CHƯƠNG 79
Thần tháp: Hành khúc cuồng bạo
.
Trong tình huống thế nào thì bị một người lạ gọi tên của kẻ khác?
.
A. Bạn và kẻ đó có bộ dáng giống nhau.
.
B. Bạn và kẻ đó có vài nét giống nhau.
.
C. Bạn chính là kẻ đó.
.
Đỗ Trạch suy nghĩ, từ khi nghe được tiếng “phụ thần” từ Corellon, độc giả ngốc nghếch vẫn luôn chìm trong trạng thái ngẩn ngơ. Cậu muốn biết tin tức về Thần Sáng Thế, thế mà không ngờ rằng lại đạt được một tin động trời. Để làm rõ suy nghĩ, Đỗ Trạch liệt ra đủ khả năng. Căn cứ vào phản ứng khi ấy của Corellon, Đỗ Trạch loại trừ khả năng đầu, nếu thật sự bộ dáng của cậu giống với Thần Sáng Thế, vậy thì ngay khi chạm mắt cậu, Corellon đã phải kêu lên từ “phụ thần” đầu tiên rồi.
.
Phỏng đoán thứ hai, Đỗ Trạch cảm thấy nó gần với sự thật nhất, có thể cậu có vài nét tương tự với Thần Sáng Thế, hoặc là phong cách, hoặc là hơi thở, hoặc là chỗ nào đó. Nếu bị chủ thần Tinh Linh nhận nhầm thành phụ thần, vậy thì cái chỗ tương tự đó chắc chắn phải rất đặc biệt, chỉ phụ thần mới có. Từ phỏng đoán này có thể suy ra thêm, cậu thật sự có liên quan đến Thần Sáng Thế. Biết đâu một ngày nào đó, tên BOSS đứng sau màn lại nhảy ra nói với cậu rằng: “Thật ra ta là ba của cậu!”
.
… NOOOOOOO! ! !
.
Cái phỏng đoán quá kinh hồn đó đã khiến đầu óc tên ngốc quay cuồng. Đỗ Trạch rối loạn chuyển sự chú ý qua khả năng thứ ba. Phỏng đoán này không phải tự sướng đâu, chân tướng thoạt nhìn luôn là điều không có khả năng nhất, Đỗ Trạch liệt nó ra —— ngay cả chuyện xuyên không phản khoa học mà cậu còn thực hiện được, biết đâu ngày nào đó cậu lại xuyên đến thuở sơ khai của thế giới này, trở thành Thần Sáng Thế; nếu đã là Thần Sáng Thế, việc thay đổi vẻ ngoài đối với cậu không phải là việc gì quá khó… Tại sao càng nói càng cảm thấy đây là chân tướng nhỉ? Độc giả ngốc nghếch bắt đầu yy đáng xấu hổ, cái danh Thần Sáng Thế này nghe có vẻ rất kiêu ngạo và oai phong ——
.
Khóe mắt liếc qua Tu phía bên, nhân vật chính chân thật đang ở đây, cho dù là BOSS chung cực, điều duy nhất có thể làm bây giờ là…
.
Manh chủ, chúng ta làm bạn được không!
.
BOSS trâu bò ra sao thì cuối cùng vẫn bị nhân vật chính đẩy ngã, lúc này mà còn không ôm đùi thì phải chờ đến khi nào nữa? Đỗ Trạch thấy rằng, nếu cậu thật trở thành BOSS cuối, manh chủ vẫn sẽ đẩy ngã cậu, về phần đẩy ngã thế nào thì…
.
Ha ha.
.
Đỗ Trạch rất muốn che mặt lại, mỗi lần cậu nghiêm túc tự hỏi vấn đề gì đó thì y như rằng sẽ suy diễn đến một điểm không thể quay đầu. Hiện giờ có rối rắm thế nào đi nữa cũng không ra được kết luận, người duy nhất biết rõ sự việc là Corellon đã được thay đổi, Đỗ Trạch đành phải ký thác hy vọng vào những phó bản tiếp theo. Tầng kế mà là phó bản Thiên tộc thì tốt rồi, thần Quang Minh ngạo kiều đó chắc chắn sẽ tuồn ra được một lượng thông tin quý giá.
