CHƯƠNG 91
Độc giả: Thế giới này là một quyển tiểu thuyết.
.
Giờ —— đang ở đâu?
.
Đỗ Trạch mở to mắt, tất cả những gì cậu có thể thấy đều là một màu trắng thuần, còn cậu thì trôi nổi đơn độc trong sắc trắng mênh mông vô định, những vết thương chí mạng trên người đều biến mất như chưa từng xuất hiện.
.
Sau phút thất thần ngắn ngủi, Đỗ Trạch bắt đầu nhìn bốn phía, muốn nhanh chóng hiểu rõ tình huống trước mắt — bỗng nhiên hoàn hồn lại, cậu đã ở trong này. Đầu óc của Đỗ Trạch còn dừng lại trước hình ảnh Thần Quang Minh biến mất trong bóng tối. Cậu hoàn toàn không ngờ được cuối cùng Thần Quang Minh lại mang đến một “bất ngờ” lớn như vậy cho họ. Theo suy nghĩ của độc giả ngốc ngếch, cái gọi là BOSS chiến cuối chẳng qua cũng chỉ là gió thổi mây bay, nhưng thật không ngờ Thần Quang Minh lại ra quyết định hy sinh bản thân để giết chết tất cả mọi người ở đó.
.
【Các ngươi đã chết.】
.
Đỗ Trạch nhìn màu trắng thuần không bờ không bến kia — đây là thế giới sau khi chết sao?
.
Trắng, trắng, trắng, ngoại trừ màu trắng cũng vẫn là màu trắng. Như thể rơi vào trong sữa đặc, lại như trên một tờ giấy trắng chỉ có cậu là mang màu sắc. Đỗ Trạch nhìn xung quanh một hồi rồi không thể không nhắm mắt lại, lần đầu tiên cậu phát hiện màu trắng vô bờ hóa ra còn khiến người ta khó chịu hơn cả màu đen, một khi nhìn quá lâu, không chỉ cảm thấy lóa mắt, mà còn sinh ra cảm giác nôn mửa.
.
“… Nếu biết trước làm vậy có thể gặp cậu, ta hẳn nên bảo Thần Quang Minh giết chết cậu.”
.
Ngay khi nhắm mắt lại, Đỗ Trạch nghe thấy có người thở dài nói vậy. Phản ứng đầu tiên của tên ngốc nào đó là cao hứng — kìa, cậu nghe thấy có một đối tượng hỏi đường nơi hoang dã xuất hiện đó — nhưng mà một khi hiểu được nghĩa đen nghĩa bóng của câu nói kia, tất cả những gì cậu có chỉ còn lại kinh ngạc.
.
Đỗ Trạch thở gấp hít vào một hơi, toàn thân cứng ngắc như đá, cậu mở toang hai mắt nhìn người đang tới. Lúc nhìn thấy đối phương, Đỗ Trạch quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, như thể có sấm nổ ngay trên đầu cậu, lại giống bị đấm một phát vào đầu, cái vị nào đó trước mắt hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của cậu.
.
Trong không gian thuần trắng, “vị nào đó” vươn tay chào Đỗ Trạch.
.
“Lần đầu gặp mặt, người tôn quý, ta là Thần Sáng Thế của thế giới này.”
.
Khi nghe được cái tên kia, Đỗ Trạch giống như bị kim châm một phát, toàn thân đều chết lặng. Người tự xưng là Thần Sáng Thế trước mắt cậu có một mái tóc ngắn màu đen, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen cùng áo khoác chui ngắn tay, mang một cặp kính không viền và máy trợ thính màu xanh — Đỗ Trạch như thấy được một bản thân khác trên thế giới này!
.
“Đừng để ý.” Có lẽ đã quá quen với vẻ trố mắt của Đỗ Trạch, Thần Sáng Thế chỉ vào bản thân rồi nói: “Ta không có hình dạng cố định, bình thường chỉ phản chiếu lại hình dáng của các cậu.”
.
—— Mẹ nó hù chết người! Trong lòng Đỗ Trạch lập tức bị mấy chữ “Đệch mẹ nó” chạy ngập màn hình, xém nữa cậu đã cho rằng bản thân với Thần Sáng Thế có quan hệ bí mật nào đó, hoặc là cẩu huyết thêm chút nữa, cha cậu với Thần Sáng Thế có quan hệ nào đó đáng xin lỗi mẫu hậu, mà sự thật thì chỉ bởi vì Thần Sáng Thế là một tay gương, soi!
.
Tôi cuối cùng cũng biết chân tướng, nước mắt chảy ròng ròng.
.
Khiếp sợ xong, tên ngốc nào đó phát hiện cái mặc định “Thần Sáng Thế = gương soi” này thật ra rất phù hợp với trật tự. Là một vị thần sơ khai sáng tạo toàn bộ thế giới, trong giới chúng sinh, Thần Sáng Thế của《Hỗn huyết》đúng là quá vô hình, không có tượng thần cũng chẳng có thần điện, thông tin lại càng ít đến thảm thương. Giờ chân chính nhìn thấy Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch mới hiểu được tại sao, không có hình dạng nhất định cũng có nghĩa là không thể tạc tượng thần cho Thần Sáng Thế, không có tượng thần thì không thể xây dựng thần điện lưu giữ tư liệu, cứ thế, thông tin về Thần Sáng Thế tự nhiên chỉ còn là truyền thuyết hư vô.
.
Tiểu sinh tìm thông tin của ngài vất vả biết bao nhiêu là do ngài sao?
.
Đỗ Trạch đơ mặt nhìn chằm chằm cái gã đọc là Thần Sáng Thế tả là gương soi mặt ở đối diện, có lẽ bởi vì kiểu này, Đỗ Trạch cảm thấy cậu không còn rào cản xã giao nữa — nhìn cái gương chiếu ra ảnh mình thì ai còn lạnh lùng với chả kiêu ngạo được nữa! Bởi vì ngay từ đầu đã bị hình ảnh vô cùng khủng bố đánh sâu vào thị giác, tên ngốc nào đó lại không thấy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thần Sáng Thế. So với việc tại sao gặp được Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch lúc này càng để ý tới tình huống của Tu hơn, Thần Sáng Thế trước mắt không phải là đối tượng để hỏi tốt nhất hay sao.
.
“Tu thế nào rồi?”
.
Nghe được câu hỏi của Đỗ Trạch, Thần Sáng Thế không trả lời, lại hỏi vặn ngược: “Đã xảy ra chuyện gì?”
.
Ý, Thần Sáng Thế không biết chuyện xảy ra bên kia?
.
Thần Sáng Thế thấy Đỗ Trạch hơi đờ ra, khuôn mặt giống Đỗ Trạch như đúc hiện lên một vẻ như là tự giễu.
.
