Thật là lãng mạn, Bất Nhị mỉm cười nhìn bầu trời xanh thẳm xuyên qua cửa sổ, đẩy cánh cửa sổ
ra, cơn gió mát mẻ thổi bay sợi tóc của cậu, mặc quần áo màu trắng ở
nhà,nhìn dáng vẻ bây giờ so với ở trường học hay lúc ở trên cầu trường
hoàn toàn khác hẳn, nhìn cậu như một chàng trai ấm áp xinh đẹp vậy.
Cậu cẩn thận đem mấy bồn Tiên Nhân Chưởng có hình dáng khác nhau, màu sắc
tươi đến bên cửa sổ , nhẹ nhàng sờ sờ một nụ hoa nhỏ đang sắp nở hoa,
sau đó cầm tới một thùng nước để tưới nước cho chúng: “ Hôm nay trời
nắng đẹp quá, chúng ta cùng đi phơi nắng nào!” Tiên Nhân Chưởng được
tưới nước nhìn qua trông có vẻ đẹp hơn nhiều: “Mùa đông khó có được thời tiết như vậy lắm nha!” Có phải Hổ Phách cũng sẽ ra ngoài không nhỉ?
Bất giác nụ cười của cậu nhạt dần, quan hệ hiện tại giữa hai người thật
đúng là làm cho người ta nhức đầu mà. Chỉ có thể dựa vào thân thể mới
gặp được nhau, mà mãi mãi không cách nào có thể chạm được tới trái tim
của đối phương ...
Bây giờ Bất Nhị đã rất xác định rất chắc
chắn rằng từ nay sẽ toàn tâm toàn ý với Hổ Phách. Không chỉ là chỉ trong căn phòng tối tăm không mặt trời để thoả mãn dục vọng mà còn muốn ở
trước mặt mọi người cầm lấy tay của cô, ôm cô, hôn cô, độc chiếm cô, để
cho cô làm chủ việc vui buồn hờn giận của cậu, nếu như đây không phải là thích thì như thế nào nữa mới được cho là thích đây?
Nhưng
là vừa bắt đầu liền phạm vào lỗi không thể cứu vãn, lúc đó Bất Nhị chưa
thể phân biệt được rõ ràng là yêu cùng hay chỉ là muốn một mối quan hệ
giữa hai người biến thành thõa mãn dục vọng lẫn nhau, không, còn phải tệ hại hơn đi? Nhưng càng dây dưa ở bên cạnh Hổ Phách, chẳng không cần
những người khác xem vào hay tác động thì đối với loại quan hệ này, cậu
cũng sẽ dần dần tự mình vùi lấp ở trong đó.
Thật là nan giải quá đi mất, muốn nói yêu, nhưng làm sao để có thể làm cho truyền đạt hết tâm ý của cậu cho cô ấy đây?
”Bất Nhị? ...Bất Nhị?”
”Hả?” Bất Nhị giật mình, chị Yumi đứng ở bên cạnh bàn gọi cậu, “Có chuyện gì
sao? Chị Yumi?” Khóe miệng cong lên, Bất Nhị đã thành thói quen dùng nụ cười hướng về phía mỗi người.
”Nếu em cứ tiếp tục tưới nước
như thế nữa thì Tiên Nhân Chưởng sẽ chết đấy.” Yumi nghiêng nghiêng đầu, dường như không yên lòng khi nhìn cậu em trai của mình như muốn đem cả
hồ nước tưới cho gốc cây Tiên Nhân Chưởng.
Bất Nhị vội vàng
giơ tay lên, nước từ trong chậu hoa tràn ra ngoài một vũng lớn rồi.
Không mấy khi nhìn thấy em trai luống cuống tay chân như thế, Yumi cười
hỏi: “Gần đây Bất Nhị gặp phải chuyện gì sao?” Trong hai người em trai
của mình, Bất Nhị là đứa từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ để cho
người nhà lo lắng vậy mà gần đây lại có vẻ rất kỳ lạ, không giống thường ngày.
”Ừ... em đang gặp phải một chút chuyện phiền phức, còn chưa biết phải giải quyết như thế nào.”
”Là chuyện về tenis sao? Đang luyện tập chiêu thức mới à?” Yumi hỏi. Tenis
là vấn đề duy nhất mà Bất Nhị luôn luôn nghiêm, từ nhỏ cậu đã được gọi
là thiên tài, học cái gì cũng rất nhanh, dường như không có cái gì có
thể kích dậy lòng háo thắng của cậu, ngoài việc cậu gặp không ít trận
bại chiến ngoài dân tenis ra, cho nên em trai nói gặp phải phiền toái,
phản ứng đầu tiên của Yumi chính là tenis.
”Không phải.”
”Sao? Vậy chuyện đó là chuyện như thế nào mà có thể để cho Bất Nhị khó nghĩ vậy?”
”Xin lỗi, đó là bí mật của em, tạm thời vẫn không thể nói cho chị được.”
”Nếu như vậy vậy thì chị sẽ không hỏi thêm, cùng lắm thì...” Yumi một tay
đặt lên vai em trai, “Nếu như không biết giải quyết thế nào, em có muốn
chị bói cho em một quẻ không? Nói không chừng sẽ tìm được cách hay đấy
nha.” Yumi là người rất yêu thích bói bài Taro.
”Ừ... Vậy
thì em xin phép làm phiền chị vậy.” Mặc dù không thể tin tưởng, nhưng là thử một lần nói không chừng sẽ có thu hoạch thì sao.
“...
