Dù sao cũng là tự
mình dẫn người ta ra khỏi nhà, Bình Đẳng Viện cũng không ép buộc quá
nhiều, chỉ làm hai lần rồi ôm người đi vào phòng tắm, sau đó mơ mơ màng
màng ôm lấy Hổ Phách mất đi ý thức cùng nhau ngủ trên giường.
Quay mặt nhìn Hổ Phách như con mèo nhỏ trong lòng mình, Bình Đẳng Viện hơi nhích người cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
Ở trên thân thể người phụ nữ khác hắn đều không thể phát tiết để triệt để giải trừ dục vọng, cứ như vậy cũng dần dần lắng xuống, cả thân thể lẫn trái tim đều xao động, đều bình tĩnh trở lại đến kỳ dị, chuyện này đối
với kẻ cuồng ngạo không kềm chế được, thích phá hỏng cùng hủy diệt Bình
Đẳng Viện Phượng Hoàng mà nói thì thật sự là thập phần hiếm thấy. Cho
nên Lục Xuyên Hổ Phách chính là người được gọi là cô gái trời ban, nắm
lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô, Bình Đẳng Viện nhẹ hôn
lên cánh môi căng mọng.
Không khí an tĩnh khiến đồng hồ sinh học
luôn luôn đúng giờ của Bình Đẳng Viện cũng đã say ngủ, thẳng đến khi bị
chuông điện thoại di động đánh thức hắn mới đứng dậy kéo tấm mành che
cửa sổ mới phát hiện mặt trời đã ngã về tây. Hắn trầm thấp giọng nói
chuyện với bạn bè qua điện thoại vài câu, Hổ Phách ở trong chăn cũng ôn
nhu mở mắt ra, cái đầu với mái tóc lộn xộn, chiếc chăn kéo đến ngực, chỉ chừa hai cái ngó sen tuyết trắng và một cánh tay lộ ra ngoài.
Ngồi yên một lúc, Hổ Phách phục hồi tinh thần lại mới lật chăn bước xuống
giường, nhặt lên từng cái từng cái quần áo đang rải rác ở trên mặt đất,
cũng không nhìn qua Bình Đẳng Viện đang chỉ mặc quần đùi đứng ở trước
cửa sổ gọi điện thoại mà đi thẳng vào phòng tắm.
Nước ấm chảy
trên làn da, Hổ Phách đứng trước gương, nhìn qua làn hơi nước mờ đục có
một bóng người xuất hiện trong gương, vươn tay lau đi hơi nước nhìn thân thể trần trụi bên trong, nghiêng mình một chút nhìn nhìn về phía sau
lưng, quả nhiên là da thịt cô vẫn trắng nõn như tuyết, vô cùng mịn màng, trận điên cuồng trên giường cách đây vài giờ đồng hồ không lưu lại trên người cô chút dấu vết nào.
Không đúng, hẳn là tràng
hoan ái có để lại dấu vết chỉ là trong mấy giờ ngắn ngủi đó đã biến mất
không tăm tích rồi. Cô dùng hai tay nâng đôi ngực lên, cô nhớ rất rõ là
cái tên xấu xa Bình Đẳng Viện đã không thương tiếc mà cắn lên đây một
ngụm, cô kêu đau, điều đó có thể chắc chắn nhờ làn da phía dưới đang có
chút tơ máu, nhưng mà hiện tại dấu vết đã biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Aizzz, ở trong lòng Hổ Phách cười lạnh một tiếng,
cái này gọi là đãi ngộ dành cho nữa chính sao? Vì sợ thân thể nhu nhược
này của cô không thể đối phó nổi một đám người như lang tựa hổ đó cho
nên mới để cho thân thể của cô biến thành như vậy sao. Cẩn thận vươn
tay đưa xuống dưới tiểu huyệt, không ngoài dự đoán của cô là nó đã hồi
phục lại như cũ, lối vào khít khao, sau khi bị Bình Đẳng Viện 肏 phạm
những ba giờ đồng hồ mà bây giờ đến cả một chút cảm giác không khoẻ cũng không có. Đúng là loại thân thể thích hợp cho việc bị vô số đàn ông
hành hạ, tình trạng này dường như khoảng hai tháng trước đã bắt đầu có
dấu hiệu rồi. Nói như vậy có nghĩa là trong thân thể của cô sẽ càng ngày càng khó trấn an dục vọng, không hẳn là bởi vì cô là cô gái dâm đãng,
mà chỉ vì Lục Xuyên Hổ Phách ngày nào cũng bị nhiều đàn ông làm nên mới
trở thành như vậy.
