- Y đạt, ngươi về doanh trại tân binh trước nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai tự mình ta sẽ đi, ngươi không cần đến đón ta.
Khang Tư đi tới cổng hoàng cung quay về phía Y Đạt lạnh nhạt nói. Y Đạt biết mình không thể tùy tiện đi vào hoàng cung, liền gật đầu.
Lúc hắn xoay người định rời đi, Khang Tư lại gọi hắn:
- Y Đạt, ngày mai ngươi giúp ta tìm một chỗ ở trong doanh trại tân binh, ta mới vừa yêu cầu quân bộ chuyển ra ngoài hoàng cung, bọn họ nói chuyện này phải bẩm báo cho Công chúa, chờ Công chúa đáp ứng mới được, bất quá ta nghĩ ngày mai ta hẳn có thể rời đi. Vậy làm phiền ngươi rồi.
Khang Tư nói rõ ràng như vậy, là vì hắn đột nhiên nghĩ đến những chuyện như thế này phải nói cho thân binh của mình biết, để tránh cho bọn họ cảm giác mình không tín nhiệm bọn họ.
Y Đạt há hốc miệng, hiện tại hắn có chút không hiểu rốt cuộc Khang Tư còn có chuyện dọa người gì không cho mình biết nữa? Một gã Thiên tướng rời khỏi hoàng cung, lại phải có sự đồng ý của Công chúa sao?! Bất quá Y Đạt vẫn lập tức gật đầu biểu thị là mình hiểu. Hắn quyết định trở về hù dọa đám đồng bọn của mình.
Lúc Công chúa tiếp nhận báo cáo của quân bộ về việc Khang Tư yêu cầu rời khỏi hoàng cung, nàng thoáng sửng sốt, nhưng nàng cùng rất nhanh đồng ý. Nàng biết loại quân nhân như Khang Tư ở chung một chỗ với binh sĩ mới là tốt nhất, ít nhất cũng có thể giúp Khang Tư không còn là người có cuộc sống cô độc nữa. Mặc dù nàng biết Khang Tư là một người thích sống một mình, nhưng nàng không biết nguyên nhân vì sao hắn lại không muốn phái thị nữ tới hầu hạ hắn.
Màn đêm phủ xuống, cả thành thị từ từ rơi vào trong một vùng tối. Đêm hôm khuya khoác trong phòng Mạt Lồ vẫn còn ánh đèn, Mạt Lồ với thần sắc mệt mỏi đang gỡ xuống một tờ giấy trên chân con bồ câu trắng.
Mạt Lồ vội vàng mở ra miếng giấy nhỏ để xem, vừa mới nhìn vào hắn liền hạ giọng lẩm bẩm:
- Chủ nhân đã xuất phát, như vậy con bồ câu hôm nay không biết chủ nhân có thu được không?...
Hắn lại tiếp tục nhìn xuống, đột nhiên hắn không khống chế được thấp giọng kêu lên:
- Cái gì?!
Hắn sợ đến nỗi phải vội vàng che miệng mình rồi quan sát chung quanh. Một lúc lâu sau, hắn phát hiện không có ai nghe tiếng kinh hô của mình mới xem tiếp tục. Nhưng thật ra hắn cũng quá khẩn trương, cửa phòng được đóng chặt, hơn nữa giờ đang là nửa đêm, ai có thể nghe được tiếng kêu kia chứ?
Mạt Lỗ liền đem tờ giấy kia đốt, nhìn nó cháy hết thành tro, rồi mới thấp giọng thở dài một tiếng, nghĩ: “Chủ nhân cũng quá gấp gáp rồi, bất quá xem tình huống hôm nay, cũng không hẳn nằm ngoài dự đoán. Đối với Y Ti Na đại nhân, biểu hiện của chủ nhân cũng rất khẩn trương không bình thường. Cũng đúng, trước kia lúc Y Ti Na đại nhân giao thiệp với đám vương công quý tộc kia cũng không giống như cử động bây giờ.”
Hắn đẩy cửa sổ ra nhìn bầu trời đêm đen như mực thở dài nói:
- Ôi, Khang Tư đại nhân, chuyện này chỉ có thể trách số phận của ngài không tốt...
Sáng sớm, mặc dù bữa ăn sáng của quân ăn trong thành đã mở cửa, nhưng khách nhân lại không có mấy người, Khang Tư có thói quen dậy sớm để hưởng thụ bữa ăn sáng. Ăn xong Khang Tư liền đi tới chuồng ngựa quân dụng rồi dùng chứng minh thân phận của mình để lấy ngựa, dạo bước ra khỏi thành, liền chạy như bay về phía doanh trại tân binh.
Khang Tư biết thuật cưỡi ngựa cũng như vũ kỹ, nếu một ngày không luyện tập thì sẽ thụt lùi tới ba ngày, cho nên hắn dùng mọi cơ hội để luyện tập thuật cưỡi ngựa. Rong ruổi đến một khoảnh rừng cây, đột nhiên Khang Tư cảm giác được có một luồng sát khí bao phủ chung quanh. Đây là một loại cảm giác nguy hiểm, cảm giác thế này Khang Tư chỉ có thể gặp qua vài lần trên chiến trường.
Không chút nghĩ ngợi, Khang Tư nhanh chóng nhảy khỏi lưng ngựa, “vút vút” mấy tiếng, bốn mũi tên đột nhiên cắm vào trên yên ngựa, không ngờ ngựa lại không trúng tên, cũng do vậy hắn biết tiễn thuật của đối phương chuẩn xác cỡ nào.
Khang Tư nhảy từ trên lưng ngựa xuống, lặp tức lăn một vòng trốn vào trong rừng cây. Sau khi con ngựa kia mất đi chủ nhân, vẫn mang theo những mũi tên trên yên ngựa hướng đến chỗ cố định chạy nhanh tới.
Khang Tư lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, hắn rất lấy làm lạ người nào lại ám sát mình, “Lẽ nào là quân bộ không hợp ý với mình, nhưng cũng không cho người ám sát mình mới phải? Như vậy thì ai làm? Chẳng lẽ mình đắc tội với người nào chăng? Người mà mình quen biết cũng không có mấy người.'' Hắn thật sự không hiểu là ai tìm tới mình, “Không phải là cường đạo chứ?”
“Hiện tại không cần biết địch nhân là ai, ngựa đã chạy đi rồi, căn bản mình không có cơ hội chạy trốn, xem ra chỉ còn cách tiêu diệt địch nhân thì mình mới có thể an toàn.” Hắn cảm nhận được trong rừng rậm bốn người đang ẩn núp đầy sát khí. Nhưng hắn lại không biết chuẩn xác vị trí của đối phương. Khang Tư vừa sờ trên người, thì mới phát hiện mình lại quên mang theo vũ khí, buộc lòng phải tạm thời nhẫn nại không cử động.
Khang Tư khẽ cắn môi, xem ai sẽ không nhẫn nại được. Lúc này Khang Tư đột nhiên cảm thấy rất kỳ quái, tai mắt mình đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn, ngay cả tiếng nhảy động của con sâu nhỏ cũng có thể nghe được, hơn nữa toàn thân từ trên xuống dưới cũng tràn đầy lực lượng.
Lúc này hắn mới nhớ tới loại cảm giác này đã lâu lắm rồi, kể từ lúc hắn đi theo Công chúa rời khỏi chiến trường để tới thủ đô thì hắn cũng không cảm nhận được lần nào nữa, Khang Tư lộ ra một vẻ cười khổ nhàn nhạt: “Xem ra trời sinh mình đã là kẻ hèn, chỉ thích hợp sinh tồn trong nguy hiểm a.”
Lúc này gió thổi tới làm rừng cây không ngừng lay động, lá cây phát ra tiếng vang xào xạc, Khang Tư dựa vào âm thanh này, chầm chậm di chuyển không tiếng động rời khỏi vị trí của mình. Hắn vừa mới dời đi, vốn chỗ hắn vừa rời khỏi lập tức có bốn mũi tên từ bốn phía bắn tới.
Khang Tư nhìn mũi tên kia chỉ thiếu chút nữa thì bắn trúng mình, mũi tên màu lục cắm ở kế bên chân, hắn không khỏi lộ ra nụ cười. Xem ra thuật bắn tên của đối phương cao minh, nhưng bản lĩnh ẩn núp và nhẫn nại của bọn chúng vẫn còn kém. Hắn lặng lẽ nhổ mũi tên kia lên, lần mò tới chỗ kẻ địch vừa để lộ thân phận.
