Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 54

Độc giả: Đây chuyện mà người có thể làm ư?

.

Khi thấy nhiều cự long xuất hiện, Đỗ Trạch đã loáng thoáng đoán ra nơi này là Long đảo trong truyền thuyết.

.

Tuy rằng Tu trong nguyên tác vẫn chưa mở được phó bản Long tộc, nhưng tin tức về Long tộc của《Hỗn huyết》vẫn nhiều hơn thần một chút. Những câu chuyện về dũng sĩ diệt rồng vẫn luôn làđề tài ưa thích của thi nhân hát rong, được ký kết khếước với Long tộc để trở thành kỵ sĩ rồng là giấc mơ của tất cả những người trẻ tuổi. Cũng giống như các tiểu thuyết huyền huyễn, Long tộc của《Hỗn huyết》được chia thành Sắc Long, Kim Long* và Bảo Thạch Long. Những con rồng Tây phương khổng lồđó chính là chúa tể của kỷ nguyên thứ năm, chúng kiên cường dẻo dai, thân thể to lớn được thiên nhiên ưu ái, hiếm sinh linh nào có thể một mình giết chết một con rồng.

.

(Sắc ở đây là màu sắc, còn Kim là chỉ kim loại, vì những từ đó trong QT hơi kỳ và nghe không được hay nên tụi ta đã sửa lại ^^)

.

Chính vì thế, việc Long tộc hùng mạnh tại sao lại quyết định rời khỏi đại lục hỗn độn và ẩn cư tại Long đảo bí ẩn vẫn luôn là một câu đố lịch sử tương tự như “Tại sao Chu Nho tộc lại biến mất”. Cho dù có người ký kết khế ước trở thành kỵ sĩ rồng với Long tộc, những cự long đó vẫn ngậm miệng không nhắc gì đến chuyện này.

.

Không hổ là manh chủ, chỉ rớt xuống biển mà có thể rơi vào Long đảo thần thoại. Đỗ Trạch cảm thán, cậu ngẩng lên nhìn Ngân Long xinh đẹp lễ độ. Quả nhiên bước vào Long đảo là lập tức thức tỉnh huyết mạch Long tộc, manh chủ dù có hóa thành rồng thì cũng là một con rồng có khí phách cực lóa mắt!

.

Vừa lòng với Ngân Long Tu đâu chỉ mỗi Đỗ Trạch không thôi, những con rồng khác cũng sôi nổi ngắm nhìn, mà Tử Tinh Long trước mắt thì không chút che dấu sự tán thưởng của nó đối với Tu, ánh mắt nhìn Tu như nhìn một đứa cháu mà mình yêu quý nhất.

.

“Thấy ngươi, ta cũng nhớ đến Hilda.” Tử Tinh Long ân cần nói: “Ngươi là hậu duệ của Hilda, phải không?”

.

Tu có vẻ chưa quen với cơ thể của Ngân Long, hắn hừ một cái, nghe không rõ hàm ý trong đó, lúc phì ra còn kéo theo vài đốm lửa trắng.

.

Tử Tinh Long lại nghe ra thành “Ừ”, ánh mắt của nó với Tu càng dịu dàng hơn.

.

“Cứ nghỉ ngơi ở Long đảo cho thật tốt, nơi đây là nhà của ngươi, đứa trẻ.” Tử Tinh Long biểu đạt thiện ý của nó với Tu: “Có thứ gì chưa rõ, ngươi có thể đến hỏi ta bất cứ lúc nào.”

.

Tu thở rất sâu, hắn dần dần quen với hình thái này, một khi đã quen, tức khắc sẽ phát hiện ra cơ thể của Long tộc mạnh hơn so với những hình thái khác. Thị lực hắn tăng gấp đôi Nhân tộc, mỗi khối cơ đều dồi dào năng lượng, những mảnh thạch nhũ sắc nhọn nện xuống lớp vảy cho hắn một cảm giác ngứa ngáy. Tu hé miệng, lúc này không còn phun ra lửa nữa. “Làm thế nào để rời khỏi Long đảo?”

.

“Ngươi muốn rời khỏi Long đảo ư?” Tử Tinh Long ngạc nhiên hỏi lại lần nữa, nó không chấp nhận việc này: “Long đảo là nơi sinh sống thích hợp nhất với Long tộc, ta nghĩ, ngươi nên ở yên trong này.”

.

Tu khẽ nheo đôi mắt đỏ lại. “Ngươi muốn giữ ta lại?”

.

Tử Tinh Long nhìn xoáy vào mắt Tu.

.

