Đường Sênh ngoảnh mặt ra sau nhìn. Đặt vào mắt cô là gương mặt điển trai như tạc tượng này. Cô hết hồn muốn tránh nhưng đã bị một lực lớn ngay eo giữ lại
“ Ngủ thêm tí đi “
Sở Nam Dạ xích lại gần một tí, hôn lên làn da mịn màng mà đã lâu chưa được chạm vào
Đương Sênh có chút không hiểu chuyện gì xảy ra cố nhớ lại, đêm qua hình như cô có uống rượu rồi cô ngủ một tí rồi khi cô tỉnh dậy thì bị Sở Nam Dạ bắt đi rồi… rồi…
Một thước phim đột nhiên chiếu trên đầu cô, khung cảnh quả thật không thể tả, hai bàn tay che mặt lại
Đêm qua mình đã làm gì vậy chứ. Thật là xấu hổ
Cô mấp máy muốn hỏi nhưng lại không dám. Sau vài lần đấu tranh tư tưởng cô cũng quyết hỏi lại
“ Chúng ta…chúng ta…”
“ Em không nhớ gì sao?”
Hắn dùng lực bắt cô xoay người lại đối diện với hắn. Đường Sênh ngại lấy chăn che mặt lại nhưng bị người đàn ông này kéo xuống
“ Đường Sênh, nếu em chưa nhớ vậy thì chúng ta làm lại “
Cô lắc đầu tỏ vẻ không thỏa hiệp
Làm lại cái gì chứ. Đêm qua tất cả lợi lộc điều do anh hưởng hết rồi còn gì
“ Anh… Anh đừng có được nước làm tới… đêm qua chỉ là do thuốc thôi “
Hắn vút nhẹ mũi cô cưng chiều, hành động này làm Đường Sênh có chút quen nhưng lại không nhớ nổi
Trong lúc cô đang ngây ngốc thì hắn đã ngồi dậy, vừa nói vừa mặt quần áo vào
“ Ừm, cứ xem là vậy đi nhưng mà …”
Đường Sênh nhìn vào lưng hắn vết cào mà cô để lại đêm qua vẫn còn đó hiện rõ. Hắn quay lại một chút trên thân hình rắn rỏi của hắn cũng có những vết hôn và đó đã tố cáo cô. Chính cô đã dụ dỗ hắn trước. Ngại quay mặt chỗ khác
“ Đường Sênh em mặt cái này đi, quần áo đêm qua tôi lỡ làm rách rồi có gì tôi sẽ đền bộ khác cho em “
Cô cầm lấy, không ngờ có một ngày cô lại phải qua đêm và ngủ cùng đàn ông mà hắn lại từng là bệnh nhân của mình có ác không chớ
Nhìn đóng vải vụn ở dưới sàn mà thương cho chúng trước kia đẹp bao nhiêu qua tay hắn là rách nát bấy nhiêu, mặc xong cô muốn xuống giường nhưng bị hắn chặn lại không cho xuống
“ Tôi đi làm đồ ăn em ở đây ngủ một lát đi “
“ Ừm “
Ừm cho vu vơ thôi khi hắn đóng cửa thì cô ngay lập tức đi xuống giường, vừa đứng lên một cái cơn đau ở hạ bộ ập tới đôi chân mềm nhũn ra khó khăn đi vào nhà tắm
Nhìn vào gương không ngờ cô thể cô cũng không khác gì hắn đầy những vết tim tím. Ngâm mình trong làn nước ấm nhớ lại những chuyện còn ở Trung Quốc quả thật cô rất nhớ bọn trẻ, không ngờ cô lại nhớ bọn chúng đến thế
Bỗng nhiên cô chợt nhớ ra bức ảnh mà hai người kia đưa cho cô. Nhớ đến chuyện chính mà mình cần phải làm nhanh chóng rời khỏi bồn tắm mặc đồ vào đi ra ngoài
Đứng trước phòng bếp, phân vân có nên nói hay không thì hắn đã lên tiếng trước
“ Em xuống đây làm gì?”
Đường Sênh không cần phản sợ gì hết, mình chỉ hỏi thôi… chỉ hỏi thôi…
“ Tôi bị mất trí nhớ… anh… biết chứ “
Hắn dừng lại. Cô đã biết những gì rồi
“ Chúng ta không thân nên dù em có nhớ quá khứ hay không tôi cũng không biết “
Hắn ta đang nói dối
“ Vậy anh biết người tên Ninh Hinh chứ “
Sở Nam Dạ vẫn cố giữ bình thản để nói chuyện với cô. Nhưng trong lòng khi nhắc đến lại đau như cắt
“ Không biết …”
Tại sao chứ, rõ ràng anh ta biết nhưng lại giấu đi rốt cuộc quá khứ của mình như thế nào
Cô đi đến bắt anh nhìn thẳng vào mắt cô. Cô muốn biết quá khứ, muốn biết gia đình mình như thế nào và quan trọng hơn cả cô là ai
“ Anh biết đúng chứ… Sở Nam Dạ anh trả lời đi chứ. Tôi là ai… gia đình tôi… quá khứ của tôi… tất cả từ trước đến nay chỉ là một dấu chấm hỏi. Tôi rất ghen tị khi nhìn người khác có gia đình của mình có nhà của mình và hơn hết họ biết mình sống vì mục đích gì… “
“ Đường Sênh tôi thật sự không biết “
Ninh Hinh, xin lỗi em. Tôi chỉ đành như thế để em không vướng vào chuyện này. Đến một lúc nào đó em sẽ biết thôi