CHƯƠNG 32
Kẹo làm từ đường QQ
Độc giả: Học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước
.
Di tích Chu Nho là một trong những tình tiết chính của《Hỗn huyết》, khi đó nhân vật chính rời khỏi khu rừng Tinh Linh, bắt đầu đi du lịch khắp nơi trên đại lục hỗn độn, mở rộng sự nghiệp phục thù của mình. Để cho tiện, nhân vật chính đãđến hội lính đánh thuê đăng kí thân phận. Cấp bậc của lính đánh thuê mới đăng ký đều là E, chỉ có thể tiếp nhận một ít nhiệm vụ đơn giản cùng cấp E. Sau đó nhân vật chính thấy được nhiệm vụ “Tìm kiếm di tích Chu Nho” không cấp bậc, chỉ cần hắn mang một tư liệu cấp S từ di tích Chu Nho về, cấp lính đánh thuê của hắn có thể tốc hành lên A, tất cả quyền lợi được nâng cao, thậm chí có thể thành lập một đoàn lính đánh thuê.
.
Sau khi nhận nhiệm vụ, một tiểu đội lính đánh thuê ở di tích Chu Nho đã phát lời mời cho nhân vật chính. Tại đó, nhân vật chính đã gặp và dây dưa suốt đời với túc địch. Nhưng mà khi ấy, bởi vì hai bên đều che giấu thân phận, cho nên họ hợp tác với nhau rất vui vẻ, còn nảy sinh một cảm giác ăn ý nữa kìa. Cũng bắt đầu từ đó, trong trang bình luận của《Hỗn huyết》xuất hiện một lô em gái thục (hủ) nữ nghiên cứu triết học, Đỗ Trạch vô cùng hoài nghi cuốn đồng nhân trên tay mình chính là thành quả nghiên cứu của họ, mẹ nó triết ♂ học.
.
Di tích Chu Nho chia làm hai thành trong và ngoài, ngoại thành là nơi sản xuất của Chu Nho tộc, còn nội thành là khu vực sinh hoạt. Ở kỷ nguyên thứ tư, Chu Nho một tay che trời, tư liệu và bảo vật không ngừng được đưa đến thành phố Chu Nho, thành phố sắt thép này là trung tâm của cả đại lục hỗn độn. Sau khi Chu Nho tộc biến mất, di tích Chu Nho đã bị các chủng tộc khác khai phá thành phó bản bảo tàng. Tuy máy móc bên trong rất mạnh, nhưng cũng không khó để lấy được di sản Chu Nho, giàu có chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Nhân vật chính và tiểu đội đánh thuê của kẻ địch dốc hết sức lực, thậm chí còn đột phá được ngoại thành vọt vào nội thành.
.
Trong thành, họ tìm được một cánh cửa thần kỳ, nhưng không tài nào mở ra được. Tất cả mọi người chắc cú rằng bảo tàng Chu Nho nằm ngay bên trong. Họ đã nghĩ tất cả các cách để mở cánh cửa nhưng vẫn phí công vô ích. Mãi đến khi nhân vật chính chạm tay lên cánh cửa, dưới những ánh mắt khiếp sợ, nhân vật chính bị cánh cửa đó hút vào. Khi tỉnh lại, nhân vật chính phát hiện huyết mạch Chu Nho của mình đã thức tỉnh, sau đó biết được cánh cửa có tên là cửa trí tuệ, nơi kích hoạt kỹ năng luyện rèn trời cho của Chu Nho. Chỉ khi hoàn thành hết tất cả chương trình học, nhân vật chính mới có thể rời khỏi nơi này. Lúc nhân vật chính bước ra khỏi cửa trí tuệ, hắn đã tinh thông tiếng nói cũng như kỹ năng chế tạo thần khí của tộc Chu Nho.
.
“Bịch, bịch, bịch…”
.
Từ xa vang lên tiếng bước chân cắt ngang dòng hồi ức của Đỗ Trạch. Đỗ Trạch và Tu nhìn về một chỗ ở ngã tư đường, một thân hình cao to chậm rãi đi tới. Đó là một con rối máy cũ kỹ, mỗi bước đi của nó đều có thể nghe được tiếng linh kiện va chạm vào nhau, nó thậm chí còn chẳng bằng con rối một sao đứng sau Đỗ Trạch nữa, tuy nhiên trước ngực nó lại có đến năm ngôi sao.
.
