CHƯƠNG 20. EM À, ĐÂY LÀ HÔN NHẸ
Quý Hào lúc này đã không còn tâm tư chọc cười Quý Thần Quang nữa. Hiện tại hắn phải nhanh chóng tìm một bộ tây trang khác. Yến tiệc buổi chiều rất quan trọng, nhất định phải tới.
“Tiêu Dương, con ở nhà trông em cho tốt. Ba ba đi làm đây!” Quý Hào vội vã nói một câu liền đứng lên đi lên lầu. Qua một lúc mới vội vàng ra khỏi biệt thự.
Quý Tiêu Dương lúc này mới cúi đầu nhéo nhéo hai má của em trai trong lòng “Em à, nhìn không ra em là một tên quỷ nghịch ngợm nha!”
Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương. Đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa. Hai tay nhỏ nhắn ngắn ngủn khua loạn, hai chân cũng không yên phận, thỉnh thoảng lại vùng vẫy. Có thể thấy được tâm tình của Tiểu Thần Quang đang phi thường tốt.
Quý Tiêu Dương ngơ ngác nhìn cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ đang cười tươi như hoa của Quý Thần Quang. Đột nhiên đáy mắt tối sầm lại. Nghĩ tới vừa rồi ba ba còn lấy tay chọc chọc môi em trai…. Cũng không biết nghĩ gì liền cúi đầu dùng miệng mình ngậm lấy môi em trai. Trong đầu chỉ có một ý niệm, em trai là của một mình cậu.
Hôn một hồi lâu, Quý Tiêu Dương mới lưu luyến không rời buông ra. Môi em trai mềm mềm, thịt thịt, còn có hương vị của sữa bột….. Cậu rất thích.
“Anh hai” Thanh âm Quý Thần Quang nghẹn nghẹn đánh gãy suy nghĩ của Quý Tiêu Dương.
“Làm sao vậy?” Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần. Cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của em trai, bên trong đang lóe lên sự tò mò.
Quý Thần Quang thấy Quý Tiêu Dương đem ánh mắt nhìn bé mới nhanh chóng mân mê miệng mình. Bàn tay nhỏ bé mập mạp điểm điểm môi mình lại điểm điểm môi Quý Tiêu Dương “Anh hai…..”
Quý Tiêu Dương sửng sốt một lúc mới hiểu được em trai tò mò cái gì. Cúi đầu dùng miệng mình huých huých môi em trai “Đây là hôn nhẹ!” Nói thật chậm bốn chữ.
Quý Thần Quang mở to đôi mắt trong sáng nhìn Quý Tiêu Dương, hiển nhiên là không hiểu gì…..
“Hôn – nhẹ” Quý Tiêu Dương đem hai chữ nói thực chậm, thực rõ ràng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Quý Thần Quang động vài cái “Hôn nhẹ” Qua một hồi lâu rốt cục cũng nói ra hai chữ. Tuy phát âm không quá chính xác nhưng Quý Tiêu Dương vẫn thật cao hứng. Lập tức đem Quý Thần Quang gắt gao ôm vào lòng, hai anh em mặt đối mặt.
“Em à, hôn nhẹ này em chỉ được hôn anh hai. Biết không? Không được cùng với người khác. Bằng không anh hai sẽ thực tức giận!” Vươn tay nhéo nhéo cái miệng nhỏ nhắn mềm mềm của Quý Thần Quang. Quý Tiêu Dương cũng không biết mình vì cái gì mà lại nói những lời này. Cậu chỉ biết là khi nghĩ đến có những người khác sẽ hôn em trai giống mình là lòng cậu lại thấy thực phiền toái….. Cảm xúc sẽ trở nên rất xấu rất xấu….
Quý Thần Quang cười thực vui vẻ, hai tay khua loạn lên nắm lấy tóc Quý Tiêu Dương “Anh hai, hôn nhẹ!” Bốn chữ này đã nói thực rõ ràng.
Quý Tiêu Dương nở nụ cười. Cảm xúc bị phá hư vừa mới xuất hiện trong lòng, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em trai liền biến mất hết. Vươn tay nhu nhu tóc em trai “Em trai thực ngoan!” Em trai thực sự là bảo bối của cậu.
“Hôn nhẹ!” Không nghĩ đến Quý Thần Quang lại chu miệng, mơ hồ nói ra hai chữ. Rõ ràng rất muốn anh hai hôn nhẹ bé. Bé cảm thấy chơi thật vui…. Bé thích anh hai hôn nhẹ. Đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương.
Khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm đắc ý. Cúi đầu hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của em trai “Em à, về sau nếu em ngoan, anh hai liền hôn nhẹ em! Được không?”
“Hảo!” Lời này Quý Thần Quang nghe hiểu, thanh âm non nớt nói một tiếng hảo.
Quý Tiêu Dương nghe lời nói của em trai, đột nhiên cảm thấy đáy lòng dâng lên một loại cảm giác lâng lâng thoải mái. Thật giống như đang bay bổng giữa không trung…. Tư vị đó thực thích…. Lập tức liền ôm lấy Quý Thần Quang đi lên lầu hai “Em à, anh hai mang em đi chơi! Anh hai sẽ mua thiệt nhiều đồ chơi. Khẳng định em sẽ thích”
Quý Thần Quang nhu thuận nằm trong lòng Quý Tiêu Dương. Khuôn mặt tươi cười như hoa, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương.