CHƯƠNG 6
Nhà ăn.
“Thật đáng tiếc, tạm thời chưa thể tìm thấy bất kỳ đường hầm bí mật nào.” Dịch Khiêm bình tĩnh nói
Sắc mặt mọi người đều ngưng trọng. Vi Miểu ngồi bên cạnh Cố Ngang tò mò nhìn mọi người.
Dịch Khiêm thản nhiên đề nghị “Tôi tính toán tìm kiếm một lần nữa.”
“Nếu…vẫn không tìm thấy thì sao ?” Cung Lý thật cẩn thận hỏi
“Đã vào được thì nhất định phải ra được.” Dịch Khiêm đáp
Tề Yên Khách nháy mắt mấy cái, nói “Tôi cảm thấy, nơi này hoàn toàn không có mật đạo.”
Dịch Khiêm cười lạnh “Vậy cậu nói cho tôi biết, chúng ta vào bằng cách nào ?”
Tề Yên Khách bình tĩnh nói “Tôi không biết. Nếu anh cứ nằng nặc yêu cầu một câu trả lời hợp lý thì, trước hết tôi muốn hỏi anh.” Tầm mắt y dừng trên chiếc tủ lạnh “…Thức ăn vừa rồi của chúng ta,tới từ đâu ?”
Dịch Khiêm trầm mặc
“Nói không chừng trong tủ lạnh có máy ghi âm ? Người ở bên ngoài bỏ vào.” Cung Lý rụt rè nói
Cố Ngang lắc đầu “Không có khả năng. Ngay từ đầu mình nghĩ tới một chiếc hamburger, căn bản không nói ra miệng,đối phương làm sao biết được ? Thêm vào đó…” Cậu bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tề Yên Khách “Hải sâm,vốn không phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ đến.”
Tề Yên Khách mỉm cười “Thời điểm cậu lấy Tiểu Hắc ra, nó còn đang cử động.”
Cố Ngang nhất thời đầu đầy hắc tuyến “Đúng vậy, đúng vậy , nó còn sống. Sau đó anh liền nhẫn tâm giết chết nó…”
Tề Yên Khách chỉ vào chú Chí Sĩ chống chế “Không phải tôi, là chú ấy.”
Chú Chí Sĩ vô tội nháy mắt mấy cái.
Cố Ngang lần thứ hai hối hận tại sao mình không cầm một cái roi “Tốt lắm, đừng để ý tới chi tiết đó. Chúng ta hãy quên hải sâm đi, tiếp tục với…”
“Không được.” Tề Yên Khách nghiêm túc nhìn cậu, “Không thể tùy tiện lãng quên Tiểu Hắc….”
“Nó đều vào bụng anh rồi, anh còn đòi gì nữa! Không chừng lúc này nó sắp biến thành phân đó!” Cố Ngang rốt cuộc bạo phát!
Biến mẹ nó hình tượng,biến mẹ nó ôn nhu,lão nếu không bùng nổ nhất định sẽ tức chết!
Tề Yên Khách không nhìn Cố Ngang,nghiêm túc nói “Ô tham là sinh vật sống dưới đấy biển. Ngay khi rời khỏi mặt nước, nó nhất định sẽ vì lực nén thay đổi dẫn tới vỡ nội tạng.”
Dịch Bách kinh ngạc mở to hai mắt “A…Đúng rồi, lúc ở chợ chưa bao giờ nhìn thấy hải sâm sống cả.”
Mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ , Cố Ngang cũng kinh dị không thôi “…Cho nên, anh lựa chọn hải sâm chính là vì muốn thử xem nó có được chuẩn bị trước hay không ?”
“Ừm.” Tề Yên Khách mỉm cười “Mẹ nó muốn khích lệ anh sao ?”
….Mẹ ngươi thì có!
Cố Ngang âm thầm giơ ngón giữa!
Cung Lý sợ hãi than “Vậy, nói cách khách,thức ăn trong tủ lạnh thật sự tự mình xuất hiện sao?’
“Ừ.” Tề Yên Khách cười tủm tỉm, nói “Hơn nữa đều phi thường tươi mới.”
Tươi mới cái đầu ngươi a, đang lảm nhảm gì vậy!
Nếu nói vậy, ngôi nhà này…
“…Ý của cậu, tôi hiểu được.” Dịch Khiêm nhếch môi,quay đi chỗ khác thấp giọng nói “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu. Nếu mọi người không muốn,tôi sẽ tận lực dưới sự đồng ý của mọi người,tiếp tục điều tra chỗ này.”