“Thần Sáng Thế không gì không biết, không gì không làm được.” Thần Sáng Thế dùng một ngữ điệu như đang tụng kinh nói: “Mỗi một sinh linh — kể cả cậu cũng nghĩ vậy, nhưng ta hiện tại cũng chỉ như một tên tù nhân mà thôi.”
.
Người vung tay, như đang giới thiệu với Đỗ Trạch nhà tù của Người, một màu trắng thuần quanh thân.
.
“Ta luôn bị nhốt ở đây, không nhìn được gì, không làm được gì — ngoại trừ chờ đợi cái chết của ta.”
.
Trực giác nói cho Đỗ Trạch, Thần Sáng Thế không nói dối, nhưng Đỗ Trạch vẫn không nhịn được phản bác một chút: “Ngài vừa mới nói, hẳn nên sớm bảo ‘Thần Quang Minh’ giết chết tôi.” Nếu không phải biết chuyện gì xảy ra, vậy sao Thần Sáng Thế lại biết cậu bị Thần Quang Minh giết chết, rồi nói ra cái câu như là hối hận kia?
.
“Đó là vì ta không thể rời khỏi đây, cho nên ta chỉ có thể dùng tay kẻ khác để làm chuyện ta muốn. Thần Quang Minh là quân cờ tốt nhất của ta, hắn có quyền trượng của ta, ta có thể thông qua thần khí nói cho hắn biết những việc cần làm.” Thần Sáng Thế giải thích rõ cho Đỗ Trạch, rồi dựa theo lời nói vừa nãy của Đỗ Trạch mà đoán: “Hóa ra cậu bị Thần Quang Minh giết chết sao? Cậu vừa mới hỏi về tình trạng của Tu, xem ra các cậu bị tấn công bởi cùng một đòn chí mạng.” Thần Sáng Thế có vẻ đã quen thuộc với cách làm việc của Thần Quang Minh. “Ta nghĩ ta đại khái đã biết nguyên nhân tử vong của cậu — Thần Quang Minh sử dụng ‘quyết định’, đúng không?”
.
Đỗ Trạch vô thức gật đầu, nghe Thần Sáng Thế dùng một giọng ca ngợi để miêu tả quyết định: “Quyết định là một thần khí thật sự, nó có thể chuyển hóa người sử dụng thành năng lượng tấn công thuần túy, hiến tế càng nhiều, uy lực càng mạnh, khi người sử dụng hoàn toàn bị hiến tế thì sức mạnh sinh ra sẽ càng tuyệt vời. Đây là vũ khí thích hợp với Thiên tộc nhất. Trước khi ta giao quyền trượng cho Thần Quang Minh, nếu Thần Quang Minh không có được quyết định, trong chiến đấu hắn sẽ chỉ có thể trở thành chuột cho ma thần Baal vờn, chứ không thể làm tổn hại Baal một mảy may.”
.
“Nhưng đây chưa phải là phần lợi hại nhất của quyết định, sự đáng sợ thật sự của quyết định chính là nó có được quy tắc.” Thần Sáng Thế đối mặt với Đỗ Trạch. “Cậu biết ‘quy tắc’ chứ?”
.
Đỗ Trạch gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Những khái niệm về quy tắc bất chợt nảy ra trong đầu rất nhiều, nhưng khi muốn nói cụ thể lại không tìm thấy một chữ nào để miêu tả được “quy tắc”.
.
“Sinh linh có sinh lão bệnh tử, ngày đêm luân phiên, thứ giữ cho chúng luôn vận hành như vậy là quy tắc.” Thần Sáng Thế hiểu được ý của Đỗ Trạch, bắt đầu giới thiệu quy tắc với cậu: “Nó là trật tự của thế giới, là quy luật vĩnh hằng của tất cả. Chúng ta phải tuân theo nó, cho dù không nguyện ý, quy tắc cũng sẽ cưỡng chế chúng ta tuân theo nó. Sự cưỡng chế này không thể làm trái, càng không thể chống cự.” Để Đỗ Trạch hiểu rõ lời mình hơn, Thần Sáng Thế đưa ra ví dụ: “Giả thiết giờ có một quy tắc là ‘Cậu không thể thấy ta’, cho dù cậu chỉ cách ta một bức tường, cậu cũng vĩnh viễn không thể thấy ta. Quy tắc có lẽ sẽ đặt ra một viên đá nhỏ trên đường cậu tìm đến ta, khiến cậu ngã đầu rơi máu chảy thậm chí mất đi ý thức; nếu ta tới tìm cậu, sẽ có một người tốt bụng đi ngang qua cứu cậu trước khi ta đến… Cứ như vậy, chúng ta sẽ bỏ qua nhau vô số lần, mãi mãi tuần hoàn theo quy tắc ‘Cậu không thể thấy ta’ — chúng ta nghĩ đó là vận mệnh, nhưng nó kỳ thật là kết quả do quy tắc đặt ra.”
.
Đỗ Trạch kinh ngạc nghe, quy tắc mà Thần Sáng Thế đã nói không chỉ là một vài điều lệ để người ta tuân thủ, mà còn là một sự tồn tại kỳ ảo nào đó. Nó có được cơ chế hoạt động của chính mình, như Thiên Đạo hay sự cân bằng của Gaia hay luật nhân quả mà người Thiên triều hay nói — trước đó, cậu cũng đã nhiều lần nhìn thấy quy tắc, đại thần tình tiết mà cậu hay chửi thầm thật ra cũng chính là một phần của quy tắc.
.
“Quy tắc của Quyết định tuyệt đối chính xác, bởi vậy không ai có thể tránh khỏi sự tấn công của nó.” Mắt của Thần Sáng Thế lướt qua Đỗ Trạch. “Nếu người hiến tế để trở thành năng lượng của nó đủ mạnh, đòn tấn công của Quyết định sẽ khiến tất cả đối tượng bị tấn công chỉ có kết quả là ‘chết’.”
.
Bỗng chốc, lòng Đỗ Trạch nặng trịch như chì, nỗi kinh sợ đến lạnh lẽo tràn ngập khắp thân thể. Trong lòng cậu vẫn luôn tồn tại tâm lý may mắn, bởi vì điều đầu tiên của định luật nhân vật chính là “Định luật nhân vật chính bất tử”, để đáp ứng sự phát triển tình tiết của câu chuyện, dù nhân vật chính bị giết hại bởi loại cẩu huyết nào đi nữa, sẽ vẫn có thể tồn tại bằng đủ cách thức không thể tưởng tượng được. Nhưng nó cũng sẽ có lúc bị phá vỡ, một nguyên nhân trong đó chính là kết cục cuối cùng của câu chuyện. Nếu là tác giả khác Đỗ Trạch hoàn toàn không lo lắng về mặt này, nhưng tác giả của《Hỗn huyết》là Nhất Diệp Tri Khâu, là cái tên Nhất Diệp Tri Khâu vừa bán đứng nhân vật chính còn nhân tiện hốđộc giả kia! Đỗ Trạch thật sự không biết chắc được Nhất Diệp Tri Khâu có thểđặt ra cái kết cục khiến độc giả muốn chạy sang nhà anh ta thắt cổ như thế hay không, nên giá trị đạo đức của tác giả đã sớm bị quy về âm chỗ triển khai trật đường rày đó rồi. Dựa vào những gì Thần Sáng Thế vừa nói, quy tắc (nội dung truyện) một khi đã được đặt ra, thì sẽ luôn chạy về kết quả nó quy định, giống như việc Tu hủy diệt Tinh Linh tộc hay tấn công Thiên Thành, nội dung truyện sẽ luôn triển khai theo hướng tác giả viết.
