Nghe được tin tức vợ chồng Khải Ân bị ám sát chết, mọi người mặt liền biến sắc.
Ai ở đây cũng đều biết, Cổ Lạp có độc nhất một người con trai, và những ngày vừa qua lão vui vẻ đến nhường nào, mà hiện tại vợ chồng con trai duy nhất với đứa cháu còn chưa ra đời đồng thời chết đi, đây chẳng phải là huyết mạch gia tộc Cổ Lạp đoạn tuyệt từ đây sao?
Bất kể là bằng hữu hay là địch nhân của Cổ Lạp, ánh mắt đều thương tiếc nhìn lão, đối với một gia đình quý tộc mà nói, không có chuyện gì bi thảm hơn huyết mạch bị đoạn tuyệt.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngả Lệ Ti vội vàng hỏi.
Ngả Lệ Ti mặc dù bất mãn Cổ Lạp không trung thành với mình, nhưng dù sao Khải Ân mình cũng quen biết từ bé, đối với việc hắn bị ám sát chết vẫn phi thường quan tâm.
Quản gia của Cổ Lạp mặc dù tột cùng bi thương, nhưng cũng hiểu muốn báo thù vẫn cần được những quý tộc ở đây trợ giúp, hơn nữa lão gia mình chắc chắn cũng đang đợi mình trả lời, hắn đè nén tâm tình nói:
- Lúc Thiếu gia dẫn thiếu phu nhân tới khu vui chơi của thành Duy Nhĩ Đặc, gặp phải một tốp thích khách sử dụng cung nỏ bắn giết. Mặc dù thị vệ đi theo đã giết hết thích khách không còn một tên, nhưng bởi vì chuyện xảy ra quá đột ngột, thiếu gia và thiếu phu nhân đều chết tại chỗ.
- Điều tra ra thân phận thích khách chưa?
Ngả Lệ Ti hỏi.
Quản gia kia im lặng lắc đầu.
Mọi người đối với điểm này cũng không mang hy vọng gì, dù sao không ai ngu ngốc cho phép thích khách bộc lộ thân phận một cách dễ dàng.
Tuy nhiên quan viên ở đây đều mắng chửi Hắc Nham đế quốc, theo suy đoán của họ, chỉ có Hắc Nham đế quốc đối nghịch kia mới có thể làm chuyện hèn hạ như vậy.
- Điện hạ, vi thần xin phép cáo lui.
Cổ Lạp thần sắc hoảng hốt, ngữ khí đau thương hướng Ngả Lệ Ti thi lễ, rồi không đợi Ngả Lệ Ti đồng ý, liền mang theo quản gia rời đi.
Ngả Lệ Ti vốn định nói vài câu an ủi, chỉ có thể nhìn bóng lưng Cổ Lạp thở dài.
Nàng hiện tại không so đo tới cử chỉ vô lễ của Cổ Lạp. Gặp phải chuyện như vậy, còn có thể biểu đạt ngôn ngữ rõ ràng, đã là phi thường trấn tĩnh, nếu là người bình thường thì có lẽ đã sớm thương tâm quá độ mà ngất đi.
Kế tiếp, sau khi phái ra vài quan viên phụ trách điều tra lai lịch thích khách, tinh thần mọi người đều không đặt ở trên triều, buổi triều cứ như vậy kết thúc, mọi người mang trong lòng tâm tình trầm trọng rời cung điện.
Bởi vì không ai biết, Cổ Lạp nắm trong tay một phần ba binh lực đóng ở phụ cận, biết lão có vì con trai độc nhất chết đi mà làm ra chuyện gì, vì thế tất cả đều âm thầm chuẩn bị đón giông bão đến.
Suốt đoạn đường trở lại phủ đệ Cổ Lạp và quản gia đều im lặng. Vừa tiến vào trong phủ, Cổ Lạp dữ tợn nhìn chằm chằm quản gia quát:
- Có phải ngươi vẫn muốn nói với ta là chưa tra ra được lai lịch của thích khách!
- Lão bộc đáng chết, nhận được tin tức lão bộc cũng hoang mang lo sợ, vừa nghĩ tới thiếu gia đã... lão bộc đã...
Quản gia lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất khóc rống lên.
Cổ Lạp thấy bộ dáng thống khổ của quản gia, không khỏi than thở một tiếng:
- Ôi, đứng lên đi.
Lão hiểu rõ tình cảm của quản gia đối với con trai của mình, cả gia tộc của quản gia bao đời đều vì gia tộc mình mà dốc sức, mà mình hàng năm đều dẫn quân xa nhà, Khải Ân có thể nói hoàn toàn do hắn chăm sóc, nói khoa trương một chút, hắn đối với Khải Ân tình cảm thâm hậu, thậm trí còn hơn cả tình cảm của mình đối với Khải Ân.
Gặp phải chuyện như vậy, không riêng hắn, chính mình còn luống cuống, hắn nhận được tin nhất định trước tiên tới báo cáo mình, căn bản không có tâm tình điều tra hung thủ.
- Lão gia, ngài nhất định phải thay thiếu gia báo thù!
Quản gia đứng dậy tay nắm thành quyền kêu lên.
- Dĩ nhiên! Không ai có thể sau khi giết chết con của Cổ Lạp ta, còn có thể tiêu dao tự tại! Ta tuyệt đối sẽ cho bọn chúng thịt nát xương tan!
Cổ Lạp hung ác quát.
- Lão gia, lão bộc đã sai đám thuộc hạ đưa thi thể thiếu gia và thiếu phu nhân trở về, còn thi thể đám thích khách và cả hung khí cũng bảo chúng mang về.
Quản gia hướng Cổ Lạp báo cáo những việc mình đã xử lý.
