Khang Tư lập tức cầm đao đứng dậy đề phòng, chỉ trong nháy mắt, mấy tên cung kỵ binh mặc đồng phục màu đen bó sát người, đã xuất hiện trước mặt, hơn nữa còn kéo dây cung nhắm ngay vào Khang Tư.
Chứng kiến đám cung kỵ binh đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc cùng trang bị thống nhất, đặc biệt chứng kiến vị trí trên cánh tay quân phục màu đen của đám cung kỵ binh, có một huy hiệu quân hàm khác với Khi Hồng Quốc, Khang Tư không khỏi nghĩ thầm: “ Khó trách thôn dân phản kháng không có bất cứ hiệu quả gì, thì ra địch nhân là quân chính quy!”
Khang Tư hiểu lầm đám cung kỵ binh này chính là hung thủ tạo nên tấm thảm kịch kia, cho nên hai mắt đã đỏ bừng chuẩn bị chém giết, Khang Tư đã trải qua trăm trận, còn không có để mấy cung kỵ binh ở trong mắt. Bất quá rất nhanh khiến cho Khang Tư mồ hôi lạnh chảy ra, trong nháy mắt khi Khang Tư đang giơ đao chuẩn bị công kích mấy cung kỵ binh xuất hiện lúc nãy, bốn phía chạy nhanh tới gần trăm kỵ binh mặc cùng một loại trang phục như vậy, trong đó trừ mười mấy tên cung kỵ binh ra, tất cả những tên khác đều là thương hoặc kiếm khinh kỵ binh.
Gần trăm kỵ binh vây chặt Khang Tư vào giữa, cầm vũ khí đều chỉ ngay người Khang Tư.
Khang Tư chưa từng biết sợ hãi, lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi.
Hắn biết chính mình căn bản không thể từ trong bao vây của gần trăm tên kỵ binh thoát đi!
Khiến cho hắn sợ hãi, cũng không phải cái chết, mà là sợ hãi chính mình căn bản không thể hoàn thành di nguyện của An Khắc gia gia!
Với Khang Tư tính mạng mình có nguy hiểm hay không, căn bản không quan trọng, quan trọng là hắn sợ mình không thể hoàn thành yêu cầu kia của ông nội, cũng chính là ân nhân của mình.
Duy trì dòng họ Lôi Luân Đặc!
Khang Tư cũng không phải người thúc thủ đợi trói.
Nếu đã không có hy vọng sống, vậy thì chém giết một trận cho sướng đi!
Khang Tư hạ quyết định, vung khảm đao lên, quét mắt liếc nhìn kỵ sĩ vây quanh hắn một cái, bắt đầu chuẩn bị công kích.
Mà đám kỵ sĩ này bị sát khí cùng động tác của Khang Tư khiến cho càng hoảng sợ, nếu như không trải qua huấn luyện nghiêm khắc, sợ rằng đã buông tay bắn tên rồi.
Ngay lúc khẩn trương này, một tiếng uy nghiêm vang dội xé gió đi tới:
- Chờ một chút, nói với hắn thân phận cùng lý do của chúng ta, đồng thời hỏi rõ thân phận hắn, không được giết nhầm người vô tội.
- Tuân lệnh!
Một tên kỵ binh có quân hàm khác với những kỵ binh khác, nghiêng người hướng về phía sau thi lễ, sau đó lập tức bước lên trước một bước, hướng Khang Tư hô:
- Chúng ta là đội thân vệ của Áo Đặc Mạn đế quốc Nguyên soái, đang trên đường đuổi giết Mạn Đà La đạo tặc đoàn, xin mời nói ra thân phận của ngươi.
Nghe nói như thế, Khang Tư lập tức rõ ràng chính mình hiểu lầm, trước tiên hạ tay xuống, đương nhiên, khảm đao vẫn nắm trong tay, sau đó không kiêu không sợ, lập tức đáp:
- Ta là Khang Tư Lôi Luân Đặc, là thôn dân ở đây.
Mặc dù Khang Tư có động tác hủy bỏ địch ý, khiến cho hào khí khẩn trương có chút hòa hoãn lại, nhưng các kỵ binh cũng giống như Khang Tư, cũng không có hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, vũ khí vẫn là như có như không hướng vào Khang Tư.
Trưởng quan kia sau khi nghe được danh tính của Khang Tư, chân mày cau lại.
Người này xuất thân là quý tộc đây.
