽ tự phụ với lực chiến đấu của mình, cùng với chuyện phải đề phòng thành Khai Nhất để giữ đường lui của bọn chúng. Vì thế nhất định chỉ phái một binh lực không chênh lệch mấy đến tiêu diệt chúng ta. Hơn nữa cho dù bọn chúng nhìn thấu mưu kế mê hoặc của chúng ta, cũng không cần sợ, năng lực chiến đấu của chúng ta cũng không phải để múa cho đẹp.
Tên thủ hạ thân tín vội vàng khen ngợi Chiêm Đặc:
- Đại vương anh minh, trí tuệ Đại vương là thiên hạ vô địch.
- Ha ha, đấy là ta chỉ lấy lập trường của chủ tướng địch mà nghĩ tới thôi. Tên quân sư kia cứ ngồi chờ ta thất bại đi. Ai cũng không ngờ lão Đại vô học ta đây, lại rất thính nhạy. Ha ha ha!
Chiêm Đặc đắc ý cười to.
Hắn đang mơ đến sau khi mình đạt được quyền chỉ huy liên minh, tên quân sư kia sẽ lộ ra thần sắc thế nào.
- Đại vương, phía trước một cây số phát hiện có địch quân, quân số khoảng năm ngàn, hiện đang bố trí trận hình chuẩn bị cho trận quyết chiến chính diện.
Một thám báo chạy trở về báo cáo.
- Ha ha, rất tốt, bọn chúng là những binh chủng gì?
Chiêm Đặc cười một tràng hỏi.
Mặc dù hắn biết địch nhân đã trúng kế của mình, nhưng vẫn cần biết rõ ràng nội tình của quân địch, như vậy rất có ích để mình quyết định phương pháp đối chiến.
- Phía trước là đội binh đại đao, phía sau là binh trường thương.
Thám báo vội vàng nói, những tin tình báo này dù từ xa nhìn cũng có thể biết được.
Chiêm Đặc nghe nói thế sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã cười nói:
- Địch nhân thật đúng là ngu ngốc, lại đem binh đội trường thương đặt ở sau trận! Truyền lệnh xuống, tiếp tục giữ vững đội hình hỗn loạn, đến khi cách quân địch ba trăm bước lập tức đổi thành trận hình trùy: Binh đội trường thương mở đường, binh đội cung nỏ theo sát phía sau, binh đội đại đao sau cùng!
Chiêm Đặc hào khí ngất trời hạ lệnh.
Hắn không quên chính mình có nói địch nhân là tinh binh, nhưng bởi vì địch nhân sau khi trúng kế bày ra trận hình chính diện giao chiến, hắn đắc ý cho rằng địch nhân coi thường mình, cho rằng dễ dàng đánh một trận, thì có thể đánh bại bọn cường đạo không có đội hình của hắn.
Đồng thời Chiêm Đặc cũng bởi vì phát hiện tung tích quân địch, mà không có phát hiện quân thám báo mình phái đi, trừ thám báo phía trước chạy về bẩm báo ra, những thám báo đi các hướng khác không có người nào trở lại.
Theo quân tiến tới, Chiêm Đặc đã có thể nhìn thấy một đội hình sắp hàng trước một rừng cây. Thấy trận hình đó, Chiêm Đặc sửng sốt một chút, bởi hắn phát hiện trận hình đối phương được bố trí rất kỳ quái.
Hai binh đội đại đao xếp thành một khối, mỗi hàng bọn họ cách một khoảng với những hàng binh đại đao khác, giữa hai người cũng cách nhau một khoảng, cứ như vậy binh đội đại đao bố trí thành năm mươi sáu hàng.
Mà giữa khe hở các binh đội đại đao, có thể nhìn thấy binh đội trường thương phía sau, bọn họ cũng là hai đoàn đứng sát thành một khối, ở giữa cũng có một khoảng cách kỳ quái.
Nhìn một chút, Chiêm Đặc liền nhìn rõ ý đồ,
- A ha, xem ra mục đích quân địch bày ra trận hình này, cái khe hở kỳ quái kia, nhất định là để binh sĩ đội trường thương có thể tiến lên phía trước.
Chiêm Đặc biết địch nhân cũng không có quá ngu ngốc như trong tưởng tượng, trong đầu không khỏi yên tâm.
Mới vừa rồi lúc hắn nghe được địch nhân bố trí đại đao binh ở phía trước, mặc dù không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng hiện tại điểm lo lắng này cũng đã biến mất.
