[Độc Cô Gia Huynh Đệ Hệ Liệt] Thiên Tử Đích Sủng Thần

Chương 4: Chương 4




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 4

Nằm ở trên giường, không phải là Phạm đại nhân sao? Đúng vậy, Hoàng Thượng cũng đã nói như thế này.

Sau đó là…… Hắn đang ngủ? Đúng vậy, vừa nãy Hoàng Thượng cũng đã nói, nhưng mà……

Tiểu Đức Tử nhìn quần áo tán loạn bốn phía, Phạm Văn Diệp vẫn chưa tỉnh ngủ, chỉ có một kiện quần áo che ở trên người hắn, lộ ra chân cùng bờ ngực trắng nõn……

Nếu là Hoàng Thượng, cũng không tránh khỏi rất thô bạo đi? Như vậy chính là…… Không đúng! Hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến chuyện này, Tiểu Đức Tử rất nhanh lắc lắc đầu, ngăn cản suy nghĩ miên man của mình.

Tiểu Đức Tử cẩn thận đi đến bên giường, nhìn Phạm Văn Diệp vẫn còn đang nhắm chặt mắt, cảm thấy suy tư: Này rốt cuộc là lưỡng tình tương duyệt, hay là đơn phương bắt buộc? Nếu theo những gì hắn biết về Phạm đại nhân, hắn nhất định không thể làm ra hành vi ngược với luân thường đạo lí như vậy, chẳng lẽ là Hoàng Thượng?

Tiểu Đức Tử cúi đầu nhìn thấy Phạm Văn Diệp nước mắt chưa khô ở trên khuôn mặt thanh tú, dọc theo gò má đi xuống, tầm mắt cuối cùng dừng ở trên cổ Phạm Văn Diệp, bên trên rõ ràng có ứ ngân, đó là Độc Cô Diễm hôm qua lúc tức giận để lại.

Quả nhiên! Tiểu Đức Tử không khỏi âm thầm than thở một tiếng, loại việc này, cũng chỉ có tên quân vương cuồng vọng không thèm để ai vào mắt kia mới làm được! Hiện tại nên làm sao bây giờ? Hai người đều là nam nhân a! Hơn nữa, Hoàng Thượng rõ ràng là có nhiều tần phi xinh đẹp như vậy, sao phải trêu chọc Phạm đại nhân a? Khó trách lúc trước Phạm đại nhân nghĩ muốn từ quan, nguyên lai là như thế.

Thiên na! Hoàng Thượng…… Phạm đại nhân……

Một đống lại một đống kinh ngạc cùng nghi hoặc tràn ngập ở trong đầu Tiểu Đức Tử, hắn suy nghĩ nhập tâm, ở trong ngự thư phòng không ngừng bước qua bước lại, tiếng bước chân lại làm động đến Phạm Văn Diệp.

” Ngô……” Phạm Văn Diệp đang ngủ nhẹ nhàng thấp ngâm một tiếng, tựa hồ sắp tỉnh lại đây.

Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?

Tiểu Đức Tử sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên nhớ ra Phạm Văn Diệp bình thường cực nghiêm khắc với chính mình, bởi vì là thượng thư, lại càng thêm kiêu ngạo, nhất định sẽ không hy vọng người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.

Nghĩ đến điều này, Tiểu Đức Tử trước khi Phạm Văn Diệp ý thức rõ ràng liền đi ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa lại.

Mơ màng tỉnh lại, Phạm Văn Diệp cố hết sức mới có thể tự mình ngồi dậy.

” Ô…… Hảo đau!”

Khắp các bộ vị trên thân thể đều truyền đến đau đớn khiến hắn nhe răng trợn mắt, tình cảnh bi thảm hôm qua lại theo trí nhớ quay trở về.

Hắn thực không nghĩ ra, vì cái gì Độc Cô Diễm đột nhiên lại phát điên như vậy, kia thật sự là ác mộng của ác mộng, Độc Cô Diễm cuồng dã chiếm đoạt, làm cho hắn mỗi lần đều nghĩ đến mình sắp phải chết ở trong thô bạo của hắn. Mà thật ra, hắn tình nguyện chết đi, kia xem ra còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc ở dưới thân hắn đạt được cao trào! Lúc này đây, Phạm Văn Diệp thật sự không còn gì để nói, cũng không có biện pháp tiếp tục tự lừa gạt bản thân, bởi vì hắn đích xác cho dù không bị mị dược khống chế, vẫn *** đãng giống như mấy kĩ nữ thanh lâu!

” Ô……” Hắn vẫn không thể chấp nhận được chuyện này, nước mắt lại vô thanh vô tức chảy xuống, hiện tại, hắn cũng giống như nữ nhân dễ dàng rơi lệ.

Độc Cô Diễm cuối cùng cũng đã đập nát hết chút tự tôn còn lại của hắn, hắn thực sự đã trở thành một món đồ chơi, là một “Vật phẩm” chân chính, rốt cuộc không thể bảo trì được kiêu ngạo thêm nữa, chỉ có thể vất bỏ lý đi trí mà thuận theo chiếm đoạt của Độc Cô Diễm.

Vì cái gì? Vì cái gì hắn không thể trốn đi? Hắn đến tột cùng phải sống đày đọa như thể này bao lâu nữa? Nhưng cứ nghĩ đến mẫu thân đang nằm bệnh ở trên giường, hắn sao có thể nghĩ đến cái chết? Hơn nữa, người nhà họ Phạm vốn kiêu ngạo cùng thanh cao, sao có thể khuất nhục tất cả như vậy?

Chậm rãi lau đi những giọt nước mắt, Phạm Văn Diệp từ từ xuống giường, cho dù chỉ là động tác rất nhỏ cũng khiến hắn đau đến nhíu mày. Hắn cầm lấy quần áo vương vãi trên mặt đất, cố hết sức nghĩ muốn mặc vào, nhưng lại thấy dấu vết bị xé rách, hai hàng lông mày nhíu lại càng sâu.

Này…… Nên che dấu như thế nào mới tốt?

Thoáng suy nghĩ một chút, Phạm Văn Diệp vẫn mặc vào, may mắn hôm qua Du Bình hảo tâm lưu lại một kiện áo tránh gió vừa vặn che khuất hai bên.

Phạm Văn Diệp chậm rãi đi ra cửa, hắn vẫn phải đối mặt với sự thật tàn khốc.