Bất quá nơi này có rất nhiều quý tộc nghèo túng như vậy, hơn nữa có phải quý tộc hay không cũng lấy một dòng họ để dùng, thật giả, cũng khó phân biệt.
- Có gì chứng minh không?
Khang Tư suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hai người kia là ông nội và em trai của ta, phải rồi, cách cửa thôn về hướng bắc hơn năm trăm bước, có một con heo rừng ta mới săn được. Trừ những thứ đó ra không còn gì để chứng minh.
Trưởng quan kia cũng không hy vọng Khang Tư có thể đưa ra cái gì để chứng minh.
Người sống trong rừng rậm phần lớn sử dụng tên giả, căn bản không có khả năng tra ra thân phận thật, cho nên khi trưởng quan nghe được hai thi thể một già một trẻ trên mặt đất là thân nhân của hắn, còn có chút hoài nghi, bất quá nghe được có con mồi mới săn, liền có chút hưng phấn.
Nếu như thực sự có con mồi, vậy cũng chứng minh Khang Tư không có nói láo, là thôn dân nơi này, còn nếu như không có, vậy hắn chính là mật thám của đạo tặc đoàn, nếu đúng vậy phải giết chết ngay tại chỗ!
Nghĩ vậy, trưởng quan lập tức phất tay, ra lệnh mấy kỵ binh đi kiểm tra.
Rất nhanh, kỵ binh đã trở về, hơn nữa còn mang về con heo rừng rất lớn mà Khang Tư mới săn lúc trước.
Chứng kiến con heo rừng bị buộc chặt, lại mất đi cái đuôi, cũng chính là cái đuôi đang nằm trong tay Bỉ Nhĩ, các kỵ binh đang đề phòng được trưởng quan hạ lệnh, cuối cùng thở ra một hơi, thu hồi vũ khí.
Các kỵ binh sau khi phái ra một bộ phận đề phòng, những người khác thì xuống ngựa bắt đầu an táng thôn dân.
Sau khi an táng xong An Khắc gia gia cùng Bỉ Nhĩ, Khang Tư được trưởng quan vừa hỏi lúc nãy, đưa đến trước mặt một người trung niên.
Người trung niên cũng mặc một bộ quân phục màu đen bó sát người như vậy, quân hàm ở trên cánh tay áo là một miếng ngân tệ khá lớn, có viền màu vàng lá cây bao quanh hình một con chim ưng màu vàng.
Trưởng quan cúi chào nói:
- Nguyên soái đại nhân, đây là thôn dân đã giết chết con heo rừng kia.
Khang Tư thất kinh.
Mặc dù không hiểu nhiều lắm về Áo Đặc Mạn đế quốc, nhưng hắn biết, Áo Đặc Mạn đế quốc là siêu cường quốc số một số hai trên hai khối đại lục này.
Khi Hồng quốc mà so sánh với Áo Đặc Mạn đế quốc, quả thực giống như là đứa trẻ con so khí lực với binh lính tinh nhuệ vậy.
Mà Áo Đặc Mạn đế quốc cũng là một trong nhiều quốc gia trên hai khối đại lục, Đức Vua không phải người duy nhất đảm nhiệm chức vụ Nguyên soái của đất nước, có thể nói, người trung niên trước mặt này, chính là người đứng đầu quân đội của Áo Đặc Mạn đế quốc.
Người trung niên này, có tóc đen mắt đen giống như Khang Tư, dung mạo mặc dù bình thường, nhưng từ ánh mắt, từ cái giơ tay nhấc chân, cũng tự nhiên toát ra một cỗ khí thế uy nghiêm.
Nguyên soái vừa nhìn thấy Khang Tư, lập tức ánh mắt sáng ngời, trải qua kiếp sống quân đội hơn mười năm, khiến hắn có thể dễ dàng nhìn một lần biết được thân phận người khác.
- Ngươi từng tham gia quân đội? Hơn nữa địa vị không thấp?
Thân vệ bên cạnh Nguyên soái nghe nói như thế, lập tức đưa tay đặt trên chuôi đao, cảnh giác nhìn kỹ Khang Tư.
Khang Tư cũng biết người từng tham gia quân đội lại còn trải qua huấn luyện nghiêm khắc, rất dễ bị người khác nhìn ra thân phận, nhưng hắn không rõ, Nguyên soái làm thế nào lại nhìn ra mình địa vị không thấp?