.
Thần Sáng Thế nhìn chăm chú vào gương mặt cắt không còn giọt máu của Đỗ Trạch, trên mặt người thanh niên tóc đen trước mặt Người luôn không lộ ra biểu cảm gì, chỉ có thể nhờ một ít biến hóa để nắm được cảm xúc của đối phương, dao động nét mặt lúc nãy có thể nói là lần dao động cảm xúc lớn nhất từ khi gặp mặt tới nay.
.
Không phải bởi vì cái chết của bản thân, mà là vì sợ hãi người kia sẽ mất đi. Tuy rằng đã sớm biết được quan hệ của hai người này thông qua Thần Quang Minh, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Thần Sáng Thế vẫn cảm thấy không vui lòng.
.
“Cậu không cần lo lắng cho Tu.” Thần Sáng Thế nói với Đỗ Trạch: “Tên kia sẽ không chết.”
.
Người không phải đang an ủi Đỗ Trạch, mà chỉ vì muốn tiếp tục cuộc trò chuyện.
.
“Thế giới đã đặt ra quy tắc ‘Tu không thể chết’.” Vẻ mặt của Thần Sáng Thế nửa như thương hại nửa lại như mỉa mai. “So với quy tắc của thế giới, quy tắc của quyết định thì tính là gì.”
.
Nhân sinh thay đổi nhanh chóng cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi, Đỗ Trạch muốn khóc ròng vì lương tâm khó được của tác giả, manh chủ đã đủ khổ bức lắm rồi, không cần đến cuối lại bồi thêm một phát trí mệnh. Sau khi biết được định luật nhân vật chính của Tu vẫn còn, tên ngố nào đó hoàn toàn yên tâm, bắt đầu tập trung đối mặt với Thần Sáng Thế. Trong đối thoại trước đó, Thần Sáng Thế trực tiếp điểm danh Thần Quang Minh là “quân cờ” của Người. Tuy rằng suy đoán về Thần Quang Minh và Thần Sáng Thế đã được chứng thực, nhưng Đỗ Trạch lại hoàn toàn không hào hứng nổi, bởi vì điều này có nghĩa người muốn giết chết Tu không chỉ có Thần Quang Minh, mà càng có thể là Thần Sáng Thế.
.
“Ngài muốn… giết chết Tu.”
.
“Đúng vậy.” Thần Sáng Thế bình tĩnh thừa nhận, Người nhìn Đỗ Trạch, tuy nét mặt của Đỗ Trạch không biến hóa gì nhiều, nhưng vì luôn cẩn thận quan sát, Thần Sáng Thế vẫn sắc bén nhận ra sự đề phòng của Đỗ Trạch, điều này càng khiến tâm trạng Người thêm nặng nề.
.
“Cậu không nên xem ta là địch, bởi vì cậu và ta cùng trên một chiếc thuyền.”
.
Thần Sáng Thế đột nhiên dán sát rạt lại, Đỗ Trạch nhìn thấy gương mặt của mình dần phóng đại trước mắt, làn da thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của đối phương.
.
“Ở trên thế giới này, ta mới là người liên hệ chặt chẽ nhất với cậu.”
.
Mặt của hai người chỉ còn cách một sợi chỉ, ánh mắt sắc bén của Thần Sáng Thế tập trung trên người Đỗ Trạch, giọng nói đầy phức tạp.
.
“Cậu có biết tại sao cậu lại đến thế giới này không?”
.
Đỗ Trạch theo bản năng lui về sau một bước, né khỏi Thần Sáng Thế hung hăng bặm trợn. Lúc bẻ gãy quyền trượng của Thần Quang Minh, cậu đã từng nghe thấy cùng một câu hỏi từ cùng một người. Khi đó cậu chưa kịp nghĩ gì, chỉ có một loại tư duy theo quán tính: cái vụ xuyên không vốn đã không khoa học này còn cần lý do với giải thích nữa hả.
.
Tuy lui về sau, nhưng Đỗ Trạch cũng không có né tránh ánh mắt của Thần Sáng Thế. Thần Sáng Thế ám chỉ thông tin cho cậu biết, dù mơ hồ ngửi được mùi bẫy, cậu cũng phải nhảy vào cái bẫy này để làm rõ tất cả.
.
“Tại sao?”
.
“Đây chính là điều ta muốn nói với cậu, về cậu, về ta, về Tu, về quy tắc, về thế giới.” Thần Sáng Thế thở dài nói: “Ta biết cậu có rất nhiều nghi vấn, ta cũng có vấn đề muốn hỏi cậu… Đến từ người ‘mặt trên’.”
.
Mặt trên… ?
.
Không đợi Đỗ Trạch hiểu rõ hàm nghĩa của nó, Thần Sáng Thế đã bắt đầu phần tự thuật của mình: “Nên nói từ đâu nhỉ… Thôi thì nói từ lúc bắt đầu đi.”
.
Thần Sáng Thế hỏi Đỗ Trạch: “Cậu nghĩ ‘Thần Sáng Thế’ là gì?”
.
“… Thần sáng tạo thế giới.”
.
Vì vấn đề đó đơn giản đến hơi kỳ cục, Đỗ Trạch dừng một nhịp mới trả lời. Nghe thấy câu trả lời của Đỗ Trạch, Thần Sáng Thế lộ ra một vẻ mặt khó miêu tả được thành lời.
.
“Lúc mới bắt đầu, ta cũng nghĩ vậy: ta là thần sáng tạo thế giới này, vạn vật trên thế giới đều do ta tạo ra. Ta có niềm tin này, cũng không hề nghi ngờ nó — mãi đến một ngày, ta chứng kiến một màn sinh đẻ. Vị Thú tộc kia giãy dụa khổ sở trong vũng máu, sau khi dùng hết sức lực sinh hai đứa bé ra thì chết đi. Nhìn thấy tất cả, ta nghĩ, so với ta, những sinh linh này thật sự quá mức nhỏ bé, chỉ tạo ra một vài sinh mệnh nhỏ nhoi ít ỏi cũng đã tiêu hao hết tánh mạng của mình.”
.
