Chương 226: Anh sợ giường sẽ sập mất! (2)
'Cũng không đến nỗi.' Quan trọng nhất là lúc nào muốn cũng có thể đến nhà họ Giang ăn cơm ké. Cho dù không tranh nổi với anh ta, ít ra Frank cũng bó tay không làm gì được hắn.
'Phạm Trọng Nam, đã lâu không gặp.'
Dương Dung Dung là người thứ hai lên tiếng chào hỏi Phạm Trọng Nam.
Tuy rằng trước đây cô đã từng mắng hắn không ra gì nhưng nếu như Đóa Đóa đã hòa hảo với hắn, cộng thêm mấy ngày nay tâm tình cô rất tốt, thôi thì cũng không so đo với hắn nhiều làm gì.
Phạm Trọng Nam như có điều suy nghĩ, nhìn Dương Dung Dung một lúc mới “ừ” một tiếng.
'Mọi người đều đã lâu không gặp cho nên tối nay nên chúc mừng thật tốt mới phải. Ăn cơm thôi, được không?' Giang Tịnh Nhã vẫn luôn mang ơn Phạm Trọng Nam năm đó đã cưu mang mình, cho dù hắn và Đóa Đóa li hôn, cô cũng không trách nhiều, chỉ càng thấy thương em mình hơn thôi.
Tuy rằng cô với dì Giang đều nhận định Phạm Trọng Nam người này không phải là sự lựa chọn tốt nhất cho Đóa Đóa nhưng hôm nay họ không chỉ có một đứa con gái mà là một đôi song sinh, em gái càng nên quay về với hắn mới phải.
Điều mà mọi người có thể làm chỉ là im lặng chúc phúc cho họ! Hy vọng sau này sẽ không còn sóng gió và đau khổ nữa.
'Phải đó phải đó, ăn cơm thôi. Trọng Nam hiếm khi sang đây một lần, Đóa Đóa, dọn cơm thôi.' Bà Giang vội lên tiếng phá vỡ không khí trầm mặc trên bàn ăn, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho con gái mình chủ động một chút.
'Muốn ăn cơm trước hay uống canh trước?' Nếu như mọi người đã thống nhất giao nhiệm vụ hầu hạ đại thiếu gia ăn cơm cho cô, cô chỉ đành diễn cho tốt vai tỳ nữ vậy, ai bảo trong nhà cô không có người làm, chuyện gì cũng phải đích thân làm chứ?
'Sao cũng được.' Phạm Trọng Nam trả lời ngắn gọn.
Thực ra hắn cũng không muốn cô hầu hạ mình nhưng từ lần trước khiến cho cả gian bếp như bị bão quét qua, hắn đối với chuyện bếp núc thực sự có chút sợ sệt.
Hơn nữa lần đầu tiên đến nhà họ Giang, cũng không thể để có chút sơ suất gì mới phải chứ? Tuy rằng đại boss vạn năng cũng không cho rằng xới cơm chuyện đơn giản như vậy có thể làm khó được mình.
Nhưng thấy cô bộ dạng như một cô vợ hiền nhỏ nhẹ hỏi hắn muốn ăn gì, cảm giác này thật không tệ.
Sao cũng được, sao cũng được, Phạm tiên sinh, đây là nhà em của em nha, anh có cần kiêu kỳ đến thế không?
Trong lòng Giang Tâm Đóa âm thầm mắng hắn không biết bao nhiêu lần, tuy rằng vừa nãy cô không nhận điện thoại của hắn là không đúng nhưng hắn cũng đâu cần sụn sịu lâu như thế chứ!
Xoay người đi vào gian bếp kiểu mở, cô cố tình múc một chén thật đầy sau đó đặt trước mặt hắn, 'Phạm tiên sinh, xin mời dùng bữa!'
Thật lễ phép quá mức!
'Anh, em giúp anh xới cơm.' Bối Bối nhảy xuống khỏi ghế cầm chiếc chén trước mặt anh mình chạy vào bếp.
'Bối Bối, cẩn thận một chút. Chờ mẹ đem cơm ra.' Thấy bộ dạng hưng phấn của con gái, Giang Tâm Đóa vội gọi với theo.
Thật là không khiến cho người ta bớt lo chút nào cả! Anh trai vừa đến thì ném anh Tiểu Hào sang một bên, quả nhiên là anh em song sinh, trong mắt chỉ có đối phương thôi.
'Haizz, sao không có ai giúp mình xới cơm nhỉ?' Lạc Tư chau mày nhìn chiếc chén không than thở.