Càng đến gần, Khang Tư đã có thể nhìn thấy gã sát thủ kia, chỉ thấy tên đó đang nấp ở trong rừng rậm, toàn thân tập trung vào mũi tên nhắm chuẩn vào chỗ mình ẩn núp vừa rồi. Càng ngày càng gần, Khang Tư có thể thấy mặt gã sát thủ này được che bởi tấm khăn đã ướt đẫm, hai con ngươi trợn trừng đầy vẻ hung ác và lúc này ánh mắt cũng bắt đầu xuất hiện vẻ mệt nhọc, hắn đang định chớp mắt.
Cuối cùng gã sát thủ kia chờ đợi lâu nhẫn nhịn không được, hơn nữa một giọt mồ hôi chảy vào trong mắt, hắn không kiềm chế được nên buông ra một tay đang giữ cung để dụi mắt, Khang Tư chỉ chờ cơ hội như vậy, hắn như con báo lao về phía tên nọ.
(Đả tự: Hay!!! Giống mấy phim điệp viên 007 quá, hô hô)
Nghe tiếng động, người nọ rất nhanh quay đầu lại, đồng thời chuyển hướng cây cung. Nhưng hắn thấy trong tay Khang Tư đang cầm mũi tên màu lam đang toát ra hàn quang, không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ. Hắn biết mình phản ứng đã quá muộn, khi hắn định kêu lên, mũi tên lạnh giá đó đã đâm vào cổ họng hắn. Hắn chỉ có thể phát ra tiếng hừ hừ trầm thấp trong cổ họng thì mắt đã trợn trắng rồi.
Khang Tư vần chưa dừng lại, vội vàng nhặt cây cung kia lên, vừa lăn một vòng sau đó lại hướng tới chỗ của những tên địch nhân khác hắn vừa mới phát hiện, kéo cung, bắn tên ra.
Ban nãy hắn quyết định lăn một vòng là chính xác, bởi vì địch nhân cũng nghe tiếng động vừa rồi. Cho nên lập tức có ba mũi tên bắn tới đây, tiếp theo lại lập tức phóng ra hai mũi tên nữa. Chủ nhân của mũi tên thứ ba không có phối hợp bắn tới vì đã trúng chiêu.
Lần này trong rừng cây phía đối diện truyền đến tiếng động rất lớn, xem ra bọn sát thủ này cũng muốn học cách tránh né của Khang Tư đây. Bất quá hành động như vậy đối với lão thợ săn như Khang Tư mà nói là vô dụng. Hắn biết đối phương vốn ở nơi nào, tiếp đó hắn nghe tiếng lào xào và nhánh cây lay động, lập tức hắn phân biệt được hướng chạy của địch nhân.
Khang Tư lăn trở về bên cạnh tên đã bị đâm chết kia, nhanh chóng nhặt tên từ trên mặt đất, kéo dây cung, nhắm chuẩn, rồi phóng ra, rất nhanh phía đối diện truyền đến một tiếng kêu đau đớn. Gã sát thủ còn lại có lẽ biết người của mình đã bị giết sạch, càng phóng nhanh chạy trốn.
Lần này Khang Tư chầm chậm kéo dây cung, lặng lẽ chờ đợi. Lúc này trên đường cái phía bên quân doanh kia truyền đến một tràng tiếng bước chân ầm ĩ, nghe âm thanh thì tối thiểu cũng hơn mấy ngàn người, Khang Tư liền biết con ngựa kia đã dẫn đám huynh đệ trong quân doanh tới.
Đồng thời tên sát thủ kia cùng nghe được những tiếng bước chân, không biết tại sao hắn kinh hoảng nhảy ra, bắt đầu hướng về phía trong thành chạy đi mất tăm. Khang Tư vừa thấy hắn, lập tức dựng cung lên nhắm chuẩn, bất quá không có nhắm vào lưng, mà là nhắm vào chân của tên sát thủ kia.
“Vèo” một tiếng, người kia kêu a một cái rồi nằm bất động trên mặt đất. Hắn trông thấy mũi tên xuyên qua bắp chân người nọ, phần đuôi của mũi tên lộ ra, Khang Tư không khỏi kinh ngạc bộ cung nỏ trong tay lại chuẩn xác và lực đạo mạnh như vậy.
Khang Tư đi ra khỏi rừng cây chờ mọi người- lúc này hắn mới từ từ đánh giá cây cung trong tay, kiểu dáng rất bình thường, hình dáng cũng giống như một loại cung nỏ bình thường được trang bị cho quân đội, nhưng cường độ cùng độ chuẩn xác cũng không thể nói giống như nhau được.
“Thật là kỳ quái, rốt cuộc ai có thể làm ra vũ khí lợi hại như vậy chứ? Nếu như nó được trang bị trong quân đội vậy thì nhất định có thể phát huy được lực lượng rất mạnh.”
Đối mặt với vũ khí thiếu chút nữa là lấy đi cái mạng nhỏ của mình, Khang Tư nhìn nó lại tán thưởng không dứt, trải qua đợt ám sát đầy nguy hiểm này, hắn thừa nhận mình chỉ có thể tồn tại ở trên chiến trường, cũng chỉ có chiến trường là chỗ thích hợp để mình sinh tồn.
Lúc này Y Đạt mang theo đại đội huynh đệ ở doanh trại tân binh chạy tới vây lại, Y Đạt liếc mắt liền nhận ra Khang Tư đứng ở giữa đường, ngẩn ra không biết hắn trầm tư cái gì, vì vậy từ xa hắn đã vội vàng hô lên:
- Đại nhân, ngài không sao chứ?
Khang Tư cười nhạt một tiếng:
- Không có việc gì.
Khang Tư vừa nói xong không bao lâu, 20 tên thân binh rất nhanh chạy tới vây chung quanh hắn, chúng cầm vũ khí trong tay vừa lo lắng nhìn Khang Tư, vừa dáo dát khẩn trương nhìn bốn phía.
- Ké địch chỉ có bốn tên, bên kia có một tên còn sống, còn ba tên chắc là chết ở ven rừng, Khang Tư vỗ vỗ hai bên bả vai tên thân binh, thản nhiên nói, cũng dùng chút sức mới thoát ra đi tới tên sát thủ bị bắn ngã ở bên đường.
Lúc này đám binh sĩ kia mới đuổi kịp tới, nhất thời bọn chúng đứng chen chúc đầy cả đại lộ và bốn phía rừng rậm. Cũng sinh ra hiện tượng kỳ lạ: đám binh sĩ dưới trướng của Khang Tư liều mạng ngăn những gã binh sĩ ở bên ngoài, không cho bọn họ tiếp cận quá gần Khang Tư. Mà đám người ở bên ngoài thì cũng liều mạng chen chúc muốn tiến về phía trước, muốn nhìn thấy tận mắt Khang Tư và những gã sát thủ kia.
- Này! Huynh đệ, không nên chen lấn tới chỗ đại nhân nhà ta. Ngươi có nghe hay không, không được chen lấn!
- Cái gì, cách xa như vậy thì ta làm sao nhìn thấy đại nhân chứ? Ngươi cho ta xem rõ tư thế oai hùng của Chiến Thần một chút đi.
Đám binh lính này nói chuyện với nhau nhất thời làm cho khoảnh rừng cây vốn đang an tĩnh này bỗng trở nên ồn ào náo loạn.
Lúc này có một tiếng rống giận:
- Ngậm miệng lại! Binh sĩ dưới trướng đại nhân lập tức lục soát chung quanh, đề phòng địch nhân vẫn còn có đồng đảng!
Âm thanh này được phát ra từ một cự hán. Đám binh sĩ lặp tức yên tĩnh trở lại, tiếp theo bọn họ lập tức tràn vào rừng. Ngay cà những binh sĩ không phải bộ hạ thuộc Khang Tư cũng nhiệt tâm cũng vào theo.
Đám binh sĩ này có biến hóa như vậy, đương nhiên đó chính là kết quả của một đêm tuyên truyền thêu dệt thêm của Y Đạt. Nhưng thật ra có rất nhiều binh sĩ từ trong các ngỗ ngách ở thành thị cũng biết được sự tích của Khang Tư, dĩ nhiên nguyên nhân do người truyền ra là quân bộ nên cũng không nói đến người trong cuộc là ai. Đến khi nghe Y Đạt nói như thế, mọi người mới biết người đó chính là Khang Tư đại nhân!