“Ta nghĩ vậy, đứa trẻ.” Nó nói: “Ngươi phải ở lại Long đảo.”

.

Không khí tức thời căng thẳng hẳn lên, cự long xung quanh bắt đầu bao vây Tu. Tu nhìn lướt qua cự long đang tới gần, sử dụng ma pháp Long ngữ: “Phản trọng lực.”

.

Cự long bất ngờ không kịp đề phòng đã bị hất lên không trung. Ma pháp Long ngữ là kỹ năng bẩm sinh của Long tộc, mỗi một cự long đều có ma pháp Long ngữ độc đáo của riêng mình, kỹ năng mà Ngân Long nắm giữ là lực không gian. Đỗ Trạch thấy gáy mình trướng lên, thân thể đột ngột bay lên không, Ngân Long đang cắn áo nhấc cậu lên lưng mình. Đỗ Trạch còn chưa kịp ổn định cơ thể, chợt nghe tiếng Tu cất lên: “Ôm chặt ta.”

.

Ngay sau đó, Ngân Long giương rộng cánh bay lên. Đỗ Trạch dán cả người lên lưng Tu, hai tay ôm lấy chiếc cổ thon dài của Ngân Long. Những cự long bên dưới đồng loạt tấn công, nhưng chỉ đánh vào một khoảng không. Tu cõng Đỗ Trạch di chuyển nhanh lẹ ra khỏi vòng vây rồi bắt đầu bay lên mặt nước.

.

Tốc độ của Ngân Long rất nhanh, gần như chỉ trong một cái chớp mắt đã ở trên đỉnh Long đảo. Khi nước biển xanh thẫm cách họ chỉ còn một chút, một lớp màng trong suốt ngăn cách giữa nước biển và Long đảo hiện ra. Tu cõng theo Đỗ Trạch hòng xuyên qua lớp chắn trông như chiếc lá mỏng manh đó, nhưng dù có sử dụng công kích vật lý hay ma pháp đi chăng nữa, hắn vẫn không thể đâm xuyên qua lá chắn kia.

.

Trong khoảng thời gian tạm ngừng, những cự long khác đã đuổi kịp. Tu lách người né đi băng mà Bạch Long phun ra, cắt ngang công kích sấm sét của Lam Long, nhưng lại bất cẩn sa vào chiếc lưới được dệt từ thần lực của các Kim Long. Tu định sử dụng ma pháp không gian dịch chuyển ra ngoài, nhưng thứ thần lực đó cứ xiết chặt lấy hắn, hắn không tài nào phá vỡ được không gian.

.

Kết quả rất rõ ràng, Tu và Đỗ Trạch lại bị mang về chỗ Tử Tinh Long.

.

Tử Tinh Long nhìn chăm chú vào Ngân Long đang bị lưới vàng trói dưới đất, thở dài: “Chúng ta không muốn tổn thương ngươi, đứa trẻ.”

.

Không cái khỉ! Bị một đám rồng bao vây, manh chủ không phát rồ mới là lạ!

.

Đỗ Trạch nhìn Tu bị trói chặt cứng, cậu có khao khát muốn cắn chết Tử Tinh Long nói khoác mà không biết thẹn này. Vì lưới vàng đang quấn chặt, Tu buộc lòng phải tách khỏi Đỗ Trạch. Hắn muốn đổi hình thái, nhưng bất kỳ hình thái nào cũng đánh không lại những cự long này. Ngân Long ngẩng đầu một cách khó khăn, cặp mắt đỏ như máu lộ rõ cơn tức.

.

“Vì bảo vệ ngươi, nên ta mới không cho ngươi rời khỏi Long đảo.” Tử Tinh Long nói, nó bảo một Kim Long tiến lên nơi lỏng thần lực trên người Tu. “Đại lục bây giờ đã quá lộn xộn, các thần sắp phát động chiến tranh, mà bọn ta không thể để mất thêm một người bạn nào nữa.”

.

Thần lực được nơi lỏng rất nhiều, Tu đã cử động thân thể được, nhưng vẫn bị siết lấy như cũ. Tuy lưới vàng đã được tháo lỏng, con Kim Long đó vẫn không rời đi, ngược lại vươn cái đuôi định quấn lấy đuôi của Ngân Long.

.

Ngân Long trực tiếp quẫy đuôi, Kim Long có vẻ hơi tủi thân, nhưng vẫn bám riết muốn đến gần. Thấy Tử Tinh Long không ngăn cản, Long tộc lại xôn xao, có vài cự long tiến vào tham dự với Kim Long. Chúng tới gần Tu, hoặc muốn cọ cổ Ngân Long, hoặc muốn quấn lấy đuôi Ngân Long. Đỗ Trạch càng nhìn càng thấy bất thường, cuối cùng, cậu nhịn không được cất tiếng hỏi Tử Tinh Long bên cạnh.

