Độc Dược Phòng Bán Vé

Chương 63: Chương 63




Giải thưởng Kim Linh đều là mơ ước của tất cả các diễn viên. Giải này đương nhiên là do cố đạo diễn nổi tiếng khởi xướng, đến nay đã hơn mười năm. Có người nói đạo diễn họ Địch năm đó thấy giới truyền hình và điện ảnh quá coi trọng vật chất, vô cùng đau đớn, cho nên ông dứt khoát dùng toàn bộ tài sản của bản thân thành lập quỹ Kim Linh, dùng để xem xét và bồi dưỡng nhân tài mới nổi. Sau này, đạo diễn Địch bị bệnh qua đời, một nhóm diễn viên do ông đào tạo đã thành lập nên giải Kim Linh để tưởng nhớ ông.

Giải Kim Linh chỉ đơn thuần là một giải thưởng mang giá trị về tinh thần, nhiều năm nay vẫn đi con đường phi thương mại, trái ngược hẳn với truyền hình và điện ảnh gần đây. Ban tổ chức không chấp nhận bất kỳ hành vi mua giải, mua hạng nào, cũng chính vì vậy, mỗi lần giải thưởng này được tổ chức đều khiến rất nhiều người trong nghề quan tâm.

Đã vậy, hẳn là Mạch Nhiên vô cùng có duyên với giải thưởng này.

Nhưng mà, thời thế thay đổi, ban tổ chức giải Kim Linh cũng bắt đầu xem xét đến liên quan giữa giải truyền thống và phim hiện đại. Bởi vậy, năm nay ban tổ chức giải Kim Linh đặc biệt bổ sung thêm một số giải mới, thỏa mãn nhu cầu về thương nghiệp, cho nên Mạch Nhiên mới có cơ hội được đến tham dự.

Nhưng mà, đối đầu với giải thưởng truyền thống cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ban tổ chức Kim Linh công khai tuyên bố quyết định này khiến cho một bộ phận những người gắn bó lâu đời với ngành điện ảnh lên tiếng phản đối. Rất nhiều người nghĩ giải Kim Linh nếu một ngày rơi vào tay ngành phim thương mại, sẽ xa rời truyền thống, còn có cái gì gọi là chuyên nghiệp? Nhưng cũng có người nghĩ, truyền thống đương nhiên quan trọng, thế nhưng tư tưởng bảo thủ thì sẽ rất dễ đi lệch với thời đại, cần thay đổi và làm mới.

Hai quan điểm hoàn toàn đối lập khiến cho giới điện ảnh và truyền hình bắt đầu nổi lên một trận cãi cọ kịch liệt. Giới nghệ sĩ trẻ thì cho rằng các bô lão quá cố chấp, các bô lão lại mắng tuổi trẻ mất gốc, khiến cho một diễn viên được vinh hạnh làm khách mời như Mạch Nhiên thật cảm thấy mình chính là vật hy sinh cho trận đối đầu này. Cô bị một vài người theo phái bảo thủ đào tận gốc rễ, lôi ra bao nhiêu chuyện thê thảm của mình, họ còn công kích cô không đủ tư cách tham dự lễ trao giải.

Nói tóm lại, Mạch Nhiên vốn sắp bước chân vào nhà giàu có, thêm nữa lại bị lôi ra tranh luận trước vụ giải Kim Linh, cho nên tên tuổi cô từ từ nóng lên, dư luận lại càng quan tâm hơn đến vai diễn của cô trong Tàn Kiếm, thậm chí còn vượt xa cả hào quang của Khương Tuệ.

Tiết Lâm châm chọc Mạch Nhiên: "Cô bây giờ Hot đến độ có thể thúc đẩy được cả GDP quốc gia đấy.”

"Anh đi chết đi!" Mạch Nhiên muốn cầm cái máy ảnh ném vào mặt cái tên bỏ đá xuống giếng này, nhưng vì sợ đập hư phải bồi thường tiền nên cô cố gắng nhẫn nhịn.

Mạch Nhiên nói: "Tiết đạo quá khen, tôi ngay cả chữ GDP trong tiếng Anh cũng không biết đọc, sao có thể kéo lên được.”

"Mồm mép, không văn hóa cũng không biết xấu hổ mà nói ra." Tiết Lâm khinh bỉ liếc mắt nhìn Mạch Nhiên.

