Cái gì hiệp sau? Cái gì bắt đầu rồi?
Mạch Nhiên sửng sốt một hồi mới hiểu được ý tứ của Thẩm Lâm Kỳ. Cùng lúc ấy, trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh những chuyện đã xảy ra ở suối nước nóng. Nghĩ lại mà vẫn còn thấy kinh hãi. Cái loại cảm giác tê tâm liệt phế này khiến cô hoảng hốt hẳn lên.
Trong lòng Thẩm Lâm Kỳ, Mạch Nhiên như một con cá mắc cạn, liều mạng giãy dụa: “Em không xem, không xem nữa, anh bỏ ra xuống, em muốn đi ngủ! Em là bệnh nhân, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi, anh mau thả em xuống.”
Tiếng hét rất lớn, thậm chí Anna tỷ đang ngủ trong phòng cũng giật mình tỉnh giấc.
Mạch Nhiên nghĩ rằng mình sắp được cứu sống, vậy mà lúc ấy Anna tỷ mở cửa, con mắt ngái ngủ, nhìn hai người bọn họ một lát, sau đó lại quay về phòng tiếp tục ngủ!
Mạch Nhiên lúc đó khóc không ra nước mắt, đây là gia đình kiểu gì vậy? Cứ thế mà trừng mắt nhìn con trai mình bạo lực với một người phụ nữ đàng hoàng sao? Quá đáng, thật quá đáng! Trong lúc Mạch Nhiên còn đang căm giận, Thẩm Lâm Kỳ đã bế cô vào trong phòng, rất không khách khí quăng cô lên giường, đứng bên cạnh bình tĩnh cởi quần áo.
Mạch Nhiên chấn kinh, khoanh tay trước ngực bảo vệ mình, liều mạng nỏi: “Anh đừng tới đây, có chuyện gì từ từ nói, không nên động chân động tay!”
(“từ từ nói” sao??? >_<)
Lúc cô còn đang lảm nhảm, thì anh đã cởi được một nửa, lộ ra thân trên gầy gò, khuôn ngực chắc chắn, mọi đường cong đều hoàn mỹ, vóc người hoàn hảo.
Nếu như bình thường, Mạch Nhiên nhất định sẽ chảy nước miếng mở to hai mắt mà nhìn, nhưng giờ khắc này cô không được phép như vậy. Một đêm kia anh trong thân thể cô khiến cô đau đến chết đi sống lại, mỗi lần nhớ lại là thần kinh đều bị kích thích hạ mệnh lệnh chạy trốn.
Mạch Nhiên không suy nghĩ nhiều, xoay người, tay bám vào thành giường chuẩn bị chạy. Nhưng chưa được bước nào cổ chân cô đã bị giữ lại. Thẩm Lâm Kỳ dễ dàng cố định cô trên giường, đặt cô dưới thân anh, bắt đầu cởi quần áo cô.
Mạch Nhiên quá sợ hãi, cảm giác nước mắt đều trào ra, liên tục cầu xin tha thứ: "Em không chơi, em là bệnh nhân, bác sĩ nói em không được làm việc mệt mỏi.”
"Không phải vừa rồi em còn thề thốt với anh, còn đảm bảo rằng em không sao ừ??" Thẩm Lâm Kỳ ngừng động tác, nheo mắt nhìn cô.
Mạch Nhiên xấu hổ vô cùng, chỉ hận mình lắm lời, khiến cho Thẩm công tử tóm được thóp, cô nói: "Kỳ thực vừa rồi là em gắng gượng chống đỡ thôi, giờ em không thể được nữa. Xin anh buông tha em, cho em đi nghỉ ngơi... em nói... anh đừng có cởi..!" Mạch Nhiên cảm thấy mình sắp thất bại, tim đập loạn nhịp, đành phải nói ra sự thật: “Em sợ đau, anh đừng như vậy, xin anh..."
Ngón tay đang cởi khuy áo của anh dừng lại, kinh ngạc nhìn cô.
Mạch Nhiên nước mắt vòng quanh, ấm ức nhìn phía anh. Thực sự không phải cô không muốn, mà là cô rất sợ đau.
