CHƯƠNG 45. ANH HAI NỔI GIẬN! HẬU QUẢ THỰC NGHIÊM TRỌNG!
Sau khi tan học, Quý Tiêu Dương trầm mặc ôm Quý Thần Quang về nhà. Trước đem Thần Thần ôm vào trong phòng, đặt lên giường. Quý Tiêu Dương ngồi xổm xuống vuốt tóc Quý Thần Quang “Thần Thần, ở trong này ngoan ngoãn chờ anh hai một chút.” Thân thể hơi nghiêng, hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang. Là một mảnh lạnh lẽo…… Hai tay Quý Tiêu Dương nắm chặt thành quyền, sự lo lắng nơi đáy mắt càng thêm đậm.
Im lặng đợi gần một phút, Quý Tiêu Dương vẫn không thấy tiếng nói chuyện của Quý Thần Quang. Do dự một chút vẫn là đứng lên, đi đến bên tủ lấy ra vài loại socola đưa tới bên người Quý Thần Quang “Thần Thần, ăn socola trước đi. Anh hai ra ngoài một chút, lập tức sẽ quay lại. Ngoan ngoãn chờ anh hai.” Đứng lên lấy một cốc nước đặt ở đầu giường. Quý Tiêu Dương nhìn thật sâu Thần Thần vẫn đang trầm mặc ngồi trên giường. Xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng, Quý Tiêu Dương cũng không có dừng lại mà đi thẳng đến thư phòng của Quý phụ. Nhẹ gõ ba tiếng lên cửa phòng rồi đứng ở một bên lẳng lặng chờ. Qua gần ba giây, thanh âm từ trong phòng vang lên “Ai?”
“Ông nội, con là Tiêu Dương!” Thanh âm trầm ổn, một chút cũng không giống với một cậu bé mười hai tuổi.
Không thể không nói, giáo dục của Quý phụ dành cho Quý Tiêu Dương là phi thường thành công. Cũng không thể không nói nghị lực của Quý Tiêu Dương thực lớn, tuổi còn nhỏ như vậy mà vẫn kiên trì nhận những huấn luyện của Quý phụ. Hơn nữa kết quả lại phi thường hoàn hảo.
“Vào đi!” Nghe ngoài của là cháu trai bảo bối của mình, thanh âm lãnh liệt của Quý phụ hiện ra sự ôn nhu.
Được ông nội cho phép, Quý Tiêu Dương lúc này mới vươn tay đẩy cửa phòng, bước đi kiên định trầm ổn, không có chút nào ướt át bẩn thỉu “Ông nội!” Đứng cách Quý phụ khoảng ba bước.
“Ân. Tiêu Dương có việc?” Quý phụ nhìn mặt Quý Tiêu Dương, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cảm xúc cháu trai bảo bối của ông dao động lớn như thế. Nói vậy lần này nó chủ động đến tìm mình là có nguyên nhân.
“Ông nội, con sẽ làm ra một kế hoạch có thể cho gia tộc thu vào hơn một ngàn vạn!” Đối diện với ánh mắt của Quý phụ, lúc này Quý Tiêu Dương dường như không phải cháu của ông mà như thương nhân đang đàm phán trên thương trường.
Đôi mắt thâm sâu của Quý phụ nhanh chóng hiện lên một tia tán thưởng. Tiêu Dương càng ngày càng có khí thế. Ngay cả ông là người đã lăn lộn trên thương trường vài chục năm mà nó vẫn có thể bình tĩnh ứng đối “Tiêu Dương, yêu cầu của con?”
“Sau khi lên trung học con muốn cùng Thần Thần dọn ra ngoài ở!” Hắn lo lắng để Thần Thần ở nhà một mình. Học trung học phải trọ lại ở trường, bất quá hắn đã có biện pháp để có thể ra bên ngoài thuê, hoặc mua luôn một căn hộ. Nhân cơ hội đả kịch tập đoàn nhà họ Uy và công ty Thịnh An này mà đem yêu cầu của mình đề xuất. Ở mặt ngoài ông nội cũng chỉ biết hắn làm cái kế hoạch này là vì muốn cùng ở với Thần Thần.
“Khi nào có thể đưa kế hoạch cho ta?” Quý phụ tự hỏi một chút rồi hỏi Quý Tiêu Dương. Trong lòng đã có chút nghi vấn. Theo tính tình của Tiêu Dương, không thể đưa ra yêu cầu như vậy…… Hẳn là còn có chuyện khác…… Đợi lát nữa gọi người tra xem. Là ai chọc giận tiểu quái vật nhà ông.
“Ngày mai! Ông nội, con hy vọng người có thể mau chóng thực hiện kế hoạch này. Năm ngày sau con muốn nhìn thấy thành quả.” Tạm thời để cho hai thằng nhỏ kia chơi đùa ở trường học hai ngày nữa. Ba ngày sau hắn sẽ làm hai cái công ty này biến mất hoàn toàn ở thành phố Y. Hơn nữa, không táng gia bại sản không bỏ qua! Dám chạm đến người quan trọng nhất của hắn thì chuẩn bị nhận trừng phạt đi……
Quý phụ nâng mắt, không rõ ý tứ nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương “Được!” Xem ra là có người không biết sống chết dám chọc giận tiểu quái vật nhà ông…… Lần đầu tiên thấy Tiêu Dương như vậy. Ân, có điểm chờ mong Tiêu Dương làm xong kế hoạch đó.
“Ông nội, sáng ngày mai con sẽ đem kế hoạch giao cho người. Tiêu Dương về trước ạ!” Nói xong, Quý Tiêu Dương liền ra khỏi thư phòng.
Mở cửa phòng đi vào, nhìn về phía giường, phát hiện Thần Thần vẫn như trước duy trì bộ dáng ban đầu. Đáy mắt Quý Tiêu Dương hiện vẻ đau lòng. Nhanh chóng bước vài bước ôm Quý Thần Quang vào ngực “Thần Thần……” Thần Thần lùi thành một khối nhỏ, vừa vặn có thể để chính mình được ôm lấy trọn vẹn. Gắt gao ôm Thần Thần trong lòng, Quý Tiêu Dương cũng không biết nên nói cái gì……
“Thần Thần, trò chuyện cùng anh hai được không? Đừng im lặng nữa, anh hai rất lo cho em!” Cúi đầu nhìn Thần Thần đang rũ mắt xuống. Đôi mắt to tròn kia không còn sáng nữa, trên lông mi thật dài có dính bọt nước chưa khô. Cái miệng nhỏ nhắn mím chặt đến trắng bệch, lộ ra vẻ lạnh như băng……
“Thần Thần, cho dù không muốn nói chuyện thì cũng ngẩng đầu lên cho anh hai nhìn có được không?” Vươn tay vuốt nhẹ mắt của Quý Thần Quang.
Sau gần một phút đồng hồ, Quý Tiêu Dương mới nghe thấy thanh âm của Quý Thần Quang. Đó là một loại thanh âm có chút tuyệt vọng cùng bi ai…… Vốn là không nên có ở cái tuổi này……
“Anh hai, Thần Thần không phải đứa thiểu năng…… Có phải hay không bởi vì Thần Thần bị như vậy cho nên mọi người mới không thích Thần Thần……”