Tiểu Đức Tử ở ngoài cửa vẫn đang vắt óc suy nghĩ nên đối mặt với Phạm Văn Diệp như thế nào.

Ai! Phạm đại nhân thực đáng thương, phải làm như thế nào mới có thể khiến hắn tốt lên một chút a? Cứ đứng ở cửa thế này, khó bảo toàn Phạm đại nhân thông minh sẽ không nghi ngờ nha! Chi bằng ngẫu nhiên gặp, cứ giả vờ ngây ngốc cũng tốt.

Cáp! Hắn Tiểu Đức Tử thật đúng là thông minh! Tiểu Đức Tử tự mình đắc ý, sau khi nghĩ xong liền quyết định chạy đi.

Bởi vậy, khi Phạm Văn Diệp bước ra khỏi Ngự thư phòng, ngoài cửa tất nhiên không có ai.

” Phạm đại nhân.” Xa xa truyền đến một tiếng gọi quen thuộc, khiến Phạm Văn Diệp dừng lại cước bộ.

Ha ha! Hắn Tiểu Đức Tử vừa mới cố gắng chạy vài vòng quanh Ngự thư phòng, chạy tới đầu đổ đầy mồ hôi, hẳn là không có vấn đề gì đi!

” Tiểu Đức Tử?” Phạm Văn Diệp nghi hoặc nhìn Tiểu Đức Tử, mới sáng sớm, hắn ở đây để làm chi?

” Oa! Hảo trùng hợp a! Phạm đại nhân, ngài đi có một mình sao?”

Tiểu Đức Tử cố gắng vờ như thực” Ngẫu nhiên” gặp nhau, nhưng mà mấy từ ngữ như vậy, chẳng phải khiến người ta càng thêm nghi ngờ sao?

“Ân, có việc gì sao?” Đại khái cũng đã quen việc Tiểu Đức Tử ngây ngốc, Phạm Văn Diệp cũng không có nghĩ nhiều.

” A! Đúng a, chính là Hoàng Thượng nói ngài thân thể không thoải mái, nói ta phải đưa Phạm đại nhân về nhà.” Ta Tiểu Đức Tử, đem này hết thảy ngụy trang thực tốt a! Lại còn thực tự nhiên đâu! “Bởi vì ngài còn chưa tỉnh, cho nên ta vừa rồi mới đi làm chút việc riêng.”

Nghe vậy, Phạm Văn Diệp sắc mặt biến đổi,” Ngươi vừa rồi đi vào sao?”

” Không…… Không……” Tiểu Đức Tử phát hiện chính mình nói lỡ miệng, sợ tới mức lắp bắp xua tay,” Cái kia, cái kia chính là……” Làm sao bây giờ? A, có!

” Hoàng Thượng lệnh nô tài không thể đi vào, cho nên tiểu nhân cũng không dám vào, làm sao vậy?” Cố gắng trợn to mắt, Tiểu Đức Tử miễn cưỡng bày ra một cái tươi cười vô tội.

” Ách…… Không có việc gì, không có gì.” Tự trách mình quá mẫn cảm cùng thất thố, Phạm Văn Diệp bối rối xoay người sang chỗ khác, may mắn, bằng không, hắn cũng không biết nên đối mặt như thế nào đi.

Tiểu Đức Tử ở sau lưng Phạm Văn Diệp trộm thè lưỡi, thật sự là nguy hiểm, làm cho hắn sợ cứng cả người a.

” Phạm đại nhân?” thấy Phạm Văn Diệp tựa hồ đang ngây dại, Tiểu Đức Tử không khỏi lắc lắc đầu, Hoàng Thượng cư nhiên lại đem một thần tử tài đức lộng thành bộ dáng thất hồn lạc phách như vậy!

” Ách, cái gì?” Phạm Văn Diệp phục hồi lại tinh thần.

” Nô tài là đang hỏi, ngài có muốn mau mau về nhà nghỉ ngơi hay không? Ta thấy sắc mặt của ngài thực tái nhợt.”

Nhìn  mặt Phạm Văn Diệp không hề có chút huyết sắc, Hoàng Thượng ngài như thế nào lại nhẫn tâm…… Ai!

Phạm Văn Diệp cũng không có nghe thấy “bất bình” trong lòng Tiểu Đức Tử, mỉm cười nói:” Ta nghĩ không cần phiền toái ngươi, ta tự mình trở về cũng được.”

” Nhưng mà Hoàng Thượng đã phân phó nha!” Để cho Phạm đại nhân một mình trở về, Hoàng Thượng sau khi biết rất có thể sẽ chém hắn vài nhát đi!

” Vậy sao……” Phạm Văn Diệp đang thoáng nghiêng đầu tự hỏi, bỗng một trận gió thổi qua mái tóc đen dài của hắn, ở dưới ánh mặt trời sáng lạng chiếu rọi, tựa như những sợi tơ vàng óng ả.

Tiểu Đức Tử nhìn thấy gương mặt Phạm Văn Diệp trong lúc trầm tư, nhất thời lại ngắm đến ngây người.

Hắn trước kia như thế nào không chú ý tới, nguyên lai Phạm đại nhân lại đẹp như vậy! Khí chất tao nhã cùng diện mạo tuấn tú, hoàn toàn không kém bất cứ tần phi nào ở trong cung, thậm chí so với các nàng xem ra còn tôn quý hơn, khó trách Hoàng Thượng……

Bất quá, hắn vốn chính là đại sắc ma, không phải sao?

” Như vậy tốt lắm, ngươi giúp ta kêu một cỗ kiệu đi, đưa ta đi đến cửa cung là được, ngồi kiệu trở về hẳn là không có vấn đề gì, phải không?” Phạm Văn Diệp nhìn qua Tiểu Đức Tử, lại cười,”Còn có phiền ngươi, đừng nói lại với Hoàng Thượng.”

Thình thịch! Tiểu Đức Tử tâm bỗng nhiên cấp tốc co rút lại, kinh hoàng nhận ra.

Thiên na, hắn Tiểu Đức Tử sinh bệnh sao? Vì cái gì nhìn thấy Phạm đại nhân tươi cười, lại làm tim hắn đập thực nhanh? Hắn là bị Hoàng Thượng đồng hóa sao? Chính là…… Phạm đại nhân nhìn thực sự rất được, cả người toát lên một khí chất rất lạ a! (em ơi, em chỉ có thể chìn chứ chả làm gì đc đâu)

” Tiểu Đức Tử, ngươi làm sao vậy?” Phạm Văn Diệp thấy Tiểu Đức Tử ngây ngốc không trả lời, đành phải mở miệng lần nữa,” Vừa rồi ta nói gì ngươi có nghe thấy không?”