Cổ Lạp không có lên tiếng, lão vừa nghĩ tới con của mình cùng đứa cháu đích tôn chưa sinh cứ như vậy ra đi, trong lòng không khỏi một trận đau xót, huyết mạch của mình cơ hồ bị đoạn tuyệt. May là sớm có chuẩn bị, nếu không chịu đả kích huyết mạch bị đoạn tuyệt như vậy, nhất định khiến mình đau đớn đến bất tỉnh.
Tâm thần hơi chút ổn định, Cổ Lạp lên tiếng hỏi:
- Theo ngươi chuyện này là kẻ nào làm?
- Lão gia, lão bộc cho rằng, đây không phải là thế lực ngoại quốc làm, thế lực ngoại quốc muốn ám sát nhân vật quan trọng của nước ta, sẽ không lựa chọn thiếu gia làm mục tiêu.
Quản gia cẩn thận nói.
Cổ Lạp một tay đấm mạnh vào lòng bàn tay kia nói:
- Không sai! Khải Ân chỉ là một Trưởng quan cấp bậc Thiên tướng, thế lực ngoại quốc căn bản không cần ám sát nó! Hơn nữa cho dù muốn ám sát nó, cũng không thể ngay cả vợ con của nó cũng giết! Đây nhất định là địch nhân của ta muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn, mới làm như vậy!
Nói đến đây, trên trán Cổ Lạp gân xanh nổi lên, chính lão cũng không rõ ở trong đất nước này rốt cuộc là ai muốn lão đoạn tuyệt huyết mạch, dù sao mấy năm nay đắc tội với rất nhiều người a.
Quản gia nghiến răng nói:
- Chẳng lẽ là Vương hậu phái người làm?
Cũng khó trách quản gia lập tức đem mục tiêu hoài nghi đặt trên người Vương hậu, nếu như lúc trước không có Cổ Lạp ủng hộ Công chúa điện hạ, sợ rằng Vương hậu đã lên ngôi trở thành Nữ vương.
Cổ Lạp chân mày cau lại, sau đó lắc đầu nói:
- Không thể là bọn họ, lần trước ta đã xác định rõ là sẽ giữ vững lập trường trung lập, bọn họ sẽ không ngu xuẩn đến mức đi đắc tội ta, đẩy ta về phía Công chúa.
Quản gia tự hỏi một chút, sau đó do dự nói:
- Nếu vậy, có khả năng là Công chúa không?
- Công chúa?
Cổ Lạp nhíu mày:
- Không thể nào đâu? Nếu không phải ta ủng hộ, nàng sớm đã bị Vương hậu gả cho nước khác, hẳn là sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy.
- Lão bộc không cho là như vậy, bởi vì đứng ở địa vị của Công chúa mà nói, lập trường trung lập của Lão gia cũng giống như phản bội nàng, dưới tình huống nàng không có quân lực ở trong tay, có lẽ chỉ có thể dựa vào ngài, nhưng sau khi nàng có được quân lực, vậy trong mắt nàng ngài chẳng qua là phản nghịch mà thôi.
Quản gia nhắc nhở thêm.
Cổ Lạp trầm mặc một lúc, rồi lại lắc đầu:
- Không thể là Công chúa, Công chúa nếu có khí phách như ngươi nói, nàng đã sớm diệt Vương hậu lên ngôi vua rồi.
- Nếu như cả hai người đó đều không phải, vậy có thể là ai đây?
Quản gia cau mày nghi ngờ nói, hắn thật sự không biết làm sao từ trong đông đảo cừu nhân tìm ra mục tiêu.
- Ôi, chỉ có thể chờ thi thể và hung khí của bọn thích khách kia đưa tới, may ra có thể tìm ra chút dấu vết.
Cổ Lạp bất đắc dĩ nói.
- Lão gia, cần báo cho Nhị thiếu gia không?
Quản gia cẩn thận nói.
- Ừ?
Cổ Lạp sau khi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Lo xong chuyện của Khải Ân rồi nói đi, vạn nhất để kẻ đứng sau vụ này biết được, ta đây có thể thực sự bị đoạn tuyệt mất!
- A, vậy có cần phái người bảo vệ Nhị thiếu gia không?
Quản gia có chút khẩn trương hỏi.
- Không cần, tình hình hiện tại hỗn loạn khó đoán, hãy chờ sau khi thế cuộc ổn định lại mới công bố tin tức của nó. Hơn nữa hiện tại nó ở trong quân đội, không cần lo lắng an toàn cho nó.
Cổ Lạp nói đến đây, phất tay một cái để quản gia lui xuống.
Trong Vương cung, Ngả Lệ Ti đang thương thảo cùng Y Ti Na về sự kiện Khải Ân bị ám sát chết.
- Y Ti Na, theo muội ám sát Khải Vân rốt cuộc là ai? Có thể là Vương hậu phái người hạ thủ không?
Y Ti Na lắc đầu:
- Không, Vương hậu không thể chọc giận Cổ Lạp đại nhân vào lúc này, làm như vậy, chính là đẩy Cổ Lạp đại nhân hoàn toàn về bên Điện hạ người.
- Rốt cuộc đó là ai? Thế lực ngoại quốc không thể nào lại đi ám sát một Trưởng quan cấp thấp như Khải Ân a.
Ngả Lệ Ti nghi ngờ không giải thích được.
- Điện hạ, người phải cẩn thận, ta sợ rằng kẻ chủ mưu phía sau kia, sẽ giá họa chuyện này cho người.
Y Ti Na đột nhiên sắc mặt nghiêm túc nói.
Ngả Lệ Ti mặt liền biến sắc, lập tức cau mày trầm tư, nàng không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu quan hệ hiện tại giữa mình và Cổ Lạp, đang rất thích hợp cho âm mưu thêm dầu vào lửa, một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng nói:
- Nói như vậy, Vương hậu có vẻ chính là người khả nghi, muội nói ta nên làm gì bây giờ?