.
Lúc này, đoàn người Đỗ Trạch và Tu đã quay trở về đại sảnh tròn, tượng đá xung quanh đã hiện lên năm cái. Đỗ Trạch quét mắt một vòng rồi đặt hết lực chú ý lên người Tu. Tu hiện đang nghe Rachel báo cáo về quân đoàn sấm sét, bởi vì bất ngờ hội ngộ nơi cây sinh mệnh, không chỉ nhân số đội ngũ được mở rộng, mà thông tin về thần tháp cũng thu được một lượng lớn.
.
Nghe một chặp, Đỗ Trạch chỉ thấy cái lạnh run dâng lên từ lòng bàn chân. Căn cứ theo mô tả của Rachel, 300 người quân đoàn sấm sét tổng cộng có 50 tiểu đội, nhân số bỏ mình lên tới một nửa, còn lại đều là những Ma tộc có thực lực Võ Thần cao cấp hoặc là Pháp Thần cao cấp, thần tháp tàn khốc là thế. Nghe được những việc mà quân đoàn sấm sét đã trải qua, Đỗ Trạch mới phát hiện nhờ có Tu dẫn đầu, kẻ leo tháp như họ thoải mái đến bao nhiêu. Nhìn lại các phó bản đã vượt qua, ở phó bản Ma tộc, nếu như không có Tu, để đánh tới cửa Baal ít nhất phải mất một tháng hoặc lâu hơn, huống chi là còn đứng vững trước đòn tấn công khủng bố của Baal. Cả đại lục cùng lắm chỉ có vài ba người là làm được điều đó.
.
Phó bản Vong Linh thì họ qua rất dễ dàng, nhưng với quân đoàn sấm sét thì lại khác, mấy chục vạn Vong Linh cuối cùng mới là cái khó nhất của phó bản. Bởi vì Nhân tộc bị Vong Linh áp chế đã bắt đầu phản công. Một khi số lượng Vong Linh trong tay kẻ leo tháp đạt ngưỡng tám mươi vạn, thần điện Quang Minh sẽ huy động mười hai đoàn kỵ sĩ Quang Minh, họ chính là “khắc tinh tuyệt đối” của Vong Linh — bất kể là Vong Linh gì, dưới một cú tấn công của họ đều phải chết. Có đoàn kỵ sĩ Quang Minh tham gia trận chiến, nếu kẻ leo tháp không biết cách điều hành quân đội, Vong Linh trong tay họ sẽ ngày một ít đi. Một khi số Vong Linh thấp hơn 50 vạn, thần tháp sẽ quyết định họ thất bại.
.
Đột nhiên, Đỗ Trạch cảm thấy việc họ có thể gặp lại Rachel ngay khi đó thật sự là quá may mắn, vượt qua ải khó khăn nhất của bộ phận đi đánh BOSS. Lúc đấu với Louis, so với lần thắng không rõ ràng của Tu, có thể nói quân đoàn sấm sét đã phải rất gian khổ mới qua được, họ hy sinh đến người cuối cùng mới đạt được kết quả đồng quy vu tận với Louis. Về phó bản Nhân tộc, dường như cả một tiểu đội sấm sét họ cũng không gặp được, Đỗ Trạch luôn có cảm giác là tiểu đội sấm sét tiến vào phó bản vẫn còn bị nhốt trong đó. Phó bản Nhân tộc tuy không có lực sát thương, nhưng nó lại có thể vây khốn kẻ leo tháp — nếu không tìm được đáp án giống với nhân sư, bất cứ ai cũng không được rời khỏi cung điện tri thức. Đỗ Trạch không thể không cảm thán, may là lúc đó họ gặp Antonio…
.