” A! Có, có, Phạm đại nhân thỉnh.”

” Như thế nào ngươi hôm nay xem ra lại càng ngốc đâu?” Phạm Văn Diệp không khỏi mở miệng chọc ghẹo hắn.

” Dù sao ta chính là ngu ngốc thôi!” Tiểu Đức Tử nhướn mi tự trào phúng mình.

Trở lại phủ Thượng thư, Phạm Văn Diệp chuyện đầu tiên phải làm đó là đi thăm hỏi mẫu thân, thấy nàng vẫn ngủ yên thân mình không có việc gì, hắn mới an tâm đi tẩy thân mình dơ bẩn mỏi mệt, rồi trở lại phòng ngủ.

Đến đêm khuya.

” Đại nhân, không tốt!” tỳ nữ hầu hạ lão phu nhân bỗng ở ngoài cửa phòng hắn kinh hoảng kêu.

Phạm Văn Diệp vội vàng mặc quần áo ra mở cửa.

” Làm sao vậy?” Hắn vội vàng hỏi tỳ nữ đang kinh hoảng kia.

” Lão phu nhân nàng, nàng……”

” Rốt cuộc làm sao vậy? Nói mau!” Phạm Văn Diệp cũng hoảng, bước nhanh về phía phòng ngủ của mẫu thân.

Phụ nhân đang nằm ở trên giường chính là mẫu thân của Phạm Văn Diệp — Diệp Tâm Từ, nàng khi trẻ gả cho phụ thân của Phạm Văn Diệp, phu thê hai người từ trước đến nay vẫn cực kì hòa thuận. Phạm phu nhân là dòng dõi danh môn, nên hiện tại tuy đã có tuổi, nhưng vẫn có khí vận ung dung. Chỉ là nhiều năm qua vì thân mình suy yếu mà bệnh tật không ngừng, càng về sau lại càng không thể rời giường.

” Nương, ngài cảm thấy như thế nào?” Phạm Văn Diệp cúi người xuống bên cạnh giường, lo lắng hỏi han.

Vừa rồi tỳ nữ nói nàng đêm nay đột nhiên tỉnh táo khác thường, hơn nữa tim mạch càng ngày càng mỏng manh, chẳng lẽ……

” Diệp nhi, lại đây để nương nhìn ngươi.” Diệp Tâm Từ suy yếu vẫy vẫy Phạm Văn Diệp.

” Ngài có sao không?” Phạm Văn Diệp nhanh cầm lấy bàn tay gầy gò của mẫu thân.

Diệp Tâm Từ dịu dàng gạt vài sợi tóc hỗn độn trên mặt Phạm Văn Diệp, chăm chú nhìn đứa nhỏ nàng vất vả hoài thai mười tháng mới sinh hạ, hắn cũng đã lớn đến như vậy rồi, làm cho nàng có điểm mơ hồ!

” Nương…… Không thể tiếp tục cùng ngươi.” Nàng yêu thương nhìn ngắm Phạm Văn Diệp, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.

Từ khi phụ thân qua đời bỏ lại hắn cùng mẫu thân, đó cũng là lúc nàng trở thành chỗ dựa tinh thần lớn nhất của hắn a!

” Ngươi ngoan ngoãn nghe nương nói.” Diệp Tâm Từ ôn nhu cười, nàng cũng đã bốn mươi mấy tuổi, sớm nhìn thấu sinh tử, không hề có ý sợ hãi, hàng mi tú lệ  lộ ra nét cương nghị,” Nương cùng cha ngươi vẫn lấy ngươi làm niềm kiêu ngạo cùng hãnh diện, ngươi biết không.”

” Vâng” Phạm Văn Diệp rưng rưng đáp nhẹ.

” Nhưng nương lại vẫn cảm thấy ngươi không thể chịu đựng thêm được nữa.” Lau đi dòng nước mắt chảy dọc theo hai má Phạm Văn Diệp, nàng tiếp tục nói tiếp:” Ngươi luôn nhu thuận như thế, một lòng nghĩ muốn rạng rỡ tổ tông, không cho Phạm gia thụt lùi, để tránh làm nhục thanh danh cha ngươi, nhưng mà nương lại thấy ngươi càng ngày càng không vui vẻ.”

” Không có chuyện này.” Phạm Văn Diệp lập tức phản bác, hắn nhất định phải để mẫu thân an tâm.

” Ta là nương ngươi, như thế nào không biết?” Diệp Tâm Từ giống như đang trách cứ hắn nói dối,” Lần trước khi Du Bình đến thăm ta, đều đã nói qua.”

” Khi nào thì…?” Phạm Văn Diệp cuống quít hỏi.

Du đại ca nhìn ra cái gì rồi, còn nói cái gì? Hắn không hy vọng mẫu thân vì hắn lo lắng.

” Ngày hôm qua, hắn nhắc tới chuyện ngươi muốn từ quan.” Nàng trầm trầm giọng mới tiếp tục nói:” Ta biết ngươi là vì lo lắng cho ta mà không thể rời đi, nhưng ngươi tự đáy lòng vẫn muốn thoát li khỏi kinh thành, đừng tiếp tục miễn cưỡng chính mình nữa, có được không?”

” Nương……”

” Hảo hảo chiếu cố chính mình, nhất định phải sống thực tốt, đáp ứng nương……” Diệp Tâm Từ cảm thấy giờ khắc ấy sắp đến, nhưng vẫn vướng bận đứa con này, muốn hắn tự mình mở miệng hứa với nàng,”Có được không?”

” Ân, con đáp ứng nương.” Phạm Văn Diệp rơi lệ đầy mặt, lại càng cầm chặt tay mẫu thân, chỉ sợ sau khi buông ra, mẫu thân từ ái sẽ cứ như vậy mà đi.

” Như vậy nương an tâm…… An tâm……” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Diệp Tâm Từ lưu luyến nhìn đứa nhỏ nàng yêu thương nhất lần cuối cùng.

