Độc Dược Mê Dục

Chương 16: Chương 16: Hai Con Người Đối Lập Nhau




“Không thể... Chỉ có này là truyệt đối không thể...” Việt Tiền gắt gao ôm lấy Hổ Phách, “Nhất định phải chờ Long trở về rồi cùng chị nói chia tay, sau đó chân chân chính chính cùng với tôi, không được đổi ý!”

”Nhưng là cậu có biết không? Tôi ấy, đã cùng với người khác lên giường... Cho dù là sau khi cùng với cậu...” Trẻn khuôn mặt Hổ Phách vẫn treo lên nụ cười, nói ra chuyện mà cô luôn luôn giấu diếm, bàn tay ôm lấy mình càng ngày càng dùng sức, giống muốn đem chính mình cắt đứt đi vậy.

“... Tôi không cần biết... Chỉ cần tiền bối không rời khỏi tôi thì cái gì tôi cũng sẽ không để ý!” Tựa như người chết đuối bắt lấy được một cọng rơm, bỉ qua nỗi đau khốn cùng ở trong lòng mà nắm chặt lấy.

”Nhưng là tôi sex để ý, tôi... Thích cậu, cho nên làm sao có thể để cho cậu chịu đựng loại chuyện uỷ khuất đó được? Tôi là loại con gái không thể nhịn xuống dục vọng đàn bà, dù tôi đã nỗ lực kiềm chế chỉ cùng phát sinh quan hệ với một người con trai nghiêm túc duy nhất, nhưng là hiện tại thật dự là đã không còn cách nào nữa rồi, thực xin lỗi, đã lừa dối cậu... Chúng ta dừng lại đi...” Hổ Phách giơ tay lên che kín hai mắt, nước mắt mặn chát chảy xuống đến khóe miệng. Cô thât sự là toàn tâm toàn ý thích cậu nhóc này, khả là như vậy bản thân, không có biện pháp đem chỉ là thân thể cùng trái tim đều không thể toàn bộ giao cho cậu được, nên đến cả tư cách được thích cậu cô cũng không có, cậu nên có một cô gái tốt hơn toàn tâm toàn ý thương cậu.

”Kẻ lừa đảo... Sao lại nói không cần tôi! Tôi chỉ muốn cùng ở chung với tiền bối thôi... Nói cái gì mà không muốn tôi ủy khuất chứ, thực ra là tiền bối đã chán tôi rồi mà thôi có đúng không! Chọn lựa cái gì mới là đúng thì chỉ có tự mình tối biết, tiền bối không biết gì thì đừng thay tôi quyết định !” Vì không biết tôi nghĩ tới chị liền tâm tình muốn phát điên, không biết lúc ở bên cạnh chị tôi dù buồn bực cũng rất nhanh trở nên vui vẻ, đừng tuỳ tiện nói lời chia tay như vậy, tuyệt đối không được!

Sau một hồi hỗn loạn, không gian bao quanh hai người liền trầm mặc.

Trầm mặc để kiềm chế tốt bản thân, trầm mặc rời khỏi nhà trọ, trầm mặc để dừng lại.

Màn hình di động lúc sáng lúc tối nhắc nhở có tin nhắn chưa đọc, nhưng là Hỏi Phách không có tâm trí nào để ý. Về đến nhà cô bày ra một khuôn mặt tươi cười nhìn mẹ chào hỏi vài câu, sau đó lấy cớ là đã ăn cơm ở bên ngoài rồi trốn vào phòng. Cả người bổ nhào ở trên giường, mơ mơ màng màng lại chìm vào giác mơ kia lần nữa.

Lục Xuyên Hổ Phách dâm loạn bị bắt sau đó bị vứt bỏ, cô không cam lòng nên nổi khí làm chuyện ác, cuối cùng bị đuổi đi, chết trên không trung cách mặt đất cả mấy vạn thước.