Đỗ Trạch bỗng đần người ra, một suy nghĩ nảy lên khiến tay chân cậu lạnh lẽo. Lần đầu là trùng hợp, lần hai là may mắn, vậy còn lần ba, thậm chí là lần bốn thì sao… ? Gặp Rachel ở phó bản Vong Linh, gặp Antonio ở phó bản Nhân tộc, ở phó bản Long tộc, tuy Đỗ Trạch không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng quả thật Tu đã lấy được thông tin rất quan trọng; về phó bản Ma tộc và Tinh Linh, đều nhờ vào thân phận Tu mới giảm bớt phần nào khó khăn. Dù ở tầng nào của thần tháp, họ đều nhận được phúc lợi rất đúng lúc: hoặc là gặp trúng người thích hợp, hoặc là nhờ thân phận Tu và thu hoạch được chỗ tốt, vậy nên họ mới leo tháp thoải mái như thế. Coi bộ, dường như có thứ gì đó luôn luôn giúp đỡ họ, nói đúng hơn là giúp đỡ Tu trở thành thần tối cao.
.
Từ tiến độ leo tháp của quân đoàn sấm sét, tiểu đội có vẻ tinh anh nhất cho đến nay cũng chỉ vượt được hai tầng thần tháp, đổi lại là toàn quân bị diệt. Cứ cho là Đỗ Trạch phóng đại cũng được, kẻ leo tháp hiện nay cũng lắm chỉ tới tầng ba hoặc bốn của thần tháp thôi, vượt qua tầng năm như Tu thì tuyệt đối không có. Nếu tiếp tục tình hình này, Đỗ Trạch chẳng chút nghi ngờ người đầu tiên lên đỉnh tháp và trở thành thần tối cao chính là Tu.
.
Vì có sự đối lập, mới phát hiện thần tháp tàn nhẫn với người khác thế nào, lại khoan dung với Tu ra sao.
.
Kể về những phó bản đã thông qua xong, Rachel bắt đầu giảng giải thông tin về phó bản mới. Tượng đá mà họ chưa đạt được phân biệt là Chu Nho, Thiên tộc và Thú tộc. Phó bản Chu Nho đã biết trước là di tích Chu Nho, phó bản Thiên tộc thì vẫn còn mơ hồ vì chưa có tiểu đội sấm sét nào thông qua phó bản Thiên tộc. Đỗ Trạch nghĩ, những Ma tộc đó chắc đã bị thần Quang Minh giận chó đánh mèo rồi. Bởi vậy, phó bản đáng nói hiện giờ là Thú tộc. Một Ma tộc tên là Gary báo rằng, y là người duy nhất còn sống của tiểu đội sấm sét, bởi vì những đồng đội còn lại đã bị y… giết chết.
.
“… Sau khi bọn ta chọn ra năm đồng đội thì gia nhập chiến trường. Lúc bước vào, bọn ta thấy rất nhiều kẻ leo tháp khác, tất cả mọi người đều bị nhốt trong chiến trường. Cả chiến trường là vùng cấm ma thuật, một khi hành khúc cất lên, các đội ngũ sẽ tấn công lẫn nhau.” Gary nói từ tốn: “Thoạt đầu, bọn ta chưa phát hiện ra vấn đề gì với hành khúc, chỉ thấy tâm huyết và sức mạnh sục sôi, tính chiến đấu bị kích thích. Thời gian trôi qua, khoảng ngắt của hành khúc càng ngày càng ngắn lại, thời gian duy trì thì ngày một dài hơn, dần dần, bọn ta đánh mất lý trí.”
.
“Khi ta khôi phục hoàn toàn, mọi chuyện đã kết thúc.”
.
Đỗ Trạch lặng người nghe cái gọi là kết thúc từ miệng Gary. Y tỉ mỉ báo từng cái tên của đồng đội đã chết trong tay mình cho Rachel. Cho dù Ma tộc có thiên tính tàn nhẫn, nhưng sắc mặt trắng bệch của Gary đã chứng minh rằng y cũng rất đau đớn khi tự tay giết chết đồng đội. Xét từ phương diện này, phó bản Thú tộc có thể xem là phó bản tàn ác nhất. Đỗ Trạch chân thành kỳ vọng rằng họ sẽ không phải đối mặt với phó bản Thú tộc ngay tức thì, nhưng…
.
Thật sự là sợ cái gì thì được cái đó, muốn cái gì thì mất cái đó.
.
