Độc Dược Mê Dục

Chương 12: Chương 12: Nợ Phong Lưu Của Ba Năm Trước




Trên bục giảng giáo sư đang dạy đến văng cả nước bọt, Bất Nhị tay chống cằm nhìn về Hổ Phách ở phía trước đang ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày nay Hổ Phách dường như rất không tinh thần, chẳng lẽ là do quá mệt mỏi sao? Nhưng từ lần trước sau khi hai người ở quán trọ tình yêu, cũng đã bốn đến năm ngày không có ở cùng nhau, chẳng lẽ là Việt Tiền? Quả nhiên thật sự là không cam tâm mà, nếu như chỉ có mỗi một mình một người là tốt nhất.

Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, cậu hơi nheo lại đôi mắt nhìn vào Hổ Phách, nếu là Hổ Phách với Việt Tiền có thể tách ra là tốt nhất, dù sao Hổ Phách đối với Việt Tiền vốn cũng không là gì cả, đột nhiên lại không đâu biến thành như vậy, nhất định là do Việt Tiền làm loại chuyện cũng giống như mình, hung hăng sáp nhập vào trong cô, làm cho cô không cách nào cự tuyệt. Sau đó liền thuận nước đẩy thuyền đem Hổ Phách mang theo bên cạnh, mặc dù mình cùng Việt Tiền đều làm chuyện giống nhau nhưng vẫn là rất tức giận, nếu như Hổ Phách kiên quyết từ chối hắn thì tốt rồi.

Điện thoại di động trong túi rung lên báo hiệu có người gọi, Hổ Phách còn đang ngẩn người chợt giật mình, liếc nhìn giáo sư thì đang chìm say ở trong kiến thức rộng bao la như biển vời vợi như núi mà hoàn toàn không có chú ý tới mình, Hổ Phách mới lén lút lấy điện thoại di động ra.

”Chị, ngày mai hẹn với nhau đi, chỗ cũ.”

Đã ở chung với nhau như vậy lâu, Hổ Phách hoàn toàn hiểu lời hứa với Việt Tiền và lời hứa với Bất Nhị hoàn toàn không giống nhau. Lời hứa với Bất Nhị đại khái chính là cậu ta cảm thấy bên trong quán trọ tình yêu có gì đó ‘ rất thú vị ’ khiến cho Hổ Phách cảm thấy nói “cái gì đó rất thú vị” thật sự là điều gạt người, thời gian hai người ở chung với nhau cơ hồ đều là ở trên giường dây dưa.

Mà lời hứa với Việt Tiền đại khái chính là cô ngồi ở trên ghế nhìn cậu đánh tenis một ngày, sau đó hai người cùng đi ăn cái gì đó, cậu cao hơn cô khá nhiều nên thiếu niên không ngần ngại mà tay khoác lên vai của cô, đi qua đám người chen lấn, đến một ngôi nhà ở trong góc rồi lại ngoài ý muốn mà đến một cửa hàng ăn uống nhỏ, sẽ gắp thức ăn vào bát cho nhau và nhận thức ăn từ đối phương, sau đó cậu sẽ đưa cô về đến nhà, nếu như hôm đó phải trong nhà không ai sẽ qua đêm ở chung một chỗ.

Trong nhà thì phải trốn tới chỗ nào mà tránh khỏi mẹ có thể nhìn thấy, thậm chí mẹ cô cũng không biết con gái đã sớm cùng không ít người lui tới trong ngôi nhà này rồi, nhưngvtrong mắt mẹ thì cô đã là cô con gái cười nói trưởng thành, cho nên cho dù mẹ ở nhà thì cô cũng có thể xin cho bạn là con trai đến làm khách. So với dáng vẻ ngày xưa thì dù là ai đến trông Hổ Phách cũng hạnh phúc hơn rất nhiều, có lúc Hổ Phách nhìn Việt Tiền, đột nhiên lại cảm thấy nếu như gặp cậu bắt đầu từ lần đầu tiên luôn thì thật tốt.

Nếu như không có giấc mơ kia.