Mặc dù hoài nghi trong rừng cây có lẽ có dấu phục binh, nhưng chỉ cần mình làm rối loạn trận hình đối phương, đuổi địch nhân chạy hỗn loạn vào rừng, sau đó dùng hỏa công liền giải quyết vấn đề rồi.
Bọn cường đạo vốn không đi theo đội hình nào, khi khoảng cách với quân đội của Khang Tư ngày càng gần, liền bắt đầu biến hóa.
Bọn cường đạo chạy loạn bốn phía bắt đầu từ từ tụ tập, chỉ trong chốc lát, liền hình thành một trận hình trùy , đỉnh kim tự tháp phía trước, do bọn cường đạo cầm trường thương tạo thành, giữa tháp chính là binh đội cung tên đang giương cung nhắm chuẩn xác , hai bên sườn hình tháp là binh đội đại đao.
Đứng ở trận đầu Tạc Lạp thấy sự biến hóa này, nhịn không được thở dài:
- Lợi hại, trong nháy mắt có thể từ hỗn loạn tổ chức thành trận hình, xem ra đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc của quân đội. Xếp hàng đầu là binh đội trường thương có lực xông phá mạnh, có thể dễ dàng xé trận hình đối phương mở ra một lỗ hổng, binh đội cung tên ở giữa, liền có thể không ngừng mở rộng lỗ hổng, còn binh đội đại đao theo sát phía sau, thừa lúc địch nhân hỗn loạn, thể hiện ra năng lực cận chiến mạnh nhất của mình. Trận pháp này ngay cả quân đội chính quy vận dụng cũng không được nhuần nhuyễn như vậy, đám cường đạo này quả thực cũng có chút bản lĩnh. Tuy nhiên... thật đáng tiếc.
Thấy quân địch đã vào trong phạm vi một trăm bước, Tạc Lạp giơ tay lên hô lớn:
- Cung tên lên!
Theo thanh âm của Tạc Lạp, quân địch đang tới thấy được một màn không thể tưởng tượng. Binh đội đại đao hàng đầu tiên nhanh chóng xoay người, cứ 2 người một để lại vị trí trống chạy về phía sau. Mà hàng binh đội đại đao thứ hai lại thu hồi đao vào vỏ.
Cái này vẫn chưa phải kỳ quái, càng làm cho đám cường đạo giật mình chính là, những binh sĩ đại đao sau khi thu hồi đao, từ sau lưng lấy ra một cây cung, không phải là một cây trường cung, mà là một cái cung nỗ! (kiểu như nỏ).
Cung nỗ! Sau khi nhìn rõ là vật gì, những tên cường đạo có nhãn lực tốt đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, bọn chúng thấy những binh sĩ cung nỏ kia rút tên từ bên hông vỏ đao ra, rồi bắt đầu kéo dây giương nỏ nhắm về phía trước.
Đám cường đạo đứng đầu trận mới phát hiện, ở bên cạnh vỏ đao, lại treo một bao tên đựng đầy tên!
Thay đổi thành đội cung nỏ chỉ trong chốc lát. Lúc này đám cường đạo đã ở trong khoảng cách năm mươi bước, theo cánh tay Tạc Lạp hạ xuống, mấy trăm mũi tên đồng thời được bắn ra.
Mấy chục tên cường đạo cầm trường thương đi đầu, tức thì giống như con nhím kêu thảm thiết rồi ngã xuống. Đám cường đạo còn chưa kịp phản ứng, một trận mưa tên nữa lại ào tới, lập tức mấy chục tên cường đạo khác ngã xuống.
Rơi vào đả kích như vậy, trận hình trùy của Chiêm Đặc khựng lại một chút, nhưng ai cũng biết điểm yếu của đội binh cung tên: chỉ cần tiến nhanh tới gần, bọn binh sĩ cung tên này sẽ không có lực phản kháng. Vì thế không đợi Đại vương thúc giục, trận hình trùy đột nhiên tiến nhanh tới, khoảng cách chỉ còn bốn mươi bước nữa.
Tuy nhiên bọn chúng đã quên mất rằng, đây không phải như đội trường cung phải đứng tại chỗ giương cung lên mới bắn được, mà là loại cung nỏ dễ dàng lắp tên và bắn!