"Anh cho là người với người đều giống nhau sinh ra đã có tại sao? Nếu không phải không có cơ hội, tôi đã sớm đi học rồi, đâu có ngồi ở đây đóng phim để nghe mấy lời ác độc của các người?” Mạch Nhiên kỳ thực không để bụng mấy lời của Tiết Lâm, dù sao trong giới này cũng có rất nhiều người bỏ bê việc học mà tham gia vài giới giải trí, ngay cả vợ của hắn, Khương Tuệ, cũng phải đợi sau khi kết thúc hợp đồng với Tinh Thiên mới tiếp tục theo học đại học ở Mỹ.

Vậy mà có người nghe thấy mấy lời vô ý mà lại tưởng cố tình.

Buổi tối, Mạch Nhiên đang lên mạng chơi thì bỗng nghe bên cạnh Thẩm Lâm Kỳ đột nhiên hỏi: “Em muốn đi du học?”

Mạch Nhiên sửng sốt, quay đầu hỏi: "Cái gì?"

"Nếu như em muốn học tiếp, anh có thể sắp xếp." Anh thuyết.

Mạch Nhiên không rõ vì sao anh bỗng nói chuyện này, lúng túng nói: "Vậy còn hợp đồng với công ty?" Cô đã ký hiệp ước “bán mình” cho công ty mười năm mất rồi!

"Có anh ở đây, em còn sợ cái hợp đồng đó?" Anh cười khẽ.

(oa... anh Thẩm của em T___T)

"Vậy còn chuyện kết hôn?"

"Đương nhiên là phải kết hôn nữa."

Mạch Nhiên á khẩu!

Cô quay đầu lại, từ chối ý tốt của anh: "Thôi quên đi, em còn chờ A Triết khỏi bệnh đã."

"Em có thể vừa học vừa giúp A Triết chữa bệnh. Trợ lý của giáo sư Stephen đã gửi tin báo về cho anh, giáo sư sang năm sẽ đến phòng nghiên cứu về tổn thươgn não bộ ở Los Angeles, đang cần một bệnh nhân. . ."

"Cái gì?!" Mạch Nhiên gần như nhảy dựng lên, mừng rỡ như điên mà bám lấy vai Thẩm Lâm Kỳ: "Anh nói thật chứ? A Triết có thể đi Mỹ chữa bệnh? Như vậy nó sẽ rất nhanh khỏi bệnh đúng không?"

"Em đừng kích động." Anh trấn tĩnh cô, "Nói chung, anh đã giúp cho A Triết có được cơ hội này, còn em, em có muốn...”

"Em muốn em muốn!" Mạch Nhiên sống chết gật đầu, cơ hội ngàn năm có một như vậy, sao có thể không muốn?

"Vậy trước tiên kết hôn đi."

Anh mỉm cười. Mạch Nhiên trước mắt tối sầm. Chết tiệt lại sập bẫy!

ʚɞ

Hôn lễ cuối cùng cũng định vào ngày mười hai tháng sau, lúc ấy Tàn kiếm cũng gần đi đến giai đoạn kết thúc, thì cô và Thẩm Lâm Kỳ chuẩn bị kết hôn. Bởi vì sớm hơn so với dự tính những ba tháng, cho nên hai người bọn họ phải nhanh chóng tiến hành đăng ký kết hôn.

Cầm hai cái giấy chứng nhận kết hôn trong tay, Mạch Nhiên quả thực không thể tin được, chỉ sau một thời gian ngắn từ lúc chụp ảnh cưới đến giờ, cô và anh đã thực sự trở thành vợ chồng. Cuộc sống thật có vô số lần đầu tiên cũng sẽ trở thành đồ vô sỉ trong lòng bàn tay, Mạch Nhiên nghĩ thế nào cũng cảm thấy nên chiếm tiện nghi Thẩm Lâm Kỳ một chút.

Để cho vị hôn phu hạ bớt quyền uy, Mạch Nhiên quyết định trốn nhà bỏ đi. Buổi tối cô đến nhà Tiểu Kim ngủ, hưởng thụ thêm cuộc đời “độc thân”.

Vậy mà, Mạch Nhiên mới ở nhà Tiểu Kim chưa được bao lâu liền nghe tiếng đập cửa.

"Không phải là ông xã chị đuổi đến đây rồi chứ?" Tiểu Kim cười xấu xa.

