CHƯƠNG 25
Ngày thứ tư. Tại sao tới lại là tên đồng tính luyến ái chết tiệt kia chứ ??? Vì cái gì không phải Cố Ngang ??? Nhất định là do tên đồng tính luyến ái chết tiệt kia làm chuyện tốt! Y giả mù sa mưa đưa thức ăn cho mình, để cho Cố Ngang xem! Thật ghê tởm! Đồ vật y chạm qua, mình không muốn nhìn! Ghê tởm chết!
Lại mơ,mơ thấy Cố Ngang cùng mình về lại trường học. Cố Ngang nói cậu ấy không thích đàn ông, cậu ấy như vậy vì bị người ta ép buộc. Trong mộng thật vui vẻ,nhưng mình vẫn khóc tỉnh. Vì cái gì mình vẫn bị kẹt ở nơi này ? Thật muốn trở về…
Dạ dày đau đến mức không ngủ được. Cố Ngang, cậu không đến thăm mình sao ? Cho dù mình chết trong phòng,cậu cũng không nguyện để mắt tới mình ? Nếu mình nhận lỗi với cậu,cậu sẽ tha thứ cho mình chứ ? Không, mình làm đúng! Là lỗi của cậu. Không, không,tất cả đều do tên đồng tính luyến ái chết tiệt kia! Nếu không có y….
….
Nếu không bị bắt đến đây,cậu ấy căn bản sẽ không nhận thức tên đồng tính luyến ái chết tiệt đó! Nói không chừng sẽ không…nhất định là lỗi của tên kia! Thật muốn giết chết y! Thật muốn giết chết y!
….
Lại gặp ác mộng. Mơ thấy Dịch Bách khóc hỏi vì sao muốn giết cô ta….Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…Đều là do y! Mình nhất định phải giết chết y! Đều là do y khiến mình trở nên như vậy! Đều là do y! Ngay từ đầu không có y thì tốt rồi! Đi chết đi! Đi chết đi! Đi chết đi!
….
Nhất định phải giết chết y!
….
Mình phải tỉnh táo,hảo hảo ngẫm lại làm cách nào giết chết tên tiện nhân kia. Dạ dày đau quá, mình hẳn nên ra ngoài ăn một ít. Hiện tại là hai giờ ? Hai giờ sáng, hay hai giờ chiều ? Đã không còn phân rõ nữa…Thật muốn rời khỏi nơi quỷ quái này!
….
Trái tim, cửa phòng khẽ mở ra. Cứ việc người mở cửa cực kì cẩn thận,cánh cửa bằng gỗ nặng trịch vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.
Đối diện phòng trái tim, bên trong phòng quyển sách.
Dịch Khiêm tựa vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoại.
“Ả ra ngoài rồi.” Hắn nói
“…” Chú Chí Sĩ lộ vẻ do dự, ánh mắt ôn hòa ngày xưa tràn đầy bất an
Dịch Khiêm nhướn mày, cười lạnh “Đổi ý ?”
Chú Chí Sĩ nặng nề thở dài “Không, tôi chỉ sợ cậu…”
“Hửm ?” Dịch Khiêm nheo mắt lại
“…Không có gì.” Chú Chí Sĩ nặng nề nhắm mắt,tựa hồ đưa ra một quyết định quan trọng. Chú đang muốn mở cửa ra, bỗng nhiên bị Dịch Khiêm một câu, kèm theo một nụ hôn.
Chú Chí Sĩ ngẩn người. Dịch Khiêm mím môi cười,con ngươi tà ác mị hoặc lòng người.
Cùng tôi đồng thời thời sống sót.
Hắn nói xong liền mở cửa ra ngoài. Chú Chí Sĩ ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của hắn,trong lòng càng khổ sở.
Dịch Khiêm thay đổi, từ sau cái chết của Dịch Bách.
Là cái chết của Dịch Bách khiến cậu ấy trở nên như vậy…Cậu ấy vốn là một thanh niên ưu tú, tiền đồ vô lượng,hiện tại lại…Rõ ràng toàn thân tỏa ra hơi thở tuyệt vọng,ngoài miệng còn nói “Cùng tôi đồng thời sống sốt”…Cậu ấy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy ?
