CHƯƠNG 49
Nhân vật chính: Đừng chạm vào y.
.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều khiếp sợ, kinh hãi nhất vẫn là Đỗ Trạch đang bị người ta quỳ lạy. Tên ngốc nào đó thậm chí còn không duy trì nổi hình tượng lạnh lùng thanh cao của mình, bật hỏi: “Anh không phải đã, nhận sai người chứ?”
.
“Ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm ngài.” Eric ngẩng đầu nhìn Đỗ Trạch, trong đôi mắt xanh phản chiếu rõ bưng hình dáng của Đỗ Trạch. “Cái ác sắp tàn sát bừa bãi ở đại lục hỗn độn; vì thế, thần đã phái sứ giả xuống, người có một đôi mắt và mái tóc như màn đêm, hạ xuống di tích Chu Nho; chỉ có nghênh đón thần sử, mới có thể cứu vớt cả đại lục hỗn độn — đây là chỉ thị của thần Quang Minh.”
.
Nhất thời, Đỗ Trạch cảm thấy kỹ năng lừa gạt của Thần Quang Minh đã vọt tới level max rồi, cái chỉ thị của thần này còn có thể giả tạo hơn được nữa không?!
.
“Ta tìm được ngài ở di tích Chu Nho, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà đã lạc mất ngài. Thần Quang Minh tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tín đồ của mình, cho nên ta cuối cùng cũng tìm được ngài trở về.” Eric đặt tay phải lên vị trí trái tim, kỵ sĩ thần điện phía sau y cũng đồng loạt làm động tác đó. “Thần sử đại nhân mà ta chờ đợi cuối cùng cũng đã trở về. Thần sử đại nhân, xin hãy đem vinh quang của ngài chiếu sáng con đường của chúng ta.”
.
Đỗ Trạch vô cùng quyết đoán, nói: “Anh nhận lầm người rồi.”
.
Cái loại chức nghiệp tiểu BOSS vừa thấy đã biết là pháo hôi sẽ bị manh chủ xử lý này thì ai mà muốn nhận chứ hả!
.
“Ngài chính là thần sử đại nhân của chúng ta!” Nghe Đỗ Trạch quả quyết cự tuyệt, Eric thoạt nhìn có chút sốt ruột. Y vươn tay như muốn nắm được góc áo của Đỗ Trạch, thế nhưng cánh tay vừa vươn ra đã phải mãnh liệt thu hồi. Cho dù vậy, tia sáng bén ngót xuyên qua giữa Eric và Đỗ Trạch vẫn để lại trên tay Thánh Tử một lỗ hổng không lớn không nhỏ.
.
Hung khí dính máu thánh tử cắm phập vào vách tường, chính là thanh kiếm số 99 kia. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Tinh Linh tóc trắng đứng giữa hội trường, khi Tinh Linh phóng kiếm đi, ánh mắt hắn còn lạnh lẽo hơn cả lưỡi kiếm.
.
“Đừng chạm vào y!”
.
Eric ấn lên cánh tay đổ máu của mình, hơi sững sờ nhìn Tu — rõ ràng là một Tinh Linh xa lạ, thế mà lại mang đến cho y một cảm giác quen thuộc sâu trong tâm khảm. Y biết cảm giác như đang đụng vào sự phẫn nộ nghịch lân này, lúc trước tại di tích Chu Nho, Chu Nho tóc màu đay kia cũng thể hiện địch ý mãnh liệt như thế.
.
—— Y không phải là người mà ngươi có thể chạm vào.
.
Mọi người kinh ngạc hô lên, Tinh Linh tóc trắng triệu hồi một bạch kỳ mã trắng muốt. Tu trèo lên bạch kỳ mã, thoáng chốc đi tới bên người Đỗ Trạch, kéo thanh niên tóc đen lên lưng ngựa. Bạch kỳ mã run rẩy một chút, cuối cùng vẫn duy trì hình dạng bạch kỳ mã, không sợ đến nỗi phải biến thân. Tu ôm Đỗ Trạch vào lòng, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua Ulrik và Eric, cuối cùng cưỡi bạch kỳ mã nhảy tới trước, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
.
“Thần sử đại nhân!”
.
Eric hô lên. Bạch kỳ mã dường như chỉ trong một hơi thở đã nhảy tới trần nhà tuốt trên cao, cái sừng xoắn ốc trên trán nó sáng lên, phá hủy trần nhà dễ dàng như xé một tờ giấy. Ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng xuống dưới, hội trường náo loạn, tất cả kinh hoảng né khắp nơi để tránh bị đá vụn rơi xuống đập trúng người. Thấy thế, Eric phải dừng việc đi bắt người lại, y ngâm xướng ma pháp Quang Minh, bảo hộ cho những người phía dưới.
