CHƯƠNG 23
Không khí lãng mạn chỉ vì một câu của Tề Yên Khách mà bị hủy hoại sạch sẽ. Cố Ngang yên lặng phun tào một chút,rầu rĩ nói “Hẳn…không tính.”
“Như thế nào mới tính ?” Tề Yên Khách nằm trong ngực cậu, ngây thơ ngẩng đầu hỏi
“À….” Cố Ngang bị y nhìn,trong lòng không khỏi hoảng hốt,do dự mở miệng “Đại khái phải làm, phải làm đến…”
Nói được một nửa, Cố Ngang phát hiện Tề Yên Khách khẽ nhếch miệng,lúc này mới tỉnh ngộ bản thân lại bị đùa giỡn.
“…Chết tiệt.” Cố Ngang buồn bực đẩy y ra,cầm khăn lau thân thể,vừa đứng dậy thiếu chút nữa đã trượt ngã. Cúi đầu mới nhận ra,quần của hai người còn đang vắt ngang đầu gối, thần tình lập tức đỏ bừng,nhanh chóng kéo quần lên, thấp giọng nói “Đi ra ngoài, đi ra ngoài.”
“Giận rồi ?” Tề Yên Khách từ phía sau vồ lên,vươn tay giúp cậu kéo khóa
Động tác này khiến Cố Ngang vô cùng ấm áp,sau lưng cũng ấm áp,giống như cảm nhận được tình ý của người nọ. Cậu nhịn không được muốn cười, lại nghe được người phía sau “A”một tiếng.
Trực giác không tốt, Cố Ngang hồ nghi hỏi “…Làm sao vậy ?”
Tề Yên Khách rụt rè lùi tay về,sợ hãi than “À, vội vã dỗ em, quen lau tay cùng…nơi đó.”
…Quên lau tay cùng nơi đó!
Quên lau tay cùng nơi đó!
Cùng nơi đó!
Sau!lưng!
Cố Ngang giơ tay sờ sờ mặt sau,quả nhiên đụng phải một mảnh sềnh sệch. Cậu nhất thời đầu đầy hắc tuyến,khóe miệng run rẩy, thầm kinh đứt đoạn. Chính là bắt gặp Tề Yên Khách dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn mình,đột nhiên không nỡ phát tác.
“…Giúp tôi giặt quần đi.” Cố Ngang làm bộ tức giận nói
“A, được.” Tề Yên Khách vội vàng gật đầu
“Quần lót cũng giặt luôn.” Cố Ngang ra lệnh
“A, được…” Tề Yên Khách áy náy cầm khăn,đang muốn lau tay,lại đột nhiên “A” một tiếng.
Cố Ngang làm như không kiên nhẫn “Gì nữa đây,có ý kiến gì ?”
“Không phải…” Tề Yên Khách nghiền ngẫm nhìn Cố Ngang,cười hì hì nói “Cái kia của anh,lực thẩm thấu mạnh lắm sao ? Mặt sau đều ướt ? Vậy bên trong có hay không…”
“…Thôi, không cần anh giặt đâu.” Cố Ngang xấu hổ đến mức hận không thể đập đầu chết đi,nhanh chóng mở cửa chạy.
Tề Yên Khách lau khô chất lỏng trên thân,giơ tay lên,lẳng lặng nhìn tay mình. Y khẽ cong ngón tay,hồi tưởng tư vị nóng rực cứng rắn lúc nãy.
Cảm giác ngọt ngào bành trướng mạnh mẽ như sắp nổ tung trong ***g ngực, ngay cả hô hấp đều ngọt lịm.
….À, không riêng vị ngọt,trong phòng vệ sinh vẫn còn vương vấn hương vị ***.
Tề Yên Khách cười cười, ngượng ngùng sờ mũi.
Vừa xấu hổ vừa ngọt ngào.
Đợi ăn xong điểm tâm rồi quay lại giặt rửa. Mẹ nó nhất định sẽ thẹn thùng đến mức không dám nhìn y.
Tề Yên Khách mỉm cười ra khỏi buồng vệ sinh, bắt gặp Cố Ngang đã thay quần, còn đang cắm đầu lục lọi tủ áo. Tề Yên Khách liếc lên giường,Vi Miểu cũng trừng mắt, tò mò nhìn y.
Chỉ cần liếc mắt một cái, y liền hiểu Cố Ngang muốn làm gì.
Bộ quần áo trên người Vi Miểu, rõ ràng quá nhỏ.