Không có tự hỏi nhiều, Khang Tư trực tiếp đáp:
- Đúng vậy, Nguyên soái đại nhân, ta...tại hạ từng là Phó tướng đảm nhiệm chức vụ Lữ đoàn trưởng sư đoàn đệ nhất thuộc quân đoàn đệ nhất của Khi Hồng Quốc.
- Phó tướng Lữ đoàn trưởng sư đoàn đệ nhất? Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Nguyên soái có chút động dung hỏi.
Mặc dù Khi Hồng Quốc trong mắt Nguyên soái, là một quốc gia nhỏ bé đáng thương, nhưng cái danh hiệu “đệ nhất” này, bất luận ở trong quân đội của quốc gia nào đều có địa vị cao quý.
Những thân vệ ở đây cũng có chút kinh ngạc nhìn Khang Tư, bọn họ không có hoài nghi Khang Tư nói lung tung, dù sao chuyện như vậy chỉ hỏi thăm một chút là biết thật giả.
Mình đã lấy ngày mình tòng quân, trở thành sinh nhật lần thứ mười tám của mình, đến giờ đã qua hơn năm năm.
- Hai mươi ba tuổi, Nguyên soái đại nhân.
Khang Tư trả lời.
- Hai mươi ba tuổi trở thành thống lĩnh năm nghàn tinh binh, quả không tệ. Bất quá bổn Soái cảm giác được với khí độ của ngươi, ít nhất cũng có thể là một sư đoàn trưởng.
Lời này của Nguyên soái vừa ra, tất cả ánh mắt các thân vệ nhìn Khang Tư đều thay đổi, trở thành hâm mộ, đố kị, giật mình các loại thần sắc lần lượt thay đổi cùng một lúc.
Trong ánh mắt bọn họ không có hoài nghi.
Bởi vì điều đó do chính miệng Nguyên soái nói ra.
- Nguyên soái đại nhân quá khen. Nguồn truyện: Y
Khang Tư chỉ có thể trả lời như vậy.
Chẳng lẽ lại nói cho Nguyên soái này biết, chính mình từng thống lĩnh hai quân đoàn mười vạn binh lực?
Nguyên soái hướng Khang Tư nháy nháy mắt, cười nói:
- Ha ha, phiên hiệu trong quân đội của bổn quốc cùng Khi Hồng Quốc, mặc dù xưng hô giống nhau, nhưng biên chế các tầng lại khác, ngươi giải thích cho hắn một chút.
Tên trưởng quan kia nhận được lệnh đầu tiên là cúi người nhận lệnh, rồi mới hướng Khang Tư nói: - Biên chế của đế quốc là biên chế năm năm, hơn nữa không có loại biên chế đoàn đội. Năm người thành một ngũ, năm ngũ thành một tiểu đội, năm tiểu đội cộng với một ngũ hậu cần thành trung đội.
Cứ tương tự nâng lên như vậy, cao hơn có đại đội, liên đội, lữ đoàn, sư đoàn,quân đoàn, lên nữa chính là tập đoàn quân do chính Nguyên soái đại nhân thống lĩnh, cũng chính là tất cả quân đội của đế quốc.
Tính sơ sơ thì một sư đoàn có tới tám đến chín vạn người (DG: ngũ-tiểu đội-trung đội-đại đội-liên đội-lữ đoàn-sư đoàn =57 + 3125 quân hậu cần = hơn 8vạn), Khang Tư lập tức choáng váng, hắn khiếp sợ biên chế của Áo Đặc Mạn đế quốc thật khổng lồ!
Một sư đoàn đã bằng với hai quân đoàn của Khi Hồng Quốc.
Không biết Áo Đặc Mạn đế quốc có bao nhiêu sư đoàn?
Đoán được ý nghĩ của Khang Tư, Nguyên soái cười nói:
- Giới thiệu cho hắn một chút, nước ta có bao nhiêu quân đoàn, cùng với kết cấu các Trưởng quan của nước ta.
Trưởng quan kia mặc dù nghi hoặc tại sao Nguyên soái đại nhân lại giới thiệu chi tiết tình hình binh lực của nước mình cho một thôn dân như thế, nhưng vẫn tuân lệnh nói:
- Rõ! Nước ta tổng cộng có hai mươi quân đoàn.