.
Trần nhà đã phá vỡ, nhưng bạch kỳ mã không thể nào tiến thêm được nữa, một bức màn ánh sáng đã bao vây toàn bộ hội trường, ngăn cản Tu mang theo Đỗ Trạch rời khỏi. Tu theo sự dao động của ma pháp mà nhìn xuống, vừa lúc đối mắt với khách quý Vivian. Thánh nữ Vivian cầm trong tay một cây gậy chống nhỏ dài, thầy tế của thần điện vây quanh nàng, cùng duy trì vách tường ánh sáng. Thấy Tu nhìn qua, Vivian nâng cái cằm duyên dáng của mình lên, cất cao giọng: “Xin trả lại thần sử đại nhân cho chúng ta.”
.
Đỗ Trạch cảm giác sau lưng nhẹ hẫng, Tu đã nhảy xuống khỏi bạch kỳ mã và đứng ở chỗ hổng trên trần nhà. Khi chủ nhân rời đi, bạch kỳ mã rốt cuộc nhịn không được lại chuyển sang hình thái ác mộng bắt đầu phát run. Đỗ Trạch không chú ý cái này, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Tu lấy Thiên Biến ra, Tinh Linh tóc trắng nắm cây cung do Thiên Biến hóa thành, kéo căng dây không chút lưu tình nhắm thẳng vào Vivian ngay bên dưới.
.
Mẹ kiếp, manh chủ, đây không phải là em gái dễ thương mà anh thích hả!!!
.
“Chíu —— ”
.
“Cạch!”
.
Mũi tên bắn thẳng xuống bị Eric một kiếm chém đứt, Tu hơi nhướng mày, ánh sáng của khế ước lần thứ hai hiện lên, chó địa ngục ba đầu từ không trung nhảy xuống, ba cái đầu tung ra ba hệ ma pháp khác nhau với các hướng khác nhau.
.
“Cerberus?!”
.
Không biết là ai sợ hãi hô lên tên của chó địa ngục ba đầu. Bởi vì cả hội trường đều bị màn ánh sáng bao vây, cho nên người ở đây đều không thể rời đi. Bọn họ trợn mắt nhìn con chó địa ngục trong thần thoại, vẻ mặt khiếp sợ: đầu tiên là bạch kỳ mã, sau đó là ác mộng, giờ lại triệu hồi ra chó địa ngục ba đầu, tên Tinh Linh kia rốt cuộc là cái gì vậy hả?
.
Manh chủ đang Killing Spree đó (Giết ba người một lúc).
.
Thoạt đầu, Đỗ Trạch nhìn con chó địa ngục ba đầu đang phát uy bên dưới, sau thì xem xét ác mộng mình đang cưỡi, cuối cùng ánh mắt hướng lên trên, ý đồ thoáng nhìn cái cục lông luôn cắm chốt trên đầu mình.
.
Sự tồn tại của cái con manh sủng này, chẳng rõ có tác dụng gì nữa.
.
Eric tránh được ngọn lửa đỏ Cerberus phun ra, còn chưa kịp ổn định thân thể đã phải tiếp tục quay cuồng né tránh mũi tên ánh sáng do Tu bắn tới. Trong lúc né tránh, Eric rút từ trong túi áo ra một cây sáo nhỏ có hình dạng kỳ quái. Y một tay chống trên đất, một tay đưa sáo tới bên miệng, thổi lên.
.
“—— ”
.
Một số người mờ mịt nhìn động tác của Eric. Họ không nghe được bất kỳ tiếng gì, bởi vì cây sáo kia cơ bản không phải thổi cho người nghe, mà là để gọi… Rồng.
.
Tu ngẩng mạnh đầu nhìn phía không trung, ác mộng có chút bất an cào cào chân. Tại một điểm phía chân trời ánh lên một tia sáng màu vàng, càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn. Khi sinh vật đó lượn vòng trên không, mọi người mới phát hiện đó là một cự long hoàng kim. Nó có một thân hình cường tráng, có một đôi cánh như cánh dơi to lớn, toàn thân bao trùm lớp vảy màu vàng.
.