Trận thứ nhất do binh đội đại đao biến thành đội cung nỏ, sau khi bắn xong lập tức theo khe hở lui về phía sau, hơn nữa vừa thối lui vừa giương cung lắp tên. Hàng binh đội đại đao phía sau cũng biến thành đội cung nỏ, bọn họ sau khi trở thành hàng đầu liền lập tức giương cung nỏ lên bắn, sau đó cũng vội vàng đi theo những binh sĩ đội cung nỏ lúc trước theo khe hở lui về phía sau.
Lúc này, binh đội đại đao hàng thứ ba cũng đồng dạng biến thành đội cung nỏ, cũng như vậy bắn ra, khi bọn họ bắn xong cũng lui về phía sau. Đến hàng thứ tư, chính là binh đội cung nỏ đầu tiên, một lần nữa trở thành tuyến quân đầu tiên, lúc bọn họ lui về phía sau, đã kéo dây lắp tên chuẩn bị xong.
Cứ bắn tái diễn như vậy không ngừng, đám cường đạo được chiêu đãi bằng từng trận mưa tên liên tục không ngừng giây phút nào. Tới lúc xông đến chỉ còn hai mươi bước nữa, bọn chúng đã tổn thất gần một ngàn tên huynh đệ rồi.
Đầu tiên là mấy chục tên ở đỉnh Kim tự tháp trúng tên ngã xuống, mỗi tên đều trúng tới mười mấy mũi tên. Sau đó tới mấy chục tên phía sau, cũng trúng mười mấy mũi. Cứ như vậy trận hình kim tự tháp cuối cùng phải tan vỡ, mà phạm vi bị tên bắn cũng càng ngày càng mở rộng. Cuối cùng lại có hơn trăm người bị mưa tên tiêu diệt.
Chiêm Đặc ngay từ lúc lọt vào đợt mưa tên đầu tiên, liền cuồng bạo ra lệnh cho binh đội cung tên ở giữa phản kích, nhưng chỉ có thể bắn theo hình cầu vồng, vì bị binh đội trường thương án phía trước mặt, cho nên hiệu quả rất thấp. Phải biết rằng những binh sĩ cung tên này sử dụng chính là trường cung, mỗi lần giương cung bắn tên thì không thể di động.
Nhưng khi binh đội cung tên của địch nhân đến gần, hiệu quả công kích bắt đầu phát sinh.
Tạc Lạp thấy đội cung nỏ phía trước đã bị cung tên đối phương làm tổn thương, dù sao tầm xa của cung nỏ cũng không bằng trường cung, hơn nữa địch nhân tiến tới rất nhanh. Hắn lập tức phất tay lên, đồng thời rút đao ra.
Binh đội cung nỏ ngay lập tức không còn di chuyển vị trí nữa, hàng phía trước quỳ xuống bắn, hàng giữa đứng bắn, hàng thứ ba đặt cung nỏ xuống, rồi nhặt trường cung đã chuẩn bị sẳn từ trên mặt đất, bắt đầu bắn vòng lên không.
Cứ như vậy, cung tên từ ba phương vị phía trên, ở giữa và phía dưới lập tức bắn về phía bọn cường đạo, một số tên binh đội trường thương của cường đạo mặc áo giáp da hoặc những tên kém may mắn tức thì bị tử thương, tất cả đều bị bắn trúng người ngã xuống. Binh đội cung tên phía sau cũng không tốt gì hơn, từng trận mưa tên rơi xuống đầu bọn chúng.
Thế nhưng cơn ác mộng của bọn chúng còn chưa kết thúc, đồng thời với binh đội cung tên đứng tại chỗ bắn tên, ở phía sau, binh trường thương và binh đại đao rút đao ra, từ trong các khe hở giữa các binh sĩ cung nỏ chạy lên.
Ngay khi những bộ binh này trở thành tiền quân, toàn bộ binh đội cung nỏ biến thành binh trường cung, hơn nữa toàn thể lập tức đứng dậy bắn lên trời, tiến hành bắn cầu vồng, vô số mưa tên rơi xuống hậu phương của đám cường đạo.
Đám cường đạo cầm trường thương ở đỉnh kim tự tháp hầu như bị đội cung tên giải quyết sạch, còn lại mấy tên căn bản không thể che chở cho đám binh sĩ cung tên ở phía sau. Y hệt như trong tưởng tượng, khi binh đội cung tên bị áp sát, hoàn toàn không phát huy được chút tác dụng nào, ngay tức thì bọn cường đạo cung tên này trở thành mục tiêu bị tàn sát.