- Cùng tham gia điều tra hung thủ, nhân cơ hội xáo trộn biên chế quân thủ thành, hiện tại chỉ dựa hoàn toàn vào cấm vệ quân trong tay điện hạ là không đủ, chỉ cần nắm được binh quyền, điện hạ người sẽ xây dựng được chỗ dựa vững chắc. Không bằng cho triệu hồi Khang Tư đại nhân trở về đi?
Y Ti Na đề nghị nói.
Ngả Lệ Ti vội vàng lắc đầu nói:
- Ngàn vạn lần không thể! Nếu ta triệu hồi Khang Tư lúc này, chỉ sợ sẽ làm cho các quan lầm tưởng ta đang bức bách bọn họ, sợ rằng Cổ Lạp cũng sẽ hoài nghi hơn.
Y Ti Na nghe nói như thế lập tức ngậm miệng, nàng biết Ngả Lệ Ti băn khoăn điều gì.
- Ôi, nên làm gì bây giờ mới phải? Hiện tại cấm vệ quân trong tay ta chỉ có hai ngàn người, không nói tới quân đội trú đóng ở bốn phía vương thành, chỉ mình quân thủ thành cũng đã có một quân đoàn, tổng cộng hơn năm vạn người! Cho dù làm xáo trộn biên chế quân thủ thành, trong tay ta cũng không có ai để nắm a. Phải biết rằng, tất cả Trưởng quan của quân thủ thành đều có quan hệ với mấy lão già quân bộ kia!
Ngả Lệ Ti buồn rầu nói.
Nghe nói như thế, Y Ti Na cũng nhíu mày, nàng mặc dù có được kiến thức phong phú, xử lý chính vụ có thể nói là tốt, nhưng nói đến năng lực vận dụng âm mưu, nàng có thể ngay cả so với một tiểu cô nương cũng không bằng.
- Nếu không điều Tạc Lạp đại nhân trở lại?
Y Ti Na đề nghị nói:
- Hắn ở trong quân đoàn của Khang Tư đại nhân coi như là xếp thứ hai, trong tay làm sao không có vài bộ hạ có năng lực, điều bọn họ trở lại sung vào trong quân thủ thành người thấy thế nào?
- Đó là một biện pháp tốt, nhưng nếu làm như vậy...
Ngả Lệ Ti không nói câu kế tiếp ra, nàng không thể nói là nếu điều Tạc Lạp đi rồi, quân đoàn Khang Tư có thể hoàn toàn trở thành quân đội riêng của Khang Tư a.
Ngả Lệ Ti cũng không phải muốn hoài nghi Khang Tư, với binh lực vượt qua mười vạn, tất cả lại nằm trong tay một người, bất cứ một Quân vương nào cũng không yên tâm.
Mặc dù trước kia coi Khang Tư chính là hôn phu tương lai nên đối với hắn nàng hoàn toàn yên tâm, nhưng lúc đó hắn chỉ là một tiểu nhân vật không ai biết đến, hiện tại Khang Tư đã là một Đại tướng trong tay nắm trọng binh trấn giữ một phương.
Hơn nữa trọng yếu nhất chính là, mình căn bản không rõ tâm ý của Khang Tư lắm, nếu hắn hoàn toàn không có ý tứ gì với mình, đây chẳng phải là nuôi hổ gây họa sao? Cho nên Ngả Lệ Ti mới cự tuyệt điều động Khang Tư trở lại, bởi vì mười vạn trọng binh Khang Tư cầm trong tay, có thể khống chế cả thủ đô.
Mặc dù Ngả Lệ Ti không có nói rõ, nhưng Y Ti Na lập tức hiểu ý tứ phía sau của Ngả Lệ Ti. Đối với điểm này, Y Ti Na chỉ có thể ngầm thở dài.
Nàng không có cách nào cam đoan rằng Khang Tư trung thành với Ngả Lệ Ti, càng không có cách nào cam đoan tình ý Khang Tư dành cho Ngả Lệ Ti. Còn việc Khang Tư nắm trọng binh trong tay, Y Ti Na căn bản không cách nào dám đứng ra cam đoan.
Mặc dù Y Ti Na có chút tình ý với Khang Tư, nhưng chuyện liên quan đến vương quyền, Y Ti Na chỉ biết đứng về phía người bạn tốt Ngả Lệ Ti mà thôi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Y Ti Na một lần nữa đề nghị:
- Tạc Lạp đại nhân những thời gian này cũng nuôi dưỡng một vài thân tín, để Tạc Lạp đại nhân phái những thân tín này về nắm giữ quân thủ thành, được không? Tạc Lạp đại nhân thì vẫn ở lại bên cạnh Khang Tư đại nhân, tiếp tục trợ giúp Khang Tư đại nhân thu phục quốc thổ là được rồi.
- Việc này hẳn là có thể, tốt nhất là tìm người có huyết thống quý tộc, như vậy dựa vào quân công thăng bọn họ lên cấp Phó tướng giữ chức Lữ đoàn trưởng, những lão già quân bộ kia sẽ không có gì để nói.
Ngả Lệ Ti cảm giác vấn đề được giải quyết liền nở nụ cười.
Nghe nói thế, Y Ti Na không khỏi khe khẽ thở dài trong lòng, những người trở lại này sẽ ngang hàng cấp bậc với Khang Tư, nếu như vậy, bọn họ sẽ không còn nghe lệnh của Khang Tư nữa, càng không thể nghe lệnh một Thiên tướng như Tạc Lạp; “Đối với bất luận kẻ nào cũng cần phải đề phòng”, đây chính là thuật làm vua sao? Có lẽ, nàng cũng đề phòng mình phải không?
Nghĩ tới đây, Y Ti Na rùng mình một cái, đem cảm giác khó hiểu vứt bỏ, cùng Ngả Lệ Ti nói sang chuyện khác.