Vivian thu quầng sáng lại, kim long vẫy cánh hạ xuống, sức gió thổi tung mái tóc trắng của Tu. Đỗ Trạch cảm thấy da đầu bị kéo đau điếng… Tiểu phượng hoàng để ngăn bản thân bị thổi bay đã ngậm chặt tóc của mama, giống một quả khí cầu phấp phới trong gió bão.
.
Đau, mẹ mày đau muốn chết! Q口Q
.
Cerberus không thể không nhảy sang một bên phòng ngừa bị kim long trực tiếp dẫm chết. Kim long dừng ở giữa hội trường, thân mình khổng lồ chiếm cả 2/3 diện tích. Eric lưu loát leo lên lưng nó, vỗ vỗ gáy của kim long. “Cùng chiến đấu nhé, anh bạn.”
.
“Lâu rồi ngươi không gọi ta đến, Eric.” Kim long mở miệng, lời nói cất lên cũng là tiếng người.
.
Eric là một kỵ sĩ, và còn là kỵ sĩ rồng rất hiếm có trên toàn bộ đại lục. Từ khi Long tộc lui về Long đảo, chúng hiếm khi xuất hiện trước mặt mọi người. Người nhìn thấy rồng đã hiếm, cùng chúng ký kết khế ước trở thành kỵ sĩ rồng lại càng là của quý cực hiếm. Trong tám chủng tộc, tố chất thân thể của Long tộc là mạnh nhất, vảy của chúng chỉ có thần binh lợi khí mới phá vỡ được. Mỗi một con rồng đều có long uy, có thể phun ra lửa. Có thể nói toàn thân rồng từ cao đến thấp đều là hung khí.
.
Toàn bộ người bên dưới đều cuồng nhiệt nhìn vào thánh tử trên lưng kim long, vẻ mặt sùng bái. Tu nghiêm mặt, cho dù quầng sáng đã bị thu hồi, nhưng ác mộng bất kể thế nào cũng không thể trốn khỏi. Hắn thấy Eric ngửa đầu nhìn thẳng mình, trong đôi mắt của thánh tử anh tuấn tóc vàng mắt xanh đó biểu lộ rất rõ ràng: ngươi không thể mang thần sử đại nhân đi, ngài thuộc về chúng ta.
.
Bàn tay nắm cung của Tu dùng sức đến trắng bệch.
.
Tuyệt, không ——
.
“Xẹt.”
.
Tu cúi đầu nhìn cây kiếm từ sau lưng đâm thủng tim hắn. Cây kiếm này rất quen thuộc, vì nó là thứ mà hắn tự tay chế tạo. Phía sau vang lên tiếng cười lạnh, Tu biết đó là Ulrik. Lúc nãy khi chiến đấu hắn vẫn luôn đề phòng tên Võ Thần này, nhưng vừa rồi không cẩn thận bị Eric hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, do đó mới bị Ulrik đánh lén thành công.
.
Ulrik rút kiếm ra, mê muội nhìn ngân kiếm đẫm máu trong tay, cảm thán: “Thật sự là một thanh kiếm tốt.”
.
Mắt Đỗ Trạch sầm lại, cậu vươn tay, muốn giữ chặt Tinh Linh tóc trắng sắp rơi xuống. Nhưng cho dù cậu có nắm chắc tay Tu, lực ngã xuống cũng khiến cậu rơi thẳng từ trên lưng ác mộng.
.
“Thần sử đại nhân!”
.
Eric hoảng hốt kêu lên, kim long tiếp được hai người rơi xuống. Trong móng vuốt của kim long, Đỗ Trạch đơ mặt ấn chặt vào phần ngực không ngừng chảy máu của Tu, đôi tay run rẩy. Nhìn vết thương trên ngực Tinh Linh tóc trắng, mọi người ở đây đều ngầm hiểu, Tinh Linh kia sợ là không sống nổi.
.
Ulrik chùi sạch vết máu trên thân kiếm, từ trên cao nhìn xuống Tu. “Tinh Linh, ta cho ngươi một kinh nghiệm cuối cùng: quá mức liều mạng cũng không phải là một chuyện tốt đâu.”
.
Hoàng đế thở một hơi dựa vào trên ghế, sắc mặt đã khá hơn nhiều. Công chúa Kelly bên trái nhìn chăm chú vào Tu đang hấp hối, trong mắt hiện lên một vẻ thỏa mãn.
.
Eric nhảy xuống vuốt của kim long, Đỗ Trạch thấy y, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị một bàn tay đầy máu bụm miệng lại. Tu tựa vào vai Đỗ Trạch, thanh âm mệt mỏi nhưng rất mạnh mẽ: “Đừng nói chuyện với hắn.”
