Chương 245: Âm mưu (1)
Nghe em trai nói muốn tìm Phạm Trọng Nam, cả người Giang Tâm Đóa vụt ngồi thẳng dậy, quyển sách trên tay cũng được đặt sang một bên, 'Em tìm anh ấy để làm gì? Xảy ra chuyện gì sao?'
'Không có chuyện gì đâu. Em chỉ có vài câu hỏi liên quan đến đầu tư muốn hỏi Phạm Trọng Nam mà thôi.'
Nghe em trai nói có liên quan đến đầu tư, Giang Tâm Đóa bĩu môi vẻ không vui, 'Không phải em suốt ngày theo chân anh Nhất Minh hay sao? Sao không trực tiếp hỏi anh ấy, còn tìm Phạm Trọng Nam làm gì?' Chẳng lẽ là đầu tư thua lỗ hay sao?
'Anh Nhất Minhvề tổng công ty bên Mỹ rồi. Em cũng sẽ không làm phiền anh ta lâu đâu, được không? Chỉ một chút xíu thôi mà. Chị, em thực sự có chuyện rất quan trọng.'
'Để chị gọi điện thoại hỏi Phạm Trọng Nam xem liệu anh ta có rảnh gặp em không.'
'Được. Vậy em ở đại sảnh công ty của anh ta đợi chị.'
Lúc Phạm Trọng Nam nhận được điện thoại của Giang Tâm Đóa nói muốn đến công ty tìm minh, cũng là lúc hắn chuẩn bị đến phòng họp tham dự một cuộc họp của chủ quản cấp cao.
Biết Giang Viễn Hàng muốn gặp mình, hắn không do dự đồng ý ngay nhưng bảo cô sau khi đến công ty thì đi thẳng đến phòng làm việc chờ mình.
Cuộc họp mà Phạm Trọng Nam chủ trì này, vốn định kéo dài khoảng hai giờ nhưng hắn sợ Giang Tâm Đóa chờ quá lâu nên rút ngắn chỉ còn một tiếng rưỡi.
Khi hắn vội vội vàng vàng quay trở lại văn phòng thì chỉ thấy một mình Giang Viễn Hàng đang ngồi nơi sofa đợi mình, trước mặt cậu ta là chiếc laptop đang mở sẵn.
'Chị cậu đâu?' Phạm Trọng Nam đi vào, vừa nới lỏng cà vạt vừa hỏi, sau đó thuận tay cởi luôn áo vest.
'Chị ấy nói buồn ngủ, đang ở trong phòng nghỉ của anh, hình như là ngủ rồi.' Giang Viễn Hàng chỉ tay về phía phòng nghỉ riêng của Phạm Trọng Nam.
'Cậu tìm tôi có việc gì' Hắn quay về bàn làm việc, khoác áo vest lên thành ghế rồi ngồi xuống, mở laptop của mình ra, lơ đễnh hỏi. Cuộc đánh cược của họ hình như vẫn chưa đến hạn kia mà?
'Đến xem anh có tìm trợ thủ giúp đỡ hay không.' Giang Viễn Hàng nhướng mày một cách khiêu khích.
'Tôi còn chưa lo hai người có tìm trợ thủ hay không, không ngờ hai người lại lo xa vậy.' Phạm Trọng Nam cười, đưa tay cầm lấy ly cà phê bên máy tính, đang định uống một hớp thì Giang Viễn Hàng lại lên tiếng ngăn lại, 'Ly đó là ly chị tôi chưa uống xong.'
'Tôi không ngại.' Cà phê vẫn còn ấm, chừng như còn lưu lại mùi hương của cô, hắn kìm lòng không được lại uống thêm mấy hớp.
'Tôi biết nguồn tài chính của công ty các anh rất hùng hậu nhưng anh bận như vậy, chuyện phân tích cổ phiếu đâu cần anh phải bận tâm, bất kỳ vị giám đốc nào của bộ phận đầu tư cũng có thể giúp anh làm mà.'
'Người đầu tư giỏi không cần lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm vào các giá trị phân tích, đợi khi cậu có kinh nghiệm phong phú rồi tự mình sẽ nghiệm ra được. Ngụy Nhất Minh cũng có thể xem như một cao thủ đầu tư trong ngành này, điểm này chẳng lẽ cậu ấy không dạy cậu hay sao?' Trong giọng điệu và phong thái của Phạm Trọng Nam tràn đầy tự tin.
'Giờ thắng thua còn chưa xác định mà anh đã tự tin cho rằng mình có thể thắng được chúng tôi sao?'