Chú Chí Sĩ vẫn luôn không hiểu người thanh niên này,chỉ có thể đau lòng thay hắn. Kỳ thật, không chỉ Dịch Khiêm, chú cũng vì Cung Lý mà khổ sở.
Trước khi đến đây, Cung Lý hẳn là một cô gái đơn thuần đáng yêu ? Nhưng rồi cô ta lại…Ai…
Mà mình cũng…
Chú nhìn Dịch Khiêm đi qua phòng trái tim đối diện,bỗng dưng nặng nề thở dài
Thôi, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới vấn đề này.
Chú khẽ cắn môi, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi xuống lầu. Đến nhà ăn,đối diện với ánh mặt thất kinh của Cung Lý.
Chú Chí Sĩ thấy cô cũng không khỏi sững sờ,nhịn không được ngắm kỹ vài lần. Mái tóc dường như thật lâu chưa được chải chuốt,rối bù cuộn sau đầu, khuôn mặt nhếch nhác bóng lưỡng. Hai mắt sưng phồng phù thũng ,nhìn ra mới khóc chưa lâu.
…Có lẽ luôn trộm khóc đi.
Cung Lý lén liếc chú Chí Sĩ một cái liền vội vàng gục đầu xuống, ôm thức ăn chạy lên lầu. Chú Chí Sĩ giang rộng tay ngăn lại,do dự nói “À, Cung Lý! Con, con đừng đi vội…Có thể nghe chú nói hai câu không ?”
Cung Lý chấn kinh lùi về sau một bước,nâng lên hai mắt đỏ ngầu,khàn giọng đáp “Cái gì ?”
“Có thể, có thể ngồi xuống hay không ?” Chú Chí Sĩ chỉ chỉ bàn ăn,chờ mong nói “Chúng ta nói chuyện ?”
“Không cần.” Cung Lý đề phòng trừng mắt nhìn chú “Ông rốt cuộc định nói gì ?”
Chú Chí Sĩ bất đắc dĩ gãi đầu,há mồm mấy lần,cuối cùng vẫn ấp úng hỏi “Dịch Bách chết… liên quan đến con sao ?”
“…” Cung Lý cắn môi không nói lời nào. Cô cúi đầu nhìn thức ăn trong ngực mình,lại ngẩng đầu nhìn chú Chí Sĩ, thủy chung không mở miệng.
“…Thật vậy chăng ?” Chú Chí Sĩ vô lực thở dài “Hóa ra, con thật sự đã…”
“Đừng nói cho Cố Ngang!” Cung Lý siết chặt thức ăn trong ngực,môi cắn trắng bệch. Cô dùng loại ánh mắt gần như cầu xin nhìn chú Chí Sĩ “Van cầu ông, đừng nói cho…Cố Ngang!”
Chú Chí Sĩ đột nhiên cảm thấy phi thường phẫn nộ,gầm nhẹ “Trừ bỏ Cố Ngang, con không quan tâm đến cảm thụ của người khác sao ? Con khiến Dịch Khiêm…Con có biết Dịch Khiêm đau khổ thế nào sao!?”
“…” Cung Lý cúi đầu, ý đồ muốn lướt qua người chú Chí Sĩ,lại bị chú Chí Sĩ giữ chặt.
“Con…Con đi xin lỗi cậu ta đi!” Chú Chí Sĩ siết lấy cánh tay cô,ổn định tâm tình kích động,vạn phần thành khẩn nói “Chú sẽ khuyên nhủ cậu ta, hy vọng cậu ta có thể tha thứ cho con!”
Cùng Lý dùng sức giãy dụa,nghe thế lập tức cười lạnh “Vui đùa cái gì vậy! Ông tưởng hắn sẽ tha thứ cho tôi sao ? Hắn là tên biến thái, luyến muội loạn luân!”
Chú Chí Sĩ trợn mắt, lực đạo trên tay không khỏi buông lỏng. Cung Lý nhân cơ hội tránh thoát,chạy lên mấy bậc thang, vẫn chưa yên tâm , thấp thỏm quay đầu lại trừng mắt nhìn chú.
“Cung…” Chú Chí Sĩ tựa hồ còn muốn tiếp tục khuyên nhủ,chợt bắt gặp ánh mắt chán ghét của cô, trong nháy mắt nhớ tới ngày đó cô chửi rủa Cố Ngang là “đồng tính luyến ái chết tiệt”.