.
Vết thương của anh ——
.
Tựa hồ nghe được tiếng lòng của Đỗ Trạch, đôi môi tái nhợt của Tu gợi lên một nét cười, hắn nhìn Eric ở đối diện, lại liếc Ulrik ở phía trên.
.
“Các ngươi cho rằng như vậy có thể giết chết ta sao.”
.
Giữa khúc nhạc tươi sáng, đột ngột xuất hiện một thanh âm hắc ám không hài hòa.
.
Eric bởi vì khiếp sợ mà đầu óc trở nên trống rỗng, y dương như chỉ xông lên theo bản năng, tách Đỗ Trạch và phủ thủy vong linh tràn ngập tử khí kia ra. Tu bị đá khỏi vuốt rồng, đáp xuống chỗ ngồi của khách quý. Công chúa Kelly nhìn phù thủy ngã xuống bên người nàng, mắt mở lớn, cuối cùng thét lên một tiếng chói tai.
.
“Còn thất thần làm gì… giết hắn nhanh lên!”
.
Tu nâng mắt lên, trong con ngươi trống rỗng phản chiếu hình ảnh của công chúa Kelly… Người này, vẫn không hề thay đổi.
.
Tử khí màu đen tự chữa lành trái tim bị dập nát, cho dù miệng vết thương đã không còn trí mạng, nhưng thân thể vẫn suy yếu vô cùng. Ngọn lửa linh hồn sâu trong đồng tử Tu lóe lên, hắn cần linh hồn…
.
Phù thủy nhìn công chúa, giống như đang nhìn một loại thức ăn dở như hạch nhưng lại cực kỳ dồi dào.
.
“Dừng tay!”
.
Ulrik lấy kiếm đâm chém thân thể của Tu, nhưng phù thủy kia chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, bắt đầu rút lấy linh hồn của công chúa Kelly. Lúc này tất cả mọi người không hề dám nhúng tay vào. Họ nhìn chằm chằm linh hồn đang dần ngưng tụ trên đầu ngón tay của phù thủy, không biết phải làm sao. Chỉ cần phù thủy đánh tay một cái, linh hồn yếu ớt đó sẽ bị xé rách ngay lập tức.
.
Công chúa Kelly cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng lạnh, nỗi sợ cái chết khiến nàng bắt đầu khóc to. Nàng làm sao có thể chết được, nàng chính là công chúa của đế quốc Quang Minh cơ mà. Nàng tôn quý như thế, làm sao có thể chết trong tay một vong linh chứ?
.
Vivian kinh ngạc nhìn phù thủy vong linh đối diện đang rút lấy linh hồn của công chúa Kelly. Hơi thở và tử khí đậm đặc hắc ám kia không hề khác với vong linh mà nàng đã nhìn thấy lần đầu. Lúc trước vong linh áo đen bị nàng đuổi bắt tên là…
.
“… Tu?”
.
Đây là cái tên cuối cùng mà ý thức không còn sót lại bao nhiêu của công chúa Kelly nghe thấy được.
.
Cái xác không còn linh hồn té trên mặt đất. Mọi người chưa kịp ngăn cản, đã thấy phù thủy kia cắn nuốt linh hồn công chúa Kelly. Tử khí được bổ sung càng trở nên đậm đặc, gần như ngưng tụ thành thực thể. Ulrik đột nhiên cảm thấy một sự nguy hiểm mãnh liệt, gã không thể không rút kiếm lui về phía sau, nghi ngờ nhìn Tu.
.
“Vong linh… Pháp Thần?”
.
Tu lạnh lùng nhìn chăm chú vào Eric đang giữ Đỗ Trạch, hắn lấy Thiên Biến hóa thành lưỡi hái tử thần, bắt đầu ngâm xướng chú văn. Eric bị Đỗ Trạch chặn lại, Ulrik dần lùi bước, chỉ có Vivian là định ngăn cản Tu, nhưng Cerberus đã chắn trước mặt nàng, sáu con mắt gắt gao nhìn chằm chằm thánh nữ.
.
Theo lời ngâm của Tu, một ma pháp trận khổng lồ màu đen hình thành trên không. Cảm nhận được mùi vị trong đó, kim long đột nhiên nóng nảy. Nó ngẩng cao đầu, hé miệng, phun ra ngọn lửa màu vàng về phía ma pháp trận.
.