Từ khi gian phòng của Nghê An biến mất,Vi Miểu sẽ không mặc vừa y phục của mình, trừ bộ đang khoác trên người. Ngày đó, Cố Ngang ôm nó đi tắm rửa từ hiện trường giết người, thay bộ đồ kia. Ngày đó về sau, nó vẫn luôn mặc quần áo của Cố Ngang.
Hình thể hai người kém nhau rất nhiều,Vi Miểu mặc áo của Cố Ngang như váy. Hiện tại,nó mặc lai y phục của mình,thế nhưng ngại nhỏ…
Tề Yên Khách lé mắt,như có điều suy nghĩ nói “Bé Vi Miểu lớn nhanh quá.”
“Đúng vậy nha, nháy mắt đã cao lên. Con nít thật tốt,muốn cao liền cao…”Cố Ngang lôi một bộ quần áo ra,quay đầu hỏi Tề Yên Khách “Quần này của anh phải không ?”
“Không biết, dù sao quần áo chỗ này cũng không phải của chúng ta,cứ lấy đi.” Tề Yên Khách ngồi bên cạnh Vi Miểu,lẳng lặng theo dõi nó. Bỗng nhiên lại quay đầu mỉm cười với Cố Ngang, vươn tay nói “Đưa đây, anh mặc giúp con cho.”
Cố Ngang nghe lời đưa cho y,trong lòng lại dâng lên niềm vui sướng của quả phụ tái hôn. Cậu buồn bực lắc đầu,buộc bản thân mau chóng đuổi những suy nghĩ vớ vẩn đó đi.
Kỳ thật, Tề Yên Khách hẳn rất thích Vi Miểu,Cố Ngang thầm nghĩ.
Ngay khi cậu mơ màng viễn cảnh cuộc sống hạnh phúc của ba người,Vi Miểu bỗng nhiên co rúm lại,cau mày “Nha” một tiếng.
“Làm sao vậy ?” Cố Ngang quan tâm hỏi
“Không có gì.” Tề Yên Khách cười hì hì vỗ mông Vi Miểu “Không cẩn thận kẹp lấy “tóc” của tiểu đệ đệ.”
Vi Miểu bị y sờ đành phải trốn,cả khuôn mặt nhỏ nhắn đầu rút thành một nắm,ngẩng đầu dùng hai mắt đẫm lệ uông uông cầu cứu Cố Ngang.
Cố Ngang nhất thời không lời nào để nói,nhanh chóng đoạt Vi Miểu lại,trấn an nói “Đến Vi Miểu, anh mang em xuống ăn sáng, không thèm để ý đến tên Tề Yên Khách lưu manh này.”
Tề Yên Khách lùi tay về,mỉm cười nhìn Cố Ngang.
“….Anh cười cái gì ?”Cố Ngang đỏ mặt,trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ : đều là vợ chồng già, còn đỏ mặt cái gì nha.
….Khốn kiếp, vợ chồng già mẹ mày!
Quả thực vô lực khinh bỉ chính mình!
Tề Yên Khách không trả lời,chỉ nhún vai đứng lên,ra khỏi phòng. Cố Ngang dắt tay Vi Miểu theo sau,lúc đóng cửa chợt nhớ ra một sự kiện —– không thể khóa cửa.
Cậu nhìn chằm chằm nắm cửa hai giây,ngạc nhiên thốt lên “…Này, Tề Yên Khách, tôi nghĩ…”
“Không khóa cửa được, đúng không ?” Tề Yên Khách ôn hòa mỉm cười
“Anh đã sớm biết ?”Cố Ngang nhíu mày “Vậy,vậy Dịch Bách…Chẳng lẽ bị…”
Tề Yên Khách lại kinh ngạc nói “Chẳng lẽ em tưởng cái chết của cô ta là ngoài ý muốn ?”
Cố Ngang ngẩn ra, trong lòng chịu đả kích nghiêm trọng. Cậu theo bản năng liếc nhìn Vi Miểu,Vi Miểu cũng đang mở to mắt ngóng cậu.
“…Có ý gì ?” Cố Ngang ngẩng đầu hỏi “Anh biết hung thủ là ai ?”
“Không chắc lắm.” Tề Yên Khách nghĩ nghĩ “Nói thế nào nhỉ…Ừ thì,nếu những chuyện diễn ra trong này,là câu chuyện được viết trong tiểu thuyết, với dụng ý của tác giả thì không có gì là “ngoài ý muốn” cả,bởi vì chúng không giúp gì được cho tiến triển của câu chuyện. Dù sao, chúng ta tổng cộng chỉ có tám người,cái chết của mỗi người đều phải có tác dụng đẩy mạnh nội dung câu chuyện…Tám người, nhất định không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào…”
Cố Ngang lăng lăng nhìn y, đầu óc hỏng bét. Vô số ý tưởng ồ ạt ập tới,từng cái đều rất đáng sợ.