Sinh mệnh chỉ cần vừa bắt đầu, liền nhất định sẽ đi đến điểm cuối, tuy chỉ là mấy chục năm ngắn ngủn, nhưng Diệp Tâm Từ lại cảm thấy thực đáng giá. Mà hiện tại, nàng muốn đi tìm nam nhân mình đã yêu thương cả một đời nhưng đã đi trước một bước kia, nàng chậm rãi khép mắt lại, cùng thế gian xinh đẹp này chia cách.

” Nương…… Nương!”

Phạm Văn Diệp kêu gọi khàn cả giọng, cũng không thể gọi người thân cuối cùng trên đời này của hắn trở về, tì nữ hai bên cũng khóc tới đỏ mắt, vì lão phu nhân mà các nàng tối tôn kính!

Tang lễ đơn giản mà long trọng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, Phạm Văn Diệp càng thêm tiều tụy. Nhưng hắn không thể gục ngã, bởi vì hắn đã hứa với mẫu thân, hảo hảo sống tốt, cho nên, hắn phải lợi dụng thời cơ, nắm chắc cơ hội.

Độc Cô Diễm phái người đến an ủi, nhưng cũng không bắt buộc hắn tiến cung, đây chính là cơ hội tuyệt hảo để rời đi.

” Phạm lão đệ, ngươi xác định không muốn bẩm tấu với Hoàng thượng?” Du Bình khó hiểu nhìn Phạm Văn Diệp, vì cái gì phải lén lút rời khỏi hoàng cung?

“Trước kia cũng đã có một lần kinh nghiệm, nhưng không phải là Hoàng Thượng cũng không chuẩn sao?……”

Du Bình vẫn có một tia do dự, dù sao Hoàng Thượng tính tình cổ quái, rất có có thể vì thế mà tức giận lôi đình, đến lúc đó sự tình hội biến thành thế nào, hắn cũng không dám tưởng tượng.

“Ta đã phân phát cho hết nô phó, cũng đã quyết ý rồi.” Nhìn thấy Phạm Văn Diệp hai tròng mắt kiên định, Du Bình do dự mở miệng:”Có chuyện ta không biết có nên hỏi hay không?” Hắn dừng một chút, “Ngươi cùng Hoàng Thượng…… Là làm sao vậy?” Tuy biết Du Bình nhất định sẽ hỏi, nhưng nghe vậy, Phạm Văn Diệp trong lòng vẫn là cả kinh, có nên nói hay không??

” Kỳ thật Hoàng Thượng mới thực sự là nguyên nhân khiến ngươi nghĩ muốn từ quan đi?” Nếu hắn không đoán sai.

Lực quan sát hảo mẫn tuệ sâu sắc, không hổ là Đại tướng quân. Phạm Văn Diệp trong lòng thầm than, suy nghĩ ngược lại càng thêm rối loạn.

Thấy Phạm Văn Diệp trầm mặc không nói, Du Bình thở dài,”Ai! Nếu ngươi không muốn nói, vi huynh cũng không tiếp tục miễn cưỡng……” liếc mắt lén nhìn Phạm Văn Diệp một cái, thấy hắn vẫn đang mân mím môi, xem ra là thực sự không muốn nói, uổng công mình giả vờ ủy khuất như vậy.

” Rất nhiều việc, hiện tại không thể nói rõ hết được……” Phạm Văn Diệp quyết định, “Về sau ta sẽ viết thư nói rõ cho Du đại ca, nhưng còn hiện tại…… Ta không biết nên mở miệng như thế nào. Không quan hệ…… Thật sự!” Như vậy cũng được, dù sao Phạm lão đệ luôn luôn nói được là làm được, hắn cũng không gấp. Nhưng cũng không cần dùng cái loại ánh mắt khẩn cầu này nhìn hắn chứ!

” Du đại ca……” Phạm Văn Diệp nhìn thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Du Bình.

” Di?” Du Bình nhanh chóng đem tầm mắt phóng ra thật xa.

” Ta……” Phạm Văn Diệp ánh mắt càng thêm ai cầu.

” A–” Du Bình rốt cục đau đầu đầu hàng, “Được rồi, ta sẽ giúp ngươi trốn qua vệ binh coi giữ thành, còn có thể giấu diếm Hoàng Thượng!” Hắn không thể cự tuyệt khẩn cầu của Phạm Văn Diệp, cứ nhìn thấy ánh mắt ai cầu của hắn, liền không thể ngoảnh mặt làm ngơ! Ai bảo Phạm Văn Diệp là nghĩa đệ của hắn? Đành phải giúp thôi a.

Nghe vậy, Phạm Văn Diệp cười vui vẻ,” Tiểu đệ cảm kích vô cùng!”

Cách một ngày, trăng mờ gió lớn, tinh quang ảm đạm, đúng là ngày tối thích hợp để chạy trốn.

Phạm Văn Diệp thu thập quần áo đơn giản, cùng Du Bình lén lút đi tới cửa nam thành Trường An nơi cực kì ít người qua lại.

Du Bình vô thanh vô tức đến gần binh sĩ trông thành, không tốn sức đánh ngất hắn, đây là hỗ trợ lớn nhất mà Phạm Văn Diệp cầu hắn giúp. Vì quan lại có chức vị cao không thể tùy tiện ra khỏi thành, phải có thủ dụ của Hoàng Thượng mới được, nhưng đánh chết Phạm Văn Diệp cũng không có khả năng lấy được giấy thông hành từ Độc Cô Diễm, tất nhiên chỉ có thể dùng loại phương thức tối nguyên thủy này.

Lấy được chìa khóa từ trên người một vị binh lính, Du Bình liền dùng sức đẩy cưả thành rất nặng ra.

Rốt cục, Phạm Văn Diệp từ lúc sinh ra lần đầu tiên bước ra khỏi thành Trường An.

“Cám ơn ngươi, đại ca.” Phạm Văn Diệp quay đầu lại nhìn Du Bình, thân thủ dùng sức cầm tay hắn nói,”Tiểu đệ vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ ân tình này.”

“Cái này không cần.” Du Bình cũng dùng sức nắm lại tay Phạm Văn Diệp, “Nhưng nhớ rõ mỗi tháng đều phải viết thư báo bình an, tìm được nơi an thân, đừng quên nói cho đại ca.”

” Nhất định.”

” Xuất môn ra bên ngoài, hết thảy đều phải cẩn thận, tiền tài không thể lộ ra, ăn cái gì phải chú ý, đừng ăn ngủ ngoài nơi hoang dã, còn có……” Du Bình lao thao niệm một chuỗi dài.

