Tiết Lâm và Khương Tuệ là phu thê?
Mạch Nhiên bị cái tin long trời lở đất này là cho chấn động đến mức không nói lên lời, vậy mà Tiết Lâm còn nói Mạch Nhiên ngu ngốc.
Ngu ngốc cái đầu hắn! Trời đất chứng giám, hai người nhìn qua chẳng có điểm nào là phu thê cả. Nếu có thì cũng thật là biết che giấu a!
Mạch Nhiên hỏi: "Chuyện khi nào, em thật nghĩ là bị hai người lừa gạt!”
"Ai rảnh rỗi ở không mà gạt cô, tôi và Tuệ Tuệ kết hôn năm năm rồi, không tin cô hỏi bạn trai cô mà xem." Tiết Lâm chẳng hề để ý mà nói.
Năm năm?!
Trong nháy mắt, Mạch Nhiên cảm thấy thế giới quan của cô sụp đổ. Công tác bảo vệ bí mật cuộc hôn nhân này thật là quá sức tưởng tượng! Một đạo diễn lớn và một diễn viên nổi tiếng dây dưa năm năm mà không bị giới truyền thông phát hiện? Trước mặt hai người bọn họ, Mạch Nhiên thật cảm thấy mánh khóe đối phó với cẩu tử của mình thật là có thế vứt cho chó tha.
Lúc này, Khương Tuệ cũng lên tiếng giải thích: "Thực ra là chúng tôi đăng kí ở nước ngoài, lúc ấy ngay cả cha mẹ hai bên cũng không biết, cho nên truyền thông trong nước không biết cũng dễ hiểu."
"Không không không." Mạch Nhiên lắc đầu, "Chị không biết bọn cẩu tử trong nước chỗ nào cũng có thể nhúng tay vào ư? Chỉ một điểm gió thổi có lay cũng bị làm nháo lên đến tận trời cao, sao hai người có thể kết hôn năm năm mà không bị phát hiện?"
“Cẩu tử trong nước lợi hại thế nào tôi đương nhiên biết, cho nên năm đó sau khi đăng kí kết hôn chúng tôi vẫn ở nước ngoài phát triển sự nghiệp. Nếu không vì thiếu nợ Lâm Kỳ một ân tình thì tôi cũng không trở về."
Lời này càng làm cho Mạch Nhiên thêm mộng mị. Ân tình? Khương Tuệ không phải là bạn gái cũ của Thẩm Lâm Kỳ, mà bọn họ còn có một chuyện khác sao?
"Chờ một chút." Mạch Nhiên nói, "Thật sự là em bị hai người làm cho mê muội rồi, chị trước tiên nói cho em biết từ đầu đi, rốt cuộc là co chuyện gì?”
"Kỳ thực chuyện này nói cũng dài." Khương Tuệ thở dài, bắt đầu kể mọi chuyện với Mạch Nhiên. Mạch Nhiên ngồi một bên lắng nghe, mới biết đó là một chuyện rất rất dài.
***
Năm năm trước, Thẩm Lâm Kỳ vừa mới tiếp nhận Tinh Thiên, Tiết Lâm vừa mới có chút tên tuổi trong giới điện ảnh, còn Khương Tuệ lúc ấy vẫn đang trên đường trở thành thần tượng. Theo lý mà nói, cả ba thanh niên này đều muốn phấn đấu cho đến khi thành công.
Vậy mà ý trời trêu ngươi, Tiết Lâm và Khương Tuệ bởi vì một lần ngẫu nhiên gặp nhau mà hai người nhất kiến chung tình, nhanh chóng đi đến quyết định hôn nhân.
Thế nhưng, Khương Tuệ năm đó mới hơn hai mươi tuổi, sự nghiệp vẫn còn trong giai đoạn đầu, công ty chủ quản lúc ấy của cô tất nhiên không cho phép cô nói chuyện yêu đương lúc ấy, càng không thể cho cô kết hôn. Tất nhiên là điều dễ hiểu, họ phải bảo vệ nhân khí của cô khi còn trẻ trong mắt công chúng để thu được nhiều lợi ích.
Nhưng mà thứ tình cảm này một khi đã đến thì không đỡ cũng không được. Năm đó Khương Tuệ và người đại diện đã ầm ĩ một trận, khiến cho không ít người trong công ty bất mãn, có người tại cuộc họp yêu cầu sa thải cô, có người uy hiếp, đe dọa cô bồi thường hợp đồng với mức giá trên trời. Số tiền đó, với một người vừa mới vào nghề không lâu như cô ta lúc ấy, thật khó mà lo được.
Mắt thấy một đôi yêu nhau sắp bị chia rẽ, Thẩm Lâm Kỳ liền đứng ra .
Kỳ thực Thẩm Lâm Kỳ lúc đó tiếp nhận Tinh Thiên cũng chưa lâu. Anh đảm nhận công việc khiến cho các nguyên lão trong công ty vốn bất bình chê bai, nhưng bọn họ ngại cha của Thẩm Lâm Kỳ nên không nói ra, mà sau lưng lại liên hợp lại, vọng tưởng thay đổi triều đại.
Cũng may khi đó Thẩm Lâm Kỳ thủ đoạn cao minh, không chỉ có dùng kế bắt được những người làm phản trong công ty, mà còn mạo hiểm giúp Khương Tuệ “bảo toàn trong sạch” cùng Tiết Lâm xa chạy cao bay, ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.
Việc này vì liên quan đến cơ mật nôi bộ công ty, và cũng vì muốn làm yên lòng người cho nên bị che giấu đến giờ. Chính vì vậy cho nên trong công ty mới lưu truyền sự việc kia.
Khương Tuệ còn nói, cô ta lúc ấy còn hiểu lầm Thẩm Lâm Kỳ hại mình, cho nên kích động chạy đến phòng làm việc của Thẩm Lâm Kỳ làm loạn. Vậy mà Thẩm Lâm Kỳ vẫn không ngại mà giúp cô rời khỏi công ty, khiến cô ta đến nay vẫn còn cảm thấy áy náy không ngớt.