“Với niềm tự hào đó, ta định tạo ra một người mẹ mới cho hai đứa bé Thú tộc kia — chuyện này không có gì là khó khăn đối với kẻ ‘sáng tạo vạn vật’ là ta.” Thần Sáng Thế nói tới đây thì ngừng lại, Đỗ Trạch sửng sốt, cậu nhìn gương mặt tối tăm của Thần Sáng Thế, trong lòng lờ mờ xuất hiện một phỏng đoán: chẳng lẽ là…
.
“Ta không làm được.” Thần Sáng Thế gằn giọng nói: “Ta có thể làm Thú tộc kia sống lại, nhưng không thể tự sáng tạo ra một Thú tộc khác — rõ ràng là thần sáng tạo vạn vật, giờ ngay cả một sinh linh cũng không thể tạo ra nổi, có phải nực cười lắm không?”
.
“Điều này khiến ta vô cùng rối loạn, ta bắt đầu cố hết sức hồi tưởng ký ức, ta muốn nhớ lại lúc trước ta đã sáng tạo thế giới này ra sao. Cậu có ký ức lúc còn là trẻ sơ sinh chứ… Không nhớ đúng chứ, ta cũng vậy, càng cố gắng nhớ lại ký ức thuở ban đầu thì nó càng mơ hồ, giống như ngay khi sinh ra ý thức, ta đã đứng ở trên thế giới này. Cái này đối với những người khác là chấp nhận được rồi, nhưng ta thì không thể, bởi vì ta là Thần Sáng Thế ‘sáng tạo thế giới’, là ‘ngọn nguồn’ của thế giới này.” Thần Sáng Thế hít sâu vào, giống như đang cố gắng kiềm chế những thứ đen tối nào đó. “Khi ấy ta mới phát hiện, tuy ta là Thần Sáng Thế, nhưng trong trí nhớ của ta không tồn tại ký ức về quá trình ta sáng tạo thế giới này, mà chỉ có một ý nghĩ là ‘Thế giới này do ta sáng tạo’. Để chứng minh hoặc là loại bỏ mâu thuẫn này, ta bắt đầu thử sáng tạo thế giới — đại lục phản diện chính là bán thành phẩm do ta chế tạo.”
.
Má ơi hóa ra đại lục phản diện là kiệt tác của tên này! Đỗ Trạch lúc này đã hiểu rõ tận xương cái gọi là đời cha ăn mặn đời con khát nước, nghĩ tới cái đoạn chạy trối chết trong mưa đen lúc trước, tên ngốc nào đó lập tức muốn trét hết phân lên mặt “ông cha” đối diện.
.
Không cầu ngài tạo ra một cõi tiên cảnh trần gian nào cả, nhưng ít ra cũng phải dọn dẹp cái đống nguyên tố gió lốc với sức phá hoại không thua kém đám trẻ nổi loạn đó đi chứ! =皿=
.
Thần Sáng Thế không nhận ra bầu căm phẫn bùng nổ trong lòng Đỗ Trạch, tiếp tục nói. “Tuy rằng ta tạo ra đại lục phản diện, nhưng đây không phải là sáng tạo, mà chỉ là ‘di chuyển’. Ta chỉ di chuyển một ít nguyên tố vốn có của đại lục hỗn độn sang mục tiêu định sẵn, sau đó dùng phép thuật nén những nguyên tố đó thành thực thể — chuyện này ngay cả hạ thần bình thường cũng có thể làm được. Giây phút đó, ta nhận ra thực tế ta chẳng qua cũng chỉ là một vị thần bình thường tương đối quyền lực mà thôi, chứ hoàn toàn không phải vị thần duy nhất có thể sáng tạo vạn vật.”
.
Thần Sáng Thế nhìn Đỗ Trạch. “Nếu là cậu, cậu sẽ có cảm giác gì?”
.
Nếu đứng ở góc độ của Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch nghĩ, đầu tiên cậu nhất định sẽ cho là mình đã bị tẩy não, tất cả ký ức và nhận thức đang có đều là giả dối.
.
Thần Sáng Thế không muốn nghe đáp án của Đỗ Trạch, có vẻ do kiềm nén đã lâu, giờ Người chỉ cần một ai đó nghe Người nói.
.
“Ta bắt đầu nghi ngờ ý thức của bản thân, để tìm thấy dấu vết của ‘ta thật sự’, ta đã lật tung đại lục hỗn độn, nhưng lại phát hiện một sự thật đáng sợ: tất cả sinh vật có ý thức trên đại lục hỗn độn — kể cả vật sống hay vật chết, đều thật tâm coi ta là ‘Thần Sáng Thế’, cũng kính sợ ta.”
.
Giọng nói của Thần Sáng Thế càng lúc càng nhỏ, như đang nói ra một bí mật không thể nói, một khi lớn tiếng, sẽ lập tức động đến một sự tồn tại đáng sợ nào đó.
.
“Vì thế ta đã nhận ra, thế giới này bị khống chế. Có một sự tồn tại đầy quyền lực vượt xa suy nghĩ của ta, nó mới là kẻ sáng tạo và quản lý chân chính của thế giới này. Để tuân theo tuyến ý chí của nó, quy tắc đã sinh ra trong thế giới này. Dưới ý chí của nó, mỗi người đều có vai trò của mình, và vai trò của ta là ‘Thần Sáng Thế’, chỉ vậy mà thôi.”
.
Ngay cả cái mặt đơ ngàn năm của Đỗ Trạch, trong giây phút này cũng không khỏi dao động, ánh mắt cậu dành cho Thần Sáng Thế vô thức mang theo một sự kính nể. Cậu là người bên ngoài tiểu thuyết nên tất nhiên biết tất cả chúng là gì, nhưng Thần Sáng Thế, một nhân vật dưới ngòi bút của Nhất Diệp Tri Khâu, cũng nhận thức được tới bước này, cái này chỉ còn có thể xưng thành BUG thôi.
.
Có vẻ rất thỏa mãn trước ánh mắt của Đỗ Trạch, Thần Sáng Thế mỉm cười, tiếp tục nói ra phát hiện của mình: “‘Nó’ không phải duy nhất, ta còn phát hiện rất nhiều sự tồn tại tương tự nó, chẳng qua những tồn tại đó chỉ quan sát thế giới này, còn ‘Nó’ mới có quyền quản lý thế giới này. Nhưng dù là bên nào, cũng là những sinh mệnh cao quý không thể tưởng được đối với thế giới này.”
.
Trước khi Đỗ Trạch tránh được, Thần Sáng Thế đã vươn tay chạm vào mặt Đỗ Trạch, Người nhìn Đỗ Trạch không chớp mắt, trong ánh mắt ánh lên một sự mê hoặc và cuồng nhiệt dành cho những vật hoàn mỹ. “Không khác gì so với chúng ta, thậm chí còn yếu ớt hơn cả một sinh linh bình thường của thế giới này, lại là những sinh mệnh cao cấp hơn cả so với thế giới này. Cậu không cần tuân thủ quy tắc, có thể hiểu hết về thế giới này, ảnh hưởng của thế giới này lên cậu cũng chỉ có thể duy trì một ngày.”