” Đại ca, ngươi nghĩ ta mấy tuổi rồi nha?” Phạm Văn Diệp lắc đầu cười khổ, Du Bình tính cách quan tâm thái quá này thực là tật xấu, mãi mà không đổi được.

“Trong phong thư này ta đã viết ra mọi chuyện……” Phạm Văn Diệp chần chờ một chút, mới đưa cho Du Bình,”Ngươi sau khi trở về hãy mở ra xem. Thời gian gấp gáp, ta phải đi rồi, ngươi bảo trọng.” Buông tay Du Bình ra, Phạm Văn Diệp không yên tâm nhìn hắn một cái.

” Yên tâm, Hoàng Thượng bên kia ta sẽ xử lý tốt.” Du Bình biết Phạm Văn Diệp lo lắng cái gì, trấn an để hắn đừng phiền não.

” Đại ca phải cẩn thận.” Phạm Văn Diệp tươi cười, vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi, thân ảnh gầy yếu dần dần biến mất ở trong bóng đêm mông lung.

Du Bình thôi không nhìn hình dáng mờ nhạt kia nữa, nhịn không được thở dài một hơi,” Thật thương tâm a! Làm sao tránh thoát được cửa ải kia của Hoàng Thượng? Ta cũng không nắm chắc nha!”

Thành Trường An một mảnh sôi trào.

Tất cả mọi người đều thảo luận về chuyện Thượng thư đại nhân mất tích.

Có người nói hắn là không hề luyến tiếc quan tước bổng lộc, quả nhiên thanh cao.

Có người lại nói là bởi vì mẫu thân tạ thế, cho nên hắn quyết định thoái ẩn.

Còn có người nói vì nỗi đau tang tóc làm cho Thượng thư đại nhân quyết tâm xuất gia, xuống tóc đi tu.

Thậm chí  có người còn chắc chắn, ở trong một tòa miếu nhỏ thấy Thượng thư đại nhân đang tụng kinh a!

Có người còn tối khoa trương kể chuyện, hắn đang đêm thấy Thượng thư đại nhân, điên điên khùng khùng từ trong phủ Thượng thư lao ra, sau đó đã không thấy tăm hơi!

Nghe thấy đồn đãi càng ngày càng khoa trương, Du Bình nhịn không được trốn ở góc tường cười to thật lâu, không biết sau vài ngày nữa, có phải sẽ nghe được sự tích Phạm lão đệ “Hiển linh” hay không? Hắn sau khi lau lau khóe mắt bởi vì cười to mà chảy nước mắt, mới làm như không có việc gì chậm rãi đi vào triều.

Trên đại điện, quả nhiên sắc mặt mọi người đều ngưng trọng, Hoàng đại nhân đau đớn nhớ nhung rể hiền tương lai, mặt mũi nhăn nhó giống như trong nhà đang có tang sự vậy. Hơn nữa là Hoàng Thượng, mặt mũi sớm nhăn thành một đoàn rối rắm.

Như thế này khẳng định chỉ có chính mình là phải chịu hết thôi. Ai! Du Dình trong lòng lặng lẽ ai thán thở dài, cũng không biết Phạm Văn Diệp ra sao, hắn thật sự lo lắng. Còn có, đợi lát nữa nên trả lời mấy câu ép hỏi của Hoàng Thượng như thế nào đây? May mắn cha mẹ qua đời từ rất sớm, miễn một hồi chém đầu cả nhà. Hắn lại chưa thú thê, không sợ phải liên lụy ai.

Ai! Này có thể nói là nguy cơ lớn nhất từ khi Du Bình hắn làm quan tới nay, nếu không cẩn thận, chỉ sợ đầu sẽ rơi xuống đất.

Hắn đã xem qua thư Phạm Văn Diệp để lại, này khiến hắn kinh ngạc thật lâu, Hoàng Thượng cư nhiên đối xử với hắn như vậy! Mà những chuyện không tầm thường giữa Phạm Văn Diệp cùng Hoàng Thượng xảy ra gần đây, đều có thể giải thích rõ ràng.

Bởi vì biểu hiện buồn cười giống như đứa nhỏ của Hoàng Thượng, tạo thành sai lầm không thể bù đắp được. Hắn đối với việc như vậy, cũng không tán thành, nhưng cũng không chán ghét, chỉ là thủ đoạn của Hoàng Thượng thật sự là…… Làm cho hắn rất muốn thay Phạm lão đệ hảo hảo trả thù một chút!

Mị dược? Kia chính là mấy trò hại người đê tiện trong chốn giang hồ! Nếu Phạm Văn Diệp không khuyên bảo hắn đừng vì xúc động mà làm ra mấy chuyện sai trái, cũng phải vì hắn mà cố gắng sống sót, hảo hảo phụ tá Hoàng Thượng, hắn hiện tại có thể đã sớm cáo trạng tội danh này của Hoàng Thượng, rồi bị tống vào đại lao cũng không chừng!

Bất quá bình tĩnh nghĩ lại, biểu hiện lúc trước của Hoàng Thượng ở trong ngự hoa viên, đại khái là đang ăn dấm chua, một chưởng kia của Hoàng Thượng, hắn nếu không đỡ kịp, chỉ sợ không chết cũng thành còn nửa cái mạng. Cho nên nói, Hoàng Thượng hắn là bị lửa đố kị thiêu đốt, mới có thể nghĩ đến hắn cùng Phạm Văn Diệp là đang đàm tình a? A a, tưởng tượng như vậy thật sự là thú vị.(bạn em Tiểu Đức Tử =))~)

Nhưng mà Phạm Văn Diệp tựa hồ không cho rằng như vậy, hắn ở phương diện này chính là thực chất đơn thuần, trước kia lôi kéo hắn đến thanh lâu ngoạn, hắn chết cũng không chịu đi!

Kia…… Hiện tại nên hỗ trợ bên nào?

Một cái là hoàng đế hắn phải phụ tá nghe mệnh, một cái là nghĩa đệ hắn kết bái…… Ân, vẫn là tuỳ thời làm việc đi!

Ngay khi Du Bình lâm vào trạng thái trầm tư, Tiểu Đức Tử hướng hắn đi tới.

” Du tướng quân, Hoàng Thượng có việc triệu kiến, thỉnh ngài theo ta.”

Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, Du Bình nghiêm mặt nói :”Dẫn đường đi.”