Tại Cung Vương hậu, Vương hậu cười thoải mái có chút khoa trương:
- Ha ha, con trai độc nhất của Cổ Lạp lại chết như vậy sao? Thật là ông trời có mắt, Tạp Nạp Tháp làm không tệ! Hắn nhất định đem lai lịch thích khách và tang vật gán lên người con tiểu tiện nhân kia, đến lúc đó ngồi xem bọn chúng hai nhà đánh sống đánh chết như thế nào!
Tên trung niên nam tử ẩn núp trong cung Vương hậu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Điện hạ, đó cũng không phải là chúng ta làm, người của Thái tử điện hạ còn chưa tiến vào trong nước ta.
Vương hậu sửng sốt một chút:
- Không phải chúng ta làm? Vậy rốt cuộc là ai làm? Không lẽ tiểu tiện nhân kia suy nghĩ nông nổi, trong cơn tức giận làm như vậy?
- Hẳn là không phải do Công chúa làm, người của Công chúa đều nằm trong tầm giám thị của chúng ta, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không có bất cứ hành động gì. Hiện tại có chút phiền toái, có một nhóm địch nhân thần bí xuất hiện.
Người trung niên vẻ mặt nghiêm túc nói.
Vương hậu không giải thích được hỏi:
- Cho dù thêm một nhóm địch nhân thần bí, cũng không quan hệ chứ. Ít nhất bọn chúng cùng Cổ Lạp đối địch nhau, điều này đối với chúng ta không phải có lợi sao?
Người trung niên lắc đầu:
- Chúng ta mới nhận được tin tình báo, mật thám phái đi giám sát Khải Ân con của Cổ Lạp, cũng bị giết đồng thời với Khải Ân, rõ ràng địch nhân phi thường hiểu rõ chúng ta, hơn nữa còn đối nghịch với chúng ta.
- Đáng chết! Dám đối nghịch với ta! Nhóm địch nhân này rốt cuộc là ai? Nhất định phải tìm ra bọn chúng rồi tiêu diệt!
Nghe được có phe đối nghịch với mình, Vương hậu lập tức nhảy dựng lên kêu gào chửi bới.
- Điện hạ không cần kích động, chúng ta chỉ cần tham dự điều tra hung thủ. Chúng ta nhất định có thể từ trong dấu vết tìm được, nhân cơ hội đem đầu mối hướng về phía người của Công chúa.
Người trung niên cười nói.
- Ha ha, không sai, gài tang vật rồi giá họa lên trên người tiểu tiện nhân kia, để xem nó làm sao chối cải! Đến lúc đó mọi người sẽ phi thường thất vọng về nó!
Vương hậu đắc ý nở nụ cười.
Kia chính là người đã từng theo Khang Tư giải cứu hơn trăm binh sĩ: kỵ binh Uy Nạp, hiện tại vẻ mặt bi thương đang quỳ trước cửa phủ Cổ Lạp.
Cùng với hắn, ngoại trừ hơn mười người đều là quân nhân có biểu tình tương tự hắn ra, còn có hai cỗ quan tài lộng lẫy.
Trên mặt Uy Nạp mặc dù thương xót, nhưng trong lòng hắn không ngừng mắng chửi, hắn căn bản không nghĩ tới, vốn tiền đồ của mình đang một đường tươi sáng, lại bởi vì sự kiện Khải Ân bị ám sát mà liên lụy! Hiện tại không mong thăng quan phát tài, có thể giữ được tính mạng hay không còn chưa biết.
Ai bảo mình muốn thăng cấp nhanh, đi hướng Cổ Lạp biểu hiện lòng trung thành, lại tình nguyện đi theo Khải Ân bị giáng chức, hơn nữa còn cố ý trở thành đội trưởng thân binh của Khải Ân! Hiện tại Khải Ân bị ám sát chết, xui xẻo chính là mình!
Bên trong phòng luyện võ của phủ Cổ Lạp, trên nền đại sảnh rộng rãi này, xếp mấy chục thi thể không còn nguyên vẹn cùng mấy chục cây cung nỏ. Quản gia của Cổ Lạp dẫn theo mấy người dường như làm nghề khám nghiệm tử thi, đang kiểm tra những thi thể và hung khí này.
Đứng bốn phía đại sảnh có hơn mười quân sĩ, bao gồm Uy Nạp ở trong đó. Bọn họ đều là thân binh đưa thi thể Khải Ân trở về, hiện tại tất cả đều cúi đầu không dám lên tiếng.
Uy Nạp dè dặt liếc nhìn Cổ Lạp đang trên đại sảnh vẻ mặt không chút biểu cảm, trong lòng một trận run sợ, loại giông tố tới không báo trước này, khiến hắn thật sự khó chịu. Bọn họ những thân binh này vốn cho rằng, ngay khi gặp mặt Cổ Lạp, nhất định sẽ bị chửi như tát nước vào mặt, sau đó bị lôi xuống dưới xử phạt.
Nhưng không nghĩ tới Cổ Lạp dường như không thèm để ý đến, một chút cũng không quan tâm đến những kẻ thất trách như mình, ngược lại chỉ chuyên tâm nghiên cứu lai lịch hung thủ.
Đám thân binh tất cả đều thấp thỏm bất an, bọn hắn không biết sau đó còn có cơn sét thịnh nộ đánh xuống đầu hay không, bọn hắn không thể trốn cũng không thể phản kháng, chỉ có thể cầu mong cơn thịnh nộ của Cổ Lạp sẽ chậm rơi xuống trên người bọn hắn.
Thấy thi thể cùng hung khí, quản gia cũng dẫn về mấy kẻ chuyên khám nghiệm tử thi, một lúc lâu sau mới tổng hợp ý kiến các chuyên gia đưa lên:
- Lão gia, thân phận lai lịch những thích khách này đại khái đã rõ, tất cả đều xuất thân là cường đạo.
- Cường đạo!
Cổ Lạp chân mày cau lại.
Mà đám thân binh đang cúi đầu tất cả đều ngẩng đầu lên, bọn hắn không dám tin, những thích khách này lại xuất thân là cường đạo.