.

“Chúng, đang làm gì thế?”

.

“Mùa này luôn là kỳ động dục của giống cái.” Tử Tinh Long nhìn xuống Đỗ Trạch. “Ngươi là kỵ sĩ rồng của nó?”

.

Đỗ Trạch nghe câu nói đầu tiên của Tử Tinh Long xong thì ngây ngốc. Cậu nhìn những Long tộc đang vây kín Tu. Tất cả đều là rồng cái đang cầu *** với manh chủ á?!

.

Bỗng, một trận ồn ào nảy sinh, ngay lúc nãy Ngân Long suýt nữa đã cắn đứt cổ một Thủy Tinh Long. Những con rồng cái quây quanh Ngân Long đều tản ra, đôi mắt Tu đỏ rực lên, gầm nhẹ: “Cút!”

.

Tử Tinh Long hơi ngạc nhiên, với Long tộc mà nói, chỉ giống cái mới có kỳ động dục, còn giống đực có thể động dục bất cứ lúc nào. Chỉ cần nhận thấy xung quanh có rồng cái động dục, chúng sẽ nổi lên ham muốn. Tử Tinh Long trầm tư một lát rồi bảo một Xích Đồng Long mang Long Tâm Quả đến. Đỗ Trạch vừa nghe tên đã thấy kỳ cục: “Đó là gì…”

.

“Là một loại quả rất có ích với Long tộc, không cần lo lắng đâu, bọn ta sẽ không làm hại nó.”

.

Hoàn toàn không có độ tin cậy nào cả! Trong tình huống đó mà dùng Long Tâm Quả, nhìn kiểu gì cũng giống X dược đó, khốn nạn!

.

“Vì sao, phải làm thế?!”

.

“Vì bọn ta đã bị ép vào đường cùng.” Tử Tinh Long nhìn Đỗ Trạch chăm chú, đôi mắt nó rất sâu, mang theo một nỗi đau khó tả. “Người trẻ tuổi, ngươi có biết vì sao bọn ta lại phải rời khỏi đại lục vào kỷ nguyên thứ năm không?”

.

Đỗ Trạch ngu ngơ.

.

“Nếu không rời khỏi đại lục, cả Long tộc sẽ biến mất trong dòng lịch sử như Chu Nho tộc. Ta không biết tại sao Chu Nho tộc lại biến mất, nhưng ta biết Long tộc sẽ bước vào con đường diệt vong.” Sắc tím nhạt trong mắt Tử Tinh Long như phản chiếu hình ảnh những con rồng đẫm máu cho Đỗ Trạch. “Đối với những sinh linh khác, bọn ta là một ‘bảo tàng’, bất kể là vàng bạc mà bọn ta thu nhặt, hay chính cơ thể của bọn ta. Da rồng chế tạo áo giáp, xương rồng chế tạo vũ khí, máu rồng giúp cơ thể cường tráng khỏe mạnh. Dù cho bọn ta có thể chất cực mạnh, không sợ những sinh linh khác khiêu chiến, nhưng bọn ta lại gặp phải vấn đề ác liệt nhất: sinh sản.”

.

Tốc độ Xích Đồng Long rất mau lẹ, chỉ trong thời gian họ nói chuyện đã trở về. Nó cầm theo một thứ quả màu đỏ, đặt ngay trước mặt Tu.

.

“Ở thời đại của bọn ta, mỗi năm Long tộc chào đón ít nhất một sinh linh bé bỏng; nhưng giờ đây, trong 100 năm mới có một con rồng được sinh ra. Nếu so ra, việc Thú tộc và Nhân tộc mỗi một khắc đều có một sinh linh chào đời, thật sự là ân huệ mà thần đã ban cho.” Tử Tinh Long nhìn Tu, trong âm thanh già nua chất chứa một sự phiền muộn. “50 năm trước, bọn ta đã mất đi Ngân Long cuối cùng.”

.

Vì Ngân Long là động vật quý hiếm nên các người mới muốn cho manh chủ làm rồng giống á?! WTF! Đây là chuyện mà người có thể làm ư?!

.

Dù rất rõ là mình không biết tự lượng sức, Đỗ Trạch vẫn lao ra ngăn cản. Có lẽ do trải qua lễ tắm máu rồng, Đỗ Trạch cảm thấy tốc độ của mình chưa bao giờ nhanh như bây giờ, nhưng một con Lục Long chợt vươn chân trước ra, đè chặt Đỗ Trạch xuống đất. Cậu chỉ biết trơ mắt nhìn Xích Đồng Long nhét Long Tâm Quả vào miệng Ngân Long.