.
Xin cảm ơn ngài đã giải thích sự tồn tại của 0 giờ hoàn tác cho tiểu sinh, nhưng mà quân tử động khẩu không động thủ, ngài còn thế này chúng ta còn vui vẻ làm bạn bè được nữa không.
.
“Buông ra.”
.
Thần Sáng Thế chăm chú nhìn gương mặt lạnh băng của Đỗ Trạch, có lẽ bởi vì sự kiêng kỵ và kính sợ nào đó, Người chậm rãi buông tay ra, sau đó coi như chưa hề có chuyện gì mà quay trở lại trọng tâm.
.
“Chúng ta vừa nói đến ‘chân tướng của thế giới’ — chỉ có ta phát hiện chân tướng này, còn với những sinh linh khác, những gì họ biết được rất hữu hạn, bởi vì họ không phải thần tối cao của thế giới này, tất nhiên không cần vạn năng hay vạn sự thông. Bởi vậy, họ vĩnh viễn không phát hiện ở trên thế giới này, còn có những tồn tại cao cấp hơn cả.” Thần Sáng Thế nói: “Có lẽ là từ lúc phát hiện được ‘chân tướng của thế giới’, ta có thể lờ mờ cảm nhận được ý thức của nó. Để gia tăng cảm tình với nó, ta bắt đầu chủ động giúp nó làm việc: nó muốn Ma tộc suy yếu, ta can thiệp vào trận chiến giữa Thần Quang Minh và Ma thần Baal; nó muốn Tinh Linh sụp đổ, ta liền chỉ dẫn Tinh Linh ném tất cả tình cảm vào cây sinh mệnh; nó muốn tiêu diệt Chu Nho, ta đưa bánh xe thời gian cho Chu Nho tộc…”
.
Đỗ Trạch ngây người nghe Thần Sáng Thế phô hết tất cả chuyện Người làm, có vài chuyện cậu biết, có vài chuyện cậu không biết. Hễ là BOSS cuối thì đều có một thuộc tính là nói dài nói dai, không tuôn hết tấm màn đen của mình ra thì sẽ không thấy thoải mái. Thần Sáng Thế cũng kế thừa truyền thống tốt đẹp này, thế nên Đỗ Trạch rất vinh hạnh biết được tất cả tình tiết ẩn của《Hỗn huyết》. Mặc dù hơi có chút u buồn do bị spoil, cóđiều tấm màn đen này cũng đã giải quyết một câu hỏi của Đỗ Trạch. Lúc trước khi biết một chuyện về Thần Sáng Thế, cậu vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng là thần sáng tạo thế giới, tại sao Thần Sáng Thế lại âm mưu khiến tất cả chủng tộc đều đi tới chỗ diệt vong? Giờ chuyện gì cũng tỏ hết rồi, Thần Sáng Thế chỉ là Thần Sáng Thế “trên danh nghĩa”, tất cả những gì Người làm đều để lấy lòng chủ nhân chân chính của thế giới này.
.
“… Đến kỷ nguyên thứ bảy, ta nhận ra nó bắt đầu chú ý đến một người.” Thần Sáng Thế nói đến câu cuối cùng, ánh mắt nhìn sang Đỗ Trạch đã phủ đầy một lớp ánh đen. “Không sai, đó là Tu.”
.
Cuối cùng cũng tới điểm chính rồi hả? Đỗ Trạch chìm vào một trạng thái phấn khích khó nhận ra, vừa kích động, lại vừa bất an khi sắp biết được chân tướng.
.
“Hắn rất đặc biệt, là kẻ lai tám chủng tộc duy nhất của đại lục hỗn độn. Ta rất ngạc nhiên, cho nên ta cũng luôn chú ý hắn, nhìn hắn dần trưởng thành, nhìn hắn thức tỉnh huyết mạch… Nhìn hắn lên Thiên Thành.”
.
Thiên Thành? Là tình tiết Tu đưa Ma tộc tấn công Thiên Thành đó ư? Tim Đỗ Trạch dần đập nhanh hơn, không rõ có phải trùng hợp hay không, đây đúng là chương cập nhật mới nhất của《Hỗn huyết》 mà cậu xem trước khi xuyên không.
.
“Cho dù bị vũ khí của quy tắc tấn công, hắn vẫn còn sống, lại càng trở nên mạnh hơn.” Giọng nói bình tĩnh của Thần Sáng Thế hơi biến hóa. “Nhờ Quyết định, ta mới có thể nhìn thấy quy tắc mạnh mẽ mà nó đặt trên người kẻ kia, do đó mới phát hiện tương lai đáng sợ mà nó chuẩn bị — nó muốn để Tu thành thần tối cao.”
.
“Cậu biết điều này có nghĩa là gì không —” Giọng của Thần Sáng Thế bỗng nâng lên cao một cách mạnh mẽ, trong thanh âm bộc lộ một sự phẫn nộ và bi thống. “Có nghĩa là ta phải chết!”
.
Lời nói của Thần Sáng Thế nổ tung trong đầu Đỗ Trạch, khiến suy nghĩ của cậu vỡ thành từng mảnh. Thần Sáng Thế nở nụ cười nhìn Đỗ Trạch đang sững sờ, trên mặt tràn ngập nỗi bi thương bất lực.
.
“Thần tối cao, vị thần đứng trên đỉnh, nếu ‘Thần Sáng Thế’ vẫn tồn tại, người sau có cao thế nào đi nữa cũng không thể so sánh với vị thần sơ khai ‘sáng tạo thế giới’. Mà trên đời này ngoại trừ Thần Sáng Thế, còn có thần cách của ai có thể xứng với địa vị thần tối cao này?”
.
Đỗ Trạch vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cậu nhìn Thần Sáng Thế như vậy, không thể thốt nổi lời nào.
.
“Thần Quang Minh chỉ sợ bị cướp đi vị trí thôi, còn thứ ta sợ hãi chính là bị cướp đi tánh mạng.” Biểu tình của Thần Sáng Thế lại bình tĩnh trở lại, sự tĩnh lặng này nếu nói là không phẫn nộ, thì không bằng nói là phẫn nộ tới cùng cực đến mức không còn cảm xúc gì cả. “Đối với nó, ta là nguyên liệu tốt nhất để hắn thành công.”
.
Thần Sáng Thế gằn từng chữ với Đỗ Trạch: “Cậu nghĩ ta sẽ ngồi chờ chết sao?”
.
Không. Trong lòng Đỗ Trạch đắng đến chua chát, cuối cùng cậu cũng biết tại sao Thần Sáng Thế muốn giết chết Tu, nhưng cậu lại không tìm được lý do nào để lên án đối phương.
.