Đỗ Trạch câm nín nhìn bộ lạc được thần tháp mô phỏng trước mắt, đây là một bộ lạc Thú tộc điển hình, lối thoát cũng nằm ngay ở đây. Qua lời kể của tù trưởng bộ lạc và Gary, Tu phải chọn ra năm đồng đội để cùng tham gia vào chiến trường. Những người còn lại sẽ ở đây chờ đợi kẻ thắng trở về. Không nhất định phải chọn người từ những kẻ leo tháp, chiến sĩ Thú tộc trong bộ lạc cũng có thể trở thành đồng đội, coi bộ là do thần tháp chuẩn bị để trợ giúp cho những kẻ leo tháp đơn độc.
.
Tu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng mắt tại người Đỗ Trạch. Đã biết được độ hiểm ác của phó bản Thú tộc, cho dù không tình nguyện tách khỏi Đỗ Trạch, Tu cũng không thể dẫn Đỗ Trạch theo được. Sau khi xác định người chờ nơi bộ lạc an toàn tuyệt đối, Tu chọn ra bốn chiến sĩ Thú tộc —— Vốn Tu định chọn hết chiến sĩ Thú tộc, nhưng Ma tộc duy nhất còn sống lại tự nguyện xin gia nhập. Suy xét đến kinh nghiệm mà Gary có được, Tu ngầm đồng ý.
.
“Tu đại nhân, xin ngài hãy yên tâm.” Chị em Ma tộc lo lắng nói.
.
“Đừng lo, ta sẽ bảo vệ tiểu chủ nhân.” John cười trấn an, thân là một con rối máy, John không được tính vào nhân số, bởi vậy nó cũng có thể gia nhập đội ngũ.
.
Rachel đứng bên dặn dò Gary phải bảo vệ Tu cho tốt. Tu vươn tay đè cổ tên ngốc nhà mình, cúi người hôn lên vành tai mềm mại của Đỗ Trạch.
.
“Chờ ta trở về.”
.
Đỗ Trạch chợt thấy tai lành lạnh, và rồi thứ cảm giác mát lạnh như bạc hà đó lại nhanh chóng nóng lên, tốc hành tới ngực cậu. Cậu bưng lỗ tai đỏ bừng, ngẩng đầu trông theo hình dáng đã đi xa của Tinh Linh tóc trắng. Cánh cửa gỗ to lớn của bộ lạc như đuổi Tu đi, đoàn người Tu rời khỏi cũng là lúc nó thong thả khép lại.
.
Đỗ Trạch nhìn cánh cửa đã đóng, chẳng biết sao trong lòng lại dâng lên một cơn bất an mãnh liệt.
.
Thần tháp đãi ngộ những người ở lại rất tốt, trong bộ lạc cái gì có nấy, Đỗ Trạch thậm chí còn tắm một chút. Nằm trên chiếc giường mềm mại, Đỗ Trạch ngẫm nghĩ, người cần nghỉ ngơi nhất lại không ở đây. Cậu nhìn đôi tay mình, kể từ lúc bước ra khỏi phó bản Tinh Linh thì không còn xuất hiện tình huống ảo ảnh nữa, nhưng nỗi bất an trong Đỗ Trạch vẫn chưa vơi được phần nào, cậu luôn có một cảm giác rằng thời gian của mình không còn nhiều.
.
Thú tộc trong bộ lạc đều do thần tháp mô phỏng ra, chỉ được quy định hình thức hành vi, chứ không thể nói chuyện với nhau. Đỗ Trạch dạo một vòng quanh bộ lạc, cảm nhận bức tường gỗ đồ sộ ngăn cách giữa cậu và chiến trường, đừng nói đến hành khúc có thể làm người ta phát cuồng, ngay cả một tiếng chém giết cũng chẳng thể nghe được. Vì thế, Đỗ Trạch đành phải ngồi trước cửa lớn xòe tay đếm ngày. Cậu không hề lo cho Tu, dù là sức mạnh bản thân của manh chủ, hay là sức mạnh tương trợ rõ ràng đó, mọi thứ đều bảo đảm rằng kẻ thắng cuối cùng nhất định là Tu, cậu chỉ việc chờ đợi mà thôi.
.