Trên đường đi tới Ngự thư phòng, Tiểu Đức Tử vẫn lén xem thần sắc Du Bình, muốn nhìn ra manh mối gì đó, nhưng mà Du Bình tựa hồ không có biểu tình gì đặc biệt rõ ràng, khiến cho Tiểu Đức Tử hắn không thể đo lường được: Này…… Du tướng quân là huynh đệ kết bái của Phạm đại nhân, không biết hắn đã biết chuyện kia chưa?

Nói thật, sau khi không cẩn thận biết Hoàng Thượng cùng Phạm đại nhân trong lúc đó có “Cái loại quan hệ này”, Tiểu Đức Tử đã nghĩ nên hỗ trợ giải quyết như thế nào mới hảo, nhưng không thể tưởng được chuyện tình phát sinh kế tiếp, sau đó Phạm đại nhân đã không thấy tăm hơi! Mà hắn liệu có nên thay Phạm đại nhân cao hứng vì đã tránh được “Bàn tay ma quỷ” không?

Còn Hoàng Thượng sau khi biết được việc này — thiên na! Cả hoàng cung mọi người đều rơi vào trạng thái căng thẳng, lo lắng đề phòng, sợ không cẩn thận bị bình hoa, thư sách, tấu chương bay đến. Còn hắn Tiểu Đức Tử thực là tối đáng thương, đã sắp bị tiếng gầm gừ của Hoàng Thượng khiến cho chao đảo lẩy bẩy.

” Du tướng quân,” Tiểu Đức Tử vẫn thấy nên mở miệng,”Ngài biết Hoàng Thượng cùng Phạm đại nhân trong lúc đó……”

” Cái gì?” Tiểu Đức Tử chẳng lẽ cũng biết chuyện này sao?

” Có chuyện không biết có nên nói hay không…… Chính là đợi lát nữa Hoàng Thượng đại khái cũng sẽ nhắc tới…… Hơn nữa ta cũng thấy ngài vẫn là nên biết trước để tiện ứng phó thì hơn.” Miễn cho không cẩn thận bị chết không rõ ràng. Tiểu Đức Tử trong lòng trộm thêm một câu.

” Ngươi nói đi” Du Dình dừng lại cước bộ, xem ra Tiểu Đức Tử là thật sự biết chuyện gì đó, nhưng vẫn nên nghe hắn tự miệng nói ra xem thế nào.

” Lần trước ta không cẩn thận đi vào Ngự thư phòng, thấy Phạm đại nhân hắn…… Ách, quần áo không chỉnh nằm ở trên giường, hắn cùng Hoàng Thượng đúng là có cái loại…… quan hệ thân mật này.” Tiểu Đức Tử thấy Du Bình đang nhíu mày, nghĩ đến chuyện này có thể sẽ phá hư tình cảm hữu nghị giữa hai người bọn hắn, rất nhanh thay Phạm Văn Diệp thanh minh :” Ta…… Ta cam đoan, tuyệt đối không phải là Phạm đại nhân chủ động câu dẫn Hoàng Thượng, Du tướng quân cũng biết rõ tính cách hắn đó thôi, hơn nữa trên chân hắn còn có chút dấu vết thâm tím, cho nên……”

Cái gì? Hoàng Thượng thế nhưng lại đối đãi thô lỗ với nghĩa đệ hắn như thế! Đáng giận, như thế này hắn nhất định phải đòi công bằng trở về! Du bình phẫn nộ nghĩ.

Tiểu Đức Tử nói xong, cảm thấy mình một mặt đối xử thực tốt với Phạm Văn Diệp, nhưng một mặt tựa hồ đang đắc tội lớn với Hoàng Thượng, lại khẩn trương bổ sung thêm một câu :”Hoàng Thượng hắn hẳn là không phải cố ý làm thế! Hắn có thể bởi vì quá vội……”

” Tiểu Đức Tử, ngươi đem trẫm trở thành sắc ma một khắc cũng không có thể đợi được sao?” Thanh âm quỷ mị ở phía sau Tiểu Đức Tử vang lên.

Tiểu Đức Tử vừa quay đầu lại thấy, sợ tới mức lên tiếng kêu to:” Oa a”

” Sảo tử, ngươi đi xuống!” Độc Cô Diễm nhíu mày ra lệnh, hắn bộ dạng khủng bố như vậy sao? Ở ngự thư phòng không kiên nhẫn nên mới đi ra ngoài xem, kết quả lại nghe thấy Tiểu Đức Tử ở sau lưng hắn nói bậy, đợi lát nữa xem hắn sửa trị thế nào!

“Vâng…… vâng!” Tiểu Đức Tử như được đại xá chạy nhanh xuống dưới, hắn vừa đi vừa cảm tạ trời đất, vừa rồi còn tưởng rằng sẽ bị tha xuống chặt đầu đâu!

” Du tướng quân, ngươi lại đây cùng trẫm.”

“Vâng” Du Bình hơi cúi người, rồi mới đi theo Độc Cô Diễm tới Ngự thư phòng.

” Nghĩ đến cũng không cần trẫm phải nói nhiều nữa đi, Tiểu Đức Tử miệng rộng kia cũng đã nói ra hết rồi.” Độc Cô Diễm cùng mấy ngày trước khi mới biết tin, hiển nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

” Đúng vậy.” Du Bình đáp.

“Binh sĩ trông thành cũng thật đáng thương, tự tiện mở cửa thành, Du tướng quân lá gan cũng thật không nhỏ đâu!” Độc Cô Diễm lạnh giọng trào phúng.

” Thần không biết lời nói của Hoàng Thượng là có ý gì.” Du Bình rốt cuộc quyết định giả ngốc, dù sao, hết thảy đều không có bằng chứng.

” Ngươi lá gan thực quá lớn rồi, dám ở trẫm trước mặt nói dối!” Độc Cô Diễm lửa giận bùng lên,” Nói! Phạm Văn Diệp ở đâu?”

” Thần cũng rất muốn nhanh nhanh tìm được hắn, nhưng nếu hắn chí không muốn làm quan, thần cũng không thể miễn cưỡng.”

” Ngươi!” Độc Cô Diễm tức giận túm lấy áo Du Bình,”Ngươi không sợ trẫm giết ngươi?”

” Thần tin tưởng Hoàng Thượng là một vị minh quân.” Du Bình mặt không đổi sắc.