.

“Các người làm thế là ép buộc hắn.” Đỗ Trạch ló ra khỏi móng vuốt của Lục Long rồi nói với Tử Tinh Long, khuôn mặt thanh niên tóc đen không có tí cảm xúc nào, chính vì thế lời nói của cậu càng tản ra hơi lạnh. “So với súc sinh, có khác gì cơ chứ?”

.

Thấy câu nói của Đỗ Trạch quá khó nghe, Tử Tinh Long im lặng, sau đó mới khẽ thở dài: “Ta cho rằng kiếp này mình không còn được thấy sinh linh xinh đẹp tao nhã này, nhưng giờ đây ta lại thu hoạch được một niềm vui khá lớn, ta muốn kéo dài niềm vui này.”

.

“Long tộc, vĩnh tồn.”

.

Bị ép nuốt Long Tâm Quả, Tu đã ngừng giãy dụa. Ngân Long rủ chiếc cổ thon dài. Hắn thở hổn hển, cặp mắt đỏ rực như sắp rỉ máu. Một Phỉ Thúy Long thận trọng tiến lên cọ cánh Ngân Long, Ngân Long không khước từ mà còn rất thoải mái nheo mắt lại. Tu mở cánh, hắn đang hưng phấn, hoàn toàn bước vào trạng thái xâm lược. Tử Tinh Long bảo Kim Long thu hồi thần lực trên người Tu. Long Tâm Quả là thứ có lợi cho vấn đề sinh sản của Long tộc. Long tộc dùng Long Tâm Quả xong sẽ tạm thời mất đi lý trí, chỉ còn sót lại bản năng, dưới sự kích thích do mùi động dục của giống cái, giống đực sẽ nổi lên dục vọng.

.

Biến cố xảy ra chỉ trong nháy mắt. Phỉ Thúy Long định quấn lấy đuôi Ngân Long, nhưng lại bị Ngân Long quật ra. Ngân Long lao thẳng ra khỏi vòng vây của rồng cái, hung hăng đánh bay Lục Long đang giữ Đỗ Trạch. Long tộc xung quanh mau chóng chuẩn bị thế chiến đấu. Nhưng trước mắt chúng nó, Ngân Long đánh Lục Long xong không lập tức bỏ đi cùng kỵ sĩ rồng của mình, mà chỉ vờn quanh Nhân tộc tóc đen đó, chốc chốc lại dùng đuôi chạm vào đối phương. Bởi vì hình thể giữa người và rồng quá cách biệt, Ngân Long chỉ có thể dùng cái đuôi nhọn quấn quanh hông thanh niên tóc đen, hàm chứa sự ám chỉ mãnh liệt.

.

Tử Tinh Long sững sờ nhìn Tu. Nó vốn tưởng Tu không bị ảnh hưởng của Long Tâm Quả nên mới thoát khỏi vòng vây của đám rồng cái. Tuy giờ có vẻ hắn đã ở trong trạng thái động dục không lý trí rồi, thế nhưng Ngân Long đó lại… cầu hoan với một giống đực Nhân tộc?

.

Đỗ Trạch bối rối nhìn Tu, vòng quấn đuôi của hắn không chặt, nhưng khá vững chắc. Tu cứ dùng cặp mắt đỏ rực đó nhìn cậu chòng chọc, như đang thúc giục cậu.

.

Đây chẳng lẽ muốn cậu ôm đuôi rồi bỏ đi ư? Tên ngốc ngẫm nghĩ, sau đó ôm chặt cái đuôi nhọn của Ngân Long.

.

Tiếp đó, Đỗ Trạch thật sự bị mang đi. Ánh trăng mờ ảo hiện lên, Tu kéo Đỗ Trạch hướng về phía phương xa và giương rộng cánh bay đi. Tất cả Long tộc đều ngây ngốc nhìn Ngân Long tóm kỵ sĩ rồng của mình bỏ chạy, ai cũng không kịp phản ứng. Tâm tình Tử Tinh Long bây giờ rối bời, nó biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp và điều đó khiến tâm tình nó càng thêm kỳ dị. Tử Tinh Long không tài nào nghĩ ra được: vì sao Ngân Long không thèm nhìn đám rồng cái mà chỉ chọn một Nhân tộc? Là Nhân tộc cũng được đi, nhưng cớ gì đó lại là giống đực?

.