- Đại vương! Làm sao bây giờ? Tiền quân đã tan vỡ rồi!
Tên thân tín bên cạnh Chiêm Đặc lo lắng kêu lên.
Chiêm Đặc vừa giận dữ vung roi ngựa tổ chức đội ngũ, vừa lớn tiếng kêu lên:
- Mẹ kiếp! Địch nhân lại có binh đội đại đao biến thành binh đội cung tên, ta quá sơ suất rồi! Mau! Bắn tên lệnh, báo cho Cổ Đặc Tư giáp công!
Chiêm Đặc mặc dù không muốn chia công với Cổ Đặc Tư, nhưng trước khi xuất phát vẫn phái người báo tin cho hắn, đồng thời nhận được lời đồng ý của Cổ Đặc Tư hứa hẹn sẽ trước sau giáp công.
Theo tên lệnh bắn ra, bốn phía cũng không có quân đội nào xuất hiện. Còn địch nhân tổ chức không hỗn loạn chút nào lập tức tiến công. Chiêm Đặc mặt liền biến sắc, hắn biết mình đã bị người khác bán đứng.
Hắn cũng là người rất quyết đoán, lập tức ra lệnh:
- Rút lui!
Nói xong định giục ngựa quay đầu, nhưng hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi chấn động trong lòng, ở hai bên chỗ không có ai chú ý tới, lại lao ra hai ngàn quân binh, nhìn bộ dáng của bọn họ nhất định là đánh bọc sườn.
- Mau rút lui! Chiêm Đặc lo lắng hô lớn, nếu như bị bảy ngàn địch nhân bao vây, chính mình và bọn binh sĩ không còn chút đấu chí nào kia, nhất định sẽ bị địch nhân tiêu diệt.
Những tên cường đạo kia vốn đang liều chết chiến đấu cùng địch nhân, cũng nhìn thấy phe mình đã bị bao vây, hơn nữa Đại vương hạ lệnh rút lui, sao còn không cuống quít quay đầu bỏ chạy.
Đáng tiếc bọn chúng đã chậm một bước, đám cường đạo hành quân từ sáng sớm, lại trải qua tràng chém giết vừa rồi đã không còn bao nhiêu sức lực nữa. Mà địch nhân thì nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đợi tại chỗ, lúc này như long tinh hổ mãnh. Vì thế hai ngàn bộ binh này rất nhanh đuổi tới nơi, giúp quân truy kích phía sau công kích từ hai mặt.
Trên đầu mưa tên không ngừng rơi xuống, bên cạnh trường thương với đại đao kinh khủng kia không ngừng đâm tới. Lúc này đám cường đạo chỉ còn lại hơn hai ngàn người, mới chỉ đánh trong chốc lát liền mất đi gần nửa binh lực.
Đồng thời theo tiếng “Đầu hàng tha chết!” truyền đến, đám cường đạo đã bắt đầu đầu hàng.
Chiêm Đặc thấy thế kêu to không tốt, nhưng vì dưới tình huống bị bao vây, bọn thuộc hạ thấy con đường sống trước mắt hầu như vô vọng, cùng với tình hình địch nhân đang chém chém giết giết, tình trạng này càng kéo dài, cũng có thể xuất hiện sự thay đổi.
Nhưng hiện nay không bị bao vây, mà địch nhân giảo hoạt lưu lại một đường lui để cho bọn họ chạy trốn. Khi bị ba mặt công kích, đồng thời dưới tâm lý lo lắng, tất cả bộ hạ cũng chỉ biết liều mạng chạy trốn, mà không hề phản kích.
Còn tiếp tục như vậy, chống đỡ không được bao lâu, bộ hạ mình sẽ bị tiêu diệt không còn một mống.
Chiêm Đặc lo lắng thầm tự hỏi, giải quyết nguy cấp trước mắt như thế nào? Đột nhiên hắn phát hiện bên trái có một kỵ sĩ cỡi con ngựa cao lớn, thân mặc bộ khôi giáp sáng bóng, tay cầm đao đang dõi mắt nhìn chiến trường.
Ánh mắt Chiêm Đặc không khỏi sáng ngời, không thấy hắn cỡi ngựa giữa đám bộ binh, cũng không thấy binh sĩ chiến đấu với địch nhân bên cạnh hắn, chỉ nhìn thấy mấy kỵ binh đi theo bên cạnh hắn: Vì thế có thể kết luận kỵ sĩ kia nhất định là tướng lãnh cao cấp, có thể là tên Quan chỉ huy tiên phong trừ phiến loạn kia, hoặc tệ nhất cũng là một Thiên tướng chỉ huy một ngàn quân.
