Độc Gia Sủng Hôn

Chương 137: Chương 137: Bị bắt cóc (3)




Chương 137: Bị bắt cóc (3)

'Con đi đi!'

Giang Tâm Đóa đứng trước cửa máy bay, sắc mặt vẫn tái nhợt.

Cô nhìn Phạm Nhân Kính bằng ánh mắt khó tin, chừng như không dám tin ông ta lại dễ dàng chịu cho cô xuống máy bay như vậy! Vừa nãy không phải ông khí thế bừng bừng muốn đưa người đi hay sao?'

'Hối hận rồi? Hay là sợ trở về bên cạnh nó?

Tuy rằng lần này cướp người không thành, đến phút cuối bị Phạm Trọng Nam chặn lại nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi! Ông còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội kia mà.

Giang Tâm Đóa căn bản là không muốn nói nhiều với Phạm Nhân Kính dù chỉ một câu, xoay người tự mình bước xuống thang.

Vừa mới bước xuống bậc đầu tiên thì đã thấy có một bóng người như gió lốc xông tới, trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã ôm chặt cô vào lòng.

Bị người ta ôm chặt cứng như vậy đương nhiên Giang Tâm Đóa không tránh khỏi hoảng sợ nhưng khi mùi hương nam tính quen thuộc tràn vào khoang mũi, Giang Tâm Đóa lập tức nhận ra, thì ra hắn đã đến.

Như vừa qua một tai nạn nhưng sống lại vậy, hai tay cô sít sao vòng qua thắt lưng hắn, mặt vùi sâu vào ngực hắn, nước mắt không kìm được rào rạt rơi...

Thì ra, là nhớ hắn đến như vậy!

Ôm cô vào lòng hồi lâu Phạm Trọng Nam mới nhẹ đẩy cô ra, từ đầu đến chân đánh giá một lần, sau khi xác định cô không có chút thương tổn nào mới bế bổng cô lên, xoay người rời đi, căn bản là không thèm để ý đến Phạm Nhân Kính vẫn đứng ở cửa nhìn hai người chằm chằm.

Khi Phạm Trọng Nam bế cô bước xuống bậc thang cuối cùng, Phạm Nhân Kính đứng ở cửa máy bay, như một vị hoàng đế từ trên cao nhìn xuống ngạo nghễ nói, 'Trọng Nam, trò chơi của chúng ta còn chưa kết thúc đâu.'

Mà câu trả lời Phạm Trọng Nam, chỉ là bóng lưng thẳng tắp trầm mặc rời đi.

Ra ngoài qua lối đi chuyên dụng, xe đã chờ sẵn họ bên ngoài, để Tống Cẩn Hành ở lại đối phó với vô số nhân viên an ninh và cảnh sát, hai người lên xe rời đi.

Trên đường trở về nhà họ Phạm, hai người đã lâu không gặp lần này lại trầm mặc không nói một lời suốt trên quãng đường dài.

Nếu như không phải hắn cứ ôm chặt cô trước ngực không buông, Giang Tâm Đóa nhất định sẽ tưởng rằng Phạm Trọng Nam đang giận mình nhưng cho dù là không giận, cô cũng biết lúc này tâm trạng của hắn cực kỳ, cực kỳ không vui.

Cho nên cô cũng ngoan ngoãn không lên tiếng, không hỏi hắn chuyện kinh sợ vừa xảy ra rốt cuộc là thế nào.

Cô chỉ ngoan ngoãn ôm lấy người đàn ông, để hơi ấm và mùi hương quen thuộc của hắn vây phủ lấy mình, vậy là đủ rồi.

***

Đêm khuya, trăng lạnh như nước.

Phạm Trọng Nam đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng sách hút thuốc, không thèm để y người sau lưng đang nói những gì, mãi đến khi người đó ngừng lại, hắn mới nhả ra một vòng khói, bật thốt hai chữ ngắn gọn, 'Ông đi đi.'

Nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể xóa đi sự thật rằng ông đã phản bội hắn. Ông muốn trung thành với cả hai bên, vậy có khác gì phản bội cả hai bên chứ?

'Thiếu gia, tôi...' Vẻ mặt trước giờ luôn không chút cảm xúc của Đinh quản gia lúc này tràn đầy áy náy và khổ sở.