“Ta không muốn chết, cho nên ta phải làm gì đó. Khi nãy ta cũng đã nói, một khi quy tắc đã được thiết lập thì không thể vi phạm, vậy thì trước khi nó đặt ra quy tắc cho hắn, ta phải hủy diệt sự tồn tại của hắn trên thế giới. Bởi vậy ta dùng bánh xe thời gian, nhưng cùng lắm chỉ có thể trở lại lúc hắn bị đuổi giết.” Thần Sáng Thế thở dài nói: “Quy luật thời gian là một trong những gốc rễ của thế giới, quy tắc không cho phép người nào động đến nó, một khi phát hiện, trực tiếp gạt bỏ. Kể cả ta, cũng chỉ có thể dùng bánh xe thời gian nghịch chuyển một lần đó.”
.
Cho dù biết manh chủ luôn sống tốt, Đỗ Trạch vẫn nhịn không được lau mồ hôi, Thần Sáng Thế xém nữa đã xử lý Tu ngay trước khi Tu sinh ra.
.
“Cho dù biết không có khả năng, ta vẫn thử nhiều cách, nhưng không cách nào giết chết hắn dưới sự bảo vệ của quy tắc. Nếu cứ như vậy, ta chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn trưởng thành rồi cướp lấy thần cách của ta.” Thần Sáng Thế nói: “Sau đó ta bắt đầu tự hỏi, nếu người trên thế giới này không được, vậy — ”
.
Thần Sáng Thế nhìn thẳng vào Đỗ Trạch, Đỗ Trạch đã quá quen với ánh mắt này, bởi vì lúc trước Thần Quang Minh cũng nhìn cậu với một ánh mắt rực lửa như vậy. Rõ ràng ánh mắt của đối phương nóng rực là thế, nhưng giờ phút này Đỗ Trạch chỉ cảm thấy lạnh như băng, cậu nghe lời nói của Thần Sáng Thế, cơn lạnh lẽo tràn lên từ lòng bàn chân, như thể cả não cũng đông cứng.
.
“— cũng chỉ có thể nhờ người ngoài thế giới này giết chết hắn.”
.
Giờ khắc đó, tim Đỗ Trạch cũng ngừng đập, vì trái tim co rút mà sắc mặc cậu trở nên tái nhợt. Cậu không muốn nghe Thần Sáng Thế nói tiếp, nhưng từng câu chữ của đối phương cứ đâm từng nhát vào tai cậu, đau nhức.
.
“Giờ cậu đã biết tại sao cậu lại đến thế giới này rồi chứ?”
.
“…”
.
— Biết .
.
Giờ phút này, cậu chưa bao giờ rõ ràng hơn, lý do cậu xuyên đến《Hỗn huyết》.
.
Eric muốn cậu giết Tu, Thần Quang Minh muốn cậu chết Tu, những lời giống vậy cậu đã nghe rất nhiều lần, nhưng không lần nào chân thật được bằng những gì Thần Sáng Thế nói với cậu.
.
Đỗ Trạch nhắm mắt, cảm thấy khó thở như thể không tiếp nhận nổi điều đó.
.
Hệt như những gì Thần Quang Minh đã nói, ý nghĩa cho sự xuất hiện của cậu trong thế giới này chỉ có một, đó chính là giết chết Tu.
.
Sự yên lặng của Đỗ Trạch khiến Thần Sáng Thế cảm thấy vui mừng, người này cuối cùng cũng đã ý thức được vị trí của bản thân, cho tới tận giờ họ không hề là kẻ thù của nhau, mà là những người cùng chiến tuyến.
.
“Các cậu là sự tồn tại cao hơn cả thế giới này, tất nhiên không cần tuân thủ quy tắc của thế giới này. Bởi vậy mấu chốt là làm sao mời được các cậu, chuyện này cũng không phải vấn đề quá lớn đối với ta — ít nhất nó đơn giản hơn nhiều so với việc giết chết tên kia. Từ lúc phát hiện ‘Nó’, ta đã từng thử đi lên trên kia, nhưng có vẻ vì ta không đủ ‘Tư cách thông hành’ nào đó, nên không thể lên được nơi của các cậu trên kia. Vì thế ta đổi góc độ tự hỏi, nếu không thể lên mặt trên, vậy chắc có thể mời được sinh mệnh ở bên trên tới đây. Từ khi đó, ta bắt đầu nghiên cứu cách kêu gọi sinh mệnh bên trên. Việc nghiên cứu này tiêu tốn ta hơn một triệu năm, cũng tạm hoàn thành một cái trận pháp kêu gọi, không ngờ lại phát huy tác dụng trong trường hợp này.”
.
Đỗ Trạch giống như đã chết lặng, không nói nổi nên lời, cũng không còn sức lực, chỉ có thể nghe Thần Sáng Thế lần lượt miêu tả lại quá trình kêu gọi.
.
“Kế tiếp là lựa chọn đối tượng để kêu gọi. ‘Nó’ muốn để Tu thành thần tối cao, tất nhiên không thể kêu gọi ‘Nó’ — huống hồ ‘Nó’ là người làm chủ thế giới này, tỷ lệ thất bại khi kêu gọi cũng là lớn nhất; cho dù kêu gọi được, có thể khiến ‘Nó’ nghe lời ta hay không cũng là một vấn đề. Vì thế ta quyết định kêu gọi những sinh vật mặt trên khác, khi tên kia trốn vào vùng đất thất lạc ta đã hoàn thành trận pháp kêu gọi.”
.
Vùng đất thất lạc… Cái tên quen thuộc khiến tinh thần Đỗ Trạch thoáng hồi phục, cậu nhớ lại lúc trước có một thanh niên cầm sách đen đứng giữa một bình nguyên mênh mông trống trải ngơ ngẩn nhìn hai mặt trăng trên đầu. Rõ ràng là một hình ảnh khá buồn cười, hiện giờ khi nhớ về lại ấm áp đến mức khiến người ta muốn mỉm cười.
.
Thật ra nguyên nhân xuyên qua cũng không quan trọng, ít nhất cậu đã tới thế giới này, sau đó gặp gỡ người mà cậu thích nhất.
.
Đỗ Trạch không còn rối rắm về ý nghĩa cậu xuyên không nữa, chỉ chăm chú lắng nghe Thần Sáng Thế nói chuyện.
.
“Quá trình kêu gọi diễn ra rất thuận lợi, kết quả lại xuất hiện một ít chuyện ngoài ý muốn: chuyện kêu gọi sinh mệnh mặt trên đã vượt qua điểm mấu chốt của quy tắc, thời điểm chấm dứt kêu gọi, ngay cả mặt của đối tượng được kêu gọi — cũng chính là ngươi, ta chưa hề gặp được, đã bị quy tắc cưỡng ép giam cầm ở trong này, còn không thể trực tiếp can thiệp vào đại lục hỗn độn.” Thần Sáng Thế nhìn nhìn Đỗ Trạch, ánh mắt vô cùng phức tạp. “Khi đó thật ra ta cũng không lo lắng, bởi vì trước khi kêu gọi, để đạt được mục tiêu của mình, ta đã tăng thêm một điều kiện kêu gọi trong trận pháp: sinh mệnh mặt trên được kêu gọi phải có cùng suy nghĩ với ta — đó là hy vọng Tu tử vong.”