Chỉ cần tiêu diệt Quan chỉ huy, nhất định có thể khiến sĩ khí quân địch tiêu tan, đến lúc đó đám bộ hạ của mình có thể an toàn chạy trốn, hoặc giả còn có thể chuyển bại thành thắng.
Nghĩ tới đây, Chiêm Đặc lập tức rút đao, chỉ về phía kỵ sĩ kia quát lớn:
- Giết được mười tên kỵ sĩ kia, tưởng thưởng một ngàn kim tệ!
Cường đạo bên cạnh Chiêm Đặc bởi vì còn chưa bị công kích trực tiếp, tình trạng tâm lý so với các cường đạo khác mạnh hơn một chút, cho nên nghe Đại vương treo giải thưởng lớn, toàn bộ hai mắt đều phát sáng hướng bên trái nhào tới.
Bọn chúng cũng đánh động tới những tên cường đạo bên cạnh, vốn đang không biết tháo chạy đường nào, bọn chúng cho rằng đó chính là hướng đường ra, nên tất cả đều cùng nhào theo. Hai ngàn người tiến đánh một ngàn người, lập tức quân của Khang Tư gặp phải áp lực trầm trọng hơn.
Tạc Lạp đứng ở tiền tuyến chỉ huy, thấy địch nhân đột nhiên chuyển phương hướng, không lui về phía sau như dự đoán, không khỏi sửng sốt một chút.
Nhưng rất nhanh hắn liền giật mình kinh hãi, bởi vì Khang Tư ở chổ đó a! Nếu Khang Tư mà chết... Tạc Lạp không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, hắn vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ toàn lực truy kích. Lúc này hắn rất hối hận khi đồng ý để Khang Tư đứng chỉ huy ở tuyến đầu. Nguồn:
Đám binh sĩ cũng phát hiện ý đồ của bọn cường đạo, bọn họ cũng biết nếu chủ soái chết đi, sẽ mang lại ảnh hưởng gì cho quân đội, thật vất vả mới có được thắng lợi, nhất định thoáng cái sẽ hóa thành vô ích. Cho nên toàn bộ bọn họ đều liều mạng ngăn trở địch nhân tiến tới.
Chiêm Đặc cảm nhận được khi mình tiến đánh vào, áp lực quanh thân lập tức liên tục gia tăng. Lực ngăn cản ở phía trước càng thêm mạnh mẽ, binh sĩ địch nhân ở phía trước quả thật liều mạng ngăn cản, hơn nữa hắn mơ hồ nghe được thanh âm địch nhân truyền đến “Bảo vệ đại nhân”, Chiêm Đặc biết mình đã đoán đúng.
Đối phương chính là tổng chỉ huy tiên phong trừ phiến loạn, chính là cái tên được gọi là Phó tướng đại nhân kia!
Chiêm Đặc mừng rỡ hô lớn:
- Tên kia chính là chủ soái quân địch! Ai chặt đầu hắn xuống, thưởng năm ngàn kim tệ!
Tiếng hắn vang dội, mặc dù chỉ có mấy người bên cạnh nghe được, nhưng rất nhanh được truyền đi xa.
Lúc đám cường đạo nghe thấy thế tinh thần lập tức đại chấn, bọn chúng cũng biết giá trị của chủ soái, chỉ cần giết chết người kia, mình chẳng những có thể đoạt được sinh cơ, hơn nữa còn có thể chuyển bại thành thắng! Cho nên đám cường đạo vốn còn muốn đầu hàng, lập tức hung hãn nắm chặt vũ khí, theo các huynh đệ hướng bên trái đánh tới.
Lúc này bọn chúng căn bản không thèm nghĩ đến làm sao chạy trốn, trong đầu chỉ còn ý niệm giết chết người kia.
Hơn hai ngàn cường đạo điên cuồng hướng một ngàn quân bên trái đánh tới, mặc dù một ngàn quân liều chết chống cự, mặc dù có cánh quân đang đuổi giết đám cường đạo không còn để ý đến an nguy phía sau, nhưng vẫn để cho bọn chúng mở ra một con đường, tiến đến gần chỗ Khang Tư.
Chiêm Đặc thấy bộ hạ mình đã có thể tiến công tên tướng lĩnh kia, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng đại công cáo thành rồi.