Ông đã làm việc ở nhà họ Phạm mấy chục năm, chứng kiến thiếu gia sinh ra, trưởng thành, đi từng bước vững chắc cho đến ngày hôm nay. Bấy nhiêu năm qua, những đau khổ mà thiếu gia phải chịu ông đều nhìn thấy không sót một điều. Ông thật sự không muốn đến hôm nay thiếu gia còn đối nghịch với lão thái gia, như vậy sẽ hủy đi bao nhiêu năm cố gắng của ngài ấy. Tuy rằng mấy năm nay lão thái gia không hỏi chuyện công ty nhưng thế lực và những mối quan hệ mà ông có trong suốt mấy mươi năm tung hoành thương trường vẫn còn đó, nếu như thiếu gia muốn đối nghịch với ông, không biết sẽ còn làm thương trường và cả nhà họ Phạm này dậy lên bao nhiêu phong ba nữa.

Cho dù có thù hận lớn đến đâu, cho dù có bao nhiêu bất mãn, rốt cuộc họ cũng là người cùng chung dòng máu mà, chẳng lẽ phải đi đến bước tận diệt nhau mới cam lòng sao?

Nếu thiếu gia chịu nhún nhường một chút, qua vài năm nữa lão thái gia tuổi cao sức yếu, dù muốn quản cũng không có sức quản nhiều như vậy, cần gì phải triệt để trở mặt với ông khi ông còn đang nắm quyền trong tay chứ?

Những điều này ông tin với trí tuệ của thiếu gia, ngài ấy cũng nhất định đã nghĩ đến, nhưng ngài ấy vẫn...

'Từ ngày mai, tôi không muốn thấy mặt ông trong cái nhà này nữa.' Phạm Trọng Nam nói câu nói dài nhất từ lúc bước vào thư phòng đến giờ.

Đinh quản gia hiểu rất rõ cá tính của người chủ này của mình, cũng không muốn giải thích gì thêm, cuối cùng, ông hướng về phía người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn quay lưng về phía mình kia, khom lưng thật sâu một lần cuối, 'Thiếu gia, xin ngài bảo trọng.'

***

Giang Tâm Đóa mơ màng tỉnh giấc, theo thói quen sờ soạng về phía bên kia giường, trống không và lạnh tanh, người đàn ông lúc nãy ôm cô ngủ giờ đâu mất rồi?

Không có? Đi đâu rồi vậy?

Hốt hoảng chống giường ngồi dậy, Giang Tâm Đóa cẩn thận bước xuống giường, xỏ chân vào dép lê rồi có chút hoảng loạn bước ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi phòng thì cô đã thấy Đinh quản gia từ phòng sách bước ra, dáng đi thẳng tắp thường ngày của ông vào lúc này chợt chật vật hơn nhiều, hoàn toàn không có chút tinh thần nào.

Lúc Giang Tâm Đóa nhìn thấy ông, Đinh quản gia cũng đã nhìn thấy cô.

Ông đi về phía cô, khom người thật sâu, 'Thiếu phu nhân, thực xin lỗi, hôm nay đã khiến cô bị kinh hãi.'

'Đinh quản gia..' Thấy một người tuổi còn lớn hơn ba mình kính cẩn hành lễ như vậy, Giang Tâm Đóa vẫn có chút không quen dù rằng hôm nay ông gạt cô đến sân bay, nhưng thân là người nhà họ Phạm, chắc là ông phải có nguyên nhân nào đó không thể nói ra chứ?

Không làm khó người dưới trước giờ luôn là ác phong của cô, hơn nữa thực cô cũng không chịu thương tổn gì nên cô không định so đo gì với ông.

'Sau này thiếu gia phải nhờ cô chăm sóc rồi.' Đinh quản gia nói rồi khom người lần nữa.

Khoảng thời gian này nhờ có cô bên cạnh, vị thiếu gia tính tình trước giờ luôn cô độc lạnh lùng của ông dần trở nên có cảm xúc như một người bình thường, biết lo lắng, biết vui vẻ, cũng càng biết hưởng thụ cuộc sống.

Sau này ngài ấy sẽ không còn cô độc một mình nữa, cho dù con đường phía trước còn có muôn vàn khó khăn thì có sao đâu chứ?