"Sao có thể?" Mạch Nhiên nói, “Anh ấy cho dù muốn tìm chị thì trước tiên cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại trước, bắt chị thu dọc đồ đạc tự giác xuống dưới, tuyệt đối sẽ không tự mình lên đây.”

"Vậy là ai?"

Tiểu Kim nghi hoặc mở cửa. Cửa vừa mở Mạch Nhiên liền nhìn thấy Kiều Minh Dương đứng ở ngoài, mang theo túi lớn túi nhỏ, dáng vẻ như đi tị nạn.

Kiều Minh Dương gần đây gặp phiền phức không kém gì Mạch Nhiên. Mấy tháng trước, hắn tiếp nhận một cái quảng cáo cho hãng di động. Vậy mà sau khi quay xong, cô người mẫu quay cùng hắn lại ngang nhiên đem ảnh cung cấp cho mấy tạp chí bát quái, tuyên bố đây là cảnh bad scene, gây nên không ít phong ba.

Sau đó, bức ảnh đã được xác thực là qua photoshop. Nhưng cô ta còn chưa từ bỏ ý định. Hôm nay cô ta lên weibo tuyên bố có thai với Kiều Minh Dương, lại còn nói sẽ sinh con ra, cho Kiều Minh Dương mang đi giám định.

"Con mẹ nó tôi sắp điên lên rồi!" Kiều thiếu vốn xưa nay luôn bất cần đời lúc này lên tiếng. Ba người bọn họ ở trong nhà Tiểu Kim thật muốn nhổ nước đắng trong bụng ra: "Công ty còn có người của ta ở dưới lầu, hiện tại cả ba tầng lầu đều đã bị cánh báo chí vây kín rồi, người đàn bà điên kia rõ ràng là đang gây sự ở đó, đương nhiên cũng sẽ có người tin ả!”

"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt cho lắm vào. Giờ nhận báo ứng!” Tiểu Kim nói không khách khí.

Kiều Thiếu nhìn như sắp khóc: "Cô đừng có bỏ đá xuống giếng nữa đi, tôi mất ăn mất ngủ mấy ngày nay rồi, cho tôi ở lại đây vài ngày đi!”

"Vài ngày thì có thể, có điều tiền thuê nhà tăng gấp đôi nha!" Tiểu Kim tủm tỉm nói.

"Tiểu Kim, cô quá ác độc!"

"Anh cũng vậy."

. . .

Hai người này luôn phải đấu võ mồm với nhau. Mạch Nhiên cảm thấy có dự cảm bất thường, liền hỏi: “Đừng cãi nhau nữa, Kiều Minh Dương, anh chắc chắn trên đường đến đây không bị phóng viên theo dõi chứ?"

Kiều Thiếu sửng sốt, bị Mạch Nhiên hỏi đến mức chột dạ: "Chắc là... không có đâu..."

"Ngộ nhỡ. . .có thì sao?" Mạch Nhiên đổi mồ hôi lạnh, xe Mạch Nhiên còn đang ở dưới lầu, nhỡ may bọn phóng viên đuổi tới đây, cô biết làm sao bây giờ?”

"Không có ngộ nhỡ." Tiểu Kim đứng trước cửa sổ, cắt đứt đối thoại của hai người bọn họ: “Đến rồi, nhưng vẫn còn ít."

Mạch Nhiên: ". . ."

Ngày đầu tiên nhận chứng nhận kết hôn lại xảy ra cái chuyện này. Mạch Nhiên khóc không ra nước mắt. Chứng kiến đám phóng viên vậy quanh xe của mình, Mạch Nhiên đành phải gọi điện cho Thẩm Lâm Kỳ.

"Thế nào, chịu về nhà rồi sao?" Vừa nhận điện thoại, Thẩm Lâm Kỳ không nhanh không chậm liền hỏi.

Mạch Nhiên xấu hổ: "Kỳ thực, em gặp chút phiền phức."

"Nói qua anh nghe?" Anh vẫn không hề sốt ruột.

"Em ở nhà Tiểu Kim, dưới lầu có rất nhiều phóng viên, còn có...” Mạch Nhiên lúng túng.”

"Còn có cái gì?" Anh hỏi.

Cô cắn răng, tim đập mạnh: "Còn có Kiều Minh Dương ở đây."

