CHƯƠNG 3
“Như vậy, thứ tự các phòng chính là….” Cố Ngang đặt sơ đồ bản vẽ lên bàn ăn
Vách tường – Cố Ngang/Ngôi sao – Tề Yên Khách/Bộ não – Cung Lý/Trái tim – Cầu Thang.
Vách tường – Nghê An & Vi Miểu/Song xà – Dịch Bách & Dịch Khiêm/Ác ma – Kỷ Cao Nhĩ/Quyển sách – Cầu thang.
Tất cả mọi người lần lượt tự giới thiệu. Lệnh Cố Ngang kinh ngạc chính là , Tề Yên Khách không phải học sinh trung học mà là sinh viên. Hiện nay đang theo học tại T Đại, gần nhà bọn họ.
“…Tên của chú thật khó đọc.” Cố Ngang nói
Chú Chí Sĩ ngượng ngùng gãi gãi đầu “Vậy cậu cứ bảo tôi là chú được rồi…”
“Nơi này rốt cuộc là chỗ nào ?” Dịch Khiêm đẩy đẩy kính mắt,lạnh như băng nói “Hôm nay Dịch Bách còn phải quay hai bộ phim,tôi không nghĩ lãng phí thời gian.” Hắn liếc mắt nhìn xung quanh “Nếu chỗ này có giấu camera, làm phiền các người gỡ xuống giúp. Tôi cảnh cáo, đây là giam giữ phi pháp.”
“Anh…” Dịch Bách nhíu mày, kéo tay áo anh mình
Chú Chí Sĩ không khỏi tức giận “Chẳng lẽ cậu nghĩ chúng tôi bày mưu lừa gạt anh em cậu ?”
“Ai biết được.” Dịch Khiêm hừ lạnh
Cố Ngang tuy không quá thích thái độ của Dịch Khiêm,nhưng vẫn khuyên nhủ “Tất cả mọi người phải bình tĩnh. Mọi người thấy đó ngôi nhà này không có lối ra,ngay cả cửa sổ cũng không có. Đừng nói chi là ra ngoài,tôi còn không biết chúng ta vào đây bằng cách nào…Đúng rồi..” Cậu liếc mắt nhìn Tề Yên Khách, sau đó quay đầu nói “Tôi cùng Cung Lý không nhớ tại sao bản thân lại xuất hiện ở chỗ này, mọi người thì sao ?”
Tề Yên Khách vuốt cằm, tựa hồ đang suy nghĩ, không trả lời cậu.
Chú Chí Sĩ đáp “Tối hôm qua sau khi tôi đóng cửa tiệm liền về nhà ngủ, vừa thức dậy đã thấy mình ở đây.”
Cố Ngang hỏi “Khoảng mấy giờ ?”
Hình như hơn mười một giờ…Ra khỏi tiệm là mười giờ rưỡi,về đến nhà cũng mười một giờ
Cố Ngang ghi chú ra giấy. Di động của mọi người không thấy, chỉ còn sót lại bút và sổ tay trong túi áo Tề Yên Khách.
“Ngày hôm qua…để tôi suy nghĩ a…” Nghê An ngẫm nghĩ “Hôm qua về tới nhà, tôi có ngồi soạn giáo án cho ngày hôm sau. Đợi chuẩn bị xong cũng mười hai giờ…”
Tuy Dịch Khiêm tỏ ra cáu kỉnh,nhưng vẫn phối hợp trả lời “Dịch Bách quay xong lúc hai giờ sáng,thời điểm chúng tôi trở lại khách sạn là hai giờ bốn mươi lăm. Sau đó liền nghỉ ngơi.”
Cố Ngang quay qua Tề Yên Khách, phát hiện ánh mắt y nhìn Nghê An có điểm quái quái.
“…Làm sao vậy ?” Cố Ngang hỏi
Tề Yên Khách cười tủm tỉm đáp “So với việc mọi người tới đây bằng cách nào, càng khiến tôi tò mò là….Vừa rồi tại sao thầy Nghê An lại hét to phi lễ a”
Nhắc tới chuyện này, mọi người đều đầu đầy hắc tuyến. Chỉ có thiên chân vô tà như Vi Miểu mới chuyên tâm chơi với dụng cụ trên bàn.
“Khụ khụ…Bởi vì đột nhiên, đột nhiên bắt gặp nhiều người vây quanh giường như vậy…Nên có chút giật mình.” Nét mặt già nua của Nghê An đỏ ửng,không khỏi xấu hổ.
“…Tốt lắm, đừng để ý đến chuyện đó nữa.” Cố Ngang cũng hiểu vấn đề này của Tề Yên Khách quá “nhạy cảm” , liền đánh trống lảng “Anh thì sao ? Còn nhớ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì không ?”
Tề Yên Khách nháy mắt mấy cái, hỏi ngược lại “Vì cái gì mọi người đều cảm thấy là “ngày hôm qua” ?”