Hiện giờ, mình cũng thành “đồng tính luyến ái chết tiệt” trong miệng cô…
Chú Chí Sĩ đột nhiên cảm thấy thực chột dạ,đành lẳng lặng nhìn cô lên lầu.
Cung Lý ôm chặt đống thức ăn trong ngực,vọt vào phòng mình. Nhưng khi vừa cô đẩy cửa phòng ra trong nháy mắt,sau lưng bỗng dưng truyền đến cảm giác tê dại đau đớn,ngay sau đó cô liền mất đi khí lực, lảo đảo ngã nhào về phía trước.
Người đàn ông giấu sau cánh cửa duỗi tay ra,chặn ngang ôm lấy cô, đi vào buồng vệ sịnh
Thời điểm chú Chí Sĩ đuổi tới,bắt gặp Cung Lý đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường. Chú theo bản năng đóng cửa lại,nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh. Vào rồi mới thấy, Dịch Khiêm đang xả nước vào bồn tắm.
Chú Chí Sĩ sửng sốt,dư quang khóe mắt phát hiện gậy chích điện đang nằm cạnh bồn.
“Cậu, cậu sao lại có thứ này…” Chú Chí Sĩ định cầm gậy chích điện lên xem, lại bị Dịch Khiêm nhanh chóng giật lấy,nhét vào túi áo, thản nhiên nói :
Trong phòng tôi,ngay từ đầu đã có.
Gặp vẻ mặt thấp thỏm bất an của chú Chí Sĩ,Dịch Khiêm bình tĩnh nói “Yên tâm, tôi sẽ không tùy tiện dùng đâu.”
Đây là phạm pháp! Loại gậy chích điện này…
Dịch Khiêm đẩy đẩy mắt kính,mặt không đổi sắc nói “Ở trong này, anh còn lo cái gì là phạm pháp nữa?”
“…” Chú Chĩ Sĩ im bặt, nhìn Cung Lý nằm trên giường,tựa hồ nhớ tới bản thân cũng đang làm chuyện sai trái,vì thế đành câm miệng không nói nữa.
“Giữ ả lại, đối với ai đều không có lợi. Chú đọc nhật ký của ả đi.” Dịch Khiêm chỉ chỉ quyển nhật ký đầu giường,thần thái dường như khá mệt mỏi.
Chú Chí Sĩ đi qua lật nhật ký, lại do dự liếc mắt nhìn Cung Lý, như cũ vẫn không đành lòng. Dịch Khiêm không thèm để ý tới chú,đại khái cảm thấy chờ chú đọc xong, tự nhiên sẽ đồng tình với mình.
Nước bên trong đã ngập non nửa bồn. Dịch Khiêm đi ra,xoay người ôm Cung Lý,từng bước đến gần bồn nước lớn.
“…Dịch Khiêm!” Chú Chí Sĩ chợt ngẩng đầu lên, trong mắt nồng đậm bi ai.
“Tới nước này rồi, còn muốn ngăn tôi lại sao ?” Dịch Khiêm cười lạnh “Không cảm thấy quá buồn cười!”
“…” Chú Chí Sĩ khẽ cắn môi, đặt nhật ký xuống, tiến lên, vươn tay về phía hắn “…Đưa tôi.”
“?” Dịch Khiêm hồ nghi nhìn chú
“Để tôi làm cho…” Chú Chí Sĩ nặng nề hít một hơi,có chút khổ sở lại thập phần kiên định nói “Này dù sao cũng là…Giết người. Cậu còn trẻ như vậy…”
Dịch Khiêm bật cười “Này tính là cái gì ? Giết người còn phải nhìn tuổi tác sao ?”
“Tôi không muốn cậu phải gánh chịu cả đời. Cậu vẫn còn trẻ, còn một quãng đường rất dài phía trước.” Chú Chí Sĩ bỗng nhiên trở nên trấn định,thần sắc do dự lúc nãy hoàn toàn không thấy. Chú mạnh mẽ đoạt lấy Cung Lý,sau đó đi vào phòng tắm,ấn mặt Cung Lý xuống nước.
Bóng nước lập tức sùng sục thi nhau nổi lên.
Dịch Khiêm híp mắt, nhìn theo bóng lưng chú.