Dịch Bách bỗng dưng siết chặt tay hắn, chua xót cười cười
“À, tôi muốn hỏi…” Thầy giáo Nghê An vẫn luôn đóng vai người vô hình đột nhiên giơ tay lên, yếu ớt nói “Vậy đây không phải ngụ ý, chúng ta không thể trở về…?”
Nếu thật sự không thể trở về, chẳng lẽ phải sống ở đây cả đời ?
…Đồng nghĩa với việc bị tước đoạt quyền tự do, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, phải chôn thân ở nơi nhỏ hẹp này vượt qua hết quãng đời còn lại…Cuộc sống như vậy, vừa nghĩ tới đã cảm thấy đáng sợ…
Cố Ngang chợt nhớ tới lời của Cung Lý “Không thể trở về cũng không sao” ,lập tức giật mình. Hồi tưởng lại biểu hiện của mọi người, từ khi tới đây,tựa hồ chỉ có một mình Dịch Khiêm là muốn quay về, còn những người khác…
Vi Miểu không hiểu chuyện,Dịch Bách muốn thoát khỏi cuộc sống nghẹt thở của một ngôi sao. Hai ông chú đều có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh,mà Tề Yên Khách căn bản thật hưởng thụ không khí nơi này…
…Còn cậu thì sao ?
Cố Ngang lâm vào trầm tư.
Tại thế giới cũ, lúc nào cũng phải cẩn thận sắm vai con ngoan trò giỏi, không được để cho bạn học biết tính hướng của mình,mà cha mẹ lại càng không có khả năng.
Nếu có thể lựa chọn,chẳng phải…không quay về sẽ tốt hơn ?
Nói không chừng, là do ý muốn mãnh liệt muốn biến khỏi “thế giới kia” ,nên mới bị đưa đến đây…
Đột nhiên , hai má bị trạc trạc. Cúi đầu vừa thấy,thì ra là Vi Miểu.
“…” Vi Miểu đang ngửa đầu,mở to hai mắt,tò mò nhìn cậu
“Mẹ nó thoạt nhìn rất khổ sở, muốn khóc.” Tề Yên Khách cười tủm tỉm nói, sau đó lấy sổ tay ra.
Sầu não trong lòng Cố Ngang lập tức tan thành mây khói. Cậu ho khan một tiếng,quát Tề Yên Khách “Không được vẽ!”
“…A” Tề Yên Khách vô cùng tiếc nuối
Bị ba người làm ầm ĩ như vậy, không khí có chút dịu đi. Chú Chí Sĩ hít một hơi thật sâu, cổ vũ nói “Mặc kệ như thế nào,tất cả mọi người không được nản lòng thoái chí! Hành sự tại nhân! Chúng ta nhất định phải cố gắng hết sức!”
“Tán thành” Dịch Bách bắn ra nụ cười thương hiệu tràn trề sức sống của mình
“Vậy…tiếp theo làm gì bây giờ ?” Nghê An hỏi
Cố Ngang theo bản năng ngẩng đầu nhìn chung quanh,hai giờ ba mươi. Bình thường vào lúc này,cậu còn đang ngồi trong lớp. Hiện tại không cần đi học cũng không làm bài tập, càng không phải lo lắng mỗi lần kỳ thi đến. Áp lực tự nhiên biến mất,ngược lại làm cho người ta trở nên bối rối.
“…Đúng rồi, trong phòng tôi có máy game!” Hai mắt Cố Ngang lóe sáng, hưng phấn nhìn mọi người “Có ai muốn chơi không ?”
Cung Lý đỏ mặt,đang muốn mở miệng lại bị Dịch Bách đánh gãy
“Tôi muốn chơi!” Dịch Bách hào hứng giơ tay lên,sau đó lại điềm đạm đáng yêu nhìn Dịch Khiêm “Anh hai, có thể chứ ?”
“…Có thể.” Dịch Khiêm bĩu môi, “Đừng biểu hiện giống như anh thường xuyên không cho em chơi vậy.”
Chú Chí Sĩ gãi đầu “Game ? Tôi không rành lắm…Đúng rồi, tôi thấy có lò nướng!” Chú Chí Sĩ chỉa chỉa góc bếp, hưng phấn cười nói “ Tôi có thể chuẩn bị bữa tối cho mọi người! Tuy rằng tủ lạnh trong này có thể biến ra bất kì thứ gì,nhưng ăn nhiều đồ đông lạnh cũng không tốt!”