.
Thịch. Trái tim Đỗ Trạch đập mạnh một phát, cậu nhớ lại một việc, còn rút ra một kết luận vô cùng buồn cười: tuy không biết quy tắc kêu gọi của Thần Sáng Thế cụ thể là gì, nhưng theo như những gì Thần Sáng Thế đã nói, cậu sở dĩ sẽ bị lựa chọn, là bởi vì cậu đã từng rải bình luận chửi bới trong《Hỗn huyết》để tác giả hồi tâm chuyển ý.
.
【… Thứ rác rưởi như vậy thì chết quách đi, chả có tí sức mạnh gì hết, còn không bằng thánh mẫu trước kia.】
.
Cho dù vô số lần hối hận cái hành vi ngụy anti-fan của mình, nhưng lúc này, Đỗ Trạch cũng cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng.
.
May mà là cậu, may là Thần Sáng Thế kêu gọi người để giết chết Tu là cậu.
.
“Tất cả đều rất thuận lợi, các cậu đã gặp nhau ở thần điện của ta.” Thần Sáng Thế không cam lòng nhìn Đỗ Trạch: “Nhưng ta thật không ngờ ngươi lại không giết hắn!”
.
Khi đó Thần Sáng Thế liền ý thức được đã có sai lầm nào đó, Người bị quy tắc giam cầm, chỉ có thể giao tiếp với đại lục hỗn độn nhờ thần khí của mình. Bởi vậy Thần Sáng Thế để Thần Quang Minh thay mình đi đón Đỗ Trạch, còn đặc biệt nhắn cho Thần Quang Minh: chỉ cần có thể khiến Đỗ Trạch giết chết Tu, Đỗ Trạch đưa ra yêu cầu gì cũng đều phải thỏa mãn — điều kiện hấp dẫn như vậy, chỉ cần là một người bình thường đều sẽ đáp ứng, nhưng Thần Sáng Thế lại không ngờ họ sẽ năm lần bảy lượt để vuột mất Đỗ Trạch, mãi tới khi Thần Quang Minh cuối cùng cũng gặp mặt được Đỗ Trạch, Đỗ Trạch lại không hề do dự mà từ chối họ. Thần Sáng Thế muốn trực tiếp nói chuyện với Đỗ Trạch, nhưng quy tắc lại hạn chế Người đến cực hạn, chỉ cần vừa nói nhiều một chút sẽ trực tiếp phá hủy thần khí của Người. Người đã không còn năng lực kêu gọi thêm một sinh mệnh mặt trên nữa, cho dù Đỗ Trạch có vẻ hơi khác một chút so với tưởng tượng của Người, nhưng Người cũng chỉ có thể đặt hết tất cả hy vọng lên người Đỗ Trạch.
.
“Tại sao cậu lại không giết hắn?” Thần Sáng Thế thoạt trông có vẻ rất bình tĩnh, nhưng nhìn kỹ liền sẽ nhận ra, ẩn dưới sự bình tĩnh này là một niềm phẫn uất sâu đậm ra sao. “Trận pháp kêu gọi của ta không hề sai — ở mặt trên không phải cậu đã rất muốn hắn chết đi sao? Tại sao lại không giết hắn, mà lại cứu hắn?!”
.
Đối mặt câu hỏi của Thần Sáng Thế, Đỗ Trạch ấn tai nghe của mình, nói rất khẽ: “Bởi vì… tiểu sinh là một ngụy anti-fan.”
.
Bôi đen tác giả, hại nhân vật chính, hố độc giả, nhân tiện làm phiền nhân vật phản diện là ngài.
.
“Anti… fan?” Thần Sáng Thế thì thào từ kia, trong giọng nói tràn ngập một sự hoang mang cực độ.
.
Thần Sáng Thế không thể nào ngờ được, người mà Người kêu gọi đến thế giới này, chẳng những không ghét Tu, hơn nữa còn là một fan cuồng có rào cản xã giao. Nếu là một người bất kỳ nào đó vào thế giới này, họ có lẽ sẽ bị hấp dẫn bởi điều kiện của Thần Sáng Thế, khi bị Tu hành hạ có lẽ sẽ trả thù Tu, nhìn thấy cái lợi khi Tu làm nhân vật chính có lẽ sẽ muốn thay Tu trở thành nhân vật chính. Nhưng mà Đỗ Trạch là một độc giả ngốc đến bất trị, rào cản xã giao của cậu khiến cậu không thể nhanh chóng hòa mình vào thế giới này, sự ngốc nghếch của cậu khiến cậu quyết tâm giữ vững thân phận độc giả của mình, khi tất cả điều đó đều bị Tu phá vỡ, cậu đã khắc ghi manh chủ vào lòng .
.
“Có một độc giả là ngụy anti-fan, cậu ta rất thích một quyển tiểu thuyết, để thu hút sự chú ý của tác giả, cậu ta đã để lại bình luận rằng ‘Hy vọng nhân vật chính chết đi’.” Giọng nói bình thảng chậm rãi của Đỗ Trạch quanh quẩn trong không gian thuần sắc trắng, như thể đang kể một câu chuyện không thể bình thường hơn. “Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết đã nhận ra bình luận đó, để giết chết nhân vật chính, nhân vật phản diện đã kéo vị độc giả kia vào trong tiểu thuyết.”
.
Mắt Thần Sáng Thế càng lúc càng trợn to, Người trừng thẳng mắt nhìn đôi môi đang liên tục khép mở của thanh niên tóc đen đối diện, giọng nói như truyền đến từ mấy thế kỷ.
.
“Tôi là một độc giả.”
.
Không ai ngăn cản Đỗ Trạch nói ra sự thật cuối cùng, bởi vì hai người ở đây đều hoặc ít hoặc nhiều đã lý giải được “Chân tướng của thế giới”.
.
“Thế giới này, là một quyển tiểu thuyết.”
.
— “Thế giới” là tiểu thuyết, “Nó” là tác giả, “Quy tắc” là nội dung truyện, Tu là “nhân vật chính”, Thần Sáng Thế là “nhân vật phản diện”.
.
Đỗ Trạch thân là độc giả đứng trước mặt Thần Sáng Thế, cứ bình thường như vậy nói ra chân tướng của thế giới.
.
Trong nháy mắt đó, toàn bộ không gian — không, phải nói là cả thế giới đều run rẩy, lời nói của Đỗ Trạch như đã đánh trúng vào căn nguyên, chút rung động kia thậm chí có thể khiến người ta cảm nhận được sự sợ hãi và bất an của thế giới khi bị phá vỡ vỏ ngoài lộ thấu ruột gan. Thần Sáng Thế cứng người lại, nghe thấy lời nói của Đỗ Trạch, từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Người là vớ vẩn, nhưng sự rúng động của thế giới lại cho Thần Sáng Thế biết Người mới là kẻ vớ vẩn nhất!