Con rối một sao đứng thẳng lên, ồm ồm nói với con rối cũ kỹ: “XH17178 đã đưa người thất lạc trở về ‘quê hương’.”
.
Tiếng của con rối cũ kỹ cũng do điện tử cấu thành, nhưng Đỗ Trạch lại cảm thấy trong đó có lẫn một chút hơi người: “Nhận lệnh.”
.
“Tích —— đã rõ, chuyển sang trạng thái nhận lệnh.”
.
Con rối một sao buông Đỗ Trạch và Tu xuống, yên lặng lui qua một bên. Lúc này con rối cũ kỹ nhìn về phía họ. Khi thấy hình thái Chu Nho của Tu, sắc xanh trong đôi mắt nó lóe lên mãnh liệt, ngay cả tiếng nói cũng có một chút run rẩy.
.
“Chào mừng trở lại ‘quê hương’, đứa trẻ.” Sắc xanh làm cho con rối cũ kỹ có vẻ dịu dàng hơn. “Các ngươi có thể gọi ta là lão John.”
.
Thấy Tu vẫn có vẻ không hiểu gì, lão John thì thào tự nói: “Ngươi lạc đường lâu lắm sao? Đứa trẻ.” Nó quay sang con rối một sao, ra lệnh: “Mang hắn đến cửa trí tuệ.”
.
“Tích —— đã rõ.”
.
Con rối một sao vươn tay tóm lấy Tu, động tác mạnh mẽ nhưng cũng rất nhẹ nhàng, tuy nhiên Tu lại nắm chặt tay Đỗ Trạch không chịu buông. Con rối tạm dừng một lát rồi chộp luôn cả Đỗ Trạch mang đi.
.
Ở trên người con rối, Tu mở trừng hai mắt: “Chúng muốn làm gì vậy?”
.
Dẫn anh đến trường đó.
.
Đỗ Trạch bình tĩnh trả lời: “Muốn anh đi học tiếng Chu Nho.”
.
Vừa dứt lời, họ đã được đưa tới một quảng trường hình tròn. Trong quảng trường trống trải chỉ có một cánh cửa kim loại lơ lửng trên không. Cánh cửa đó cứ trôi nổi như thế, trên dưới không có bất cứ thứ gì chèo chống, vô cùng quái dị. Con rối đến trước cửa trí tuệ rồi thả Tu và Đỗ Trạch xuống.
.
Tu tò mò ngẩng đầu nhìn cánh cửa, bên trên có khắc vài ký hiệu và hoa văn tinh xảo, dường như nó ẩn chứa một chân lý và trí tuệ nào đó khó mà giải thích được. Hắn kiềm lòng không được muốn vươn tay chạm vào để biết về nó nhiều hơn.
.
Nơi đầu ngón tay bỗng xuất hiện một lực hút, Tu nhanh chóng lấy lại tinh thần, phát hiện ngón tay hắn bất thình lình bị cánh cửa hút vào, mà lực hút phía bên kia cánh cửa ngày một lớn hơn, tựa như muốn nuốt cả người hắn. Tu kích động quay đầu lại, nhận ra Đỗ Trạch đã đứng cách xa mình một đoạn.
.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
.
Dáng vẻ hoảng hốt của tiểu shota thật sự làm cho người ta nảy sinh xúc động muốn bảo vệ, Đỗ Trạch bắt đầu an ủi đứa nhỏ của mình: “Đừng sợ, trở ra anh có thể mạnh hơn.”
.
“Ngươi không vào sao?”
.
“Tôi không vào được.”
.
Nghe vậy, Tu gắng sức rút tay về, thụt lui vài bước tóm lấy tay phải Đỗ Trạch. Nhưng tay Tu vẫn không thể thoát khỏi cánh cửa, lực hút đó cứ như đường QQ kéo mãi không đứt. Sau đó lực hút bỗng tăng mạnh, kéo theo cả hai người dán dính lên cửa trí tuệ. Tiểu phượng hoàng bị nện thẳng vào mép cửa và trượt xuống, Đỗ Trạch khá hơn, cậu chỉ bị chạm nhẹ một chút. Còn Tu thì lại tiếp xúc trực tiếp với cánh cửa nên dính luôn vào đó. Mỗi một nơi trên cơ thể hắn đều bị hút vào. Cho dù vậy, Tu vẫn tóm chặt cánh tay phải của Đỗ Trạch. Đỗ Trạch chỉ cảm thấy nhức nhối khôn cùng. “Buông tay.”
