P1 – Chương 48: Anh Cẩn Hành của cô, xa lạ là thế... (5)
Phạm Tuyết Chân bị hắn ép vào sát tường, hôn đến không thở nổi, hai chân cũng dần trở nên mềm nhũn dần trở nên chống đỡ không nổi thân mình nhưng dường như người đàn ông hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô.
Nụ hôn của hắn, rõ ràng là cô đã từng rất thích, rất chìm đắm trong đó thế nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy chua xót và khổ sở, đợi đến khi hắn rốt cuộc hôn đủ chịu rời môi cô ra, ngẩng đầu lên định dời trận địa thì Phạm Tuyết Chân đột nhiên nhấc chân lên, dùng hết toàn lực nhắm vào nơi yếu ớt nhất của người đàn ông đá thẳng vào sau đó vội vàng né khỏi sự khống chế của hắn, chạy thẳng ra ngoài...
Cô gái đáng hận này!
Tống Cẩn Hành cắn răng, cố nén cơn đau đang xông thẳng lên đầu, ấn nút bộ đàm trên tường, 'James, bắt cô ta lại cho tôi.'
Phạm Tuyết Chân vừa xông ra đến cửa thì đã thấy một người đàn ông vóc người cao lớn đang đứng nơi đầu cầu thang, ánh mắt điềm tĩnh khóa chặt trên người cô.
Thoáng ngẩn người sau đó sực tỉnh lại, cô lập tức xoay về hướng ngược lại mà chạy, tòa trang viên này vốn có rất nhiều phòng, cô có thể tùy tiện tìm một gian nào đó ẩn núp, chỉ cần qua được lúc này là tốt rồi...
Cô cũng không muốn đối xử với anh Cẩn Hành như vậy, nhưng vẻ mặt và hành động của anh ấy khiến cô sợ hãi vô cùng.
James thấy ông chủ của mình vẻ mặt âm trầm từ trong căn phòng vừa nãy bước ra thì lập tức tiến tới hỏi, 'Ông chủ, có muốn đuổi theo không?'
'Cậu không cần đi, tôi đi.'
Hắn không đích thân bắt cô lại thì làm sao nguôi được cơn tức này?
'Xem ra ông chủ của cậu chơi trò này rất vui.'
Smith ở phòng khách dưới lầu nói chuyện với Tống Cẩn Hành, hai người kết thúc trong không vui nhưng vẫn chưa rời đi, nghe động tĩnh ông ta lên lầu nhìn, khi thấy bóng Tống Cẩn Hành vội vã rời đi thì nói một cách ý vị.
Xem ra, chuyện bọn họ cố tình đem thông tin lệch lạc, rằng cô gái này là người của Vân Phi Dương nói cho hắn biết cũng không thể dời đi sự chú ý của hắn dành cho cô, cho dù đã quên cô là ai nhưng trong tiềm thức vẫn có điều gì đó hoàn toàn không thay đổi.
Chẳng trách hai năm nay hắn chưa từng muốn một người nào khác! Nhưng, đối với hắn, đối với họ mà nói, đây chẳng phải là một hiện tượng tốt.
Nhất là khi hắn khăng khăng một mực muốn đưa cô gái nhỏ này trở về đảo, đây là điều mà cấp trên của ông cực lực muốn ngăn cản.
Cái trung tâm nghiên cứu đó, tuyệt đối, tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.
Chỉ là, thực tế chứng mình, họ có thể khống chế được trí nhớ của hắn nhưng lại không khống chế được bản năng của hắn. Trí nhớ của hắn bắt đầu từ chuyện hắn là người của trung tâm nghiên cứu đó nhưng bản tính của hắn lại không dễ dàng chấp nhận sự sắp đặt của bất kỳ người nào, cho dù đó là người cầm đầu của trung tâm nghiên cứu cũng vậy.
Xem ra, dùng cô gái này để dẫn dụ Vân Phi Dương, phương thức này thực sự thất sách rồi.
Nếu như hắn thực sự kien trì muốn đưa cô gái kia về, vậy ông cũng chỉ đành....
Chính ngay lúc đầu óc của Smith quay quẩn với muôn ngàn suy nghĩ không ngừng thì cái mà James nghĩ lại chính là, đợi lát nữa khi cô gái nhỏ kia bị ông chủ của hắn bắt lại, không biết liệu có còn sống nổi đến ngày mai hay không.
Cô gái đông phương nhỏ nhắn xinh đẹp kia hôm nay đã bị ông chủ không biết thương hương tiếc ngọc của hắn làm cho sống dở chết dở rồi, ngay cả một ngụm nước còn chưa kịp uống, vừa tỉnh lại thì lại rơi vào cuộc chạy trốn bất đắc dĩ...
Phạm Tuyết Chân vừa chạy vừa thở hồng hộc, cô quáng quàng chạy xuyên qua những dãy hành lang dài, cuối cùng trốn vào trong một gian phòng thay quần áo.
Hắn...chắc là sẽ không tìm thấy cô ở đây đấy chứ? Cô đã không còn sức lực để chạy trốn tiếp nữa rồi.
Nhưng đúng là cô đã đánh giá quá thấp anh Cẩn Hành của cô rồi, cả tòa trang viên này nơi nơi đều có gắn camera quan sát, đừng nói là một người lớn như cô, cho dù là một con muỗi bay vào cũng sẽ bị tìm được trong thời gian cực ngắn.