Đúng, cái đó giống như một bộ phim giấc mơ, làm không biết bao nhiêu lần, cũng lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Cô giống như là một khán giả đang đứng xem nhìn, cô nhìn thấy Lục Xuyên Hổ Phách lần lượt cùng các chàng trai khác nhau quấn lấy, thậm chí trần trụi ở trên giường cùng với mấy người cùng một lúc, hưởng thụ cái loại vui vẻ quái dị cùng thoả mãn.

Sau đó bỗng nhiên xuất hiện một một cô gái thuần khiết, thiện lương, xinh đẹp, những chàng trai kia đang vây quanh Hổ Phách từng người một rời khỏi cô đi đến bên cạnh cô gái đó. Hạnh phúc của cô chợt nhanh chóng tan vỡ đến đau nhói, Hổ Phách dường như nổi điên lên mà làm nên những chuyện đáng sợ, cô đứng dậy tiến về phía cô gái vừa xuất hiện, muốn cào xé, muốn cướp đoạt hết lại tất cả, nhưng cô gái nhỏ kia chỉ nhẹ nhàng mỉm cười rồi đẩy cô ra, những người đàn ông từng là của cô, từng yêu cô cũng nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét vô cùng, cuối cùng Lục Xuyên Hổ Phách giống như một con chuột chạy qua đường, trốn lên máy bay mà bay ra nước ngoài, đáng tiếc là chiếc máy bay kia cũng gặp hoạ, đang bay ở giữa không trung bỗng nhiên hóa thành ngọn lửa.

Nếu như một hai lần thì có lẽ cô đã nghĩ rằng là do mình suy nghĩ lung tung, nhưng cứ như vậy liên tục hơn một tuần lễ rồi, Hổ Phách không thể không đem giấc mơ này coi như là 'điềm báo' được. Cho nên bất luận hiện tại đang có nhiều hạnh phúc đến thế nào thì cuối cùng vẫn là muốn mất đi hết, ngoài việc kiềm chế bản thân mình không đi làm những việc mà ngay cả mình cũng cảm thấy chán ghét thì cô không thể làm gì được, bởi dĩ nhiên là cô không cấm đoán được người nào đó thích một người nào đó, dù là bây giờ bọn họ đang nói với cô bằng những lời nói thâm tình dễ nghe đi nữa.

Nếu đã như vậy thì trước mắt cô chỉ cần hưởng thụ vui vẻ đến cuối cùng. Nhấn điện thoại di động, đồng ý với Việt Tiền. Vừa định để điện thoại di động xuống, lại có tiếng báo tin nhắn đến, người gửi phải không là Việt Tiền.

”Hổ Phách, gần đây cậu làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của Hổ Phách rất không có tinh thần khiến tôi có chút lo lắng đấy.” Kịch liệt phải hoan ái đi qua, Bất Nhị ôm Hổ Phách, tinh tế hôn lên chóp mũi cô, thân thể có cảm giác dinh dính khiến Hổ Phách giùng giằng, nhặt lên quần áo bị vứt đầy trên đất rồi đi vào phòng tắm.

Trong khách sạn tình yêu ở bên trong phòng tắm thủy tinh có hơi nước bốc lên trở nên hơi mờ, Bất Nhị ngồi ở trên giường, nhìn bóng người mảnh khảnh bên trong hơi nhíu lông mày, cảm giác như có gì đó không đúng, mặc dù vừa bắt đầu thì Hổ Phách cũng rất kỳ lạ rồi, nhưng cảm giác gần đây càng ngày cô dường như càng ngày càng lạnh nhạt hơn, cho dù ở trên giường có làm bao nhiêu lần đi nữa, loại này xa lánh này cũng càng ngày càng đậm.

Từ phòng tắm ra ngoài, Hổ Phách ngồi ở trước gương khổng lồ , mới chỉ không lâu cô ở đây thấy được mình trong gương trông phóng đãng như thế nào khi bị Bất Nhị tiến vào, hiện tại ngồi ở trước gương, chải lấy khô một nửa mái tóc dài đen nhánh. Bất Nhị từ phòng tắm đi ra, tự nhiên đi tới sau lưng Hổ Phách, cầm lấy lược trong tay cô, từng cái chải lấy tóc cho Hổ Phách.