Anh…
“Đi thôi.” Chú Chí Sĩ ra khỏi phòng tắm,ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể Cung Lý đang chìm trong bồn. Y phục trên người cô chậm rãi hút nước,nhẹ nhàng bồng bềnh.
Cô cũng còn trẻ….Cô vốn nên có tương lại sáng lạn.
Giết người, không chỉ cướp đoạt sinh mệnh của kẻ khác, mà còn là toàn bộ tương lai đang chờ họ ở phía trước. Bất luận vì lý do gì,giết người đều là sai.
Để tôi gánh thay cậu vậy…
Không phải bởi vì cậu từng lên giường với tôi, mà là…
“…” Dịch Khiêm ngưng mắt nhìn chằm chằm chú Chí Sĩ,gặp chú Chí Sĩ xoay người lại, hắn lập tức né đi. Khẽ nhếch miệng cười “Anh không giống như tôi từng nghĩ.”
Chú Chí Sĩ trầm mặc không nói, trong mắt tràn ngập thống khổ tuyệt vọng.
Dịch Khiêm liếc mắt nhìn đầu giường,quay qua cầm đi quyển nhật ký,sau đó cùng chú Chí Sĩ ra khỏi phòng.
Cửa phòng khắc hình trái tim một lần nữa đóng lại.
Căn phòng này sẽ biến mất sao ?
Chú Chí Sĩ giống như không đành lòng nhìn,gục đầu bước nhanh về phòng mình. Dịch Khiêm đứng trên hành lang,hờ hững nhìn chằm chằm cửa phòng Cung Lý.
Hồi lâu, hắn mới xoay người, nhìn đồ án hình quyển sách trên cửa phòng chú Chí Sĩ, lại liếc mắt nhìn về phòng mình. Ác ma trên cửa dường như đang vẫy cánh, hướng hắn mỉm cười.
…Nói không chừng, mình chính là con ác ma kia ?
Dịch Khiêm giật giật khóe miệng,nở nụ cười trào phúng.
===♥♥♥===
Phiên ngoại: Giấc mơ
Này, Cố Ngang, chơi bóng không ?
Chuông tan học vừa vang lên, vài nam sinh đã hưng phất tụ lại. Cố Ngang một bên thu thập sách vở, một bên có lỗi lắc đầu.
“Lại muốn qua chơi với trẻ em thiểu năng trí tuệ à ?” Nam sinh cầm đầu bất mãn nhíu mày “Lớp trưởng! Định sưu tầm thẻ người tốt đổi quà sao ?”
Học kỳ trước, lớp có tổ chức hoạt động “Học Lôi Phong :Yêu thương trẻ em thiểu năng trí tuệ” , lúc đó có một đứa bé tỏ ra rất thân thiết với Cố Ngang,bởi vậy sau khi hoạt động kết thúc, Cố Ngang vẫn thường xuyên đến thăm đứa bé ấy.
“…Đúng vậy, đúng vậy,sưu tập đủ 99 thẻ người tốt có thể đổi với chị lớp trên.” Cố Ngang cười, vỗ lưng nam sinh,vác ba lô đứng lên “Mình đi trước nha.”
“Đi thôi!” Các nam sinh hi hi ha ha cười đi ra
Trong lúc chờ người,Cố Ngang bắt gặp Cung Lý cùng bạn trai. Hai người ngọt ngào dắt tay nhau,Cung Lý thấy cậu còn dừng lại chào hỏi.
Cố Ngang cũng nhìn cô cười cười
Thời điểm tan học, trước cổng trường luôn luôn tấp nập. Cố Ngang đứng trên bậc thang,mở to hai mắt tìm người.
“…Hắc” Thanh âm mềm nhẹ hòa hoãn bỗng vang lên từ phía sau,Cố Ngang lập tức vui vẻ,xoay người lại đã bị người kia ôm lấy bả vai.
“Thế nào ? Bàn tới đâu rồi ?” Cố Ngang tò mò nhìn y
Làn da người nọ rất trắng, xứng với áo sơmi cùng quần bò,thoạt nhìn phi thường nhẹ nhàng khoan khoái. Lúc trước, y mang một cặp kính gọng mỏng, nhưng bởi vì ngại vướng bận, nên đã đổi thành kính sát tròng. Cứ như vậy,đôi mắt vốn trong suốt càng thêm dồi dào linh khí.