.
“Không.” Đôi mắt hổ phách của Tu phát ra ánh sáng cố chấp: “Ngươi không thể rời khỏi tầm mắt ta.”
.
Đứa trẻ này quá cứng đầu! Người phải học tập tốt để mỗi ngày tiến về phía trước là anh chứ không phải tiểu sinh! Mẹ nó, cái cảm giác đứa trẻ lần đầu tựu trường tranh cãi ầm ĩ muốn cha mẹ đi theo là cái quái gì đây?!
.
Lúc này tiểu phượng hoàng đã tỉnh lại từ trong mê muội, nó vẫy đôi cánh tí hon, nhìn trận gào thét như kéo dài cả thế kỷ trước mắt.
.
“Chíp, chíp, chíp.”
.
Thấy Đỗ Trạch và Tu cứ mãi dây dưa mà không thèm đếm xỉa tới nó, tiểu phượng hoàng dùng sức vẫy đôi cánh nhỏ loạng choạng bay lên, va quẹt đủ chỗ mới tới được trước mặt Đỗ Trạch để chứng tỏ sự tồn tại. Đỗ Trạch cảm thấy mũi mình như bị đụng mạnh, nhìn kỹ mới biết là do cục lông đó làm. Tiểu phượng hoàng bu vào mặt cậu, sung sướng kêu một tiếng.
.
“Chíp chíp.”
.
Đứa trẻ cứng đầu + manh sủng ngốc nghếch = một màn tai họa.
.
Cho dù Tu có không tình nguyện thế nào thì cánh cửa vẫn cứ kéo hắn vào trong. Bàn tay nho nhỏ của Tu trượt lần khỏi cánh tay Đỗ Trạch, cuối cùng là chộp cứng cuốn đồng nhân mà Đỗ Trạch đang cầm. Đỗ Trạch đang vất vả kéo tiểu phượng hoàng ra chợt nhìn thấy cảnh này. Một linh cảm không hay hiện lên, sau đó trong tiếng “xoẹt xoẹt” như sách bị xé, linh cảm của cậu đã trở thành sự thật.
.
Khi những sợi tóc màu đay cuối cùng của Chu Nho bị hút vào, cánh cửa trí tuệ dần dần trở lại nguyên trạng, chỉ còn tên ngốc nào đó vẫn cứ ngơ ngác nhìn cuốn đồng nhân không còn nguyên vẹn trên tay, trăm câu vạn chữ quy tụ thành một từ: WTF!
.
Tiểu phượng hoàng ngồi dưới đất thấy ánh mắt u ám của “mama” nhà mình lia tới, lập tức xòe đôi cánh nhỏ ra bán manh: “Chíp ~”
.
Bình tĩnh, đó là manh sủng của nhân vật chính, không được manh động.
.
Đỗ Trạch hít sâu một hơi, run rẩy mở cuốn đồng nhân ra. Cuốn đồng nhân có cả thảy 40 trang, Tu đã xé tong 1/5. Đỗ Trạch dòm ngó, nội dung những trang bị lấy mất chủ yếu là, khẩu X và play Nhân tộc. Chắc cậu phải nên cảm ơn ông trời đã không để nhân vật chính thấy được hình thái chuyển hoán ha? Đỗ Trạch ôm cuốn đồng nhân khóc rống: cái cuộc sống ngày ngày thấp tha thấp thỏm này đến bao giờ mới kết thúc đây.
.
“Bịch, bịch, bịch…”
.
Mãi đến giờ, lão John mới tới được quảng trường, nó nhìn Đỗ Trạch chỉ còn một mình, sắc xanh trong mắt lóe lên: “Hắn vào rồi, đúng không?”
.
Thấy Đỗ Trạch mặt không đổi sắc gật đầu, John cười ra tiếng, nghe rất kỳ quái, một cái máy thì sao có thể cười vui vẻ thế được.
.
“Tốt quá, ta cứ tưởng sẽ không bao giờ thấy tiểu chủ nhân nữa… Không không không, không thể nói họ nhỏ được, họ không thích những từ có dính đến ‘lùn’.” John cười to: “Họ luôn khó tính đến đáng yêu như vậy, không phải sao?”
.