”Bất Nhị. . . . . . Chúng ta dừng lại tại đây thôi.” Hổ Phách thật ra là một cô gái rất kiêu ngạo, trong giấc mơ kia lại là một Lục Xuyên Hổ Phách dây dưa không ngớt khiến cho cô cảm thấy buồn nôn, tuyệt đối không muốn biến mình thành cái dạng kia, nếu đó là một người khác, như vậy không bằng sớm dừng lại một chút.

Tay Bất Nhị đột nhiên dừng lại, từ trong gương Hổ Phách có thể thấy được băng lãnh trong con ngươi của cậu ta, sau đó lại nheo lại, tiếp tục thay Hỏi Phách chải đầu, nhưng lực tay lớn đến nỗi kéo tới da đầu cô muốn rách ra.”Tại sao lại vậy? Tôi đã khiến cho Hổ Phách tức giận sao?”

”Tôi nhớ là đã cùng Bất Nhị nói qua ở phòng dụng cụ rồi mà, là do cậu không biết đối với tôi là tình yêu hay chỉ là ham muốn, cho nên mới đối với tôi làm chuyện như vậy. Mặc dù tôi cảm thấy rằng chuyện này có chút buồn cười bởi là tình cảm của chình mình mà Bất Nhị lại không thể phân rõ, nhưng mà. . . . . . Cho đến bây giờ chúng ta cũng đã làm nhiều lần như vậy rồi nên tôi muốn Bất Nhị nên xác định đi? Cho nên chúng ta cũng có thể dừng lại mà đúng chứ? Dù sao là nếu chỉ để làm chuyện như vậy thì tôi tin là Bất Nhị có thể tìm được người thích hợp hơn.” Hơn nữa nói không chừng người kia sẽ rất nhanh xuất hiện, tôi không phải nghĩ đến cảnh tượng bị cậu ngăn lại ở cửa phòng học rồi tôi là mắng ác độc.

Giấc mộng kia đối với Hổ Phách có ảnh hưởng quá lớn, trí nhớ cùng lớp ba năm nói cho cô biết, Bất Nhị không phải là loại người đó, mặc dù trong mơ Lục Xuyên Hổ Phách làm chuyện thực sự rất ác độc, nhưng Bất Nhị Chu Trợ tuyệt đối sẽ không phải là người không có lễ nghi phong độ mà tức giận lên là lớn tiếng mắng người. Nhưng là trong giấc mơ đó mỗi đêm mỗi đêm cứ như thế lặp lại nhau, khiến cho cô không nhịn được đem cả Bất Nhị trong mơ và Bất Nhị đời thật ghép chồng với nhau, cho nên đối với cậu ta khó tránh khỏi có mấy phần tức giận.

”Là chuyện gì mà khiến cho Hổ Phách có ảo giác như vậy?” Bất Nhị buông lỏng lực đạo trên tay, êm ái chải tóc cho Hỏo Phách: “Là lỗi của tôi sao, là do tôi không đem tình yêu từ tận sâu trong lòng gửi gắm đến Hổ Phách nên mới như vậy sao, nhưng là, Hổ Phách đối với tôi vẫn còn rất không cam lòng nên khiến cho tôi rất khổ sở.” Bất Nhị đi vòng qua ngồi xổm trước mặt Hổ Phách, nụ cười thường lệ trên khuôn mặt mất đi bóng dáng, băng giá trong đôi mắt của mang theo lấm tấm bi ai cùng đau thương, “Tôi đã chọn sai lầm ngay từ thời điểm vừa mới bắt đầu, mặc dù đã nỗ lực bù đắp, nhưng là dường như là không thể bù đắp được đấy. Nhưng mà tôi sẽ không buông tay dễ dàng như vậy đâu, cho nên không cần vội vàng cự tuyệt tôi, có được không?” Cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hổ Phách.

