Mặc dù hiện tại có Tiểu Kim ở đây, Mạch Nhiên có vẻ là người thừa, nhưng vừa nghĩ tới việc chính mình là đầu sỏ gây ra tai họa cho Kiều Minh Dương, Mạch Nhiên trong lòng cảm thấy tội lỗi, cùng Tiểu Kim đưa Kiều Minh Dương vào bệnh viện gần nhất.
Mấy cô y tá nhanh chóng nhận ra thần tượng của mình, vô cùng kích động. Mạch Nhiên thấy Kiều Minh Dương được đưa vào phòng cấp cứu, lại còn được cô y tá kia vụng trộm nhéo vào mông ><
Sau đó, Kiều Minh Dương nằm trên giường bệnh, vẻ mặt thống khổ, rất rõ ràng hơi co rút một chút.
“Cô tên là gì? Cẩn thận không tôi tố cáo cô quấy rối tình dục!” Mạch Nhiên thấy Tiểu Kim rất anh dũng mà xông lên, chỉ vào mũi cô y tá kia mắng xối xả. Cô y tá bị mắng như vậy vô cùng thê thảm đỏ bừng mặt xấu hổ bỏ chạy.
Quả là nữ anh hùng! Mạch Nhiên bội phục Tiểu Kim vô cùng, đang định khen cô ta hai câu, liền thấy cô ta quay đầu lại, chỉ vào Mạch Nhiên mà nói: “Cô đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Còn không mau đi đi, một lát nữa phóng viên sẽ kéo đến đây, giờ không đi lát nữa có muốn chạy cũng không kịp đâu! Mau đi đi! Đi đi!”
Kỳ thực Mạch Nhiên cũng muốn chạy đi, thế nhưng vừa nghĩ hành vi ác liệt của mình khiến cho Kiều Minh Dương phải nằm viện, thâm tâm cô cảm thấy cực kỳ bất an, hắn sau khi khỏi rồi, vạn nhất lại để lại di chứng gì, chẳng phải fan của hắn sẽ làm thịt cô sao?
Lo lắng cho chính sự an toàn tính mệnh của bản thân, Mạch Nhiên tiều tụy nói: “Phóng viên không đến nhanh như vậy đâu, cô cứ để tôi ở lại một lát! Tôi sợ anh ta có việc gì”
Tiểu Kim kỳ quái nhìn Mạch Nhiên, không kiêng nể gì nói: “Không phải cô thực sự thích anh ấy chứ?”
Mạch Nhiên trợn tròn mắt, đang muốn giải thích rõ đã thấy Tiểu Kim bỗng nhiên thở dài, than thở : “Cô thật dũng cảm, ngay cả anh ta mà cũng thích. Thôi bỏ đi, nhìn cô một khối si tình, thật đúng là ngốc. Có điều không được chạy loạn biết không? Còn nữa, đeo cái này vào.” Tiểu Kim lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang đưa cho Mạch Nhiên.
Toàn bộ quá trình, con ngươi Mạch Nhiên đều mở trừng trừng, hoàn toàn không thể chen vào một chữ! Mãi đến lúc cầm khẩu trang trong tay, Mạch Nhiên mới tỉnh ngộ ra.
Đùa sao? Ngươi mới là thích hắn! Cho dù Mạch Nhiên có tâm, cũng không có mật mà thích hắn!
Trong lúc Mạch Nhiên còn đang há mồm định giải thích, điện thoại của cô bỗng vang lên. Nhìn màn hình hiển thị tên Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên đành tạm thời gác lại chuyện giải thích, tìm một góc nghe điện thoại.
Đầu bên kia rất nhanh truyền đến giọng Thẩm Lâm Kỳ: “Em đang ở đâu?”
“Em ở ngoài, có chút việc.” Mạch Nhiên hàm hồ trả lời.
“Chuyện gì?” Giọng điệu Thẩm Lâm Kỳ phảng phất như có thể xuyên thấu, rõ ràng là cách một cái điện thoại mà Mạch Nhiên lại cảm thấy chột dạ. (làm chuyện xấu lại chẳng chột hả chị? )
“Cũng không có gì, có một người bạn bỗng nhiên bị bệnh, em đang ở trong bệnh viện, lập tức quay về!” Mạch Nhiên nói.
