CHƯƠNG 17. EM À, CHÚNG TA CÙNG NGỦ MỘT GIƯỜNG
Hai anh em ầm ĩ một trận ở trong bồn tắm lớn, Quý Tiêu Dương đặt em trai sang bên cạnh, đem nước trong bồn tắm rút đi, nhìn về phía Quý Thần Quang “Em à, ngoan ngoãn ngồi đây đợi anh, anh hai mặc áo ngủ xong sẽ ôm em.”
Quý Thần Quang mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương “Hảo!”
Khóe miệng Quý Tiêu Dương nhịn không được giơ lên. Em trai phát âm từ ‘Hảo’ này ngày càng chuẩn.
Đột nhiên Quý Tiêu Dương liền cảm thấy có chút không được tự nhiên. Bởi vì cậu phát hiện ánh mắt em trai vẫn luôn dõi theo mình. Mà hiện tại toàn thân cậu đều trần….. Bị đôi mắt to tròn của em trai ngơ ngác nhìn, trong lòng có điểm không được tự nhiên. Nhanh chóng lau khô thân thể, lấy áo tắm mặc vào. Ngồi xổm xuống ôm em trai vào lòng, hôn lên mặt bé một cái “Em trai thực ngoan!”
“Anh hai!” Cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn mập mạp của Quý Thần Quang tự động cầm lấy phần áo trước ngực Quý Tiêu Dương. Cũng học động tác Quý Tiêu Dương, cái miệng nhỏ nhắn giương lên định hôn lên hai má Quý Tiêu Dương. Nhưng lúc này Quý Tiêu Dương lại ngẩng đầu nhìn đường phía trước. Quý Thần Quang hôn không đến mặt anh hai, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mếu máo, khẽ nhếch lên. Oa oa khóc lớn…..
Tiếng khóc này thực sự dạo Quý Tiêu Dương. Nhanh chóng cúi đầu xuống “Em à, như thế nào lại khóc?” Bước nhanh thêm mấy bước ngồi xuống giường. Đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực, mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Mắt Quý Thần Quang vẫn còn vương nước mắt, thấy anh hai cúi đầu thì cái miệng nhỏ nhắn liền cười rộ lên, ‘ba’ một tiếng hôn lên mặt Quý Tiêu Dương một cái. Khuôn mặt nhỏ nhắn liền tươi như hoa. Như vậy thực khả ái. Làm cho Quý Tiêu Dương nhịn không được hung hăng hôn một cái lên mặt bé.
“Em trai, nguyên lai em là con quỷ nhỏ háo sắc” Vươn tay nhéo nhéo hai má em trai.
Quý Thần Quang mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Đột nhiên nói một câu “Phu phu”
“Là thư – phục (shu phu: thoải mái)” Đem áo tắm trên người em trai bỏ ra, mặc áo ngủ vào.
“Phu phu” Đôi mắt Quý Thần Quang vẫn như trước ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Trong suốt giống như có thể phát sáng.
“Đến đây nào, em mau nằm vào trong chăn đi.” Ôm Quý Thần Quang bỏ vào ổ chăn. Chuẩn bị đứng lên đi lấy áo ngủ thì lại phát hiện áo tắm của mình bị kéo lấy. Quay đầu lại liền thấy ánh mắt em trai mở to chăm chú nhìn cậu. Quý Tiêu Dương một lần nữa quay lại, vươn tay vuốt tóc Quý Thần Quang “Em trai ngoan, anh hai đi lấy áo ngủ. Một lát sẽ trở lại ngay!” Nói xong liền cúi đầu, cẩn thận đem tay em trai bỏ ra, xuống giường đi lấy quần áo.
Quý Tiêu Dương cầm quần áo nhanh chóng trở về bên giường. Bởi vì cậu phát hiện ánh mắt em trai vẫn luôn nhìn mình, dõi theo mọi hành động của cậu. Đem áo ngủ đặt trên giường, vươn tay định cởi áo tắm, Quý Tiêu Dương đột nhiên dừng động tác, nhìn về phía Quý Thần Quang “Em à, ngoan, nghe lời anh quay đầu về phía bên trái đi!” Ngồi xuống giường. Đem đầu em trai chuyển về phía bên kia. Hộc ánh mắt em trai thật chuyên chú, đôi mắt tinh thuần đó vẫn luôn dõi theo cậu…… Ách….. Cậu cảm thấy là lạ không được tự nhiên…..
Xuống giường nhanh chóng cởi áo tắm. Vươn tay lấy áo ngủ. Động tác nhất thời dại ra nửa giây. Bởi vì cậu bắt gặp một ánh mắt. Em trai cậu không ngoan…. Cặp mắt to tròn ngơ ngác nhìn cậu….. Phi thường nhanh chóng mặc áo ngủ. Lên giường ôm em trai vào lòng “Em à, em không ngoan nha. Anh hai không phải bảo em quay đầu đi sao!”
“Hảo!” Đôi tay nhỏ bé mập mạp của Quý Thần Quang gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương cảm thấy không còn gì để nói…. Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái “Em à, ngủ đi! Ngủ ngon!”
“Vãn vãn” Cách gần nửa phút, khi Quý Tiêu Dương đã mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên nghe thấy âm thanh non nớt của em trai, không rõ nói hai chữ ngủ ngon. Khóe miệng giơ lên một chút. Đem em trai ôm chặt thêm vài phần.