Về phần ngại chuyện gì…
“Trước hôn một chút.” Người nọ cười hì hì chồm qua
“Này!” Cố Ngang nháy mắt đỏ mặt, vội vàng đẩy y ra “Trước cổng trường học! Phải chú ý hình tượng!” Nói xong vẫn không yên lòng liếc nhìn các bậc phụ huynh xung quanh
“Giỡn thôi mà.” Người nọ cười vuốt vuốt mũi cậu
“Rốt cuộc thế nào , chẳng lẽ không được ?” Cố Ngang hồ nghi hỏi
Người nọ nhún nhún vai, thản nhiên nói “Người đại diện của cô ta nói tuyệt đối không để Dịch Bách đóng nữ phụ,trừ khi anh sửa lại kịch bản, nếu không miễn thương lượng. Kỳ thật Dịch Bách rất thích kịch bản này,nhưng người đại diện kia vẫn không chịu nhả ra.”
“A?” Cố Ngang nhíu mày,”Đùa cái gì,vốn là tiểu thuyết đam mỹ…sửa sao giờ ?”
“Không sao, chúng ta không tìm cô ấy,đổi người khác cũng được….A.” Y bỗng kêu lên,cúi đầu lấy ra một chiếc đĩa CD từ trong túi laptop “Cho em.”
Cố Ngang vừa cầm liền nhận ra,là album mới của Dịch Bách, mặt trên còn ký hai chữ Dịch Bách xinh đẹp. Nghe nói album này tuần sau mới chính thức phát hành,hiển nhiên thông qua con đường bên trong được đến.
Cố Ngang tưởng tượng bộ dáng năn nỉ người khác còn cười cười xin ký tên cuả y,không khỏi buồn cười.
“Em có bao giờ nghe nhạc của chị ta đâu.” Cố Ngang ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn cẩn thận kẹp đĩa CD vào sách.
“Em có thể đem đi khoe mà.” Người nọ giúp cậu nhét sách vào balô,trong mắt có chút đắc ý “Khoe khắp trường một lần,nói bạn trai em là tiểu thuyết gia trong truyền thuyết, vừa mở miệng Dịch Bách đã vội vàng đưa lên còn kí tên vào album, rất là lợi hại nha nha nha nha.”
…Tiểu thuyết gia trong truyền thuyết
Tác giả có số lượng sách bán ra đạt tới ba triệu bản,trong vòng hai tháng đã tái bản hai lần, chỉ sau nửa năm tác phẩm đã được lên kịch bản và chuyển thể thành phim truyền hình, kỳ tích trở thành một tiểu thuyết gia vĩ đại.
Kilogram
Tề Yên Khách
Người yêu của cậu
“Nếu để độc giả biết anh bị gay, còn là một tên gay ngu ngốc,bọn họ nhất định sẽ tẩy chay anh.” Cố Ngang cười giễu cợt trong lòng lại vô cùng tự hào.
…Người yêu của mình a.
Thật lợi hại a, người yêu của mình.
Hắc, người yêu của mình
Hai người đi đến trạm chờ xe buýt, bỏ lỡ chuyến vừa chạy qua. Bọn họ nhìn nhau mỉm cười,không cần nhiều lời,tự nhiên bước qua tiệm bánh đối diện.
Tiệm bánh “Chí Sĩ là lực lượng”.
Trong tiệm cực kì đông khách,một hàng ngũ xếp thật dài trước quầy thu ngân, vừa đặt chân đã nghe thấy tiếng hô tràn ngập sức sống của chú Chí Sĩ.
“Cơ hữu vô song” ra lò đây!
Cố Ngang run rẩy khóe miệng “Cô cháu gái lại phát điên rồi.”
“Loại mới a…nhưng anh vẫn thích “gian tình bắn ra bốn phía”. Tề Yên Khách nhẹ nhàng gắp một cái “gian tình bắn ra bốn phía” bỏ vào khay, “Em thích cái nào ?”
Cố Ngang nhìn chằm chằm món bánh mới : hai quả cầu sữa tựa vào nhau,mứt dâu trang trí thoạt nhìn như hai cánh tay ôm chầm. Cái tên như cũ vẫn không có tiết tháo,chính là nhìn qua rất ngon miệng…
Tề Yên Khách vừa nhìn chỉ biết cậu muốn ăn,không đợi cậu mở miệng, liền kẹp một cái “cơ hưu vô song” bỏ vào khay.