Tất cả nghe xong không khỏi ngẩn người.
“Nơi này chỉ có đồng hồ, không có lịch…Dù cho có lịch cũng không thể tin.” Y du du nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường “Chiếc đồng hồ kia chưa chắc chạy đúng,chỗ này lại không có cửa sổ, làm sao chúng ta biết được bây giờ là ban ngày hay ban đêm. Vậy nên,vì cái gì mọi người đều cảm thấy chuyện này chỉ mới phát sinh tối hôm qua ?”
Tất cả đều trầm mặc
Quả thật, với liều lượng thuốc ngủ lớn có thể khiến một người hôn mê mấy ngày. Cho dù không bị chuốc thuốc ngủ, nếu rơi vào tình trạng mệt mỏi cực độ cũng có thể ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Dịch Bách đột nhiên xì cười,khều khều tay Dịch Khiêm “Xem ra chúng ta phải chuẩn bị tiền bồi thường rồi.”
“…” Dịch Khiêm bất đắc dĩ đẩy kính mắt “Em chỉ biết lười thôi.”
“Không có đâu, đây là tình trạng bất khả kháng mà.” Dịch Bách chu chu cái miệng nhỏ, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào. Nam tính có mặt đều không tự chủ được mà bị vẻ làm nũng đáng yêu hấp dẫn, bao gồm cả Cố Ngang.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây chờ chết ? Thức ăn đâu ? Nước uống đâu ?” Chỉ có nữ sinh như Cung Lý mới không bị ảnh hưởng, ngược lại càng bối rối.
“Nơi đó không phải có tủ lạnh sao ?” Tề Yên Khách bĩu môi
…Đúng rồi, trong “Vô Hạn Nghi Kỵ” , những kẻ bị cầm tù đều có thể tùy tâm sở dục gọi món mà mình thích. Không biết ở đây thế nào.
Cố Ngang cùng Tề Yên Khách ăn ý liếc nhau,sau đó đi tới tủ lạnh ,mặc niệm hamburger.
Bingo! Qủa nhiên, trong tủ lạnh lập tức xuất hiện một chiếc hamburger
Trừ cái này ra, còn có một thứ vừa đen vừa dài…Hải sâm ?
Cố Ngang run rẩy khóe môi, lôi con hải sâm béo mập từ trong tủ ra cho mọi người xem “…Xin hỏi vị nào vừa nhớ nhung hải sâm vậy ?”
Chúng : “…?!”
“Là tôi ” Tề Yên Khách mỉm cười giơ tay lên
Mẹ nó, mặt thư sinh nhẹ nhàng khoan khoái mà trong nội tâm lại trọng khẩu vị như vậy a!
Cố Ngang cầm hải sâm đưa đến trước mặt Tề Yên Khách .
“ Sao trong tủ lại có thứ này ?” Dịch Bách kinh ngạc trừng mắt nhìn
“…Anh ta bị điên, đừng để ý đến.” Cố Ngang hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh , cố gắng không phát hiện Tề Yên Khách đang cười tủm tủm lấy tay chọt chọt con hải sâm “…Tốt lắm, tiếp tục thảo luận. Mọi người cảm thấy tại sao chúng ta lại bị đưa đến nơi này ?”
Chú Chí Sĩ nhìn chằm chằm con hải sâm, đột nhiên mở miệng “Kỳ thật hải sâm xào rất ngon.”
Dịch Khiên đẩy đẩy kính mắt, thản nhiên nói “Ừ. Hình như là tham ô, càng có hương vị.” ( tham ô : một loại hải sâm ở quần đảo Tây Sa,chất lượng tốt nhưng khá hiếm.”
Dịch Bách chờ mong nhìn chú Chi Sĩ “Chú ơi ! Chú biết làm sao ?”
Như thế nào liền bắt đầu thảo luận hải sâm a!
Cố Ngang cố gắng nhịn không ra tay đánh chết ba tên đang thảo luận cách làm hải sâm,dùng sức hít sâu.
“…” Tề Yên Khách đột nhiên ngừng trao đổi tình cảm với bạn hải sâm,ngẩng đầu bĩu môi nói “Đừng hòng đánh chủ ý lên Tiểu Hắc nhà tôi!”
Này, Tiểu Hắc là ai a! Chọt người ta vài cái liền xem người ta như thú kưng sao! Người ta còn chưa đồng ý đâu!
Bạn hải sâm vô tội vặn vẹo.
…Nửa tiếng sau
Một mâm hải sâm xào nấm hương nóng hầm hập được bưng lên.
“Lần đầu tiên làm…Có thể không ngon lắm…” Chú Chí Sĩ ngại ngùng gãi đầu
Tề Yên Khách không chút do dự cầm đũa , gắp một miếng,nếm xong hạnh phúc mỉm cười “Thật tươi a.”