"Đồ ngốc." Thẩm Lâm Kỳ thì thầm, cúi đầu xuống hôn lên trán cô.
Động tác bất ngờ của anh khiến cô choáng váng, nghe được bên tai anh đang thủ thỉ: “Lần này sẽ không đau, anh đảm bảo!” Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, anh đã hôn lên môi cô.
Rất dịu dàng. Hoàn toàn không giống với sự kịch liệt ngày đó, không có sự va chạm vào răng, càng không có miệng đầy máu tanh, chỉ có ôn nhu dịu dàng, vô cùng cảm động.
Mạch Nhiên bình tĩnh lại, cẩn thận đáp lại anh, hai tay ôm lấy cổ anh.
Phản ứng bằng lòng của cô khiến anh càng thâm nhập sâu vào. Lúc ấy, áo của cô bị anh kéo ra, cơ thể lộ ra ngoài không khí khiến cô cảm thấy lành lạnh, thế nhưng rất nhanh chóng một bàn tay nóng như lửa chạy dọc cơ thể cô.
Cơ thể cô xảy ra một ít biến hóa, cảm giác muốn bài trừ dần dần an biến, thay vào đó là một loại cảm giác hạnh phúc rất khó tả, khiến cô quên đi đau đớn, chìm đắm trong ôn nhu của anh.
Mãi đến khi, anh đẩy hai chân cô ra.
Cô tỉnh táo lại, bắt đầu lên tiếng: "Được rồi được rồi, muộn rồi, đi ngủ thôi! Em là bệnh nhân, không thể quá mệt mỏi, bác sĩ nói phải nghe. Này, em nói anh có nghe không thế?”
"Im miệng."
Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên hạ thấp giọng, sau đó lại tiến vào!
Tiếng hét cô vốn chuẩn bị không hề thốt ra, bởi vì thân thể cô không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại còn thấy thỏa mản, kích thích đại não của cô.
"A..." Cô rốt cục kêu ra, nhưng hóa thành tiếng rên rỉ.
Hóa ra cái cảm giác này nó lại như vậy. Giống như bồng bềnh trên mây, đợi trôi dạt đến nơi chân trời. Toàn thân cô từng lỗ chân lông đều giãn ra, sự ma sát trong cơ thể mỗi lúc một mạnh, chiếm được một ít, nhưng còn muốn thêm nhiều nữa. [...] Bao nhiêu hồi ức hiện về trong đầu Mạch Nhiên.
Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên ăn cùng nhau, lần đầu tiên cãi nhau, lần đầu tiên anh đến trường quay xem cô đóng phim, lần đầu tiên cô đến nhà anh, lần đầu tiên đồng sàng cộng chẩm, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên nói thích anh... Rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng anh lại chưa từng nói yêu cô.
Cô ôm lấy anh: "Thẩm Lâm Kỳ, em yêu anh."
"Anh cũng yêu em." Anh nói xong, lại một lần nữa xông vào cơ thể của cô. Một đợt sóng trào, mọi ý nghĩ trong đầu bị phân tán, khiến bọn họ vô cùng thỏa mãn.
Một lát sau, cô tựa trong ngực anh nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: "Thẩm Lâm Kỳ, nếu như sáng sớm mai em dậy mà anh còn dám biến mất, nhất định anh phải chết!"
Anh không trả lời cô, chỉ ôm chặt lấy cô vào lòng.
Mạch Nhiên lúc đó trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: Thôi rồi, không thể rời khỏi người đàn ông này được nữa.
Mạch Nhiên nằm trong lòng Thẩm Lâm Kỳ mà ngủ một đêm. Gần như đây là đêm cô ngủ ngon nhất suốt mấy ngày nay. Lúc cô tỉnh lại, anh vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hàng lông mi thật dài, khóe môi khẽ nhếch lên, thật khiến người ta nghĩ đến dục vọng.
Cô rất thích nhìn hàng lông mi của anh, còn thích thổi lên mặt anh. Bỗng nhiên anh tỉnh giấc.
Anh tóm lấy cổ tay cô, muốn hôn cô.