Hổ Phách nhắm mắt lại, cảm nhận cẩn thận sự ấm áp ở trên môi, cô thầm nghĩ cứ như vậy đi, dù sao thì tới khi cô gái đó xuất hiện thì cô cũng sẽ phải đi.

Vào buổi sáng ngày thứ bảy buổi, Long Mã ngồi ở trên hành lang thắt dây giày, bên cạnh để túi đựng vợt tenis, Việt Tiền Nam Thứ Lang cầm theo vợt bóng bàn đi tới.

”Ơ, chàng trai, sớm như vậy đã muốn đi ra ngoài sao? Làm một ván thế nào? Hôm nay ông già này sẽ chấp cậu một con mắt thấy thế nào?”

Long Mã đứng lên đeo theo túi đựng vợt trên lưng, không quan tâm tới ông già không đứng đắn kia muốn đi.

”Này, gấp gáp vậy để đi gặp bạn gái sao? Mau đưa về đây để cho ông già này xem xem cô gái đó như thế nào đi, ha ha. . . . . .” Đầu tiên là thường xuyên một mình tắm rửa rồi giặt quần, sau đó lại là về muộn hoặc là cả đêm không về, nếu như còn không biết rằng đứa con nhà mình có chuyện gì, vậy thì chẳng phải là rất buồn cười sao. Trong hai đứa con trai của mình, Long Nhã không chỉ thừa kế kỹ thuật dẫn bóng siêu đẳng mà còn thừa kế luôn cả tính phong lưu không kềm chế được của ông, lần trước mang về nhà một cô gái nhỏ, lúc đó ông còn nghĩ là cô gái nhỏ kia có thể giữ chân đứa con trai này lại, không ngờ lại nhanh chóng bỏ chạy như vậy. Hiện tại kỹ thuật bóng của Long Mã cũng dần dần thành thục, đáng tiếc là trên phương diện tình cảm thì cậu lại hết sức chậm chạp, Nam Thứ Lang còn đang cảm thấy Long Mã chắc hẳn phải mười năm sau nữa mới may ra có bạn gái, thật muốn xem một chút về cô gái có thể mê hoặc cậu là người ra sao, A ha ha ha!

”Chị, không phải là cha đã thấy qua rồi sao?” Long Mã nói xong liền cất bước rời đi, Nam Thứ Lang sửng sốt một chút, có chút phản ứng hơi chậm nhưng vẫn kịp: “Này này, chuyện này chẳng phải là rất không ổn sao!” Cả anh và em lại cùng cùng nhau thích một cô gái, dù nghĩ thế nào thì cũng thấy rất phiền toái nha!

Long Nhã còn trẻ, đại khái là không thấy rõ được tình cảm con tim của mình nên mới có thể rời đi, khi cậu nhìn vào Hổ Phách, ánh mắt của thằng bé để người ngoài nhìn vào cũng thấy trong đó chất chưa những gì. Rời đi lâu như vậy, Long Nhã cũng nên xác định tình cảm rồi mới đúng, đối với đàn ông nhà Việt Tiền, đã muốn thứ gì thì chưa bao giờ biết cái gọi buông tha, cho dù đối thủ có là em trai của mình.

”Ai nha, lần này đúng là rắc rối thật rồi. . . . . . Chỉ là chuyện của bọn trẻ thì cứ hãy để cho chính bọn nó lo liệu đi.” Nam Thứ Lang vò vò mái tóc xoay người đi về nhà, ông thật sự chính là không thể không thừa nhận rằng bản thân đang rất mong đợi cái hoàn cảnh đó xảy ra, A ha ha ha!

Mẹ phải liên tục làm tăng ca nên Hổ Phách giúp mẹ gói gém mấy bộ quần áo để đưa đến bệnh viện, cho nên lời hứa sẽ cùng Việt Tiền ra sân quần vợt sẽ trễ một chút, hôm nay Long Mã không có một ai cùng luyện tập, Hổ Phách đang yên vị ở bên cạnh trên cầu thang chờ cậu.