'Tuy rằng kỳ hạn của chúng ta còn hai tuần lễ nữa mới kết thúc nhưng tôi có thể nắm chắc phần thắng trong tay.' Phạm Trọng Nam đặt ly cà phê trên tay xuống, mở ra hệ thống giao dịch, rất nhanh, những con số mà hắn muốn xem từng cái một hiện lên trước mắt, 'Cho cậu một cơ hội đầu hàng, nếu như hai người nhận thua trước, vậy tôi không cần Ngụy Nhất Minh phải thực hiện lời hứa của mình.'
Thiên tài đầu tư phố Walls tuy rằng thực lực phi phàm nhưng Phạm Trọng Nam hắn cũng không phải một kẻ yếu kém.
Nếu thực sự hắn muốn đẩy Ngụy Nhất Minh ra khỏi thị trường châu Âu, phương pháp thực sự có rất nhiều, những thủ đoạn ác liệt trên thương trường vốn rất khó mà đề phòng cho được, điểm này không phải Ngụy Nhất Minh không biết.
Bất kể là về làm ăn hay là về phụ nữ, Ngụy Nhất Minh tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
'Tôi không tin.' Nghe Phạm Trọng Nam đề nghị một cách đầy tự tin như vậy, Giang Viễn Hàng lập tức lên tiếng phản bác.
Còn chưa đến kỳ hạn hai tháng, kết quả đầu tư của cậu và anh Nhất Minh đã tăng lên gấp bội so với số vốn bỏ ra. Đây là thành tích tốt nhất mà cậu có được kể từ khi bắt tay vào chơi cổ phiếu, anh Nhất Minh nói với thành tích như vậy cũng đủ bỏ quá xa những người cùng ngành, Phạm Trọng Nam nói vậy không khỏi quá coi thường bọn họ rồi.
'Tôi đương nhiên rất tuân thủ hiệp ước của chúng ta, đề nghị của tôi cậu tiếp nhận được thì tiếp nhận, không thì thôi. Nhưng cậu cũng có thể thương lượng với anh Nhất Minh của cậu một chút.'
'Không cần thương lượng. Tôi với anh Nhất Minh đều không tiếp nhận.' Giang Viễn Hàng cự tuyệt một cách quyết liệt, 'Tôi muốn biết hiện giờ tỷ lệ lợi tức của anh là bao nhiêu?'
Phạm Trọng Nam rất sảng khoái xoay màn hình về phía Giang Viễn Hàng, '161%, thế nào? Nhận thua?'
Giang Viễn Hàng nhìn tỷ lệ lợi tức 128% của mình trên màn hình, cắn răng, 'Chưa đến cuối cùng còn chưa phân được thắng bại. Tôi về trước, đến lúc đó sẽ đến tìm anh sau.' Nói rồi gập laptop lại, đứng lên.
'Vậy tôi cùng cậu đợi đến kết quả chung cuộc vậy. Không tiễn.' Phạm Trọng Nam thấy Giang Viễn Hàng rời khỏi phòng, vừa định vào phòng nghỉ tìm cô gái đợi hắn đợi đến ngủ mất kia xem thế nào thì lại phát hiện thân thể mình có chút khác thường.
Đầu có chút choáng váng! Hắn cố gắng đứng vững nhưng thất bại, vô lực ngã ngồi trở lại ghế. Phạm Trọng Nam hít sâu một hơi, cảm nhận rõ rệt rằng cơ thể mình càng lúc càng khác thường, đôi mày rậm thoáng chau lại.
Hắn cố điều tiết lại cảm giác khô nóng dị thường trong cơ thể, miễn cưỡng lắm mới nâng được cánh tay vô lực của mình, định cởi hẳn cà vạt ra đồng thời cởi thêm vài nút áo sơ mi để bản thân có thể hô hấp thông thuận hơn nhưng loay hoay nửa ngày vẫn không được như ý.
Không biết từ lúc nào, một đôi tay mềm mại đã vươn ra giúp hắn cởi bỏ nút trên cùng của áo sơ mi.
Cơ thể xuất hiện trạng thái dị thường khiến các giác quan của hắn hoàn toàn không linh hoạt như thường ngày, ngay cả khi có người khác tiếp cận sát bên mình lúc nào hắn cũng không hay không biết.
'Phạm Trọng Nam...'
Có người đang gọi hắn, là ai?
'Anh sao vậy?'
Hắn sao vậy? Chính Phạm Trọng Nam cũng không biết nữa. Đầu càng lúc càng đau dữ dội, ý thức càng lúc càng mơ hồ.
Thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, cô gái tự lẩm bẩm một mình, 'Chẳng lẽ là vừa nãy cho thuốc nhiều quá sao?'