Đám binh sĩ thất bại này muốn theo đuổi chính là Trưởng quan như vậy, cho nên bọn họ hưng phấn chờ đến ngày thứ hai để gặp Khang Tư. Bọn họ đang mòn mỏi chờ đợi nhưng không ngờ lại đợi được một con ngựa trên yên cắm bốn mũi tên xanh. Lập tức bọn chúng dự cảm Khang Tư nhất định đã gặp chuyện không may, vì thế cả đám vội vàng tập hợp chạy đến đây.
Bọn họ không có thất vọng, quả nhiên Khang Tư tiêu diệt sát thủ đánh lén mà không bị một chút thương tích.
Khang Tư nghe tiếng reo hò của đám này, không khỏi quay đầu lại, vừa nhìn hắn phát hiện gã đại hán kia chính là đội trưởng tiểu đội thứ nhất dưới trướng mình, tên gọi là Tạp Lạc. Khang Tư gật gật đầu không nói gì dưới sự bảo vệ chặt chẽ của thân binh đi xem gã sát thủ kia.
Khang Tư vừa mới tới gần, Y Đạt liền mang theo hai gã thân binh đến giữ gã sát thủ kia lại, chỉ thấy gã sát thủ kia cúi thấp đầu, Y Đạt nắm tóc hắn lên nhìn, không khỏi kinh hô:
- Độc!
Khang Tư và mọi người đều nhìn thấy gã sát thủ kia thất khiếu chảy máu sắc mặt biến thành màu đen đã tắt thở từ lâu.
Uống thuốc độc tự sát?! Như vậy xem ra hắn không thể là cường đạo rồi?
Khang Tư cảm thấy kỳ quái, là ai tạo ra sát thủ lợi hại như thế chứ? Bất quá hắn lại lắc lắc đầu, vừa rồi biểu hiện chạy trốn của gã sát thủ này không giống như người uống thuốc độc tự sát.
- Đại nhân, đẩu mũi tên này có kịch độc!
Sau khi Y Đạt xem kĩ chỗ vết thương duy nhất trên người gã sát thủ kia, đem mũi tên dâng lên cho Khang Tư xem. Nhìn qua quả nhiên đầu mũi tên kia có màu đen, Khang Tư không khỏi cảm thấy may mắn khi vừa rồi mình không có bị sướt da, nếu không hiện tại mình đã nằm trên mặt đất rồi.
- Hừ, là ai chứ?
Khang Tư trầm giọng lẩm bẩm, hắn nghĩ mình chưa đắc tội với ai, lại có người muốn dùng độc giết chết mình
Y Đạt nghe nói như thế vội vàng tiến gần đến thấp giọng nói:
- Đại nhân, ngài xem chuyện này có thể hay không là...
Y tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ có quân bộ không cùng thỏa thuận với Khang Tư.
- Ngươi không nên phỏng đoán lung tung, đem thi thể thu thập đi, xong trở về quân doanh huấn luyện,
Khang Tư khoát tay áo nhàn nhạt nói, rồi tự mình đi về phía quân doanh. Hắn đau đầu nhất chính lả những chuyện tranh đấu ngầm với nhau, ai bảo hắn đã quen với chiến tranh một cách công khai trên chiến trường chứ?
Khang Tư và tất cả binh sĩ cùng ở trong quân doanh đều toát mồ hôi toàn thân. Đúng vậy, tất cả binh sĩ bao gồm 4000 tên tân binh không thuộc dưới trướng Khang Tư. Cả đám đều cười hì hì nhập theo 1000 binh sĩ dưới trướng Khang Tư huấn luyện dù cùng bị xem thường. Nhưng cũng không có biện pháp, mặc dù bọn họ không phải bộ hạ của Khang Tư nhưng bọn họ chỉ muốn đi theo Khang Tư rèn luyện, làm sao có thể nói được bọn họ chứ?
Không lâu sau, Khang Tư với bọn binh sĩ cùng nhau ăn cơm trưa xong, hắn cưỡi con ngựa đã tránh thoát một kiếp hướng vào trong thành chạy tới, dĩ nhiên lần này những thân binh như Y Đạt có đánh chết họ cũng đi theo vào, hơn nữa không biết từ lúc nào bọn họ đã chuẩn bị ngựa sẵn sàng, với lại mọi người đều có ngựa cưỡi. Khang Tư hỏi ra mới biết được bọn họ thừa lúc huấn luyện đi vào trong thành mượn, còn như bọn chúng vì sao người nào cũng biết thuật cưỡi ngựa, thì ra bởi vì đám thân binh này đều là dân tộc du mục.
Vốn Khang Tư cho rằng sau khi kẻ địch thất bại thì chúng tạm thời sẽ không đến, nên cũng không cần thân binh đi theo. Bất quá đối diện với những ánh mắt kiên định của bọn họ, Khang Tư đành phải cảm kích gật đầu đồng ý cho bọn họ đi theo.
Trên đường Khang Tư hỏi về những thi thể kia, Y Đạt chỉ trả lời là dùng phương pháp tốt nhất để xử lý, Khang Tư nghe xong chỉ gật đầu cũng không để ở trong lòng.
Khang Tư cho rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao mình cũng không có bị thương. Nhưng bọn Y Đạt lại không nghĩ như vậy, đối với người gây nguy hại cho Trướng quan của mình, Y Đạt cũng không muốn bỏ qua, ai bảo hắn là đội trưởng thân binh của Khang Tư chứ. Hắn tìm tới 20 gã đội trưởng cùng bàn bạc, sẽ đem thi thể và vũ khí dùng ám sát của bốn tên sát thủ, thừa dịp huấn luyện dùng xe đẩy đưa vào thành. Đồng thời cũng thuận tiện đi mượn ngựa. Thật là một công đôi chuyện.
Y Đạt không biết một công đôi chuyện của hắn, thiếu chút nữa khiến cho quân bộ nháo loạn cả lên.
Khang Tư đi tới Đại thần điện, bọn thân binh biết thân đứng ở ngoài cửa. Khang Tư vốn để cho bọn chúng nghỉ ngơi, nhưng chúng lại lấy lý do chức trách phải đi theo nên từ chối. Khang Tư không có cách nào buộc lòng phải để mặc cho bọn chúng.
- A...
Mạt Lỗ đột nhiên nhìn thấy Khang Tư không tự chủ được kêu lên một tiếng, sắc mặt cũng có chút tái đi, nhưng hắn rất nhanh đổi tiếng kinh hô thành như tiếng chào hỏi, cũng rất nhanh tươi cười hành lễ nhiệt tình nói:
- Khang Tư đại nhân hoan nghênh ngài, Đại thần quan đại nhân đang chờ ngài.
Khang Tư lễ phép đáp lễ, Mạt Lỗ thấy thần sắc Khang Tư vẫn bình thường, biết là hắn tới học tập, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn nhiệt tình như cũ:
- Đại thần quan đại nhân đã căn dặn, khi đại nhân tới thì mời ngài vào thư phòng.
Khang Tư vội vàng chắp tay nói:
- Vậy phiền đại nhân.
Nói xong cũng đi theo ra phía sau.
Mạt Lỗ dẫn đường phía trước, vì không phải đối mặt với Khang Tư, cho nên vẫn giữ nguyên nụ cười cứng ngắc trên mặt. Vừa rồi lúc hắn nhìn thấy Khang Tư trái tim thiếu chút nữa ngừng đập, hắn nghĩ rằng Khang Tư bắt được sát thủ mình phái đi, nên tới để bắt hắn. Nhưng khi nhìn thấy toàn thân Khang Tư từ trên xuống dưới không có chút vết thương nào, chỉ có đầu là đầy mồ hôi. Vì thế hắn cho là bọn sát thủ không tìm được cơ hội nên tạm thời bỏ qua cho Khang Tư mà thôi. Lúc này hắn mới hết lo lắng tim đập đều nhịp ổn định lại.