'Đại thiếu gia, có cần tôi giúp anh không?' Dương Dung Dung liếc sang hắn.
Lạc đại thiếu gia mấy năm không gặp, bề ngoài xem ra chín chắn không ít nhưng tâm hồn sao vẫn còn ấu trĩ thế kia?
'Nào dám làm phiền đến Dương đại tiểu thư?' Lạc Tư bĩu môi. Đắc tội ai cũng không dám đắc tội Dương Dung Dung, cũng không biết Lý Triết kia tại sao tính tự ngược mạnh như vậy, bị cô gái này ngược đãi năm năm còn chưa đủ, đoán chừng là dự định cưới cô về ngược mình suốt đời.
Nhìn vẻ mặt rạng ngời của cô, chắc là đã hòa hảo với Lý Triết rồi đúng không?
'Khách sáo gì chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng có tư tình...'
'Dương Dung Dung, không cần phải bôi nhọ tôi...' Lạc Tư trừng cô.
'Sự thực rành rành ra đấy không dám thừa nhận sao?' Dương Dung Dung càng đùa càng nghiện.
'Dẹp cái sự thật của cô đi.'
'Có tư tình là ý gì?' Phạm Dật Triển rất có tinh thần học hỏi chen vào.
Những người lớn trên bàn lập tức im bặt, đưa mắt nhìn nhau.
Vẫn là cô bé Bối Bối vào bếp xới cơm cho anh trai dưới sự giúp đỡ của mẹ dùng giọng non nớt giải thích, 'Sao ngay cả cái này anh cũng không biết vậy? Có tư tình có nghĩa là chỉ quan hệ không trong sáng.'
'Cái gì quan hệ không trong sáng?'
Dì Dung Dung với chú Lạc Tư không trong sáng đó!'
'Hai đứa ăn cơm đi, không được nói nữa.' Giang Tâm Đóa bước đến vỗ lên đầu mỗi đứa một cái, haizz, cũng không biết ai dạy cho chúng nữa.
Ngược lại với cô, Dương Dung Dung cười thật vui vẻ, Lạc Tư thì trong lòng cực không thoải mái, haizz, đã nói gặp được Dương đại tiểu thư thì không có chuyện gì tốt rồi mà.
'Ai nói cho em biết?'
'Quan Cảnh Duệ.'
Hai đứa nhỏ còn đang thì thào nói chuyện với nhau thì Phạm Trọng Nam nãy giờ vẫn ngồi ở ghế chủ vị trầm mặc không nói lúc này mới nhìn cặp song sinh của mình, 'Lúc ăn cơm không được nói chuyện.'
Hai đứa nhỏ anh nhìn em, em nhìn anh sau đó không nói chuyện nữa, cùng Giang Vũ Hào ngồi bên cạnh nghiêm túc ăn cơm.
Tuy rằng câu nói đó của Phạm Trọng Nam là nói cho hai đứa trẻ nhưng những người lớn trên bàn ăn cũng vì câu nói đó mà ngừng nói cười, bữa cơm tối lúc này mới coi như chính thức bắt đầu.
Ăn cơm xong, mọi người cùng ngồi quây quần ở phòng khách uống trà, thực ra mọi người đều là vì lần đầu tiên gặp mặt đôi song sinh nên không nỡ quay về phòng nhanh như vậy.
Lúc này Dương Dung Dung đang chơi thật vui vẻ với ba đứa nhỏ, tiếng cười tràn khắp gian phòng khách không phải nhỏ, còn bà Giang và Giang Tịnh Nhã chỉ ngồi ở sofa nhìn bọn trẻ, Lạc Tư, Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam mỗi người ngồi một góc không nói chuyện.
Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn trầm mặc ngồi đó lại nhìn sang anh chàng Lạc Tư vẫn một vẻ ung dung nhàn nhã ngồi nghịch điện thoại kia, hai người này làm gì vậy chứ?
'Sao anh còn chưa về?' Cô nhìn sang Lạc Tư.
'Ồ, còn sớm mà, ngồi chơi thêm lát nữa.' Lạc Tư đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên, ậm ừ đáp.
'Có gì để chơi đâu chứ?' Chẳng lẽ sofa nhà cô ngồi thoải mái hơn sao? Giang Tâm Đóa mặc kệ hắn, đứng lên đi đến bên cạnh người nào đó, đưa tay giật giật tay áo hắn, 'Còn anh?'
Ở khách sạn hay là...