.
“Thế giới này… là… một quyển tiểu thuyết…?”
.
Khó có thể hình dung biểu tình lúc này của Thần Sáng Thế, đó là một nụ cười trộn lẫn giữa hy vọng và tuyệt vọng, may mắn và bất hạnh đan xen, như thể rõ ràng mình đã phát hiện chân tướng to lớn nhất, lại cảm thấy có lẽ không biết chân tướng mới là hạnh phúc.
.
“Ta là… nhân vật trong tiểu thuyết…? Lại còn là… nhân vật phản diện?” Nụ cười của Thần Sáng Thế vặn vẹo đến mức dữ tợn. “Kẻ kia là nhân vật chính, cũng bởi thế… nên ta phải trở thành bàn đạp của hắn?”
.
“— Ta không cam lòng!!!”
.
Thần Sáng Thế nắm chặt tay Đỗ Trạch, hai mắt bùng cháy một ánh lửa cố chấp lãnh liệt.
.
“Cậu giết chết hắn đi! Chỉ cần một ngày sau, tất cả những thương tổn của cậu trên thế giới này đều sẽ bị loại bỏ — ”
.
Thần Sáng Thế mới nói đến một nửa bỗng dưng im bặt, toàn thân Đỗ Trạch đang lóe lên từng điểm sáng, từng chút một mang thanh niên tóc đen đi. Nhìn thấy tất cả, tiếng cười của Thần Sáng Thế như héo đi.
.
“Ha — không cần chờ đến 0 giờ, người kia đã có thể khiến cậu hồi sinh.” Cho dù thân thể Đỗ Trạch dần biến mất theo từng đốm sáng, tay Thần Sáng Thế vẫn giữ chặt Đỗ Trạch như cây kìm sắt lạnh lẽo. “Cậu muốn giàu sang cũng được, trở thành chúa tể cũng được.” Thần Sáng Thế không khừng tuôn ra từng chữ: “Bất kể là yêu cầu hay nguyện vọng gì, ta đều sẽ thỏa mãn, chỉ cần cậu giết chết hắn!”
.
Đỗ Trạch mở miệng: “Không…”
.
“Không được từ chối ta!!!” Thần Sáng Thế rống lên cắt ngang lời Đỗ Trạch. “Cậu rõ ràng là người ta gọi về để giết chết Tu, trên thế giới này, cậu không thể từ chối ta!”
.
“… Tôi chỉ có một nguyện vọng.”
.
Không để Thần Sáng Thế vui mừng lâu, Đỗ Trạch đã mở mắt, giọng nói nhẹ nhàng, lời nói tàn khốc.
.
“Tôi muốn luôn được ở bên cạnh hắn.”
.
“Ha… Ha ha…” Tiếng cười vỡ vụn vang lên từ cổ họng Thần Sáng Thế, nụ cười trên mặt Thần Sáng Thế lẫn lộn một loại ác ý khó có thể hình dung, ánh mắt nhìn Đỗ Trạch như muốn kéo đối phương cùng rơi xuống địa ngục không đáy. “Không thể nào, cậu đã quên cậu được ta kêu gọi tới sao?”
.
Thần Sáng Thế mỉm cười, gằn từng tiếng phán định lời tử hình dành cho Đỗ Trạch.
.
“Chỉ cần ta chết, ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này.”
.
Cái… gì… ?
.
Đồng tử của Đỗ Trạch co lại, cậu bị chấn động bởi lời của Thần Sáng Thế, những bất an cố gắng phớt lờ cho tới giờ như đê vỡ cuốn phăng cậu đi.
.
Cậu sẽ… biến mất?
.
Thấy sắc mặt tái nhợt của Đỗ Trạch, Thần Sáng Thế cất lời, như một thứ độc dược ngọt lịm. “Cậu không muốn biến mất đúng không, vậy nhanh…”
.
“Tôi thích Tu —— ”
.
Đỗ Trạch nói rất khẽ, cũng khá yếu ớt, nhưng lại khiến Thần Sáng Thế im bặt ngay lập tức. Đỗ Trạch không thèm để ý đến ánh mắt của Thần Sáng Thế, tiếp tục thổ lộ không dấu giếm: “— cũng thích《Hỗn huyết》.”
.
“Đây là tiểu thuyết mà Tu là nhân vật chính, dù tôi có biến mất, tiểu thuyết này vẫn sẽ tiếp tục; nhưng nếu Tu biến mất, tiểu thuyết mà tôi thích nhất sẽ chấm dứt.”
.
Thần Sáng Thế đứng sững như một gốc cây, trừng mắt nhìn Đỗ Trạch, hoàn toàn không thể hiểu được sự dịu dàng và mềm mại trên nét mặt người kia.
.
“Tôi sẽ không giết Tu.”
.
Đỗ Trạch nhìn Thần Sáng Thế, lời nói nghiêm túc như thể đang hứa bằng toàn bộ sinh mệnh.
.
“Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai.”
.
Đến đây, Thần Sáng Thế đã hiểu dù Người có nói gì nữa cũng đều vô dụng.
.
Đốm sáng lan tỏa hòa tan trong không gian màu trắng, Thần Sáng Thế buông tay xuống, Người đã không nắm được Đỗ Trạch nữa — giống như Người từ trước đến giờ, Người cũng chưa từng thực sự nắm bắt được thanh niên tóc đen đó.
.
“… Tại sao cậu lại thích hắn?”
.
Cuối cùng của cuối cùng, Thần Sáng Thế vẫn không cam lòng hỏi: “Đối với các cậu mà nói, chúng ta cũng chỉ là ‘chữ’ thôi mà.”
.
“Cậu lại yêu một nhân vật giả dối trong tiểu thuyết sao?”
.
Ngay trước khi biến mất, Đỗ Trạch thoáng quay đầu lại, một lọn tóc mỏng nhẹ che đi đôi mắt của cậu, chỉ lộ ra đôi môi nhạt khẽ nhếch của thanh niên tóc đen.
.
“Độc giả thích nhân vật chính, còn cần lý do ư?”
.
***
Tác giả có điều muốn nói: Đây là một quyển tiểu thuyết bình thường mà độc giả là độc giả, nhân vật chính là nhân vật chính, tác giả là tác giả, nhân vật phản diện là nhân vật phản diện.
Hy vọng dù là cuốn tiểu thuyết nào, tất cả mọi người đều có thể thích nhân vật chính, nhân tiện có thể hơi thích tác giả một chút, bởi vì tên đó bình thường đều ở trong trạng thái yêu đơn phương ~
Tác giả thúi thích mọi người, còn cần lý do hả? XDDDD
.