Vào ngày thứ mười, độc giả đã đợi được nhân vật chính của mình. Tuy Đỗ Trạch biết Tu sẽ thắng trận, nhưng cậu lại không đoán được chiến thắng đó thê thảm đến mức nào.
.
Cánh cửa to lớn chậm rãi mở ra, Đỗ Trạch mới vừa vui sướng đứng lên, mùi hương lan tỏa ra từ khe cửa đã khiến cậu phải sững sờ. Mùi máu tươi nồng nặc, gay mũi bị gió thổi tới, không chỉ không tản ra mà còn tích tụ lại, xộc vào khoang mũi mọi người. Khi cửa gỗ rộng mở, Ariel bụm chặt miệng, More nhướng mày, chị em Ma tộc ôm chặt lấy nhau, đến cả Rachel quen cảnh máu me cũng không thể không dao động.
.
Khung cảnh sau cánh cửa lớn phô bày trước mắt mọi người, một địa ngục máu thịt. Cả khung cảnh chỉ có thể dùng từ thịt để hình dung. Xung quanh, tứ chi rơi vãi xoắn thành một khối, đỏ trắng đan xen, máu chảy thành sông. Đỗ Trạch nhìn những thi thể đó, nước bọt nghẹn nơi cổ. Những thi thể đó sẽ không biến mất, vì họ không phải vật mà thần tháp mô phỏng, họ chính là sinh linh thực thụ. Từ trang bị và tư thế của thi thể, có thể thấy mỗi một sinh linh đều chết trên tay người cùng đội.
.
Mùi máu tươi nồng nặc gần như xông cả đôi mắt, Đỗ Trạch gắng sức trừng mắt, ép buộc mình phải nhìn vào núi thây biển máu khủng bố đó để tìm được người trong lòng. Sau đó, cậu thấy nhân sư tóc đỏ đứng trên đống thi thể. Lúc này Tu đã ở trong hình thái Thú tộc, không những thế còn thú hóa được một nửa, có thể thấy rất rõ trên mặt, trên cánh tay hắn nổi lên thú văn màu đỏ. Hắn giơ cao tay bóp cổ một người, chiếc đuôi sư tử thõng xuống, phe phẩy trông rất sung sướng.
.
Sự kinh ngạc tràn đầy mắt Đỗ Trạch, bởi vì người trong tay Tu lúc này không ai khác chính là Gary! Gương mặt Ma tộc đó trướng đến đỏ bừng, máu nhỏ giọt từ người y đáp xuống mặt Tu, nhuộm đẫm nụ cười đầy thú tính trên môi Tu.
.
“Đó là… điện hạ?”
.
Rachel chần chờ hỏi. Tai Tu giật giật, dường như bị tiếng nói của Rachel đánh động, hắn quay đầu lại, lộ ra cặp mắt vàng sắc. Ánh mắt nọ quét về phía mọi người, cuối cùng dừng nơi Đỗ Trạch. Bỗng chốc, Đỗ Trạch như thấy mình bị một con mãnh thú rình rập.
.
“Cẩn thận…” Một giọng nói mỏng manh phát ra từ trong đống thi thể, Đỗ Trạch phát hiện đó là John chỉ còn lại nửa người, nó đang cảnh báo cho họ: “Tiểu chủ nhân đã mất lý trí —— ”
.
Anh không nói tiểu sinh cũng dư biết! QAQ
.
Đỗ Trạch trơ mắt nhìn Tu ném xác Gary sang một bên và bước về phía cậu. Lúc này cậu trông như một con mồi đáng thương không thể nhúc nhích.
.
Nhưng ngay sau đó, thần thú giáng xuống đã cứu vớt độc giả khổ bức khỏi hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng. Gruumsh dẫn theo vài thần thú khác, khi thấy chiến trường đã hóa thành địa ngục, đôi mắt chủ thần Thú tộc lóe lên một chút kinh dị.
.
Thần thú xuất hiện thu hút sự chú ý của Tu. Tu nhìn Gruumsh cầm đầu đoàn Thú tộc, hắn liếm liếm móng vuốt, giống như một người thợ săn đang vận sức chờ phát động. Không đợi Gruumsh mở miệng, Tu co đôi chân đã thú hóa, như một chiếc tên rời cung lao tới Gruumsh.