Đầu dây bên kia thoáng cái im lặng, một lát sau, cô nghe được anh nói: "Anh tới đó, em đợi đấy!”

Em đợi đấy!

Vì sao Mạch Nhiên nghe ba chữ này lại cảm thấy Thẩm Lâm Kỳ đang nghiến răng nghiến lợi mà nói?

Dưới lầu phóng viên kéo đến ngày càng đông, hình như đã phát hiện ra xe của Mạch Nhiên, bắt đầu vây quanh chụp ảnh chiếc xe.

Mạch Nhiên lo lắng vạn phần, trách móc Kiều Minh Dương đã mang đến một đống phiền phức.

"Tôi làm sao biết cô ở đây chứ?" Kiều Minh Dương vẻ mặt ủy khuất, hai tay khoanh trước ngực: "Tôi cũng là người bị hại chứ bộ! Mấy ngày nay bị mụ điên kia dày vò đến mức tim cũng muốn vỡ ra như bánh sủi cảo rồi!”

"Đừng có xạo nữa đi, buồn nôn quá." Mạch Nhiên nói.

"Ai xạo cô chứ, đây là sự thực!"

"Đừng nói nữa! Có chuyện rồi!"

Tiểu Kim cắt đứt cuộc cãi vã của hai người bọn họ. Mạch Nhiên vội vàng đến bên cửa sổ nhìn xuống. Một chiếc xe đen lao đến khu nhà, dừng giữa đám phóng viên. Cửa xe mở, Thẩm Lâm Kỳ bước xuống.

Dưới lầu thoáng cái sôi động hẳn lên, ánh đèn flash loang loáng một vùng.

Ở phía sau, di động của Mạch Nhiên cũng vang lên, tất nhiên là Thẩm công tử gọi đến.

"Không cần anh đi lên đó đón em chứ?" Giọng nói anh có phần tức giận.

Mạch Nhiên trán đầy mồ hôi: "Dưới lầu hình như có rất nhiều phóng viên, em cứ như vậy xuống có được không?"

"Lẽ nào em còn muốn trang điểm thật đẹp rồi xuống?"

". . ." Mạch Nhiên vẻ mặt cầu xin, "Em xuống liền."

Mạch Nhiên còn cho rằng Thẩm Lâm Kỳ sẽ nghĩ ra biện pháp gì để hóa giải nguy cơ lần này, vậy mà anh cao ngạo như vậy, còn bắt cô trực tiếp đi xuống theo anh. Chẳng phải rõ ràng là muốn để cho đám phóng viên kia chụp được ảnh hay sao? Mạch Nhiên buồn bực nhưng cũng vẫn phải đi xuống.

Cũng may Tiểu Kim coi như có dũng khí, xung phong nhận việc đưa Mạch Nhiên xuống, chen chúc đẩy đám phóng viên ra ngoài. Nhưng mà Tiểu Kim có thể đám phóng viên chứ không giải quyết được vấn đề:

"Cô Bạch, cô giải thích thế nào về chuyện lần này?"

"Cô Bạch, cô và Kiều Minh Dương hẹn nhau ở đây sao?"

"Cô Bạch. . ."

Mạch Nhiên cúi đầu, bị mấy câu hỏi này làm cho thống khổ không nói nổi, hoàn toàn không biết nên làm sao để giải thích sự kiện ô long lần này. Nhưng lúc này, Thẩm Lâm Kỳ đi qua đoàn người, hướng về phía Mạch Nhiên, đồng thời còn ôm lấy cánh tay cô.

"Đi thôi." Anh nhàn nhạt nói, xoay người bước đi, phá tan vòng vây của phóng viên.

Mạch Nhiên cứ như con gà con cúi đầu lon ton đi theo Thẩm Lâm Kỳ. Bên cạnh, đám cẩu tử kia vẫn đuổi theo, đưa ra rất nhiều câu hỏi.

"Anh Thẩm, bạn gái anh ngang nhiên bên ngoài..., anh không ngại sao?"

" Anh Thẩm, việc này sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của hai người chứ?”

" Anh Thẩm, bạn gái anh. . ."

Thẩm Lâm Kỳ ngừng lại, quay đầu nhìn thẳng về phía đám phóng viên, nói một câu trấn động toàn bộ.

"Xin lỗi, cô ấy không phải bạn gái của tôi. Cô lấy là vợ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.