”Đừng để tôi mơ về giấc mơ này nữa! Người con gái đó không phải là tôi!” Hổ Phách giãy dụa muốn kêu ra tiếng, vì vậy trong giấc mơ, bản thân cô trở nên càng ngày càng kỳ quái, tựa như lái đi không được Âm Ảnh, cùng xuất hiện ở trong giấc mơ có rất nhiều người, quan hệ của bọn họ đều trở nên rất quái dị. Mạc danh kỳ diệu bắt đầu, cô tiếp tục lại bị tiên đoán là sẽ bị vứt bỏ, cẩn thận kiềm chế được tâm tình của chính mình, cô không dám làm những chuyện như vậy đâu đừng bỏ vào đầu cô những hình ảnh như thế này nữa. Mệt quá, đừng cho tôi gặp lại giấc mơ này nữa , tôi sẽ không đi trêu chọc vào mấy người đó đâu, tôi chỉ muốn mọi việc trở nên tốt đẹp thôi.

”Là sao? Vậy là chúng ta cùng ở trong một giấc mơ sao?” Trong hư không thanh âm trầm thấp vang vọng.

Sau khi Lục Xuyên Hổ Phách chết đi, đột nhiên bố và mẹ cùng nhau ly hôn. Nhìn đến cô gái đang đuọc ngàn vạn sủng ái kia đang nằm trong lòng bố cô, bị một chàng trai có chút nữ tính đang sủng nịch xoa đầu cô ta, có nhiều thiếu niên ưu tú như vậy vây quanh, nụ cười trên môi cô ta trông thật ngọt ngào hạnh phúc, thật hạnh phúc!

Hình ảnh vừa thay đổi, quay đến hình ảnh người mẹ luôn luôn kiên cường lạc quan cố gắng trong công việc của cô đáng lấy nước rửa mặt, tinh thần sa sút vì vừa bị sa thải, gia đình cùng với sự nghiệp đều thất bại khiến cho bà nhanh chóng suy nhược ốm yếu như một bà lão, sống thêm với Lục Xuyên Hổ Phách vài năm rồi cũbg qua đời. Người em trai sáng sủa hoạt bát với thành tích học tập nổi trội cũng bỏ bê bài vở rồi trở thành một tên côn đồ, cùng với người bác trai bước vào con đường tội lỗi mà giết người, bị bắt rồi xửa phạt vào tù ba mươi lăm năm, sau đó vì chịu không nổi ức hiếp của những kẻ khác ở cùng trại giam mà tự sát.

”Giả dối! Giả dối! Tất cả đều là lừa dối!” Hổ Phách muốn lớn tiếng kêu to, nhưng là không thể thốt ra nổi một chút thanh âm, đành chảy nước mắt trong lặng câm.

”Đây là tương lai tiên đoán, có điều sẽ rất nhanh trở thành sự thật thôi.” Trong hư không lại tiếp tục có tiếng người cười khẽ, “Cô cùng cô gái đó vốn là là hai mặt đối lập, cô cường cô ấy yếu, cô yếu kém thì cô ấy cường, dù cho không gặp mặt thì cô và cô ấy cũng sẽ không buông tha cho nhau mà cùng tranh giành nhiều thứ, cho nên kết cục như vậy sẽ tự nhiên rất nhanh trở thành sự thật thôi.”

”Cứ cho là những người đó đều thích cô ấy, cứ cho là... bô tôi... Nhưng tôi sẽ không thay đổi trở thành như vậy, tuyệt đối sẽ không! Thế giới cũng không phải chỉ xoay chung quanh cô ấy, tôi sẽ không đi trêu chọc người đàn ông đó, đã chia tay thì cũng không còn gì để liên hệ, Bất Nhị cùng Long Mã tôi cũng sẽ cách xa bọn họ một cách triệt để, tôi sẽ không chết, mẹ và em trai tôi đều sẽ bảo vệ tốt, tuyệt đối sẽ không để cho mình biến thành như vậy!”

”Suy nghĩ của cô không sai, bất quá đáng tiếc mục đích của thế giới này đâu phải là chỉ để quay chung quanh các người thôi đâu. Cô cùng cô gái đó, tựa như Quang Hòa ảnh, quang càng sáng rộng, ảnh lại càng tối tăm, cô ấy có bao nhiêu hạnh phúc thì cô sẽ có bấy nhiêu bi thảm. Cái mày họi là “Quy định” của thế giới.”