.
“Ư… !”
.
Gruumsh dùng giáo để đón đỡ, nhưng lại bị va mạnh vào. Mặt đất lấy hai người làm tâm bắt đầu nứt toát ra và lún xuống, tạo thành một vết rạn hình mạng nhện rất lớn. Điều này như một tín hiệu mở đầu cuộc chiến, tiếng trống vang lên từ bốn phía càng lúc càng mạnh, mỗi một âm “tùng, tùng, tùng” đều như choảng vào tim người ta. Khi đã hòa với nhịp đập của tim, tiếng trống vỗ ngày một nhanh hơn, huyết mạch ngày một dâng trào. Đỗ Trạch không thể không đè trái tim đang nảy lên từng đợt của mình, dòng máu di chuyển gia tốc làm toàn thân nóng lên, gào thét như muốn phát tiết, muốn hủy hoại thứ gì đó.
.
Gruumsh nhìn chằm chằm đôi mắt thú vàng kim sát rạt đó, y cắn chặt răng nanh, gân xanh nổi lên và bắt đầu thú hóa. Thú văn trườn lên thái dương Gruumsh, cây giáo nắm trong tay cũng dần trở nên sắc nhọn. Chủ thần Thú tộc gào thét muốn hất văng Tu đang đè trên người mình. Tu mượn lực của Gruumsh nhảy ra sau, không phải hắn tha cho Gruumsh, mà là để tránh né những cú tấn công đến từ thần thú khác.
.
Tất cả thần thú đều đã cuồng hóa trong hành khúc, họ bao vây Tu, bắt đầu thế trận đoàn chiến mà Thú tộc am hiểu nhất. More và Rachel không chần chờ gì nữa mà gia nhập vào cuộc chiến, nhưng so với các thần thú hợp tác ăn ý với nhau, chưa nói đến việc More và Rachel có ăn ý hay không, họ còn phải tránh né những đòn công kích của Tu. Giờ Tu đã hoàn toàn cuồng hóa, hắn không phân rõ địch ta, chỉ biết tấn công một cách thô bạo.
.
Xử lý xong hai thần thú, More và Rachel cũng không vì thương tích mà rời khỏi trận chiến. Lúc này chiến trường chỉ còn lại chủ thần Thú tộc Gruumsh cùng với hai thần thú liên thủ tấn công Tu. Tu không thèm để ý việc đối phương lấy nhiều đánh ít, nụ cười trên mặt vẫn thản nhiên, ngạo nghễ. Dưới sự liên thủ của ba thần thú, mới đầu Tu còn hơi bị lép vế, nhưng dần dà, sự nghịch chuyển chí mạng xuất hiện.
.
Hành khúc vang dội chưa ngừng lại lần nào, dưới kích thích đó, trình độ cuồng hóa của tất cả Thú tộc đã đi đến bước cuối, càng lúc càng đánh mất lý trí. Trong một thoáng, một thần thú gào thét, đột ngột xoay người tóm lấy đồng đội ở cách mình không xa; thần thú bị tập kích cũng rống giận, không chút do dự liều mạng với thần thú kia. Đỗ Trạch ngơ ngác nhìn sự việc đang diễn ra, nhìn thần thú ngoặm cổ đồng đội, nhìn thần thú bị ngoặm giương móng vuốt móc tim đối phương, nhìn hai thần thú đó chết trong tay đồng đội của mình, cả khung cảnh đó trông vừa buồn cười lại vừa quái đản.
.
Đỗ Trạch chợt thấy một cơn lạnh buốt dâng lên trong người, chứng kiến tình cảnh này, cậu loáng thoáng biết được nguyên nhân suy bại của Thú tộc.
.
【Thú tộc trả lý trí, lấy cuồng chiến.】
.
Có vết xe đổ của Tinh Linh tộc, Đỗ Trạch nghe thứ hành khúc cổ động kia, một suy nghĩ không thể tránh khỏi nảy lên — việc này không phải lại là kiệt tác của Thần Sáng Thế chứ?