Nhưng khiến cậu hoảng hốt không phải vì phỏng đoán của bản thân,mà là ngữ khí và biểu tình lạnh lùng của Tề Yên Khách.
“Anh biết kế tiếp sẽ phát sinh cái gì sao ?” Cố Ngang do dự hỏi, “Chuyện trong này,rốt cuộc có liên quan gì đến sách…”
“Không giống nhau.” Tề Yên Khách bất đắc dĩ nhu nhu lông mày,ủy khuất đáp “Muốn anh nói bao nhiêu lần mới được,tuy khởi điểm có chút tương tự,nhưng nội dung căn bản không trùng khớp. Ít nhất trong sách có mười hai người tương ứng với mười hai căn phòng,mà nơi này chỉ có tám người cùng sáu phòng đúng không ? Số lượng phòng và người căn bản không giống a.”
“…” Cố Ngang vô pháp phản bác. Cậu chỉ mới đọc phần mở đầu của “Vô Hạn Nghi Kỵ” , đương nhiên không biết số người cùng phòng ấn định. Chính là cậu ngay cả bao nhiêu người chết còn chưa kịp xem sẽ bị đưa đến đây,cho nên nội dung quyển sách như thế nào, Cố Ngang đành tin lời Tề Yên Khách nói.
Bất quá, Tề Yên Khách cũng không rõ cậu xem đến đoạn nào,cậu luôn mồm nói “phần mở đầu”. Nghe giọng điệu của Tề Yên Khách, hẳn sẽ không gạt mình.
Cố Ngang bỗng nhiên có chút ảo não. Cậu không biết vì cái gì bản thân tổng luôn hoài nghi Tề Yên Khách. Có lẽ bởi vì xuất phát từ tin tưởng,cho nên sợ hãi tín nhiệm sẽ bị phản bội, mỗi khi phát hiện điểm đáng ngờ liền nóng nảy muốn làm sáng tỏ, muốn tìm ra chân tướng cho bằng được.
…Cậu làm như vậy,hẳn sẽ khiến Tề Yên Khách đau lòng.
Nếu đổi lại là cậu, khẳng định đã sớm nguội lạnh với vị độc giả đa nghi này. May mắn Tề Yên Khách dù ủy khuất, nhưng không đến mức tuyệt vọng.
Cố Ngang hoảng hốt nghĩ : nếu Tề Yên Khách tuyệt vọng với mình thì làm sao bây giờ ?
Thật không dám tiếp tục suy tưởng.
Không thể cứ tiếp tục như vậy…Nếu cứ tiếp tục hoài nghi y như vậy, nhất định có ngày sẽ bị y chán ghét.
Cố Ngang cúi thấp đầu, áy náy nói “Thực xin lỗi, không nên hoài nghi anh.”
Tề Yên Khách đi tới chỗ cậu,mỉm cười bóp mũi Cố Ngang. Cố Ngang sửng sốt,ngẩng đầu chống lại ánh mắt ôn nhu tràn đầy tiếu ý.
Không cần nhiều lời, cậu biết mình đã được tha thứ.
Áy náy trong lòng bị nồng đậm ôn nhu bao phủ,khiến Cố Ngang càng thêm cảm thấy rất không nên hoài nghi y. Trong đầu bỗng dưng vang lên một câu nói.
Nam chính cùng nữ chính cuối cùng lựa chọn tin tưởng lẫn nhau,sau đó bọn họ tìm ra chân tướng, thoát khỏi nơi này.
Y nói qua, hy vọng cậu sau khi ra ngoài, có thể đọc sách của y.
Điều kiện tiên quyết chính là, hai người có thể tin tưởng lẫn nhau.
…Được rồi, tôi tin anh. Tựa như Vi Miểu tin tưởng tôi vô điều kiện,tôi tin anh.
Ba người chúng ta, ít nhất là ba người chúng ta, nhất định phải cùng nhau thoát ra ngoài.
Cố Ngang im lặng cầm tay Vi Miểu,Vi Miểu ngẩng đầu, nháy mắt nhìn cậu.
“Xuống làm điểm tâm thôi.” Tề Yên Khách hướng cậu vươn tay,cười nói “Anh sắp đói chết rồi.”
“Ừ.” Cố Ngang nắm chặt tay y, cảm thấy lòng bàn tay khô ráo ấm áp.