” 'Quy định' ? Là ai đặt ra quy định? Thần? Cũng là ông sao? Tại sao hạnh phúc của cô ấy với đau khổ của tôi lại có quan hệ mật thiết với nhau đến như vậy? Cho dù không có bố, cho dù tất cả những người từng thích tôi đều trở nên thích cô ấy, thì có thể hạnh phúc của tôi, chẳng phải đến từ việc cân nhắc giữa 'bố' hay 'đàn ông'! Không có bọn họ, tôi và mẹ, còn có em trai tôi, cũng có thể thật hạnh phúc.”

”Thật xin lỗi, người khác có lẽ có thể, chỉ có cô là không được. Vương tử, cô, cô gái đó, là mối liên quan dây dưa ở cùng nhau không thể tách ra. Trước khi cô nhìn thấy cô ấy liền quyết định sẽ rời xa khỏi người làm cô bị tổn thương gì đó, thật sự là một đứa trẻ thông minh, tuy rằng cô không thể tự đi kiếm hạnh phúc của chính mình, nhưng là như thái độ tích cực như thế này, tôi cảm thấy khá thích thú, cho nên, sẽ tiết lộ cho cô một điểm này.”

Giống như đang xem phim, Hổ Phách thấy Lục Xuyên Hổ Phách khi còn sống. Không cô gái này xuất hiện, bô mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, xung quanh người lúc nào cũng có rất nhiều chàng trai vây quanh, giống như cô công chúa khi còn sống. Gia đình thật sự có thể nói là vô cùng hạnh phúc, cùng kết giao với một chàng trai, nhưng là đến khi cô gái xuất hiện thì tất cả những việc dau này đều dường như là một cơn ác mộng, tất thảy đều biến thành ác mộng.

”Cho dù là như thế này, nếu thế giới này là một quyển sách, vậy thì Hổ Phách à, cô chính là nữ chính của quyển sách này đấy. Có hạnh phúc đều là quay chung quanh cô, các vương tử kiêu ngạo này đều nguyện ý thấp phục ở dưới váy của cô. Nhưng là có một người, người đang nhìn quyển sách này, cô ấy cảm thấy cô không thể có được hạnh phúc như vậy, hoặc là nói thẳng ra là cô ấy ghen tị, sau đó cô ấy viết thêm vào quyển sách này một chương kịch tình, đem hạnh phúc nguyên bản vốn thuộc về cô cướp đi rồi thay thế cô trở thành nhân vật chính của quyển sách này. Hiểu chưa? Hổ Phách, cho nên cô cùng cô ấy không có thể đồng thời có được hạnh phúc.”

”Vậy có nghĩa là hạnh phúc của tôi không chỉ là phục thuộc vào bố tôi hay là đàn ông! Tôi có một trăm loại phương pháp đề đạt được khác hạnh phúc m, tại sao muốn như vậy? !”

”Cái này, cô có thể cho đó là hệ thống Trí Năng tự động phán định đi, tiêu chuẩn phán định chính là chàng trai này, dù sao bọn đều là nhân vật chính từ đầu rồi. Có được càng nhiều chàng trai ưu ái cùng ái mộ, như vậy thì hệ thống sẽ phán định cô càng hạnh phúc, mục đích của cô gái này cũng là đánh tenis cùng các vị vương tử.”

”Thật là vớ vẩn, tiêu chuẩn phán định như vậy chẳng phải là rất nực cười sao? Như vậy thì ông là ai? Ông là cái gì? Tại sao muốn nói chuyện này cho tôi biết?”