Dường như tiểu phượng hoàng rất tò mò về John, nó ra sức vẫy cánh, nỗ lực bay lên vai John. John ngồi xổm xuống để tiểu phượng hoàng có thể dẫm lên bờ vai hơi gỉ sắt của mình. Nó đứng thẳng người nhìn cánh cửa kim loại. “Thời gian để một Chu Nho nắm vững kỹ năng rèn luyện là 300 ngày. Bên kia cửa trí tuệ hiện có vòng quay kim giây, thời gian nhanh hơn so với bên này, tỉ lệ 60:1, khoảng 5 ngày nữa là hắn có thể đi ra.”
.
Đỗ Trạch biết điều này, Chu Nho tộc nghịch thiên ở chỗ không chỉ với không gian, mà ngay cả thời gian họ cũng có thể khống chế được. Theo lời của Nhất Diệp Tri Khâu, nếu như Chu Nho tộc có đủ thời gian, họ thậm chí có thể phát minh được một cỗ máy không gian. Ngặt nổi cái Chu Nho tộc thiếu nhất lại chính là thời gian, không biết vì nguyên nhân gì mà họ lại bị vùi lấp trong dòng lịch sử.
.
Lúc này, John phát lời mời với Đỗ Trạch.
.
“Có muốn đi thăm ‘quê hương’ của chúng ta một chút không? Người bạn của Chu Nho.”
.
******
.
******
.
Tu tỉnh lại, nhận ra mình đang ở trong một không gian kín màu trắng, không có cửa ra lẫn cửa vào. Hắn bị cánh cửa đó hút vào đây.
.
Tu đứng lên, quần áo trên người trượt xuống. Hắn trừng mắt nhìn tay mình — không phải bàn tay thuôn dài của tinh linh, mà là một bàn tay nhỏ xíu như của một đứa trẻ. Không chỉ tay mà cả cơ thể hắn đều bị rút lại gấp hai lần, như trúng phải ma pháp hồi xuân.
.
Tu kích động nhặt quần áo đi tới vách tường. Vách tường màu trắng mơ hồ phản chiếu hình dáng của một… Chu Nho. Tu nhìn đầu tóc ngắn màu cây đay đối diện, lại có cả đôi tai nhọn của Chu Nho. Hắn do dự vươn tay chạm vào vách tường.
.
Đây là… ta?
.
Bỗng dưng có một tia sáng xanh xẹt qua, một thân ảnh thấp bé xuất hiện ngay trước mặt Tu. Tu nâng cao cảnh giác theo phản xạ rồi mới chợt sửng sốt, bởi vì người lùn trước mắt đây là một Chu Nho, Chu Nho giống hắn.
.
“Chào mừng tiến vào cánh cửa trí tuệ, đứa trẻ.” Chu Nho đó cười với Tu: “Không phải hồi hộp đâu. Ngươi chỉ cần học tập chăm chỉ thôi, chương trình học ở đây khá đơn giản. Ngươi có vấn đề gì không? Có thể hỏi ngay bây giờ.”
.
Tu nhìn chằm chằm người đối diện, hỏi: “Ngươi là Chu Nho?”
.
“Không.” Người lùn lắc đầu: “Ta chỉ là một hình ảnh ba chiều được nơi này tạo ra.”
.
Đúng thế, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đối phương không phải thực thể.
.
“Đây là đâu?”
.
“Cánh cửa trí tuệ, ngươi có thể học tập kỹ năng thiên phú của mình tại đây: luyện rèn.”
.
“Ta phải ra khỏi đây bằng cách nào?”
.
Chu Nho lấy ra một tấm da dê rất dài. “Chỉ cần ngươi học xong các thứ này, đồng thời vượt qua một bài kiểm tra, ngươi sẽ có thể ra ngoài.”
.
Tu nhìn chiều dài của tấm da dê đó, im lặng.
.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Chu Nho mỉm cười: “Nếu không thì chúng ta có thể bắt đầu chương trình học được rồi.”
.
“Còn một việc nữa.” Tu nhìn Chu Nho: “Kho báu của Chu Nho giấu ở đâu?”
.
Chu Nho đó vẫn giữ nụ cười trên môi, y vươn tay chỉ vào đầu mình.”Ở trong này.”
.
“Trí tuệ là khó báu quý giá nhất của Chu Nho tộc.”
.
—— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước. (lấy《Hỗn huyết》ra)
.
Nhân vật chính: Học tập tốt, mỗi ngày tiến về phía trước. (lấy đồng nhân văn ra)
.
Tác giả: Học tập tốt, hôm nay ngừng viết. (đăng nhập Kiếm Tam)
.