Nhưng sắc mặt vui mừng của hắn lập tức biến thành màu trắng nhợt, bởi vì mấy tên cường đạo tới gần đều bị Tướng quân kia giơ tay dứt khoát chém ngã xuống. Sau lại có mấy cường đạo xé mở được vòng bảo vệ, thật vất vả tiến công tới tên Tướng quân, nhưng vẫn bị tên Tướng quân đó chém chết.
Đồng thời tên Tướng quân dường như bất mãn với việc bị người bảo vệ, sau khi hắn chém chết mấy tên cường đạo, không ngờ lại giục ngựa ra khỏi vòng bảo vệ bên cạnh, khí thế hung hãn nghênh đón cường đạo lao tới.
Bất quá hắn không được như ý, bởi vì hắn rất nhanh được binh sĩ bên cạnh một lần nữa bảo vệ nhiều hơn.
Tạc Lạp thấy một màn này, vội vàng la lớn:
- Chiến Thần cùng tồn tại với chúng ta!
Vốn đây là câu chúc phúc, nhưng vào lúc này lại mang đến tác dụng không thể tưởng tượng. Bởi vì bọn binh sĩ biết chủ tướng của mình xưng hiệu là gì, địch nhân không thể nào giết chết được chủ soái! Bọn binh sĩ không cần lo lắng chủ soái chết trận nữa, đồng thời hô to câu này, mãnh liệt đánh tới đám cường đạo.
Chiêm Đặc biết lợi thế của mình đã qua, mới vừa rồi đột phá vòng bảo vệ cũng không giết được tên Tướng quân kia, hiện tại dưới vòng vây trùng trùng lại càng giết không nổi.
Hiện tại việc có thể làm chính là toàn lực chạy trốn!
Đáng tiếc lúc này hắn phát hiện mình muốn chạy cũng chạy không được nữa, địch nhân bởi vì tức giận mình công kích chủ soái của chúng, đã trùng trùng điệp điệp vây quanh mình. Lúc này bộ hạ của hắn chỉ còn mấy trăm người.
Chiêm Đặc đang định tìm chỗ yếu kém để phá vòng vây, đột nhiên mấy địch nhân xé mở vòng bảo vệ của đám cường đạo, đánh ào tới hắn.
Chiêm Đặc biết đây là địch nhân muốn đáp trả lại hắn, bất quá hắn cũng không có kinh ngạc nhiều lắm. Nếu như hắn không có năng lực nhất định nào đó, hắn cũng không thể ngồi vững vàng ở vị trí này. Cho nên hắn cũng giục ngựa phóng về phía trước, muốn học tên Tướng quân kia chém chết mấy tên địch nhân này.
Đại đao chém xuống, vũ khí trong tay địch nhân kia không bị đánh bay đi như trong tưởng tượng của hắn, mà lực phản chấn còn làm cánh tay hắn tê rần. Chiêm Đặc lập tức phát giác đối phương không phải là binh sĩ bình thường.
- Nhớ kỹ tên ta, ta là đội trưởng thân binh của Khang Tư đại nhân, Y Đạt!
Theo thanh âm truyền tới, Y Đạt vung đao chém mạnh, Chiêm Đặc mặc dù đỡ được mấy đao, nhưng cuối cùng bị một đao đánh rơi xuống ngựa.
Một vài tên cường đạo định đến giải cứu, nhưng bị mấy binh sĩ khác ngăn trở. Y Đạt thừa dịp Chiêm Đặc té ngựa chưa kịp đứng lên, thuận tay tung một đao chém bay đầu Chiêm Đặc.
- Giết giặc!
Mấy binh sĩ kia ngay lúc đầu của Chiêm Đặc rơi xuống, lập tức giơ đao hô to, bọn cường đạo nhìn thấy tận mắt Đại vương mình chết trận, tinh thần lập tức xuống tới mức thấp nhất, vũ khí trên tay cũng cầm không nổi, để mặc cho chúng rơi trên mặt đất.
Đến đây, trận chiến đầu tiên từ khi Khang Tư tiến vào vùng đất này cuối cùng cũng kết thúc. Quân đội Khang Tư lần này hy sinh hơn năm trăm người, gần một ngàn người bị thương. Đám cường đạo trừ số bị bắt làm tù binh hơn sáu trăm tên ra, toàn quân chết hết, đầu lĩnh cường đạo Chiêm Đặc bị chặt bêu đầu.