Vừa nghe lời này, Khang Tư choáng váng, hai mươi quan đoàn? Mỗi quân đoàn có hơn bốn mươi vạn người, như vậy chính là tám trăm vạn binh lực, lại đều là quân chính quy!
Nếu cộng cả quân dự bị cùng dân quân, thì tổng binh lực của Khi Hồng Quốc, thậm trí ngay cả so với số lẻ của người ta cũng kém hơn!
- Nguyên soái là Thống soái cao nhất của quân đội, quản lý Thống soái bộ, Thống soái bộ do ba bộ tạo thành là tham mưu bộ, hiến binh bộ, hậu cần bộ, mỗi bộ đều tự có thủ trưởng đơn vị riêng.
Trưởng quan của quân đoàn gồm có Quân đoàn trưởng, phó quân đoàn trưởng, trưởng tham mưu tác chiến của quân đoàn, quân đoàn hậu cần trưởng, quân đoàn hiến binh trưởng, từ quân đoàn đến liên đội biên chế trưởng quan đều như vậy, chỉ là xưng hô trưởng quan thì theo phiên hiệu quân đội mà xưng hô.
Ví dụ như liên đội hậu cần trưởng, liên đội tham mưu trưởng. Biên chế Đại đội trở xuống hủy bỏ chức vụ phó quan cùng hiến binh trưởng, trung đội trở xuống hủy bỏ chức vụ hậu cần trưởng.
Nghe được những điều này chính là cơ mật trong biên chế quân đội, Khang Tư đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp:
- Không biết Nguyên soái đại nhân cho tại hạ biết tình báo cơ mật này, có dụng ý gì?
Nguyên soái cười nói:
- Bổn Soái không biết tại sao ngươi vứt bỏ chức vụ trong quân đội Khi Hồng Quốc đi tới nơi này, cũng không muốn đi truy cứu nguyên nhân, bổn Soái chỉ muốn mời ngươi gia nhập quân đội đế quốc. Bổn Soái tin vào nhãn lực của mình, ngươi tuyệt đối là một quân nhân kiệt xuất.
- Ta...
Khang Tư thật vất vả mới có được tự do, căn bản không nghĩ sẽ mất đi tự do nhanh như vậy, định mở miệng từ chối, mới nói được một chữ, đã bị Nguyên soái cắt đứt:
- Suy nghĩ một chút rồi hãy quyết định. Tin rằng ngươi đã biết, hủy diệt thôn trang này, giết chết thân nhân của ngươi, chính là Mạn Đà La đạo tặc đoàn.
Nghe nói như thế, ánh mắt Khang Tư đột nhiên trở nên ác liệt.
Mới vừa lúc hai bên thông báo thân phận lẫn nhau, hắn cũng đã đoán ra hung thủ tạo nên tấm thảm kịch này, chắc chắn là Mạn Đà La đạo tặc đoàn kia.
Bây giờ được phúc đáp chính xác, rõ ràng cừu nhân của mình là ai, sát khí nồng đậm lập tức từ trên người Khang Tư tán phát ra.
Khang Tư lần đầu tiên mất khống chế, không hề giữ lại sát khí hung hãn do chính mình phát ra!
Trước kia ở trên chiến trường, Khang Tư cũng là vì tự bảo vệ mình mà giơ vũ khí lên, khi đó là một loại tâm tình bất đắc dĩ, trừ bất đắc dĩ ra, trong lòng cũng không có hận thù.
Bây giờ, vì thân nhân báo thù mà giơ vũ khí lên, tâm tình hắn muốn nhanh chóng báo thù, nên bị cừu hận chiếm cứ toàn bộ.
Bởi vậy, có thể biết sát khí của Khang Tư bây giờ kinh người thế nào!
Những thân vệ cảm nhận được luồng sát khí trên người Khang Tư, lập tức vội vàng rút vũ khí ra, bất quá lại bị Nguyên soái đưa tay ngăn lại.
Ánh mắt Nguyên soái đang thưởng thức nhìn Khang Tư.
Cần phải chém giết bao nhiêu địch nhân, mới có thể có được sát khí như vậy!
Mà làm cho người ta vui mừng lẫn sợ hãi chính là, người thanh niên trước mắt này cũng không có bởi vì giết chóc quá nhiều, mà bị mùi máu tanh mê hoặc, mùi trên người hắn, sạch sẽ tựa như ánh nắng chiếu trên đám mây trắng trong không trung.