Sao? Là như vậy sao?” Bất Nhị bắt chéo hai tay, cằm đặt ở trên tay, nhìn chị mình đang chơi rất vui vẻ, ừ thì quả nhiên là không có tác dụng gì
hết, nhưng chị vui vẻ là được rồi.
”Bây giờ em mở ra lá bài cuối cùng đi!” Yumi tử mong đợi nhìn em trai.
”Hải hải!” Bất Nhị đang chuẩn bị mở lá bài cuối cùng thì tiếng mở cửa truyền đến, Bất Nhị quay đầu nhìn lại, đã thấy mẹ đi siêu thị mua đồ trở về,
trong tay xách theo rất nhiều túi đồ, Bất Nhị vội vàng thay mẹ tiếp nhận túi đồ nhắc tới trong phòng bếp. Yumi nhìn em trai ở phòng bếp giúp
giúp một tay, cười lật ra bài cuối cùng em trai mới vừa rút ra hé ra
Chính vị ác ma.
Biết rõ không nên nhưng không cách nào kềm chế được tình cảm của mình.
Yumi lo lắng nhìn em trai, mấy tờ Taro trên bàn đều đã được mở ra hết, có
chính vị trăng sáng, nghịch vị ẩn sĩ, đều tượng trưng cho phương diện
tình yêu không tốt, Bất Nhị... Là xảy ra vấn đề về chuyện tình cảm sao?
Hi vọng vị Trương Chính kia thay đổi số mạng, sẽ biến chuyển số mệnh của em đi.
Bất Nhị quấn khăn tắm bước vào gian phòng, màu rám
nắng trên sợi tóc như viên ngọc trong suốt lóng lánh từ từ chảy xuống,
nhỏ xuống ở trên chiếc cổ thon dài của cậu, chảy theo lồng ngực xuống
tận bụng dưới.
Mái tóc ướt nhẹp, Bất Nhị ngã xuống trên
giường, đưa tay sờ chiếc điện thoại di động đầu giường, mở màn hình ra,
là Hổ Phách, mang theo tâm trạng mệt mỏi, trầm trầm đi vào giấc ngủ.
Không mở tin nhắn ra đọc, Bất Nhị một lần lại một lần cứ mở điện thoại
ra, nhưng chỉ dừng lại tới động tác muốn bấm phím gọi rồi lại rời đi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút thì từ sau khi hai người có loại quan hệ đó,
liền không còn hay trai đổi điện thoại với nhau nữa. Tin nhắn hứa hẹn,
gặp mặt ở quán trọ tình yêu, đề nghị cùng nhau đi dạo phố hoặc là cùng
nhau ăn cơm cũng bị từ chối, ở trường học cũng vậy, cậu dường như hoàn
toàn bị cô lạnh nhạt, tất cả những điều đó nói lên rằng cậu sẽ bị cô
tránh xa.
Cậu muốn gọi điện thoại thì phải làm sao? Bất Nhị
do dự, phải nói gì đây? Ở chung một chỗ với Hổ Phách sao? Như vậy thì
gọi là gì bây giờ? Điện thoại di động từ trong tay rớt xuống, rơi ở trên giường, chỉ chốc lát tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Nhưng cứ như vậy buông tha cho cô thì cậu tuyệt đối không cam lòng.
Ánh mắt âm u nhìn chằm chằm trần nhà màu trắng, bất luận là như thế nào,
nhất định phải để cho Hổ Phách biết tâm ý của mình, không phải là thỏa
mãn thân thể, mà là muốn trái tim của cô!
***
”Chào buổi sáng! Bất Nhị!”
Nhìn Hổ Phách mỉm cười hướng mình chào hỏi , Bất Nhị đè chặt xuống cảm giác
mừng như điên ở trong lòng, nhìn Hổ Phách cũbg nở ra nụ cười mang tính
chất chào hỏi. Đang trong lúc tuyệt vọng như thể rơi xuống vách đá không thấy hố thì đột nhiên từ trên trời có một sợi giây rơi xuống, bởi không kịp nữa suy tính gì nữa nên sợi giây chẳng khác nào là bùa hộ mệnh, chỉ muốn bắt thật chặt cơ hội cuối cùng này.
Ở nơi tầm mắt mọi người không nhìn thấy, tay Bất Nhị từ từ đưa tới nắm lấy tay Hổ Phách, không tránh ra, thật tốt quá!
Cảm nhận được có độ ấm đang len lén cầm tay của mình, Hổ Phách hơi nghiêng
người, ánh mắt băng lam của Bất Nhị mở ra giống như biển rộng, như thể
muốn đem mình chế trụ ở bên trong, vẫn là nụ cười xinh đẹp đó nhưng lại
không giống với loại giả tạo của ngày thường mà ấm áp tựa mặt trời trong mùa đông.
Hổ Phách cũng mỉm cười, cô cố gắng đem một ít
tình cảm nhét vào trong nụ cười đó, bởi vì cô biết, nụ cười trống rỗng
sẽ bị người trước mặt nhìn một cái là thấu ngay, mà thật lòng thì chỉ có thể dùng thật lòng mới đổi lấy được. Cho nên Hổ Phách muốn chuẩn bị
xong vô số viên thuốc mang tên thật lòng, để sau này tùy thời cơ thúch
hợp mà lấy ra một viên đê cho người ta nhìn.
Cho nên, xin lỗi Bất Nhị nhé, mong cậu hãy đem trai cho tôi sự thật lòng của cậu đi, để
báo đáp lại thì tôi cũng sẽ đem 'trái tim' của tôi cho cậu.