May mắn Tề Yên Khách xuống tay nhanh. Chưa đầy hai phút,”cơ hữu vô song” đã bị khách quen càn quét trở thành hư không. Chú Chí Sĩ đi ra nhìn thoáng qua,quay đầu hướng nhà bếp hô to “Tiểu Khiêm! “Cơ hữu vô song” lại bán hết rồi! Nắn trứng nhanh một chút!”
…Nắn trứng nhanh một chút…
Ta thao! Đột nhiên vô pháp nhìn thẳng vào hai quả cầu sữa kia!
Cố Ngang đầu đầy hắc tuyến,do dự không biết có nên nhường món bánh mới này cho các vị khách hàng đang nhìn chằm chằm. Lúc này, lại nghe thấy tiếng rống giận từ trong phòng bếp.
Đừng hối tôi!
Kế tiếp “Phanh!” một tiếng,không biết là cái gì bị nổ.
“…Này! Mau vào đây xem! Cái máy lại…” Người bên trong hiểu nhiên sắp bùng nổ,nhưng dù sao dụng cụ xảy ra vấn đề, đành lo lắng cầu cứu. Chú Chí Sĩ lập tức khẩn trương chạy vào,miệng liên tục lải nhải “A làm sao vậy, cậu không sao chứ…”
Tuy trường hợp thực hỗn loạn nhưng thoạt nhìn rất vui vẻ.
Cố Ngang đang định cười,bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh lộ ra thần sắc trầm tư
…Sao vậy ?
“Ừ…” Tề Yên Khách sờ sờ cằm,giảo hoạt nói “Hình như anh vừa chộp được nhược điểm của người nào đó.”
A ?
Tề Yên Khách đặt khay lên quầy thu ngân,bắt đầu tính tiền,khóe miệng nhếch cao tận trời “Không cần đổi nữ phụ, anh có cách rồi.”
Mua bánh xong, xe bus cũng tới. Hai người lên xe,vừa ăn bánh vừa trò chuyện,bất tri bất giác đã đến nơi.
Nhà Vi Miểu.
“Ai nha, hai đứa đến rồi.” Mẹ Lâm tươi cười nghênh đón bọn họ vào cửa
Vi Miểu nghe tiếng liền chạy ra,giang tay ôm lấy hai người, không ngừng cọ cọ làm nũng
“Dì vào bếp gọt trái cây, tụi con chơi đi.” Mẹ Lâm mỉm cười vào phòng bếp
Vi Miểu thân mật kéo hai người vào phòng,há to mồm kêu “A”, “A” . Tựa hồ lòng đầy vui sướng muốn chia sẻ với bọn họ. Vừa vào phòng, Vi Miểu lập tức chạy đến bên giường, Cố Ngang còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một đồ vật xanh mượt bay về phía mình.
“Ngô!” Cái trán bị ném trúng,nhưng một chút cũng không đau, chỉ cảm thấy lành lạnh. Vật kia rơi xuống, Cố Ngang thuận tay đón lấy. Cúi đầu mới biết là thứ…Ách, mềm mềm,bán trong suốt lại dẻo như cao su. Cậu chọt chọt món đồ chơi,chỗ lõm xuống nhanh chóng hồi phục, co dãn mười phần
“Là bóng cao su a.” Tề Yên Khách cười nói “Kế tiếp chẳng lẽ lại là cuộc chiến của cánh đàn ông ?”
Vi Miểu vui vẻ ôm một đống bóng cao su,ánh mắt lòe sáng nhìn hai người.
“Nhóc con dám chọi anh! Đi! Chúng ta ra ngoài nói chuyện!” Cố Ngang hi hi ha ha kéo tay Vi Miểu chạy ra ngoài, hiển nhiên cũng bị gợi lên hứng thú.
Tề Yên Khách cười cười,hoạt động các đốt ngón tay, xoa xoa cổ tay.
Hừ, nhóc con dám chọi Tiểu Ngốc Quang nhà anh,nhóc nhất định phải chết!