Những tên sát thủ kia thật ra là chủ nhân phái tới cho mình sử dụng, tuy bọn chúng không biết mặt của mình, nhưng cũng có thể biết một số chuyện có liên quan với mình. Nếu như bị bắt nói không chừng sẽ để lộ ra chút chuyện gì đó có liên quan tới mình và thân phận của chủ nhân. Nghĩ tới đây, hắn thầm quyết định chờ bọn sát thủ trở về, sẽ tìm cơ hội giết chúng diệt khẩu. Phái người đi thi hành nhiệm vụ ám sát đúng là cần phải phái người không biết nội tình mới thỏa đáng. Vì rằng một khi mục tiêu ám sát là người có được danh hiệu là Chiến Thần, thì cơ hội bị bắt rất lớn.
Lúc này đã đi tới đại điện lần trước, hắn vội vàng điều chỉnh nét mặt, quay đầu lại vẫn là gương mặt đầy nhiệt tình:
- Đại nhân, đến rồi, ngài tự đi vào đi, Đại thần quan đại nhân dặn không cần bẩm báo. Ty chức xin cáo lui.
Nhưng thật ra lúc này Mạt Lỗ đang nghĩ thầm: “Khang Tư, ngươi đầu đầy mồ hôi cả người hôi hám, để vậy đi gặp Y Ti Na đại nhân, đúng là không thể lưu lại ấn tượng tốt. Vốn là ta phải nhắc nhở ngươi, nhưng nếu ta làm như vậy thì bất lợi với chủ nhân, vì thế thật ngại ngươi thông cảm.”
Đừng nói là Khang Tư không thèm để ý tới những chuyện vặt này, mà bọn thân binh kia cũng không mảy may chú ý tới. Hơn nữa cả bọn vừa mới xử lý xong đám thích khách, đâu có ai còn tâm trí quản tới những thứ này chứ?
- Cám ơn đại nhân.
Khang Tư lễ phép đưa mắt nhìn Mạt Lỗ rời đi, tiếp đó hắn sửa sang sơ sơ lại y phục, lau mồ hôi trên mặt, xong mới nhẹ nhàng gõ cửa cung kính nói:
- Ty chức Khang Tư cầu kiến.
Mặc dù Mạt Lỗ nói không cần bẩm báo, nhưng Khang Tư cho rằng đây là biểu hiện lễ phép với giáo sư, nên vẫn cung kính báo tên của mình.
Lúc này cửa được mở ra, một thị nữ xinh đẹp hơi có chút kiêu kỳ đứng ở một bên, nàng hạ thấp giọng nhưng không kém phần ngạo mạn:
- Khang Tư đại nhân à? Mời vào, đại nhân đã chờ lâu rồi.
Khang Tư đỏ mặt lên, vội vàng thấp giọng nói một tiếng cám ơn xong tiến vào. Hắn thầm hạ quyết định lần sau nhất định phải tới sớm một chút, tránh cho giáo sư của mình phải chờ đợi.
Thị nữ dùng ánh mắt vừa tinh tế vừa càn rỡ đánh giá viên Thiên tướng. Từ nhỏ nàng đã lớn lên với Y Ti Na, rất được cưng chiều, cho nên nàng hoàn toàn không sợ tiểu thư vì những biểu hiện của mình với nam nhân này mà trách mắng. Nàng cũng nghe nói Khang Tư dùng công lao để đổi lấy cơ hội được học tập với tiểu thư, một người như vậy không phải là muốn tạo sự chú ý của tiểu thư thì còn có ý gì nữa chứ? Hơn nữa vừa rồi mùi mồ hôi chua chua xông vào mũi nàng, cái tên này không biết lễ phép tối thiểu là gì, sao có thể học tập cùng tiểu thư chứ? Vì lẽ đó nàng không làm sao đối xử khách sáo với Khang Tư được.
Khang Tư hoàn toàn không phát hiện ánh mắt bất mãn của ả thị nữ. Mắt của hắn lúc này hoàn toàn bị các quyển sách chất đầy phòng thu hút. Vì không để cho lòng loạn, hắn cũng cố hết sức tự dằn lòng không nhìn về phía những quyển sách đó. Trước kia hắn biết mình không thể nào nhìn thấy và hiểu được những quyển sách này, nhưng hiện nay thì khác, hắn tin rằng không lâu sau mình chẳng những có thể chạm tới mà còn đọc được những quyển sách hằng mơ ước này.
Khang Tư có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, đây là nguyện vọng hắn đã khắc sâu tận đáy lòng từ thuở nhỏ. Khi còn nhỏ hắn chỉ có một nguyện vọng này, và hiện tại hắn tin tưởng như vậy cũng đúng thôi.
Chuyện trước kia hắn có thể sống sót có thể nói là đã tận dụng hết bản năng của hắn, mà chuyện giành được cơ hội học tập hiện nay cũng xuất phát từ niềm hy vọng để sống còn từ thời niên thiếu của hắn.
Hắn vẫn còn nhớ vào những mùa đông tuyết rơi lạnh lẽo, thân mặc bộ quần áo rách rưới, len lén đứng ngoài cửa sổ nghe thầy giáo giảng bài bên trong lớp học nào đó, nhưng còn chưa nghe được mấy câu đã bị đuổi đi. Ở những lớp học nào hắn cũng gặp cảnh ngộ như vậy, Khang Tư biết nguyện vọng của mình khó thực hiện làm sao! Các lớp học kia đều dành cho giới quý tộc và người có tiền. Cũng vì thế Khang Tư mới khắc sâu nguyện vọng được học tập này vào tâm khảm. Cũng vì thế hắn nghĩ cái gì càng khó chiếm được càng trân quý.
Khi Khang Tư tham gia vào quân đội ở biên giới, trong quân doanh hắn cũng nghe một số tên binh sĩ cảm thán: giá như mình biết chữ thì cuộc sống hiện tại nhất định có thể có quyền cao chức trọng vinh hoa phú quý, không cần phải đầu rơi máu chảy ở nơi này. Ở thế giới này, có thể nói biết chữ hay không cũng tượng trưng cho địa vị. Những dân nghèo hạ đẳng thì không có tư cách học tập. Dĩ nhiên diễn biến của tư tưởng này đã dần dần thấm sâu vào đầu tầng lớp dân nghèo khiến họ đều nghĩ rằng không cần học tập: dù sao họ cũng có đất để trồng trọt, có sông hồ để đánh cá, có sắt để rèn v.v… và những kỹ năng đó đủ để nuôi sống họ rồi.
Vì thế khi tham gia quân đội dù Khang Tư có tiền, nhưng ở chung quanh cũng không tìm được lão sư nào để hắn theo học, hơn nữa hắn cũng không thể vào thành tìm sư phụ. Mà cho dù có tìm được người có kiến thức, với tính cách cao ngạo của họ cũng không thèm đi dạy một tên binh sĩ tầm thường. Bọn họ có nhận dạy học sinh cũng chỉ nhận những kẻ có quyền có thế giàu tiền giàu bạc. Đây là căn bệnh chung của thời đại này.
Thế nhưng Khang Tư thiết tha theo đuổi cơ hội học tập kiến thức, cũng không phải vì mong đạt được địa vị cao quý. Chẳng qua là hắn muốn biết thêm một chút đạo lý, chẳng qua là muốn nhìn xem trong những quyển sách kia chứa đựng thứ gì. Lúc còn nhỏ hắn đã từng nhặt được một quyển sách trên chiến trường, lật qua lật lại mấy lần hắn nhìn như đám rừng chẳng biết gì. Nhưng hắn đã cất giấu như một bảo vật, và thầm nhủ sau này phải xem cho bằng được.
Nhưng thật ra, hắn học tập chỉ vì muốn hiểu được cách nói chuyện như người bình thường. Có thể nói hắn đã trải qua mười mấy năm sống cô độc ở vùng hoang dã, không có tiếp xúc với con người, thiếu chút nữa hắn đã biến thành người rừng không biết nói.
Khang Tư đang chìm sâu trong ký ức đột nhiên cảm giác như bị đụng một cái, tiếp theo nghe tiếng nói nhỏ của thị nữ:
- Đại nhân cho gọi ngài đấy.
Khang Tư vội định thần lại, phát hiện Đại thần quan Y Ti Na vẫn che mặt, đang đứng trước bàn học dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn mình.
Hắn mới biết vừa rồi mình bỗng dưng mơ màng không nghe tiếng gọi của Y Ti Na, hắn vội vàng quỳ một gối xuống, cung kính nói:
- Ty chức Khang Tư, tham kiến đại nhân.