“…” Tề Yên Khách nhẹ nhàng thở ra một hơi,mỉm cười dắt tay mẹ Cố Ngang cùng bé Vi Miểu xuống lầu. Thời điểm trải qua phòng Dịch Khiêm,y chậm rãi liếc nhìn đồ án trên cửa.
Căn phòng kia vẫn chưa tiêu thất a.
Dịch Khiêm cũng không biến mất.
Nếu y đoán không sai,thi thể Dịch Bách hẳn đã không thấy ? Nếu không, Dịch Khiêm tuyệt đối sẽ không bỏ mặc thi thể trong phòng,chính mình bò lên giường của chú Chí Sĩ.
Ác ma…ác ma, rốt cuộc đại biểu cho điều gì ?
Là hàm nghĩa mà y phỏng đoán sao ?
Tề Yên Khách nghiêng đầu,nhìn về phía Vi Miểu. Vi Miểu không nhận ra ánh mắt chuyên chú của y,vui vẻ dắt tay Cố Ngang, sôi nổi đi tới.
Hừ, một gợi ý nhỏ cũng không cho, thật nhỏ mọn.
Tề Yên Khách bĩu môi,dùng sức cầm tay Cố Ngang.
“Hửm ?” Cố Ngang nhìn y hỏi
Tề Yên Khách sờ mũi, có chút ngượng ngùng nhìn Cố Ngang,nhỏ giọng nói “Đột nhiên anh nghĩ đến…À, nếu về sau còn muốn thân mật với em,hoặc là…hoặc là lúc làm,chẳng lẽ đều phải tìm cách tránh mặt Vi Miểu bé nhỏ sao ?”
Cố Ngang nháy mắt đỏ mặt,xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Tề Yên Khách ngắm nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cậu,bỗng dưng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Y giang hai tay,cùng Cố Ngang đan tay vào nhau,lòng bàn tay áp sát,ôn nhu nói “Đây hẳn là sự quẫn bách của bậc làm cha mẹ…Thật hi vọng bé Vi Miểu có thể nhanh chóng lớn lên,như vậy thời điểm cha mẹ có việc vội,bé có thể ngoan ngoãn ngồi bên ngoài đọc sách.”
Cố Ngang không chút do dự, lập tức phủ quyết “Không được! Không thể để Vi Miểu một mình..”
Tề Yên Khách thản nhiên nói “Nói giỡn thôi. Bất quá, chúng ta thật sự nên nghiêm túc suy xét một chút về vấn đề làm cách nào để tránh Vi Miểu…”
“Tôi khi nào thì đáp ứng anh làm…” Cố Ngang xấu hổ nghẹn không ra tiếng,ngón tay co rụt ,lại bị Tề Yên Khách bắt lấy.
“Cùng nhau phá thân đi.” Tề Yên Khách cúi đầu sờ sờ mũi, hai má thản nhiên ửng hồng “…Thật chờ mong, làm đến cuối cùng.”
Có vài người có thể một bên tự mình thẹn thùng, một bên nói ra những lời khiến người ta càng thêm ngượng ngùng.
“…” Cố Ngang không lời nào để nói,đành quẫn bách cúi đầu. Trái tim lạch cạch lạch cạch nhảy lên,đâm nát ***g ngực. Bất quá, loại va chạm nặng nề này cũng không khó chịu,thậm chí còn làm cho cậu cảm thấy ngọt ngào.
Hai thanh niên trầm mặc cúi thấp đầu,dắt tay một cậu bé xuống lầu.Cậu bé tò mò nhìn hai người,không rõ bọn họ đang làm cái gì,xuất phát từ tò mò,nó cũng học theo bọn họ, gục đầu xuống.
A? Trên mặt đất có gì thú vị sao ?
Nó tìm tới tìm lui không thấy,đành chán nản ngẩng đầu. Vừa nâng mặt lên liền phát hiện bóng đèn treo trên trần nhà. Vi Miểu lập tức lộ ra vẻ mặt hoang mang.
“A…” Nó hé miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng
Tề Yên Khách nhanh chóng quay qua nhìn nó,bắt gặp Vi Miểu đang nhìn chằm chằm bóng đèn hình cầu,khóe miệng không khỏi nhếch lên, nụ cười dường như ngụ ý “Biết ngay mà.”
Cố Ngang lại không hề phát hiện hành động của hai người bên cạnh, cúi gầm mặt, thẹn thùng không thôi.
Phá thân a…Phá, phá thân a…
Cùng, cùng anh ta đồng thời phá thân a…
Khỉ thật, xấu hổ quá!
Đến lúc đó dùng tư thế nào mới tốt đây!
Khỉ thật, khỉ thật, xấu hổ quá!
===♥♥♥===