- Các ngươi nói bọn người kia xuất thân là cường đạo?
Cổ Lạp cao giọng nói, rồi chỉ vào những thân binh kia nói tiếp:
- Khiến cho những binh lính tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng kia tử trận hơn bảy mươi người, vệ quân huấn luyện nghiêm ngặt tử trận hơn hai trăm người. Trả một cái giá lớn như vậy mới giết được mười tên thích khách, lại là xuất thân cường đạo? Các ngươi có phải già cả mờ mắt rồi hay không!
Ngón tay Cổ Lạp chỉ vào mấy tên chuyên gia kia tức giận mắng.
Uy Nạp cùng những thân binh này mặc dù mất đi vũ khí, nhưng cũng phối hợp với ngữ khí của Cổ Lạp, giận dữ nhìn mấy tên chuyên gia kia.
Tên chuyên gia đứng đầu có một hàng ria mép, không kiêu ngạo cũng không tự ti hướng Cổ Lạp hành lễ nói:
- Đại nhân, nói về chiến tranh, ngài có thể là rất giỏi, nhưng nói về xác nhận thân phận một người đã chết từ thi thể, chính là nghề của chúng ta.
Cổ Lạp cũng biết bọn họ là chuyên gia, trên phương diện này đúng là có uy quyền, chỉ là hắn không thể nào tiếp nhận rằng con mình bị cường đạo ám sát, mới phản bác lại ý kiến của những chuyên gia này, mặc dù ý thức được mình không đúng, nhưng hắn cũng không thể nói lời xin lỗi, chỉ mạnh miệng nói một câu:
- Ngươi vì sao xác định bọn chúng là cường đạo mà không phải quân nhân tinh nhuệ?
Tên chuyên gia kia vuốt ria mép nói:
- Đại nhân cũng biết, quân nhân tinh nhuệ nhất định hàng năm thường sử dụng một loại vũ khí, mà như thế trên cơ thể sẽ lưu lại những dấu hiệu rất rõ ràng.
Cổ Lạp gật đầu, điểm này hắn dĩ nhiên hiểu. Quân nhân tinh nhuệ, sở dĩ tinh nhuệ, là bởi quen thuộc vũ khí của mình, hàng năm đều sử dụng loại vũ khí này, tỉ như đao binh tinh nhuệ không thể nào trở thành thương binh tinh nhuệ. Còn như vết chai sạn càng không cần phải nói, vết chai trong tay quân binh cầm đao so với vết chai trong tay quân binh cầm kiếm là tuyệt đối khác nhau.
Tên chuyên gia thấy Cổ Lạp gật đầu, mới chỉ lên thi thể nói:
- Vết chai trong tay những thích khách này, không có mấy người giống nhau, có người dùng vũ khí là côn, có người dùng vũ khí là đao kiếm, còn có người dùng vũ khí là chùy, quan trọng nhất là lòng bàn chân bọn chúng da rất dày, chỉ có không đi giầy lâu năm mới có thể tạo thành như vậy.
Cổ Lạp sau khi nghe nói như thế liền im lặng, sử dụng binh khí phức tạp, vẫn có thể nói là từ các binh chủng điều ra, nhưng quân nhân tinh nhuệ tuyệt đối không có chuyện không có giầy để đi, không chỉ quân nhân tinh nhuệ, ngay cả một bộ binh cấp bậc thấp nhất, cũng đảm bảo có thể có một đôi giầy. Cũng chỉ có cường đạo luôn thiếu hụt vật tư, mới có thể đi chân không.
Cổ Lạp bỏ qua vấn đề thích khách có phải là cường đạo hay không, lái sang chuyện khác hỏi:
- Cung nỏ thì sao? Có thể nhìn ra là do nơi nào chế tạo không?
- Từ chất liệu và hình thức mà nói, cung nỏ này là do Xưởng chế tạo của thủ đô làm ra.
Câu này của một chuyên gia khác vừa nói ra, lập tức khiến những người ở chỗ này nhảy dựng lên.
Cổ Lạp lại càng hai mắt phẫn nộ hét lớn:
- Cái gì? Những cung nỏ này là do công tượng của thủ đô chế tạo? Ta tại sao lại không biết có loại cung nỏ này!
- Những cung nỏ này là sau khi Khang Tư đại nhân bị ám sát lần trước thu được. Lúc ấy quân bộ phát hiện, loại cung nỏ này uy lực so với cung nỏ trước đây của nước ta mạnh hơn rất nhiều, cho nên liền phái công tượng tiến hành bắt chước chế tạo ra.
Tên chuyên gia binh khí kia giải thích.
- Đáng chết, lại là cấp dưới tự ý hành động!
Cổ Lạp chắp hai tay vòng ra sau lưng, nói:
- Quản gia, ngươi lập tức tới Xưởng chế tạo, tìm hiểu tình hình sản lượng và trang bị của loại cung nỏ này.
Quản gia lĩnh mệnh đang định rời đi, nhưng lại bị tên chuyên gia binh khí kia ngăn cản:
- Đại nhân, không cần hỏi nữa, hạ quan biết loại cung nỏ này bởi vì vấn đề nguyên liệu, nên chỉ bắt chước chế tạo được ba ngàn cái, toàn bộ được trang bị cho quân đội của Khang Tư đại nhân.
- Khang Tư!
Cổ Lạp nghiến răng trầm quát.
Mà Uy Nạp hai mắt lại càng đỏ bừng, hắn đối với Khang Tư đã sớm ghen ghét vạn phần, hiện tại trở ngại đối với tiền đồ của mình lại là hắn! Thật đúng là thù mới hận cũ chồng chất! Mà mấy chuyên gia kia vừa nghe xong những lời này, lập tức giật mình trong lòng, kẻ ngu ngốc cũng biết hiện tại Khang Tư đang ở bên ngoài tiêu diệt cường đạo, hơn nữa Khang Tư dựa lưng vào ai, tất cả không khỏi đều cho biết công việc bận rộn, muốn sớm được cáo lui, bọn họ cũng không muốn cuốn vào trong dòng nước xoáy này.