Bất luận địa vị hiện tại của đối phương hay là thân phận sau này sẽ trở thành sư phụ của mình, Khang Tư nghĩ rằng mình hẳn là phải quỳ gối trước nàng.
Thần quan chính là Đại học sĩ, ngoại trừ chịu trách nhiệm về nghi thức lễ tế thần minh, còn chịu trách nhiệm về việc quản lý lịch sử và nghiên cứu văn học, cùng với việc quy định lịch pháp v.v… đủ mọi phương diện. Mà Đại thần quan cũng chính là Trưởng quan của các Đại học sĩ, không có học vấn cao thâm thì không đảm đương được. Hơn nữa địa vị của Đại thần quan cao quý được kính trọng, có thể tương đương với Thừa tướng của một quốc gia. Cho dù đại Tướng quân nhìn thấy Đại thần quan cũng phải hành lễ trước.
Y Ti Na không được tự nhiên khẽ nhích người qua, dường như không muốn chính diện nhận đại lễ của Khang Tư.
Vừa rồi nàng và Khang Tư nhìn nhau, mặc dù phát hiện ánh mắt của Khang Tư hầu như không ẩn chứa điều gì khác lạ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cùng chăm chú nhìn nhau. Hơn nữa nàng cũng cảm giác trái tim mình không biết vì sao lại nhảy loạn lên. Nàng chính vì buổi sáng hôm nay nên đột nhiên quyết định mang thị nữ tới, nàng cảm thấy quyết định của mình thật sáng suốt khi không riêng lẻ một mình tiếp xúc với Khang Tư nữa. Nhưng rồi đột nhiên nàng cảm thấy mình lại biến đổi thật khác thường.
Nhìn thấy Khang Tư làm đại lễ với mình, trong lòng nàng lại nảy sinh ra cảm giác không đành lòng tiếp nhận. Hoặc là nói thấy Khang Tư làm đại lễ với mình, nàng có cảm giác như bị mất mát điều gì, thậm chí xuất hiện một loại cảm giác xót xa kỳ diệu không nói nên lời.
Trong lúc vô tình Y Ti Na chợt thấy thị nữ đang nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc, nàng không khỏi cả kinh biết rằng ả thị nữ cùng lớn lên với mình này đã nhận ra vẻ khác thường của mình. Nàng vội vàng đè ép cảm giác trong lòng xuống, cố dùng giọng nói bình thản không mang theo chút tình cảm:
- Đứng lên đi, sau này không cần dùng đại lễ như thế.
- Cám ơn đại nhân.
Khang Tư nghiêm túc đứng bất động tại chỗ, chờ Y Ti Na nói chuyện.
Y Ti Na hé miệng, muốn nói điều gì vừa lại không biết nói gì cho phải. Nàng đang tự trách mình sao bỗng dưng biến thành ú ớ không biết phải mở đầu như thế nào? Tối hôm qua nàng đã chuẩn bị một bài diễn văn khai giảng thật hoành tráng, lúc này sao vẫn không nói ra lời chứ? Mãi đến khi ánh mắt của nàng liếc nhìn thị nữ, nàng mới chợt hiểu: Nguyên do vì bài diễn văn khai giảng của nàng là thiết kế để nói riêng cho hai người với nhau. Lúc này nhiều thêm một người, khó trách nói không ra lời.
- À, Khang Tư đại nhân, mời ngồi bên này.
Y Ti Na đã trấn định lại liền chuẩn bị trực tiếp bắt đầu dạy học. Nàng chỉ chỉ cái ghế đặt ở trước mặt nàng, nói với Khang Tư.
Khang Tư trước chào, sau đó mới kéo ghế, khúm núm ngồi xuống. Ả thị nữ không đợi Y Ti Na phân phó đã đặt một quyển sách dạy vỡ lòng cho trẻ con ở trên bàn, trước mặt Khang Tư.
Khang Tư là người mù chữ, vì đây là tin tức thuộc mặt mũi của hắn nên quân bộ cảm thấy rất thích chí đã lưu truyền rộng rãi ra ngoài, vì thế trong hoàng cung hầu như người nào cũng biết.
Y Ti Na nhìn thấy trong mắt thị nữ toát ra một vẻ cười nhạo xem thường, không khỏi nhíu mày. Đột nhiên không biết vì sao trong lòng nàng dâng lên một cảm giác không thoải mái. Nhưng có một điều nàng có thể xác định: đó là bỗng dưng tình cảm của nàng dành cho ả thị nữ từng yêu thích này đã giảm bớt đi.
Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng nàng cũng không truy cứu, nàng vội vàng giải thích với Khang Tư:
- Bởi vì ngài không biết... bởi vì yêu cầu của ngài, cho nên ta quyết định bắt đầu dạy từ cơ bản nhất là nhận mặt chữ.
Y Ti Na đột nhiên cảm thấy mình không muốn nói ra Khang Tư chưa từng đi học, cho nên lời nói mới ngập ngừng. Y - www.
Khang Tư gật gật đầu, hắn căn bản không để ý những thứ này, vì hắn đang dồn sự chú ý lên quyển sách. Y Ti Na nghĩ là Khang Tư rất chăm chỉ, nhưng cũng không đành lòng thở một hơi dài, trong giọng nói của nàng hơi có vẻ áy náy:
- Vậy giờ chúng ta bắt đầu được rồi.
Nói xong nàng đứng bên cạnh Khang Tư bắt đầu dạy phát âm từng chữ một.
Y Ti Na đứng bên cạnh Khang Tư lập tức liền ngửi thấy mùi mồ hôi chua chua đặc biệt của nam nhân. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua Khang Tư, hắn vẫn chưa cắt tóc. Nàng cũng biết buổi sáng Khang Tư đã đi doanh trại tân binh để huấn luyện binh sĩ, nhìn bộ dáng của hắn hẳn là vội vội vàng vàng chạy về để kịp giờ học. Nàng cũng không cảm giác mùi vị này khó ngửi, vì chính mùi vị ấy đã chứng tỏ sự gian khổ của nam nhân trước mắt này.
Ả thị nữ thấy Y Ti Na phát hiện mùi mồ hôi trên người Khang Tư, thì tinh nghịch nhẹ lui ra sau một bước, lấy tay phẩy phẩy trước mũi, ra ý cho biết Khang Tư rất hôi, nhưng Y Ti Na không có nhìn ả, vẫn đứng ở bên cạnh Khang Tư dạy hắn nhận mặt chữ. Khiến ả thị nữ kia mất hứng đành đứng ngẩn ở một bên.
Mới dạy qua một lần, Y Ti Na cảm thấy giật mình vì biểu hiện trí nhớ của Khang Tư, hắn rất nhanh đã nhớ hết những mặt chữ âm đơn, hơn nữa phát âm cũng không có sai trật. Chẳng qua chỉ kém về độ thuần thục, và chưa viết được những âm tiết này thôi. Biểu hiện của Khang Tư khiến Y Ti Na hoài nghi có phải hắn đã sớm biết rồi hay không, nhưng thấy bộ dáng chăm chú học tập của hắn, nàng lại vứt bỏ hết mọi nghi ngờ. Vì biểu tình đó đúng là chỉ có kẻ chuyên cần mới có, những biểu hiện đó không thể nào giả vờ được.
Tiếp đó Y Ti Na lấy giấy bút, bắt đầu dạy Khang Tư viết. Lần đầu tiên Khang Tư cầm bút đương nhiên là viết xiêu xiêu vẹo vẹo. Y Ti Na không chút nghĩ ngợi liền cầm lấy tay Khang Tư kèm hắn viết. Chờ viết xong nàng mới phát giác hành động của mình, đương nhiên là buông tay ra. Lúc này nàng cũng đã sớm kéo ghế ngồi bên cạnh Khang Tư.
Khang Tư hoàn toàn không có cảm giác điều gì khác lạ, tinh thần của hắn đều chìm đắm trong học tập, hầu như có thể nói hắn ham học đến quên mình. Y Ti Na liếc nhìn ánh mắt chăm chú của Khang Tư, trái tim lại bắt đầu gia tăng tốc độ nhảy loạn lên. Có điều lần này nàng không có cảm giác bối rối, ngược lại cảm giác tim đập nhanh này lại dường như rất thoải mái, rất tự nhiên.
Đang lúc ánh mắt Y Ti Na bắt đầu mơ màng, bỗng ngoài cửa truyền vào tiếng hô to:
- Công chúa Ngả Lệ Ti giá lâm!