Tống Cẩn Hành rất nhanh đã xác định được vị trí của cô, hừm, vật nhỏ này, xem ra hắn đối với cô vẫn còn tốt lắm, vẫn còn có thể lực chơi trò trốn tìm với hắn.
Bước thẳng về phía gian phòng mà Phạm Tuyết Chân đang trốn, hắn đứng trước cửa phòng một chút rồi đặt tay lên nắm cửa, cửa nhẹ nhàng đẩy ra, xem ra cô gái này cũng không ngốc lắm.
Khóe môi Tống Cẩn Hành nhẹ câu lên một nụ cười, cất bước tiến vào, như một loài dã thú tiến vào bãi săn, chuẩn bị bắt con mồi của riêng hắn.
Vừa tiến vào gian phòng hắn đã mẫn cảm nhận ra, thoang thoảng trong không khí đều là mùi hương ngọt ngào thanh nhã rất đặc biệt của cô, hướng về phía mùi hương phát ra nồng đượm nhất chậm rãi bước đến, tấm thảm thật dày đã hút hết tiếng bước chân hắn, núp ở bên trong ngay cả thở mạnh cũng không dám, Phạm Tuyết Chân ngây thơ không chút nhận ra, nguy hiểm đang tiến gần về phía mình...
Khi đôi chân dài rắn rỏi kia hiện ra trước mắt cô, hai tay Phạm Tuyết Chân vội đưa lên bụm miệng, không dám tin rằng anh Cẩn Hành lại có thể tìm được cô nhanh như vậy.
'Em tự mình đi ra hay là để tôi ra tay?' Giọng hắn rất nhẹ, rất nhẹ, vẻ mặt cũng không có gì gợn sóng nhưng nghe vào tai Phạm Tuyết Chân thì giống như một lời tuyên cáo, nguy hiểm đã thực sự đến đây...
Trốn trong tủ áo, Phạm Tuyết Chân dè dặt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mặt, trong mắt tràn đầy khổ sở và đau lòng.
'Tôi đếm đến ba nếu em không ra, hậu quả không phải em có thể gánh chịu được.' Nhìn đôi mắt đã đỏ lên của cô, quả thực không khác nào một chú thỏ nhỏ đáng thương khiến lòng hắn không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác áy náy trước giờ chưa từng có nhưng Tống Cẩn Hành cố ý bỏ qua cảm giác xa lạ này, cứng rắn bắt đầu đếm, 'Một...hai...'
Trước khi tiếng “ba” thốt ra khỏi miệng hắn, cô gái nhỏ đang trốn trong tủ áo vụt “oa” một tiếng, bật khóc lên, tiếng khóc đó, muốn nói có bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu ủy khuất, vừa khóc vừa bối rồi dùng cả hai tay lau nước mắt.
Tống Cẩn Hành cứng đờ cả người!
Trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám ở trước mặt hắn tùy hứng đến độ thế này! Những giọt nước mắt ấy giống như nước lũ không ngừng tuôn ra từ đôi mắt đã sưng đỏ của cô khiến cho hắn, người vốn dự tính sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô lúc này lại ngây người một câu cũng không nói được nên lời...
Hắn khuỵu chân xuống, nhìn cô gái nhỏ đang khóc cực ủy khuất, cực thương tâm trước mặt, một cảm giác muốn ôm cô vào lòng, an ủi vỗ về, che chở bảo hộ khiến cô không đau lòng nữa bỗng mạnh mẽ dâng lên trong lòng
Hắn có chút không được tự nhiên đưa tay ra, từng chút từng chút một giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên mắt, trên má. Nước mắt của cô như có độ ấm, làm bỏng rát tay hắn nhưng hắn không có cách nào rụt tay về mà trong đầu óc trước giờ luôn tỉnh táo đến lạnh lùng kia, chừng như có một cảnh tượng nào đó gần giống như vậy xẹt qua rồi rất nhanh mất hút, không có cách nào nắm bắt được. Rốt cuộc là cảnh tượng gì vậy? Hắn chưa nắm bắt được thì nó đã lại biến mất tăm mất dạng.
Tại sao khi bộ dáng đáng thương của cô gái nhỏ này lúc khóc lại khiến hắn nảy sinh một thứ gần như là ảo giác thế này? Đáy mắt Tống Cẩn Hành lóe lên một tia phức tạp, khó hiểu lẫn nghi hoặc.
Phạm Tuyết Chân đôi mắt mông lung đẫm lệ, cảm thụ sự dịu dàng hắn dành cho cô mà ngay chính hắn cũng không phát hiện được, giống hệt như trước đây khi anh Cẩn Hành luôn che chở bảo vệ cô, có phải anh ấy đã nhớ ra được gì rồi không?
Tất cả những nỗi nhớ nhung, kỳ vọng, tình yêu, đến cuối cùng chỉ gói gọn lại trong mấy chữ, 'Anh Cẩn Hành...'
Lý trí của Tống Cẩn Hành bởi vì tiếng gọi đầy cảm xúc này của cô mà bắt đầu tỉnh táo trở lại, bàn tay hắn từ trên mặt cô chợt rụt về như phải bỏng, vẻ mặt trở nên âm trầm bất định, 'Tôi không biết “anh Cẩn Hành” mà em thường gọi kia là ai nhưng rất tiếc phải nói cho em biết, tuyệt đối không phải là tôi. Tôi không muốn nghe cái tên đó từ miệng em thêm một lần nào nữa.'
Hắn cực kỳ nghiêm khắc cảnh cáo cô.