'”Thuốc”? ...Thuốc gì?...' Hắn rốt cuộc cũng thốt được nên lời nhưng âm thanh cực nhỏ, cực mơ hồ.
Cô gái che miệng cười một tiếng, 'Là thuốc mà chúng tôi bỏ cho anh uống, loại thuốc mà khi uống rồi, quân tử cũng hóa thân thành dã thú, thánh nữ cũng trở thành dâm nữ...'
'”Thuốc“...' Đang khi đầu đau đến muốn nứt ra, Phạm Trọng Nam vẫn cố gắng gom lại những mảnh ý thức nhỏ vụn.
'Đúng, thuốc. Đợi khi dược tính của nó toàn bộ phát huy, chúng ta lập tức có thể hưởng được những giờ phút thần tiên nhất, hahahaha...' Tiếng cười giòn giã của cô gái vang lên rồi vọng lại trong căn phòng làm việc rộng lớn.
'A!' Đột nhiên Phạm Trọng Nam rống lên một tiếng rồi như có ai vừa dùng gậy đánh mạnh vào đầu, hắn đau đớn dùng cả hai tay ôm lấy đầu, cả thân hình cao lớn rạp xuống.
'Đầu có phải đau lắm không? Thực xin lỗi, không dùng thủ đoạn như vậy làm sao khuất phục được anh chứ?' Thấy vẻ thống khổ của hắn, cô gái rõ ràng càng thêm hưng phán, 'Anh yên tâm, em sẽ giúp anh, nhất định sẽ giúp anh.'
'Tránh ra...' Phạm Trọng Nam vung tay dùng hết sức đẩy mạnh bàn tay đang đáp trên người mình, cơn đau đầu của hắn đã giảm bớt, đàu óc dần trở nên tỉnh táo lại.
'Nếu như em thực sự đi rồi, ai sẽ giúp anh?' Cô gái tiếp tục cởi thêm một nút nữa của chiếc áo sơ mi của hắn, giọng vừa mềm vừa ngọt dỗ dành.
'Đóa Đóa...'
Là Đóa Đóa của hắn sao? Cô đang ở phòng nghỉ của hắn ngủ mà! Ngoại trừ cô thì còn là ai khác nữa chứ?
Cái tên được bật ra đột ngột đó khiến mắt của cô gái trợn to, nỗi oán hận vùi lấp trong lòng nhiều năm lúc này chợt trỗi lên một cách dữ dội...
Cô gái trực tiếp ngồi trên đùi hắn...
Ý thức tỉnh táo được mấy phần cộng thêm mùi hương đang quẩn quanh mũi hắn đã cho Phạm Trọng Nam một đáp án chắc chắn.
Cô gái này không phải Đóa Đóa!
Dùng hết sức, hắn đẩy mạnh cô gái đang ngồi trên đùi mình ra.
'Cút!' Hắn ngửa đầu lên thành ghế, mái tóc đen dày được cắt chỉnh tề của hắn đã tán loạn mấy phần.
'A...' Còn chưa kip ngồi vững, cô gái bị đẩy mạnh, chật vật ngã nhào xuống thảm. Gắng gượng ngồi dậy, cô gái lại lần nữa bò lên đùi hắn, cả người gần như dán sát lên người hắn.
Vừa nãy một cái đẩy kia chừng như đã dùng hết sức của hắn, Phạm Trọng Nam lúc này gần như không còn chút sức nào, ngả ngửa trên ghế...
'Phạm Trọng Nam, sao anh lại có thể đối xử với em như thế chứ? Xô người ta ngã đau quá! Em đang giúp anh mà...' Cô gái nhíu đôi mày thanh tú, nỉ non một tiếng.
'Là em sao?' Mở mắt, tập trung tinh thần nhìn kỹ đối phương, khi gương mặt xinh đẹp của cô gái đập vào mắt, Phạm Trọng Nam đột nhiên tỉnh táo lại.
'Cút...' Phạm Trọng Nam nhắm chặt mắt, muốn lần nữa đẩy ra cô gái trước mặt tuy có gương mặt giống như đúc nhưng lại không phải Đóa Đóa của hắn nhưng tay vừa mới đưa lên thì đã rũ xuống bởi chẳng còn chút sức nào.
'Cút!' Dùng sức không nổi, hắn chỉ đành lớn tiếng quát.
Chỉ là, dù cho phẫn nộ đến mấy, tiếng quát của hắn lúc này lọt vào tai cô gái kia hoàn toàn không mang theo chút uy hiếp nào.
Uổng công hắn này thường hô mưa gọi gió lợi hại đến như vậy, thế mà không địch nổi một ly cà phê!