”Tôi sao, tôi là sợi tổng hợp mật thiết của thế giới này, tôi luôn hiểu rằng Hổ Phách chính là nữ chính của thế giới này cho nên luôn luôn lén xem xét cô. Về phần cô gái này, cô ấy là 'Người xâm nhập', nhưng là so với tôi còn cao hơn một bậc cho nên tuy rằng tôi không quen việc có cô ấy trong đây nhưng là cũng không thể can ngăn cô ấy, chỉ có thể lén lút đến nói cho Hổ Phách biết về quyết định hạnh phúc kia, muốn cô cố gắng giành được hạnh phúc đáng lẽ thuộc về mình, như vậy thì chuyện đáng sợ như vậy sẽ không xảy ra.”

“... Hổ phách... Hổ phách à... Làm sao vậy? Tỉnh dậy đi...”

Hổ pPách mơ hồ nghe được tiếng người gọi tên mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt mẹ đang lo lắng hiện ra trước mắt cô.

Nhớ tới người mẹ ốm yếu suy nhược ở trong giấc mơ, Hổ Phách ôm chặt lấy mẹ, nước mắt long lanh chảy xuống gò má: “Mẹ... Mẹ... Hu hu...”

”Thế nào vậy? Gặp ác mộng sao? Đừng sợ nha Hổ Phách, có mẹ ở đây rồi.” Giống như hồi nhỏ cô được mẹ ôn nhu ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi. (Editor: Có mẹ ở đây rồi. Vâng, mẹ thật vĩ đại mà ^^)

”Giấc mơ đáng sợ quá... Mẹ đừng bỏ lại con một mình...” Hổ Phách dựa vào trong lồng ngực mẹ mình mà nũng nịu, trong lòng lại nghĩ bố, cô gái đó, Y Tuyết Mộng Anh, có đúng không bố... Có con cùng với người phụ nữ khác...?

”Ôi, lớn như vậy rồi còn làm nũng mẹ sao, không được nha, Bạn trai của con đã đến nhà rồi kìa, còn muốn gạt mẹ sao? Mau đứng lên.”

Bạn trai? Long Mã sao? Hay là tên Long Nhã xấu xa kia đã quay về? Hổ Phách mặc xong quần áo rửa mặt xong, nghi hoặc đi xuống lầu.

Trong phòng khách, mẹ cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế sofa, đối diện bà ngồi là một chàng trai tuấn lãng phi phàm.

”Ồ, hoá ra là học ở khoa luật của đại học Nhật Bản, thật sự là lợi hại mà.”

Không sai, ngồi đối diện vơi mẹ cô chính là tên một đêm hoan ái, một lần nữa đã biến thành soái ca với bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái tuấn tú Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng.

”Đã chuẩn bị xong hết chưa Hổ Phách, có người bạn trai ưu tú như vậy mà cư nhiên không đưa về cho mẹ xem mặt, thật là! Con tới tiếp đãi khách đi, mẹ đi làm bữa sáng. Bình Đẳng Viện cũng ăn chung với hai mẹ con cô một bữa chứ?

”Không cần khách khí đâu mẹ, con cùng với Hổ Phách còn có cuộc hẹn với bạn, thời gian có chút chậm trễ rồi, đã tới quấy rầy rồi ạ.” Bình Đẳng Viện đứng dậy mỉm cười nhìn mẹ của Hổ Phách nói lời cảm ơn.

Ánh mắt của Hổ Phách mở lớn , ai tới nói cho cô biết trước mắt cô là ai không? Cuồng dã bá đạo Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng cư nhiên lại nho nhã lễ độ như vậy, là cô đang mơ vẫn còn chưa tỉnh sao? Còn đang thất thần suy nghĩ thì tay cô đã bị tóm lấy.

”Aizz, nói vậy thì các con cứ đi trước đi, phải chú ý an toàn đấy. Ngày mai còn phải đến trường đấy, Hổ Phách không thể ngủ lại ở bên ngoài đâu, bất quá thì mẹ có thể cho phép trễ về.” Mẹ ái muội nhìn Hổ Phách cười nói, còn chớp chớp mắt.

”Nếu vậy thì trước hết con xin tạm biệt , cám ơn mẹ đã tiếp đãi, xin yên tâm, con sẽ chiếu cố cho Hổ Phách thật tốt.” Bình Đẳng viện kois xong liền kéo Hổ Phách ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.