Cung Lý cắn môi, nhỏ giọng nói “Vậy, vậy…để con giúp chú.”
“Vi Miểu thì sao ? Muốn chơi cùng sao ?” Cố Ngang cười tủm tỉm hỏi
Vi Miểu xoa xoa hai mắt, dường như buồn ngủ
“Không bằng để tôi dẫn em ấy lên lầu nghỉ ngơi.” Thầy giáo Nghê An ôn hòa nói “Ngày nào bọn nhỏ cũng phải ngủ trưa,hôm nay em ấy chưa ngủ,chắc là mệt rồi.”
Cố Ngang gật đầu, sau đó nhìn Dịch Khiêm “Còn anh ?”
“…Tôi cũng về phòng nghỉ ngơi.” Dịch Khiêm đẩy đẩy kính mắt,thản nhiên nói “Tôi sẽ khóa cửa cẩn thận,không cần lo cho tôi.”
Cố Ngang ngược lại không khỏi sửng sốt. Cậu vốn cho rằng Dịch Khiêm nhất định sẽ không an tâm khi để Dịch Bách lại một mình,quyết định cùng chơi game với bọn họ. Dịch Khiêm phản ứng như vậy, có phải đại biểu hắn bắt đầu tín nhiệm mọi người ?
Chuyện tốt a.
Còn một người nữa.
“…Tôi cảm thấy, Tiểu Hắc muốn ra rồi.” Tề Yên Khách nghiêm túc nói, sau đó ôm bụng chạy lên lầu
Chúng : “…”
Một lúc lâu, Cố Ngang “THAO!”
…Mười phút sau, chú Chí Sĩ và Cung Lý đang loay hoay trong nhà bếp
“Tất cả dao nĩa trong này nhất định phải cất kỹ! Về sau không thể tùy tiện để bé Vi Miểu lấy chơi!” Chú Chí Sĩ khoái trá lau đi bọt nước trên lưỡi dao,thật cẩn thận đút vào ngăn kéo.
“Vâng.” Cung Lý mỉm cười, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp Tề Yên Khách đang đứng trên cầu thang.
“…A” Tề Yên Khách chớp mắt mấy cái, mất mác nói “Bọn họ đi hết rồi sao ?”
“Đúng vậy! Cậu cũng lên chơi đi!” Chú Chí Sĩ cười nói
Tề Yên Khách đi vào phòng bếp, ngó nghiêng xung quanh “Hai người tính làm gì vậy ?”
“Cậu thích ăn gì, tôi làm cho cậu!” Chú Chí Sĩ mỉm cười hàm hậu,lộ ra thần sắc đắc ý “Nếu là đồ ngọt tôi cũng làm được!”
Tề Yên Khách nghĩ nghĩ,nói “ Tôi muốn ăn trứng xào khổ qua!”
Chú Chí Sĩ “…”
Cung Lý lại bật cười “Khẩu, khẩu vị thật độc đáo…”
“Cần tôi giúp sao ?” Tề Yên Khách hiếu kỳ sờ đông sờ tây,tựa hồ vô cùng hứng thú với dụng cụ làm bếp. Y kéo ngăn tủ ra,phát hiện dao ăn sáng long lanh,bỗng dưng nháy mắt mấy cái,nhanh chóng chộp lấy một con giấu trong tay áo.
“Không cần, không cần, cậu cứ lên chơi đi!” Chú Chí Sĩ cười hì hì đẩy y lên lầu
“Ưm, vậy được rồi…” Tề Yên Khách sầu não sờ sờ bụng “Vẫn không quá thoải mái,tôi lên nghỉ ngơi nha.”
“Làm xong tôi sẽ gọi mọi người xuống!” Chú Chí Sĩ tràn trề sinh lực xắn tay áo lên “Tốt! Giữ vững tin thần! Làm việc thôi.”
“Mong quá a” Tề Yên Khách nói xong, liền cười tủm tỉm đi lên lầu
Cung Lý nhìn thân ảnh y biến mất trong hành lang,chợt đỏ mặt, nhỏ giọng nói “À…Cố Ngang thích sữa chocolate đó,không bằng chúng ta…”
“Sữa chocolate! Được!” Chú Chí Sĩ mở tủ lạnh ra,nhiệt tình cười to “Mười hai thanh chocolate, 500ml sữa tươi! Let’s rock it!”
===♥♥♥===