Thẩm Lâm Kỳ cũng không bỏ qua: “Viện nào?”
Mạch Nhiên bỗng thấy buồn bực, đường đường là Thẩm công tử mà từ lúc nào đã biễn thành vệ tinh như vậy, cứ phải hỏi thăm cụ thể vị trí của Mạch Nhiên anh mới cam tâm. Mạch Nhiên lớn giọng nói: “A? Anh nói cái gì? Ở đây sóng kém quá, em nghe không rõ, có chuyện gì ngày mai gặp ở công ty rồi nói nhé! Em cúp máy đây!” (phục chị, cái này mà chị cũng nghĩ ra được!)
Nếu Mạch Nhiên biết rõ chuyện sắp xảy ra, chắc chắn có đánh chết cũng không tắt điện thoại của Thẩm Lâm Kỳ. Bởi vì ngay sau đó, cuộc điện thoại này trở thành sinh mạng của cô, tắt đi sẽ gây hậu quả vô cùng nghiệm trọng, vô cùng hối hận.
Tiểu Kim nhìn có vẻ rất sốt ruột, liên tục đi tới đi lui trước mặt Mạch Nhiên, trong miệng còn không ngừng cầu nguyện. Lúc này Mạch Nhiên cảm thấy vô cùng may mắn vì Tiểu Kim không phải đàn ông, nếu không, cô sẽ nhầm tưởng Kiều Minh Dương đang ở trong phòng khó sinh!
Cũng may Kiều thiếu không phải khó sinh, một lát sau, bác sĩ đi ra nói đã rửa ruột cho hắn, không còn gì đáng ngại, nhưng cơ thể bệnh nhân rất yếu, có thể vào thăm hắn nhưng không nên nói nhiều.
Bác sĩ vừa nói xong, Tiểu Kim liều đi vào trong. Mạch Nhiên thở phào nhẹ nhóm, vừa định bước vào theo lại nghe cách đó xa vang lên tiếng ầm ĩ hỗn loạn.
“Kiều thiếu đâu? Kiều thiếu nằm ở đâu?”
“Nơi nào? Mau mau…”
“Qua bên này đi…”
Ngay sau đó, một đám cẩu tử mang theo máy ảnh xuất hiện trong hành lang bệnh viên, nhìn cũng biết là đến tìm ai.
Mạch Nhiên thoáng khẩn trương đứng lên, không nghĩ tới tin tức lan truyền nhanh như vậy. Để tránh bại lộ thân phận, Mạch Nhiên nhanh chóng đeo khẩu trang, chuẩn bị sẵn sàng rời đi.
Đáng tiếc Mạch Nhiên chậm một bước, có mấy người thấy nhanh chân hơn đã chạy đến hỏi cô: "Tiểu thư, xin hỏi có thấy Kiều Minh Dương không?"
Mạch Nhiên may mắn vì đã đeo khẩu trang kịp nên không bị bại lộ, nhưng lại sợ lán lại lâu sẽ lộ tẩy cho nên xua tay nhanh chóng bỏ đi.
Phóng viên cũng không có bot qua, lôi kéo Mạch Nhiên lại hỏi: "Tiểu thư, cô đừng đi! Cô có thấy Kiều Minh Dương không? chính là diễn viên Kiều thiếu đó, rất nổi tiếng đó, nghe nói anh ta đang bị thương đưa tới đây."
"Tôi không biết, anh mau buông ra, tôi chỉ là người tới khám bệnh, khụ...khụ..." Mạch Nhiên che miệng, giả bộ bị bệnh, vốn tưởng rằng cuối cùng cũng thoát hỏi tên phóng viên đó, nhưng không ngờ do diễn bệnh quá nhập tâm, ho khan quá mạnh, chiếc khẩu trang trên mặt đứt dây.
Mạch Nhiên cả người hóa đá, ngây ngẩn cả người, chưa đến nửa giây, Mạch Nhiên nghe được tên kia hét ầm lên: "A! Bạch Mạch Nhiên!"