Ma pháp trận màu đen giữ được một giây, rồi trực tiếp bị lửa rồng đánh tan. Kim long còn chưa kịp khép miệng, ma pháp trận đã biến mất đột nhiên lại hiện lên, trong nháy mắt triển khai đến tận cùng, một cốt long thật lớn màu trắng từ cửa ma pháp lao ra, hung ác đánh về phía kim long.
.
“Ầm ——!”
.
Hai con rồng đập mạnh lên khán phòng, may mà phần lớn người đã rời khỏi khi màn sáng được thu hồi. Ngay khoảnh khắc cốt long bổ nhào tới, Eric mang theo Đỗ Trạch nhảy xuống. Khi chạm xuống đất, y thấy mình nhìn thẳng vào phù thủy tái nhợt đứng đối diện, vẻ mặt âm trầm.
.
Không một lời vô nghĩa, Tu giơ lưỡi hái tử thần lên, mặt đất bắt đầu rung động, vô số vong linh từ dưới nền đất trồi lên. Eric lập tức sử dụng ma pháp Quang Minh, từng đốm từng đốm ánh sáng tạo thành mảnh quét sạch vong linh. Trong tay Eric bỗng dưng trống trơn, y kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Đỗ Trạch đã bị ác mộng cắn sau cổ nhảy đến bên người Tu.
.
Tu tán thưởng sờ sờ cổ ác mộng. Hắn mang theo Đỗ Trạch xoay người cưỡi lên ác mộng. Ác mộng hí vang một tiếng, vâng theo mệnh lệnh của chủ nhân xông thẳng ra ngoài. Kim long lúc này đang cùng cốt long đánh đến không còn chỗ thở, Vivian thì bị Cerberus ngăn lại, Eric dù muốn đột phá vong linh để chặn lại cũng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tu mang theo Đỗ Trạch rời khỏi hội trường.
.
Tu ôm chặt Đỗ Trạch, thân thể hắn đã sinh ra sự mỏi mệt khi chuyển đổi hình thái, không biết lúc nào sẽ ngất đi.
.
Về phần người của thần điện Quang Minh, để sau rồi giải quyết.
.
Lúc ác mộng lần thứ hai nhảy lên chỗ hổng trên trần nhà, nó lại bị ngăn cản. Cũng bức màn ánh sáng đó bao vây hội trường tan hoang, lần này không phải do Vivian làm. Từng kỵ sĩ cùng với thầy tế của thần điện Quang Minh xuất hiện tại chỗ hổng nơi trần nhà, bao quanh Tu và Đỗ Trạch. Trên y bào và giáp của họ đều có khắc một con số nho nhỏ, đúng là đoàn kỵ sĩ Quang Minh.
.
Đoàn kỵ sĩ Quang Minh chừa ra một chỗ trống, một lão già mặc y bào đỏ vàng bước ra, nguyên tố Quang Minh bám sát trên người lão. Lão già đó chỉ tùy tiện phất tay một cái cũng đã khiến người ta cảm giác được nguyên tố Quang Minh đậm đặc bay ra.
.
“Giáo hoàng đại nhân!”
.
Giáo hoàng khoát tay với thánh nữ và thánh tử, ý bảo lão đã biết được tất cả.
.
“Tà ác, buông thần sử trong tay ngươi ra, đây không phải là người mà ngươi có thể chạm vào.”
.
Tu ngoảnh mặt làm ngơ, hắn nhìn chằm chằm màn ánh sáng, ngọn lửa linh hồn trong mắt không ngừng lay động, tử khí như cảm nhận được lửa giận của phù thủy bắt đầu sôi trào.
.
Một kẻ, hai kẻ đều muốn cướp đi người của hắn…
.
Đỗ Trạch nghe được Tu phía sau cúi đầu cười nặng nề. Tiếng cười đó không còn khàn khàn nữa, mà tràn ngập ma tính tàn bạo như muốn phá tan tất cả.
.
“… Chết đi.”
.
Sấm sét rực sáng xé rách không khí, năng lượng hỗn loạn hủy thiên diệt địa đánh xuống dưới, chiếu sáng những gương mặt biến sắc. Vivian dùng tay che đi ánh chớp, nheo mắt nhìn. Đang ngồi cùng thần sử đại nhân hoàn toàn không phải vong linh vừa nãy nữa, mà là một… Ma tộc?
.