Thế giới này đúng là nực cười mà. Hổ Phách ngẩng đầu, nước từ vòi phun lên trên mặt khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ.
”Bây giờ chúng ta đi ăn cái gì đó, rồi sau đó tôi sẽ đưa em về nhà. Đêm nay
tôi sẽ lên xe rời khỏi Tokyo, trước khi tôi đi em nên nhớ kỹ, ba năm
trước em đã đồng ý làm bạn gái của tôi, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ xem câu nói đó của em như là một câu nói đùa. Cho nên...” Bình Đẳng
Viện cường ngạnh kéo Hổ Phách vào trong lồng ngực mình, đặt cằm lên đầu
cô: “Nếu có việc khó khăn nào mà em không thể xử lý được, vậy thì cứ để
cho tôi xử lý.”
”Những chuyện này không liên quan gì với anh hết, lên giường cũng được mà lời hứa cũng được. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ đến việc sẽ chỉ cùng một mình anh hết, tôi là cô gái dâm loạn
như thế, thích ai yêu ai tôi đều không cần quan tâm, tôi chỉ cần thỏa
mãn cơ thể của chính mình thì ai cũng có thể.” Hổ Phách dựa vào ở trong
ngực hắn, xem lồng ngực hắn như là trước tường mà dụi mặy vào.
Bình Đẳng Viện khẽ cau mày, quả nhiên là có cái gì đó không đúng? Nếu Lục
Xuyên Hổ Phách là con người như vậy thật thì chẳng lẽ lại bị đôi mắt cao ngạo hơn cả đỉnh núi Phú Sĩ này của Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng coi
trọng sao? Trong quá khứ cô đã từng kết giao với người khác, còn có cả
Việt Tiền Long Mã ngày hôm qua nữa, chẳng lẽ tất cả những người được
đánh quá là ưu tú, lại đều bị mê hoặc bởi một cô gái như vậy sao? Đừng
đùa chứ! Ngày hôm qua lúc cô bị hắn nhận ra, lập tức trong mắt cô liền
hiện ra sự sợ hãi, lo lắng tên nhóc Việt Tiền Long Mã sẽ để ý, sợ bị nói ra, như vậy đã cí thể khẳng định cô không phải là một cô gái tùy tiện
rồi. Chẳng lẽ đêm qua, đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là tên nhóc Việt
Tiền đã làm gì?
Bất quá thôi vậy: “Tôi cũng không còn
cách nào, một ngày nào đó tôi sẽ khiến em biết rằng thân thể dâm đãng
của em chỉ có tôi mới có khả năng thỏa mãn.” Bình Đẳng Viện khẽ hôn lên
tóc của Hổ Phách. Nếu như cô muốn cho là như vậy cũng tùy cô, bất luận
là bên người Lục Xuyên Hổ Phách có bao nhiêu đàn ông, chỉ cần hắn đá bay đi hết thì cô cũng chỉ có thể là của một mình hắn , bất luận cô có
nguyện ý hay không: “Cho nên, cho dù bên cạnh em có bao nhiêu đàn ông đi chăng nữa, tôi cũng sẽ là người cuối cùng có thể ở lại bên cạnh em.”
Lại thêm một người dùng thú vui của thân thể để nói thích cô. Chẳng lẽ
trong tương lai cô phải dùng thể xác để đi tranh đoạt thứ tình yêu không phân biệt được thiệt giả này sao?
Nhưng nếu có thể để
cho mẹ và em trai cứ mãi được sống hạnh phúc như vậy thì dù có phóng
đãng cũng được mà sa đọa cũng chẳng sao, không từ thủ đoạn cũng tốt, cho dù phải dùng tới bất kì biện pháp gì thì chỉ cần hạnh phúc hơn so với Y Tuyết Mộng Anh cô đều sẽ làm. diendanleqydon
Nở nụ cười nhạt, Hổ Phách bị Bình Đẳng Viện xoay người, nâng đầu cô ngẩng lên,
nhìn Bình Đẳng Viện đến muốn có bao nhiêu vô tội đều có bấy nhiêu vô
tội: “Nếu là vậy, anh thử chứng minh cho xem, Bình Đẳng Viện... Phượng
Hoàng.”
Lập tức Bình Đẳng Viện cúi đầu hôn cô thật sâu.