Âm thanh này vang lên hệt như ném môt viên sỏi xuống dòng sông, làm tung tóe lên vô số giọt nước.
Các phóng viên khác còn đang tìm Kiều Minh Dương, nghe thấy vậy liền như ong vỡ tổ mà chạy ào ào về phía Mạch Nhiên, loang loáng ánh đèn flash cùng với tiếng tách tách bắn như súng liên thanh.
Sự thực đã chứng minh, sản phẩm ba không này hại chết người a. Khẩu trang kém chất lượng của Tiểu Kim đưa cho Mạch Nhiên lần này thực sự đã hại chết cô!
"Bạch tiểu thư, xin hỏi có phải cô và Kiều thiếu cùng ở đây phải không?"
"Xin hỏi cô và Kiều thiếu rốt cuộc có công khai quan hệ không?"
"Bạch tiểu thư, Kiều thiếu rốt cuộc bị bệnh gì, có đúng là bị liệt không vậy?"
"Nếu như Kiều thiếu là bị liệt thật, cô có dự định sẽ một lần nữa quay lại với Thẩm Lâm Kỳ?"
Mạch Nhiên bị hỏi đến dở khóc dở cười, trong lòng thầm nghĩ bọn cẩu tử này sức tưởng tượng thật quá cao. Người bình thường thật không tưởng tượng nổi. Có điều lúc này nghe bọn họ hỏi như vậy, Mạch Nhiên dường như đã dự kiễn trước được tít báo ngày mai, chắc chắn sẽ lại như thủy triều dâng lên mà mắng nhiếc cô.
Nhất thời Mạch Nhiên chỉ muốn chết. Ánh đèn loang loáng cùng những khuôn mặt của phóng viên, khiến Mạch Nhiên bị cô lập, bất lực. Mạch Nhiên cảm thấy khó thở vô cùng. Ngay lúc Mạch Nhiên nghĩ mình sắp ngất xỉu thì bỗng nhiên có một người đi tới, vươn tay ra mạnh mẽ kéo cô vào trong lòng.
Một giọng nói trầm ổn vang lên bên tai Mạch Nhiên: "Xin lỗi các vị, Mạch Nhiên đến đây cùng với tôi."
Mặc dù màn anh hùng cứu mỹ nhân này vô cùng lãng mạn, Mạch Nhiên vốn đã rất có kinh nghiệm, vẫn còn bị Thẩm công tử từ trên trời giáng xuống hù dọa.
Mạch Nhiên ở trong lòng Thẩm Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, khó tin nhìn anh. Thẩm Lâm Kỳ cúi đầu nhìn Mạch Nhiên bằng ánh mắt vô cùng ý tứ, ánh mắt vừa giao nhau, Mạch Nhiên nhận thấy Thẩm Lâm Kỳ đang nở một nụ cười với mình.
Ngay trong lúc Mạch Nhiên còn không rõ Thẩm Lâm Kỳ có ý gì, đám phóng viên lại bắt đầu sôi sùng sục lên.
Tia flash chiếu đến với tần suất mỗi lúc một cao, có phóng viên hỏi: "Thẩm Lâm Kỳ tiên sinh, xin hỏi anh và Bạch tiểu thư đến bệnh viện là gì?"
"Xin hỏi có phải có điều gì khó nói không?"
"Nghe nói Kiều thiếu cũng đang ở đây, các vị có biết không?"
Thẩm Lâm Kỳ cái gì cũng không trả lời, anh chỉ là dùng một tay ngăn chặn đoàn người kia, tay còn lại .... chắn tại bụng Mạch Nhiên!
Mạch Nhiên rốt cuộc hiểu ra ý tứ trong nụ cười của Thẩm Lâm Kỳ. Chính là anh đang trả thù Mạch Nhiên dám cúp điện thoại!
Cứ như vậy, chưa đến hai mươi ba tuổi, xử nữ chăm chỉ, kiên cường, dũng cảm - là Mạch Nhiên đây:
Đã mang thai!