Tiếp theo cửa được mở ra, Ngả Lệ Ti vượt qua vòng vây của đám vệ binh bước vào.
Y Ti Na cuống quít đứng lên, nhẹ nhàng di chuyển mấy bước tách xa Khang Tư, lúc này mới hướng về Công chúa khẽ khụy chân, cúi chào dịu dàng nói:
- Tham kiến Công chúa.
Không biết tại sao, nàng không muốn Công chúa nhìn thấy mình ngồi sát bên cạnh Khang Tư.
Khang Tư sớm đã quỳ xuống, chờ Y Ti Na hành lễ xong, lúc này mới hướng về Ngả Lệ Ti hành lễ tham kiến. Đây là vấn đề cấp bậc.
Khi Ngả Lệ Ti vừa bước vào cửa liền thấy Y Ti Na ngồi bên cạnh Khang Tư, trong lòng nàng chợt nảy sinh một chút khó chịu. Nhưng Y Ti Na là tỷ muội của mình, hơn nữa còn là giáo sư của Khang Tư, cho nên chút khó chịu đó cũng rất nhanh đã biến mất.
Ngay sau đó Ngả Lệ Ti vội vàng khoát khoát tay miễn lễ cho bọn họ, khi thấy Khang Tư đứng lên, ánh mắt của nàng toát ra vẻ quan tâm đặc biệt. Nàng đưa lưng về phía những tên vệ binh, trước mặt nàng chỉ có Khang Tư và Y Ti Na. Nàng không sợ Y Ti Na nhìn ra tình cảm của mình, bởi vì Y Ti Na là tỷ muội tình như tay chân của nàng. Còn Khang Tư ư? Nàng chính là hy vọng Khang Tư có thể nhận thấy được tình cảm của mình.
Ngả Lệ Ti vì sao có biểu hiện như vậy? Điều đó có thể giải thích: Khi nàng tới quân doanh của Cổ Lạp, đúng là nàng chuẩn bị buông bỏ cái loại cảm giác này đối với Khang Tư. Nhưng lúc quay về đế đô, sau khi tra duyệt công lao của Khang Tư, không ngờ nàng lại phát hiện Khang Tư là một thiên tài chiến đấu. Hơn nữa đối với những quý công tử vây quanh mình nàng hoàn toàn không có cảm giác gì.
Nàng cũng biết mình cuối cùng phải lập gia đình, hơn nữa hiện nay xem ra phương diện này nàng có quyền tự mình quyết định chọn người. Phụ thân của nàng đã chết, quyền lực dần dần nắm chắc trong tay nàng. Cả quốc gia có thể nói không có người nào có thể ra lệnh cho nàng. Lúc này nàng là Công chúa duy nhất trên thế giới có quyền lựa chọn Phò mã cho chính mình?
Nếu mình có thể tự chủ, vậy cớ sao không chọn bóng hình ở trong tim mình chứ? Cho dù có phải tuyển chọn trong số những quý công tử kia cũng phải bồi dưỡng hắn để kiến tạo vững chắc địa vị của mình. Vì thế nàng bắt đầu từ từ thăng cấp bồi dưỡng cho Khang Tư. Mặc dù Khang Tư hiện nay chỉ là một binh sĩ bình thường, nhưng sẽ có một ngày hắn trở thành Đại Tướng quân, đến lúc đó mình gả cho một Đại Tướng quân, còn ai có thể bàn tán gì nữa.
Dĩ nhiên trong giai đoạn này, nếu nàng biểu lộ hảo cảm của mình với Khang Tư, Khang Tư lập tức sẽ trở thành kẻ thù một mất một còn của đám quý tộc, tùy thời có thể nguy hiểm tới tánh mạng.
Cho nên ánh mắt Ngả Lệ Ti lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nàng dùng giọng nói bình thản:
- Khang Tư đại nhân, nghe nói sáng nay ngài bị thích khách tập kích?
Chẳng qua Y Ti Na đứng ở đối diện vẫn phát hiện trên mặt Ngả Lệ Ti lộ ra vẻ lo lắng dù cố gượng áp chế xuống, nàng không biết trên mặt mình cũng xuất hiện thần sắc này.
- Á...
Khang Tư giật mình kinh hãi, Công chúa làm sao biết tin lẹ như vậy? Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy áy náy của Y Đạt, hắn hiểu vì sao Công chúa lại mau biết, hắn đâu ngờ Công chúa không phải biết được từ miệng Y Đạt, mà biết được từ quân bộ. Vì Y Đạt đưa những thi thể kia đến quân bộ, yêu cầu bọn họ điều tra kẻ chủ mưu ám sát đại nhân của mình. Lúc này quân bộ đang hỗn loạn cuống quýt điều binh khiển tướng lục soát toàn thành để truy tìm kẻ khả nghi.
Quân bộ tại sao lại khẩn trương? Đối tượng mình chán ghét bị người ám sát không phải là rất tốt sao? Nhưng cũng bởi vì chuyện Khang Tư bị bọn họ chán ghét, lại bị văn võ bá quan bao gồm những binh sĩ kia biết chuyện, cả đến các quý tộc ít nhiều cũng biết. Cứ như vậy, các loại lời đồn đãi gì đó rồi cũng sẽ xuất hiện, bọn họ sao có thể không tận sức cố bắt cho được hung thủ. Nếu không làm sao chứng minh được chuyện này không phải mình làm?
Khang Tư lại lộ ra vẻ mặt bất cần đời, hướng Công chúa cung kính nói:
- Khải bẩm Công chúa, thuộc hạ quả thật lọt vào ổ tập kích, nhưng thích khách cũng bị thuộc hạ giết chết sạch rồi.
Giọng nói bình thản cứ giống như nói về chuyện của người khác không liên quan gì đến mình.
Nếu như nói Khang Tư có điểm nào làm Công chúa chán ghét nhất, đó chính là cái vẻ bất cần đời của Khang Tư kia, đặc biệt là thái độ không cần biết tới sự an nguy của chính mình. Nàng rất muốn mắng cho Khang Tư một trận, sao lại có người có thể không quý trọng bản thân mình? Sao có chuyện đối xử với người vừa nghe đến tin tức của mình liền chạy tới vậy mà không cảm động chứ? Nhưng Công chúa đột nhiên giật mình sợ hãi khi chợt nghĩ: lần ám sát này phải chăng là do biểu hiện của mình với Khang Tư, rồi rơi vào trong mắt của hữu tâm nhân mới có chuyện?
Nghĩ tới đây, Ngả Lệ Ti vội vàng đè nén tâm tình kích động của mình, dùng giọng nói bình thản vừa lạnh lùng nói:
- A, Khang Tư đại nhân không có bị thương chứ?
Thấy Khang Tư gật đầu, trong lòng nàng thầm thở phào, nàng biết người này cho dù có bị thương cũng có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Có điều hắn còn đứng ở trước mặt mình thì coi như là may mắn rồi, không thể tiếp tục để lộ ra bất cứ hảo cảm gì đối với hắn, nếu không lần sau cũng không có may mắn như vậy. Thầm hạ quyết tâm xong Công chúa Ngả Lệ Ti lạnh lùng nói:
- Xin Khang Tư đại nhân an tâm, chuyện này quân bộ đã mở rộng điều tra, rất nhanh sẽ lôi tên chủ mưu ra ánh sáng.
Nói xong Công chúa liền xoay người rời đi, nhưng vừa đi hai bước, liền quay đầu nhìn Y Ti Na cười hỏi:
- Y Ti Na, lễ bái sư của Khang Tư đại nhân chuẩn bị lúc nào cử hành vậy?
Y Ti Na mặc dù có thể đoán ra nguyên nhân vì sao Ngả Lệ Ti đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn không hiểu vì sao Ngả Lệ Ti ba lần bốn lượt đề cập tới lễ bái sư? Khang Tư cho dù không có bái sư, mình cũng như cũ sẽ dạy hắn học tập a? Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn cười trả lời:
- Tùy Công chúa quyết định thôi, lúc nào cũng được.
- Tốt lắm, thời gian này có thể mọi người đang bận bịu, vậy thì sau mười ngày nữa.
Công chúa nói đến đây, ánh mắt dường như rất khinh thường liếc nhìn Khang Tư, sau đó cáo biệt Y Ti Na. Giọng nói và thần thái đó khiến người ta có cảm giác chính là hiềm vì Khang Tư mang lại phiền toái rầy rà cho mình.