Mạch Nhiên nói: "Anh đi đánh răng đi đã, ngủ cả đêm rồi."
Nhưng mà cô kháng nghị vô hiệu. Anh vẫn tiếp tục, hơn nữa còn muốn “diễn tập buổi sáng”. Mạch Nhiên không có ý kiến, tuy rằng cô đã từng rất thuần khiết, nhưng sự cho tới bây giờ, cái thuần khiết ấy thực không phù hợp nữa. Phải biết rằng, bị động chỉ là nhất thời, phản công mới là mục tiêu lâu dài của cô!
Mạch Nhiên đẩy Thẩm Lâm Kỳ ra. Xoay người đè lên thân anh:”Anh đừng có động đậy, em tới.”
Hành động này khiến cho Thẩm công tử chấn động. Anh nhìn cô hỏi: "Em chuẩn bị tới thế nào?"
"Cái này, để em nghiên cứu một chút đã.” Cô quan sát anh môt hồi từ trên xuống dưới, đột nhiên có cảm giác muốn “thịt”, thế nhưng không biết cảm giác này từ đâu đến.
Ở phía sau, Hoàng mụ gõ cửa bảo bọn họ xuống ăn cơm.
Mạch Nhiên tìm được cớ thoái thác, rất vô liêm sỉ nói: "Ngày hôm nay thôi đi, để em từ từ nghiên cứu rồi tiếp tục.”
"Cung kính chờ." Không thể không nói, Thẩm công tử dùng từ rất dâm tà.
Mạch Nhiên thật bất vả mới không đỏ bừng mặt lên. Cô vội vã mặc quần áo chạy ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Linda đã nhiều ngày không gặp đang chờ Mạch Nhiên .
Mạch Nhiên rất hưng phấn, cho rằng rốt cục cũng thoát khỏi sự quản lý của Thẩm công tử, chuẩn bị được tiếp tục làm việc. Vậy mà Linda lại nhìn cô nói chỉ đến thăm Mạch Nhiên, tạm thời chưa có sắp xếp công việc cho cô.
"Không phải chứ? Vậy quảng cáo dầu gội đầu không phải tuần sau quay sao?”
"Lùi tới tháng sau."
"Vậy có cần tham dự chương trình biểu diễn nghệ thuật không ?"
"Không cần."
"Phỏng vấn của Radio?"
"Gọi người đi thay rồi."
"Chụp ảnh bìa cho tạp chí thì sao?"
"kỳ ba."
"Cái gì vậy!" Mạch Nhiên đập bàn: "Tô Linda, chị hủy hết lịch trình của em sao? Em khỏi rồi, em muốn đi làm việc!"
Linda có vẻ rất bối rối: "Cô nương à, chị chỉ có lòng tốt quan tâm đến em thôi mà. Đừng làm khó chị, chị cũng chỉ làm việc cho công ty thôi." Ngụ ý cua Linda chính là, việc không cho Mạch Nhiên đi làm là do người khác quyết định, nhất định là Thẩm Lâm Kỳ..
"Anh ta đang ở trên gác, em đi hỏi cho rõ." Mạch Nhiên nói xong định bước đi thì Linda đã ngăn lại: "Em đừng đi, Thẩm tổng khẳng định sẽ không đồng ý đâu, hay là đợi qua vài ngày nữa, chờ scandal qua đi đã.”
"Scandal gì?" Mạch Nhiên cảnh giác.
Linda nhất thời thay đổi sắc mặt: "Không, không, không có gì, chị chỉ thuận miệng nói bừa thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."
Mạch Nhiên thấy Linda như vậy, liền nhớ tới lúc Thẩm Lâm Kỳ viện cớ thân thể cô không tốt nên bắt cô tránh xa các thiết bị điện tử có phóng xạ, cô lập tức hiểu ra điều gì. Không cần phải nói, cô bị nhốt trong này, nhất định là ngoài kia có chuyện rất lớn.
Tâm tình sảng khoái buổi sáng nhất thời tan biến, Mạch Nhiên phụng phịu nói: "Linda, đưa di động đây cho em, ngay lập tức, lập tức!"