Hai đứa nhỏ có thể ngủ chung một phòng nhưng đã không còn phòng dành cho khách rồi, giường ở phòng cô thì nhỏ lắm, chứa không nổi Phạm tiên sinh.
Hơn nữa họ giờ không phải vợ chồng, ở trước mặt người nhà, cô vẫn rất ngại trực tiếp mời hắn ở lại.
Phạm Trọng Nam chỉ liếc nhìn cô một cái, không nói tiếng nào.
'Đã đặt phòng khách sạn chưa?' Giang Tâm Đóa hơi khom xuống hỏi nhỏ bên tai hắn, nào ngờ Phạm tiên sinh vẫn không thèm để ý cô.
Ngồi ở một sofa khác bà Giang nhìn sang vẻ quẫn bách của con gái, mỉm cười, 'Đóa Đóa, con dẫn Trọng Nam về phòng nghỉ trước đi, hai đứa nhỏ để mẹ lo cho.'
Mẹ cô thật tâm lý, giúp cô giải vây nha!
Giang Tâm Đóa có chút không được tự nhiên, 'Mẹ, phòng con...' Mấy chữ “giường không đủ lớn” còn chưa kịp nói ra thì Phạm Trọng Nam đã đứng dậy, giọng thật bình thản, 'Dẫn đường.'
Ý là nói, hắn thực sự muốn ngủ ở phòng cô sao?
'Anh đừng hối hận.' Giang Tâm Đóa hừm một tiếng rồi bước lên lầu trước.
Nhìn hai người một trước một sau rời phòng khách, Lạc Tư cũng đứng lên cáo từ.
'Đại thiếu gia, tôi tiễn anh.' Dương Dung Dung cười híp mắt bước đến.
'Không cần đâu.' Hắn không cần Dương đại tiểu thư lưu luyến tiễn đưa đâu.
'Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động tay động chân với anh.' Những câu lúc nãy trên bàn ăn chẳng qua chỉ là nói đùa thôi, cô mới không muốn Lý tiên sinh nhà mình biết được lại tức giận.
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng khách.
'Này, sự chấp nhất của anh dừng ở đây được rồi.' Đứng ở bậc thềm, Dương Dung Dung nhìn bóng dáng cao lớn của Lạc Tư, nói khẽ.
Tâm tư của hắn cô làm sao không nhìn ra được chứ?
Tên này thực sự là cố chấp mà! Rõ ràng đã không còn hy vọng gì thế mà kiên trì nhiều năm như vậy! Xem ra trên đời này kẻ ngu ngốc không chỉ có một.
'Chắc là vậy.' Lạc Tư không quay lại, 'Nhưng sự chấp nhất này cũng phải từ từ mới phai nhạt.'
Từ từ? Năm năm trời không được hồi đáp, còn từ từ gì?
'Có cần tôi giới thiệu người đẹp cho anh không?'
'Lo chuyện của cô là được rồi.' Bằng vào điều kiện của hắn làm gì không có ai chứ? Chỉ là hắn cứ ôm nỗi chờ mong vô vọng này mãi mà thôi.
Cho dù không có cơ hội, trong lòng hắn, cô vẫn có một vị trí đặc biệt, đó là chứng cứ cho lần đầu tiên trong đời hắn vì một cô gái mà động tâm.
Vừa bước vào phòng, Phạm Trọng Nam nhìn thấy gian phòng được trang trí với màu hồng và màu trắng chủ đạo thì thoáng chau mày.
'Phòng em?' Cô chắc chắn đây không phải là phòng của Bối Bối chứ?
Rèm cửa, màn, sofa, những con thú nhồi bông trên giường, chăn màu vàng nhạt in hoa, tất cả đều là phong cách của những cô bé...
'Có muốn vào hay không?' Giờ hối hận vẫn còn kịp, bên ngoài khách sạn nhiều như vậy, hắn tùy tiện chọn một trong số đó cũng tốt hơn ở chỗ này.
Phạm Trọng Nam không nói một lời bước vào, cởi áo vest tùy ý, ngồi xuống chiếc sofa bọc ren kia vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Theo thói quen hắn lần tìm bao thuốc nhưng lập tức bị người khác cản lại.
'Không phải nói không được hút thuốc sao?'
Không hút phải không? Được.
Hắn kéo cô vào lòng, chuẩn xác đặt môi hôn lên đôi môi hồng nhuận kia...
Ngấu nghiến, triền miên cho đến khi cô bật lên một tiếng rên khẽ, vô lực nằm bò trên ngực hắn.