Từng bước đi đến căn phòng tối, lại là căn phòng này, căn phòng ngập tràn nỗi nhớ thương
Ninh Hinh bước đến bàn lụt tìm một thứ gì đó một thức gì đó rất quan trọng
“ Tìm thấy rồi “
Thì ra thức cô đang tìm chính là chiếc vòng và nhẫn, tay cô run run chần chừ không cầm lấy
Cái này là...
Bên trong chiếc vòng bạc có khắc lên một dãy số '31707'
Mặt cô tối sầm lại từng giọt từng giọt rơi trên bàn
“ Đồ ngốc, híc... nếu anh cứ như thế này em sao có thể đi được chứ “
Ninh Hinh cầm chiếc vòng lên ôm nó vào lòng mình “31707”
…
Sáng hôm sau
“ Lilly nhanh tay lên “
“ Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức “
Ninh Hinh ngồi trên ghế nhìn ly trà trên tay, mặt nước tĩnh lặng giống như cô bây giờ vậy
“ Cháu trầm ngâm chuyện gì thế “
Ninh Hinh bị lời nói của lão phu nhân làm giật mình, gương mặt có chút muộn phiền
“ Dạ không, cháu đang nghĩ mình nên tìm một việc gì đó làm thôi “
Lão phu nhân ngồi xuống, phong nhã uống hết ly trà, Lilly cũng vì khát nước nên lại bình nước gần đó uống, Bắc Thần với Noãn Tâm ngoan ngoãn uống hết ly sữa bàn
“ Cháu mới khỏe nên nghĩ ngơi nhiều hơn “
Ninh Hinh không nói gì nữa lại vô định trầm ngâm
Xin lỗi!
Bỗng dưng mọi thứ đều trở nên mờ ảo và rồi ly trà rơi xuống nền nhà. Ninh Hinh đứng dậy nhìn mọi người nằm trên nền nhà. Lần lượt cô ôm hai đứa trẻ lên phòng trước đắp chăn thật kỹ vút lấy gương mặt bầu bĩnh
“ Mẹ xin lỗi, ngay bây giờ mẹ không thể làm gì khác hơn là rời đi nhưng mà mẹ nhất định sẽ quay về với các con. Mẹ hứa! “
Cô hôn lên cái trán nhỏ bé, một dòng nước nóng hổi lại tuông trào. Đóng cửa không một chút lưu luyến.
Khi đã xong cô đem đồ đạc rời khỏi đây vừa bước ra khỏi cửa liền bị chặng lại
“ Cô vẫn nhớ đúng chứ “
Ninh Hinh nhìn Lăng Siêu mỉm cười
“ Cậu là ai? “
“ Cô đừng nói dối “ Lăng Siêu quát
Ninh Hinh có chút ngạc nhiên, cũng đúng cậu bé hay đi theo cô ngày nào đã lớn rồi mà
“ Siêu, cô chỉ là... “
“ Cô ích kỷ lắm, cô biết không 5 năm trước khi cô đi chú đã suy sụp đến thế nào không... còn Bắc Thần và Noãn Noãn nữa các em ấy đã phải chịu sự bàn tán vì không có mẹ. Bây giờ cô xuất hiện lại rời đi cô có cảm nhận được họ sẽ buồn như thế nào không? “
Ninh Hinh trầm mặc xuống
“ Cô biết chứ... Nhưng mà cô không còn lựa chọn nào khác, xin cháu hãy hiểu cho “
“ Hiểu... vậy có hiểu cho Noãn Noãn không? và Tư Thần nữa “
Cô hiểu nhưng mà để bảo vệ được các con từ đây đến cuối đời cô chỉ đành có thể rồi đi thêm một thời gian nữa
“ Siêu... cô muốn con chăm sóc hai đứa trẻ nhất là Noãn Noãn hãy để ý nó giúp cô. Nếu có chuyện gì thì báo cho cô ngay “
Ninh Hinh lấy trong túi ra một lọ thuốc đưa trước mặt Lăng Siêu
“ Cái này là thuốc của Noãn Noãn, trong suốt thời gian ở bên cạnh con bé cô đã nhận ra những dấu hiệu bất thường cho nên cô đã chế ra loại thuốc này nếu con bé bị khó thở hay là đau tim thì cháu cứ cho con bé uống nó sẽ đỡ hơn nhiều đó “
Ninh Hinh nắm lấy tay Lăng Siêu đặt lọ thuốc vào lòng bàn tay cậu
“ Cô chỉ muốn các con của mình có tuổi thơ đẹp nhất cho nên cô xin lỗi “
Dứt câu thì một chiếc xe màu đen chạy đến dừng trước cổng, cô kéo vali rời đi
Lần đi kì này cô sẽ không lựa chọn ngu ngốc nữa cô sẽ đối mặt với nó và thắng lợi trở về
“ Ninh Tư Khanh chờ đó tôi nhất định sẽ khiến ông sống không bằng chết “