Nguyên soái căn bản không để ý sát khí trên người Khang Tư, vẫn ung dung nói tiếp:
- Ngươi biết Mạn Đà La đạo tặc đoàn đi về phía nào không? Ngươi biết tình hình binh lực của Mạn Đà La đạo tặc đoàn không? Chuyện gì ngươi cũng không biết, ngươi làm thế nào báo thù cho người thân?
Nghe nói như thế, sát khí trên người Khang Tư lập tức biến mất, hắn hiểu những lời này của Nguyên soái là có ý gì, lập tức quì xuống:
- Thuộc hạ tham kiến Nguyên soái đại nhân.
Trong lúc đứng giữa tự do và báo thù, Khang Tư không chút do dự lựa chọn báo thù.
Nguyên soái lập tức nở nụ cười:
- Tốt! Bổn Soái hoan nghênh ngươi gia nhập quân đội đế quốc, chỉ bất quá chế độ quân hàm của quân đội đế quốc phi thường nghiêm cẩn, chính bổn soái cũng không thể tùy ý làm bừa.
Mặc dù ngươi từng đảm nhiệm chức vụ Phó tướng Lữ đoàn trưởng Khi Hồng Quốc, nhưng Khi Hồng Quốc cùng đế quốc không phải quan hệ minh hữu, chức vụ cùng lý lịch của ngươi đế quốc không thể thừa nhận, cho nên chỉ có thể ủy khuất ngươi khởi đầu bằng thân phận binh nhì.
- Rõ, binh nhì Khang Tư Lôi Luân Đặc, tham kiến Nguyên soái đại nhân.
Khang Tư hành lễ một lần nữa, hắn căn bản không quan tâm chức vụ cao hay thấp, chỉ cần có thể tiêu diệt Mạn Đà La đạo tặc đoàn, báo thù cho người thân là được.
Mà thần thái không có chuyện gì của Khang Tư, ở trong mắt Nguyên soái, lại càng cho rằng Khang Tư là một quân nhân kiệt xuất, thắng không kiêu, bại không nản, rất có tiền đồ.
Trong lúc Khang Tư được người dẫn đi thay đổi quân phục, vị trưởng quan giải thích cho Khang Tư lúc nãy, nghi hoặc hỏi Nguyên soái:
- Nguyên soái đại nhân, vào lúc này thu nạp một người như vậy, có thể hay không...
Nguyên soái biết ý tứ vị trưởng quan, cười nói:
- Yên tâm, hắn tuyệt đối không phải mật thám của đạo tặc, cái loại cừu hận đối với đạo tặc này, không có khả năng giả vờ.
- Rõ, thuộc hạ quá lo lắng, chỉ là Nguyên soái đại nhân, nếu như Khang Tư hắn thật sự đảm nhiệm chức vụ Phó tướng Lữ đoàn trưởng, khởi đầu bằng binh nhì như vậy, có thể tài lớn lại dùng vào việc nhỏ hay không?
Trưởng quan này biết Khang Tư được Nguyên soái ưu ái, cho nên nhân cơ hội bán chút ân tình cho Khang Tư.
Hơn nữa, điều này hắn cũng là thiệt tình nói.
Nội tâm hắn cũng cho rằng Khang Tư là một quân nhân kiệt xuất.
- Ha ha, mặc kệ có năng lực gì, cũng là một người mới, nếu như một người mới đột nhiên có được địa vị, trên dưới sẽ có ý kiến, như vậy cũng không phải bồi dưỡng nhân tài, mà là hủy diệt nhân tài.
Nếu như hắn có bản lĩnh thật sự, dựa theo tiêu chuẩn quân công của đế quốc như vậy, hắn có thể dễ dàng được thăng chức, những người khác sẽ trừ bội phục ra, căn bản không có ý kiến gì nữa, nếu như vậy mà vẫn còn có ý kiến, đó chính là lòng dạ hẹp hòi.
- Rõ, thuộc hạ xin lĩnh giáo.
Trưởng quan phi thường hiểu đồng thời gật đầu.
Chuyện như vậy cũng đã thấy nhiều, hơn nữa đặt mình vào vị trí người khác, nếu Khang Tư vừa nhập ngũ mà quân hàm liền cao hơn so với mình, vậy chính mình cũng sẽ lạnh nhạt đối với hắn, thậm trí có cơ hội còn có thể giật chân hắn lại.
Ngay cả chính mình cũng vậy, càng không cần phải nói người khác.