Khang Tư chờ Công chúa đi xong, sau đó hành lễ cáo biệt với Y Ti Na:
- Cám ơn đại nhân chỉ dạy, sắc trời đã tối, ty chức không quấy rầy đại nhân nữa. Xin phép cho ty chức cáo lui.
Y Ti Na sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên sắc trời đã hoàng hôn rồi, sao thời gian hôm nay qua quá mau vậy? Nàng mặc dù còn muốn hỏi thăm chuyện Khang Tư bị tập kích, nhưng Khang Tư đã nói lời cáo lui, nàng đành gật đầu nói:
- Vậy chiều mai chúng ta tiếp tục học tập đi.
Nàng vừa nói xong, lại nhìn thấy cặp mắt trong suốt, đồng thời cũng nghe “Dạ” một tiếng, thanh âm phát ra thật bình thản đều đều không trầm không bổng. Khi nàng chợt tỉnh lại, người trước mắt đã biến mất.
Khang Tư ra tới ngoài đại điện, thân binh của hắn đã dắt ngựa chờ sẳn. Hắn không biết, bởi vì sự kiện ám sát lần này, quân bộ đã xin ý kiến của Công chúa chấp thuận cho thân binh của Khang Tư tùy thời cỡi ngựa cùng Khang Tư, cũng chính là Khang Tư bọn họ có thể cỡi ngựa chạy trên đường. Đây chính là vinh dự đặc biệt chỉ dành cho các đại quý tộc. Quân bộ có hành động như vậy là để biểu hiện mình có hảo cảm với Khang Tư. Khi Công chúa nhận được lời khẩn cầu này dĩ nhiên phê chuẩn ngay.
Khi Khang Tư đang định nhảy lên ngựa, đội trưởng thân binh Y Đạt chợt quỳ dưới chân hắn:
- Đại nhân, thật xin lỗi, thuộc hạ thiện tiện tự chủ trương đưa thi thể đến quân bộ, cũng yêu cầu bọn họ điều tra kẻ chủ mưu. Làm cho đại nhân rước lấy phiền toái, xin đại nhân xử phạt.
Y Đạt vốn chỉ muốn cho quân bộ khẩn trương một trận, không ngờ lại kinh động tới Công chúa. Hơn nữa thấy giọng nói và biểu tình của Công chúa đối với Khang Tư thật giống như không chịu đựng nổi phiền toái hắn đem lại cho nàng. Hắn biết lần này vì mình mà đại nhân bị Công chúa tức giận, cho nên liền xin chịu tội với Khang Tư. Như vậy xem ra, bản lĩnh che giấu của Công chúa quả thực là rất tài đây.
Khang Tư vội vàng xuống ngựa đỡ Y Đạt dậy, trong lòng thở một hơi dài, hắn thật không hiểu chuyện nhỏ như vậy cần quái gì xin tội chứ? Nhưng trên miệng hắn lộ ra một nụ cười ấm áp và chân thành nói:
- Mau dậy đi, cũng không có chuyện gì xảy ra, dù sao ngươi cũng là muốn tốt cho ta, đúng không?
Khang Tư kéo Y Đạt dậy đồng thời đẩy hắn lên ngựa, sau đó mới nhảy lên lưng ngựa, nhìn đám thân binh của mình đang ngơ ngác khẽ mỉm cười:
- Đi, trở về doanh trại.
Vung roi thúc ngựa hắn dẫn đầu phóng ra khỏi thành.
20 tên thân binh này chính vào giờ khắc này đã giao trọn trái tim cho Khang Tư.
Lúc này Mạt Lỗ đang đứng ở cửa đại điện nhìn theo bóng lưng của Khang Tư, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ. Hắn thấp giọng thở dài nói:
- Không hổ là Chiến Thần, không ngờ dưới tình thế không mảy may đề phòng cũng tránh thoát được nguy cơ của bốn mũi tên độc đánh lén, đồng thời không rụng một cộng tóc đã tiêu diệt bốn tên sát thủ này. Lợi hại lợi hại. Nhưng mà cái vận khí này sẽ kéo dài bao lâu đây?
Hắn lắc đầu thở dài nhìn lên bầu trời hoàng hôn, xoay người rời đi. Bốn tên kia chết đi hắn đở phải làm chuyện giết người diệt khẩu, có thể thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ khắp thành nổi phong ba bão táp, hắn biết tạm thời không có cơ hội, tốt nhất là cứ chờ chủ nhân tới rồi quyết định sau.
Khang Tư bắt đầu cuộc sống theo hai hướng: buổi sáng ở quân doanh rèn luyện vũ kỹ, buổi trưa ăn cơm xong liền chạy đến Đại thần điện học tập, sau đó trước khi trời tối trở về doanh trại.
Khang Tư ở trong thành coi như danh tiếng lẩy lừng. Vốn quy tắc ở cửa thành yêu cầu người cỡi ngựa vào thành mỗi lần vào ra cửa thành đều phải xuống ngựa xuất trình giấy tờ chứng minh, nhưng những tên vệ binh này đều biết Khang Tư, cho nên từ xa thấy Khang Tư đến đã chuẩn bị cho qua. Nhưng Khang Tư luôn luôn tới trước mặt liền xuống ngựa, sau đó tự mình đưa giấy chứng minh ra.
Điểm này khiến bọn họ rất bất mãn, bởi vì mỗi lần đều không tự chủ cung kính hai tay tiếp lấy, sau đó lại hai tay trả lại cho hắn. Dĩ nhiên sự bất mãn này cũng kèm theo sự quý mến với Khang Tư. Vì những đại quý tộc kia vào thành cũng không thèm dừng lại, đừng nói chi xuống ngựa xuất trình giấy chứng minh.
Khang Tư chẳng những nhận được sự quý mến của bọn vệ binh gát cổng, mà còn nhận được sự yêu mến cùa dân chúng trong thành. Hắn đối với mọi người rất lễ phép, hơn nữa khi nhìn thấy trên đường đông người hắn còn xuống ngựa chầm chậm dẫn bộ đi qua. Điều này so với các quý tộc khác thiếu phần ngạo mạn, nhưng nhiều thêm phần thân thiết, cùng với một thân Chiến Thần bình thản tao nhã đầy mị lực, làm sao không khiến bọn họ quý mến chứ?
Lời đồn đãi về Chiến Thần, cũng do những cái miệng bép xép ở doanh trại tân binh kia, nên dân chúng cả thành đều biết.
Những tướng lãnh của Quân bộ mặc dù biết danh tiếng của Khang Tư không ngừng tăng cao, nhưng làm sao có biện pháp đây? Bọn họ tìm kiếm kẻ chủ mưu vẫn như đá chìm xuống biển, ngay cả một chút đầu mối cũng không có, làm sao dám biểu lộ thái độ gì nữa? Hiện nay ngoài dân chúng đối với chuyện Khang Tư bị tập kích đã có nhiều lời đồn đãi bất lợi cho quân bộ.
Vì để bày tỏ hảo cảm với Khang Tư, bọn họ đã lấy lý do trang bị cho binh sĩ ở doanh trại tân binh sớm đã thay những vũ khí cũ nát kia, hơn nữa trắng trợn tuyên truyền rộng rãi lòng tốt của họ.
Bọn họ hào phóng đến mức khiến Khang Tư có chút giật mình lắc lắc đầu, bởi vì không ngờ bọn họ chuyển tới 2000 cây trường thương, đại đao, trường kiếm, cung nỏ các loại 1000 bộ, tên 10 vạn mũi, còn thêm thuẫn tròn bằng da trâu dầy 5000 tấm.
Lúc ấy Khang Tư đã cho biết dưới trướng mình không có nhiều binh sĩ như vậy, không cần cấp nhiều vũ khí thế này để tránh lãng phí. Nhưng bọn họ lại tỏ ra là biết Chiến Thần chỉ huy binh sĩ nghiêm cẩn, luyện binh khắc khổ, những trang bị này có thể còn chưa đủ để sử dụng đấy. Họ còn vỗ ngực nói chỉ cần hư hao cứ việc đem tới bọn họ đổi mới. Hơn nữa còn thêm một câu sau cùng: đây là hảo ý của quân bộ.