” Nga?” Độc Cô Diễm giận dữ nhìn hắn cười, “Nếu làm cho Du tướng quân thất vọng, nên làm sao bây giờ?”

“Bằng anh minh cơ trí của Hoàng Thượng, hẳn là sẽ hiểu nếu thần thật sự biết được Phạm đại nhân đi về phía nào, thì cũng không nên giết ta – manh mối duy nhất này.” Du Bình cảm thấy được chính mình thật đúng là thích hợp đi đàm phán! Hoàng Thượng đã không còn túm áo hắn nữa.

Độc Cô Diễm sửng sốt một hồi lâu, mới thất vọng buông Du Bình ra, xoay lưng lại, hắn không muốn để cho người khác thấy một mặt bất lực này của hắn.

Phạm Văn Diệp rốt cuộc đi nơi nào? Vì cái gì phải chạy trốn? Trong vài ngày không có gặp mặt kia, hắn đã hảo hảo suy nghĩ, nếu gặp lại, nhất định sẽ hết lòng yêu thương hắn, tuyệt đối sẽ không tái thương tổn hắn. Vì cái gì lại không cho hắn có cơ hội bù đắp? Hắn thật sự rất muốn Phạm Văn Diệp mà!

Du Bình nhìn thấy Hoàng Thượng vô lực hai bả vai trùng xuống, thân ảnh thực cô độc, khí phách vốn có trong giây lát đều biến mất. Không khỏi tự hỏi: Hoàng Thượng hắn…… Yêu Phạm Văn Diệp sao? Nếu yêu, sao phải khổ đi thương tổn hắn? Nếu không thương, sao lại để ý như thế?

” Hoàng Thượng, vi thần có chút nghi vấn.” Du Bình phải xác định hắn có thích Phạm Văn Diệp hay không, nếu như không yêu hắn sâu đậm, cũng miễn cho hại Phạm Văn Diệp phải rơi vào miệng hổ.

” Cái gì?”

” Phạm đại nhân cùng Hoàng Thượng, nguyên lai có chuyện gì sao? Một khi đã như vậy, nên mới nhất quyết muốn tìm hắn về?”

” Không phải!” Độc Cô Diễm vội vàng phủ nhận,” Trẫm chính là…… Chính là…… muốn bù đắp.” Suýt nữa vì hốt hoảng mà thốt ra, khiến Độc Cô Diễm phải vội vàng sửa miệng.

Cao quý như hắn, sao có thể ở trước mặt một đại thần thừa nhận tình cảm chính mình, hắn chính là vua của một nước a!

Thấy thế, Du Bình nhịn không được thở dài, ai! Hoàng Thượng không mở miệng nói, hắn làm sao mà biết được đây? Ăn nói nhẹ nhàng không được, vậy……

” Nếu là bởi vì nhất thời tức giận mà tạo thành sai lầm, Hoàng Thượng thật cũng không cần tự trách muốn bù đắp, Phạm đại nhân nhất định cũng không muốn.”

Du Bình thản nhiên nhìn thân mình Độc Cô Diễm rõ ràng đang cứng đờ, quyết định tiếp tục ra đòn cuối, “Thần có đề nghị này, Hoàng Thượng nếu sợ vì thẹn với hắn mà trong lòng bất an, mà thần cũng…… Vẫn thực thích Phạm đại nhân.” Đương nhiên cùng thích của Hoàng Thượng khác nhau. “Thần nguyện ý gánh vác trách nhiệm này, dùng nửa đời còn lại hảo hảo đi yêu thương hắn, làm cho hắn quên hết thảy thống khổ. Như vậy Hoàng Thượng biết hắn thực hạnh phúc, cũng không cần phải bù đắp gì nữa”.

” Ngươi nói cái gì?” Độc Cô Diễm hai mắt trừng lớn nhìn Du Bình, hắn dám có cái chủ ý này? Muốn mình đem Phạm Văn Diệp tặng cho hắn? Chuyện này mà hắn cũng dám nói ra! Hừ! Hắn đã sớm hoài nghi Du Bình cùng Phạm Văn Diệp trong đó có ái muội, quả nhiên!

” Thần cho rằng đây là một biện pháp hoàn hảo hết thảy, dù sao…… Hoàng Thượng cũng chỉ là ngoạn chơi mà thôi.” Du Bình bắt lấy thời cơ thừa thắng truy kích, tiếp tục giáng cho Độc Cô Diễm một đòn nặng.

“Ai nói ta cùng hắn chỉ là ngoạn chơi!” Độc Cô Diễm tức chết, thật vất vả mới phát hiện ra tâm ý, cư nhiên lại bị nói thành mấy từ không đáng giá như thế!

Ngoạn chơi? Đúng vậy, ngay từ đầu quả thật như thế, nhưng mà không biết từ khi nào, hắn đã không còn suy nghĩ như thế nữa!

“Mau nói, ngày đó ở trong Ngự hoa viên, ngươi có phải là đang hôn hắn?” Độc Cô Diễm lửa giận cao ba trượng, nhất định phải làm rõ chuyện này có đúng như hắn phỏng đoán hay không.

” Nga! Cái kia nha……” Nguyên lai còn có chuyện này có thể lợi dụng a! Du Bình cố tình cười nói,” Thần nhìn hắn khi đó đang ngủ thực say, liền nhịn không được……” Giúp hắn đắp thêm kiện quần áo để tránh gió mà thôi.

” Ngươi!” Độc Cô Diễm nghe xong, không thể áp chế được đố kị nồng đậm trong lòng, một quyền đánh thẳng về phía Du Bình, khiến hắn ngã ngồi ở dưới đất,”Ngươi dám chạm vào hắn? Hắn là của ta!”

Đau muốn chết! Vỗ về chỗ vừa bị đánh, Du Bình lại âm thầm thán phục trong lòng: Hoàng Thượng không hổ là người luyện võ, ra tay vừa mau lại vừa ngoan độc, ngay cả hắn là đại tướng quân cũng chưa chắc có thể đỡ nổi.

“Thần nguyện ý nhận hết lửa giận của Hoàng Thượng, chỉ hy vọng Hoàng Thượng đừng dây dưa với hắn nữa.” Du Bình kiên định nhìn thẳng Độc Cô Diễm, ánh mắt giống như đang nói với Độc Cô Diễm: Như thế nào, ngươi ngăn được ta sao?

Bất quá hắn nói cũng là sự thật, nếu không thương, làm sao phải đau khổ dây dưa?