Ba người đứng trước cửa nhà Vi Miểu chơi tận hứng,lại trở vào ăn chút hoa quả, nghỉ ngơi một lát, sau đó đã đến lúc nên rời đi. Vi Miểu lưu luyến không rời đứng trước cửa phất tay tạm biệt bọn họ,Cố Ngang vừa đi vừa quay đầu lại, cười nói không cần tiễn.
Khi hai người đi qua chỗ rẽ,Vi Miểu rốt cuộc không thể nhìn thấy bọn họ, Tề Yên Khách mới lặng lẽ nắm tay Cố Ngang.
Cảm nhận ấm áp truyền tới từ lòng bàn tay đối phương khiến Cố Ngang nhịn không được mỉm cười, phản thủ dắt tay y.
“Đoạn đường này thật ngắn.” Tề Yên Khách ngẩng đầu,nhìn nhà Cố Ngang gần ngay trước mắt, không khỏi uể oải.
“Ừm…” Cố Ngang dừng chân lại,trong lòng tràn đầy nhu tình cùng quyến luyến.
“Hiện tại xung quanh không ai.” Tề Yên Khách lấm lét nhìn trộm bốn phía,sau đó đẩy mạnh Cố Ngang vào một góc tối, nơi đèn đường không chiếu tới được.
“…” Cố Ngang tựa vào tường, nâng mắt nhìn y. Lại không cảm thấy y ép quá chặt, dù sao cậu cũng không giãy dụa. Tương phản, lực đạo cường thế pha chút ôn nhu khiến Cố Ngang vui sướng không thôi,vô cùng chờ mong chuyện sắp phát sinh.
“Thật muốn hôn em a.” Tề Yên Khách sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười
Cố Ngang cười rộ lên,vươn tay, ngửa đầu hôn lên môi y
Bọn họ không hôn sâu, hai cánh môi chỉ đơn thuần lướt qua,nhẹ nhàng cọ cọ. Nhưng dù như vậy, trái tim vẫn nhịn không được khẩn trương đập loạn nhịp.
Cố Ngang mở mắt ra, phát hiện Tề Yên Khách đang nhìn mình. Bọn họ nhìn nhau, đồng thời bật cười.
“Mai đi chơi nhé ? Anh qua đón em ?” Tề Yên Khách chồm người tới, trán chạm trán. Thanh âm ôn nhu hòa hoãn khiến cả trái tim trở nên mềm mại.
“Đi đâu ?” Cố Ngang ôm Tề Yên Khách, cùng y nhẹ nhàng lay động. Cậu thực thích như vậy,Cố Ngang nhón chân lên ôm cổ y,giống như đang làm nũng. Lắc qua lắc lại,đầu óc đều choáng váng,đành phải bám chặt đối phương sợ sẽ ngã xuống.
“Em đoán ?” Tề Yên Khách hai mắt tỏa sáng,phảng phất như có ánh sao rơi vào.
Cố Ngang nghĩ nghĩ, đầu hàng, cười nói, “Không đoán, tâm tư của tiểu thuyết gia truyện trinh thám,em đoán không ra.”
Tề Yên Khách nở nụ cười “Là một nơi rất tuyệt,em nhất định sẽ thét lên ôm anh hôn tới tấp.”
“…Thần kỳ vậy sao, em bất ngờ đến mức thét to ?” Cố Ngang bắt đầu chờ mong
“Ngày mai em sẽ biết.” Tề Yên Khách vuốt vuốt mũi cậu,trong mắt tràn đầy quyến luyến,nhưng vẫn từng bước lui về phía sau.
Tay hai người còn nắm chặt, Cố Ngang mỉm cười nhìn y,tựa như đang đóng phim vậy, chậm rãi buông nhau ra,đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay,khẽ chạm vào ngón tay đối phương lưu luyến không rời.
Thời điểm đầu ngón tay hoàn toàn chia lìa, người kia mới ôn nhu nhìn cậu, nhẹ giọng nói “Good night, my little beloved.”
Ngủ ngon, người yêu bé nhỏ của anh.
“Ngủ ngon.” Cố Ngang hồi tưởng xúc cảm trong lòng bàn tay,nhu tình mỉm cười.
Ngày mai, anh sẽ mang em đi đâu ?
Bởi vì có chờ mong, cách biệt hôm nay dẫu ngắn ngủi, nhưng không phải quá khó để chịu đựng.
Ngày mai, anh sẽ mang em đi đâu ?
===♥♥♥===