Cổ Lạp hướng quản gia nháy mắt, quản gia hiểu ý, dẫn những chuyên gia này rời đi.
Uy Nạp biết những tên này xong đời rồi, Cổ Lạp chắc chắn không để cho bọn hắn đi ra ngoài đả thảo kinh xà (DG: hay là “bứt dây động rừng”).
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, quản gia quay lại mang theo một mùi máu tanh, mùi vị đó khiến cho đám thân binh không tự chủ được rùng mình một cái.
- Khang Tư đáng chết! Hắn dám phái người ám sát con ta! Ta nhất định phải khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Cổ Lạp lửa giận ngút trời gào thét.
Quản gia vội vàng khuyên:
- Lão gia, Khang Tư chỉ là một công cụ mà thôi.
Cổ Lạp mở miêng thở hổn hển, gật đầu nói:
- Điều này ta biết, nếu không phải như vậy, tên tiện dân Khang Tư kia làm sao dám làm như vậy!
Nói đến đây, sắc mặt Cổ Lạp đại biến, ngữ khí run rẩy nói:
- Ý ngươi nói? Là nó? Nhị thiếu gia của ngươi?
Quản gia cả người chấn động, hắn hiểu ý tứ Cổ Lạp, hắn có chút chần chờ lắc đầu:
- Điều này, không thể nào đâu?
Cổ Lạp nổi trận lôi đình:
- Tại sao không thể! Hắn là kẻ thân tín nhất của Khang Tư, Khang Tư tiếp nhận mệnh lệnh của tiện nhân kia, hắn tại sao không biết? Thậm chí những thích khách này có thể chính là do tiểu súc sinh đó chọn lựa!
Cổ Lạp nói đến đây, giậm chân mắng lớn:
- Đáng chết! Không nghĩ tới ta nuôi con như nuôi sói! Hắn chẳng lẽ không biết rằng Khải Ân là thân ca ca của hắn sao? Đáng chết! Ngay cả thân ca ca cũng xuống tay được, người làm cha như ta càng không cần phải nói! Đáng chết! Sớm biết vậy thì ngày xưa bóp cho nó chết đi cho xong!
Nghe đến đó, trong lòng đám thân binh tất cả đều giật mình, đáng chết, mình bảo vệ Khải Ân không tốt, hiện tại lại bị cuốn vào cảnh huynh đệ tương tàn, tranh đoạt quyền tộc trưởng, thật đúng là quá xui xẻo.
Bất quá sau này Nhị thiếu gia nhất định thừa kế quyền lực của Cổ Lạp, mình nếu có thể nịnh bợ Nhị thiếu gia, nói không chừng chẳng những không gặp họa, ngược lại có khi còn được thăng chức nữa chứ?
Trong đầu có ý niệm này đều là người có đầu óc khôn khéo, Uy Nạp chính là một trong số đó.
Quản gia mặc dù biết lão gia nói thì nói như thế, nhưng tuyệt đối sẽ không đối phó Nhị thiếu gia, bởi vì Nhị thiếu gia chính là huyết mạch duy nhất của lão gia, cho dù Nhị thiếu gia làm ra cái sự tình giết anh này, lão gia cũng sẽ theo vậy cho hắn trở thành người thừa kế.
Nói tới tình cảm, quản gia đối với Khải Ân thâm hậu, nhưng đối với Nhị thiếu gia cũng không tệ, bởi vì hắn chịu trách nhiệm giám sát cuộc sống cùng việc học tập của Nhị thiếu gia, dựa theo quan sát của mình, với tính cách của Nhị thiếu gia thì không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Có những suy nghĩ này, quản gia không khỏi khuyên nhủ:
- Lão gia, tính cách Nhị thiếu gia tin tưởng ngài cũng biết, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, có lẽ đây là do Tạc Lạp thân tín của Công chúa chấp hành cũng không chừng, Nhị thiếu gia nhất định là bị che đậy.
- Ta không tin, Tạc Lạp coi là cái gì! Nó mới là người thân tín nhất của Khang Tư, Khang Tư không sử dụng nó ngược lại đi sai Tạc Lạp? Không thể như vậy!
Cổ Lạp nói thì nói như thế, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, đành ra lệnh nói:
- Mấy ngày nữa ngươi tự mình đi gặp tên đó, xem có chuyện gì xảy ra!
Nói đến đây, Cổ Lạp chán ghét nhìn thoáng qua đống thi thể trên mặt đất, vung tay lên nói:
- Đem những thứ này cho chó ăn!
Rồi xoay người rời đi.
Đám thân binh vốn nghĩ lời này là chỉ chính mình, đã thấy quản gia kêu người mang những thi thể kia, không khỏi thở phào nhẹ nhõm vội vàng đi làm.
Thân xác Khải Ân vừa đưa về thủ đô, lập tức làm náo động: tất cả quý tộc ở thủ đô đều tự mình đi tới phủ đệ Cổ Lạp tế viếng. Bởi vì Cổ Lạp là cha, mà Khải Ân là con, chịu trách nhiệm lễ nghi chỉ có thể là quản gia của Cổ Lạp.
Mà Uy Nạp tạm thời không có bị xử phạt, liền mang theo đám thân binh cùng cảnh ngộ lo trước lo sau, hy vọng nhân cơ hội này được Cổ Lạp tha thứ.
Tế viếng Khải Ân còn có: Ngả Lệ Ti, Quân bộ, và đại diện cho thế lực của Vương hậu, tất cả đều yêu cầu tham gia điều tra hung thủ với Cổ Lạp, đáng tiếc Cổ Lạp đặc biệt không thuận lòng người, từ chối không để những người này tham dự, hơn nữa lặng lẽ không một tiếng động mang theo thân tín rời khỏi thủ đô, mà quân đội dưới quyền Cổ Lạp cũng trước tiên tiến vào trạng thái đề phòng.