Có một con rồng hỏi Tử Tinh Long có nên đuổi theo không, Tử Tinh Long nhìn dòng nước bên trên, cuối cùng lắc đầu. Nó bất đắc dĩ thở dài một hơi.

.

Coi như bỏ qua lần này, dù sao nếu không có sự chỉ dẫn, họ sẽ chẳng thể nào rời khỏi Long đảo được.

.

***

.

Thần giới, điện vạn thần.

.

Thần Quang Minh ngồi bệ vệ trên ngai, liếc nhìn chủ thần Thú tộc đang chật vật không thể tả.

.

“Kẻ không bao giờ ngủ Gruumsh, sao ngươi lại dám phá vỡ quy củ.”

.

Gruumsh nhặt cây giáo lên, trên đó dính đầy máu, là máu của hắn. Mạng của hắn sắp kết thúc rồi.

.

“Quy củ?” Gruumsh cười nhạo: “Đó chẳng qua chỉ là quy củ do người định ra mà thôi, cớ gì ta phải tuân theo.”

.

Với thái độ vô lễ của Gruumsh, thần Quang Minh vẫn cứ bày ra lòng nhân từ của mình với chúng thần.

.

“Chỉ cần ngươi nhận sai, Gruumsh, ta sẽ tha thứ cho ngươi.”

.

Gruumsh cười to, vừa cười vừa ho ra máu, giọng nói của hắn rất vang dội, quanh quẩn khắp điện vạn thần, lọt vào tai của mỗi vị thần đang có mặt ở đó.

.

“Vì tộc của ta không tôn thờ người, người đã đuổi họ đến chốn hoang dã, thân là chủ thần Thú tộc, ta phải giúp cuộc sống của con dân ta tốt đẹp hơn, sai chỗ nào chứ!” Gruumsh quét mắt nhìn chúng thần xung quanh: “Các ngươi không muốn có nhiều lực tín ngưỡng hơn à? Giờ là cơ hội tốt nhất đấy, thượng thần không thể rời khỏi thần giới, hạ thần lại đến đại lục hỗn độn được, trung thần cũng sẽ mau chóng…”

.

Gruumsh im bặt, hắn hé miệng nhổ ra một ngụm máu. Trước khi ngã xuống, chủ thần Thú tộc trừng mắt về phía thần Quang Minh ngồi tít trên cao, mắt hổ sáng ngời.

.

【Vị tríđó, người ngồi lâu lắm rồi.】

.

Thần Quang Minh nhìn khẩu hình miệng của Gruumsh, cơ thể khôi ngô đổ ầm xuống đất. Người đứng lên nhìn xuống chư thần, gương mặt tuy vẫn hiển hiện nụ cười dịu dàng, nhưng lời nói lại ẩn chứa sự uy hiếp.

.

“Ta hy vọng các ngươi có thể giữ được bổn phận.” Thần Quang Minh nói: “Dù cho các ngươi có chạy tới đại lục hỗn độn để trốn tránh, khi ta có thể rời khỏi thần giới, đó sẽ là ngày chết của các ngươi.”

.

Rời khỏi ngai, thần Quang Minh bước tới thi thể của Gruumsh, vẻ mặt phẫn nộ. Người biết dù mình có đe dọa thế nào đi nữa, có một rồi cũng sẽ có hai, những hạ thần khác sẽ chạy đến đại lục hỗn độn, mà người thân là thượng thần bị cưỡng chế ở lại thần giới, không biết bao giờ mới có thể xuống được đại lục hỗn độn.

.

Nguyên tố ánh sáng bắt đầu tụ lại trong tay thần Quang Minh. Thần Quang Minh căm hận đến nỗi muốn nghiền Gruumsh thành tro. Nhưng bên trên thi thể của thần thú đột ngột xuất hiện một lỗ đen, nó hút thi thể vào rồi biến mất không còn tăm hơi. Thần Quang Minh nhìn nơi lỗ đen vừa biến mất, sợ run lên.

.

Đó là… quy luật?

.

***

.

Hôm đó, vô số thần điện nhận được chỉ thị từ chúng thần, thậm chí có thần còn xuống tận nơi.

.

Chủ thần của Thú tộc đã ngã xuống, mở màn cho cuộc chiến của các vị thần.

.

******

.

Tác giả có điều muốn nói:

.

Nhân vật chính: Hôm nay tám chủng tộc đi.

.

Độc giả: Đây là chuyện mà người có thể làm ra ư?

.

Nhân vật chính (hình rồng đẩy ngã độc giả): Ừ, ta không phải là người.

.

Tác giả (che mắt): Thê thảm khủng khiếp.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.