.
Người biết hết tất cả chỉ có chủ thần Thú tộc, nhưng lúc này, y đang bận chiến đấu với Tu. Bên trên biển thây, hai con mãnh thú đấu đá nhau — đó thật sự là hai con dã thú, Gruumsh đã thú hóa hoàn toàn lao vào cắn xé Tu, móng vuốt sắc nhọn chực cắm vào tim đối phương.
.
Khi Tu đớp một cái, Gruumsh định nghiêng người né tránh nhưng lại bị thứ gì đó ngăn cản. Đó là John, con rối máy chỉ còn nửa người tóm chặt chiếc đuôi của chủ thần Thú tộc, linh kiện do bị chấn động mà rơi xuống lả tả. Trong một trận đấu, chỉ một chút tạm dừng cũng là một nhát chí mạng, Tu ngoặm lấy cổ Gruumsh, không chút do dự cắn đứt động mạch chủ của y.
.
Cơ thể cao lớn của Gruumsh đổ ầm xuống biển thây. Trong bộ lạc đằng sau Đỗ Trạch xuất hiện một cột sáng đỏ, nhưng không một ai chú ý đến nó, tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm dã thú xinh đẹp đứng ngạo nghễ trên núi thây. Mái tóc mềm mại màu trà phất phơ trong gió, cặp mắt vàng kim giống sư tử khẽ nheo lại, hắn bỗng nhảy xuống khỏi núi thây, bước chân tao nhã tiến lại gần con mồi của mình.
.
Đối với dã thú càng lúc càng đến gần, dù biết đó là Tu, Đỗ Trạch vẫn xấu hổ khi cảm thấy chân mình nhũn ra. Đó là bản năng sợ hãi của mọi sinh vật khi đối diện với mãnh thú, huống hồ Tu còn đang trong tình trạng chưa biết là có “bình thường” hay không.
.
Ánh mắt sắc bén sáng ngời, rất thấu đáo, nhưng lại thiếu đi sự lý trí.
.
Động vật to lớn thuộc họ mèo đứng trước mặt Đỗ Trạch, phần tóc mai bên gò má của hắn còn thấm vết máu đỏ tươi. Nếu không nhờ vào thói quen mặt than của tên ngốc nào đó, ngay khi dã thú dí sát vào mình, Đỗ Trạch đã khóc lóc thảm thiết rồi. Cậu còn có cảm tưởng rằng giờ mình đang tham gia vào một bữa cơm KFC sang trọng.
.
Ai cũng không dám lên tiếng, sợ kích thích đến con dã thú nguy hiểm mà xinh đẹp đó.
.
Dưới cái nhìn chăm chú của đôi ngươi vàng, Đỗ Trạch run rẩy vươn tay, bản thân cũng không biết mình phải phản ứng kiểu gì.
.
“Tu… ?”
.
Tu nghiêm túc nhìn Đỗ Trạch hồi lâu, đột ngột gục đầu xuống, hắn ngửi ngửi đầu ngón tay Đỗ Trạch, sau đó thì dùng mặt cọ qua cọ lại.
.
Tóc mai mềm mượt lướt qua mu bàn tay Đỗ Trạch, lông xù rất mịn. Chẳng biết tại sao, Đỗ Trạch lại thả lỏng hoàn toàn, không còn chút sợ sệt nào nữa. Không đợi Đỗ Trạch mở miệng, cậu đã nghe thấy tiếng la hoảng hốt của Verl, rồi thì cổ áo chợt căng ra. Lúc lấy lại tinh thần thì cậu đã bị Tu cắn cổ nhấc lên.
.
Con thú ngậm Đỗ Trạch, không chút lượng lự lao thẳng vào cột sáng đỏ. Thoạt đầu, Đỗ Trạch chỉ thấy một màu đỏ rực rỡ, cuối cùng thì đổi thành một cảnh sắc thép màu xám — ngay mới nãy thôi, Tu mang cậu về lại đại sảnh tròn, không chút thời gian ngừng nghỉ đã lại nhảy vào cánh cửa. Vì thế, họ đến di tích Chu Nho.
.
… What?!
.