Quầng sáng dường như bị xé rách chỉ trong một hơi thở, tia chớp màu tím như cự xà tàn sát bừa bãi khắp hội trường, mang theo khí thế hủy diệt tất cả. Kim long bỏ cốt long ra, mang theo thánh tử và thánh nữ định đột phá sự bao vây của tia chớp. Vẻ kinh ngạc tràn ngập trong đôi mắt giáo hoàng, năng lượng kinh khủng đó cho dù là lão cũng không thể trực tiếp đối mặt. Không ít kỵ sĩ thần điện và thầy tế ngay khi tiếp xúc với sấm sét, liền trực tiếp tan rã trong vầng sáng rực rỡ kia.
.
Sấm sét khủng bố chóng tới cũng chóng tàn, cả một hội trường to lớn như vậy cũng bị san thành bình địa. Những người sống sót sau tai nạn sững sờ nhìn hồ quang điện màu tím còn lưu lại trên đất. Đỗ Trạch cảm thấy vai mình nằng nặng, Tu đã ngã vào lưng cậu ngất đi. Chuyển đổi hình thái liên tục hai lần thật đúng là quá sức bừa bãi.
.
Ác mộng không chạy được vài bước đã bị giáo hoàng dùng ma pháp bắt giữ. Giáo hoàng nhìn đoàn kỵ sĩ Quang Minh không còn toàn vẹn, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Đây chính là thế lực lão cực khổ bao lâu mới tạo thành. Bởi vậy khi ánh mắt giáo hoàng dừng lại trên người Tu, lửa giận trong mắt lão cũng có thể đoán được vì sao.
.
“Đừng động vào hắn.”
.
Lúc giáo hoàng tính ra tay, thanh âm cứng nhắc của Đỗ Trạch vang lên. Giáo hoàng nhìn qua, thanh niên tóc đen lại mở miệng: “Đây là mệnh lệnh của thần sử.”
.
Chỉ thị của thần Quang Minh là không chỉ muốn nghênh đón thần sử trở về thần điện Quang Minh, mà còn muốn cung phụng tốt thần sử. Thần sử muốn cái gì, họ nhất định phải cấp cái đó.
.
“Đúng vậy, ta sẽ vâng theo mệnh lệnh của thần sử.” Giáo hoàng nhấn mạnh vào hai chữ thần sử.
.
“Tôi là thần sử.” Đỗ Trạch lập tức không tiết tháo trang bị danh hiệu nọ, cậu nói với giáo hoàng: “Để chúng tôi rời đi.”
.
“Thần sử đại nhân, chỉ riêng việc này thứ lỗi cho ta khó lòng tuân theo. Thần Quang Minh đang ở trên, ngài phải cùng chúng ta trở về thần điện Quang Minh.”
.
Đỗ Trạch suy xét một lúc, tình hình bây giờ không cho phép cậu từ chối. Người của thần điện Quang Minh có vẻ rất tôn kính với thân phận thần sử này, chỉ cần cậu coi chừng Tu, thần điện Quang Minh sẽ không thể ra tay với Tu. Chờ Tu tỉnh lại họ sẽ có thể trốn chạy.
.
Thấy Đỗ Trạch gật đầu, giáo hoàng rất sảng khoái giải trừ ma pháp trên thân ác mộng. Lão bày ra vẻ mặt hiền lành mỉm cười, làm tư thế xin mời với Đỗ Trạch. Chỉ cần đến thần điện Quang Minh, lão sẽ có thể tìm được cơ hội kéo tên Ma tộc kia khỏi người thần sử.
.
“… Cuối cùng ta cũng tìm được rồi.”
.
Một tiếng thở dài vang lên giữa không trung, người của thần điện Quang Minh theo tiếng nhìn lại. Rất nhiều Ma tộc từ không trung hạ xuống, họ đều mặc áo đen, phía trước mỗi người đều có cùng một loại hoa văn sấm sét. Đỗ Trạch chợt cảm thấy sau lưng nhẹ hẫng. Cậu vội vàng xoay người, phát hiện Tu bị một Ma tộc đưa đến bên cạnh Ma tộc đeo kính một mắt. Tên Ma tộc kia cẩn thận đánh giá Ma tộc Tu đang bị hôn mê, trong mắt tràn ngập vui mừng.
.
“Ma tộc, các ngươi tới đây làm gì.”
.
Đoàn kỵ sĩ Quang Minh còn sót lại vây quanh giáo hoàng, cùng Ma tộc trên không giằng co. Ma tộc mang kính một mắt có vẻ là thủ lĩnh của đội Ma tộc, y nghe vậy thì nhìn về phía người của thần điện Quang Minh bên dưới.
.
“Không cần quá để ý đến chúng ta.”
.
Rachel mỉm cười.
.
“Chúng ta chỉ tới đón vua của mình mà thôi.”