Chỉ là ở cô từ từ nhìn thấy ở trong sân quần vợt có một người vừa tới so tài cùng Long Mã, nhắm hai mắt cẩn thận suy nghĩ lại một chút, rốt cuộc cô chắc chắn người đánh nhau với Long Mã chính là hắn, cô hận sao không thể trễ nguyên cả ngày hôm nay. Cô cắn cắn môi, cầu mong rằng người trong sân kia không nhìn thấy cô, nhanh nhẹn như chú mèo muốn chạy trốn, cô nghĩ sau khi rời khỏi đây sẽ cho gọi một cuộc điện thoại với lý do nào đó mà phải về nhà. Nhưng mới đứng dậy, một quả cầu màu vàng xé rách không khí sau đó rơi mạnh xuống chân cô, một mảnh bụi đất tung bay trong không trung.

”Chị! Không sao chứ? ! Này! Anh cố tình đánh bóng về phía này à? !” Long Mã chạy tới sân bóng, khẩn trương nhìn Hổ Phách, lực đánh bóng của người kia cậu đã lãnh giáo qua, nhưng đột nhiên không trong tính toán quả bóng liền hướng về phía tiền bối mà bay tới, khiến cho cậu hoàn toàn không kịp chống đỡ.

”Ách, tôi không sao, chỉ là hơi khát nước nên tôi định đi mua nước, các cậu cứ tiếp tục đánh đi.” Hổ phách muốn tìm cớ để chạy đi, không ngờ người kia cũng khoanh tay đi tới.

”Ôi trời, tôi không khống chế được lực tay và hướng đi của bóng, thật không thể chỉ xin lỗi là xong được, không bằng tôi mời em đi uống chút gì đó, coi như là bồi thường, thế nào?” Đôi mắt sắc bén như chim ưng cúi xuống nhìn Hổ Phách, trong lòng cô chợt vang vọng lên câu hỏi đó là tại sao lại gặp phải tên sát tinh này?

”Này nhóc, đây chính là bạn gái của cậu sao?”

”Chị muốn uống gì? Em sẽ đi mua.” Cuộc tranh tài bị đối phương không biết từ đâu tới đánh một banh khiến cho dừng lại hẳn, Việt Tiền hoàn toàn không muốn quan tâm hắn ta, cậu chỉ lo lắng nhìn chị có bị quả bóng tenis làm bị thương ở đâu hay không.

”Không cần, nếu không đánh nữa vậy thì chúng ta đi.” Hổ Phách không kịp chờ đợi muốn chạy trốn.

”Này này, không phải nói muốn đánh bại tôi hay sao, đúng là nói khoác mà không biết ngượng? Làm sao lại muốn chạy trốn rồi?” Nói đến chữ chạy trốn, ánh mắt của người đó lại chăm chú nhìn chằm chằm vào Hổ Phách.”Giúp tôi mua một chai trà Ô Long , sau đó nói chuyện tiếp, thế nào?”

”Chị có thể đợi em một chút không? Sẽ xong nhanh thôi, chị thích uống nước chanh đúng không?” Việt Tiền nói xong lập tức chạy tới máy bán hàng tự động ở một bên sân bóng, để lại Hổ Phách cùng người kia với nhau.

Hổ Phách muốn rời đi, mánh từ cổ tay truyền đến một trận đau nhói khiến cho cô phải nhíu mày lại.

”Thật sự là đã lâu rồi không gặp, quý cô lừa đảo. Tôi tìm em đã lâu lắm rồi, không phải nói em là sinh viên của đại học Lập Hải sao? Làm sao có thể xuất hiện tại Tokyo? Thật là làm cho tôi tìm dễ dàng quá đi.” Chàng trai không để ý đến phản kháng của Hổ Phách mà chỉ một mực kéo tay của cô đặt lê bên môi hôn lên: “Lần đầu tiên bị lừa lại còn là con gái, lúc đó em bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười bốn? Hay là mười lăm? Cư nhiên tôi lại bị một con bé lừa gạt.” Giọng nói trầm thấp lộ ra nồng nặc mùi nguy hiểm:“Ba năm, em nên trả hết cho tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.