Là tại ông già rồi sao? Thực ra thiếu gia đã trưởng thành, có cách nghĩ, cách làm riêng của mình. Chuyện giữa ngài ấy và lão thái gia, ông vốn không nên xen vào. Ông sai rồi!

Nhưng cũng bởi vì ông già rồi, cũng đã đến lúc về nhà dưỡng lão rồi.

'Đinh quản gia, ý ông là...?' Giang Tâm Đóa ngạc nhiên nhìn ông, câu nói vừa rồi không phải là một lời cáo biệt sao?

Ông biết chuyện hôm nay ông gạt cô đến sân bay, Phạm Trọng Nam nhất định sẽ truy cứu. Nhưng cô cũng biết, Đinh quản gia cả đời không vợ không con, bên người đã không còn người thân bạn bè nào, ông đã tận tụy cả đời vì nhà họ Phạm rồi, giờ tuổi cao sức yếu, ông có thể đi đâu được đây?

'Ông ấy nên về nhà dưỡng lão rồi.' Trả lời cô không phải là Đinh quản gia mà là người không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng sách – Phạm Trọng Nam.

Giang Tâm Đóa cắn môi nhìn hắn rồi lại nhìn sang Đinh quản gia, hắn cũng đứng đó thâm trầm nhìn cô.

Đinh quản gia lặng lẽ lui xuống.

'Qua đây!'

Không biết qua bao lâu, Phạm Trọng Nam vẫy tay về phía cô.

Mà cô thì từng bước từng bước đi về phía hắn, phần dũng khí và quyết tâm đó, giống như là dù trước mặt có vực sâu vạn trượng đi nữa cô cũng không chút sờn lòng.

Thì ra, tình yêu mang đến cho người ta sức mạnh thật kinh người.

Yêu hắn, cho dù tan xương nát thịt, cũng xứng đáng!

Đi đến bên cạnh Phạm Trọng Nam, cô ngước mặt, ánh mắt bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, không chút do dự cô đặt tay mình vào tay hắn.

Một giây sau Giang Tâm Đóa đã thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, cô dịu ngoan để mặc hắn ôm lấy lên, cho dù hắn không nói gì cô cũng cảm giác được cảm giác khó chịu khi bị người khác phản bội toát ra từ người hắn, huống gì người này lại là người quản gia mà hắn tin tưởng đã mấy mươi năm.

Phạm Trọng Nam vùi mặt vào tóc cô, mũi ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc đó, cảm giác phiền não trong lòng dần dịu lại.

Không biết qua bao lâu, bởi vì mang thai, Giang Tâm Đóa thấy hơi mệt, cô bất giác động đậy chân.

Cảm nhận được động tác nhỏ của cô, lòng Phạm Trọng Nam chùng lại, hắn chỉ lo cho cảm xúc của bản thân mà lại để cô bụng to vượt mặt đứng với hắn lâu như vậy, thật đáng chết mà!

'Xin lỗi em...' Hắn lên tiếng, giọng đầy hối lỗi sau đó cẩn trọng bế cô lên ôm vào thư phòng, lại cẩn trọng đặt cô xuống sofa sau đó khuỵu chân, động tác có chút trúc trắc giúp cô xoa chân.

Độ ấm từ bàn tay theo từng động tác của hắn mà truyền khắp thân thể Giang Tâm Đóa, thấm sâu vào tận đáy lòng.

Cô nhìn một bên sườn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, nhớ lại chuyện xảy ra chiều nay, nhớ lại những lời Phạm Nhân Kính đã nói sau đó lại nhìn đôi tay với những ngón thon dài, cắt tỉa gọn gàng đang nhẹ nhàng di động trên chân mình...

Một người đàn ông có đôi tay ấm áp như vậy sao lại có thể máu lạnh vô tình, ra tay độc ác như lời của Phạm Nhân Kính nói được chứ?

Cho dù là những chuyện xấu xa như ông nói đó thật sự có xảy ra, cô tin nhất định còn có uẩn khúc mà những người khác không biết mà Phạm Nhân Kính không chịu nói ra.

Còn hắn lại chẳng giải thích gì với cô cả. Vậy rốt cuộc một mình hắn phải gánh chịu tội danh này đã bao lâu rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.