Về đến nhà, mẹ liền ra đến tận cửa đón Hổ Phách, nhìn vào bên trong một
chút liền thấy một bàn lớn thức ăn đang toả hương thơm ngào ngạt, cô
nhìn mẹ và em trai đang ngồi trước bàn ăn khẽ cười.
”Mừng con về nhà! Hổ Phách à! Hôm nay mẹ chuẩn bị cho con món xôi đậu đỏ mà
con thích đấy.” Hai tay mẹ tạo thành hình chữ thập, cười tủm tỉm nhìn Hổ Phách.
”Chị thật là chậm chạp quá đi, em sắp chết đói
đến nơi rồi đây!” em trai Lục Xuyên Thấu nhìn cô cười cười ra vẻ đang
tức giận: “Đi ra ngoài với bạn trai lâu như vậy đến cùng là đã làm gì,
khai nhanh sẽ được khoan hồng?”
(Editor: làm ơn có ai đó nói là tui đã ed sai tên của em trai Hổ Phách đi. sao bà tác giả lại có thể đặt ra cái tên Lục Xuyên Thấu như thế này nhỉ???)
Hổ
Phách đi qua em trai, đưa tay vỗ vỗ lên đầu của cậu một chút: “Nhóc con
nói bậy bạ gì đó.” Nói xong liền đi tới phòng bếp rửa tay, phía sau
truyền đến tiếng cười ma mãnh của em trai cô.
Nhìn thấy
em trai mình đang ngồi bên bàn ăn cúi đầu nói cười trêu đùa với mẹ, Hổ
Phách không khỏi nở nụ cười, nhưng là nghĩ tới thiếu vắng bóng dáng của
bố, Hổ Phách lại cười không nổi.
Lục Xuyên bố có dáng
người rất tráng kiện, tuy trông ông có chút nghiêm túc, dù là đối với
trẻ con cũng nghiêm khắc tới quá đáng, đối với mẹ lại không đủ quan tâm, mỗi tháng tổng cộng cũng không có được mấy ngày cả nhà cùng quây quần
bên nhau. Nhưng là ở trong giấc mơ đó, ông cũng nói cười rồi ôm ấp Y
Tuyết Mộng Anh, cô gái vô cùng mềm mại yếu đuối đó được ông ôn nhu ôn ấp vào trong lòng, so với người bố trong trí nhớ của cô thì đó dường như
là hai người hoàn toàn khác.
Nói đến giấc mơ đó, đến
cùng liệu có trở thành sự thật hay không? Hổ Phách cảm thấy, đối với
chuyện của bố cô, cô cần phải làm chút gì đó mới được.
”Chị ơi...” ăn cơm xong, mẹ đi lên lầu vào phòng em trai để đổi tấm chăn
mới, Hổ Phách ở trong phòng bếp rửa bát chén, Thấu cũng đi theo đứng ở
cửa phòng bếp: “Người đó, đã gặp em để hỏi về chị.”
Động tác rửa tay của Hổ Phách dừng lại một chút, nhưng rất nhanh chóng lại
tiếp tục rửa chén đĩa rồi đặt lên kệ: “Hỏi chị cái gì?”
”Anh ấy hỏi chị có khoẻ không, ai zdaaa... phiền phức quá đi, hai người đã
chia cách nhau ba năm rồi, bây giờ lại tới hỏi thăm này nọ là có ý gì
chứ.”
”Vậy em nói như thế nào?”
”Em nói
khách sáo vô cùng, đê cho tức chết anh ta đi!” đối với những kẻ xấu xa
đã từng khiến cho chị cậu thương tâm thì phải nói là cậu vô cùng căm
ghét: “Lần sau mà còn gặp lại em sẽ nói cho anh ta biết là chị đã ở cùng với bạn trai, hai ngừoi vô cùng vui vẻ!”
”Em ấy, sao còn trẻ con như vậy hả? Làm sao có bạn gái đây?”
”Cái gì... Cái gì chứ! Đang nói chuyện của chị sao lại bỗng dưng chuyển vấn đề lên người em làm gì? !”
Hai chị em bắt đầu trêu chọc nhau đến cười hi hi ha ha rất vui vẻ, cho đến
khi mẹ đi xuống dưới nhà, người một nhà ngồi cùng một chỗ xem tivi, thật sự là hạnh phúc, Hổ Phách dựa đầu vào vai mẹ nghĩ.