Một loạt hành động này, khiến cho mọi người đều cho rằng Cổ Lạp đã nắm giữ chứng cớ xác thực, chuẩn bị tự mình trả thù địch nhân, không khỏi nghi thần nghi quỷ ra lệnh thuộc hạ cần phải đề phòng.
Trong mấy thế lực này, chỉ có Ngả Lệ Ti nắm giữ số lượng quân sĩ ít nhất, bất đắc dĩ nàng chỉ có thể ra lệnh cấm vệ quân bảo vệ cho vương cung mà thôi.
Vốn tính toán đưa người thâm nhập vào quân thủ thành cũng vì vậy mà thất bại, Ngả Lệ Ti chỉ có hai ngàn cấm vệ quân, không thể làm gì khác hơn là truyền chỉ thị cho Tạc Lạp.
Thành Khai Nhất, nhận được mật hàm Tạc Lạp sửng sốt một chút, ngay sau đó báo cáo cho Khang Tư.
Nghe xong Tạc Lạp báo cáo, nhóm người Khang Tư đều sửng sốt, sắc mặt Y Đạt lại càng không bình thường.
Chiêm Mỗ Tư là người đầu tiên lên tiếng nói:
- Không phải chứ? Bởi vì con của một quý tộc chết, thủ đô lại biến thành miệng núi lửa sao?
- Bình thường cũng không đáng gì, chẳng qua là đại quý tộc này tay nắm trọng binh, hơn nữa không bị khống chế, thế cuộc ở thủ đô lại vi diệu như vậy, dĩ nhiên sẽ lập tức biến thành miệng núi lửa.
Tư Đặc lạnh giọng nói.
- Đại nhân, hiện tại Công chúa ra lệnh thuộc hạ mang binh quay về, ngài xem quyết định thế nào?
Tạc Lạp cẩn thận nói.
Hắn sợ Khang Tư sẽ không để ý tới sự tình ở thủ đô, tự mình tự lập, trải qua đại chiến lần trước cùng chỉnh biên quân đội, Khang Tư đã hoàn toàn nắm được cả quân đoàn, nếu hắn nói muốn tự lập, thì trừ mình ra, sợ rằng không có ai phản đối.
Khang Tư không chút nghĩ ngợi lập tức nói:
- Được, ta sẽ truyền lệnh toàn quân cùng trở về, trong tay điện hạ chỉ có hai ngàn người, căn bản không áp chế được những kẻ dã tâm kia.
Những người khác ầm ầm đồng ý, bọn họ đã sớm muốn trở về vinh quy bái tổ, chẳng qua là nhiệm vụ thu phục quốc thổ vẫn chưa hoàn thành, không thể làm gì khác hơn là ngồi đợi ở nơi này, hiện tại có được lý do quang minh chính đại như vậy, làm sao không trở về đứng trước mặt bà con uy phong một chút. Nguồn truyện: Y
Tạc Lạp bị dọa cho hoảng sợ, Công chúa tại sao chỉ yêu cầu mình dẫn quân quay về, mà không phải gọi Khang Tư toàn quân quay về? Ý tứ bên trong, mình tương đối hiểu rõ.
Hắn không khỏi vội vàng khuyên can nói:
- Đại nhân, toàn quân trở về dường như không nên, nhiệm vụ thu phục quốc thổ vẫn chưa hòan thành, hơn nữa công chúa điện hạ cũng muốn Đại nhân chuyên tâm thu phục quốc thổ, hạ quan thấy, hay là điều một phần quân sĩ tinh nhuệ trở về bảo vệ Công chúa điện hạ là được.
Khang Tư dĩ nhiên hiểu nhiệm vụ của mình là gì, hơn nữa hắn cũng không cho là mình trở về thủ đô thì ngoài việc giết người ra, còn có thể có tác dụng gì cho Công chúa, hắn không muốn mũi đao lại chĩa thẳng người của mình, liền đồng ý lời đề nghị của Tạc Lạp, gật đầu nói:
- Như vậy, theo ngươi phải mang bao nhiêu binh sĩ trở về bảo vệ Công chúa điện hạ?
Tạc Lạp vội vàng nói:
- Hạ quan cho là mang Binh đoàn của hạ quan cùng hai binh đoàn kỵ binh là được.
Nhưng thật ra Tạc Lạp không phải mang nhiều binh lực về để trợ uy, chẳng qua là nghĩ đến ở khu vực này còn có một lượng lớn thế lực có võ trang đối nghịch, mới đưa ra cái yêu cầu này.
Khang Tư còn chưa có ý kiến, hai Thiên tướng kỵ binh đã nhảy dựng lên lên tiếng phản đối:
- Đại nhân, khu vực này còn một lượng lớn cường đạo, điều tất cả kỵ binh đi, chẳng phải mất đi lực lượng cơ động sao? Đến lúc đó chẳng phải chỉ có thể phòng thủ thôi sao? Như vậy làm sao thu phục quốc thổ? Kính xin đại nhân thu hồi mệnh lệnh!
Nói thì nói như thế, bất quá ý tứ bọn hắn, trừ Khang Tư ra cũng rõ ràng. Bọn họ hiện tại chính là Thiên tướng kỵ binh đoàn, thống lĩnh toàn bộ kỵ binh của quân đoàn, địa vị và quyền lực ở nơi này có thể nói chính là dưới một người trên vạn người.
Trở lại thủ đô có quý tộc chạy đầy đường kia, sợ rằng ngay cả chức vụ Thiên tướng kỵ binh thống lĩnh ngàn người này, cũng không thể tiếp tục được đảm nhiệm, phải biết rằng trong lí lịch của Quân bộ ở thủ đô, bọn họ chỉ là Liên đội trưởng a, đến lúc đó binh lực nhất định sẽ bị người khác kiếm cớ chiếm lấy.