Khang Tư do Y Đạt ra dấu tỏ ý thu nhận có chút khó xử, hắn cũng biết mình không thể phớt lờ đắc tội với quân bộ, thêm nữa mình cũng không thể lờ việc bọn họ phái người bắt kẻ chủ mưu ám sát cho mình. Ôi thế là, Khang Tư lần đầu tiên làm trái với ý nguyện của mình, lần đầu tiên vì mối quan hệ tốt với người hầu mà thay đổi quyết định của mình.
Chẳng qua một chút không thoải mái của Khang Tư rất nhanh liền biến mất, hắn vì bốn ngàn tân binh không có chủ soái kia.
Ở trong quân doanh này Khang Tư chức vụ cao nhất, bọn chúng đương nhiên là không khách sáo đổi lấy những vũ khí kia sử dụng. Binh sĩ dưới trướng Khang Tư, mặc dù có ý kiến, nhưng lập tức bị bọn họ ngăn chận:
- Chúng ta dùng thử đảm bảo không hư hỏng, đồ hư hỏng của các ngươi, giao cho chúng ta dùng, ngựa của chúng ta giao cho ngươi. Hơn nữa dù cho hư hỏng cũng có thể đem tới quân bộ đổi lại cái mới, sợ gì chứ.
Thêm vào những lời phía sau đó, làm cho bọn binh sĩ quá sức buồn bực, bởi vì bọn chúng nói như vậy nhất định là sẽ làm hư hỏng vũ khí.
Đầu tiên bốn ngàn tân binh kia đứng ở một bên múa may những vũ khí này, nhưng rất nhanh đã đưa ra yêu cầu thật quá đáng, nói là muốn cùng nhau luyện tập với Khang Tư.
Khang Tư cũng hiểu bọn tân binh không có chủ soái này, nếu cứ ở đó ăn không ngồi rồi cũng không phải lả chuyện tốt. Nên hắn bàn bạc với 20 tên đội trưởng, bọn đội trưởng cũng đồng ý, vì như vậy thì có thể diễn luyện đội chiến và huấn luyện trận hình đại quy mô. Đối với sự phối hợp và năng lực chiến đấu của binh sĩ dưới trướng mình cũng có được trợ giúp rất lớn. Hơn nữa huấn luyện tốt những tân binh này, các Tướng quân tiếp nhận bọn họ cũng sẽ rất cảm kích.
Thế là cứ như vậy, Khang Tư đã dẫn dắt huấn luyện cả năm ngàn tên binh sĩ này. Khang Tư đổi nghề giữa chừng, hắn không biết chút gì về kiến thức trận pháp may mà có tên đội trưởng Tạp Lạc. Tên đội trưởng này nói cho ngay cũng là tân binh, nhưng rất lão luyện, hơn nữa cũng lớn tuổi, chẳng những vũ lực cao, ngay cả trận pháp cũng hiểu biết.
Khang Tư thấy những binh sĩ kia không ngừng di chuyển biến hóa trận hình, ở trong đầu không khỏi lóe ra ý niệm yêu cầu học tập trận pháp với Y Ti Na. Chẳng qua hắn biết kiến thức của mình bây giờ chính là ở làm sao chỗ biết đọc biết viết, cho nên căn bản không dám nói ra sự thật.
Hôm nay chính là ngày ấn định bái sư của Khang Tư, ngay từ mấy ngày trước Công chúa đã thông báo cho Khang Tư. Cho nên hôm nay bộ y phục Thiên tướng đã được chải chuốt trông như mới toanh.
Nói đến chuyện giặt quần áo, Khang Tư là thủ lãnh nên mỗi lần hắn đi giặt quần áo, 20 tên thân binh kia gồm cả Y Đạt đều chạy tới giành giặt thay. Khang Tư không muốn phá bỏ thói quen của mình dĩ nhiên không chịu, nhưng vô ích, những tên thân binh này không dễ dàng thối lui như vậy.
Chỉ khi Khang Tư ra lệnh, bọn họ mới phải rời đi. Nhưng ngày thứ hai bọn họ lại chạy tới, khiến Khang Tư lại phải ra lệnh. Đợi đến lần thứ ba, Khang Tư truyền lệnh: Từ nay về sau quần áo của ta tự ta giặt lấy... Từ đó mới không có ai tới giành giặt quần áo của hắn.
Khang Tư đã cỡi lên lưng ngựa nhìn năm ngàn khuôn mặt đang tươi cười với mình, trong lòng hắn chợt dâng lên một luồng hơi ấm. Đây là luồng hơi ấm chỉ khi hắn nghĩ tới Quan quân nhu trước kia mới có. Dĩ nhiên khi nhớ tới đội viên của tiểu đội 20 trái tim hắn mơ hồ nhói đau tựa như đao đâm.
Đột nhiên lúc này một tràng tiếng vó ngựa từ đàng xa truyền đến, tất cả đều tò mò nhìn lại, có người bắt đầu lẩm bẩm: “Các quý tộc kia không kịp đợi rồi.” Những lời này dẫn lên một tràng tiếng cười ầm ĩ, bởi vì Khang Tư khác trước kia một thời gian lâu mới lên đường, các quý tộc kia chắc là không thể làm gì hơn là tới sớm tán gẫu với nhau.
Có điều bộ dáng lo lắng của tên kỵ binh này lại khiến mọi người ngưng tiếng cười lại, lẳng lặng nhìn tên kỵ sĩ kia cố sức quất ngựa chạy tới.
Kỵ sĩ kia còn không kịp chờ ngựa ngừng hẳn lại, đã phóng xuống xông tới trước mặt Khang Tư người mặc y phục Thiên tướng ngồi trên lưng ngựa, vừa hành lễ vừa lo lắng kêu lên:
- Khang Tư đại nhân, toàn quân được phái đi thu phục lãnh thổ đã bị tiêu diệt! Thiên tướng Khải Ân chết trận ngoài sa trường! Xin đại nhân cấp tốc đến tham gia hội nghị quân sự tại Nghị chánh điện hoàng cung.
Nói xong liền thi lễ với Khang Tư xong phóng mình lên ngựa chạy đi.
Khang Tư không ngờ mình lại nghe được tin tức kinh khủng như thế, có thể nói Thiên tướng Khải Ân là một võ tướng danh tiếng hắn từng tiếp xúc. Hắn nhắm mắt lại mặc niệm cho Khải Ân hào sảng kia. Sau đó chậm rãi mở mắt, thở dài, vung roi, giục ngựa chạy về hướng hoàng thành. Bọn thân binh bám sát theo sau.
Mà bọn binh sĩ ở lại quân doanh cũng không có cảm xúc bao nhiêu, bọn họ đối với Khải Ân không quen thuộc lắm, thậm chí không biết hắn là ai. Cho nên bọn họ cũng tốp năm tốp ba trở lại sân huấn luyện tiếp tục luyện võ.
Có một số binh sĩ vẫn cảm thán lần này Khang Tư đại nhân làm lễ bái sư không được. Còn có một số binh sĩ thì cho rằng nhất định sẽ phái quân đội đi thu phục lãnh thổ bị mất, hơn nữa có khả năng sẽ phái Khang Tư đại nhân đi. Những ý nghĩ này được rất nhiều binh sĩ đồng ý.
Cứ như vậy bọn binh sĩ dưới trướng Khang Tư lập tức bắt đầu khẩn trương huấn luyện. Mà những tân binh kia không có phần thì hâm mộ nhìn bọn họ. Có một số tên nóng lòng, thấy binh sĩ trong biên chế vì mệt mỏi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, liền lập tức chạy tới ân cần hỏi han:
- Có phải ngã bệnh hay không, hay là trật chân rồi? Đưa danh sách cho ta, ta thế ngươi đi được chứ?
Những binh sĩ bị truy hỏi đương nhiên là hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ, lấy hơi đứng lên tiếp tục huấn luyện, những binh sĩ kia không thể làm gì khác hơn là ôm mối nguyện vọng bất lương ở một bên chờ thời.
Khang Tư ở quân doanh cũng không có giáo huấn gì. Không đúng, hẳn là từ trước tới giờ không có qua giáo huấn, nhưng những binh sĩ trước nay không có từng trải nơi chiến trường này không biết vì sao lại càng muốn đi theo Khang Tư ra chiến trường lập nhiều chiến công.
Cứ như vậy, bọn binh sĩ dù chưa có lệnh động viên nhưng một cách tự nhiên đều đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đi chiến đấu.