Ý vị khiêu khích nồng đậm trong lời nói như vậy, quả nhiên làm cho Độc Cô Diễm bốc hỏa càng lớn,” Ai nói ta không thương hắn!” Độc Cô Diễm rống to,” Ta so với ngươi càng yêu hắn hơn, hắn là của ta! Tất cả đều thuộc về ta! Ngươi còn dám làm loạn với hắn, ta nhất định sẽ làm cho ngươi không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng!”

Gằn từng tiếng, rành mạch tuyên cáo tình cảm của hắn đối với Phạm Văn Diệp, thanh âm ấy cứ quanh quẩn mãi ở trong phòng, thật lâu không tiêu tan.

Thật là, Hoàng Thượng nói sớm một chút không phải tốt rồi sao? Làm hại hắn hy sinh chính mình chịu một quyền, còn Hoàng Thượng, gấp đến nỗi ngay cả đại danh trẫm cũng quên xưng.

“Nếu yêu hắn, vì cái gì phải đối với hắn như vậy?”

” Ta làm sao mà biết được!” Độc Cô Diễm khó thở tức giận nhìn về phía Du Bình, “Sau này mới nhận ra được a! Ai biết…… Đáng giận!” Dùng sức đập xuống cái bàn, Độc Cô Diễm ảo não ngồi xuống đất, “Ngươi cũng không biết hắn đi về phía nào…… Kia rốt cuộc nên làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ……”

Độc Cô Diễm thì thào tự nói, trong khẩu khí lộ ra vẻ hối hận cùng bất lực, hắn không muốn rốt cục chấm dứt như vậy a! Lại không biết nên làm như thế nào để có thể tìm thấy Phạm Văn Diệp một lần nữa.

Nhìn thấy Hoàng Thượng thống khổ, Du Bình tuy rất muốn giúp hắn, nhưng nói thật, hắn “hiện tại” đích xác cũng không biết Phạm Văn Diệp đi về phía nào. Huống hồ, Phạm Văn Diệp liệu có yêu Hoàng Thượng không? Đối với hỏa bạo, rống giận, tự tung tự tác của hoàng đế, hắn chỉ có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng Phạm Văn Diệp mà thôi.

Chuyện đã như thế này hết thảy đều không nên vội vàng, huống chi Phạm Văn Diệp vẫn rất muốn ra ngoài du ngoạn một phen, cũng không nên phí phạm một chuyến ra khỏi thành này, đi không được hai bước liền quay trở về? Hơn nữa, trước nếu không để cho thời gian xóa mờ hết thảy, lấy cá tính của Phạm Văn Diệp, chắc sẽ không có khả năng chấp nhận Độc Cô Diễm một lần nữa, vẫn là nên hoãn lại ít lâu đi.

Nhưng mà, khiến cho Hoàng Thượng bình tĩnh trở lại, cũng không có biện pháp khả thi nào nha! Ai! Trung thần cũng thật là khó làm.

“Hoàng Thượng, thần thật sự không biết Phạm đại nhân đi đâu, nhưng mấy ngày sau hắn có lẽ sẽ cùng thần liên lạc không biết chừng.” Đây chính là sự thật!

” Sau đó thì sao?” Độc Cô Diễm cũng sẽ không ngốc đến mức đi tin tưởng lời nói của “Tình địch”.

” Ách……” Cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Thượng giống như nhất định phải khiến cho hắn sống không bằng chết, Du Bình đành phải cố gắng lúc hắn còn đang thanh tỉnh mà giải thích,”Thần vừa rồi nói thích Phạm đại nhân, nhưng khác với thích của Hoàng Thượng, thuần túy chỉ là tình nghĩa huynh đệ kết bái mà thôi.”

Độc Cô Diễm nghe vậy, tuấn mi nhăn lại, nhưng vẫn hồ nghi hỏi :” Kia ngươi còn hôn hắn?”

Điểm này phi thường trọng yếu, hắn Độc Cô Diễm tuyệt đối không có lòng dạ rộng lớn bỏ qua phương diện này.

“Thần cũng không có nói là hôn hắn a! Thần chỉ là giúp hắn đắp thêm áo mà thôi.”

“Di?” Độc Cô Diễm hồi tưởng lại hôm đó, khi ấy trên người Phạm Văn Diệp đúng là có khoác thêm một kiện quần áo!

Liếc mắt nhìn Du Bình biểu tình tựa tiếu phi tiếu, Độc Cô Diễm mặt không khỏi đỏ lên, lúc trước bản thân ghen tị thực quá ngây thơ buồn cười, lập tức lại nổi giận vì tâm tình chính mình bị người ta do thám.

” Du Bình! Ngươi lá gan hảo lớn!” Cư nhiên dám lừa hoàng đế điện hạ đường đường!

Nhưng Du Bình cũng không bị dọa cho hoảng sợ, trong lòng lại còn trêu ghẹo: Oa! Thiên hạ có mưa màu hồng a, Hoàng Thượng cư nhiên lại đỏ mặt? Còn giống như tiểu hài tử tay chân luống cuống? Thật sự là một đại kỳ quan, Phạm lão đệ không thấy cảnh này thật sự là rất đáng tiếc.

Du Bình vừa cúi thấp đầu che dấu chính mình đang cười trộm, vừa nói:”Thần không dám, thần nếu như có tin tức của Phạm đại nhân, nhất định sẽ báo lại cho Hoàng Thượng,” Nhưng cũng không phải là lập tức, Du Bình trong lòng bổ sung thêm một câu.

“Tin tưởng ý nguyện lớn nhất của Phạm đại nhân, đó là Hoàng Thượng có thể trở thành anh minh quân chủ độc bá một phương, chuyên tâm lo lắng quốc sự. Còn về phương diện tìm người, thần sẽ đem hết năng lực có thể đi tìm.”

Độc Cô Diễm tự nhiên biết trong lòng Phạm Văn Diệp mong muốn cái gì, hắn cũng tin tưởng Du Bình là một chính nhân quân tử, nhưng vừa nghe thấy Du Bình thản nhiên nói ra mấy câu khuyên bảo giống như Phạm Văn Diệp, lại làm cho Độc Cô Diễm hừ nhẹ ra tiếng.

” Hừ!” Ai cho phép hắn cùng Phạm Văn Diệp nói giống nhau? (nói giống nhau mà cũng ghen, pó chíu)

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.