Mà Chiêm Mỗ Tư lại kỳ quái nói:
- Tạc Lạp đại nhân, không cần phải hào phóng như vậy chứ? Binh đoàn của ngài cũng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, một người có thể đánh năm người, hơn nữa hai Binh đoàn kỵ binh chính là chủ lực, nếu điều đi, lực chiến đấu của quân đoàn Khang Tư chúng ta lập tức sẽ giảm hơn nửa a! Như vậy những người còn lại làm sao đánh giặc?
Mọi người mặc dù bất mãn lời của Chiêm Mỗ Tư hạ thấp người của mình, nhưng cũng hiểu, nếu như ba Binh đoàn này rời đi, lực chiến đấu của cả quân đoàn sẽ giảm xuống, tuyệt đối vượt qua một nửa không chừng.
Phải biết rằng, hai vạn kỵ binh đều là tinh anh của quân đoàn Khang Tư! Mọi người lập tức rối rít chỉ trích Tạc Lạp không để ý đến đại cục.
Thấy những người trước kia đối với mình chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, bảo sao nghe vậy, hiện tại lại dám chỉ trích mình, Tạc Lạp không khỏi tức giận cùng thương tâm, bọn họ từ khi nào bắt đầu cùng mình tranh đua đây?
Là từ lúc sau khi quân đội chỉnh biên sao?
Bọn họ cho rằng cùng cấp bậc với mình, hẳn là có thể cùng mình tranh đua cao thấp.
Bất quá lúc đó cho dù có không được tự nhiên, cũng chỉ âm thầm tranh đua thế thôi, bọn họ tại sao phải chỉ trích mình trắng trợn như vậy?
Phải rồi, bởi vì bọn họ đã có quyền lợi của chính bản thân, phía ngoài quyền lợi của bọn họ lại là quyền lợi của Khang Tư, quyền lợi ngoài cùng mới là quyền lợi của Công chúa.
Hiện tại nếu tổn hại đến lợi ích bản thân và quyền lợi của Khang Tư, đi trợ giúp lợi ích của Công chúa, bọn họ dĩ nhiên phản đối là đúng rồi.
Khang Tư đưa tay ngăn tiếng kêu gào của mọi người lại, ánh mắt quét nhìn cung quanh, mọi người lập tức ngậm miệng cúi đầu.
Thời gian dài đứng trên địa vị cao, thuận miệng liền có thể quyết định sống chết của mọi người, Khang Tư tay cầm quyền sinh sát, cũng sớm đã có khí thế khiến cho người khác kính sợ.
Hắn trang nghiêm nói:
- Không cần nhiều lời, Tạc Lạp, ta ra lệnh cho ngươi dẫn theo Binh đoàn trực thuộc và hai Binh đoàn kỵ binh trở về thủ đô bảo vệ Công chúa điện hạ, trên đường đi do ngươi làm chủ.
Thấy mọi người còn muốn lên tiếng, Khang Tư trừng mắt, lạnh giọng nói:
- Chấp hành mệnh lệnh!
Hai Thiên tướng kỵ binh bất đắc dĩ nuốt nuốt nước bọt.
Thấy mọi người cho dù trong lòng có ý kiến cũng không dám lên tiếng, Tạc Lạp không khỏi thở dài trong lòng.
Địa vị cùng quyền lực thật có thể thay đổi người a, hiện tại còn ai có thể nghĩ người trước mắt này, hơn một năm trước còn là một binh sĩ bộ binh pháo hôi a? (DG: bộ binh pháo hôi = bộ binh đi tiên phong làm bia đỡ đạn).
- Nhưng ba người các ngươi phải nhớ kỹ, lần này trở về thủ đô, trừ mệnh lệnh của Công chúa điện hạ ra, ai cũng không cần để ý tới, quản lý tốt binh sĩ của mình. Quân bộ muốn đem các ngươi biên vào quân bộ cũng không cần để ý, phải nắm vững vàng quân sĩ ở trong tay, không để cho người khác chiếm lấy.
Khang Tư nói tiếp.
- Rõ!
Tạc Lạp mặc dù đối với mệnh lệnh này của Khang Tư hơi cau mày, bởi vì đây chẳng phải là muốn bọn họ giữ binh làm của riêng sao? Nhưng điều này có lợi đối với Công chúa, cho nên vẫn nhận lệnh.
Mà hai Thiên tướng kỵ binh kia lòng lại tràn đầy vui mừng lập tức hành lễ nhận lệnh.
Có đạo mệnh lệnh này của Khang Tư, cũng có dũng khí chống lại Quân bộ, hơn nữa địa vị của mình cũng không bị mất, dưới hai điều kiện tiên quyết này dĩ nhiên bọn họ vui vẻ tuân mệnh.
Phải biết rằng, đây chính cơ hội tốt để lấy lòng Nữ vương tương lai, làm sao có thể bỏ qua cho được?
- Được rồi, Tạc Lạp, trở lại thủ đô ngươi giúp ta tế viếng Khải Ân đại nhân một chút, dù sao ta cùng hắn cũng có duyên gặp mặt nhau một lần.
Khang Tư nói đến đây, không khỏi nhớ tới lúc hộ tống Công chúa đi ra gặp phải Khải Ân.
Tạc Lạp nghe nói như thế sửng sốt một chút.
Hiện tại cũng đã đối nghịch với Cổ Lạp, lại có thể hướng địch nhân bày tỏ sao?
Bất quá hắn cũng không có phản đối, chẳng qua là đáp tiếng:
- Rõ!
Y Đạt vốn định nói cái gì với Tạc Lạp, nhưng lại không biết băn khoăn cái gì, chỉ là há miệng giật giật, rồi lại ngậm lại.