Tươi mẹ ngươi a! Vừa rồi ai còn nói đừng đánh chủ ý lên Tiểu Hắc nhà ngươi! Tiểu Hắc thật muốn khóc nha! Chờ khi Tiểu Hắc ở trong bụng ngươi biến thành phân nhất định sẽ khóc chết ngươi!
Giả bộ ôn nhu nhiều năm,lần đầu tiên Cố Ngang thật sự muốn một phát đánh chết người nào đó.
“…” Vi Miểu ngửi ngửi mùi thức ăn trong không khí,vui vẻ vươn thìa về phía hải sâm
“Vi Miểu, cẩn thận nóng!” Cố Ngang vội vàng giật lấy cái thìa trong tay Vi Miểu,dùng sức thổi,xác nhận không còn nóng mới trả lại cho Vi Miểu.
Cung Lý thấy thế nhỏ giọng cười nói “Cậu y như cha của em ấy quá.”
Dịch Bách nhướng mày, mỉm cười trong sáng “Mẹ thì đúng hơn.”
Cố Ngang xấu hổ, đỏ mặt quay lại chỗ ngồi. Trừ bỏ Dịch Khiêm ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
“…” Dịch Khiêm mang theo biểu tình nghiêm túc vươn đũa ra,gắp một miếng hải sâm bỏ vào miệng
Chú Chí Sĩ thấp thỏm nhìn hắn nhai nhai
Nhai nha nhai
Nhai nhai nhai nhai …
Dịch Khiêm điện hạ đẩy đẩy kính mắt,thản nhiên nói “Hơi quá lửa. Chính là hải sâm rất tươi phối hợp với nấm hương, tuy không bằng nhà hàng cao cấp nhưng vẫn có thể chấp nhận.”
Quần chúng ba ba vỗ tay.
Mười phút sau, mâm hải sâm đã thấy đáy
Vi Miểu liếm liếm thìa, chưa đủ chu chu cái miệng nhỏ
Cố Ngang an ủi sờ đầu nó,nghiêm mặt nói “Tốt lắm, kế tiếp chúng ta nên thảo luận…”
“Tôi có một vấn đề.” Dịch Bách giơ tay lên
Mời nói.
Cô ngượng ngùng cười cười “…Có thể gọi thêm một phần điểm tâm ngọt , vừa ăn vừa bàn bạc sao ?”
Cố Ngang “…”
Tề Yên Khách lại giống như mới tỉnh ngủ, giật mình “A” một tiếng.
Cố Ngang liếc y “Anh muốn thêm một con hải sâm sao ?”
Tề Yên Khách lắc đầu “Lần này phải là pizza thịt nướng kiểu Hawaii.”
“…Pizza…để lạnh sẽ không thể ăn…” Thầy giáo Nghê An yếu ớt nhắc nhở,sau đó xấu hổ ho khan nói “Tôi thấy kem đậu đỏ không tồi…”
“Bánh Matcha trà xanh, cám ơn!” Dịch Bách cười giơ tay
“Hai ly Espresso.” Dịch Khiêm đẩy đẩy mắt kính
“À, tôi muốn bánh kem Chí Sĩ…” Yêu cầu của chú Chí Sĩ không thề sáng tạo
“Vậy…Tôi có thể gọi một phần trà sữa trân châu sao ?” Cung Lý sợ hãi nhìn Cố Ngang
Cố Ngang không còn gì để nói, đành sờ đầu Vi Miểu hỏi “Vi Miểu muốn ăn gì không ?”
Vi Miểu trừng mắt nhìn,hàng mi đen dày khẽ nhấp nháy. Nó có thể nghe hiểu một số câu đơn giản thường dùng,nhưng lại không có cách nào mở miệng. Nó biết Cố Ngang đang nói chuyện với mình, bởi vậy nhếch miệng cười với Cố Ngang.
Cố Ngang thương tiếc xoa xoa đầu nó, mỉm cười nói “Vậy bánh chocolate nhé ?”
Cảnh tượng ấm áp này kích thích Dịch Bách, tình thương của mẹ lai láng đại phát nhịn không được sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của Vi Miểu “Vi Miểu thật đáng yêu a.”
Tề Yên Khách đột nhiên bật cười,nhu hòa đáp “Mẹ nó cũng thật đáng yêu.”
Chúng : “?”
Cố Ngang : “?”
Hai giây sau, Cố Ngang bất đắc dĩ nói “Được rồi, một phần bánh chocolate,một ổ pizza thịt nướng kiểu Hawaii, một ly trà sữa trân châu,một phần bánh kem Chí Sĩ, hai ly Espresso, một phần bánh Matcha trà xanh, một phần kem đậu đỏ, thêm một ly sữa tươi cho tôi. Mời mọi người cùng nhau cầu nguyện.”
Cố Ngang đi đến chỗ tủ lạnh,oanh liệt mà nắm chặt tay cầm.
Kế tiếp, là thời khắc chứng kiến kỳ tích!
===♥♥♥===