Độc Dược Đinh Hương

Chương 38: Chương 38: Giải quyết




Hai người đang ngọt ngào lên danh sách món ăn thì điện thoại của Ninh Hinh reo lên

“ Anh chờ em một chút “

Cô vớt tay lấy điện thoại lại, là Nhạc Dương gọi đến, cũng đúng cô đi cả đêm không về sáng nay cũng không đến bệnh viện đương nhiên là sẽ lo lắng rồi. Mà là thật đáng lý phải là sáng sớm nhưng giờ đã gần trưa rồi mới gọi không biết có chuyện gì nữa

Cô vừa bắt máy thì giọng của Nhạc Dương hét từ bên kia qua

“ Con nhỏ kia em đang làm gì vậy hả, cái bệnh viện nhỏ xíu này sắp sập đến nơi rồi mà còn ở đó tình chàng ý thiếp nữa, mau đến bệnh viện ngay lập tức cho tôi “

Rồi cúp máy, Ninh Hinh vẫn ngơ ngáo không biết chuyện gì xảy ra còn Sở Nam Dạ thì đã biết là chuyện gì rồi

“ Em có cần anh đưa em đến đó không? “

Ninh Hinh suy nghĩ một lúc rồi hỏi “ được chứ!”

Sở Nam Dạ không nghĩ nhiều

“ Đương nhiên là được, em là vợ anh mà “

“ Hihi vậy chúng ta đi thôi “

Hai người nắm tay nhau rời khỏi nhà

Tại bệnh viện một nhóm người mặc đồ đen khí thế hùng hồn làm cho cả bệnh viện ai nấy cũng sợ hãi

“ Giám đốc của các người đâu, kêu cô ta ra đây”

Kẻ đứng đầu ngồi nghênh ngang nói chuyện

Nhạc Dương đứng ra tiếp lời

“ Giám đốc Đường hiện không có ở đây, nếu có việc gấp thì hãy nói với tôi...”

* Rầm * anh thanh vang dội khắp không gian tiếng đập bàn đã làm cho Nhạc Dương giật mình nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều với cô bởi lẽ cô đã tiếp xúc rất nhiều dạng người ở giới thượng lưu thì người này đáng là gì

“ Gọi cô ta đến đây ngay lập tức cho tôi “

“ Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Ninh Hinh từ đám đông bước ra, chiếc đầm thanh thuần, khuôn mặt không trang điểm đậm nữa mà chỉ nhẹ điểm lên cách môi nhỏ một chút son, mái tóc xả bồng bềnh theo gió làm cho không gian trở nên tĩnh lặng như tờ

chợt có người lên tiếng đập tan đi cái không gian này

“ Cô... cô là ai? Về đi hắn ta nguy hiểm lắm “

Ninh Hinh hất tóc ra phía sau, kiêu ngạo đứng trước mặt hắn. truyện tiên hiệp hay

“ Ha... ngài không muốn nói hay là không nói được đây “

Khí thế này là sao, tại sao nó lại giống đến như vậy

“ Cô là Đường Sênh “

Cô đặt túi xuống bàn, khép nép ngồi xuống ghế chéo chân khí thế bừng bừng áp đảo người đối diện

“ Đúng là tôi nhưng mà từ nay tôi sẽ không sử dụng tên này nữa “

“ Không sử dụng nữa? “

Nhạc Dương biết cô sắp nói gì nên ngay lập tức can ngăn nhưng không thành

“ Tên tôi là Ninh Hinh nên là từ nay cứ gọi tên này “

Sở Nam Dạ đứng ở nơi khác nhìn cô, cô cứ như một người khác vậy nhưng mà hắn rất thích sự thay đổi này

Trong lúc đó họ đang nói chuyện với nhau trước hàng tá người, hàng chục bệnh nhân cũng ở đây thế nhưng cô vẫn không kiên dè vẫn giữ lập trường của mình

“ Ngài đến để lấy lại cái bệnh viện quèn này sao “

Quèn, cô ta nói cái này là bệnh viện quèn sao -

Hắn ta đai nghiến nhìn cô và nhiều bác sĩ khác cũng thế

“ Cô nói cái gì? “

“ Không đúng à, vậy để tôi kể sơ cho nghe. Tường cùng với nền gạch đã không được sửa chữa cùng với nhiều chỗ đã bị tróc và mục nát, trang thiết bị và nhiều vật dụng khác đã lỗi thời và đang dần bị lãng quên “

Cô chỉ tay xuống bàn rồi nói tiếp “ ngài có thể nhìn xem cái bàn này có từ thập niên nào rồi hả, tiếp theo là giường bệnh anh có thể nhìn thấy sự rỉ sét và đang bị mai mục dần có thể sẽ bị gãy ngay lúc này hoặc lag vài phút nữa “

Tiếp theo cô chỉ hết từng lỗi nhỏ đến cả việc vệ sinh hay là đeo khẩu trang trật tự nơi bệnh viện đều bị cô đào bớt ra hết

“ Và cuối cùng chính là đội ngũ bác sĩ, thân là bác sĩ mà lại sợ đủ thứ mà đáng lý ra không nên sợ càng không có tinh thần làm việc khiến tôi rất bất mãn cho nên tôi đã mời vài người bạn đến để chỉnh đốn lại trong vòng vài ngày và cũng trong thời gian đó tôi sẽ tu sửa mọi thứ nhưng mà nếu anh đến để lấy lại nơi này vậy thì được thôi tôi trả cho anh “

Sau khi nghe một màn diễn thuyết của cô xong thì ai nấy cũng cụp xuống cuối đầu ánh mắt tránh né không dám đối diện thế nên cô đã cầm túi lên và nói thẳng một câu

“ Về mà nói với ông ta rằng tôi đây không cần cái bệnh viện này nó chỉ là đồ lót nền để tôi tiến đến mục đích mà thôi. Còn bây giờ thì biến đi cho đẹp trời “

Hắn kéo theo đồng bọn rời đi nhưng không quên nhắc nhở cô ' tao sẽ còn quay lại ' rồi chạy mất hút

Cô đi lại chỗ Sở Nam Dạ nắm lấy tay anh

“ Chúng ta đi thôi “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.